Truyen3h.Co

Long Trang Sang Tren Bien

Ngày hôm sau, khi Tiểu Yêu tỉnh dậy trên giường trong quán trọ, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Nàng vẫn còn mặc nam trang của ngày hôm qua, phát quan đã được cởi bỏ, khắp người toàn mùi rượu.

Nàng cố gắng nhớ lại, việc mình đi uống rượu với A Tệ, tâm trạng không tốt nên đã tiêu hết tiền vào rượu...

Nàng lắc bộ quần áo nhăn nhúm trên người, vài mảnh cỏ rơi ra từ quần áo.

"Tối qua ta rốt cuộc đã làm gì?..."

Nàng đứng dậy, đi tắm gội một phen, thay xiêm y sạch sẽ rồi ra ngoài tìm A Tệ.


A Tệ đang ở phòng cách vách đọc sách, thấy nàng mở cửa bước vào, cười nói: "Tỉnh rồi à? Ta vừa chuẩn bị một chén trà giải rượu cho ngươi, ở đằng kia!"

Tiểu Yêu uống mấy ngụm trà, cười nói: "Tối hôm qua uống nhiều quá, đoạn sau lại không nhớ rõ... Ta không có gây phiền toái gì cho huynh chứ?"

A Tệ cười nhẹ: "Những người khác thì không sao, ngoại trừ việc ta phải thi bắn cung với người, thậm chí còn cướp đi con thiên mã của họ..."

Tiểu Yêu sửng sốt, nàng rốt cuộc phát điên cái gì vậy?

"Lúc sau ta đã trả lại ngựa cho họ, không cần quá lo lắng."


"Ngươi học bắn cung ở đâu vậy?... Tối qua ta thấy ngươi bắn khá tốt."

Tiểu Yêu cười: "Ta tùy tiện đi theo một người bạn học mấy năm, nhưng học không tốt, kỹ năng bắn cung của hắn tốt hơn ta rất nhiều!"

A Tệ nói: "Trước mặt ta say cũng không sao, lần sau nhớ kỹ, đừng say trước mặt Đồ Sơn Cảnh."

Tim Tiểu Yêu đập thình thịch, quay lại nhìn A Tệ.

Nhưng A Tệ không nhìn nàng, chỉ thản nhiên nói: "Lúc say trông ngươi rất khó coi."

Tiểu Yêu nhẹ nhàng thở ra: "Ta vốn dĩ đã khó coi rồi."

A Tệ không trả lời.


Đêm qua trên đỉnh núi ngoài thành, Tiểu Yêu nửa đêm vừa khóc vừa cười náo loạn, hắn không muốn sử dụng pháp thuật trói buộc đối với Tiểu Yêu, nên chỉ có thể cùng nàng ở ngoài vùng hoang vu gần như cả đêm.

Kỳ lạ thay, tất cả những gì nàng nói đều liên quan đến người đó, nhưng hầu như suốt đêm, nàng không lần nào nói ra hai chữ "Tương Liễu".

Cái tên đó dường như là điều cấm kỵ sâu nhất trong lòng nàng, dù say đến vậy nàng cũng vẫn không chịu chạm vào nó.

Cuối cùng, A Tệ không thể chịu đựng được nữa, lau nước mắt, nói với Tiểu Yêu đang say khướt: "Đừng như vậy, Tương Liễu biết ngươi như vậy sẽ khó chịu... "

Không ngờ, sau khi nghe được lời này, Tiểu Yêu mở to mắt: "Ừ... Ta khó chịu hắn cũng sẽ khó chịu, lòng ta đau hắn cũng sẽ đau lòng, ta không thể làm hắn đau đớn nữa..."

Sau đó nàng lại bắt đầu tìm kiếm thuốc giảm đau.

A Tệ dỗ dành nàng: "Ngươi xem, nếu ngươi vẫn không ngủ như vậy, Tương Liễu cũng không ngủ được, ngươi ngủ ngon thì hắn có thể nghỉ ngơi thật tốt phải không?"

Tiểu Yêu cầm chiếc vỏ sò trắng như tuyết trong tay, ủy khuất nói: "Không phải ta không muốn ngủ, mà là hắn không mở cửa cho ta vào..."

A Tệ không nhịn được bật cười, cầm chiếc thuyền vỏ sò lên truyền linh lực vào trong, khiến chiếc thuyền vỏ sò biến lớn và mở ra.

Tiểu Yêu hoan hô một tiếng, lăn lóc trèo vào, tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, một lúc sau liền ngủ thiếp đi.


Nhìn người say ngủ như không biết còn sống hay đã chết, A Tệ chợt muốn uống rượu.

Hắn uống say sẽ thích ca hát, mà giọng hát của hắn là một trong những vũ khí lợi hại nhất trên thế gian, hắn đã từng ở Ngọc Sơn say rượu một lần, khiến toàn bộ Ngọc Sơn náo loạn, gà chó không yên.

Kể từ đó, hắn không bao giờ dám uống quá say nữa.

A Tệ nghĩ, nếu người đó ở đây, có lẽ hắn có thể suy xét tìm hắn rồi cùng nhau uống rượu trên biển đến say khướt đi.

Hắn là người duy nhất trên đời này không sợ tiếng hát của A Tệ.

Hắn ngồi trên đỉnh núi dựa vào thuyền vỏ sò, ngắm trăng một lúc lâu trước khi đưa Tiểu Yêu trở về nơi tá túc tại thành Chỉ Ấp.


"Đếm từng ngày, thuyền vỏ sò của tộc Kim Thiên chắc đã gần sẵn sàng rồi. Chúng ta hãy qua lấy nó sau bữa tối, lại thuận đường có thể ghé qua xưởng đóng tàu của tộc Xích Thủy để kiểm tra tiến độ."

Sau khi say cả đêm, mặc dù cơ thể hơi khó chịu nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.


Tộc Kim Thiên cũng có một cửa hàng ở thành Chỉ Ấp, chuyên nhận các đơn đặt hàng gia công theo yêu cầu khác nhau, kỹ thuật chế tác của họ tuyệt vời và tay nghề vô cùng tinh xảo, dù hoa hồng cao nhưng họ vẫn tràn ngập đơn hàng, đếm không xuể.

Vừa bước vào cửa hàng của Kim Thiên thị, A Tệ đã bị mê hoặc bởi một số tác phẩm cực kỳ tinh xảo được trưng bày trong đại sảnh, không rời được chân.

Ngọc Sơn quanh năm thái bình, những trận pháp mà A Tệ học được hiếm khi được sử dụng vài lần trong năm, đương nhiên không tràn ngập những ý tưởng kỳ quái và thiết kế tinh xảo như những người quanh năm chìm đắm trong đó.

Tiểu Yêu thầm cười trong lòng, cũng không quấy rầy hắn, nàng đi tìm người tộc Kim Thiên kết toán đơn đặt hàng thuyền vỏ sò.

Kim Thiên thị xử lý mấy cái vỏ sò lớn rất tinh xảo và chắc chắn, đồng thời thiết kế chúng có thể đóng mở để che gió mưa, nắp trên có lỗ thoát khí và giếng trời trong suốt, thoáng khí nhưng không thấm nước. Khi không sử dụng, nó có thể thu nhỏ lại bằng nửa lòng bàn tay, rất thuận tiện khi mang theo.

Tiểu Yêu sau khi nhìn thấy thì rất hài lòng: "Thiết kế này rất tốt, một mình lênh đênh trên biển cũng không sợ!"


Người tiếp đón nàng là một học đồ trẻ của Kim Thiên thị, nghe vậy, hắn tự hào nói: "Tài nghệ của Kim Thiên thị chúng ta nổi tiếng nhất trong nước không phải hư danh. Chỉ cần ngươi muốn, không có gì chúng ta không làm được!" "

Tiểu Yêu nghe được hắn nói như vậy, đột nhiên nhớ tới cái gì, từ trong ngực lấy ra một con búp bê bằng gỗ Phù Tang.

"Xin hãy giúp ta xem liệu ta có thể làm một con búp bê như thế này không? Làm thêm một vài con nữa thì tốn bao nhiêu tiền?"

Trước đó A Tệ đã nói rằng con búp bê này vô cùng quý giá, vì sợ một ngày nào đó sẽ đánh mất nó nên nàng định làm một bản sao để mang theo, đặt con của A Tệ làm ở nhà.


Học đồ trẻ cầm lấy con búp bê gỗ Phù Tang, nhìn nó cẩn thận, vẻ ngạc nhiên hiện trên khuôn mặt.

"Làm sao vậy? Rất khó sao?"

Học đồ trẻ đặt búp bê gỗ Phù Tang xuống, nói: "Cái này ta có chút không hiểu, ngươi chờ một lát, ta đi thỉnh sư phụ ta xem xem!"

Nói xong, hắn vội vàng rời đi, không lâu sau, hắn đi ra cùng với một lão giả.

Lão giả kia có vẻ thiếu kiên nhẫn, như thể không vui vì bị làm phiền.

Học đồ trẻ nhặt con búp bê bằng gỗ Phù Tang lên đưa cho lão giả.

"Sư phụ, vị khách quý này nói muốn tạo ra mấy bản sao của con búp bê này, hỏi chúng ta có thể làm được không."

Lão giả lật đi lật lại con búp bê, đôi mắt trợn tròn, chòm râu run rẩy, hồi lâu không nói nên lời.

"Sư phụ, ta vừa xem qua một chút, bản thân loại gỗ Phù Tang này có khả năng cháy cực tốt, không cần lửa cũng tự bốc cháy, phải bảo quản ở nhiệt độ thích hợp để chơi đùa, trừ khi bên trong có một khối băng tinh lớn." Học đồ trẻ tuổi nói ra nghi ngờ của mình. "Việc đặt băng tinh vào bên trong không khó, nhưng rốt cuộc làm sao để khiến cho nó liền mạch không chút khe hở, trọn vẹn một khối như vậy?"

Lão giả ngửa mặt lên trời thở dài: "Thật phí phạm của trời! Phí phạm của trời!" Trông hắn đau lòng, bộ dáng như thể đau đớn hơn cả việc giết chết hắn.

Tiểu Yêu khó hiểu hỏi: "Tại sao lại phí phạm của trời? Gỗ Phù Tang này tuy hiếm nhưng cũng không đến mức đó chứ?"

Lão giả ngồi xuống, vẫn vỗ đùi đầy oán hận: "Ngươi không hiểu, ta không phải tiếc gỗ Phù Tang, ta là tiếc vật liệu làm ra con búp bê này!"

"Sao lại nói vậy?"


"Con búp bê gỗ Phù Tang này được làm từ một khối gỗ từ lõi cây Phù Tang vạn năm tuổi. Người làm ra nó trước tiên cắt phần đế, sau đó khoét rỗng phần giữa, cho băng tinh vào, sau đó bịt kín phần đế. Bằng cách này, nước và lửa khắc chế lẫn nhau, sự lạnh lẽo của băng tinh và nóng bỏng của gỗ Phù Tang vừa vặn điều hòa, người không có linh lực cũng có thể tùy ý chơi đùa. Mặc dù thiết kế này không mấy hữu dụng, nhưng ý tưởng này thực sự khéo léo độc đáo."

"Nếu làm thì chúng ta sẽ cố định phần đế bằng mộng và khóa mộng, sau đó dùng những vật liệu khác để bịt những khoảng trống lại. Dù hơi thiếu độ cứng nhưng bản thân con búp bê chỉ là một món đồ chơi, cũng không cần phải như vậy. Nhưng người làm ra cố tình muốn cái đế này và con búp bê hợp thể lại làm một, để toàn bộ con búp bê trông không có bất kỳ khe hở nào, vô cùng tự nhiên." Lão già nói với vẻ mặt đau khổ. "Muốn làm được như vậy, bày ra trận pháp mặt trời, để nó tự từ từ gắn lại, nhưng người này có vẻ đang vội, hắn không sử dụng trận pháp mặt trời mà dùng đá mặt trời vạn năm. Đá mặt trời vạn năm đó! Ta chỉ dám dùng một ít chúng để tạo ra thứ vũ khí cực phẩm, còn hắn cứ như vậy mà lãng phí một đống!"

Hắn nhặt con búp bê lên, lật phần đế cho hai người xem: "Các ngươi xem! Mặt gỗ Phù Tang hấp thụ nhiều ánh nắng mặt trời hơn sẽ có hoa văn rõ ràng hơn, nếu hắn dùng trận pháp mặt trời, ánh sáng mặt trời sẽ chiếu sáng từ trên xuống dưới, và hoa văn phần trên phải rõ ràng hơn phần dưới, còn phần đế phải có hoa văn mờ nhạt nhất. Nhưng con búp bê này thì ngược lại, hoa văn bên dưới rõ ràng hơn, đặc biệt là phần đế, cho thấy ánh sáng mặt trời đi từ dưới lên. Hắn đã sử dụng rất nhiều đá mặt trời đặt ở đáy thùng, sau đó đem con búp bê ngâm trong nước cây Phù Tang. Phần đế gần với đá mặt trời hơn nên hoa văn trở nên rõ ràng hơn ở phía trên."

"Sử dụng đá mặt trời có ích lợi gì không?" Học đồ trẻ tuổi hỏi.

"Dùng trận mặt trời cần nửa năm, nhưng dùng đá mặt trời chỉ cần một đêm, ngoại trừ tốc độ thì chẳng có ích lợi gì khác." Lão giả tức giận giải thích. "Thứ này không phải là vũ khí chờ sử dụng, ta không nghĩ ra lý do gì phải làm gấp như vậy. Quá xa xỉ!"


Tiểu Yêu suy nghĩ một chút, hỏi: "Nếu con búp bê này được mở ra, có thể khôi phục lại được như cũ không?"

"Cái này không khó, ngâm búp bê trong nước Phù Tang rồi đặt vào trong trận pháp mặt trời, nửa năm sau nó sẽ tự đóng lại. Thế nào? Ngươi muốn mở ra?"

"À, ta muốn xem bên trong có gì..."

Lão giả cũng không hàm hồ, nói: "Theo ta."

Tiểu Yêu đi theo lão giả tiến vào xưởng làm việc phía sau, nhìn thấy bên trong bày sẵn đủ loại khí cụ, hiển nhiên là phòng chế tác hàng ngày của lão giả.

Lão giả cố định lại con búp bê rồi lấy dụng cụ cắt ra tách phần đế, không ngờ lưỡi dao sắc bén cắt xuống bề mặt con búp bê, lại không để lại chút dấu vết gì.

Lão giả sửng sốt, liên tiếp thay đổi vài loại công cụ, tất cả đều vô ích.

"Rốt cuộc là ai đã làm ra con búp bê này của ngươi vậy? Dùng một đống nguyên vật liệu quý hiếm đã đành, thậm chí còn lập cả trận pháp phòng hộ!"

Lão giả đặt con búp bê vào một chiếc hộp pha lê trong suốt, xuyên qua lớp pha lê, những đường màu đỏ như máu dày đặc xuất hiện trên con búp bê gỗ Phù Tang.

Hắn lấy con búp bê ra khỏi hộp pha lê, đặt nó xuống đất, đột nhiên rút cây đao từ bên hông ra và đập thật mạnh vào con búp bê.

Tiểu Yêu kinh hãi: "Không được!"

Với một tiếng "đang", đao bị bật ngược trở lại, con búp bê gỗ Phù Tang lại chẳng hề hấn gì.

Học đồ trẻ vô cùng kinh ngạc: "Sư phụ, trận pháp phòng hộ của con búp bê này cũng quá lợi hại đi! Một đao này của người có thể đập nát vạn cân đá, nhưng con búp bê này thậm chí còn không bị hư hại gì cả!"

Sắc mặt lão giả trầm xuống: "Người làm ra con búp bê này ít nhất cũng là cao thủ trận pháp, cho dù trong tộc Kim Thiên cũng khó tìm được người có tạo nghệ như vậy. Trong thiên hạ, người như vậy sẽ không nhiều quá một lòng bàn tay."


Tiểu Yêu nghe nhưng không hiểu rõ, hỏi: "Ý của ngài là Kim Thiên tộc không ai có thể mở được con búp bê này?"

Lão giả sắc mặt đỏ bừng: "Đương nhiên không phải, chỉ là tạo nghệ trận pháp của ta không tinh, không thể giải được huyết trận này. Người có thể gỡ bỏ vừa vặn đang đi du lịch mà thôi..."

"Khi nào vị đại sư kia trở về?"

"Ta không thể nói chắc chắn, có thể là vài ba năm, có thể là hàng chục năm..."

Lão giả thở dài: "Ta không hiểu tại sao một vị đại tông sư lại bỏ ra nhiều công sức và vật liệu quý hiếm như vậy cho một con búp bê vô dụng. Trận pháp này làm dày đặc tinh tế đến vậy, các tầng đan xen vào nhau, như thể để chặn người khác mở ra xem. Cô nương, cô có biết hắn không? Cô có thể giới thiệu hắn cho ta được không?"


Trái tim Tiểu Yêu từng tấc một chìm xuống.

Nàng cất con búp bê đi, mỉm cười nói: "Nếu tạm thời không thể thì lần sau rảnh rỗi ta sẽ quay lại!"

Lão giả bỏ đi sự kiêu ngạo và thiếu kiên nhẫn trước đây, đưa Tiểu Yêu ra ngoài.

A Tệ nhìn thấy Tiểu Yêu, cười nói: "Tiểu Yêu, ngươi tới xem, những trang bị trận pháp này thật sự rất tinh xảo!"

Tiểu Yêu cong môi cười: "Không phải là huynh không biết, đối với trận pháp ta là dốt đặc cán mai, xem cũng không hiểu."

A Tệ cung kính hỏi lão giả: "Không biết những tác phẩm này là ai làm ra?"

"Hầu hết đều do Tinh Trầm đại nhân chế tạo ra, nàng là chú tạo sư tài năng nhất trong thế hệ này của Kim Thiên thị. Cũng có một hai món do ta làm ra." Lão giả đáp.

A Tệ trên mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ: "Ta cũng học trận pháp đã lâu, nhưng chưa bao giờ thấy một thiết kế tinh tế phức tạp như vậy. Hôm nay nhìn thấy, ta thực sự rất ngạc nhiên!"

Tiểu Yêu mỉm cười hỏi: "Tạo nghệ trận pháp của huynh so với bọn họ thế nào?"

"Tạo nghệ trận pháp của ta so với người bình thường thì còn nói là tốt, nhưng so với các cao thủ của tộc Kim Thiên, thì chính là múa rìu qua mắt thợ!" A Tệ thập phần khiêm tốn.

Tiểu Yêu cười cười, không nói nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co