Logfic Wooron Tieu Thu Hoan Hao Cong Tu Lanh Lung
- Anh bỏ thuốc ngủ cho cậu ta, làm sao có thể. Em chỉ cần nằm cạnh cậu ta, chụp ảnh là xong. Còn đoạn phim thì cứ để anh. - Được rồi. Anh giúp em cởi đồ cho anh ấy. - Sao em không tự làm? - Rick cười châm chọc. - Không nói nhiều! Em đi chuẩn bị! Giao chỗ này cho anh. - Naeun nói xong thì cầm một túi gì đó ở chân bàn rồi bước vào phòng vệ sinh. Một lúc sau, nhỏ quấn khăn tắm đi ra. Rick ngồi ở sofa nhàn nhã uống rượu. Naeun đi đến trước mặt Rick, tự động rót một ly rượu. Uống qua loa một ngụm, nhỏ lại cầm cầm máy ảnh lên xem. - Lên giường! - Rick nhìn nhỏ, hơi nôn nóng nói ra hai chữ. - Ok! - Naeun đặt máy ảnh xuống, đi đến giường. Woohuyn mình trần nằm ở đó. Khuôn ngực rắn chắc, bắp tay vạm vỡ, gương mặt như tượng tạc. Duy chỉ có đôi mày kiếm của anh như đang nhíu chặt. Anh nhìn thấy gì trong giấc ngủ hạ dược đó? Soạt một cái, Naeun tháo khăn tắm rồi chui vào chăn. Nhỏ rúc đầu vào bắp tay anh, cảm nhận hương vị phái nam đầy từ tính của anh. Sau đêm nay thì Woohuyn là của nhỏ. Saeron thì là gì chứ? Chịu thua đi. Tiếp theo sau đó, tiếng máy ảnh vang lên, rồi cánh cửa phòng cũng đóng lại. Căn phòng còn lại một nam một nữ ngủ chung giường.[...]Sáng hôm sau...Woohuyn mở hờ đôi mắt nhìn trần nhà. Đập vào mắt anh là chùm đèn pha lê màu tím. Suy nghĩ đơn giản một chút: đây không phải phòng mình. Trên đầu lại truyền đến một cơn đau như búa bổ, anh định vươn cánh tay ra xoa thái dương nhưng thôi rồi. Anh cảm thấy tay phải mình tê không còn cảm giác, lại như bị cái gì đè lên. Đưa mắt nhin sang, mắt anh như muốn trợn ngược. Là một cô gái. Không nghĩ ngợi gì nhiều,anh rút cánh tay, bất dậy như cái lò xo. Lúc này anh mới phát hiện trên người không còn mảnh vải nào. Đầu anh lại ong lên như trời đánh. Naeun vẫn say sưa gác đầu lên tay anh ngủ nhưng đột nhiên bị mất đi " gối" thì liền như con mèo lười, uể oải mở mắt. Xuất hiện trước mắt nhỏ là gương mặt vừa nóng vừa lạnh của Woohuyn Lấy chăn che nửa thân trên, nhỏ ngồi dậy nói: - Chào buổi sáng! Tối qua cậu ngủ ngon chứ? - Cô nói cái gì? - Woohuyn nửa hoảng hốt nửa tức giận, giọng nói vô cùng lãnh lẽo nhưng đầy hoang mang. - Nói cái gì? Tối qua xảy ra chuyên gì, cậu thật sự không nhớ? Có cần thử lại? Tối qua? Tối qua... Woohuyn như bị giáng một búa vào đầu, nhớ lại chuyện tối qua. Nhưng nghĩ nát ốc cũng không nghĩ ra anh và nhỏ phát sinh quan hệ. Anh là bị hại. Cô ta đồng lõa với Rick. Nhìn Woohuyn trầm mặt không lên tiếng, Naeun sát lại gần anh, muốn dựa vào khuôn ngực rắn chắc đó nhưng lập tức bị anh đẩy ra, chỉ còn một chút nữa là ngã xuống giường, chiếc chăn nhỏ cầm trên tay cũng tuột xuống dưới. Ánh mắt của anh vốn dĩ màu huyết thì nay càng đỏ hơn, anh như phát điên, nói: - Cô im miệng. Diễn đủ rồi! Đừng hòng lừa gạt tôi! Bước xuống giường, nhặt quần áo dưới đất rồi mặc vào, anh cư nhiên phát hiện điện thoại của anh đã biến mất. Cái bẫy vô cùng chắc chắn chờ anh nhảy vào, vậy mà anh vẫn không nhận ra. Rầm một cái, cửa phòng bị Anh đóng lại vô cùng nặng nề. Im lặng và im lặng, Naeun vẫn ngồi trên giường nhìn anh rời đi, nhưng tư thế có chút thay đổi. Mò lấy điện thoại của mình dưới gối, nhỏ gọi cho Rick: - Bingo! Phần còn lại giao cho anh! - Naeun cười khẩy, đưa tay vuốt vuốt tóc, bộ dạng ngoài lẳng lơ ra thì chẳng còn gì.Đầu dây bên kia, Rick ngồi trước màn hình máy tính, vừa uống rượu vang vừa nói: - Tốt lắm! - Tay anh nhấp nhấp chuột, kết thúc công đoạn chỉnh sửa. - Có gì cứ báo cho em. Bye! - Bye! Naeun nhìn điện thoại trong tay, cánh môi xinh đẹp kéo ra một nụ cười vô cùng tà ác. Woohuyn, lần này nhất định sẽ thuộc về nhỏ. [...]Chạy như bay ra khỏi quán bar, đầu ốc anh như không nghe lời anh nữa rồi, đau chết mất. Nhưng tại sao tối qua anh lại mù quán tới như vậy? Không nghĩ tới bọn chúng sẽ dùng cách này! Không thể trách người khác được, cũng tại anh mà ra. Chân nhấn ga một cách điên rồ, Woohuyn cho xe chạy thật nhanh về nhà. Đầu tiên phải bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh mới giải quyết được vấn đề trước mắt. Cho xe vào gara, Woohuyn mặt không tí cảm xúc đi lên nhà. - Thiếu gia, cuối cùng cậu cũng về nhà! - Quản gia của anh đứng một bên, vừa thở phào vừa nói. - Không có chuyện gì. Chuẩn bị nước nóng, tôi muốn đi tắm. Còn nữa, lão gia đâu? - anh đứng lại một chút rồi nói. - Đang ở phòng sách ạ! - Tôi đi gặp nội! Làm việc của ông đi! - anh nhanh chóng hướng phòng sách đi tới. Anh hít một hơi, sau đó mở cửa phòng sách. Thường thì những chuyện chưa có kinh nghiệm, anh cư nhiên sẽ tìm ông nội. Nhưng anh thật sự chưa biết là mình nên hỏi cái gì cho phải lẽ. Ông của anh ngồi ở chiếc ghề bành, trên tay cầm một quyển lịch sử tiếng Pháp, nhìn có vẻ rất lâu năm. - Tối qua làm nội lo rồi! - Woohuyn ngồi xuống chiếc ghế đơn bên cạnh. - Cũng không có gì! Cháu lớn rồi, lại là đàn ông, ta đâu cần lo gì nhiều! - Ông nội nhìn anh rồi cười hiền. - Cháu có chuyện này không biết có nên hỏi nội hay không! - Anh mệt mỏi dựa người ra phía sau. - Đi một đêm rồi lại nói có chuyện cần hỏi. Sao, nói ta nghe một chút! - Cháu cũng không biết giải thích thế nào nữa là khác! - anh vẫn là tư thế lười biếng mệt mỏi mà nói. - Nói ta nghe một chút, biết đâu cũng gọi là giải thích! - Ông nội kiên nhẫn nói. - Haizz... Vấn đề cá nhân, có một chút nhạy cảm. Lúc nãy cháu còn định xông thẳng vào phòng tìm nội! - Anh định thần lại, nói. - Vậy giờ cháu định tự giải quyết? - Có lẽ vậy! - Anh nghiêng người, tay chống cằm nhìn ông nội. - Vậy ta cũng không hỏi nhiều! Sau này gặp chuyện thì nhớ bình tĩnh một chút! - Ông nội có vẻ không yên tâm. Trước giờ anh là người trầm tĩnh, làm việc gì cũng bình tĩnh và suy xét kĩ. Nhưng biểu hiện lần này của anh có hơi nghi hoặc. - Cháu về phòng đây! Ông từ từ đọc sách! - Thở dài một cái, anh đứng dậy mở cửa phòng bước đi. Một lát anh nên liên lạc với Sungkyu. [...]- Cậu ăn cái này đi! - Sungkyu ngồi cạnh Yura, chăm chút cho cô ăn trưa. Từ sau khi hai người quen nhau, mỗi bữa ăn đều do Sungkyu chuẩn bị. Xem ra hai người rất vui vẻ với nhau.- Cậu cũng ăn đi! - Yura cười một cái rồi cũng gắp một ít thức ăn cho Sungkyu. Saeron ngồi đối diện cả hai, ánh mắt nhìn ngoài của sổ, trên tai đeo heatphone. Hôm nay Woohuyn không đến trường, không hiểu sao trong lòng cô có chút lo lắng, nhưng cũng không rõ lí do. Chỉ thấy thiếu thiếu một thứ gì đó. Hỏi Sungkyu về Woohuyn thì cũng không tiện nên cô không lên tiếng. Nhìn Saeron từ nãy giờ vẫn là thất thần nghe nhạc, Yura lo lắng hỏi: - Cậu không được khỏe sao Saeron? Saeron tuy đeo tai nghe nhưng vẫn biết Yura hỏi gì. Cô quay sang nhìn Yura rồi lắc đầu một cái, ánh mắt lại trở về chỗ cũ. Vừa lúc đó Bomi bê đồ ăn đi đến bàn của ba người. Nhỏ nhìn Bomi tâm trạng có vẻ không tốt liền dùng ánh mắt để hỏi Yura và Sungkyu nhưng cả hai cũng lắc đầu. - Chị, em có thể ngồi không? Im lặng gật đầu. Bomi ngoan ngoãn để khay thức ăn xuống bàn, tiện tay khui chai nước khoáng Saeron nhờ mình mua đưa cho cô. Saeron nhận chai nước, gỡ heatphone rồi uống một ít. Lúc này cô mới nhận ra ba người kia có vẻ đang chăm chăm nhìn cô. - Có chuyện gì? - Saeron nhíu mài hỏi. - Hôm nay tôi thấy cậu lạ lắm nha! - Sungkyu. - Lạ cái gì? - Giống như đang lo lắng cái gì thì phải!? - Yura. - Lo lắng cái gì? - Saeron hừ lạnh. - Thật mà chị. Lúc sáng em còn thấy chị như đang chờ ai thì phải! - Bomi. - Vậy sao? Nhắc mới nhớ, hôm nay Woohuyn không có đi học! Hay là cậu lo lắng cho Woohuyn? - Sungkyu cười gian. - Nhảm... nhảm nhí! - Có một chút bối rối trong lời nói, Saeron quay mặt sang chỗ khác. - Thôi ăn nhanh một chút, còn học! - Yura không để cho Sungkyu nói lung tung bèn nhét ngay con tôm vào miệng cậu. Nhưng với cái cá tính của Sungkyu thì đâu có tha cho Saeron dễ dàng như thế. Lâu lâu mới có cơ hội trêu cô cơ mà. Giả vờ không để ý tới Saeron, Sungkyu liền nói: - Cậu biết không Yura, hôm qua lúc tớ với Woohuyn ở quán bar, có một người tên Rick mời Phong uống rượu rồi còn bảo cậu ấy vào phòng vip nói chuyện đó! - Nói xong len lén nhìn Saeron. Yura cùng Bomi có một chút bất ngờ với lời này của Sungkyu, không khỏi đồng loạt quay sang nhìn Saeron. - Cậu nói Rick tìm Woohuyn? - Cuối cùng cũng chịu lên tiếng. - Đúng vậy! - Sungkyu. - Cậu ấy tìm Woohuyn làm gì? - Làm sao tôi biết! - Sungkyu thản nhiên nói khiến Saeron cảm thấy không vui. - Vậy thì cậu cũng không cần nhắc tới việc đó làm gì! - Hừ lạnh một cái, Saeron cầm điện thoại bước đi. - Chị ấy làm sao vậy? Lại cáu gắt! - Bomi ngây ngốc nói. - Là quan tâm Nam Woohuyn! - Sungkyu cùng Yura đồng thanh nói. [...]Saeron rời khỏi căn-tin, đi một mực ra sân sau của trường học. Hôm nay cô cũng nhận ra cô hơi lạ nha! Nhưng lạ cái gì mới được chứ???Ngồi xuống ở băng ghế, Saeron cầm điện thoại lên tìm kiếm. Tìm! Tìm! Tìm! Cô là đang tìm số của Woohuyn. Vừa định chạm ngón tay định gọi thì một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô: Sao phải gọi cho cậu ta? Ảo não day day trán, cô thật sự rối. Cô sao lại lo lắng cho Woohuyn từ sáng đến giờ? Ây... Thật là phiền phức. Nhưng lần này thì khác một chút. Tư tưởng quan tâm của cô đã chiến thắng lí trí. Saeron nhấn gọi. Sao một hồi dài tiếng tút tút, cuối cùng cũng có người bắt máy. Nhưng giọng nói truyền đến khiến cho Saeron xém tí là đánh rơi điện thoại, đó là giọng của Naeun. - Alo! - Đầu dây bên kia, Naeun cười nửa miệng. - Naeun ? - Mày đẹp nhíu lại, Saeron có chút ngỡ ngàng trong giọng nói. - Tất nhiên là tôi. Cậu tìm Woohuyn sao? - Naeun nói giọng chọc tức Saeron - Sao cậu lại giữ điện thoại của cậu ta? - Sao lại không thể? Tối qua... À! Không có gì đâu. Nói chung là bây giờ Woohuyn không có ở chỗ tôi. Cần thì tôi giúp cậu nhắn lại! - Nhảm nhí! - Nói xong hai chữ, Saeron thô bảo tắt cả nguồn điện thoại. Có trời mới biết là bây giờ cô cảm thấy cực kỳ khó chịu. Cứ như bị lấy đi cả tim gan vậy. Rõ ràng cô điện cho Woohuyn, cái tên mất tích từ sáng. Vậy mà Naeun lại bắt máy. Cứ như hai người ở chung một chỗ. Ây... Bực cả mình!Thở hắc một cái, Saeron rất không vui bước về lớp.[...]- Hôm nay cô có một tin không khả quan là mấy muốn thông báo cho các em. Đó là... phần thi hội họa sẽ được hủy bỏ trong lễ hội! - Cô Iu giữ thái độ ôn hòa nói. Bên dưới thoáng qua cả một trận ngỡ ngàng. Khóe miệng Sulli kéo ra một nụ cười vô cùng đểu giả. Hủy bỏ sao? Vậy là con Yura bị đưa ra làm trò hề còn gì? Yura nghe xong những gì cô Iu nói, thái độ vẫn bình tĩnh như nước. Không có gì là to tát đối với cô cả, huống hồ chỉ là một phần thi.- Nhưng thay vào đó sẽ là phần thi Ca hát. Và như đề cử thì bạn Yura sẽ tiếp tục đảm nhiệm phần thi này. Cả lớp nghe thế thì lại " Ồ!" lên một tiếng như sấm vang. - Em không tán thành! - Một giọng nói phát ra và tiếp theo sau đó là cách tay đưa lên. Cả lớp nhốn nhào nhìn xuống chỗ Sulli.- Sulli, em có ý kiến gì? - Em đương nhiên là có ý kiến! Làm sao chúng ta biết Yura hát hay mà vẫn giữ nguyên đề cử cho phần thi Ca hát. - Sulli liếc xéo Yura rồi nói. Hai đầu chân mày Sungkyu không vui nhíu lại. Cậu nhìn sang Yura rồi lạnh lùng nói: - Vậy làm sao cô biết Yura hát không hay? - Tôi... Sulli không ngờ Sungkyu sẽ đích thân nói giúp Yura nên chỉ có thể ú ơ. Gương mặt xinh xắn của nhỏ vì tức giận mà trở nên vặn vẹo khó coi.- Em còn muốn nói gì sao Sulli? - Cô Iu diệu dàng hỏi. - Dạ không! - Sulli nói lí nhí. - Vậy coi như thông qua...* Quay sang Yura*... Có thể là thông báo hơi gấp một chút nhưng cô mong em sẽ cố gắng nha Yura. - Cô Iu cười. - Em biết rồi thưa cô! - Yura nhỏ nhẹ trả lời rồi lại quay sang cười với Sungkyu thay cho một lời cảm ơn. Dưới này, Sulli nắm chặt hai bàn tay. Nhỏ ghét tới thấu xương gương mặt tươi cười của Yura. Từ lúc gặp Yura đến giờ, Sulli một mực cho rằng tuy nhỏ và Yura giống nhau nhưng nhỏ vẫn đẹp hơn cô, nhất là nụ cười. Sau chuyện này e là nhỏ càng tìm cách hủy hoại gương mặt xinh đẹp của Yura. [...]Tan học...- Hôm nay đi taxi về đi, tôi bận chút truyện! - Saeron nhét tai nghe nhạc vào tai, đeo balo, kéo ghế đứng dậy. Bomi nghe xong cũng gật đầu một cái rồi bước theo cô. - Yura, chúng ta đi ăn món Nhật có được không? Tớ biết một nhà hàng Nhật rất ngon! - Sungkyu tươi cười cùng Yura bước ra khỏi lớp. - Tớ không ăn cá hồi được. Dị ứng từ nhỏ! - Yura vẻ tiếc nuối nói. - Vậy sao? Thế mà tớ cũng không biết! Vậy cậu muốn ăn gì không? - Ừmm... Để xem... Chúng ta đi ăn lẩu Thái nha? - Được thôi! - Có cần rủ thêm Saeron với Bomi không đây? - Yura nhìn xung quanh như đang tìm ai. - Chị ấy đi rồi! - Bomi bất thình lình xuất hiện từ phía sau. - Đi đâu? - Sungkyu và Yura đồng thanh. - Không biết! - Bomi nhún nhún vai. - Vậy cậu đi ăn lẩu với chúng tôi không? - Sungkyu. - Tôi không thích ăn lẩu. Hơn nữa ai đời đi phá cuộc hẹn của hai người! - Bomi cười cười. - Vậy chúng tôi đi trước! Bái bai! - Yura. - Bái bai! - Bomi.[...]Saeron ngồi dựa người vào cửa xe, ánh mắt mang một chút mông lung, tay láy cũng không cầm chắc. Trong lòng cô bây giờ có một chút lo lắng, cũng có một chút rối bời. Woohuyn nghỉ học, điện cho cậu ta thì Naeun bắt máy. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nhạc trong tai phone đột nhiên tắt. Tiếp theo là tiếng nhạc chuông vang lên. Vốn dĩ không muốn nghe máy nhưng Saeron theo phản xạ lướt nhìn màn hình. Số lạ. Hai đầu chân mày hơi nhíu lại, Saeron giữ tai phone rồi nghe máy. Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lạ lẫm:- Alo! Xin hỏi cô có phải là Kim Sae Ron không ạ? - Là tôi! Có chuyện gì? - Giọng nói lạnh lùng. - Chúng tôi gọi đến từ công ty chuyển phát nhanh X. Có một kiện hàng không ghi tên người gửi được chuyển đến cho cô. Chúng tôi gọi để thông báo rằng hàng sẽ được giao trong 30ph nữa đến biệt thự Kim Gia. Xin hỏi cô sẽ nhận hàng trực tiếp hay có người ký nhận thay? - Ok! Tôi sẽ nhận! - Vậy được! Chào cô! Bíp! Tiếng tắt điện thoại vang lên. Saeron lạnh lùng nhìn điện thoại. Kiện hàng? Không đi tên người gửi? Lại tìm chính xác Kim Sae Ron cô là thế nào? Không nghĩ gì nhiều, Saeron bỏ dở ý định đi tìm Woohuyn rồi chay thẳng về nhà.[...]- Cô chủ! - Quản gia Park nhận balo và chìa khóa xe từ tay Saeron rồi cúi người chào cô. - Chuẩn bị cho tôi một tách café! - Saeron ngồi xuống sofa, nói. - Được! Đợi tôi một chút! Quản gia Parl nói xong, vừa định quay lưng vào nhà bếp thì chuông cửa reo lên. Ông xoay người bước đi mở cổng. Lát sau, quản gia Park dẫn vào một chàng trai có vẻ ngoài thư sinh, trên tay cầm một gói hàng không lớn cũng không nhỏ. Hai mắt anh ta sáng rỡ khi nhìn thấy nội thất của căn nhà, cuối cùng ánh mắt rơi lại trên người Saeron. Quản gia Park thấy anh ta vẫn chưa có vẻ gì là mở lời, liền hắng giọng, nói: - Cô chủ ở đây rồi, cậu có thể giao hàng rồi về! - À... Được! Mời cô ký nhận! Quản gia Quân thấy anh ta vẫn chưa có vẻ gì là mở lời, liền hắng giọng, nói: - Bà chủ ở đây rồi, cậu có thể giao hàng rồi về! - À... Được! Mời cô ký nhận! Saeron nửa hí mắt nhìn anh chàng chuyển hàng, một ánh mắt lạnh lùng không chút kiên kị. Thoáng một cái, trán chàng ta đổ mồ hôi vì... lạnh. Đẹp, nhưng đáng sợ. Nhận cây bút Waterman từ tay quản gia cùng xấp giấy, Saeron nhẹ nhàng ký nên một nét chữ " rồng bay phượng múa". - Dạ, hàng của cô đây. Người gửi còn nhờ tôi chuyển lời, nói đây là đồ tươi sống, phải xem ngay nếu không sẽ hỏng. - Anh ta vừa nói vừa đặt xuống bàn. - Rốt cuộc là ai gửi? - Saeron tra nắp vào cây bút rồi đặt xuống, tay khoanh trước ngực rồi dựa người ra sau nhìn anh chàng chuyển hàng. - Thành... thành thật xin lỗi! Tôi không được phép tiếc lộ. Xin phép cô, tôi về! - Anh chàng chuyển phát nhanh thoáng lau một chút mồ hôi trên trán rồi ngã mũ chào, rối rít bước nhanh ra xe. Nơi này không thể ở lâu được. Cô gái xinh đẹp kia quá lạnh lùng. Nhìn ánh mắt cô ta xe! Đẹp đến vô hồn. - Cô chủ, tôi đi chuẩn bị café cho bà! - Quản gia Park nói rồi nhanh chóng quay lưng bước vào nhà bếp. Saeron nhìn chiếc hộp không lớn cũng không bé trên bàn trà, đột nhiên một dự cảm không tốt xuất hiện trong đầu cô, kèm theo một giọng nói như đang bảo cô rằng: " Mở nó ra!". Dùng ngón cái cùng ngón trả day day thái dương, Saeron với tay lấy chiếc hộp, từng bước từng bước mở nó ra. Đầu tiên là một lớp giấy lót, tiếp theo sau đó là một phong bì lọa trung bình màu vàng. Cầm phong bì trên tay, cô nhẹ nhàng tháo sợi dây buộc, lấy ra đồ vật bên trong đó.Vài giây sau, ánh mọi cử chỉ của cô cùng với nhịp tim như ngưng trệ khi nhìn nó - tấm ảnh một nam một nữ cởi trần nửa thân trên nằm cùng nhau. Cô gái đó là Naeun, còn người kia không ai khác là Woohuyn. Ngay lúc này đây, tim cô giống như bị bóp nghẹn, khó thở đến mức sắp nghẹt thở. Cô chỉ biết nó là một thứ cảm giác mất mác, mất mác đến lặng người. Người trong ảnh là Woohuyn cùng Naeun, tức là hai người họ xảy ra quan hệ, đó là những gì cô biết trong lúc này. Bàn tay có một chút run rẩy, Saeron lật tiếp các tấm hình còn lại. Đều chung một nội dung, tất cả đều là sự thật. Hai người bọn họ thật sự phát sinh quan hệ. Lồng ngực của cô như muốn vỡ nát ra rồi. Tất cả đều ở trước mắt. Vậy mà cô vẫn lo lắng cho cậu ta từ sáng đến giờ. Saeron thật sự không muốn tin vào những tấm ảnh trước mắt, cô dùng sức ném nó lên bàn, cùng lúc phát hiện bên trong chiếc hộp còn một chiếc đĩa ghi dòng chữ: " Gửi Saeron thân yêu của tôi!". Một ý đến rất nhanh trong đầu cô: " Gửi cho tôi cảnh ân ái của hai người hay sao?", cùng với một giọng nói như ma ánh: " Coi đi!". Cầm đĩa CD trên tay, Saeron đi đến chỗ đầu đọc, nhấn nút rồi cho đĩa vào. Rất nhanh sau đó, trên màn hình tinh thể lỏng lại hiện lên dòng chữ: " Gửi Saeron thân yêu của tôi!". Nội dung đĩa bắt đầu diễn ra, cô chỉ có thể đưa tay lên che miệng. Cô đúng là bị quỷ ám. Tại sau đón trúng nội dung của chiếc đĩa mà vẫn mở nó ra xem? Tại sao cô lại thấy khó chịu, thậm chí là xen lẫn cảm gián đau xót khi nhìn thấy những cảm đó? Tại sao? Tạo sao? Tại sao?Lúc quản gia Park mang café lên phòng khách cho Ycii, ông chỉ nhìn thấy cô ngồi bệt trước kệ tivi, gương mặt mang theo hốt hoảng cùng kinh sợ. Liếc nhìn tivi và " Choang!" một tiếng, ly café rớt xuống nền gạch. Mặt kệ dưới đất có mảnh vỡ của gốm sứ, quản gia đi sượt qua nó, nhanh thật nhanh tắt nội dung " Phim người lớn" đang chiếu đó đi. Ngồi xổm trước mặt cô, quản gia rối rít: - Cô chủ?! Saeron! Cháu có sao không? Người trong đoạn phim đó không phải là Woohuyn chứ hả? Ánh mắt màu tro của cô vốn dĩ đã cô hồn thì nay lại càng mông lung hơn, cô thều thào: - Cháu khó thở! - Vừa nói vừa nắm chậc nắm tay để ở lồng ngực. - Cháu có sao không? Sao đột nhiên lại khó thở? Còn nữa, sao cháu lại xem đoạn phim đó? - Không biết! Đỡ cháu đứng dậy đi! - Mặt Saeron từ trắng bệnh lại mang theo một chút xanh tái, cô cố gắng nhỏ giọng. Đỡ cô ngồi lên sofa một cách dễ dàng vì cô rất gầy, lúc này quản gia lại phát hiện một thứ nữa ở trên bàn: những tấm ảnh.Saeron đột nhiên nhận được một gói hàng chuyển phát nhanh gồm những tấm ảnh " đen" và phim ân ái đó, " nam chính" trong những thứ đó lại là Woohuyn. Nhìn coi lại có biểu hiện như bị sốc một việc gì đó nên quản gia nhanh chóng đoán được là vì Woohuyn. Nhưng tại sao người như Woohuyn lạ làm những chuyện như thế kia chứ? Tuy không tiếp xúc nhiều nhưng ông biết Woohuyn là người tốt, nhìn anh ta lại có biểu hiện " thích" Saeron kia mà? Còn nữa, tại sao những thứ này lại gửi thắng tới chỗ Saeron? Không phải là cố ý còn gì? - Cháu thấy đỡ chưa? Còn khó thở không? - Quản gia lo lắng hỏi sau một " mớ" nghi vấn hiện ra trong đầu. - Cháu không sao! Chú giúp cháu đem những thứ đó đốt hết, cháu không muốn thấy chúng! - Nén lại những cảm xúc hỗn loạn đang chạy ngang chạy dọc trong lòng mình, cô vẫn nói bằng thứ giọng lạnh lùng vốn cố của cô.Quản gia lần nữa liếc nhìn mấy tấm ảnh trên bàn, sau đó mím môi, dùng hết an đảm hỏi cô: - Cháu quan tâm Woohuyn lắm sao? Bị hỏi đột ngột, cô có một chút khó xử. Đúng! Cô lo lắng, thậm chí là quan tâm Woohuyn. Nhưng cô không biết đó gọi là gì cho đúng. Vui khi ở cạnh anh ta, cảm thấy an toàn khi tiếp xúc gần gũi. Lại còn những cảm xúc đau đến nghẹt thở khi nhìn những thứ vừa được gửi tới. Rốt cuộc đó là gì? Bị hỏi đột ngột, cô có một chút khó xử. Đúng! Cô lo lắng, thậm chí là quan tâm Woohuyn. Nhưng cô không biết đó gọi là gì cho đúng. Vui khi ở cạnh anh ta, cảm thấy an toàn khi tiếp xúc gần gũi. Lại còn những cảm xúc đau đến nghẹt thở khi nhìn những thứ vừa được gửi tới. Rốt cuộc đó là gì? - Cháu không biết! Cháu chỉ biết bây giờ mình cảm thấy rất mất mác. Giống như niềm tin của cháu bị khoét một lỗ thật lớn! - cô cười nhạt khi nói ra những lời đó. Cô thật sự không biết, không biết gì cả. - Nếu chú nói, cháu đã thích Woohuyn thì cháu có tin chú không? - Quản gia Quân nghiêm túc. - Cháu... thật không biết! - Saeron nghẹn ngào. - Saeron! Cháu nghe chú nói! Những cảm giác của cháu là thích! Là bước đầu của tình yêu. Cháu phải hiểu lòng cháu thì cháu mới sáng suốt trong tình cảm của cháu được. Chú tin là cháu có tình cảm với Woohuyn! - Vậy thì được gì?... * Cô ngưng lại, nhết mép một cái rồi nói tiếp*... Cho dù cháu có thích, có tình cảm thì cháu sẽ được gì? Chú cũng thấy rồi đó, anh ta và cô gái khác...Saeron đây là nói thật. Cô sốc. Cô có cảm giác tim mình bị bóp nghẹn. Đó gọi là đau đớn trong tình yêu. Ai rồi cũng sẽ trải qua cảm giác đó. Nhưng cô không thể hiểu được rằng, khi đau đớn như thế thì phải cố gắng vượt qua, cố gắng che lấp nỗi đau đó. Còn cô, cô buông xuôi vì cô rất đơn thuần trong tình yêu, đơn thuần tới mức, cô trong tình yêu và cô trong chuyện gia đình như hai người khác xa nhau. - Tạm thời cháu đừng nghĩ nhiều nữa. Chú biết cháu đang khủng hoảng. Quên những thứ này đi. Chú nghĩ những việc này là nhằm vào cháu và Woohuyn thôi. Đi! Chú đỡ cháu lên phòng! - Không cần đâu! Cháu tự đi được! - Cô gạt tay quản gia ra, xoay người đi lên lầu. Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn gầy tong của cô biến mất ở khúc rẽ cầu thang, quản gia thật thấy cầm lòng không đạnh. Cô thật sự vướng vào tình cảm rồi. Cô bé mà ông xem như con gái ruột của mình đang đau khổ. Nếu phu nhân biết được sẽ thế nào? Không được! Ông nhất định phải giúp cô trong chuyện này. Thu dọn một chút những thứ ở trước mặt, quản gia quyết định điều tra kĩ việc này. [...]Chiều tối...Bomi cùng ba nhỏ đang ngồi dùng cơm ở phòng ăn thì cô từ trên lầu đi xuống. - Ba! Chào buổi tối! - cô nói rồi ngồi xuống bàn ăn, quản gia nhanh chóng mang cho cô một ly sữa pha với mật ong. - Con không được khỏe sao Nguyên? - Ba cô buông đũa xuống, lo lắng nhìn cô. Hớp vội một ngụm sữa, cô cố cười: - Không có! Đột nhiên con không muốn ăn gì cả!- Nhìn sắc mặt chị rất không khỏe đó. Có cần đi bác sĩ không chị? Bomi nói đến đây thì chuông cửa reo lên khiến cuộc nói chuyện bị gián đoạn, người làm nhanh chóng chạy đi mở cổng. - Không cần đâu! Con lên phòng nghỉ một lát! Ba ngon miệng! Cô nói mấy câu rồi lại quay lưng bước lên lầu. Nhưng chưa đặt bàn chân lên tới bậc cầu thang thì vị khách không mời đã vào tới nhà - Rick. Cô không có ý gì là ngừng lại nên Rick vội vã gọi cô trước khi cô khuất bóng: - Saeron! Đã lâu không gặp! Saeron, Bomi và ba cô theo phản xạ ngoái đầu nhìn về phía vị khách vừa xuất hiện đó. Rick vội vã thu hồi tầm mắt, đi thẳng đến phòng ăn chào hỏi ba Saeron vài câu. Quay gót chân, Saeron nhíu mày quay ngược xuống. Sau màn chào hỏi, Rick như người quen đi thẳng ra phòng khách, nơi đặt bộ sofa mà Saeron đang ngồi chễm chệ như nữ hoàng. Cô lạnh lùng nói: - Sao lại tới đây? - Tìm cậu! Sao? Không vui à? - Đúng! Lại còn không muốn chào đón! - Chúng ta là bạn mà! Bỏ qua chuyện cũ, làm bạn? Trên môi cô vẽ lên một nụ cười nhết mép đầy khinh bỉ với những gì Rick vừa nói. Làm bạn? Bỏ qua chuyện cũ? Cô đã mất lòng tin với người bạn là anh rồi. Lại còn chuyện Woohuyn vừa mới xảy đến. Như thế khác nào bảo cô bán rẻ lòng tin của mình? Lần này cô không nói gì, chỉ lạnh lùng đứng dậy toan bỏ đi nhưng Rick nhanh chóng kéo cánh tay thon gầy của cô lại, nói: - Cậu đang có chuyện không vui đúng không? - Nói nhảm! - cô toan hất tay Rick ra nhưng anh ta vẫn gì chặt không buông. - Cả đi dạo với một người bạn cũ cũng không được? Cô nhìn anh, hai đầu chân mày hơi nhíu lại...[...]- Café hạt dẻ! - Rick đưa ly café cho Saeron rồi ngồi xuống cạnh cô.Cô không trả lời, chỉ gật nhẹ một cái, dùng hai bàn tay cầm tách café như đang giữ ấm. Ánh mắt cô nhìn ra lòng đường, nơi có thật nhiều xe cộ đang qua lại. Những chiếc xe chạy rất vội vã, không để lại một chút nào là vấn vương, thật nhanh, thật chóng váng. Còn lòng cô, tình cảm của cô cũng sẽ như vậy? Thật nhanh? Thật chóng váng? Cô thật sự có tình cảm với Woohuyn thì sao chứ? Lúc này đây mọi thứ bằng 0. - Sao lại buồn? - Rick chủ động lên tiếng, phá tan sự yên lặng của cả hai. - Sao lại nghĩ tôi buồn? - Saeron hớp một ít café, nhẹ giọng nói. - Đôi mắt cậu nói cho tôi biết! - Rick hơi nghiên đầu nhìn cô, nhưng cô lại đang nhìn ra dòng xe. - Vậy cậu tìm tôi là có chuyện gì? - Nhớ cậu! Muốn gặp cậu! - Rick nói bằng thứ giọng rất ấm áp, ấm áp tới mức thừa hơi ấm để sưởi cho cô lạnh giá lúc này, chỉ tiết cô không bao giờ chấp nhận. - Nhảm nhí! _ Cô cười nhạt. - Cậu không tin? - Tôi không quan tâm! - cô khẽ đưa mắt nhìn Rick.Rick cũng nhìn cô, ngay sau đó liền đổi tư thế, nhanh chóng quỳ xuống, cầm bàn tay nhỏ bé của cô đặt ở tim anh, hỏi: - Cậu thật sự không tin? Cô cũng chẳng vội rút tay về, cô không nhất thiết phải làm thế. Ánh mắt cô đơn thuần nhưng sâu thẳm, khẳng định một sự kiên định đến khó tin mà nhìn người đang quỳ trước mặt mình, dùng tay mình đặt ở tim anh ta. Cô - đến cuối cùng vẫn sẽ từ chối tình cảm này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co