Truyen3h.Co

Len Giuong Truoc Ly Hon Edit Michaeng


Thời gian ăn tối, Mina đã sớm chuẩn bị cơm chiều, chờ Tôn Thái Anh tan ca về nhà.

Mẹ Tôn phát hiện gần đây nàng luôn mỉm cười, tò mò hỏi: “Có chuyện gì thế? Gần đây có chuyện tốt sao?”

“Không có đâu.” Mina vẫn cười nói.

“Làm sao có thể chứ, mẹ thấy con gần đây đều như vậy, hôm nay Thái Anh nói sẽ về nhà ăn cơm, con lại vui vẻ như vậy, có phải liên quan đến nó không? Hai đứa làm hòa rồi à?”

Nếu thật sự là làm hòa, vậy thì cũng rất tốt nha, lập tức có thể ôm cháu. Mina gật đầu, chính xác là quan hệ có tốt hơn.

“Thật tốt quá, đợi lâu như vậy, cuối cùng hai đứa cũng sống tốt.”

“Mẹ, cho dù chúng con bất hòa, chúng con vẫn sẽ sống cùng nhau.” Đây là lúc trước nàng nói, mặc kệ cô có yêu nàng hay không, nàng vẫn sẽ cố gắng duy trì cuộc hôn nhân này.

Mẹ Tôn vỗ tay nàng một cái, “Tại sao lại nói như thế, tốt như vậy thật sự rất tốt, sẽ vẫn tiếp tục tốt, nhưng chúng ta chờ hai đứa sinh con đấy.”

“Mẹ, vẫn còn sớm mà.” Bây giờ nàng còn chưa nghĩ đến vấn đề này.

“Mẹ mặc kệ, dù sao con ở đây cuối năm mang thang, mùa hè năm sau mẹ có thể bồng cháu rồi.” mẹ Tôn một lòng chỉ nghĩ đến bồng cháu, không chú ý đến vẻ mặt của Mina.

Đứa bé, thật sự sẽ có sao? Cho dù bây giờ quan hệ của họ không xấu, nhưng giữa bọn họ vẫn có ngăn cách, Bạch Vi chính là người ngăn cách ở giữa, nàng vẫn không có cách nào cảm thấy thật sự hạnh phúc, cho tới đứa bé còn không dám hi vọng xa vời, cô sẽ cho nàng sao? Tuy nhiên trong thời gian này bọn họ không có dùng biện pháp tránh thai, nhưng chuyễn này không đại biểu cho việc cô muốn nàng sẽ sinh đứa bé.

Sắc mặt Mina có chút tái nhợt, có vẻ rất bất lực.

“Mẹ.” Nàng gọi mẹ Tôn vẫn còn đang vui vẻ.

“Làm sao vậy?” Mẹ Tôn hỏi.

“Nếu Thái Anh không muốn có đứa bé thì làm sao bây giờ?” Nàng cực kì sợ hãi.

Vẻ mặt mẹ Tôn cũng trở nên nghiêm túc, “Vậy là có ý gì? Nó làm sao dám? Nó cho rằng đứa bé là người của nó sao? Đứa bé của con là cháu đích tôn của Tôn gia, làm sao nó có thể nói không muốn là không muốn, mẹ đã nói với con, con có thể nói cho mẹ và bà nội biết, cho dù thế nào cũng phải sinh cho mẹ.”

Tuy mẹ Tôn nói chuyện thật cố chấp quá mức, thế nhưng lại khiến cho Mina cảm thấy an tâm, nếu cô không cần, ít nhất bà nội và mẹ sẽ giúp nàng nói chuyện.

“Được rồi, đừng cả ngày nghĩ đến việc này.” Mẹ Tôn sợ nàng sẽ suy nghĩ lung tung, liền tìm những đề tài khác, “Đúng rồi, mẹ nói với con, con nên sớm một chút chăm sóc cơ thể, như vậy cơ thể mới khỏe mạnh mà mang thai, năm đó bà nội cho mẹ một quyển sách thuốc dạy nấu ăn, muốn mẹ dựa theo bên trong mà làm, cho nên lúc mẹ sinh Thái Anh vô cùng khỏe mạnh, sau khi sinh rồi, mẹ sẽ giao quyển sách này cho con, chỉ có điều mẹ thấy đôi khi con cũng rất bận, mẹ sẽ giúp con nấu.”

“Không cần phải bồi bổ sớm như vậy chứ mẹ? Con còn chưa có mang thai mà.” Mina xấu hổ nói.

“Chỉ là muốn tẩm bổ cơ thể cho con thôi, yên tâm, những cái này con không cần quan tâm, mẹ sẽ giúp con làm, con chỉ có trách nhiệm uống hết là được.” Đột nhiên mẹ Tôn tìm được trọng tâm cuộc sống, đó là cố gắng nuôi dưỡng con dâu được trắng trẻo mập mạp.

Mina cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng đối mặt với nhiệt tình của mẹ Tôn, nàng cũng không có cách nào từ chối.

Lúc ăn bữa tối, lần đầu tiên ở trên bàn ăn Tôn Thái Anh gắp thức ăn cho Mina.

Bà nội Tôn và mẹ Tôn đều có chút kinh ngạc, cho đến bây giờ Tôn Thái Anh cũng chưa có gắp thức ăn cho họ bao giờ, thế nhưng bây giờ lại vì vợ của mình mà gắp thức ăn, thật sự là cảnh tượng hiếm thấy.

“Rốt cuộc mọi người có muốn ăn cơm không?” Tôn Thái Anh để ý đến bộ dạng của hai vị trưởng bối, hành động của cô rất kì lạ sao? Họ lại có thể nhìn cô như vậy, Mina cũng hiểu được ánh mắt kì quái của hai người họ.

“Chỉ là mẹ cảm thấy……Nuôi một đứa con gái ba mươi năm, hình như cho đến bây giờ nó cũng chưa có gắp thức ăn cho ta, nhưng bây giờ lại cẩn thận tự mình gắp thức ăn cho vợ.” Mẹ Tôn chua xót nói.

Bị mẹ Tôn nói, mặt Mina và Thái Anh đều đỏ, chỉ là gắp thức ăn thôi mà, có cần phải như vậy không? Mina ra hiệu bảo cô gắp thức ăn cho hai người lớn.

“Dù sao cũng gắp thức ăn cho hai người được chưa.” Tôn Thái Anh theo thứ tự gắp thức ăn cho hai vị trưởng bối.

Bà nội Tôn nở nụ cười, “Bây giờ mới biết bà giúp cháu chọn vợ không sai chứ?

“Đúng vậy đó, ăn nhanh một chút đi.” Tôn Thái Anh tức giận nói.

Nghe được câu nói của cô, Mina nhìn về phía cô, cô thật sự cảm thấy cưới được nàng là một chuyện tốt sao?

“Làm sao thế?” Khi Tôn Thái Anh phát hiện thấy Mina trầm tư, liền hỏi nàng.

Mina mỉm cười, “Không có gì.”

“Giống như tên đần độn.” Tôn Thái Anh cười nhạo nàng.

Nàng nghe thấy thế liền nổi giận, dùng chiếc đũa gõ mấy cái.

“Được, chị không nói nữa, bây giờ dám hung dữ với chị nữa nha….” Tôn Thái Anh cực kì thích trạng thái bây giờ, giống như trở lại trước kia, mà so với trước kia thì ngọt ngào hơn, như vậy mới giống một cặp vợ chồng.

“Được rồi, bây giờ hai đứa hòa thuận là được.” Bà nội Tôn thấy hai người bọn họ bắt đầu đùa giỡn, chứng minh vấn đề giữa bọn họ đã được giải quyết, cũng vui vẻ thay hai người họ.

Mina và Thái Anh liếc nhau, bỗng chốc nở nụ cười, cho dù như thế nào, quan hệ bây giờ giữa bọn họ là không sai.

“Ăn nhanh lên, chị đưa em đến một chỗ.” Thái Anh nói với Mina.

“Đi đâu?” Không biết đột nhiên cô muốn đưa nàng đến nơi nào.

Thái Anh không nói gì thêm, chỉ nói đến lúc đó thì biết.

☆☆☆

Sau bữa cơm chiều, Tôn Thái Anh liền lái xe lên núi, đêm Thất Tịch lần trước lúc hai người họ cãi nhau rất không vui vẻ, chỉ có nhân lúc này bồi thường một chút, để cho Mina có thể vui vẻ một chút.

Trước đó Mina bị cô dùng bịt mắt che mắt lại, hoàn toàn không biết cô muốn dẫn nàng đến chỗ nào, mà thời gian lái xe lâu như vậy, nàng nghĩ là cô muốn lái xe đến phía Đông.

“Chị muốn dẫn em đến nơi nào vậy?” Mina nhịn không được hỏi.

“Đến nơi sẽ biết, cũng không xa, sắp đến nơi rồi.” Tôn Thái Anh nói nhanh.

Chạy đến chỗ trống trải trên đỉnh núi, Tôn Thái Anh mới dừng xe lại, Mina biết cô đã dừng xe, chờ cô mở cửa để nàng xuống xe, Thái Anh đỡ nàng xuống xe, để nàng đứng ở một địa điểm chính xác.

“Chuẩn bị xong chưa….thấy rõ ràng đó.” Tôn Thái Anh ra vẻ thần bí nói.

Mina hiểu gật đầu, tiếp theo nàng cảm giác được cô tháo bịt mắt ra, để cho nàng nhìn thấy phong cảnh trước mặt.

Nàng thoáng cảm thấy kinh ngạc, nhìn xuống là cảnh thành phố vào ban đêm, nhìn lên trên là đầy sao sáng, rất xinh đẹp, nhưng mà cô đưa nàng đến đây làm gì? Không phải lần đầu tiên nàng tới nơi này, không có một chút ngạc nhiên nào.

“Tại sao em không kinh ngạc một chút chứ? Tại sao không có nói đẹp quá?” Không phải mọi cô gái khi thấy cảnh đẹp đều khen ngợi hết lời sao? Cho dù không phải rất đẹp nhưng cũng phải nói như vậy.

Mina mỉm cười, “Cũng không phải lần đầu tiên em đến nơi này, chẳng lẽ chị chỉ muốn cho em xem cái này? Không có cái khác sao?”

Tôn Thái Anh trừng mắt với nàng, “Chẳng lẽ em không cho chị chút mặt mũi nào sao? Có thể giả bộ một chút cũng được, vậy mà một chút vẻ mặt kinh ngạc cũng không có.”

“Được rồi, làm lại nào, chúng ta làm lại một lần nữa nào.” Cô cũng quá ngây thơ, Mina mừng thầm.

“Không cần, làm lại thì còn ý nghĩa gì nữa.” Cô đã không còn hứng thú nữa rồi.

Mina cảm giác giống như hồi trước chưa kết hôn, giữa bạn bè cãi nhau như vậy, chỉ là bây giờ cô đối xử với mình như là bạn bè hay là vợ chồng? Dù sao quan hệ của hai người họ cũng trở nên bất đồng rồi.

“Thật ra thì em cũng rất thích ngắm sao, những lúc muốn bình tĩnh suy nghĩ, liền ngắm sao, toàn bộ phiền muộn đều quên hết.” Mina dựa vào lan can, nhìn cảnh đêm đầy sao, cũng sắp không phân biệt sự khác biệt giữa hai người họ.

Tôn Thái Anh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, giống như trà hoa căng mềm, hiện ra nét mặt chăm chú và yêu thích của nàng.

Sở dĩ trước kia cô thích trà hoa, ngoài mùi vị còn có vẻ mặt chăm chú của nàng, nàng luôn cho rằng người uống trà hoa sẽ cảm thấy nhẹ nhàng, rất tao nhã.

Trời sinh cô đã có phong cách kết hợp với yêu thích, giống như nữ thần mà không giống người phàm, nhưng sống chung với nàng đã lâu sẽ nhận ra, nàng nữ thần này cũng rất đáng yêu, sẽ cùng cô cãi nhau, khi nói không lại cô thì sẽ làm bộ tức giận, nhưng chỉ cần cô dụ dỗ một chút là được.

Thật ra nàng cũng có cá tính đáng yêu, cũng có tính cách bướng bỉnh, còn có vô số cố chấp, kiên trì.

“Tại sao em lại yêu chị như vậy?” Cô vẫn luôn nghĩ không ra, tại sao nàng lại cố chấp như vậy?

Mina nghĩ là cô vẫn chưa tin tình cảm mình dành cho cô, nhưng bây giờ cô hỏi như thế, rõ ràng đã biết rồi.

“Em cũng không biết, em chỉ cảm thấy chị rất đáng để em yêu, cho nên em nghĩ muốn ở bên cạnh chị.” Lý do của nàng rất đơn giản, nhưng cô sẽ hiểu sao?

Nàng phát hiện hình như gần đây Tôn Thái Anh đối xử với nàng không tệ, thật sự giống như đã thay đổi, nàng không nhịn được tò mò, “Trong khoảng thời gian này sao đột nhiên chị tốt với em vậy? Chị không tức khi lúc đầu em ép chị sao?”

Cô sẽ nói với nàng bởi vì mình yêu, nhưng cô vẫn không có can đảm mở miệng, câu nói đó rất khó mở miệng.

“Em cũng đã được gả vào, còn muốn thay đổi gì nữa? Cũng không thể mỗi ngày đều nghiêm mặt khó chịu sao, chúng ta lại không thể ly hôn.”

Lời nói của Tôn Thái Anh khiến Mina có chút khổ sở, thì ra là chỉ chấp nhận sự thật thôi chứ không phải yêu nàng, thiếu chút nữa nàng lại tự mình đa tình, nhưng mà suy nghĩ này của mình vừa mới bắt đầu sao?

Tôn Thái Anh ôm nàng từ phía sau, cùng nàng nhìn phong cảnh dưới chân núi, “Em sẽ luôn luôn bên cạnh chị chứ?”

Mina rất muốn như vậy, nhưng nếu cô nhất định không nói lời muốn nói, nàng cũng không còn cách nào.

“Thực sự chị không thích em ở bên cạnh chị như đã nói, em sẽ lựa chọn rời đi.” Mặc dù nàng không muốn làm như vậy nhưng vẫn đau lòng quyết định,

“Vậy thì đừng rời đi.” Tôn Thái Anh ôm chặt nàng, cô cảm giác được mình hoàn toàn không hi vọng nàng sẽ rời đi, cảm giác kháng cự khi vừa mới kết hôn đã hoàn toàn biến mất, tất cả cũng vì nàng, cô đã từ từ yêu nàng.

Mina cảm nhận được lời nói của cô, thật sự cô hi vọng cô không rời đi sao? Cô thay đổi sao?

Giống như nàng loáng thoáng cảm giác được, từ sau cái ngày cô uống rượu say thì tính cách đã thay đổi, làm cho nàng có chút không thích ứng được. Nàng vùi vào trong lòng cô, cô khiến cho nàng cảm thấy ấm áp.

Tôn Thái Anh nhìn đồng hồ một chút, đã mười giờ rồi, liền để Mina nhắm mắt lại.

“Lại muốn như vậy sao? Không phải ngay cả xuống núi chị cũng muốn em nhắm mắt lại chứ?”

“Không phải, là em nhắm mắt trước.”

Cô dùng tay che kín anh mắt của nàng, nhưng nàng lại không biết điều nghe theo, bởi vì hành động như thế này rất trẻ con.

Nhìn thấy nàng không nghe, Tôn Thái Anh liền cúi đầu hôn nàng, làm cho nàng ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, Mina cảm thấy thời gian khá dài, bởi vì cô vẫn không chịu buông nàng ra, cho nên nàng chỉ có thể xụi lơ trong ngực cô.

Chỉ có điều khi cô vừa hạ xuống, nàng liền nghe được âm thanh của pháo hoa, Tôn Thái Anh buông ra, ngược lại nhìn về phía bầu trời, bầu trời bao la vốn chỉ có sao, bây giờ thì lấp đầy là pháo hoa lớn nhỏ.

“Oa, thật xinh đẹp!” Lúc này Mina mới cảm thán nói.

Một lần nữa Tôn Thái Anh ôm nàng vào trong ngực, “Thế nào, lần này vui mừng đến thế sao?”

Mina kinh ngạc, “Đây là chị sắp xếp sao?”

“Dĩ nhiên, nếu không thì ai lại bắn pháo hoa vào lúc này?” Thế nào mà nàng lại ngu ngốc như vậy?

Nàng cười ngọt ngào nói: “Thì ra đây mới là ngạc nhiên, lời nói lúc trước cũng chỉ là nói lung tung, hại em nghĩ chị thật sự như vậy…….” Thì ra vừa rồi nàng cảm thấy mình rất ngu ngốc, có thể thái quá hay không?

“Đây cũng là đền bù cho em đêm Thất Tịch hôm đó không thể đi xem bắn pháo hoa, chị đặc biệt đem pháo hoa lúc đó bắn ra trước mặt em.”

Tôn Thái Anh biết ngày đó nàng đồng ý cùng Liên Bang đi xem bắn pháo hoa, nhưng bởi vì cô đột nhiên xuất hiện rồi rời đi, thế là cô quyết định bồi thường cho nàng.

“Cám ơn.” Nàng rất thích, hơn nữa là vô cùng thích.

Tôn Thái Anh nhìn nụ cười của nàng, đây mới là Mina mà cô quen.

Mina nhìn những pháo hoa kia, thật ra thì đối với nàng mà nói, pháo hoa không phải thứ quan trọng, quan trọng là trái tim của cô, cô sẵn sàng vì nàng mà làm một số chuyện, không giống với lúc đầu chán ghét nàng.

Tôn Thái Anh hôn gương mặt của nàng, nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của nàng, liền tiếp tục hôn, rồi hôn đến môi của nàng, Thái Anh sẽ không có cách nào dừng lại, mút lấy thật sâu hương vị của nàng.

☆☆☆

Tối chủ nhật, Tôn Thái Anh và mấy người bạn hẹn gặp mặt ở nhà Thịnh An.

Từ khi họ bọn họ biết nhau đến bây giờ, thường xuyên gặp gỡ ở đây, nguyên nhất rất đơn giản, bởi vì tất cả phục vụ đều miễn phí.

Mina cũng rất thích tới nơi này, bởi vì trong phòng cũng chỉ có bọn họ vui vẻ, là một nơi tương đối yên tĩnh, sẽ không giống những quán ăn đêm ầm ĩ.

Tôn Thái Anh đưa Mina đi bằng ô tô, cô nhìn Mina ở bên cạnh, “Sau này không nên nghe lời mẹ nói nữa, mặc những thứ quần áo không phù hợp với em.”

Cô cảm thấy vẫn là như bây giờ, mặc một bộ quần áo bình thường cùng cô ra ngoài, vừa đáng yêu lại vừa xinh đẹp.

“Những thứ quần áo kia không phải rất thích hợp với em à, em cảm thấy rất xinh đẹp.” Nàng cũng không hiểu, rõ ràng mỗi bộ quần áo mẹ Tôn mua đều nhìn rất được, nhưng sau khi Thái Anh xem xong thì cũng chỉ còn lại vài bộ có thể mặc, cuối cùng là sao cô lại bắt bẻ nhiều thế?

“Chị nói không thích hợp là không thích hợp.”

Cô vừa nghĩ đến những bộ quần áo mẹ mua cho Mina là cảm thấy tức giận, mặc dù những thứ quần áo kia đều là nhãn hiệu nổi tiếng, cũng rất đẹp mắt, nhưng mà chỉ thích hợp cho những người khác, không thích hợp với Mina, phụ nữ có chồng nên mặc quần áo phù hợp với phụ nữ có chồng.

Mới vừa rồi nàng còn không nghĩ là sẽ mặc bộ này, chọn lấy một bộ quần áo thấp ngực, nàng cũng không suy nghĩ gì, mặc dù bây giờ hai người họ ra ngoài sẽ gặp bạn bè, nhưng đây lại là hai người đàn ông, chẳng lẽ nàng lại muốn cho tròng mắt người ta ăn kem sao? Dù thế nào đi nữa cô cũng không muốn, liền trực tiếp in một dấu hôn trên ngực nàng, hại nàng chỉ có thể đổi lại thành một cái váy bảo thủ.

“Chị cũng rất bá đạo, không muốn em mặc những thứ kia, vậy những bộ quần áo mua về rồi phải làm sao? Cũng không thể phụ lòng của mẹ được?” Trong lòng nàng rất vui vẻ, nàng hiểu ý đồ của cô, cô là ham muốn chiếm giữ, nhưng mà bây giờ nàng rất thích cô ham muốn chiếm giữ như vậy, giống như cô tự mình cưng chiều nàng.

“Bán đi hoặc là trả lại hàng.” Cô đưa ra một đáp án đơn giản.

Nàng mới không cần, những thứ quần áo kia nàng muốn giữ lại, mặc dù kiểu dáng có chút gợi cảm, nhưng có thể mặc khi gặp gỡ, nhất định lần sau phải ngăn cản cô làm loạn.

Khi đến cửa, cô xuống mở cửa xe cho Mina, nắm tay nàng đi vào.

“Đã lâu không tới, thật nhớ cuộc sống trước kia.” Mina xúc động nói.

Nhìn Tôn Thái Anh nắm tay của mình, nàng cảm giác mình đã nắm được hạnh phúc.

“Đó là bởi vì em không tham gia vào hoạt động của tụi chị, nếu như tiệm bán hoa nhiều việc như vậy, rất mệt cũng đừng làm được, ngoan ngoãn ở nhà đi.” Thật ra thì cô cũng rất yêu thương nàng ban ngày phải đến phụ giúp tiệm bán hoa, rõ ràng là thiên kim tiểu thư nhưng lại muốn làm việc, nàng đã gả cho cô rồi, chẳng lẽ còn sợ không có tiền sao?

Mina dùng sức cầm tay của cô, “Không được, em không muốn ở nhà làm người vô dụng, trong tiệm hoa có một ít hoa, bong bóng trà rất tốt, nếu như không phải mở cửa hàng bán hoa, chị nghĩ lấy đâu ra nhiều trà hoa ngon như vậy để uống, cái này do em tự làm đó.”

Tôn Thái Anh ngừng lại, quay đầu nhìn nàng, nàng cũng nghi ngờ nhìn về phía cô, tại sao lại đột nhiên dừng lại?

Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Mina, dùng sức hôn lên môi nàng một cái, “Đúng vậy nha, vợ của chị là lợi hại nhất.”

Mina bị làm cho sợ đến ngu ngốc, tại sao cô có thể hôn nàng trước mặt mọi người như vậy, còn nói ra một câu như vậy, làm tim nàng đập thật nhanh.

“Đi thôi, bọn họ đang đợi chúng ta.” Thật ra thì Tôn Thái Anh cũng có chút ngượng ngùng, nhưng chỉ cần đối mặt với nàng, mình thật không có cách nào bình tĩnh.

Mina đi bên cạnh cô, dựa vào cô, có phải là cô đã phát hiện ra nàng rất tốt, đã từ từ yêu nàng?

Tôn Thái Anh đẩy cửa vào, mọi người trong phòng nhìn về hướng hai người họ, đáng lẽ là trong phòng chỉ có Kiều Tiệp và Thịnh An, nhưng lại có thêm một người phụ nữ, Bạch Vi.

Bạch Vi xuất hiện thì ý nghĩ vừa rồi cũng bị xua tan rồi, trong khoảng thời gian này Thái Anh đã cho cô hưởng thụ được vui vẻ và hạnh phúc, nhưng quên mất sự tồn tại của Bạch Vi, sắc mặt Mina từ từ tái nhợt, nhìn về phía bên Thái Anh ở bên cạnh, chỉ thấy cô vẫn mỉm cười.

“Cuối cùng cũng hai người cũng tới, chờ lâu thật.” Kiều Tiệp nói, ba người bọn họ đang chơi trò chơi, nhưng Thịnh An và Bạch Vi vẫn đứng cùng một chiến tuyến, hại cô luôn bị thua.

Bạch Vi nhìn Tôn Thái Anh và Myuoi Mina từ trên xuống, thoạt nhìn hai người họ không có ly hôn, nhưng mà lúc cô thấy Mina vẫn có chút lúng túng, bởi vì lần trước cô và Tôn Thái Anh cùng lừa nàng, không biết cô đã giải thích chưa, cô làm như vậy hoàn toàn không có ác ý.

“Chào cô.” Bạch Vi hướng về phía Mina chào hỏi.

Mina trả lời có chút lúng túng, mà rõ ràng Thái Anh cũng rất kinh ngạc, tại sao Bạch Vi lại xuất hiện?

“Tại sao cậu cũng ở đây?”

“An An gọi mình tới, nói là gặp gỡ, mình thấy không có việc gì nên đến đây, thế nào, không hoan nghênh mình gia nhập với các cậu sao?” Bạch Vi trừng mắt liếc cậu một cái, không lẽ cậu ta định lợi dụng mình xong rồi cả đời sẽ không nhìn mặt luôn à? Hơn nữa cô đến đây cũng không phải vì cậu.

Tôn Thái Anh nhớ lại lúc mình gặp Bạch Vi để lừa gạt Mina, chuyện này cô không có giải thích rõ với Mina, xem ra cần một chút thời gian để nói với nàng, nhưng mà nàng có tức giận hay không? Nếu lúc đó tức giận đến mức bỏ nhà đi thì làm sao bây giờ?

“Mình đâu có dám, vừa rồi mọi người vừa chơi cái gì vậy?” Tôn Thái Anh lập tức nói sang chuyện khác, cô cũng không muốn Bạch Vi trở thành mục tiêu công kích.

Lúc mọi người đang vui vẻ, cũng không có ai chú ý đến Mina đã ngồi xuống có sắc mặt khác, sắc mặt rất kém nhìn bọn họ. Rõ ràng Tôn Thái Anh biết nàng rất để ý chuyện của cô và Bạch Vi, tại sao cô chưa bao giờ nói chuyện này rõ ràng với nàng? Tối nay Bạch Vi xuất hiện cảm giác không hề đơn giản, cô ấy muốn ra oai với mình sao?

Bây giờ bốn người bọn họ đang ngồi bên kia chơi trò chơi, Tôn Thái Anh ngồi phía sau Bạch Vi, Mina muốn làm bộ như không thấy nhưng cũng không được, không thể làm gì khác hơn là cầm lấy rượu đỏ trên bàn rót cho mình một ly.

Ở các buổi gặp gỡ cô rất ít khi uống rượu, bởi vì ba người bọn họ sẽ uống, đến cuối cùng chỉ có thể mặc nàng lái xe đưa mọi người trở về, nhưng hôm nay không sao cả, lòng của nàng rất đau, khiến cho nàng không thoải mái.

“Các cậu là cố ý, không ngờ lại đá văng mình.” Kiều Tiệp không phục nói, vốn nghĩ là Tôn Thái Anh tới sẽ giúp anh, cậu ta lại cũng phản bội rồi.

Lúc Kiều Tiệp đứng lên phát hiện Mina ngồi một mình, liền nói với Tôn Thái Anh  “Thôi, các cậu cứ từ từ chơi, mình chơi với vợ cậu.”

Tôn Thái Anh nhìn Mina một chút, nhìn cô không có gì khác thường, chẳng qua là chỉ nhàm chán lật tạp chí, nói: “Có thể, nhưng không cho phép để cô ấy uống rượu.”

“Mọi người đều nói vợ quản nghiêm, làm sao cậu lại là chồng quản nghiêm?” Kiều Tiệp đến ngồi bên cạnh Mina,
“Cẩn thận vợ cậu nhìn cậu không vừa mắt, ném cậu đi bây giờ.”

Điểm này Tôn Thái Anh cũng rất yên tâm, nàng sẽ không bỏ đi.

“Có phải các cậu cố ý trì hoãn thời gian? Nói nhảm ít thôi, nhanh lên một chút!” Bạch Vi thúc giục nói.

Kiều Tiệp phát hiện Mina không có nói chuyện, liền nhìn về phía nàng, phát hiện sắc mặt của nàng rất kém.

“Em làm sao vậy? Sắc mặt lại kém như vậy.”

“Em không sao cả, chắc là do ánh đèn rồi.” Nàng tùy tiện nói một lý do, thật ra thì chỉ có chính nàng biết, lòng của nàng rất đau, sao mà sắc mặt có thể tốt được, nàng cầm lấy ly rượu mình vừa mới uống rót thêm một ly nữa, còn thuận tay rót đầy ly rượu của Kiều Tiệp.

“Đố kị chồng không cho phép uống rượu à.” Kiều Tiệp nhíu mày, anh phát hiện nhất định là nàng có chuyện gì, nếu không tại sao lại như vậy?

Mina khẽ mỉm cười, “Lâu như vậy chúng ta chưa có uống rượu chung rồi, thỉnh thoảng buông thả một chút cũng không có vấn đề gì.”

Kiều Tiệp vốn muốn ngăn cản nàng, nhưng nàng đã nâng cốc uống một ngụm vào rồi.

“Loại rượu này rất chát.” Sau khi uống xong nàng còn không vui phê bình, ý đồ để Kiều Tiệp nhanh chóng đổi rượu khác.

“Đừng làm rộn, rượu nơi này là ngon nhất rồi, có phải hay không đã lâu em không uống rượu, không có uống?” Kiều Tiệp uống một hớp, không có biến chất mà.

Mina cười, thì ra không phải rượu chát, mà là trái tim của nàng.

“Em khẳng định em không có chuyện gì sao? Anh lại có cảm giác tối nay em rất lạ.” Kiều Tiệp lo lắng hỏi nàng.

Nàng vừa thay mình đổ ly rượu, “Không nên hỏi nhiều như vậy, em rất khỏe, chẳng qua là lâu rồi chưa uống rượu, không thích ứng được mùi vị của rượu, anh uống với em đi, tối nay chúng ta không say không về.”

Mina nâng cái ly của mình và ly của anh cụng, uống hết một ly.

“Nhưng anh không dám, Thái Anh sẽ rất tức giận.” Kiều Tiệp đoạt lấy cái ly trên tay nàng, nhưng một giây sau nàng lại đem cái ly của anh uống sạch.

“Anh ấy sẽ không tức giận đâu.” Cô đã không có suy nghĩ muốn tức giận với nàng, Mina nhìn Tôn Thái Anh một cái, bây giờ cô đang rất vui vẻ, không có tâm tư chú ý đến nàng.

“Anh Tiệp, uống đi, uống với em nào.” Mina mang theo nụ cười nói, nhưng Kiều Tiệp cảm thấy nụ cười này khó coi hơn khóc.

“Có phải Thái Anh lại khiến em thương tâm hay không? Hai người vừa với tốt hơn, làm sao lại trở thành như vậy?” Kiều Tiệp cảm thấy nàng có vẻ mặt như vậy nhất định là vì Tôn Thái Anh.

Mina trừng mắt liếc anh một cái, “Làm sao anh lại nói nhiều như vậy? Anh không nên hỏi rồi, khi nào em muốn nói cho anh biết thì anh sẽ biết, bây giờ thì im lặng uống rượu với em, được không?”

Kiều Tiệp lo lắng, nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.

Tâm tình Mina giống như bị vật nặng đè lên đau muốn chết, thế nhưng trước mặt mọi người nàng không dám khóc, cũng bởi vì không dám khóc, cho nên mới tùy tiện sử dụng những cách khác làm cho mình quên đi đau dớn.

Không lâu sau đó, Tôn Thái Anh phát hiện giữa hai người có cái gì không đúng, mà lúc này Mina đã say đến mức dựa vào vai Kiều Tiệp. Thái Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Kiều Tiệp, “Không phải là mình đã nói cậu đừng cho cô ấy uống rượu rồi hả?”

Vẻ mặt Kiều Tiệp oan uổng, “Không phải mình, lúc mình tới cô ấy đã uống rồi, sau đó lại càng uống nhiều, căn bản là không thể ngăn được.”

Hai người họ cũng giống nhau, nếu thật sự đã muốn uống rượu, làm sao ngăn cản được, cô vội vàng đưa người ngoài cuộc này ra ngoài. “Tại sao cô ấy lại uống nhiều như vậy?” Lúc hai người họ đến nàng còn rất tốt, tại sao mới đó đã say rồi?

“Làm sao mình biết được, cái này nên hỏi cậu, cô ấy không chịu nói.” Kiều Tiệp đẩy đẩy Mina ra, mà Thái Anh cũng thuận thế đón lấy, để cho nàng nằm trong ngực của cô.

Kiều Tiệp đứng lên vận động cơ thể mình, anh cũng rất mệt mỏi lắm chứ.

“Có thể tâm tình cô ấy không được tốt.” Bạch Vi có chút bận tâm đến tình trạng của Mina, tại sao nàng không giải thích liền uống say? Thái Anh cúi đầu nhìn nàng, nàng nhíu chặt hai lông mày không có giãn ra, tại sao nàng lại như vậy?

Nàng cười hì hì không có ý do, vậy là tâm trạng không tốt.

“Mình đưa cô ấy về nhà trước.” Tôn Thái Anh nói xong liền đứng dậy, bồng nàng lên.

“Vậy cũng được, cẩn thận một chút.” Những người khác dặn dò cô.

Sau khi về đến nhà, Tôn Thái Anh lập tức đặt Mina lên trên giường, đến phòng tắm cầm khăn giúp nàng lau mặt một chút, để cho nàng có thể thoải mái một chút.

Nhưng khi cô đi ra từ phòng tắm thì phát hiện nàng đang khóc, nước mắt chảy ra làm cô sợ hết hồn, rốt cuộc là tại sao? Nàng gặp ác mộng sao?

“Tiểu Mina, em làm sao vậy?”

Mina cũng không có tỉnh lại, chẳng qua là đang ngủ nhưng cũng cảm giác được đau đớn, khiến nàng rất cực khổ.

Thái Anh lo lắng cầm chặt tay nàng, “Em gặp ác mộng sao? Mina! Tiểu Mina!”

Giống như nàng nghe được trong giấc mơ, không có mở mắt chỉ khóc, trong miệng bắt đầu lầm bầm nói cái gì.

Cô nhích tới gần miệng nàng, mới nghe rõ nàng nói cái gì, “Thái Anh, đừng rời khỏi em.”

Lòng Tôn Thái Anh mềm nhũn, cô bé ngốc này, trong giấc mơ mà cũng sợ cô rời đi sao? Cô nằm lên giường ôm lấy nàng, “Yên tâm, chị sẽ không rời đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co