Long Co Manh Ho
Tên của người đứng đầu nhà họ Tiêu vẫn nằm trong danh sách ám sát tại chợ đen, nhưng bông hoa ngầm lớn nhất thế giới lại chưa có ai dám nhận. Bởi vì từ đầu Tổ Ong đã bị đích thân đương gia Tiêu mang lính đánh tan từng mảnh vừa lập lại tổ chức, dưới sự lãnh đạo của thủ lĩnh mới sức mạnh như mặt trời ban trưa, càng trở nên cường đại, tất cả đều trông ngóng ngày Tổ Ong phản công, ngay cả một số nhóm sát thủ thèm khát tiền thù lao cũng không dám cướp việc kinh doanh của ông lớn, chẳng ngờ rằng không chỉ không đợi được ngày Tổ Ong trả thù nhà họ Tiêu, trái lại chờ được tuyên bố của Tổ Ong -- tổ chức Tổ Ong ủng hộ nhà họ Tiêu vô điều kiện, sau này kẻ nào không có mắt dám cố tình nhắm vào danh sách ám sát là đối địch với Tổ Ong.Khi vừa công bố, trên đường một mảnh xôn xao, nhất trí cho rằng Tổ Ong đã trải qua một phen đả kích trầm trọng từ nhà họ Tiêu, đã bị đương gia Tiêu thuần phục.Từ một nghĩa nào đó thì thực sự rất ngoan ngoãn."Cục cưng, làm xong chưa? Làm xong nể mặt chồng về gọi điện thôi, dành thời gian gọi nhiều lần vào, đã lâu không gặp, nhớ lắm đấy.""Bảo bối ăn rồi à? Trưa ăn gì thế, có ăn đủ món chính không? Gần đây dạ dày không thoải mái hả? Bữa tối nhớ quay kĩ cho em, tốt nhất là để A Toàn ghi chép những món anh thường xuyên ăn, nếu không chồng không yên lòng!""Vợ lớn, lúc nào rảnh thì tới gặp em, trước kia em không cho anh đến anh cũng bướng bỉnh muốn theo tới cùng, bây giờ có em rồi phải chăng không trân trọng nữa [tủi thân]? Bao ngày như thế mà không chủ động gọi cho em một cuộc điện thoại, chẳng lẽ chỉ có mỗi em đơn phương tương tư thôi sao?"......Vương Nhất Bác ở thành phố B hơn nửa tháng, rốt cuộc bị Tiêu Chiến đuổi về sa mạc ở Bắc Phi. Nguyên nhân chỉ có một, lâu dài không để ý triều chính rất dễ bị hư danh, có thể có kẻ mưu kế soán ngôi. Kế tiếp là mỗi lần đương gia Tiêu nói chuyện làm ăn với người khác, dù đối phương là nam nữ già trẻ, chỉ cần ánh mắt dừng lại chốc lát trên mặt y sẽ bị Vương Nhất Bác làm ánh mắt chết người sau lưng y, ảnh hưởng nghiêm trọng tới thành ý và hiệu suất thảo luận của lão đại Tiêu.Trở lại quê hương sa mạc của mình Vương Nhất Bác xử lí vài việc khẩn cấp trong tay, rồi bắt đầu công kích wechat, ngẫu nhiên Tiêu Chiến sẽ dành thời gian trả lời hắn một hai câu không đau không ngứa, khắp nơi lộ rõ sự qua loa, đúng là nước non luân chuyển, lúc trước Tiêu Chiến luôn chăm chỉ gửi những tin nhắn như thế cho hắn, điểm khác nhau duy nhất là, thỉnh thoảng bên kia sẽ đáp lại một ít, không đến mức khiến hắn cảm thấy mình bị vứt bỏ."Cục cưng, khi nào anh mới rảnh? Có người nào không có mắt gây phiền phức cho anh không, có một số việc anh không tự mình ra mặt được thì để em làm thay, người thân mà uy hiếp anh thì cứ để em, không phải khách sáo với em, anh gặp nguy hiểm bắt buộc phải nói em, biết chưa? Nếu không ngày mai em về thành phố B cùng anh nhé?"Sau khi thân thể Tiêu Chiến bình phục, rất nhiều chuyện gấp quan trọng chờ y giải quyết, dĩ nhiên là bận hơn lúc trước, tuy nói Tiêu Hải Khoan có thể giúp y một phần, nhưng những hợp tác trọng điểm vẫn cần y tự ra mặt, dù sao với thân phận đó, rất nhiều người chỉ mua mặt mũi của y, để người khác đến thì không được. Nhiều khi vì tính chất công việc mà Tiêu Chiến tắt điện thoại cả ngày, Vương Nhất Bác nhắn wechat không nhận được hồi âm, gọi điện cũng không thấy nhấc tâm trạng trở nên vô cùng bực bội, người trước mặt luôn luôn lo cho thân thể của y lại lo y gặp phải nguy hiểm, mỗi ngày đều như thím Tường Lâm lẩm bẩm không ngừng với y qua wechat."Ở thành phố B làm gì có nguy hiểm? Em yên tâm đi, ông chủ Vương cũng nên khảo sát tốt công việc một chút, cứ như thế sao yên tâm người dưới tay em được?" Chờ đến đêm khuya, Tiêu Chiến bên kia rốt cuộc cũng có hồi âm."Em có thị sát tốt công việc mà, chỉ là vợ ông chủ lúc nào rảnh thì đến thị sát ông chủ một chút đi?" Vương Nhất Bác tựa vào đầu giường, khóe miệng giương lên, vừa bật video vừa nói.Đầu kia rất nhanh đã bắt máy, giờ phút này Tiêu Chiến đã tắm rửa xong, thay áo ngủ màu trắng, cổ áo nửa mở, dựa vào đầu giường giống hắn, trên đầu còn có một chút hơi ẩm, chắc là bận bịu cả ngày nên hơi buồn ngủ, ngữ điệu có vẻ hơi lười biếng: "Làm sao, ông chủ không trung thực à, còn cần thị sát?""Anh không lo em ăn vụng sau lưng anh à? Cấm dục thế rất khó nhịn đấy." Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm người trong màn hình, ánh mắt gần như tham lam, một nhóm lửa dần dần dâng lên dưới bụng, nơi nào đó rất thành thật nổi lên phản ứng, tay bèn rời khỏi chăn một cách tự nhiên."Em đang làm gì thế?" Tiêu Chiến chú ý tới động tác của hắn, ánh mắt dời xuống dưới, cặp mắt phượng ngủ dụ người kia nhìn thì tình tứ mà lại có phần khinh miệt nếu có gan thì làm thử. Hô hấp Vương Nhất Bác bỗng trở nên khó khăn, ánh mắt tự nhiên có phần hung ác, như hổ đói mà nhìn chằm chằm y, thanh âm hơi khàn khàn, "Còn có thể làm gì? Vợ lớn không cho ngủ, chỉ có thể nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người mà tự lực cánh sinh, cũng chỉ có cô nàng ngón cái sẽ không rời bỏ em.""Cô nàng...... nào?" Mắt Tiêu Chiến trợn to, nom cực kì vô tội. Vương Nhất Bác yêu chết bộ dáng đơn thuần này, rút bàn tay dính dịch nhờn trong chăn ra, mở năm ngón tay cho y nhìn, giữa kẽ tay còn lôi kéo tơ bạc, "Đây, cô nàng ngón cái.""Đi chết đi......" Tiêu Chiến thấp giọng mắng một câu, hai gò má nhiễm màu hồng phấn, "Cả ngày trong đầu chỉ muốn chuyện này chứ gì.""Hết cách rồi, vợ em đẹp quá, nhớ đến mặt người em cũng có thể cương, bây giờ anh còn mặc thế này mời gọi em.""Em còn nói lung tung?"Vương Nhất Bác sợ y giận bóp nát video, đành cười làm lành dỗ dành y: "Cục cưng, đừng giận mà, gần một tháng không gặp rồi, anh thực sự không muốn em à?"Tiêu Chiến nhìn mặt hắn thì thầm gì đó, Vương Nhất Bác không nghe rõ, bèn hỏi: "Vừa nói gì thế? Lặp lại lần nữa đi, không nghe rõ.""Không nghe rõ thì thôi."Vương Nhất Bác tủi thân nhìn y, tay lại sờ vào trong chăn, một bên hành động một bên nói tiếp: "Anh cũng chẳng muốn em, trong mắt anh chỉ có công việc, chỉ có sự nghiệp nhà họ Tiêu, vốn dĩ không có vị trí cho em.""Ai nói không muốn? Chờ anh xong việc lần này sẽ tới tìm em.""Việc lần này là bao lâu? Để em chờ quá lâu sẽ đến thành phố B trói anh, cũng như hoàng phi trong bức họa, bị hoàng tử cầm tù, em cũng giam anh lại, quan trọng là em sẽ không để anh đi.""Em dám?""Không phải không dám, là không nỡ."Hắn nói đến mức tủi thân, Tiêu Chiến cũng hơi động lòng, ngữ điệu bất giác mềm xuống một chút, "Ngoan nào, sẽ không lâu đâu, em ở bên đó tốt nhất đừng chạy loạn, bây giờ cơ nghiệp Tổ Ong đã lớn mạnh, có chút quan hệ thì phải giữ gìn, đặc biệt là hợp tác với Châu Âu, tuyệt đối đừng chểnh mảng, phải thường xuyên lưu ý động tĩnh của cảnh sát hình sự quốc tế.""Em biết rồi, cục cưng cũng thế nhé, trăm sự cần cẩn thận, đừng mệt mỏi quá, hôm nay đã ăn cơm chưa?""......Có, mỗi ngày em đều hỏi vấn đề này.""Anh cũng không bảo A Toàn quay anh ăn cơm hàng ngày, em không tin, cảm giác anh gầy rồi.""Chỗ nào? Rõ ràng là béo rồi, là ảo giác của em thôi!""Em không tin, anh cởi áo xuống cho em xem đi."Tiêu Chiến nghe thế thực sự cởi áo ngủ xuống: "Thực sự béo rồi mà, ngoài ăn cơm còn rèn luyện thân thể, em có thể yên tâm."Vương Nhất Bác nhìn ngực y có thêm thịt hơn lúc trước, khe ngực như ẩn như hiện, núm ti nửa chặn nửa che, yết hầu trong nháy mắt cũng hơi căng lên: "Khụ...... có cơ ngực cơ à?"Cơ ngực trắng trắng mềm mềm hình dáng tươi sáng mà không khoa trương, như nước đậu phụ, Vương Nhất Bác rất muốn tay luồn vào nhào nặn, cắn một cái nếm thử hương vị.Tiêu Chiến phát giác ý đồ của hắn, kéo vạt áo lên, che khuất ánh sáng mùa xuân lọt ra ngoài: "Đừng nhìn linh tinh.""Nhìn thôi cũng không cho, không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng thì thôi, thế mà nhìn cũng không được, có lí lẽ không?" Nói thì không sai, không ảnh hưởng động tác trên tay hắn chút nào, tiếng nước nhớp nháp kèm tiếng trứng hổ va chạm đùng đùng, bên kia mắt thường cũng thấy mặt y đang đỏ lên, "Dừng lại, không cho làm nữa, làm nữa anh không nói chuyện với em."Vương Nhất Bác thở hổn hển: "Cục cưng, anh nói lí một chút, anh không cho làm thì thôi, ngay cả chính em tự làm anh cũng không cho? Vậy em cần thứ đồ này làm gì?""Thế em đừng gọi video với anh, ai quan tâm em?""Như thế sao được, không nhìn mặt cục cưng em không làm được. Lúc này cục cưng nằm trên giường, một mực chổng mông chịu làm, mông lớn vừa trắng vừa mềm, đều bị chồng đánh đỏ, lỗ nhỏ thật chặt nước thật nhiều, giỏi hút, dương vật mới cắm vào sẽ có dòng nước chảy ra, anh khóc nói đừng mà, chồng to quá, quá lợi hại, không chịu được, dùng cả tay chân bò về phía trước, muốn chạy, lại bị chồng bóp eo kéo về, làm mạnh hơn.""Ngậm...... ngậm miệng.""Cục cưng bị chồng làm bắn trên giường, rồi bị chồng ôm đưa lên sofa nhỏ bên cạnh, bảo anh giạng chân ra, anh bèn ngoan ngoãn giạng chân, miệng lại một bên khóc một bên tội nghiệp nói, chồng, đừng mà, lỗ nhỏ bị chồng làm sưng, bị em hôn tới nước mắt đầy mặt, đè xuống ghế giữ thật lâu, anh không chịu nổi cứ đẩy em, bị em dùng dây áo choàng tắm buộc tay xoay người đè xuống ghế sofa chổng mông lên, sau đó không thừa giọt nào bắn vào anh. Em bắn rất lâu, toàn thân anh đều run rẩy, vặn vẹo người nói nhiều quá, đừng nhiều như thế, nhưng tay bị trói trốn không thoát......"Bíp một tiếng, video tắt rồi, Vương Nhất Bác cười cười, tăng nhanh tốc độ trên tay, sau đó dọn dẹp đơn giản một chút, lại gọi video lần nữa, bên kia luôn cúp máy, Vương Nhất Bác gửi tin nhắn thoại cho y: "Ngoan, xong việc rồi, nhận video để em nhìn anh đi."Tiêu Chiến gửi một chữ hùng hồn: "Cút!""Cục cưng, em không làm gì cả, chỉ xem anh ngủ thôi, chờ anh ngủ em sẽ cúp máy." Hắn vừa nói vừa gọi thêm lần nữa, đợi một lúc bên kia cũng nhận, Tiêu Chiến nghiêng người nằm trong ổ chăn, điện thoại đặt trên gối quay lưng về phía hắn, Vương Nhất Bác lại gần màn hình hôn một cái, "Ngủ đi, ngủ ngon, bảo bối."Tiêu Chiến dụi dụi mắt, lúc này mới nhắm lại, lầm bầm nhỏ một câu: "Không cho phép em làm cái khác.""Được được, cam kết không làm gì khác, cục cưng, ngủ ngon!" Vương Nhất Bác lại hôn màn hình một cái, bên kia lông mi Tiêu Chiến ngoan ngoãn khép chặt, tinh xảo như búp bê, chẳng có một tí bộ dáng mưa gió mà lão đại xã hội đen nên có, lòng Vương Nhất Bác một mảnh mềm nhũn, đặc biệt muốn hôn một cái lên mí mắt mỏng của y, cách bởi màn hình chỉ có thể tiếc nuối xem như thôi.
Trợ lí: lilyybonitaa
Trợ lí: lilyybonitaa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co