Truyen3h.Co

Longfic HanSeo - Real love

Chap 8. Hãy tin tôi, 1 lần!

LynLyy9

2 tuần sau khi xuất viện, tâm trạng Seohyun vẫn không thay đổi nhiều... Hiện tại trong cô không chỉ chất chứa nỗi đau mà khao khát trả thù, tìm ra kẻ đã giết gia đình đều xâm chiếm tâm trí cô mỗi ngày.

Seohyun ngồi thừ người, thất thần nhìn vào vô định.

- Tôi đã tìm trường đại học cho em rồi. Chanyeol bước đến thông báo, anh không thể để Seohyun cứ thế này mãi được, cô cần trở về với cuộc sống hàng ngày. Đó là lời hứa anh đã hứa với Jae Min, hứa với dì Sady.

- Tôi không muốn. Seohyun không quay lại nhìn mà đôi mắt hờ hững khẽ nhắm lại, vẻ mệt mỏi phản chiếu trên gương mặt.

- Em phải đến trường, đó là điều kiện thứ nhất để ở lại. Chanyeol điềm tĩnh đáp, dường như đối với câu trả lời của cô, anh đã đoán trước được.

Seohyun từ từ mở mắt ra, hít 1 hơi thật sâu, đứng dậy tiến về phía Chanyeol

- Bây giờ, tôi muốn tới một nơi có được không?

_____*****______

Nơi này thực sự quá yên tĩnh, tiếng gió hú mạnh làm tóc Seohyun bay loạn xạ, vuốt lại mái tóc, cô lặng lẽ đứng đó, rất lâu, chỉ nhìn chằm chằm vào một chỗ, tay bất giác nắm thật chặt. Cô đã muốn tới đây nhiều lần nhưng không thể, cô trách bản thân ngay cả việc nhỏ nhoi ấy cô cũng không làm được

- Ba mẹ, anh Jae Min, con tới thăm mọi người đây. Như một lời thông báo, sau đó Seohyun tiếp tục im lặng, tiếng gió rít bên tai ngày càng lớn, trời dần tối lại, mây đen ùn ùn kéo đến chiếm trọn bầu trời, cô cười đau khổ

- Có lẽ trời sắp mưa, hôm đó trời cũng mưa tầm tã. Ánh mắt không thể nhìn ra điều gì, đôi môi dần nhợt nhạt vì lạnh

Seohyun ngồi xuống bên tấm mộ ba mẹ, chầm chậm đưa tay ra lau những hạt mưa đầu tiên rơi xuống, cứ ngồi như thế mặc cho những hạt mưa phủ đầy tóc cô. Lúc này cô mới có thể khóc mà không ai phát hiện. Phải kìm nén nỗi đau này cho đến khi cô tìm được kẻ sát nhân đó, cô không muốn bản thân yếu đuối, cô phải mạnh mẽ để bắt kẻ đó trả giá cho những đau đớn hắn gây ra nhưng ở đây, ngay giây phút này, cô lại chẳng thể kìm lòng được. Khóc. Nước mắt mặn chát hòa với mưa ngày càng nhiều. Lâu rồi cô không được khóc thoải mái thế này.

Chanyeol lặng lẽ đi đến, cầm chiếc ô, đứng đó . Dù có thể để mặc cô như thế nhưng anh lại không thể ngăn bản thân đi theo cô, chính anh cũng không biết bản thân mình đang suy nghĩ gì và muốn gì nữa. Cô và anh dưới màn mưa như 1 bức tranh tuyệt mỹ nhưng lại toát lên sự đau thương đến não nề khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy xót xa. Cô đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, dù đã cố che giấu đi sự bất lực và đau đớn trong ánh mắt nhưng anh vẫn có thể cảm nhận rất rõ, giây phút đó anh thấy lòng mình thắt lại. Chiếc ô trên tay nhẹ nhàng rơi xuống, bay vào khoảng không vô định. Mưa tạt vào người khiến cơ thể đau rát và lạnh buốt. Là anh cố tình để chiếc ô bay đi, anh hiểu cô đã phải chịu đựng nhiều thế nào, vì vậy hãy cứ làm như thế nếu cô muốn.

Trời âm u với những cơn mưa dai dẳng kéo dài không dứt, cô ngồi đó cũng gần buổi chiều rồi, anh cũng thế, vẫn ở đó cùng cô

- Chúng ta về thôi, muộn rồi! Cuối cùng Chanyeol cũng lên tiếng trước. Cô nhìn anh gật đầu. Vẫn dầm người trong mưa, cô từ từ đứng dậy, nhìn 1 lúc lâu rồi quyết định rời

- Cho tôi .... nốt hôm nay thôi! Lúc đi qua anh, cô khẽ nói, dù giọng đã bị lạc nhưng anh vẫn có thể nghe thấy.

______*****_____ __

- Anh sẽ đưa em đi! Chanyeol nói trong khi chờ Seohyun lấy đồ

- Không sao! Em tự đi được. Seohyun nhẹ nhàng đáp

1 tháng không phải là khoảng thời gian dài nhưng điều quan trọng là mỗi người đã dần mở lòng mình hơn. Ngoài em gái, cô là người con gái đầu tiên khiến anh muốn được che chở còn cô muốn 1 lần đặt cược niềm tin nơi anh, ở nơi đó, cô cảm thấy bình yên đến kì lạ. Ngày mà cô quyết định phải tiếp tục sống mạnh mẽ, ngày cuối cùng mà cô cho phép bản thân mình được yếu đuối đó, anh đã luôn ở cạnh cô, dù cô làm bất cứ chuyện gì, dù đúng hay sai thì vẫn là anh, lặng lẽ âm thầm bên cạnh.

"Từ giây phút này, tôi sẽ bảo vệ em. Hãy tin tôi, 1 lần!

Câu nói ấy trong đêm mưa ồ ạt, lạnh lẽo khiến trái tim Seohyun dần trở lên ấm áp.

- Đi thôi. Seohyun không còn cách nào ngoài việc nghe lời Chanyeol cả. Anh còn nói đó là điều kiện thứ 2 để ở lại. Lúc đó cô chỉ cười, anh cũng vậy. Hôm đó cô mới nhận ra rằng anh cười lại đẹp đến như thế.

Đúng vậy, từ giờ cô phải sống thật tốt, có như vậy cô mới có cơ hội lấy lại công bằng, mới có thể bắt kẻ xấu xa đó đền tội. Cô không thể cứ ngốc nghếch tiếp tục tự hủy hoại bản thân được. Vẫy tay chào tạm biệt anh, hít 1 hơi lấy lại sự cân bằng, cô bước vào trong. Dù sao đây cũng là lần đầu cô đến trường đại học ở Hàn quốc, hồi hộp là điều không tránh khỏi. Đi 1 đoạn, cô bỗng quay đầu lại, có thể là có chủ ý cũng có thể do linh tính,.... anh vẫn đứng đó nhìn theo cô, cô mỉm cười hạnh phúc đưa tay lên vẫy. Không ngờ anh ở đó lại khiến cô cảm thấy yên tâm đến vậy.

Chỉ khi bóng người Seohyun khuất hẳn, Chanyeol mới lái xe rời. Cũng đến lúc anh cần quay trở lại với công việc rồi, nhìn chiếc điện thoại đang rung liên hồi, anh nhấn ga phóng thẳng.

- Anh Chanyeol! Kai ngạc nhiên nhưng lại rất vui mừng khi nhìn thấy sự xuất hiện của anh. Yuri khẽ quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên người anh

- Cậu rất đúng hẹn.

- Tôi sẽ coi đó như 1 lời khen.

- Tôi không có ý kiến. Yuri nói rồi bước đi, với cô công việc ngày nào cũng rất nhiều, thời gian nghỉ ngơi còn khó huống chi...

- 1 tháng nay, anh biến mất. Em còn tưởng anh gặp chuyện không hay. Kai nói có chút trách móc

- Có 1 số chuyện cần giải quyết. Lúc tôi nghỉ, không có chuyện gì chứ?

- Không có!

- Được rồi, cậu làm tiếp đi.

- Tối nay, chúng ta có nên làm 1 bữa tiệc nhỏ chào đón anh không nhỉ?

- Tôi bận rồi, tiệc hãy cứ tổ chức, tôi sẽ chi trả.

- Lại bận sao? Kai tiu nghỉu trở về chỗ làm việc, trong lòng không khỏi thắc mắc

- Cậu đừng buồn, chẳng phải anh ấy nói vẫn tổ chức tiệc đó sao. Đồng nghiệp 1 lên tiếng

- Chúng ta được ăn thoải mái mà không phải lo chuyện tiền bạc, tốt quá ấy chứ. Đồng nghiệp 2 tỏ rõ sự vui sướng trong lời nói

Kai không nói gì, trong lòng thấy buồn, dạo gần đây cậu cảm giác tình cảm anh em giữa cả hai cứ xa cách dần.

_______*****_______

- Chanyeol, cậu ấy đã đi làm. Còn nữa mảnh đất ở đảo JeJu, phía công ty Black có vẻ rất quan tâm. Yuri từ lúc bước vào căn phòng luôn có cảm giác ánh mắt lạnh lùng kia luôn theo sát từng hành động của mình.

- Đẩy giá mảnh đất đó lên càng cao càng tốt.

Yuri nhìn Xi Luhan không hiểu, cô thực sự đã gặp rất nhiều khó khăn, dùng mọi cách tạo các mối quan hệ mới giữ được mảnh đất này, mua với giá thấp không phải sẽ có lợi hơn sao, tại sao giám đốc của cô lại muốn đẩy giá lên cao như vậy?

- Chúng ta không phải định mua mảnh đất này sao? Yuri thực sự không hiểu mục đích thực sự của Luhan là gì? 

- Mảnh đất này... tôi không có hứng thú. Môi Luhan nhếch lên tạo 1 đường cong hoàn mĩ, ánh mắt thâm trầm, khó đoán, đôi bàn tay vẫn lướt nhanh trên bàn phím máy tính, mọi thứ ngay từ ban đầu đã nằm trong kế hoạch của anh.

Cạch...... Tiếng mở cửa bất ngờ xen ngang cuộc nói chuyện giữa 2 người

- Xin lỗi, 2 người cứ nói chuyện tiếp đi.

- Chúng tôi nói xong rồi, tôi sẽ rời đi trước. Yuri lướt nhìn Luhan rất nhanh rồi rời khỏi.

Hóa ra, Luhan biết Chanyeol hôm nay sẽ đi làm, thậm chí còn đoán được cậu ta sẽ đến tìm anh nên Chanyeol mới có thể mở cửa bước vào lúc đó. Phòng làm việc của anh là 1 trong những điều tối kị, không ai dám bước vào nếu chưa có sự cho phép, cô hiểu điều này nhất mà.


























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co