16
Moving to fresh pastures by Frederick Goodall, 1822-1904
—
Sa mạc lớn phía bắc Châu Phi rất hiếm dấu chân, ánh nắng ban ngày thiêu nướng vùng đất, như lò lửa vô tận vô biên, ban đêm gió lạnh thấu xương, không còn chỗ ẩn náu, là nơi con người không phù hợp sinh tồn trên địa cầu nhất, dù bộ đội đặc chủng đứng đầu thế giới đến nơi này cũng có thể sẽ mất phương hướng, không dám thâm nhập tùy tiện.Đây là nơi khởi nguồn tội ác, chỗ ẩn náu, là bồng lai tiên cảnh của đoàn người Vương Nhất Bác, họ đến nơi này mới thực sự như cá gặp nước, có thể tự do đi lại trên mảnh đất cực kì nguy hiểm, họ biết nơi nào có nguồn nước, nơi nào có người ở, thậm chí có thiên đường phồn hoa mà người ngoài chẳng thể nào tưởng tượng.Trong khoảnh khắc máy bay trực thăng đáp xuống sa mạc, đồng bọn Vương Nhất Bác lên tiếng reo hò, máy bay hạ cánh đã kêu to băng băng trong sa mạc, ngựa hoang thoát khỏi dây cương, như bị điên. Tiêu Chiến nhìn cát vàng mênh mông vô bờ ngoài cửa sổ, trong mắt tràn đầy mới lạ, ngẩn người ngắm hoàng hôn đỏ rực xa xôi chằm chằm, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác: "Tới nhà anh rồi sao?""Không tính là nhà, đây là nơi anh sống từ nhỏ, chỉ ở đây mới có cảm giác an toàn, họ cũng giống thế." Vương Nhất Bác ôm vai y, sóng vai cùng y ngắm hoàng hôn, "Chẳng qua em đến thì anh sẽ có nhà, nếu cục cưng không thích, sau này anh dẫn em đi nơi khác.""Thích chứ, hoàng hôn nơi này thật đẹp, anh nhìn xem, bên kia còn có lạc đà, chúng đang làm gì thế?" Tiêu Chiến hứng thú bừng bừng chỉ vào một đoàn người đang hành tẩu chậm chạp dắt lạc đà một cao một thấp nhấp nhô trên cát xa, người họ đều quấn áo choàng trắng, đội khăn trùm đầu, toàn thân che kín."Họ là dân du mục trong sa mạc, cả đời không có chỗ ở cố định.""Có phải họ là người bedouin trong truyền thuyết không? Không có quốc tịch và không nhận bất cứ pháp luật của quốc gia nào, cả đời đều không rời khỏi sa mạc, tự do tự tại, không bị ràng buộc, đây là cuộc sống em thích!" Ánh sáng lóe lên trong mắt Tiêu Chiến, chẳng ngờ còn rất ngưỡng mộ.Vương Nhất Bác nhìn y bèn không khỏi bật cười, cảm thấy cục cưng của hắn thật thanh khiết, không rành chuyện đời, cũng không hiểu đã bị hắn bắt cóc, bị lừa đến nơi nguy hiểm như thế vẻ mặt còn hưng phấn. Hai mắt nhóc con phát sáng nhìn phong cảnh phía xa, thế này không hề giống giả vờ, là thích thật, hoàng hôn chiếu vào ngây thơ trên mặt y, đỏ bừng, đặc biệt xinh đẹp động lòng người. Nội tâm Vương Nhất Bác nổi lên gợn sóng từng vòng, không khỏi ôm y vào trong lòng xoa mạnh vài cái, cúi đầu ập xuống hôn môi, Tiêu Chiến bị động tác đột ngột của hắn làm trở tay không kịp, đẩy mặt hắn lung tung sang một bên, mềm mại nũng nịu: "Làm gì đấy......""Em còn ghen tị với người ta, em biết cuộc sống như thế gian khổ bao nhiêu không, từ nhỏ đến lớn em cũng chưa từng nếm trải loại khổ sở ấy." Vương Nhất Bác đưa tay gãi mũi y một chút."Sau này chúng ta cũng như thế ư?" Tiêu Chiến khinh thường, vẻ mặt khờ dại hỏi."Đúng rồi, em có sợ không? Không làm tốt thì không ăn đủ no, em còn kén ăn." Vương Nhất Bác cố ý đùa y.Tiêu Chiến suy tư một lát, trên mặt xuất hiện một tia chần chừ, Vương Nhất Bác cho rằng y hối hận, đang muốn nói cho y biết đó là giả, chẳng ngờ Tiêu Chiến chỉ nâng cánh tay lên ngửi ngửi, mếu miệng, dáng vẻ rất xoắn xuýt, cuối cùng gắng gượng nói: "Vậy...... Được thôi. Hẳn là cũng không thể tắm thường xuyên, như thế sẽ rất hôi."Y yêu sạch sẽ nhất, Vương Nhất Bác lập tức đã rõ ràng tại sao vừa rồi y lại chần chừ một chút, đồ ngốc đang lo lắng không thể tắm mỗi ngày như ở nhà, chuyện này còn khiến y khó chịu hơn không cho y ăn, kết quả là y đều không phàn nàn mà thản nhiên chấp nhận. Nội tâm Vương Nhất Bác mềm nhũn một mảnh, ôm y không ngừng xoa nắn: "Cục cưng, sao em tốt như thế chứ cục cưng, em là thiên thần nhỏ sao? Em là thiên thần nhỏ nhỉ.""Ưm...... Anh, anh đừng hôn em, cũng...... cũng đừng ôm em, trên người em hôi lắm." Hai tay Tiêu Chiến chen trước ngực hắn liều mạng đẩy hắn ra, không cho hắn hôn cũng không cho hắn ôm, Vương Nhất Bác nắm bàn tay nhỏ bé của y hôn lên ngón tay mềm mại và trong lòng bàn tay, "Cục cưng không hề hôi, thơm mà."Tiêu Chiến giật giật cổ tay, không tránh được, hơi tủi thân: "Em chưa tắm, bẩn lắm, anh đừng hôn em."Ai mà không muốn sạch sẽ trước mặt người mình thích, thơm thơm mềm mềm, vị yếu ớt xinh đẹp trước mắt này càng như thế. Vương Nhất Bác hiểu sâu điểm này của y, bèn không làm loạn y nữa, lấy một bộ áo choàng có mũ trùm từ trong máy bay quấn y cực kì kín, cũng đội mũ cho y: "Được, chúng ta xuống đi, chồng dẫn em đi tắm."Vừa nghe thấy có thể tắm Tiêu Chiến đã vô cùng cao hứng để hắn ôm xuống máy bay, đến mặt đất Vương Nhất Bác luôn ôm y trên người. Mark và mỗi người họ lái một chiếc motor địa hình bốn bánh tới, Nancy nhảy lên sau yên xe Ellen và nhường chiếc kia của mình cho Vương Nhất Bác: "Ảo thật đấy, cậu út không có chân à? Không thể xuống đất hay gì.""Trong cát có bọ cạp và côn trùng độc." Trong mắt Vương Nhất Bác, tất cả sinh vật ở đây đều là mối đe dọa với Tiêu Chiến, y tựa hoa hồng mềm mại nuôi trong nhà kính, cần che chở cẩn thận, nơi này với chỗ sống ban đầu của y thực tình như một trên trời, một dưới đất, khác nhau một trời một vực, thả y đi trên sa mạc đều cảm thấy sẽ tủi thân y.Nancy trợn to mắt nhìn hắn một cái, cũng không muốn nói chuyện với hắn nữa, vỗ bả vai Ellen: "Chúng ta đi đi!"Tên da đen Mark lái xe theo sau họ, quay đầu nháy mắt với Tiêu Chiến, mỉm cười với một hàm răng trắng, dùng tiếng anh nói với y: "Chào mừng cậu đến sa mạc, chúc cậu vui vẻ, bảo bối nhỏ."Tiêu Chiến nhìn bóng lưng của họ hỏi Vương Nhất Bác: "Họ đi đâu thế?""Về chỗ ở của chúng ta, cục cưng ôm chặt anh, nhắm mắt lại, đừng để cát bay vào." Vương Nhất Bác bước lên motor, kéo vòng tay nhỏ của y lên thắt lưng, khởi động xe.Họ chỉ mất nửa tiếng đã đến một thành phố ngợp xanh, nơi đó lại có một thị trấn nhỏ, bốn phía đều bao quanh bởi cát vàng, như sinh ra từ ảo ảnh. Màn đêm buông xuống, từng nhà đều sáng đèn, hai bên đường hẹp hẹp là nhà tầng dày đặc, những ngôi nhà đơn lẻ, khói bếp nghi ngút, rất có vài phần tư tưởng hoang vắng cô độc của sa mạc lớn, không có không khí ấm áp.Trên đường kẻ đến người đi, phần lớn là người Ả Rập mặc áo choàng đội khăn trùm đầu, Tiêu Chiến đoán vậy, y vốn không biết nơi này là nơi nào, và có loại người nào, chỉ nhìn giống thôi, y cũng không biết Nancy và Ellen là người ở đâu, chỉ dựa vào màu da và ngoại hình mà đoán họ thuộc Châu Á.Thị trấn nhỏ tuy nhỏ, mà thật ồn ào, không ít quầy hàng nhỏ, bán các món đồ hình thù quái đản, rất nhiều dân chăn nuôi nghỉ chân ở đó, cầm đồ đến phiên chợ để trao đổi, ven đường còn có sáo bầu, và các loại nhạc cụ không biết tên, nồng đậm phong cách đất khách quê người, một loại cổ điển phồn hoa.Motor đi qua thị trấn, trên đường đi có không ít người chào hỏi Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến tò mò hết nhìn đông rồi nhìn tây, bị hắn véo véo vòng tay bên hông: "Đừng nhìn lung tung, rất nhiều kẻ xấu, em đẹp như thế, người khác sẽ bắt em đi."Tiêu Chiến vội giấu mặt lên lưng hắn, ôm thật chặt. Vương Nhất Bác đùa ác thành công, đưa lưng về phía y len lén nở nụ cười, lại sợ y bị dọa thật, tranh thủ xoa xoa bàn tay nhỏ bé của y: "Đừng sợ, không ai dám bắt em, họ đều sợ anh.""A......" Tiêu Chiến dính sát vào hắn và hận không thể hòa làm một cùng hắn, vật nhỏ yếu ớt lên tiếng, để người ta rất khó không nảy sinh ý xấu.Quay lại chỗ ở của Vương Nhất Bác, rốt cuộc Tiêu Chiến có thể ngâm trong bồn tắm ấm áp, lỗ chân lông toàn thân thoải mái nở ra, bồn tắm lớn có thể chứa được hai người, Vương Nhất Bác và y cùng ngâm mình trong đó, ôm y từ phía sau, làm đệm cho y."Ôi, nơi này có thể ngắm hoàng hôn, thật xinh đẹp, phải chăng ban đêm còn có thể vừa tắm vừa ngắm sao." Bên cạnh bồn tắm lớn có một ô cửa sổ nhỏ, sau khi nằm xuống vừa vặn ngang tầm nhìn, kéo rèm lên sẽ có thể thấy phong cảnh bên ngoài, Tiêu Chiến nhìn hoàng hôn đỏ rực tàn lụi nơi xa chằm chằm với vui vẻ đầy mắt."Đúng rồi, cục cưng có đói không, muốn ăn gì?" Vương Nhất Bác cúi đầu hôn khuôn mặt trắng nõn của y một cái, vẻ mặt nuông chiều."Em không muốn ăn, em có thể ngâm lâu một chút không? Em muốn chờ những ngôi sao ra.""Không thể, vài ngày nay mệt mỏi quá, trên đường đi em cũng chẳng ăn ngon ngủ ngon, tranh thủ tắm xong thì ra ngoài ăn một chút gì đó, sau đó ngủ ngon một giấc."Tiêu Chiến bĩu môi, quay người ngồi lên người hắn, giữ vai hắn: "Có phải anh lừa em tới đây không, rồi không thương em nữa.""Lề mề thêm một lát nữa em tin rằng em sẽ khóc không?" Vương Nhất Bác đẩy đẩy eo dưới nước, dùng thân dưới cứng ngắc đâm đâm khe mông y.Tiêu Chiến hổn hển đấm hắn một cái, sợ hãi bĩu môi, đánh người ta còn tủi thân: "Anh bắt nạt em, em muốn nói cho anh trai em biết.""Em đi mách đi, anh trai em đâu? Bây giờ anh muốn gì làm nấy, em có thể làm gì anh." Vương Nhất Bác lười biếng khẽ dựa ra sau, đắc ý chống cằm mà nhìn y.Tiêu Chiến im lặng, phút chốc rụt tay về, đôi mắt to chớp chớp, miệng mím thật chặt."Thế này là tủi thân rồi à? Ai bảo em chạy cùng anh, em không biết người nào ở đây, em không nghe lời ngày mai anh sẽ bán em đi," Ngày thường đều bị y bắt nạt, không làm gì được y, cuối cùng lúc này Vương Nhất Bác cũng tìm được cơ hội trả thù, thấy tính tình y nghịch ngợm và không muốn nghe lời, hạ quyết tâm dọa y một cái, "Em xinh đẹp như thế bán ra chợ đen sẽ đáng tiền, biết bán đến đấy làm gì không? Cho người ta chơi, chúng cũng chẳng thương hoa tiếc ngọc như anh, nhiều người một lần đều là chuyện thường tình."Tiêu Chiến bị hắn dọa cho sửng sốt một chút, thu hồi nắm đấm nhỏ đặt bên bồn tắm mà siết chặt, cả người không nhúc nhích.Vương Nhất Bác đưa tay lắc lắc trước mắt y, vỗ vỗ mông y một cách độc ác: "Sao không nói chuyện, còn ngang ngược với anh à? Bây giờ mới biết sợ?"Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co