Truyen3h.Co

Lichaeng Cover Lam Nu Phu Tra Xanh Bi Bat Cong Luoc Nu Chu Cam Nhat Bach

Theo nỗi lòng phập phồng không ngừng của Phác Thái Anh, còn có giá trị hắc hoá nguy hiểm kia của nàng.

Hệ thống xẹt xẹt điện cảnh cáo: "Cô làm trà xanh đủ rồi, đừng làm nguy hiểm, giá trị quá cao sẽ dính điện!"

Phác Thái Anh: "...... Biết rồi! Phiền chết được!"

Hôm Lạp Lệ Sa đi tham gia tiệc từ thiện, Phác Thái Anh vẫn duy trì tiết tấu sinh hoạt bình thường, nên làm cái gì thì làm cái đó không chậm chạp chút nào. Nàng vẫn là một thân một mình, phần lớn người chỉ là gật đầu chào hỏi nàng, không ai có thể nhìn ra nàng đã bực bội cả ngày.

Sau khi rời khỏi trường, nàng đi siêu thị dạo một vòng mua nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị cho mình một bữa tối một người, lại đem nguyên liệu nấu ăn còn thừa phân loại cất đi. Tư thái quá mức hiền thê lương mẫu, đến nỗi hệ thống nhìn đều khiếp sợ.

Nó nhịn không được hỏi: "Hôm nay thật sự cô không làm cái gì hết sao?"

Vậy không khoa học a!

Phác Thái Anh liếc nó một cái, nhướn mày cười: "Đương nhiên không phải, cô suy nghĩ cái gì? Tôi chính là một nữ phụ ác độc chuyên nghiệp a."

Không có nàng cốt truyện đều không đi được, tồn tại quan trọng như nàng, sao có thể cái gì cũng không làm?

"Tôi chỉ là đang chuẩn bị công việc thôi." Nàng sờ soạng quầy rượu, đánh giá một chai không tính quá đắt, rót hai ly.

Má nàng nhanh chóng đỏ ửng, đáy mắt dâng lên men say, cười hỏi: "Cô biết thân là trà xanh cần chuẩn bị kỹ năng gì không?"

Hệ thống khiêm tốn hỏi: "Không biết."

"Là chỉ cần muốn tìm tỷ tỷ, một ly sữa bò tôi liền say."

Bất quá thật sự uống sữa vẫn là không được, quá không tôn trọng IQ của Lạp Lệ Sa, hai ly rượu vang đỏ là điểm mấu chốt.

Vì duy trì tỉnh táo sau khi uống rượu xong Phác Thái Anh lại rửa mặt bằng nước lạnh, lúc này mới ra cửa gọi taxi đi tìm Lạp Lệ Sa. Nàng ngồi trong taxi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, nếu bỏ qua sắc mặt phiếm hồng của nàng, thật đúng là nhìn không ra nàng uống rượu.

Tiệc tổ chức ở tầng cao nhất khách sạn năm sao, sau khi nàng đến nơi thì tìm một thềm đá yên tĩnh ngồi xuống. Thân mình mềm như bông, rất giống không có xương, sau lưng nàng là bóng cây lắc lư, nàng ẩn giấu trong đó, sắp hoà làm một với hắc ám.

Hệ thống có chút lo lắng: "Sao tôi cảm thấy cô là uống say thật? Cô rốt cuộc có thể uống rượu hay không?"

Bằng không kỹ thuật diễn này cũng thật tốt quá.

Phác Thái Anh vô cùng thẳng thắn thành thật: "Không a."

Nàng là say thật, vừa nãy ở trên xe taxi cố gắng kìm là vì bảo đảm an toàn, bây giờ không có ai, tự nhiên hơi thả bay bản thân một chút.

Hệ thống hỏng mất: "Không biết uống cô còn như vậy ra ngoài? Không nguy hiểm sao?"

Phác Thái Anh nhìn một cái mặt buồn cười ở giữa không trung gấp đến mức xoay quanh, bị chọc cười.

Nụ cười này trong mắt hệ thống chính là say choáng váng, nó vô cùng nhọc lòng: "Vậy sao cô đi vào a?"

Một cô gái uống say một mình ngồi ở bên ngoài cũng quá nguy hiểm, càng đừng nói Phác Thái Anh còn là một cô gái rất xinh đẹp.

"Là tôi uống say hay cô uống say? Tôi không có thiệp mời, sao tôi đi vào được a?" Phác Thái Anh ở trên mặt nó chọc hai cái, "Đừng nói lời ngốc nghếch, ngoan."

Hệ thống: "......"

Trời ơi, nó một cái hệ thống rốt cuộc là làm ra nghiệt gì, bây giờ cư nhiên muốn giống một bà mẹ già cứu vớt thiếu nữ phản nghịch?

Cũng may bảo an khách sạn làm rất tốt, xung quanh một người không liên quan đi ngang qua cũng không có, nhìn sơ qua phần tử khả nghi nhất chính là Phác Thái Anh.

"Reng reng" một tiếng vang lên, di động nàng sáng, lần này nàng thậm chí còn không liếc mắt nhìn tin nhắn một cái, trực tiếp ấn tắt màn hình.

Hệ thống kinh ngạc cảm thán: "Cô cư nhiên không trả lời tin nhắn của nữ chủ, còn có lúc phá lệ như vậy?"

"Suỵt, câm miệng, miễn nói gì tôi."

Bây giờ nàng không thể trả lời.

Chỉ cần nàng không xem thì nàng sẽ không có không nhịn được.

Bên trong tiệc tối, Lạp Lệ Sa nhìn tin nhắn thật lâu không nhận được trả lời, nhíu chặt mày.

Ngày thường Phác Thái Anh trả lời rất nhanh chóng, lần trước không trả lời cô lập tức, là lúc nàng bị chặn ở cửa ký túc xá, bị tỏ tình một cách thô bạo.

Liên tưởng này làm trong lòng Lạp Lệ Sa bất an, cô định đi ra gọi điện thoại, nhưng lúc này đang tiến hành bán đấu giá từ thiện loại nhỏ, mọi người đều ngồi cầm thẻ bài, cô tuỳ tiện đứng lên quá mức gây chú ý.

"Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?" Phó Thận Hành ngồi bên người cô hỏi.

Chỗ ngồi của bọn họ gần nhau, khi nói chuyện Phó Thận Hành nghiêng thân mình về phía cô, nhưng trước sau vẫn duy trì khoảng cách xã giao cơ bản, thuộc về chợt nhìn qua thì thấy thân mật, trên thực tế rất đúng mực, làm người không moi ra được thái độ sai lầm nào.

Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng lắc đầu, hoa tai theo động tác cô rung hai cái, ở dưới ánh đèn chiếu rọi, ánh ra điểm điểm ánh sáng.

Giống như con người cô, vừa xinh đẹp lại lạnh lùng, cả một cơ hội cho người ta tiếp cận cũng không chịu.

Phó Thận Hành làm như vô tình hỏi: "Còn chưa thấy em ra giá lần nào, có thích cái gì không?"

Lạp Lệ Sa đối với loại kịch bản theo đuổi này đã quá quen thuộc, nghe đến đó lập tức chuông cảnh báo reo vang: "Không có. Anh ngàn vạn đừng làm ra hành động gì mà đấu giá giá cao, sau đó lấy tặng tôi."

"Thực ngu ngốc."

Phó Thận Hành nhấp nhấp môi, đủ loại lý do thoái thác lúc trước đã chuẩn bị tốt, giờ khắc này toàn bộ bị đẩy trở về.

"Hình như em có thành kiến với tôi." Hắn có chút không thể hiểu được, "Vì sao?"

"Tôi thừa nhận khi chúng ta gặp nhau lần đầu không phải quá tốt đẹp, nhưng sau đó tôi đã tận lực đền bù, tôi cũng đi tìm Phác tiểu thư nói xin lỗi, nhưng mà......"

Hắn nói tới đây đột ngột dừng.

Hắn có thể cảm giác được, nếu hôm nay hắn nói một câu không tốt về Phác Thái Anh, ấn tượng của Lạp Lệ Sa đối với hắn có thể kém hơn trong nháy mắt, đến lúc đó còn không biết làm sao cứu vãn.

"Tôi biết ấn tượng của em về tôi bây giờ rất kém, nhưng...... Thật sự ngay cả một cơ hội theo đuổi cũng không thể sao?"

Lạp Lệ Sa vuốt tóc mái bên tai, không lên tiếng.

So sánh với những nam nhân kỳ quái lúc trước Phác Thái Anh gặp được, Phó Thận Hành có thể nói một câu ưu tú, cả quyền theo đuổi đều phải tới xin nhà gái đồng ý.

Không, cho dù là không lấy loại sinh vật nam tính kỳ quái này ra so sánh thì Phó Thận Hành cũng ưu tú, bằng không ba sẽ không có ý tác hợp, hai nhà cũng sẽ không làm ăn qua lại nhiều vậy.

Nhưng mà......

Một kiện hàng cuối cùng vào lúc này rốt cuộc giải quyết xong, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay không tính là nhiệt liệt, có người đứng dậy đi tới phần tiếp theo của buổi tiệc.

Lạp Lệ Sa cũng theo dòng người đứng lên, cô khẽ nâng làn váy, chỉ cho để Phó Thận Hành một sườn mặt tinh xảo: "Mấy chuyện giống như tìm ba tôi tạo áp lực, để tôi cùng anh đi tham dự linh tinh, Phó tiên sinh sau này vẫn là bớt làm đi, sẽ chỉ làm người thêm phiền chán."

Nhưng mà cái này có quan hệ gì với chuyện cô không thích Phó Thận Hành đâu?

"Chờ một chút!" Phó Thận Hành có chút sốt ruột, bước nhanh đuổi theo định giữ tay Lạp Lệ Sa, nhưng sau khi giơ tay lại hạ xuống.

Hắn hạ giọng hỏi: "Vì sao? Tôi nên biết tôi sai ở chỗ nào."

Lạp Lệ Sa tạm dừng bước chân, nghiêm túc suy nghĩ cảm xúc bài xích Phó Thận Hành của cô là từ đâu tới?

Cô nhún vai, đáy mắt không tự giác nhiều thêm ý cười: "Đại khái bởi vì, Phó tiên sinh trong thẩm mỹ của tôi, thoạt nhìn không giống người tốt."

Nói không chừng là cô bị nhóc con Phác Thái Anh kia tẩy não.

Muốn nói có cái gì Phó Thận Hành không nên nhất, đó chính là không nên đắc tội Phác Thái Anh.

Cô nói xong không có tạm dừng thêm, đi ra ngoài tính toán tìm nơi yên tĩnh gọi điện thoại, nam nhân cầm champagne đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, còn là dìu già dắt trẻ tới, ba người đứng ở trước mặt cô.

Năm lần bảy lượt bị đánh gãy, trên mặt Lạp Lệ Sa không hiện, nhưng trong lòng đã có chút phiền. Cô đang muốn đi thẳng qua, lại sửng sốt một chút khi thấy người tới.

Cư nhiên có Trương Tâm Lan.

Trên mặt cô mang theo ngoài ý muốn, phản ứng của Trương Tâm Lan so với cô còn kịch liệt hơn, mang theo tránh né cùng kháng cự mắt thường cũng có thể thấy, sắc mặt đều trắng.

"Lạp tiểu thư." Nam nhân gần 50, dáng người hơi hơi mập ra, thái dương cũng trắng một chút, nhưng áo vest giày da tinh thần rất tốt.

Loại người này Lạp Lệ Sa thấy rất nhiều, đều là sự nghiệp làm không nhỏ, nhưng còn chưa đủ lớn, không gặp được người cầm quyền chân chính của Lạp gia, muốn thông qua quen biết cô để móc nối quan hệ với Lạp gia.

Cô ứng phó cũng thực tự nhiên, hoàn toàn nhìn không ra trong lòng cô không kiên nhẫn.

Mặt ngoài cô theo nam nhân nói chuyện, trên thực tế trọng điểm đều đặt trên người Trương Tâm Lan. Thời gian bọn họ nói chuyện càng lâu, Trương Tâm Lan nôn nóng càng rõ ràng.

Bé trai bên người Trương Tâm Lan có vài phần tương tự Phác Thái Anh kia, rõ ràng là tính cách hoạt bát, ở bên người ba đứng không bao lâu liền chờ không được, muốn rời đi, bị Trương Tâm Lan nhéo một chút làm hắn yên lặng.

Lạp Lệ Sa đại khái hiểu ra cái gì, cô đưa tay vào trong giỏ xách, thuần thục nhấn quay số điện thoại nhanh, triệu hồi Lạp Bảo Bảo tới, giúp cô ứng phó người cô không muốn ứng phó.

Mục đích vốn dĩ của nam nhân chính là kết thân với Lạp Bảo Bảo, đối với trường hợp này khá vừa lòng, đôi mắt đều sáng.

"Tôi còn có việc đi trước, không quấy rầy mọi người." Lạp Lệ Sa khẽ mỉm cười, trong ánh mắt lập loè ác ý không dễ phát hiện, "Lần sau có cơ hội gặp lại a, dì Lan."

Trương Tâm Lan từ lúc bắt đầu liền làm bộ căn bản không quen biết Lạp Lệ Sa, nghe xong lời này liền giật mình một cái.

Lạp Lệ Sa đã có thể tưởng tượng, sau khi bà trở về sẽ đối diện với chất vấn của chồng như thế nào, bà lại phải nói như thế nào mới yên ổn được.

Lần này rốt cuộc không có người không liên quan quấy nhiễu, cô gọi điện thoại cho Phác Thái Anh.

Gần một tiếng không trả lời tin nhắn cô, đã là cực hạn kiên nhẫn của Phác Thái Anh.

Một tiếng chuông điện thoại vừa mới vang lên, nàng lập tức nhận: "Tỷ tỷ chị sắp về tới sao?"

Lạp Lệ Sa đứng ở phía sau cây xanh bên cửa sổ: "Còn phải lát nữa, chị sẽ nhanh lên. Sao em không trả lời tin nhắn chị? Em ở đâu?"

"Em ở... ừm...... Em ở nơi cách tỷ tỷ rất gần." Nàng nói có chút không chịu khống chế ợ rượu một cái.

Nhưng Lạp Lệ Sa cách một cái điện thoại, phán đoán không ra nàng ợ là loại nào, còn cho rằng nàng ăn nhiều.

Một khi nói chuyện với Phác Thái Anh cô liền không tự giác thả lỏng, dựa vào bên cửa sổ, gỡ xuống tư thái nữ thần, ngắm nhìn cảnh sắc ngoài khách sạn.

"Bữa tối em ăn cái gì?" Cô nói ánh mắt ngừng lại ở một điểm, "Dưới lầu hình như có một cô gái, nhìn có điểm giống em...... Có người đi qua."

Hai nam nhân, mới từ khách sạn ra ngoài, đầu tiên là vội vàng đi qua, sau đó nhận thấy được trong góc ngồi một cô gái uống say, lại quay ngược lại.

Lạp Lệ Sa nhíu chặt lông mày, đang muốn kêu bảo an đi dưới lầu xem thử tình huống, trong điện thoại liền truyền đến giọng nam nhân xa lạ.

"Hai chúng ta hôm nay thật may mắn a, ở đây đều có thể nhặt được một con tôm say! Còn rất xinh đẹp!"

Lạp Lệ Sa nháy mắt siết chặt di động, tuôn ra một câu thô tục: "... Mẹ!"

Đó chính là Phác Thái Anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co