Truyen3h.Co

Loi Yeu Thuong Ngot Ngao

CHƯƠNG 4

Cái gì!

Miểu Miểu giật mình suýt nhảy khỏi ghế, tại sao cô không biết Hoắc Tư Diễn có bạn gái hồi cấp 3? Lòng chẳng kịp suy nghĩ liền rơi thẳng xuống, như thể lăn trên mặt đất phủ đầy sương thu, rối như tơ vò.

Sao lại thế.....

Anh không phải nói ở cấp ba không yêu đương sao?

Đèn trên đỉnh đầu mông lung nhàn nhạt mơ mơ hồ hồ tựa như bầu trời trước khi mưa.

Gió từ cửa sổ thổi vào làm rèm cửa kéo lên rồi rơi xuống, gió mát đêm hè làm lộ ra mắt cá chân trắng nõn, cô run rẩy một hồi, không nhịn được ôm lấy hai tay, cuộn người lại.

Hóa ra, cũng chỉ là tìm cớ mà thôi.

Cô khi đó quá ngây thơ, bây giờ mới hiểu được không phải anh không muốn yêu đương, chỉ mà không muốn cùng cô yêu đương mà thôi.

Cô nghĩ có chút buồn cười, lại phát hiện mình cười không nổi.

Điện thoại rung lên và có tin nhắn mới, là Tạ Nam Trưng gọi cô.

Tạ Nam Trưng cùng Hoắc Tư Diễn không quá thân quen, nhưng Hoắc Tư Diễn lại nổi danh trong trường, tuy trầm mặc ít nói, nhưng chuyên môn vững vàng, luận văn có ảnh hưởng trên các tạp chí y tế có tiếng, bất kể là giáo sư hay đồng nghiệp ở phòng thực nghiệm đều rất tán dương anh, sau khi tốt nghiệp trực tiếp làm việc tại bệnh viện lớn số một số hai ở California.

Đẹp trai ưu tú, sự nghiệp thành công, như thế nào cũng sẽ trở thành mục tiêu theo đuổi của nhiều cô gái. Tạ Nam Trưng thỉnh thoảng nghe thấy những vụ scandal liên quan đến Hoắc Tư Diễn trong thời gian nghỉ ngơi ở cuộc họp trao đổi về y học, nhưng hầu hết đều là vô căn cứ.

Chỉ một lần tụ họp du học sinh Trung Quốc, anh mới nghe nói Hoắc Tư Diễn có bạn gái khi học cấp ba.

Hơn nữa còn là mối tình đầu.

Cùng là đàn ông, Tạ Nam Trưng đương nhiên biết mối tình đầu có ý nghĩa như thế nào, chính là Bạch Nguyệt Quang, là người khác không thể chạm vào, là ở tận đáy lòng. Huống hồ ở nước Mỹ những năm này ngoại trừ đồng nghiệp, bên cạnh Hoắc Tư Diễn cũng không thấy cô gái nào.

Đến nay nhớ mãi không quên mối tình đầu.

Vô luận là như thế nào, Tạ Nam Trưng đều không muốn Miểu Miểu sa vào, một người như Hoắc Tư Diễn, nếu anh không thật tâm đối với phụ nữ, coi như cưỡng cầu, cũng không hạnh phúc, huống hồ bây giờ lại....

Tạ Nam Trưng nghĩ đến cái gì, nhíu chặt lông mày, thở dài một tiếng.

Vốn dĩ tiền đồ Hoắc Tư Diễn rộng lớn, ai biết sẽ xãy ra chuyện như vậy?

Miểu Miểu không biết anh họ suy nghĩ nhiều như vậy, cô mừng vì trong ký túc xá hiện tại chỉ mình cô, không có người khác thấy cô chật vật, cũng không cần gắng gượng chỉnh đốn cảm xúc, đầu óc trống trơn, không nghĩ được cái gì khác ngoài vẻ mặt "Kinh ngạc."

Tạ Nam Trưng nhắn lại một câu: "Đi ngủ sớm một chút. Ngủ ngon."

Miểu Miểu không đáp lại, cô vứt điện thoại sang một bên, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính tối đen trước mặt, để suy nghĩ của mình dần dần chìm sâu vào ký ức.

Lần đầu cô gặp Hoắc Tư Diễn là vào một sáng sớm đầu tháng chín.

Năm ấy mẹ cô An Dung Trinh bị điều đi công tác, cô theo mẹ chuyển đến trường trung học số một Hồng Thành, học lớp 11.

Mới đến, tất cả đều xa lạ.

Ngày hôm sau sau khi đăng ký, Miểu Miểu đã đến lớp học từ sáng sớm, tìm chỗ ngồi, ngồi mười phút nhưng không có bạn học nào khác đến, cô định lấy một cuốn sách tiếng Anh trên bàn ra để xem trước từ mới. Khi tôi với tay vào, cô nhận thấy có điều gì đó không ổn, nghi hoặc rút nó ra, hóa ra đó là một xấp phong thư màu hồng, xanh nhạt và vàng nhạt....

Miểu Miểu nhắm mắt ngay lập tức. Cô nghiêng đầu nhìn xuống. Có rất nhiều phong bì như thế này được nhét trên bàn. Đây có phải là một buổi lễ chào mừng chỉ dành cho các bạn cùng lớp không? Điều này không có gì đáng ngạc nhiên, hôm qua cô đứng giớ thiệu trên bục giảng liền cảm thấy mọi người rất nhiệt tình.

Ngay khi Miểu Miểu cầm một chiếc phong bì màu xanh nhạt muốn mở ra xem bên trong viết gì, cô nghe thấy tiếng bước chân đến gần bên ngoài cửa, trong tiềm thức quay đầu lại nhìn qua, như thể bầu trời đêm đầy sao bị vùi lấp, trong chốc lát sáng lên.

Từ trước tới giờ cô chưa từng thấy nam sinh nào đẹp đến vậy.

Dáng người anh rất cao, mặt đồng phục học sinh cấp ba Hồng Thành, áo trắng, quần dài đen, đơn giản gọn gàng, thêm dáng đứng có thẳng, toát ra khi chất, toàn thân không phải chỉ dùng một từ "Soái" để hình dung.

Nữ sinh đều dễ dàng có ấn tượng tốt với những thứ đẹp, Miểu Miểu cũng không ngoại lệ, cô cơ hồ không chớp mắt nhìn nam sinh đi tới, hướng về hướng cô, cuối cùng tới ngay trước mặt.

Miểu Miểu tâm tình ngơ ngác, tìm đập nhanh, tai cứ ong ong.

Tia lý trí cuối cùng còn sót lại cho cô biết, hôm qua trong lớp học không có nam sinh này, vì vậy, rất có thể...

Cô hai tay giữ lấy mép bàn, vừa lo lắng, vừa kích động, cười kiềm chế: "Bạn học, bạn học nhầm lớp rồi."

Ánh nắng buổi sớm phản chiếu khuôn mặt sạch sẽ tinh tươm của cô, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràng những sợi lông tơ mịn màng, vài sợi tóc buông thõng bên tai nhuộm một màu vàng nhạt.

Nam sinh không hề trả lời, vươn tay nhẹ gõ hai cái lên mặt bàn: "Bạn học."

Trời ạ, âm thanh dễ nghe như vậy, giọng nói rõ ràng, không nặng khẩu âm người Hồng Thành.

Miểu Miểu lặng lẻ đỏ mang tai.

"Là cậu đi nhầm phòng học." Nam sinh dựa vào cạnh bàn, ung dung nhìn cô, ánh mắt nhìn các phong thư trên bàn, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

A?

Miểu Miểu đột nhiên đứng lên, động tác quá lớn va phải bàn, nam sinh một tay đỡ lấy bàn: "Nơi này là lớp 12/17, nơi cậu đang đứng là chỗ của tôi."

Miểu Miểu ngẩn đầu, thấy trên bảng đen viết đếm ngược ngày thi đại học, nhìn lại nam sinh trước mặt, nhiệt độ trên mặt tăng lên, cô nắm cặp sách trong ngực: "Xin lỗi, đúng là tôi đi nhầm."

"Ừ."

Thật mất mặt a.

Miểu Miểu quẫn đến đỏ cả mặt, không dám nhìn lại nam sinh kia, chạy trối chết.

Tầng lầu là đúng, và phòng học thứ ba từ bên trái từ cầu thang cũng đúng. Sai lầm là... Cô bước vào khu dạy học bên cạnh.

Khi Miểu Miểu tìm thấy lớp học của chính mình, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm tại chỗ ngồi, cô thấy rằng mình đã mang về một củ khoai tây nóng hổi.

Cô bóp chặt chiếc phong bì mỏng màu xanh nhạt, trái tim đào nhỏ được dán kín trên đó vô tình bị cọ ra, tờ giấy hình tam giác có con dấu được nhấc lên, và cô vô tình nhìn thấy một dòng chữ--

Hoắc Tư Diễn, tớ thích cậu.

Như là bí mật không nên nhìn thấy, Miểu Miểu đem phong thư một lần nữa gấp kỹ, kẹp tiến vào trong sách.

Thì ra, anh tên Hoắc Tư Diễn.

...............

Điện thoại di động rung lên, Miểu Miểu kéo trở lại suy tú, cầm điện thoại lên nhìn, Tiểu Kiểu nhắn đêm nay không trở lại ký túc xá, không cần giữ cửa cho cô ấy.

Tiểu Kiều là người có bạn trai, qua đêm ở bên ngoài là chuyện như cơm bữa.

Miểu Miểu nhắn lại: "Được."

Đêm yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu, trăng rất đẹp, tựa như lơ lửng trên mặt nước.

Ngay khi Miểu Miểu nhắm mắt lại, dường như cô có thể nhìn thấy cậu thiếu niên đang ngồi lặng lẽ đọc sách dưới gốc cây đa, trong lòng có một cái gai nhẹ nhàng đâm vào, và một ý nghĩ bốc đồng nảy ra—

Muốn biết bạn gái anh là ai.

Rất muốn biết, ngay lập tức muốn biết.

Là chấp niệm cũng được, là lừa mình dối người cũng được.

Coi như là......Cắt đứt tia nhung nhớ cuối cùng.

Miểu Miểu tạo mối quan hệ thật tốt năm lớp 11, nên bây giờ có một người bạn vẫn gửi tin nhắn wechat: "Nhục Nhục, cậu có nhớ Hoắc Tư Diễn không?"

Giây sau Nhục Nhục nhắn lại: "Đương nhiên là nhớ a!"


Ở cấp ba Hồng Thành, Hoắc Tư Diễn cũng được coi là huyền thoại, chưa kể ngoại hình nổi bật, điểm số tốt đến mức là bảo bối của thầy giáo, vô số cô gái si tình hay yêu thầm, những bức thư tình nhận được đều không nhìn qua. Tốt nghiệp... Sau này đúng với kỳ vọng và được nhận vào một trường đại học hàng đầu trong nước, sau đó nghe nói rằng anh ấy đã du học nước ngoài.

Cô nghĩ rằng khi anh ấy giành được nhà vô địch khoa học cấp tỉnh, đó là một vinh dự chưa từng có trước đây.

Sau khi các phóng viên đưa tin rộng rãi, trùng hợp với cơ hội được hỗ trợ từ chính sách quốc gia, Hồng Thành đã biến từ một thành phố nhỏ ít người biết đến trở thành một điểm thu hút khách du lịch. Được khen ngợi lên tận mây xanh?

Miểu Miểu hỏi lại: "Vậy cậu có biết năm lớp 12 anh ấy yêu đương với ai không?"

Cô ấy chỉ ở Hồng Thành trong một học kỳ. Đến mùa xuân năm sau mẹ nghỉ việc tại nơi công tác, bắt đầu kinh doanh quần áo, cô lúc đó bởi vì một số chuyện không vui, nản lòng, liền quyết định đi theo, vì thế không biết các chuyện khác.

Hoa Nhục Nhục: "!!!???"

Việc đánh máy quá rắc rối, nên cô trực tiếp thốt lên: "excuses me! Miểu Miểu baby, thân là người trong cuộc bạn đi hỏi người ngoài cuộc là có ý gì?"

Miểu Miểu nghe mà thấy mơ hồ, sao cô lại thành người trong cuộc rồi hả?

Nhục Nhục lại gửi tới đoạn thoại: "Không phải khi đó cậu nói chuyện yêu đương với anh ấy sao? Ra ra vào vào cả ngày, không phải thư viện thì chính là hẹn hò sau vườn hoa nhỏ, chẳng lẽ mắt mình mù sao?"

Nhưng mà này oan uổng cô quá.

Miểu Miểu lông mi mạnh mẽ run lên, sao cô không biết mình cùng Hoắc Tư Diễn đã từng yêu đương?

Cái gọi là tự học trong thư viện không có nói chuyện yêu đương yêu, tất cả chỉ là vấn đề trong sách bài tập và giấy kiểm tra, đối với vấn đề trong khu vườn nhỏ cũng không phải chuyện người ta gặp nhau sau khi chạng vạng, nhưng đang tìm mẫu cho các thí nghiệm sinh học. Gần nhất là chạm vào tay anh ấy...

Trái ngược với những gì Hoa Nhục Nhục nói, mối quan hệ của cô và Hoắc Tư Diễn hoàn toàn thuần khiết.

Hoa Nhục Nhục là người đơn giản, nghe xong giọng điệu của Miểu Miểu, cô ấy nói xong nội tâm của mình một cách thoải mái, cô ấy không suy nghĩ sâu xa, nhưng cảm thấy sau nhiều năm, cho dù cảm xúc của cô ấy có mãnh liệt đến đâu, cô ấy cũng nói một vài câu chuyện cười: "Hóa ra là như vậy. A, lúc đó mình còn tưởng các cậu nói chuyện yêu đương. Có điều, thế giới nơi nào không có cỏ thơm, sau này nhất định tìm được người tốt hơn."

Miểu Miểu: "Ừ, mình biết."

Cô hiểu rồi.

Sau này sẽ không gặp được người tốt như anh, cho dù tốt cũng không phải anh.

***

Hoắc Tư Diễn nói thứ tư tuần sau sẽ về thành phố A, Miểu Miểu dự định đợi đến thứ năm sẽ liên lạc với anh. Sau đó, cô sẽ gạt bỏ mọi phiền nhiễu, danh hết tâm trí vào luận văn.

Không ngờ, vào khoảng năm giờ chiều ngày thứ Tư, cô thực sự gặp anh ở dưới lầu Dật Phu gần trường.

Lúc này ánh mặt trời vẫn còn ấm áp, Miểu Miểu liếc mắt, vô tình nhìn thấy Hoắc Tư Diễn từ tòa nhà dạy học cách đó không xa đi ra, bên cạnh có một người đàn ông chừng năm mươi tuổi.

Cô định thần lại, là một nhóm học sinh vừa kết thúc giờ học và ôm sách vở bước ra ngoài, không hẹn mà giảm tốc độ chậm lại, hiếu kỳ đánh giá bóng lưng của người đàn ông.

Như trong quá khứ, anh ấy luôn là người dễ dàng thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người.

Miểu Miểu bất giác ngừng lại.

Hoắc Tư Diễn xuyên qua hành lang, một tia hoàng hôn xuyên qua ngọn cây, xuyên vào cửa sổ thủy tinh lớn bên trái, đem áo sơ mi trắng của hắn mềm mại một màu, tựa như vầng trăng giữa hồ, mơ hồ nhìn không thật.

Anh bước qua cửa sổ, đèn đã tắt, vẫn áo sơ mi trắng và quần tây đen, nhưng cả người dường như lại chìm vào im lặng lạnh lẽo.

Miểu Miểu nhìn lại lần nữa, trực tiếp đụng phải đôi mắt đen.

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp, khóe mắt hơi nhíu lại, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt vô cùng sâu thẳm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co