[ Lichaeng] Gọi Em Là Hiền Thê
Ngủ cùng
Thời tiết dạo này bắt đầu có gió lùa lành lạnh, ai biết được là đến giữa đêm lại mưa to. Thái Anh xách đèn ra xem thử thì thấy Lệ Sa vẫn ngủ say trên bàn, nàng lắc đầu mà đi đến bên cạnh. Tay đưa đến chạm lên bàn tay của Lisa, lạnh ngắt, muỗi dưới chân thì chi chít, thế này thì ngủ gì nổi. -" Khổ thân, vậy mà cũng nằm đó chịu trận" Thái Anh cứ nắm lấy bàn tay Lệ Sa, xoa xoa lấy như một cách mà nàng biểu hiện ra tình cảm của mình. Bình thường tỏ ra ghét bỏ Lệ Sa là vậy nhưng mà từ lúc nào cái sự thờ ơ đó đều hóa thành giả vờ cả, nàng phải làm vậy để Lệ Sa không nhận ra tình cảm nàng dành cho cô. Nhiều lúc thấy thật tội Lệ Sa nhưng ai bảo cô là con nhà giàu chứ. Lúc Thái Anh thả tay Lệ Sa ra định vào trong lấy chăn đắp cho cô thì chợt Lệ Sa mở mắt níu lấy nàng, bàn tay cô nắm chặt giữ tay nàng lại. Cô vốn dĩ có ngủ được đâu, vừa lạnh vừa ngứa, nghe tiếng động của Thái Anh thì giả vờ ngủ, nhờ vậy mới biết nàng thế mà lại lén nắm tay mình. Đôi mắt Lệ Sa đầy thâm tình, bàn tay ấm áp mềm mại của nàng nằm trong lòng bàn tay của cô, khoảnh khắc này còn quý hơn đào được vàng. Lệ Sa dịu dàng cong miệng cười. Thái Anh xấu hổ muốn rút tay lại nhưng mà không được, Lệ Sa cứ giữ chặt như sợ ai giành mất. -" Sao vậy, hồi nảy em nắm tay Sa mà" -" Làm gì có, cô nằm mơ hả" Lệ Sa khẽ cười, dưới ngọn đèn dầu le lói khẽ hôn lên bàn tay mềm của Thái Anh. -" Vậy chắc tại Sa nằm mơ thiệt rồi, hồi nảy Sa còn mơ thấy em cho Sa vô trỏng ngủ cùng nữa" Thái Anh đỏ mặt giật tay lại mạnh hơn, Lệ Sa biết đã chọc được nàng mắc cỡ, thuận thế kéo Thái Anh vào lòng mình. -" Cô bỏ ra coi, làm cái trò gì vậy, tin tui lấy dao chặt tay cô hông" Lệ Sa ôm Thái Anh trong lòng, cái mùi hoa nhài thoang thoảng cứ khiến lòng cô ngây ngất. Cần gì son phấn thơm tho chứ, cô chỉ yêu cái vẻ đẹp mộc mạc này mà thôi, bởi vậy cho dù có được cho đi học trên Sài Gòn mấy năm cô vẫn không ưng bụng bất kì cô gái nào ở trên đó. -" Em hở ra là đòi đánh, đòi chặt tay, vậy sao em còn lo cho Sa làm gì?" -" Tui lo cho cô hồi nào, chỉ sợ cô ở ngoài này xảy ra chuyện gì cha má cô qua đây bắt đền thì khổ thân tui nên tui mới ra coi" -" Em đừng có xạo, em thương Sa" -" Ai thèm thương cô, bây giờ cô có bỏ ra hông, cô mà hông bỏ ra thì đừng có trách" Lệ Sa sợ ép quá nàng lại khóc nên cô nghe lời buông nàng ra nhưng vừa buông ra thì trời lại sấm to một tiếng vang dội. Thái Anh giật mình hoảng sợ kêu lên, đôi bờ vai run run, tim đập sắp văng ra khỏi lồng ngực. Vòng tay của Lệ Sa lại đến ôm nàng, vuốt ve nàng trong lòng đầy cưng yêu. -" Thấy chưa, ngay cả ông trời cũng muốn Sa ôm em nữa, em đừng có cứng đầu hoài nghe hông" -" Xía" Thái Anh ở trong lòng Lệ Sa, cảm giác an toàn này đúng thật là khiến nàng không bao giờ muốn rời ra, dối lòng thêm bao nhiêu lâu đây trong khi tim nàng cứ phản chủ miết? Lệ Sa bỗng nhấc người Thái Anh lên bế nàng đem vào trong buồng, mưa vẫn rơi không ngớt khiến đêm như dài hơn. Chiếc giường nhỏ của Thái Anh vẫn vậy nhưng mà sao cảm xúc trong lòng nàng khác quá, dù là thương rồi nhưng vẫn sợ Lệ Sa không kiềm được mà làm bậy. Lệ Sa đặt Thái Anh lên giường, đưa tay chạm lên đầu mũi nàng rồi véo má thêm vài cái, cưng hết cỡ mà. -" Cho Sa ngủ trong này nha, ngủ dưới đất cũng được, ngoài đó muỗi cắn Sa, mưa thì lạnh, tội nghiệp Sa lắm" -" Hông" -" Đừng vô tình với Sa nữa mà, Sa cũng biết đau lòng đó" Thái Anh giữ chặt tấm chăn, tay đẩy vai Lệ Sa ra. Lệ Sa thở ra một hơi thất vọng, cô đã nhịn đến mức đó rồi, vì tình yêu mà không giở cái thói ngông cuồng với nàng, vậy mà lúc nào cũng bị ruồng rẫy, cứ như cô là ác quỷ sẽ ăn thịt nàng bất cứ lúc nào vậy. Cô tức quá đứng dậy thổi tắt cái đèn dầu làm căn buồng tối thui. Thái Anh giật mình, không gian tối đen như mực khiến nàng không thấy gì cả, bàn tay huơ qua huơ lại vừa ngồi dậy thì bị Lệ Sa ôm lấy. Cô đè nàng xuống giường, mãn nguyện mà ôm lấy thân thể ngọc ngà của con gái người ta. -" Lệ Sa buông ra, cô làm cái gì vậy hả?" Thái Anh giãy giụa kêu la, tay chân thì cào cấu đánh Lệ Sa bịch bịch. -" Em nằm im, la một hồi ông kẹ bắt bây giờ" Lệ Sa ôm Thái Anh ở trên giường, tay mò lấy cái chăn kéo lên ngay ngắn đắp cho mình và nàng. -" Lệ Sa, tui xin cô, đời người con gái chỉ có sự trong trắng là quý giá nhất, cô đừng làm khổ tui mà" Nghe Thái Anh sụt sịt mũi, Lệ Sa thấy xót xa mà vuốt ve gò má nàng. -" Em ngoan đừng sợ, Sa chỉ muốn ôm em ngủ hết đêm nay thôi, Sa hứa hông có làm bậy, Sa thương em mà" Dù không gian tối đến nổi chẳng nhìn thấy mặt nhau nhưng Thái Anh vẫn cảm nhận được hơi thở của Lệ Sa cùng cái mùi thơm trầm ấm đã sớm quen thuộc. Hai tay nàng giữ chặt tay Lệ Sa vì sợ cô làm bậy. Lệ Sa nằm sát bên không quấy, cô áp cả cơ thể mình vào người Thái Anh, muốn bảo bọc nàng giữa đêm lạnh. Thái Anh vẫn nằm vậy cho đến khi mưa dần vơi, tiếng thở Lệ Sa đều đều, có lẽ cô đã ngủ rồi. Bàn tay nắm chặt tay cô dần buông lỏng một chút, nàng cứ trăn trở trong lòng. " Thân là con gái mà để người ta vào nhà rồi ngủ chung giường thế này thì ai mà thèm lấy mày nữa hả Thái Anh. Thiên hạ biết đồn cho thì bẽ mặt, thứ con gái hông biết giữ mình." Lệ Sa bỗng cựa mình gác chân lên người nàng, Thái Anh đưa tay xuống muốn đẩy chân cô ra nhưng mà càng đẩy Lệ Sa càng dính chặt vào nàng. Mai nàng dậy chạy đi méc Trí Tú đánh cô cho coi. Nằm đó mà trời sáng lúc nào không hay, Thái Anh khó lắm mới gỡ được tay chân Lệ Sa ra mà bỏ chạy khỏi giường. Dậy định sắc thuốc thì mới nhớ thuốc đã đem cho Đông Mẫn hết rồi, Thái Anh đành thổi cơm để đó, chờ trời sáng thêm chút nữa thì đi giặt đồ. Lệ Sa ngủ ngon quá mà ngủ một lèo tới khi nắng lên mới chịu dậy. Cô bước ra khỏi giường tìm Thái Anh, mặt mày nhăn nhó nhìn ra bến sông thì thấy nàng đang giặt đồ. Cô nửa tỉnh nửa mơ bước ra đó, cây cầu gỗ bị ướt có phần trơn trượt, Lệ Sa vừa bước xuống cười với Thái Anh một cái thì trượt ngã cái ùm xuống sông. Chẳng biết có phải là nghiệp của Lệ Sa hay không mà sáng dậy đã rơi xuống sông, Thái Anh nhìn cô vùng vẫy dưới nước mà chống nạnh lắc đầu. Bến sông nhà nàng nước không sâu, cùng lắm là đến thắc lưng, vậy mà Lệ Sa vẫy như sắp chết đuối đến nơi. -" Thái Anh, cứu Sa... Sa hông biết bơi" -" Xích vô đây tui kéo lên nè"-" Hông được... em xuống cứu Sa mau lên, Sa sợ quá à" Thái Anh chép miệng. -" Cô vẫy một hồi cá sấu lại ăn thịt gáng chịu" Lệ Sa đứng dưới nước ngừng làm mình làm mẩy mà bĩu môi, biết dụ nàng không được thì bắt đầu giở trò. Lệ Sa vờ đưa tay để Thái Anh kéo lên, đợi nàng vừa bắt lấy tay mình thì kéo luôn nàng xuống nước. Thái Anh rớt xuống sông cái ùm, tức Lệ Sa mà đánh cô túi bụi. Bến sông buổi sáng bị hai người quậy đục nước cả lên.Trí Tú đi đến tìm Thái Anh, thấy cảnh Lệ Sa và nàng vật nhau dưới nước thì nhìn mà nhăn mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co