Logfic Wooron Tieu Thu Hoan Hao Cong Tu Lanh Lung
Bên trong gian phòng chỉ có the thé một ít ánh sáng bên ngoài truyền vào. Yura chợt cảm thấy bên cạnh mất đi hơi ấm, bất an nói:- Sungkyu! Tối quá! Tớ không thấy gì hết!Đáp lại cô là một hồi dài của sự im lặng.Trong bóng tối mơ hồ, mi tâm Yura nhíu lại. Tên Sungkyu đáng ghét này, đang làm trò gì không biết.Yura xoay người lại, toan rời đi thì tiếng đàn du dương vang lên khiến cô chùn bước. Ngay sau đó, hàng trăm cây nến được thắp sáng khắp gian phòng rộng rãi của tòa lâu đài thu nhỏ một cách nhanh chóng.Gặp ánh sáng bất ngờ, Yura theo phản xạ lấy tay che mắt rồi cũng từ từ tiếp thu được, rồi cũng từ từ bất ngờ.Sungkyu thì không thấy bóng dáng, nhưng trên sàn nhà và khắp nới đầy hoa bách hợp cùng cánh hoa của chúng. Những đóa bách hợp đẹp đến thuần khiết, đến mê hoặc nhưng sự cao quý và thanh thuần chịu lùi sau Yura một bậc dưới hàng trăm ánh nến ở đây, ngay tại lúc này.Hương hoa thoang thoảng xông vào mũi Yura khiến cô cảm thấy thật dễ chịu, hòa cùng tiếng nhạc êm tai làm cho cô tham lam thưởng thức.Còn đang bất ngờ và còn đang mải mê nhìn ngắm, Yura bị một bàn tay ai đó bịt mắt lại.- Yura! Bất ngờ của tớ là đây! Cậu thích không?Yura nghe giọng nói quen thuộc, trái tim đột nhiên lại nhảy lên bùm bùm. Cô dùng gỡ bàn tay đang bịt mắt mình xa, xoay người và nhận ngay nụ cười thật tươi của Sungkyu.- Cậu làm vậy là có ý gì? - Yura hỏi một câu mà gần như đã biết 90% câu trả lời.Sungkyu chỉ nhàn nhạt cười, sau đó như một nhà ảo thuật, đưa tay lên không trung liền bắt ra một cách hoa hồng xanh vô cùng quyến rũ. Yura mở to đôi mắt màu lá phong của mình nhìn động tác điêu luyện của Sungkyu.Cành hoa được luồng vào một cặp nhẫn Cartier loại cho tình nhân có đính hai viên kim cương tím. Sungkyu khụy một gối xuống đất, đưa một tay ra để sau lưng, tay còn lại đưa cánh hoa hồng ra trước mặt Yura, giọng nói nhẹ nhàng:- Yura, tớ yêu cậu! Làm bạn gái tớ, được chứ?Ngay lúc này đây, trái tim của Yura gần như ngừng đập. Cô nhìn thấy rõ ràng sự chân thành và mong đợi trong ánh mắt sâu thẳm của Sungkyu. Cô thật sự không ngờ Sungkyu có thể cho cô bất ngờ lớn như thế. Cô cũng yêu Sungkyu, rất yêu.- Được! Tớ đồng ý! Từ nay tớ sẽ là bạn gái của cậu, mãi mãi cũng yêu cậu!Yura vừa dứt lời, thân hình nhỏ nhắn của cô đã nằm gọn trong cái ôm của Sungkyu.- Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu đã yêu một người như tớ! - Sungkyu ôm Yura thật chặt, giọng nói chứa đầy sự diệu dàng như nước.- Đừng nói thế! Cậu là một người rất tốt! Tớ yêu cậu, Sungkyu! - Yura ôm chặt hông Sungkyu, nhắm mắt tận hưởng hạnh phúc lúc này.Tiếng dương cần êm tai cùng mùi hương của hoa bách hợp hòa quyện vào nhau, tạo nên không khí vô cùng lãng mạng.Được một lúc, cái ôm của cả hai kết thúc. Sungkyu nâng bàn tay trắng mịn và xinh đẹp như ngọc của Yura lên, nhẹ nhàng rút chiếc nhẫn từ cánh hoa đeo vào ngón áp út.- Hứa với tớ, đừng bao giờ rời xa tớ!Yura nhìn vào ánh mắt của Sungkyu, rút chiếc nhẫn còn lại trong cành hoa đeo vào tay cậu, lại nhìn vào đôi mắt chứa chan tình cảm của Sungkyu, nói:- Tớ sẽ không bao giờ rời xa cậu!- Đi! Tớ dẫn cậu đi xem một thứ nữa! - Sungkyu vô cùng yên lòng với lời hứa của Yura, nắm tay cô kéo ra sân sau.Cả hai vừa bước ra thì bộ đèn cảm ứng củng tự động sáng lên. Sungkyu lấy điện thoại, nhấn vài phím, sau đó quay sang nói với Yura:- Cậu mau chóng đếm ngược đến 10, nhanh lên!Yura nhướng mài một cái rồi cũng làm theo.1...2...3.........9...10...Phía chân trời đột nhiên vang lên tiếng nổ giòng giã cùng một khung cảnh sáng rực. Yura cùng Sungkyu nhìn theo hướng đó.Pháo hoa đủ màu sắc được bắt lên sáng rực, đủ loại hình thù vô cùng công phu và chi tiết khiết Yura gần như hoa cả mắt. Sungkyu vì cô mà chuẩn bị, cô rất vui.Màn bắn pháo hoa còn đang diễn ra đều đặn và sáng rực thì Yura bất ngờ nhón chân rồi đặt lên mọi Sungkyu một nụ hôn vô cùng nhẹ. Rời môi Sungkyu, cô nhìn cậu, nói:- Cảm ơn! Cảm ơn rất nhiều!- Tất cả là vì cậu xứng đáng!Sungkyu nhu tình đáp lại, lần này lại chủ động cúi xuống hôn cô thật sâu.Tất cả bây giờ lạ sự chân thành và nóng bỏng của một tình yêu xuất phát từ tâm tình chân thành cùng tiếng pháo hoa hân hoan cùng với một nụ hôn vô cùng cuồng nhiệt...[...]Yura trở về nhà rồi ngồi cười một cách thơ thẩn trước bàn trang điểm. Cô nhớ lại tất cả những gì tất cả xảy ra tối nay. Sungkyu tỏ tình, cô đồng ý, cả hai hôn nhau. Những chuyện đó không phải mơ, tình cảm cô dành cho Sungkyu cũng là thật, một sự thật hạnh phúc.Còn đang mong lung với rất nhiều suy nghĩ, chuông điện thoại của cô rung lên. Màn hình hiện lên cái tên " Sungkyu" khiến Yura thoáng cái đỏ cả mặt. Cô bắt máy.- Alo! - Yura.- Đang làm gì? - Đầu dây bên kia, Sungkyu lấy ngón cái xoa xoa chiếc nhẫn một cách hạnh phúc.- Đang định đi ngủ. Còn cậu?- Định chúc cậu ngủ ngon rồi mới ngủ. - Sungkyu.- Vậy chúc đi! - Yura nâng bàn tay lên, nhìn vào chiếc nhẫn rồi cười như thiên sứ.- Ngủ ngon! Nhớ mơ về tớ! -.- Nhất định sẽ ngủ rất ngon! Cậu cũng ngủ đi! Ngủ ngon!- Bye!- Bye!Yura tắt máy rồi nhìn màn hình điện thoại, sau đó ngoan ngoãn chui vào chăn, nhắm mắt lại.Sungkyu cúp máy, hôn lên màn hình một cái rồi cũng vùi đầu vào cái gối lông ngỗng mà ngủ trong hạnh phúc....Cộc! Cộc! Cộc!Bomi thấp thỏm đứng gõ cửa phòng của Saeron. Chiều nay nhỏ phải đi gặp mẹ mình, Saeron nói khi nảo đi thì báo với cô một tiếng.Cánh cửa gỗ sơn trắng được mở ra, Saeron xuất hiện.- Chuyện gì?- Chiều nay em gặp mẹ! - Bomi cúi gầm mặt nói.- Mấy giờ?- Dạ 2 giờ!- Tôi biết rồi! Chuẩn bị đi, tôi cùng cô đến đó! - Saeron nói xong, cánh cửa cũng được đóng lại. Cô không thích nói nhiều về người đàn bà thiếu đạo đức đó, cô cũng chẳng muốn Bomi nhắc nhiều về bà ta.Bomi thở hắc rồi cũng lê bước trở về phòng.[...]Giờ hẹn đến, Saeron lái xe chở Bomi đến café X, điểm hẹn lần trước của bà Chorrong. Lúc đi vào, Bomi nhanh nhẹn mở cửa cho Saeron.Bà Chorrong lần này cũng đi cùng với Jinkook. Jinkook nhìn thấy Saeron, mắt cậu ta thật muốn rớt tròng. Đẹp đến ngỡ ngàng. Nhưng ngắm chưa được được 3s đã cảm thấy ánh mắt màu tro của Saeron đáng sợ như địa ngục, vội vàng quay chỗ khác.- Ấy chà chà! Xem ai đến thế không biết? - Bà Chorrong giọng điệu chanh chua khi thấy Saeron.Saeron không trả lời, mắt lạnh liếc bà ta cùng Jinkook một cái. Bomi không vui liếc mẹ mình, kéo ghế ngồi đối diện mẹ nhỏ, có ý mời Saeron cùng ngồi.- Thứ đàn bà chỉ biết moi tiền như bà ta, tôi chẳng đủ thấp kém để ngồi chung. - Saeron lạnh giọng nói, cô hiểu được ánh mắt của Bomi.- Con kia! Hôm nay tao hẹn con gái tao, mày bám đuôi con dám nói chuyện kiểu đó! - Bà Choorrong liếc xéo Saeron.- Con gái? Tôi còn tưởng cái máy rút tiền! Tôi cho bà biết, Bomi ra gặp bà hôm nay là vì tôi bảo nó đi! Không có tôi, bà tưởng có cơ hội nhìn thấy nó. - Saeron lạnh lùng nhìn bà ta, sự khinh miệt hiện rõ trong từng chữ mà cô nói ra.- Mày muốn gây sự chứ gì? - Bà Chorrong không để ý tới những người xung quanh, nện bàn đứng dậy cho ngang tầm với Saeron.- Mẹ! Mẹ làm cái gì vậy hả? Không sợ mất mặt à? - Bomi nhíu mày níu cánh tay bà ta, không ngờ lại bị bà ta hất ra.- Con đó, càng ngày càng không coi mẹ ra gì. Mẹ bảo con mang tiền tới, không bảo con mang thứ rác rưởi của lão già đó tới!Câu nói kết thúc, một cái bạt tay trời giáng của Saeron nện ngay gương mặt của bà ta. Jinkook hoảng mình nhìn cô, Bomi cũng giật mình trợn mắt.- Tôi cho bà biết, khôn hồn thì im miệng. Hôm nay tôi tới đây là cảnh cáo bà, không được phép liên lạc với Bomi. Nó là con bà, nhưng bà coi nó là gì? Trong đầu bà ngoài tiền ra thì còn còn có cái gì? Nghe cho kĩ, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, cả Bomi tôi cũng không cho phép bà liên lạc với nó! Nó và bà, không có quan hệ!Saeron nói xong, lạnh lùng rời khỏi quán, Bomi vội đuổi theo cô. Bàn nước còn lại bà Chorrong và Jinkook trong con mắt miệt thị của những người xung quanh cùng các lời bàn tán vô cùng khó nghe.Bà Chorrong tức đến đỏ mặt tía tai, nhanh chóng kéo tay Jinkook rời khỏi chỗ đó.[...]Ánh nắng của ngày mới lại chiếu một cánh ấm áp lên những tòa nhà đủ kiểu cách của trung tâm thành phố vào mỗi buổi sáng. Vươn vai một cái, Yura xỏ chân vào đôi dép lê Pikachu rồi bước vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.Cầm chiếc khăn mặt lau một cách nhẹ nhàng, cô vừa đẩy cửa bước ra thì nhận được điện thoại.- Yura! Chào buổi sáng! - Đầu dây bên kia, giọng nói chứa đầy nhu tình của Sungkyu truyền đến.- Chào buổi sáng! Có chuyện gì mà điện cho tớ vào giờ này? - Yura mỉm cười hạnh phúc.- Hôm nay là chủ nhật, cậu có rảnh không? - Sungkyu.- Tớ cũng chưa biết. Nhưng tớ định về ăn cơm cùng ba mẹ. Cậu có chuyện tìm tớ à? - Yura.- Đúng vậy! Nhưng nếu cậu bận cũng không sao. - Sungkyu nói giọng chán nản.- Ừm... Cậu làm gì mà thở dài? Tớ nói là " định về" chứ chưa nói " sẽ về". Nói xem, cậu định rủ tớ đi đâu? - Yura.- Ây! Vậy thì tốt rồi. Đi đâu thì không nói trước được. Bây giờ tớ tới đón cậu, ok? - Sungkyu.- Ok! Bye! - Yura.- Bye! - Sungkyu.15' sau...Sungkyu đeo kính râm hàng hiệu, quần jean đúng mốt cùng một áo sơ mi thời trang màu xanh nước biển, dựa và cửa xe đứng dưới chung cư của Yura nhìn lên. Vài cô gái đi ngang không khỏi hoa mắt với vẻ đẹp lãng tử của cậu.Yura cùng lúc xuất hiện. Cô mặc một chiếc váy thêu hoa hồng vàng dài quá gối, giày bệt màu vàng nhạt. Trông cô lúc này vô cùng nhẹ nhàng và thanh nhã như một đóa hoa bách hợp.Qua chiếc kính mát, đôi mắt Sungkyu khó có thể che giấu sự yêu thích đối với vẻ ngoài duyên dáng của Yura. Cô vẫy tay một cái, bước nhanh đến chỗ cậu.- Chào! Bắt cậu đợi rồi! - Yura cười cười.- Không sao! Mau chóng lên xe, nếu trưa quá da cậu sẽ bắt nắng mất! - Sungkyu chu đáo mở cửa xe cho cô.Yura chỉ cười rồi ngồi vào chỗ thắt dây an toàn.Trở lại vị trí láy, Sungkyu nhấn xe ga rời đi.Trên xe, Yura chống tay, dựa người vào cửa sổ nhìn Sungkyu đang chuyên tâm láy xe.Sungkyu cảm nhận được ánh mắt của cô, đưa bàn tay phải ra bẹo má Yura, ánh mắt vẫn nhìn vào làn xe, nói:- Vui không?- Vui! - Yura đẫy ngón tay Sungkyu ra, cười duyên một cái.- Cậu biết chúng ta đang đi đâu hay không? - Sungkyu vẫn chưa chịu yên, tiếp tục " chọc phá" gò má trắng hồng của cô.- Cậu muốn nói hay muốn tạo bất ngờ? - Yura tinh nghịch nói lại.- Vậy đi, tớ sẽ nói ra bất ngờ lần này. Chúng ta đi biển! - Sungkyu thu tay lại, nói.- Đi biển?- Đúng! Còn có hai vị khách đặc biệt! - Sungkyu nhướng nhướng mày.- Ai vậy hả? - Yura tò mò.- Một lát cậu sẽ biết. Còn nữa, tớ không định để da cậu bắt nắng nên chuẩn cho cậu một ít kem chống nắng cùng váy đi biển rồi. Tới nơi thì mau thay ra. - Sungkyu.- Cậu thật như ông cụ non! - Yura mỉm cười hạnh phúc tận hưởng sự quan tâm chu đáo của Sungkyu.- Vì tớ thích chăm sóc cho cậu.Phóc một cái, mặt Yura đỏ bừng sau câu nói của Sungkyu. Cả hai cứ duy trì trạng thái như thế cho tới địa điểm.Sungkyu xuống xe trước, vòng qua mở cửa xe cho Yura rồi đi mở cốp xe, lấy ra một túi xách giấy đưa cho Yura.- Cảm ơn! - Yura nhận túi xách từ tay Sungkyu.- Cậu nhớ nhà hàng lần trước tớ và Woohuyn gặp mọi người không? - Sungkyu.- Có ấn tượng! - Yura nhướng mày, gật gật đầu. Làm sao cô quên được, hỗn chiến một trận to đùng vì Saeron thế kia.- Hai vị khách đặc biệt đang đợi ở đó. Đi thôi! - Sungkyu nói xong nắm tay Yura kéo đến nhà hàng trong rất nhiều con mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh.Trong khi đó, tại nhà hàng...Một cô gái xinh đẹp như thiên sứ ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ sát đất. Gương mặt hoàn mỹ, đôi môi phơn phớt, lông mày chữ tú cùng một đôi mắt vừa đượm buồn vừa sắc sảo lại mang vẻ lạnh nhạt, hai bàn tay ngọc ngà đan vào nhau chống cằm nhìn ra biển. Bộ váy đi biển bằng lụa màu vàng nâu càng tôn lên nước da trắng như ngọc trai.Nhà hàng hôm nay đặc biệt không có khách. Theo những gì mọi người biết được thì nhà hàng mang bảng hiệu của tập đoàn Lee Gia chỉ đặc biệt không nhận khách khi biết trước chủ tịch hoặc người nhà sẽ tới. Vì vậy hôm nay chắc chắn có những vị khách kiểu ấy. Từ hướng sau lưng cô gái, một chàng trai thân hình vương giả đầy vẻ kiêu ngạo và lãng tử đi đến. Vạt áo sơ mi một trong một ngày, bàn tay đút vào túi quần, chiếc kính mát loại mới nhất trên thị trường cùng một màu tóc nâu hạt dẻ thật khiến người khác thật ngưỡng mộ. Thoạt nhìn, điều ấn tượng nhất của chàn trai ngoài gương mặt thì chính là chiếc hoa tay bên trái bằng đá saphia tím vô cùng mê người.Kéo ghế ngồi xuống ở bàn của Saeron, Woohuyn dường như vẫn chưa dời được tầm mắt của cô trở lại người anh.- Biển hôm nay rất đẹp! - Saeron khẽ động gương mặt, quay sang nhìn Woohuyn.- Cậu rất thích biển? - Woohuyn nhìn vào ánh mắt như biết nuốt chửng linh hồn của cô.- Cũng có thể nói là vậy! - Saeon cũng chẳng ngần ngại mà chăm chú vào ánh mắt màu huyết và sâu như vực của Woohuyn.- Cách nói chuyện của cậu mãi mãi làm người khác khó hiểu! - Woohiyn nói như khẳng định.- Đừng hiểu! Thông minh quá không tốt! - Saeron cười nhạt, lại đưa mắt ra biển.- Cậu buồn? - Woohuyn cũng nhìn ra biển.- Không. Tôi chỉ thấy bình yên. - Saeron.- Dạo này tôi không gặp Rick đi cùng cậu! - Woohuyn đột nhiên nói một vấn đề chẳng liên quan gì cho lắm. Chỉ là anh đột nhiên muốn biết. Chỗ này anh cùng Rick cùng đánh nhau nên đặc biệt có ấn tượng.- Chúng tôi không liên lạc! Có lẽ cậu ấy đã về nước. - Saeron.- Hai người giận nhau? - Woohuyn nhướng nhướng lông mày.- Tôi không biết giận. Một là quen biết, hai là người lạ. Đó là quy luật xã giao của tôi. - Saeron nhìn Woohuyn nói.- Xã giao? Tôi là đặc biệt thấy hai người rất thân nhau. - Woohuyn.- Là cậu thấy trong suy nghĩ, không phải sự thật! - Saeron.- Không hẳn! Tôi nhìn ra ánh mắt cậu ấy nhìn cậu, nó hơn hẳn bạn bè! - Woohuyn.- Đừng quá thông minh! Và dừng vấn đề này lại. Cũng đừng nhắc tới Rick. Tôi nói không quen. - Saeron thu hồi vẻ tĩnh lặng, ánh mắt có chút mất kiên nhẫn. Nhưng sao cô tự dưng lại khẩn trương mà giải thích ra? Quái lạ.- Được! Không nói thì sẽ không nói! - Woohuyn dựa người vào ghế, nói.- Phiền chết được! - Saeron dời tầm mắt về phía biển.- Tôi có thể hỏi cậu một câu nữa không? - Woohuyn nhìn vẽ lạnh nhạt của cô, nói.- Cứ hỏi! - Saeron.- Những người mà cậu quan tâm lo lắng, họ không cười thì cậu sẽ buồn hay không?Saeron nhìn Woohuyn. Cô không hiểu Woohuyn đang ám chỉ điều gì nhưng hiểu một cách đơn gian thì có thể.- Tất nhiên là không! - Saeron cười khẽ.- Tôi cũng như cậu. Vì vậy tôi muốn cậu cười thật vui! - Woohuyn nhìn cô, nghiêm túc nói.Câu nói của anh khiến Saeron ngỡ ngàng, còn cảm giác được mặt cô nóng rang. Cô nhìn vào đôi mắt đầy chân thành nhưng sâu thẳng của anh, hít một hơi rồi nói:- Cậu đang ám chỉ cái gì?- Chỉ đơn giản là muốn cậu cười.- Nhảm nhí! - Cô trách môt tiếng, vừa lúc café được mang lên.- Chúc ngon miệng! - Nữ phục vụ miệng thì nói nhưng ánh mắt lại chỉa vào Woohuyn một cách sổ sàng, sau đó vừa tiếc nuối vừa lui ra.- Hey! Bắt hai người phải đợi! - Sungkyu nắm tay Yura đi hướng lại bàn của Woohuyn và Saeron.- Chào! - Woohuyn và Saeron đồng thanh.- Chào. Nhìn hai người thật giống hẹn hò nhe! - Yura ngồi xuống cạnh Saeron, nói.
- Không hề. Nhưng trước mắt là cậu và Khánh đã hẹn hò rồi! - Saeron mỉm cười nhìn Yura khiến cô thoáng cái đỏ cả mặt.- Đúng rồi! Đáng nhẽ ra buổi đi biển hôm nay không nên mời hai chúng tôi! - Woohuyn uống một ngụm café, lại cười cười nhìn Sungkyu.- Nói gì chứ? Chọc tớ thì được, đừng có chọc Yura của tớ! - Woohuyn hất mặt nói khiến Woohuyn và Saeron cùng lắc đầu cười mà nhìn Yura.- Cậu nói gì? Tớ là của ba mẹ tớ, không phải của cậu! - Yura thanh minh trước câu nói của Woohuyn.- Nhưng chỉ là bây giờ thôi! Sớm muộn gì cũng phải! - Sungkyu gian tà nói.- Không cãi với cậu. - Yura bĩu môi nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp.- Được rồi! Không tranh cãi nữa, gọi món đi! - Woohuyn.- Tớ cùng Yura đã gọi rồi! Một lát sẽ có ngay. - Sungkyu.- Yura à, cậu may mắn nha! - Saeron cười cười trêu Yura.- Đừng chọc cô ấy nữa. Cậu đi thay quần áo đi biển đi. Một lát ra đó da sẽ bắt nắng. Phòng thay quần áo bên đó! - Sungkyu chỉ về phía sau của Yura và Saeron, nói.- Đợi tớ một lát! - Yura cầm túi xách bước đi về hướng phòng thay quần áo.Sau khi bốn người dùng một ít hải sản thì kéo nhau đi dạo biển.Hôm nay thời tiết đặc biệt đẹp. Cát vàng, gió thu và nắng nhẹ. Bảo Khánh đã chu đáo thuê toàn bộ bãi biễn cho bữa đi dạo hôm nay, như thế sẽ không ai quấy rầy bọn họ.Sungkyu và Yura đi phía trước, vừa đi vừa chơi đùa, nghịch nước, rồi cả là rượt đuổi lẫn nhau.Woohuyn và Saeron cầm giày đi phía sau, nhẹ nhàng in từng dấu chân lên bãi cát vàng óng ánh.- Lần đó, thật xin lỗi! - Saeron chủ động lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng.- Không sao! Tôi quên rồi! - Woohuyn mỉm cười nhìn về phía trước.- Nghĩ lại, quả thật cũng có ngày tôi cùng cậu làm bạn. Tình thế bị đảo ngược thì phải? - Saeron cũng mỉm cười.- Là lòng người thay đổi. Tình thế là thứ do lòng người tạo ra. - Woohuyn.- Chắc là vậy! - Saeron đưa tay vén tóc, nhìn những bước chân của mình trên mặt sóng.Không khí im lặng lần nữa bao phủ hai người. Nhưng đột nhiên nước biển từ phía trước bắn lên tung tóe.Sungkyu cùng Yura đứng nhìn Woohuyn cùng Saeron loay hoay, lại vừa trêu vừa đùa bọn họ.- Haha! Xem đại thiếu gia Woohuyn kìa! Sao không che cho Saeron hả? - Bảo Khánh cười đến chảy nước mắt.- Còn nữa, hai người cứ im lặng mà đi bộ thế kia, nhàm lắm! - Yura cũng cười.Woohuyn cùng Saeron híp mắt nhìn cậu, lại quay sang nhìn nhau rồi cùng cười nhết miệng một cái, không ai hẹn ai mà cùng dùng chân đá nước lại vào người Sungkyu khiến cậu la chí chóe.- Woohuyn chết tiệt! Cậu chơi xấu! -Sungkyu vừa che cho Yura vừa nói.- Cho chừa này! - Woohuyn vẫn chưa ngừng đá nước.- Hai người chơi xấu trước! - Saeron cũng hợp tác với Woohuyn.- Dừng lại!...* Chui ra khỏi lồng ngực của Sungkyu*... Gyu, chúng ta đấu với họ! - Yura tinh nghịch nói.Woohuyn và Saeron nhìn người mới vừa khiêu chiến rồi lại tiếp tục nhìn nhau. Ánh mắt của họ đang nói chuyện với nhau." Họ bảo đấu kìa!" - Woohuyn." Nhưng đấu cái gì?" - Saeron." Đấu gì cũng được. Chơi không?" - Woohuyn." Chẳng sợ!" - Saeron.- Đấu không? Hay là sợ thua? - Sungkyu nắm lấy tay Yura, hất mặt nói.- Chúng tôi chẳng sợ. Nhưng đấu thế nào? - Woohuyn khoanh tay trước ngực nói.- Cõng đua! - Yura nhìn Sungkyu rồi cả hai đồng thanh nói.- Cõng đua? - Woohuyn cùng Saeron cùng trợn mắt hỏi lại.- Sao? Dám chơi không? - Yura cười thách thức.- Cậu thế nào? - Woohuyn nhướng mày nhìn Saeron.- Tôi không biết định nghĩa từ sợ! - Saeron cười nữa miệng.- Được được! Đấu đi! Rặng dừa ở đằng kia! Cặp nào tới trước sẽ thắng! - Sungkyu.- Khả quan không? - Woohuyn lai hỏi Saeron.- Dù tôi và cậu không phải một cặp nhưng là người khác thách đấu nên đành chấp nhận. - Saeron chấp tay trước ngực nói.- Được!...* Quay sang Yura*... Lên lưng tớ! - Sungkyu.Yura cười cười một cái rồi nhảy phóc một cái lên lưng Sungkyu, vòng tay ôm lấy bảo vai cậu.Lúc này Saeron mới nhận ra tình thế. Thôi chết! Họ là người yêu của nhau, còn cô và Woohuyn chỉ là bạn. Quên mất! Quên mất! Không lẽ bây giờ lại nhận thua.- Đừng nghĩ như vậy nữa! Lên lưng tôi, chúng ta nhất định sẽ thắng họ! - Woohuyn như đọc thấu suy nghĩ của Saeron, hơi cúi người xuống nói.- Ashiii! Nhưng không được tự nhiên! Tôi quên mất 2 người kia...- Mặc kệ họ! Không có vấn đề gì đâu!Saeron ái ngại nhìn anh rồi vẫn giữ thái độ đó vòng tay qua cổ Woohuyn để chuẩn bị leo lên nhưng tay vừa mới vòng qua liền bị Woohuyn sốc lên lưng anh khiến cô sợ tới mức nhắm chặt cả mắt.Cô-cũng-là-con-gái-mà. @_@- Đừng nói là lần đầu tiên cậu được cõng nha? - Woohuyn nhìn người trên lưng đang hoảng hốt, nói.- Còn phải nói! - Saeron phát bực với vẻ mặt đùa cợt của anh. Nhưng cô quả thật là lần đầu tiên bị con trai cõng. Mặt cô đang nóng lên đây này.
- Không hề. Nhưng trước mắt là cậu và Khánh đã hẹn hò rồi! - Saeron mỉm cười nhìn Yura khiến cô thoáng cái đỏ cả mặt.- Đúng rồi! Đáng nhẽ ra buổi đi biển hôm nay không nên mời hai chúng tôi! - Woohuyn uống một ngụm café, lại cười cười nhìn Sungkyu.- Nói gì chứ? Chọc tớ thì được, đừng có chọc Yura của tớ! - Woohuyn hất mặt nói khiến Woohuyn và Saeron cùng lắc đầu cười mà nhìn Yura.- Cậu nói gì? Tớ là của ba mẹ tớ, không phải của cậu! - Yura thanh minh trước câu nói của Woohuyn.- Nhưng chỉ là bây giờ thôi! Sớm muộn gì cũng phải! - Sungkyu gian tà nói.- Không cãi với cậu. - Yura bĩu môi nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp.- Được rồi! Không tranh cãi nữa, gọi món đi! - Woohuyn.- Tớ cùng Yura đã gọi rồi! Một lát sẽ có ngay. - Sungkyu.- Yura à, cậu may mắn nha! - Saeron cười cười trêu Yura.- Đừng chọc cô ấy nữa. Cậu đi thay quần áo đi biển đi. Một lát ra đó da sẽ bắt nắng. Phòng thay quần áo bên đó! - Sungkyu chỉ về phía sau của Yura và Saeron, nói.- Đợi tớ một lát! - Yura cầm túi xách bước đi về hướng phòng thay quần áo.Sau khi bốn người dùng một ít hải sản thì kéo nhau đi dạo biển.Hôm nay thời tiết đặc biệt đẹp. Cát vàng, gió thu và nắng nhẹ. Bảo Khánh đã chu đáo thuê toàn bộ bãi biễn cho bữa đi dạo hôm nay, như thế sẽ không ai quấy rầy bọn họ.Sungkyu và Yura đi phía trước, vừa đi vừa chơi đùa, nghịch nước, rồi cả là rượt đuổi lẫn nhau.Woohuyn và Saeron cầm giày đi phía sau, nhẹ nhàng in từng dấu chân lên bãi cát vàng óng ánh.- Lần đó, thật xin lỗi! - Saeron chủ động lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng.- Không sao! Tôi quên rồi! - Woohuyn mỉm cười nhìn về phía trước.- Nghĩ lại, quả thật cũng có ngày tôi cùng cậu làm bạn. Tình thế bị đảo ngược thì phải? - Saeron cũng mỉm cười.- Là lòng người thay đổi. Tình thế là thứ do lòng người tạo ra. - Woohuyn.- Chắc là vậy! - Saeron đưa tay vén tóc, nhìn những bước chân của mình trên mặt sóng.Không khí im lặng lần nữa bao phủ hai người. Nhưng đột nhiên nước biển từ phía trước bắn lên tung tóe.Sungkyu cùng Yura đứng nhìn Woohuyn cùng Saeron loay hoay, lại vừa trêu vừa đùa bọn họ.- Haha! Xem đại thiếu gia Woohuyn kìa! Sao không che cho Saeron hả? - Bảo Khánh cười đến chảy nước mắt.- Còn nữa, hai người cứ im lặng mà đi bộ thế kia, nhàm lắm! - Yura cũng cười.Woohuyn cùng Saeron híp mắt nhìn cậu, lại quay sang nhìn nhau rồi cùng cười nhết miệng một cái, không ai hẹn ai mà cùng dùng chân đá nước lại vào người Sungkyu khiến cậu la chí chóe.- Woohuyn chết tiệt! Cậu chơi xấu! -Sungkyu vừa che cho Yura vừa nói.- Cho chừa này! - Woohuyn vẫn chưa ngừng đá nước.- Hai người chơi xấu trước! - Saeron cũng hợp tác với Woohuyn.- Dừng lại!...* Chui ra khỏi lồng ngực của Sungkyu*... Gyu, chúng ta đấu với họ! - Yura tinh nghịch nói.Woohuyn và Saeron nhìn người mới vừa khiêu chiến rồi lại tiếp tục nhìn nhau. Ánh mắt của họ đang nói chuyện với nhau." Họ bảo đấu kìa!" - Woohuyn." Nhưng đấu cái gì?" - Saeron." Đấu gì cũng được. Chơi không?" - Woohuyn." Chẳng sợ!" - Saeron.- Đấu không? Hay là sợ thua? - Sungkyu nắm lấy tay Yura, hất mặt nói.- Chúng tôi chẳng sợ. Nhưng đấu thế nào? - Woohuyn khoanh tay trước ngực nói.- Cõng đua! - Yura nhìn Sungkyu rồi cả hai đồng thanh nói.- Cõng đua? - Woohuyn cùng Saeron cùng trợn mắt hỏi lại.- Sao? Dám chơi không? - Yura cười thách thức.- Cậu thế nào? - Woohuyn nhướng mày nhìn Saeron.- Tôi không biết định nghĩa từ sợ! - Saeron cười nữa miệng.- Được được! Đấu đi! Rặng dừa ở đằng kia! Cặp nào tới trước sẽ thắng! - Sungkyu.- Khả quan không? - Woohuyn lai hỏi Saeron.- Dù tôi và cậu không phải một cặp nhưng là người khác thách đấu nên đành chấp nhận. - Saeron chấp tay trước ngực nói.- Được!...* Quay sang Yura*... Lên lưng tớ! - Sungkyu.Yura cười cười một cái rồi nhảy phóc một cái lên lưng Sungkyu, vòng tay ôm lấy bảo vai cậu.Lúc này Saeron mới nhận ra tình thế. Thôi chết! Họ là người yêu của nhau, còn cô và Woohuyn chỉ là bạn. Quên mất! Quên mất! Không lẽ bây giờ lại nhận thua.- Đừng nghĩ như vậy nữa! Lên lưng tôi, chúng ta nhất định sẽ thắng họ! - Woohuyn như đọc thấu suy nghĩ của Saeron, hơi cúi người xuống nói.- Ashiii! Nhưng không được tự nhiên! Tôi quên mất 2 người kia...- Mặc kệ họ! Không có vấn đề gì đâu!Saeron ái ngại nhìn anh rồi vẫn giữ thái độ đó vòng tay qua cổ Woohuyn để chuẩn bị leo lên nhưng tay vừa mới vòng qua liền bị Woohuyn sốc lên lưng anh khiến cô sợ tới mức nhắm chặt cả mắt.Cô-cũng-là-con-gái-mà. @_@- Đừng nói là lần đầu tiên cậu được cõng nha? - Woohuyn nhìn người trên lưng đang hoảng hốt, nói.- Còn phải nói! - Saeron phát bực với vẻ mặt đùa cợt của anh. Nhưng cô quả thật là lần đầu tiên bị con trai cõng. Mặt cô đang nóng lên đây này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co