Truyen3h.Co

Long Co Manh Ho

Veiled Woman by Théodore Ralli, 1880

Chỗ ngồi hội trường bị lối đi nhỏ ở giữa chia thành hai, Tiêu Chiến ngồi ở hàng ghế đầu sát bên lối đi nhỏ, mà Vương Nhất Bác ở một hàng thẳng khác với y, chỉ cần nhìn về phía sân khấu lướt khóe mắt kiểu gì cũng sẽ như có như không lướt đến bóng dáng người ấy.

"Bức tranh này tên là Hoàng phi bị cầm tù, khai quật từ thành cổ sa mạc dưới mặt đất nào đó, qua giám định thẩm quyền, cách nay đã có hơn hai nghìn năm lịch sử, có thể bảo tồn hoàn hảo như thế đúng là hiếm thấy, chữ kí là ba chữ Emile, là tên riêng. Trước mắt chưa có ai tiết lộ vị trí cụ thể của thành cổ, thân phận Emile còn nhiều nghi ngờ, dựa vào ghi chép dã sử phương Tây và hoàng tử Emile trùng tên của vương quốc sa mạc cổ đại nào đó, thế nên tạm thời suy đoán thân phận là hoàng tử của vương quốc cổ đại, bức tranh này do chàng vẽ nên.

Mà thân phận người trong bức tranh cũng bí ẩn chồng chất, tuy là hoàng phi lại bị suy đoán là đàn ông, vì đeo kiếm bên cạnh, nhưng trang phục thực thực tình tình là phục sức chính phi của cổ quốc. Có người nói chàng ấy là tù binh, phần lớn tù binh cổ đại là nô lệ, sao nô lệ lại được hoàng gia chấp nhận thậm chí cho phép đeo kiếm? Nếu được tôn trọng nhiều như thế sao lại bị hoàng tử cầm tù ở thành ngầm ngột ngạt tối tăm?"

Đấu giá rất nhanh đã bắt đầu, nhà đấu giá trên sân khấu khí thế ngất trời kể lại câu chuyện tranh cổ biến ảo khôn lường, mọi người dưới sân khấu đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm bức màn bí ẩn lộ ra tranh cổ trên sân khấu, chỉ có trọng điểm chú ý của Vương Nhất Bác hoàn toàn không ở phía trên, ánh mắt luôn luôn đi chệch.

"Giá trị nhan sắc thế này là tồn tại chân thật sao?" Người chủ trì nhìn người trong tranh không khỏi bật thốt cảm thán.

Vương Nhất Bác rất tán thành, chỉ là ánh mắt hắn chăm chú nhìn lên lại là một người hoàn toàn khác. Đương gia Tiêu một thân âu phục phẳng phong lưu phóng khoáng, cả người đều lộ ra khí chất cao quý, lúc này ngồi ở chỗ đó, dáng người ưu nhã vắt chân, thần sắc tập trung, dưới ống quần chất lượng thượng thừa lộ ra nửa mắt cá đi tất đen, mảnh mai đến mức một tay hắn đã có thể nắm hết.

Ngắn ngủi hơn tháng mà gầy nhiều như thế, người nhà họ Tiêu không cho y cơm ăn à? Người đã lớn thế này, chẳng lẽ còn cần người đuổi theo y cho y ăn cơm mỗi ngày? Lúc đầu bản thân gần như khép nép nhân nhượng cả ngày vì dỗ dành y ăn cơm, cách gì cũng dùng hết, thật vất vả mới nuôi người nõn nà lên, làm sao mới xa cách một thời gian lại gầy đến mức trên mặt đều chẳng còn thịt, rốt cuộc y có ăn cơm không? Khí sắc cũng xấu không ít, trắng đến mức không có một tia máu, thậm chí trông hơi ốm.

Vương Nhất Bác càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, ánh mắt thoáng chốc rơi vào sườn mặt đẹp đẽ của Tiêu Chiến, thoáng chốc rơi vào cổ áo sơ mi mở rộng của y, hướng xuống lại thấy cổ chân tinh tế kia, chợt hơi miệng đắng lưỡi khô.

Mẹ kiếp, yêu tinh! Ăn mặc thế này là muốn quyến rũ ai đây?

Nội tâm Vương Nhất Bác mắng một câu, người chủ trì trên sân khấu còn đang lải nhải không ngớt, một câu hắn cũng không nghe lọt, đến khi thấy người khác giơ bảng, hắn mới phát hiện đấu giá đã bắt đầu. Giá khởi điểm là 100 000 dollars, một chớp mắt đã biến thành 1 triệu dollars, thứ gì càng thần bí càng có thể kích thích hứng thú của mọi người, giá cả lập tức tăng vọt.

"3 triệu."

"5 triệu."

"7 triệu."

"10 triệu."

Tiếng đấu giá ở hiện trường nối tiếp liên tục, đến chỗ Tiêu Chiến toàn trường yên tĩnh một lát, Vương Nhất Bác lập tức giơ biển trong tay lên: "20 triệu." Bước giá một cái bèn từ một triệu biến thành hai chục triệu, hiện trường vang lên một cuộc nghị luận, rốt cuộc Tiêu Chiến nhìn về bên hắn một cái, Vương Nhất Bác vô thức chỉnh nơ, mặt không thay đổi dời ánh mắt.

"20 triệu dollars một lần, 20 triệu dollars hai lần, có còn ra giá cao hơn không? 20 triệu ba......"

"25 triệu." Rốt cục có người lên tiếng ngắt lời nhà đấu giá.

"30 triệu." Tiêu Chiến lần nữa nói.

"40 triệu." Vương Nhất Bác lần nữa giơ bảng.

Tiêu Chiến lại nhìn về bên hắn một cái, Vương Nhất Bác chuyên chú nhìn trên sân khấu, giả vờ không biết.

"40 triệu dollars một lần, 40 triệu dollars hai lần, 40 triệu dollars......"

"42 triệu."

"44 triệu."

"46 triệu."

Lần này Tiêu Chiến không hét giá nữa, nhà đấu giá hỏi vài lần đều không ai thêm, Vương Nhất Bác không khỏi hơi kinh ngạc, lấy mức độ chấp nhất của Tiêu Chiến với tác phẩm nghệ thuật, không lí do gì lại từ bỏ sớm như thế, tin rằng hàng chục triệu dollars mà nói vốn không đáng kể với nhà họ Tiêu bọn y. Bắt gặp búa của nhà đấu giá sắp gõ xuống, Tiêu Chiến vẫn không có ý giơ bảng, Vương Nhất Bác đành phải giơ bảng lần nữa: "50 triệu."

Cuối cùng bức Hoàng phi bị cầm tù ấy được hắn gõ với giá 50 triệu dollars, buổi đấu giá kết thúc thành công, ban tổ chức cười đến mức không ngậm được miệng kí tên xác nhận thành giao đấu giá với hắn rồi giao bức tranh tới tay hắn.

"Chúc mừng, hôm nay anh em thật mạnh tay, thật không ngờ anh sẽ cảm thấy hứng thú với thứ này," Miller đến chúc mừng, "Nói không chừng ngày sau là kho báu vô giá."

"Nhận lời chúc của anh."

"Chúc mừng, nếu ngày sau muốn đổi chủ anh có thể ra giá gấp đôi mua lại," Chẳng biết Tiêu Chiến cũng đến từ lúc nào, vẻ mặt thành khẩn nói, "Anh thực sự rất muốn."

"Đương gia muốn sao vừa rồi không gõ?" Vương Nhất Bác nhíu mày.

"......Không muốn tranh với em." Tiêu Chiến rũ tầm mắt.

"......" Vương Nhất Bác không nhìn được bộ dáng thất ý này của y, quay người muốn đi, bị Miller kéo lại, "Đây là muốn đi đâu? Anh em khó được tới một chuyến, không phải đã nói để tôi mời khách ra khơi chơi, sẽ không cho ngay cả mặt mũi này chứ?"

Kế tiếp còn có hợp tác, dĩ nhiên Vương Nhất Bác sẽ không không nể mặt mũi gã, chỉ là......

Quả nhiên, Miller lập tức cười nói với Tiêu Chiến: "Đương gia Tiêu muốn đi cùng không?"

"Dĩ nhiên, lần trước thắng tiền của anh, luôn rất áy náy băn khoăn, thế nào cũng phải để anh thắng lại một lần, có qua có lại."

"Đúng thế đúng thế, lần trước chỉ chơi một phen đã thua sạch, còn chưa tận hứng, hiếm khi mọi người lại tụ tập một chỗ, lần này sẽ chơi tận hứng một chút!"

Đêm đó họ bèn mang theo quân của mình leo lên du thuyền xa hoa Miller đặt làm riêng, phía trên đầy đủ tiện nghi giải trí, ăn chơi gì cần có đều có. Đầu tiên Miller chiêu đãi họ nhà hàng ngoài trời ở boong thuyền thưởng thức bữa khuya tự chọn, rượu ngon mĩ thực đầy bàn, gió mát rười rượi trên biển, ngẩng đầu sẽ có một bầu trời sao, vô cùng dễ chịu.

Miller sai người mở rượu vang ủ kĩ, rót một ly cho họ, nâng ly kính họ, Vương Nhất Bác và Tiểu Tiểu đều uống cạn, thậm chí Tiểu Tiểu nheo mắt hưởng thụ, không khỏi tán thưởng: "Đã lâu không uống rượu vang thanh thơm như thế, thật hảo hạng."

"Rượu này xuất xứ từ nhà máy rượu của chúng tôi, tôi cất riêng một lô, hương vị cực kì quý, ngày thường chỉ dùng để tặng người ta, không nỡ bán, nếu quý cô Tiểu Tiểu thích, tôi có thể tặng cô một rương."

"Thật sao, thế cảm ơn rồi!" Tiểu Tiểu cao hứng nâng ly cụng cụng với gã, còn nháy mắt ngọt ngào với gã.

Miller bị ả trêu tới tương đối vui vẻ, ngại quan hệ mập mờ của ả và Vương Nhất Bác mới không trực tiếp xum xoe, con ngươi thoáng nhìn ly rượu vang trong tay Tiêu Chiến một giọt cũng chẳng động, không khỏi kinh ngạc nói: "Không hợp khẩu vị của đương gia Tiêu sao? Chỗ này của tôi loại rượu gì cũng có, anh muốn uống gì, tôi sai người khui."

"Thật xin lỗi, tôi không uống được rượu."

"Hả? Hóa ra là thật, lần trước tôi còn tưởng là...... là......"

"Là giả vờ à?" Tiêu Chiến thấy gã chần chừ, biết gã sợ nói nhầm mà xúc phạm y, bèn nói thay gã, "Tôi đúng là không uống rượu, dạ dày tôi không tốt, uống sẽ có phản ứng rất lớn, thật xin lỗi."

"Không không không, là tôi không nghĩ chu đáo, cho anh nước trái cây thì sao? Hay xem menu một chút xem có muốn uống không."

"Không cần, nước ấm là được." Vừa dứt lời, tên to con đứng sau y đã chủ động rót một cốc nước ấm cho y, và cởi áo khoác choàng trên ghế y khoác cho y, "Lão đại, gió lớn."

"Ừ." Tiêu Chiến nhàn nhạt đáp một tiếng, gẩy gẩy mì ý trong đĩa, ăn vài miếng đã buông dao dĩa.

Vương Nhất Bác đối diện không khỏi nhíu mày, miết miết dĩa trong tay, Tiêu Chiến ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt hắn, hơi kinh ngạc và hơi chột dạ dùng dĩa cuốn mì trong đĩa, đưa lên bên miệng chần chừ một chút, cuối cùng vẫn buông, thì thầm: "Thực sự không nuốt trôi."

Thích ăn hay không ăn, ai quan tâm anh! Vương Nhất Bác tức giận đến mức nội tâm khinh khỉnh, hắn vùi đầu ăn, cũng không nhìn y nữa.

"Sao, không hợp khẩu vị à? Công tử Tiêu muốn ăn gì tôi có thể bảo đầu bếp nấu cho anh ngay, cơm tàu cơm tây đều được." Miller lập tức nói.

"Không, không đói." Tiêu Chiến nói.

"Xem ra ăn cơm tối nhiều, dạ dày không tốt nên ít ăn nhiều bữa, đừng ăn no một lần."

Y có thể ăn no mới lạ, gầy chỉ còn da bọc xương, vừa nhìn cơm tối đã không ăn bao nhiêu. Nội tâm Vương Nhất Bác hừ lạnh, trước kia hắn tốn bao nhiêu tâm sức vì dỗ dành y ăn thêm một miếng cơm chỉ chính hắn biết, trái lại tên to con sau lưng tận mắt thấy, chẳng qua dĩ nhiên cậu ta sẽ không nói lão đại nhà mình kén ăn trước mặt nhiều người như thế, chỉ lòng dạ Vương Nhất Bác biết rõ.

Trên thuyền có sòng bạc, Miller dẫn họ vào một căn phòng trong đó, Tiểu Tiểu nhìn trang hoàng lộng lẫy, không khỏi hỏi: "Sẽ có cảnh sát tập kích chứ?"

"Xin hãy yên tâm, nơi này là Milan, lên thuyền của tôi nghiễm nhiên tuyệt đối an toàn." Gia tộc Miller là mafia nổi tiếng Italy, dĩ nhiên sẽ không ai dám đến kiểm tra thuyền gã, dù có cũng sẽ nhận được thông báo trước, các loại quan hệ đã thiết lập từ sớm, cũng như nhà họ Tiêu ở thành phố B.

Rõ ràng trước khi đến Tiêu Chiến còn nói muốn để Miller thắng lại, đến khi lên bàn đánh bài thì chuyện chẳng như thế, ngược lại cho gã một loạt kiến thức phong thái thần bài: "Đương gia Tiêu cứ thắng như thế, chỉ sợ du thuyền vừa nhận của tôi sẽ phải chắp tay nhường người."

"Tôi tin rằng số tiền ấy mà nói nào hiếm có khó tìm với ngài Miller, nói thế là xem thường anh rồi."

"Lần trước tôi cho rằng chỉ là vận may anh tốt, chẳng qua xem ra bây giờ có thể thắng thực sự không chỉ dựa vào vận may, quả nhiên tôi phục sát đất trình độ chơi bài của đương gia Tiêu, hẹn anh lần sau chơi bài tôi phải mang đủ tiền mới dám tới."

"Cũng phải có vận may mới được, giống Nhất Bác lần trước, dù trình độ chơi bài tốt cũng không đánh thắng."

"Tôi thấy vận may đêm nay của lão đại Vương cũng chẳng ra hồn."

Vương Nhất Bác vốn đang chơi không phân tâm, cố ý không đáp đường dây của họ, Tiêu Chiến lại khăng khăng muốn kéo hắn vào, nghĩ đến lần trước y ra vẻ không biết chơi nội tâm bèn tức giận, rõ ràng cách đây không lâu người ấy còn vẻ mặt ngây thơ lờ mờ ngồi trong lòng mình, bây giờ một chớp mắt đã ngồi đối diện mình, killing spree trên bàn bài, nào phải dáng vẻ nửa phần không biết chơi. Hắn càng nghĩ mặt càng đen, một cỗ áp suất thấp đều bao phủ cả người, Miller nhận ra hắn mất hứng, bèn sai người cắt cho hắn một điếu xì gà, bản thân cũng châm một điếu hút, cũng lấy một điếu cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vẫn từ chối: "Tôi không hút thuốc, cảm ơn."

Miller thực tình trố mắt nghẹn họng, nửa ngày mới tấm tắc lấy làm lạ: "Đương gia Tiêu thực sự ngay cả thuốc cũng không hút?"

"Xưa nay không hút, cảm ơn." Y vẫn rất lễ phép mà nói, với bộ dáng hơi có vẻ yêu kiều của y, thực tình như trí thức hào hoa phong nhã.

"Lão đại Tiêu không hút thuốc cũng không uống rượu, bình thường thảo luận việc làm ăn cùng người khác thế nào, tôi bèn vô cùng tò mò."

Tiêu Chiến khẽ cười: "Chỉ cần nắm đấm đủ cứng là được. Tựa chúng ta thảo luận những việc làm ăn này không thể chỉ dựa vào biết hút thuốc uống rượu, sớm muộn ngay cả xương cốt cũng bị người ta ăn sạch, anh nói có đúng không?"

Miller dừng lại: "Hoàn toàn chính xác. Tuy nhiên nắm đấm cứng đến mức đi xã giao không cần hút thuốc uống rượu trên đường đúng là không có mấy kẻ, năng lực chẳng là bao như tôi vẫn phải biết." Nói rồi gã hít một hơi xì gà, "Sẽ không ảnh hưởng đến đương gia chứ?"

Tiêu Chiến không thích mùi thuốc, nhưng y thắng tiền, dù sao cũng ở địa bàn của người khác, địa vị gia tộc Miller tại Châu Âu không thua gì nhà họ Tiêu ở Châu Á, nói gì mà năng lực chẳng bao nhiêu thuần túy là lời đùa khiêm tốn, dĩ nhiên y nghe được, sẽ không không nể mặt gã, thứ gì mình thích đều đè nén: "Xin ngài Miller cứ tự nhiên, tôi không có ý kiến."

Miller lại quay đầu nhìn Vương Nhất Bác một cái: "Lão đại Vương này, lần trước nói bảo bối nhà anh để ý, bây giờ anh ấy không ngại, anh sẽ không có ý kiến chứ?"

"Tôi không có ý kiến, đương gia Tiêu cũng không phải bảo bối của tôi, tôi còn không xứng, khuyên anh cẩn thận từ lời nói đến việc làm, chớ làm đương gia Tiêu mất hứng trực tiếp cho anh một viên đạn."

 "A...... Trông đương gia Tiêu không phải người bạo lực như thế, hẳn là không đến nỗi nào, phải không?" Miller quay đầu nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến thở dài, giữa mày mang theo một tia buồn bã, "Nào đâu, Nhất Bác có hiểu lầm với tôi."

Nghe y nói như thế vết thương vừa khép lại trên tay Vương Nhất Bác phảng phất lại bắt đầu âm ỉ đau, giả vờ gì, là thật!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co