Tình Yêu
Tin dữ lan đi nhanh hơn cả ngọn lửa phù thủy:“Jonathan Sathara đã thất bại. Hắn phản bội Mệnh lệnh của Chúa tể.”Cái tên ấy vang lên trong từng hội kín, rít qua những hơi thở sợ hãi như một lời nguyền.
Và ở trung tâm cơn bão ấy — Raven chỉ biết ôm lấy bụng mình, nơi sinh linh nhỏ bé đang đập từng nhịp yếu ớt, run rẩy như chính trái tim cô.Đêm đó, bầu trời Hogwarts bị xé rách bởi ánh sáng của bùa Hắc ám.
Tại một căn nhà bỏ hoang ven rừng, Jon xuất hiện trước mặt cô — rách rưới, máu khô bám trên cổ áo.“Raven… ta không còn nhiều thời gian.”Giọng hắn khàn đặc, nhưng trong đôi mắt ấy vẫn ánh lên thứ lửa ấm mà cô từng yêu.“Ngài biết rồi. Ta phản bội. Hắn sẽ đến.”Cô run rẩy nắm tay hắn:“Anh có thể trốn. Em sẽ cùng anh đi. Chúng ta có thể… rời khỏi nơi này.”Jon cười khẽ — nụ cười chẳng còn sức sống.“Raven, em không hiểu đâu. Không ai trốn thoát khỏi Chúa tể. Hắn luôn tìm thấy… và hủy diệt.”Ngoài trời, sấm nổ. Mưa như roi quất vào cửa kính.
Raven nhìn thấy ánh sáng Xanh Lục phản chiếu trong mắt hắn — thứ ánh sáng mà cô đã thấy quá nhiều lần trong những giấc mơ kinh hoàng.“Vì sao anh lại làm vậy?”
“Vì anh không muốn trở thành con quái vật khác. Anh không thể giết cha mẹ Lily, và cũng không thể để hắn chạm đến em.”Cô bật khóc, siết chặt lấy hắn, cảm nhận hơi thở nóng rát phả trên cổ.“Em mang thai, Jon…”
Khoảnh khắc ấy, thế giới như ngừng lại.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt dần tan vỡ.
“Không… không thể nào…”Rồi bàn tay run rẩy đặt lên bụng cô, dịu dàng đến tàn nhẫn.“Đó là lý do hắn sẽ săn em. Hắn sẽ không để một đứa trẻ mang máu phản bội tồn tại.”Tiếng sấm lại vang. Gió thốc tung rèm cửa.
Jon đẩy cô ra, nhìn sâu vào mắt Raven, giọng nói lạc đi:“Nếu ta biến mất… em phải sống. Hãy sống, và bảo vệ nó. Đừng để nó trở thành ta.”“Không, Jon! Anh không được đi!”
“Anh phải đi — trước khi hắn đến đây.”Hắn cúi xuống hôn cô, một nụ hôn vừa tha thiết, vừa tuyệt vọng — như muốn khắc sâu vào linh hồn cô vĩnh viễn.Rồi hắn biến mất trong làn khói đen.---Vài giờ sau, khi Raven ngã gục bên ngọn lửa tàn, cô nghe tiếng nổ vang dội từ phía rừng.
Ánh sáng Xanh Lục lại lóe lên — lần cuối cùng.Raven biết… Jon đã không kịp chạy.Cô gục xuống, tay vẫn đặt lên bụng, thì thầm: “Anh đã chết… nhưng đứa con của chúng ta sẽ không.”
“Em sẽ bảo vệ nó — dù phải đối đầu với chính Chúa tể.”Và trong đêm đen ấy, giữa tiếng sấm và máu, Raven thề sẽ chống lại định mệnh.Tin đồn nói rằng Jon Sarthel đã chết — bị chính Chúa tể Hắc Ám trừng phạt vì thất bại.
Nhưng Raven biết hắn chưa chết.
Cô cảm nhận được… một phần của hắn vẫn đang sống, đâu đó trong hơi thở đêm, trong giấc mơ đầy khói đen và tiếng gọi khàn khàn vọng về từ cõi sâu.Một đêm, khi trăng khuyết như vết thương trên trời, hắn tìm đến cô.Jon đứng nơi ngưỡng cửa căn phòng cô tạm trú ở cô nhi viện cũ, áo choàng rách tả tơi, vết máu khô trên gò má.
Nhưng đôi mắt xanh lục của hắn vẫn sáng — như hai mảnh ngọc vỡ phản chiếu cả tội lỗi và khao khát sống còn.“Anh… vẫn sống…” – Raven lùi lại, giọng run rẩy.
“Không phải là sống… là bị nguyền phải thở tiếp.” – Jon đáp, nụ cười nghiệt ngã.
“Ta thất bại. Ta không thể giết họ… ta không thể biến mình thành quái vật như Riddle muốn.”Raven bước đến, nước mắt lăn dài:“Jon, em… em đã nghĩ anh chết rồi.”Hắn đặt ngón tay lên môi cô, cắt ngang tiếng nấc:“Đừng khóc, Raven. Anh vẫn ở đây. Nhưng không thể ở lại lâu.”Cô run run nắm lấy tay hắn, đặt lên bụng mình.“Jon… em mang thai.”Hắn khựng lại — im lặng.
Ánh trăng hắt vào đôi mắt hắn, phản chiếu sự kinh hoàng, rồi dần biến thành một nỗi đau sâu sắc.“Là… con của chúng ta sao?”Raven gật đầu, nước mắt rơi như sợi chỉ bạc.“Em biết anh không cố ý, nhưng đứa trẻ này… là minh chứng cho tất cả.”Jon siết tay cô, đôi môi run rẩy như sắp thốt điều gì đó không nên nói.“Raven, đứa trẻ này sẽ bị săn đuổi. Hắn sẽ không để nó tồn tại. Riddle sẽ giết em… và cả nó.”“Vậy anh định làm gì?”Jon nhìn cô thật lâu.
Trong mắt hắn là ngọn lửa – thứ ánh sáng nhỏ bé còn sót lại sau khi cả thế giới sụp đổ.“Anh sẽ bảo vệ em. Dù phải quay lại bóng tối, dù phải trở thành thứ mà anh từng căm ghét.”Raven lắc đầu, nắm chặt lấy áo hắn. “Không, anh không cần trở về đó. Em sẽ bảo vệ anh. Em sẽ bảo vệ cả con chúng ta.”Jon khẽ cười – một nụ cười nửa vỡ nửa tan.“Em không biết hắn mạnh đến mức nào đâu, Raven. Nhưng anh sẽ cố. Vì em, vì nó.”Hắn cúi xuống, hôn lên trán cô, thì thầm như một lời nguyền:“Nếu có ngày anh biến mất… hãy nhớ rằng anh đã từng yêu em — theo cách duy nhất mà một kẻ như anh biết.”Và rồi hắn biến mất vào bóng đêm, để lại Raven đứng một mình giữa căn phòng tràn mùi máu và khói tro.
Bàn tay cô đặt lên bụng, khẽ mỉm cười qua hàng nước mắt:“Jon, em tin anh… Dù cả thế giới không.”---✨ Không ai biết Jon đi đâu. Có người nói hắn quay lại ph,ục vụ Chúa tể để bảo vệ Raven trong bóng tối. Có kẻ nói hắn đang chuẩn bị phản bội lại hắn ta, chỉ chờ đúng lúc để chuộc lại tội lỗi của mình.Tin đồn bắt đầu lan ra như lửa cháy trong gió.
“Con bé Raven – nó đang mang thai.”
Một học sinh máu bùn, mang trong mình giọt máu của một kẻ phản bội Chúa tể.
Đó là thứ ô nhục mà phe Hắc Ám không thể dung tha.Bọn Tử Thần Thực Tử bắt đầu truy lùng.
Họ đốt cô nhi viện nơi Raven ẩn náu, thiêu rụi từng ký ức còn sót lại của tuổi thơ cô.
Cô chạy trong mưa, gió quất vào da thịt, hơi thở đứt quãng, bụng dưới đau nhói.“Jon… anh ở đâu…”Cô thì thầm giữa đêm đen.
Bầu trời như sụp đổ, tia sáng Xanh Lục lóe lên từ phía xa — dấu hiệu của Avada Kedavra.
Cô ngã xuống, cố bò vào căn nhà hoang cạnh bìa rừng, đôi tay che lấy bụng.Và rồi, giữa làn khói đen cuộn trào, hắn xuất hiện.Jon.
Áo choàng đen dính đầy máu, ánh mắt cuồng loạn, hơi thở dồn dập như vừa giết người.
Nhưng khi nhìn thấy cô, ánh nhìn ấy tan rã, trở lại thành con người mà cô yêu.“Raven…”
“Jon… họ biết rồi. Họ biết em mang thai.”
“Ta biết. Ta đến để đưa em đi.”Cô bật khóc, ngã vào lòng hắn.“Anh đã nói sẽ không quay lại nơi đó nữa…”
“Ta không có lựa chọn. Nếu ta không vờ trung thành, chúng sẽ giết em ngay trong đêm.”Raven cảm nhận vòng tay hắn siết chặt quanh mình – run rẩy, khàn khàn, như muốn giữ lấy tất cả sự sống còn sót lại.“Anh giết người rồi… vì em.” – hắn thì thầm, giọng nghẹn lại.
“Em không quan tâm.” – Raven đáp, nước mắt hòa vào mưa. “Em chỉ muốn anh còn sống.”Ngoài kia, tiếng bước chân vang lên, dày đặc.
Bọn Tử Thần Thực Tử đã đến.
Jon rút đũa phép, ánh sáng ma thuật phản chiếu lên mặt hắn — vừa đẹp, vừa tàn nhẫn.“Khi ta bảo chạy, em phải chạy. Không quay lại. Không nhìn.”
“Không! Em sẽ không bỏ anh!”
“Raven!” – hắn gào lên, tuyệt vọng – “Nếu em chết, tất cả sẽ vô nghĩa!”Cô nhìn hắn, cảm thấy linh hồn mình như nứt ra.“Jon, em đang mang con của anh. Em không thể để nó mất cha.”Khoảnh khắc ấy, hắn nhìn cô thật sâu — rồi bất ngờ hôn lên môi cô.
Một nụ hôn đau đớn, tuyệt vọng, cháy bỏng như đốt cả linh hồn.“Anh thề… dù là trong bóng tối, anh vẫn sẽ tìm thấy em.”Hắn đẩy cô đi, tung ra một lời chú bảo hộ.
Ánh sáng trắng bùng lên, che khuất tầm nhìn.Raven chỉ kịp quay lại, thấy bóng hắn bị nuốt chửng bởi khói đen và ánh sáng xanh lục.
Cô hét lên, nhưng âm thanh tan vào mưa.Raven chạy – không biết đi đâu, chỉ biết phải sống.
Bàn tay cô áp lên bụng, run rẩy thì thầm:“Con ơi… cha con sẽ quay lại. Cha hứa …”---🌑 Đêm đó, có kẻ nói đã thấy hai luồng sáng giao nhau — một xanh, một trắng — rồi biến mất. Không ai biết Jon còn sống hay đã chết. Nhưng người ta nói, trong những đêm giông, ở rìa rừng Hogwarts, có bóng một người đàn ông khoác áo choàng đen, đứng nhìn về phía tòa lâu đài với đôi mắt xanh lục đầy ám ảnh.
Và ở trung tâm cơn bão ấy — Raven chỉ biết ôm lấy bụng mình, nơi sinh linh nhỏ bé đang đập từng nhịp yếu ớt, run rẩy như chính trái tim cô.Đêm đó, bầu trời Hogwarts bị xé rách bởi ánh sáng của bùa Hắc ám.
Tại một căn nhà bỏ hoang ven rừng, Jon xuất hiện trước mặt cô — rách rưới, máu khô bám trên cổ áo.“Raven… ta không còn nhiều thời gian.”Giọng hắn khàn đặc, nhưng trong đôi mắt ấy vẫn ánh lên thứ lửa ấm mà cô từng yêu.“Ngài biết rồi. Ta phản bội. Hắn sẽ đến.”Cô run rẩy nắm tay hắn:“Anh có thể trốn. Em sẽ cùng anh đi. Chúng ta có thể… rời khỏi nơi này.”Jon cười khẽ — nụ cười chẳng còn sức sống.“Raven, em không hiểu đâu. Không ai trốn thoát khỏi Chúa tể. Hắn luôn tìm thấy… và hủy diệt.”Ngoài trời, sấm nổ. Mưa như roi quất vào cửa kính.
Raven nhìn thấy ánh sáng Xanh Lục phản chiếu trong mắt hắn — thứ ánh sáng mà cô đã thấy quá nhiều lần trong những giấc mơ kinh hoàng.“Vì sao anh lại làm vậy?”
“Vì anh không muốn trở thành con quái vật khác. Anh không thể giết cha mẹ Lily, và cũng không thể để hắn chạm đến em.”Cô bật khóc, siết chặt lấy hắn, cảm nhận hơi thở nóng rát phả trên cổ.“Em mang thai, Jon…”
Khoảnh khắc ấy, thế giới như ngừng lại.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt dần tan vỡ.
“Không… không thể nào…”Rồi bàn tay run rẩy đặt lên bụng cô, dịu dàng đến tàn nhẫn.“Đó là lý do hắn sẽ săn em. Hắn sẽ không để một đứa trẻ mang máu phản bội tồn tại.”Tiếng sấm lại vang. Gió thốc tung rèm cửa.
Jon đẩy cô ra, nhìn sâu vào mắt Raven, giọng nói lạc đi:“Nếu ta biến mất… em phải sống. Hãy sống, và bảo vệ nó. Đừng để nó trở thành ta.”“Không, Jon! Anh không được đi!”
“Anh phải đi — trước khi hắn đến đây.”Hắn cúi xuống hôn cô, một nụ hôn vừa tha thiết, vừa tuyệt vọng — như muốn khắc sâu vào linh hồn cô vĩnh viễn.Rồi hắn biến mất trong làn khói đen.---Vài giờ sau, khi Raven ngã gục bên ngọn lửa tàn, cô nghe tiếng nổ vang dội từ phía rừng.
Ánh sáng Xanh Lục lại lóe lên — lần cuối cùng.Raven biết… Jon đã không kịp chạy.Cô gục xuống, tay vẫn đặt lên bụng, thì thầm: “Anh đã chết… nhưng đứa con của chúng ta sẽ không.”
“Em sẽ bảo vệ nó — dù phải đối đầu với chính Chúa tể.”Và trong đêm đen ấy, giữa tiếng sấm và máu, Raven thề sẽ chống lại định mệnh.Tin đồn nói rằng Jon Sarthel đã chết — bị chính Chúa tể Hắc Ám trừng phạt vì thất bại.
Nhưng Raven biết hắn chưa chết.
Cô cảm nhận được… một phần của hắn vẫn đang sống, đâu đó trong hơi thở đêm, trong giấc mơ đầy khói đen và tiếng gọi khàn khàn vọng về từ cõi sâu.Một đêm, khi trăng khuyết như vết thương trên trời, hắn tìm đến cô.Jon đứng nơi ngưỡng cửa căn phòng cô tạm trú ở cô nhi viện cũ, áo choàng rách tả tơi, vết máu khô trên gò má.
Nhưng đôi mắt xanh lục của hắn vẫn sáng — như hai mảnh ngọc vỡ phản chiếu cả tội lỗi và khao khát sống còn.“Anh… vẫn sống…” – Raven lùi lại, giọng run rẩy.
“Không phải là sống… là bị nguyền phải thở tiếp.” – Jon đáp, nụ cười nghiệt ngã.
“Ta thất bại. Ta không thể giết họ… ta không thể biến mình thành quái vật như Riddle muốn.”Raven bước đến, nước mắt lăn dài:“Jon, em… em đã nghĩ anh chết rồi.”Hắn đặt ngón tay lên môi cô, cắt ngang tiếng nấc:“Đừng khóc, Raven. Anh vẫn ở đây. Nhưng không thể ở lại lâu.”Cô run run nắm lấy tay hắn, đặt lên bụng mình.“Jon… em mang thai.”Hắn khựng lại — im lặng.
Ánh trăng hắt vào đôi mắt hắn, phản chiếu sự kinh hoàng, rồi dần biến thành một nỗi đau sâu sắc.“Là… con của chúng ta sao?”Raven gật đầu, nước mắt rơi như sợi chỉ bạc.“Em biết anh không cố ý, nhưng đứa trẻ này… là minh chứng cho tất cả.”Jon siết tay cô, đôi môi run rẩy như sắp thốt điều gì đó không nên nói.“Raven, đứa trẻ này sẽ bị săn đuổi. Hắn sẽ không để nó tồn tại. Riddle sẽ giết em… và cả nó.”“Vậy anh định làm gì?”Jon nhìn cô thật lâu.
Trong mắt hắn là ngọn lửa – thứ ánh sáng nhỏ bé còn sót lại sau khi cả thế giới sụp đổ.“Anh sẽ bảo vệ em. Dù phải quay lại bóng tối, dù phải trở thành thứ mà anh từng căm ghét.”Raven lắc đầu, nắm chặt lấy áo hắn. “Không, anh không cần trở về đó. Em sẽ bảo vệ anh. Em sẽ bảo vệ cả con chúng ta.”Jon khẽ cười – một nụ cười nửa vỡ nửa tan.“Em không biết hắn mạnh đến mức nào đâu, Raven. Nhưng anh sẽ cố. Vì em, vì nó.”Hắn cúi xuống, hôn lên trán cô, thì thầm như một lời nguyền:“Nếu có ngày anh biến mất… hãy nhớ rằng anh đã từng yêu em — theo cách duy nhất mà một kẻ như anh biết.”Và rồi hắn biến mất vào bóng đêm, để lại Raven đứng một mình giữa căn phòng tràn mùi máu và khói tro.
Bàn tay cô đặt lên bụng, khẽ mỉm cười qua hàng nước mắt:“Jon, em tin anh… Dù cả thế giới không.”---✨ Không ai biết Jon đi đâu. Có người nói hắn quay lại ph,ục vụ Chúa tể để bảo vệ Raven trong bóng tối. Có kẻ nói hắn đang chuẩn bị phản bội lại hắn ta, chỉ chờ đúng lúc để chuộc lại tội lỗi của mình.Tin đồn bắt đầu lan ra như lửa cháy trong gió.
“Con bé Raven – nó đang mang thai.”
Một học sinh máu bùn, mang trong mình giọt máu của một kẻ phản bội Chúa tể.
Đó là thứ ô nhục mà phe Hắc Ám không thể dung tha.Bọn Tử Thần Thực Tử bắt đầu truy lùng.
Họ đốt cô nhi viện nơi Raven ẩn náu, thiêu rụi từng ký ức còn sót lại của tuổi thơ cô.
Cô chạy trong mưa, gió quất vào da thịt, hơi thở đứt quãng, bụng dưới đau nhói.“Jon… anh ở đâu…”Cô thì thầm giữa đêm đen.
Bầu trời như sụp đổ, tia sáng Xanh Lục lóe lên từ phía xa — dấu hiệu của Avada Kedavra.
Cô ngã xuống, cố bò vào căn nhà hoang cạnh bìa rừng, đôi tay che lấy bụng.Và rồi, giữa làn khói đen cuộn trào, hắn xuất hiện.Jon.
Áo choàng đen dính đầy máu, ánh mắt cuồng loạn, hơi thở dồn dập như vừa giết người.
Nhưng khi nhìn thấy cô, ánh nhìn ấy tan rã, trở lại thành con người mà cô yêu.“Raven…”
“Jon… họ biết rồi. Họ biết em mang thai.”
“Ta biết. Ta đến để đưa em đi.”Cô bật khóc, ngã vào lòng hắn.“Anh đã nói sẽ không quay lại nơi đó nữa…”
“Ta không có lựa chọn. Nếu ta không vờ trung thành, chúng sẽ giết em ngay trong đêm.”Raven cảm nhận vòng tay hắn siết chặt quanh mình – run rẩy, khàn khàn, như muốn giữ lấy tất cả sự sống còn sót lại.“Anh giết người rồi… vì em.” – hắn thì thầm, giọng nghẹn lại.
“Em không quan tâm.” – Raven đáp, nước mắt hòa vào mưa. “Em chỉ muốn anh còn sống.”Ngoài kia, tiếng bước chân vang lên, dày đặc.
Bọn Tử Thần Thực Tử đã đến.
Jon rút đũa phép, ánh sáng ma thuật phản chiếu lên mặt hắn — vừa đẹp, vừa tàn nhẫn.“Khi ta bảo chạy, em phải chạy. Không quay lại. Không nhìn.”
“Không! Em sẽ không bỏ anh!”
“Raven!” – hắn gào lên, tuyệt vọng – “Nếu em chết, tất cả sẽ vô nghĩa!”Cô nhìn hắn, cảm thấy linh hồn mình như nứt ra.“Jon, em đang mang con của anh. Em không thể để nó mất cha.”Khoảnh khắc ấy, hắn nhìn cô thật sâu — rồi bất ngờ hôn lên môi cô.
Một nụ hôn đau đớn, tuyệt vọng, cháy bỏng như đốt cả linh hồn.“Anh thề… dù là trong bóng tối, anh vẫn sẽ tìm thấy em.”Hắn đẩy cô đi, tung ra một lời chú bảo hộ.
Ánh sáng trắng bùng lên, che khuất tầm nhìn.Raven chỉ kịp quay lại, thấy bóng hắn bị nuốt chửng bởi khói đen và ánh sáng xanh lục.
Cô hét lên, nhưng âm thanh tan vào mưa.Raven chạy – không biết đi đâu, chỉ biết phải sống.
Bàn tay cô áp lên bụng, run rẩy thì thầm:“Con ơi… cha con sẽ quay lại. Cha hứa …”---🌑 Đêm đó, có kẻ nói đã thấy hai luồng sáng giao nhau — một xanh, một trắng — rồi biến mất. Không ai biết Jon còn sống hay đã chết. Nhưng người ta nói, trong những đêm giông, ở rìa rừng Hogwarts, có bóng một người đàn ông khoác áo choàng đen, đứng nhìn về phía tòa lâu đài với đôi mắt xanh lục đầy ám ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co