Truyen3h.Co

Longfic Chaelice Park Chaeyoung Em La Cua Lalisa

Lúc này, Lisa mặt mày bí xị đang ngồi trong nhà Jennie. Cậu "ôm cây đợi thỏ" - đợi Chaeyoung về nhà mẹ đẻ. Cô bé kia dễ dỗi quá đi thôi, cứ thế chạy ra ngoài, di động cũng không cầm theo chả biết có mang tiền theo không? Chẳng phải lúc ấy cô kêu đói sao, giờ đã ăn gì chưa không biết? Aisshhh chán quá đi, sao mãi chả về thế này?

Jennie và Jisoo thì đang trong kì nghỉ lễ, hai người ngồi tiếp cậu mà nóng hết cả ruột. Ngày trước, mỗi lần cậu đến chơi, hai người tiếp đãi rất cẩn thận, bây giờ khi đã biết gia thế hiển hách của cậu, họ đâm ra không biết phải tiếp đãi thế nào, nhất là khi này, cậu đang xị mặt ra có vẻ rất không vui.. Con bé Chaeyoung chết tiệt kia nữa, con bé bò về thử xem, cô cho nó một trận te tua, chuyện lớn cỡ này mà cô lại là người cuối cùng được biết. Không nên không nên, bây giờ nó đã là người phụ nữ của cô Manoban, ô dù của nó to lắm.. Nhưng sao đang yên đang lành nó lại cãi nhau với Lalisa chứ? Tính nó không đỏng đảnh như vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chợt tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Jennie tập trung lại sau những phút thất thần suy nghĩ nhất thời chưa nghe ra là điện thoại của ai. Thế nhưng Lisa đã tiếp điện thoại, một cuộc gọi với sô điện thoại lạ, sóc chuột của cậu đang gọi bằng điện thoại công cộng:" Alo? Chaeyoung?"

"Lalisa Manoban" Từ điện thoại truyền ra giọng đều đều vô cảm kia là Chaeyoung

"Ừm, bảo bối em đang ở đâu? Lisa liền lập tức đến đón em" Cậu đứng phắt dậy

"Chúng ta chia tay đi"

Lisa thoáng ngừng lại, cũng chưa biến sắc mặt nhiều, cậu vừa đi nhanh về phía cửa vừa trả lời:" Được được, chúng ta gặp nhau nói chuyện" Gặp cô, cậu không đét cho cô mấy phát vào mông mới lạ đó.

"Trong nhà Lisa có một người mẹ rất ghê gớm, còn ghê hơn cả mẹ chồng Jennie unnie, mẹ chồng unnie còn không chửi thẳng vào mặt người khác" Giọng vẫn đều đều không chút dao động, không chút cảm xúc mà sao Chaeyoung lại không thể lau hết được nước mắt trên mặt mình, cô cứ lau mãi và nước vẫn cứ tuôn ra:" Em ghét điều đó, em không muốn cùng một chỗ với Lisa nữa"

Tim cậu quặng đau, sao có thể không nghe ra giọng cô đang nghẹn ngào cơ chứ:" Bảo bối ngoan, tất cả đều là lỗi của Lisa. Thật ra bà giận Lisa nên mới 'giận cá chém thớt' em đấy, không liên quan gì đến em đâu"

"Em không tin đâu, trừ khi mẹ Lisa xin lỗi em, nói với em là bà hoan nghênh em trở thành người nhà họ Manoban , em mới cùng một chỗ với Lisa. Nếu không sau này, chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa"

"Lisa không đáng để em quý trọng đến vậy à? Chỉ vấp một chút trắc trở đã đòi vứt bỏ?" Lisa cũng giận rồi, cậu bước vào thang máy ấn nút đóng cửa

Chaeyoung lặng đi một lúc lâu, cố nuốt xuống nghẹn ngào, bờ vai gầy của cô run rẩy:" Tạm biệt Lalisa Manoban"

Cô chậm rãi cúp điện thoại, ngửa mặt nhìn lên trời cao hòng ngăn dòng lệ tuôn rơi. Năm đó nhìn cậu nằm trên giường bệnh và nghe ông cụ Manoban cam đoan, cô cũng đã vứt bỏ hận thù rồi. Đồng thời cô cũng đã cho cậu và kể cả chính mình một con đường để được giải thoát, ngày nay không biết từ bao giờ cô đã yêu cậu tha thiết nên cô càng không thể có những suy nghĩ về trả thù cậu, hại cậu cũng hại chính mình. Chỉ có điều cô không thể và mãi không cùng một chỗ với cậu, chấm dứt rồi.

"Alo?! Alo?!" Nghe những tiếng 'tút' kéo dài truyền ra từ ống nghe điện thoại, Lisa bực đến nỗi muốn vứt cái di động cho xong. Đợi đến lúc tìm được cô, cậu sẽ cho cô một trận ra trò.

Cậu mở danh bạ, nhanh chóng tìm một dãy số và bấm gọi:" Là tôi, tìm địa chỉ buồng điện thoại công cộng vừa gọi vào máy tôi, càng nhanh càng tốt!"

Chạng vạng, Lisa vác bụng tức về nhà tổ trên đồi, không đợi người giúp việc ra mở cửa, cậu thò chân đá tung cửa rồi đi thẳng vào phòng khách lớn, mặc cho một dống thiết bị báo động vang réo cả lên. Cả khu nhà như náo loạn, bảo vệ cũng chạy đến mới biết tâm trạng của đại tiếu thư Manoban đang cực kì không tốt.

Cả phu nhân Manoban đang ngắm tranh với khách thấy chuông báo động réo cũng phải giương lớn giọng hỏi:" Đã xảy ra chuyện gì vậy hả?!"

"Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ" Lúc này còn chuyện gì cần hỏi cho ra nhẽ hơn chuyện cô bé sóc chuột của cậu chứ? Thế nhưng lại gọi điện thoại công cộng, gọi xong là mua vé chạy về nhà luôn, đặc biệt trong túi cô chả biết đến là bao nhiêu tiền

"Cái con bé này, mắt để ở đâu à, không thấy mẹ con đang có khách sao?" Phu nhân Manoban mắng cậu một câu rồi kéo cậu lại bảo nhỏ:" Con đoán xem ai đến chơi nào?"

Lisa lấy đâu ra tâm trạng mà đoán với chả đố xem ai đến chơi, cậu liếc qua một cái thấy Jun đang ngồi trên chiếc ghế gỗ và mỉm cười với cậu:" Cô Manoban, tâm trạng không tốt à?"

"Sao cô lại đến đây?" Cậu hỏi thẳng

"Ai lại hỏi khách đến nhà thế bao giờ? Jun ra nước ngoài cũng hơi lâu vừa về nước đó, con bé đến thăm chúng ta sao con lại hỏi người ta câu bất lịch sự thế hả?"

"Không sao đâu mà cô, cô ấy toàn giở cái giọng đó ra với con thôi, con cũng quen rồi" Jun đứng dậy, hôm nay cô mặc một chiếc váy đen dài qua gối phối với chiếc áo sơmi màu của Chanel làm tôn lên dáng người hoàn hảo và làn da trắng mịn của cô.

"Haha, cũng phải thôi trước kia hai đứa thân nhau lắm mà, tôi còn lo lạ làm gì" Phu nhân Manoban cười nhìn cô rồi bà quay sang Lisa nói:" Con xem, năm đó Jun đã đẹp hôm nay trước hoàn toàn sự trưởng thành, con bé càng đẹp hơn thế nữa"

Jun che miệng cười duyên:" Cô ạ, người tâng bốc con kiểu đó con sẽ xấu hổ đó"

"Không tâng bốc đâu, toàn lời ta nói thật đó"

Nếu Chaeyoung không có hành cậu te tua thì có lẽ cậu sẽ tán gẫu với hai người họ đôi câu. Nhưng bây giờ cậu chả hơi đâu mà làm việc đó, chỉ nhếch mép cười cười không nói không rằng

"Con ranh này mày có điên đâu mà chọc cả nhà rối hết cả lên thế hả?!" Tiếng mắng của ông cụ Manoban vang lên từ phía sau

"Không có gì" Có mặt Jun không tiện nói, cậu bĩu môi:" Con đi nằm một lát" Cho hạ hỏa

"Lalisa!"

"Cái con ranh thối tha kia!" Khi cậu đi ngang qua cụ Manoban, cụ đưa cây gậy đầu rồng cản đường lại:" Vào phòng ta một lát, ta có chuyện phải nói" Dây thần kinh nào bị chập rồi mà lại đòi đi nương tựa nhà tư bản

"Không rảnh ạ" Cậu vòng qua đầu cây gậy, đi thẳng lên lầu chả buồn ngoái đầu lại

Ông cụ xém chút nữa muốn phi luôn cây gậy vào người cậu.

Cả cửa phòng Lisa cũng đá tung ra, cậu thấy lòng mình phừng phực lửa, làm cách nào cũng không dập được, ngã người trên chiếc giường kingsize êm ái, hít thật sâu mấy hơi liền đưa mắt nhìn trần nhà trang trí hết sức lộng lẫy nhưng trong đầu toàn là hình ảnh khuôn mặt xinh đẹp của Chaeyoung. Cô bé sóc chuột đáng đánh đòn chẳng chịu tin tưởng cậu gì cả, gặp chút chuyện nhỏ thôi cũng lại trốn đi mất còn dám ngồi tàu ngầm rồi bỏ một mạch đi về nhà nữa chứ, từ đây đến chỗ cô cũng phải hơn mấy tiếng đồng hồ. Lisa càng nghĩ càng xót, tối qua cậu không để cô ngủ đủ giấc, hôm nay còn lại chen chúc trên tàu ngầm rồi lại ngồi máy bay thế thì sức cô sao mà chịu nổi chứ?

Sao mình lại chấm cô ấy nhỉ, đồ sóc chuột không chịu để người ta yên tâm. Aishhhh nói đi nói lại vẫn là lỗi của cậu, đáng lẽ cậu không nên quá chủ quan cứ thế mà để hai người gặp nhau, bây giờ cuối cùng cậu cũng có thời gian mà hồi tưởng từng chi tiết tình hình khi đó biểu cảm và hành vi của Chaeyoung rất kì lạ, không giống như đang căng thẳng trái lại giống như..kinh hãi?! Tại sao? Lẽ nào trước kia cô từng gặp mẹ cậu rồi? Lisa híp mắt lại bắt đầu suy ngẫm về giả thiết không có khả năng thành sự thật ấy. Chaeyoung là một cô gái tốt nếu cô ấy biết người mình gặp là mẹ chồng tương lai thì cô sẽ không bao giờ đang yên đang lành lại đi tỏ thái độ vô lễ với bà. Trước hôm nay hai người họ từng có xích mích?

Nằm trên giường suy nghĩ hồi lâu cậu vẫn thấy mọi chuyện rất mông lung đến khi người giúp việc mời cậu xuống ăn tối, cậu chán nản vào phòng tắm dội lên cơ thể dòng nước lạnh hòng áp chế những nôn nóng trong lòng rồi đi xuống.

Vào phòng ăn, thấy Jun vẫn chưa đi, cậu liếc cô một cái, cô điềm nhiên giải thích:" Cô mời nhiệt tình quá tôi thật sự không từ chối được"

"Sao con lại nói mấy lời khách sáo ấy, lâu rồi cô không được gặp con chủ yếu giữ con lại ăn với cô bữa cơm mà cứ chối đẩy là sao" Phu nhân Manoban vờ giận hờn, trách khẽ

"Dạ vâng vậy con cung kính nghe lời không bằng tuân lệnh" Jun cười đáp

"Haha nói vậy mới nghe được chứ. Hảo hảo, Lisa con ngồi cạnh Jun đi giúp mẹ chiêu đãi khách quý nhà ta cho tốt nào"

Tâm trí của Lisa đã bay đến tận nơi nao rồi, cậu không ý kiến gì đặt mông ngồi vào bên phải Jun

Do vừa tắm xong nên mùi hương từ cơ thể cậu tỏa ra rất dễ chịu, nhẹ nhàng. Jun nhìn cậu một cái thấy cậu nhìn thức ăn trên bàn không chớt mắt

Phu nhân Manoban ngồi đối diện với hai người càng nhìn càng thấy vừa lòng, nhìn hai đứa nó xem đây mới là một cặp trời sinh chứ, mặt nào cũng xứng! Nếu Jun thành vợ con bé, ngày nào cũng ngồi thế này thì tốt quá, nghĩ vậy bà cười nói với ông cụ Manoban đang ngồi ở ghế chủ tọa:" Ba xem kìa, có phải hai đứa nó đẹp đôi lắm đúng không? Đám ngôi sai trong phim chiếu trên TV con cũng không thấy đẹp đôi bằng hai đứa nó"

Thấy con dâu nói vậy, cụ Manoban cũng quay sang quan sát rồi cười khà:" Lisa sao xứng được với Jun, con bé là cô gái tốt có học thức lại ngoan ngoãn, Lisa chỉ là con ranh hư đốn thôi" Tuy cụ cũng thấy trông hai đứa khá đẹp đôi nhưng cụ vẫn chưa quên lần trước con ranh này long trọng giới thiệu (hụt) với cụ một cô gái, cụ thấy mình không tham gia vào chuyện của lũ trẻ thì hơn

Lisa mặt không chút biểu cảm nhìn mẹ một cái, thấy mẹ thu được tín hiệu cảnh cáo từ mình mới dời mắt đi cong môi:" Ông cụ, nội cũng tinh mắt gớm. Hàng ngũ người theo đuổi cô Taylor đây sắp dài đến sao Hỏa rồi, sao còn đến lượt con"

Jun điềm nhiên:" Cô Manoban khiêm tốn quá rồi, nể chúng ta quen biết nhiều năm tốt xấu gì tôi cũng sẽ cho Lisa chen ngang vào hàng"

"Tôi đắc tội Taylor tiểu thư lúc nào ý nhở? Mà cô nghĩ ra trò này để chỉnh tôi?!"

Jun ngẩn ra nhướng mày:" Tôi giấu kĩ thế mà vẫn bị Lisa phát hiện ra à?"

Phu nhân Manoban còn muốn nói nữa bị Lisa nhìn nên đành thôi. Bà lại chuyển đề tài:" Coi hai đứa trêu nhau kìa, lão Marco không về ăn cơm đâu chúng ta ăn thôi"

Lisa đã gần một ngày không ăn gì nên cậu biến cơn giận thành thèm ăn, cậu như thể muốn càng quét hết tất cả ngược lại Jun ăn uống nhỏ nhẹ nhìn cậu mà vui: người này ấy à? Ở bên ngoài mà ra vẻ với thiên hạ thì đến quý tộc châu Âu cũng chả bằng, ai mà biết bản chất thật là bộ dạng này cơ chứ. Chẳng qua sao cô lại thấy cậu cũng rất phong độ như cũ?

    "Lalisa đừng cắm cúi ăn một mình thế, gắp thức ăn cho Jun đi nào" Phu nhân Manoban nói

    Cậu quay sang:" Cô thích ăn gì cứ gắp tự nhiên, lỡ tôi gắp phải món cô không thích rồi cô lại ngại từ chối" Có phải cô bé của cậu đâu mà cậu phải ép ăn mấy món không cay khi toàn ăn cay chứ, nhắc đến chuyện này mới nhớ:" Mẹ, nhà mình có đầu bếp giỏi nấu mấy món ăn cay không?"

    Bà phân vân sao tự dưng con bé lại hỏi chuyện này nhưng bà vẫn gọi quản gia lên để hỏi, quản gia đáp:" Mấy món đó vừa cay vừa nóng, phu nhân lo mấy món đó không tốt cho sức khỏe cụ nên mới không mời đầu bếp nấu mấy món cay"

    Lisa gật đầu:" Vậy vài hôm nữa, ông thu xếp rồi chọn lấy một người, nhớ là chẳng những phải nấu ngon mà còn giỏi cả phối hợp dinh dưỡng nhé"

    "Vâng thưa đại tiểu thư"

    Ông cụ Manoban nói:" Nhà đã mấy đầu bếp rồi sao còn đòi mời đầu bếp nấu món ăn cay, nhà này cũng có ai ăn cay đâu cơ chứ?"

    "Cụ yên tâm, có người khác ăn ạ"

    Jun chớp rèm mi dài, lẽ nào cô ấy vẫn nhớ cô ăn cay?

-----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co