Truyen3h.Co

Longfic Kaiyuan Yeu Em Tu Thoi Nien Thieu Love You From Young Age Full

Khải và cậu quay trở về thời gian ban đầu, ít tiếp xúc, hầu như không nói chuyện với nhau câu nào ngoại trừ vài lời chào cho có lệ khi ba mẹ gần bên. Nói một cách chính xác thì chính anh là người chủ động né tránh, không còn quan tâm để ý gì đến cậu em nữa.

Thời gian như được gió lốc cuốn đi, mỗi người cũng tất bật với việc riêng của mình nên không ai để ý đến những chuyện đó nữa. Ba đi công tác xa, mẹ cũng thường xuyên được mời tham gia vào các buổi dạy, Khải dần ít về nhà hơn lấy lý do bận tham gia vào các hoạt động xã hội do hội sinh viên thành lập, Vương Nguyên cũng bù đầu với việc ôn luyện thi cuối năm.

Cậu bạn thân chí cốt hiển nhiên cũng dễ dàng qua cửa vì luôn sát cánh bên quân sư trong những ngày ôn thi. Càng vui hơn khi công bố danh sách xếp lớp khối 12, cả hai lại chính thức được học chung một lớp. Khỏi phải nói cậu chàng mừng rỡ đến mức độ nào, miệng suốt ngày cứ ngoác lên tận mang tai.

- Dạo này tui thấy ông cứ cười suốt. Vui thì biết là vui rồi nhưng cũng phải tiết chế lại chút chứ! Làm lố quá người ta tưởng bị "bịn" đó! – Vương Nguyên luôn giỏi trong việc dập tắt cơn khoái chí của thằng bạn thân.

- Hehe, làm sao không vui cho được! Như vậy là sau bao nhiêu tháng năm dài đằng đẳng, tui với ông đã chính thức được ở gần bên nhau rồi... - Miệng bớt cười nhưng đôi mắt vẫn long lanh.

- Nói gì nghe ớn vậy cha nội? "Ở gần bên nhau", cứ như là Ngưu Lang Chức Nữ bị ngăn cách bao năm dài nay được tương ngộ vậy!

- Thì cũng gần như vậy còn gì, hồi trước khác lớp nhau muốn học nhóm cùng cũng hơi trật nhịp. Giờ thì đôi ta có thể học cùng, ăn cùng, ngủ cùng mọi lúc mọi nơi rồi! kakaka...

- Ê ê, nói năng cho đàng hoàng, cái gì mà ngủ cùng?

- Ừ thì chưa ngủ cùng, nhưng trước sau gì cũng sẽ có! – Nụ cười và ánh mắt đầy vẻ gian manh.

Bó tay, tui thấy ông dạo này nặng lắm rồi đó, đừng có lâu năm mà giấu, đi khám đi kẻo thành ác tính lại lây bệnh sang cho tui thì khổ, tui còn yêu đời chưa muốn đi bán muối đâu!

- Chỗ bạn bè hoạn nạn có nhau mà Vương Nguyên nỡ đối xử với tui như vậy sao? – Dương Dương thể hiện bộ mặt khổ sỡ đúng điệu, nhưng ngay sau đó liền chuyển hóa sang nét mặt hăm he đe dọa – Không cần nói nhiều, khi xếp chỗ ngồi phải ngồi chung bàn với tui, rõ chưa?!

- Tui thấy chuyện đó hơi khó. – Cậu tỏ vẻ thở dài đầy tâm trạng dù không mấy thiết tha.

- Tại sao lại khó?

- Nhìn lại chiều cao của tui với ông đi, đứa thấp tè đứa cao nhòng mà đòi ngồi chung một chỗ. Nếu cùng ngồi những bàn gần đầu thì mấy đứa ngồi sau bị lưng ông che bảng hết, còn ngồi bàn chót chung với ông thì sao tui thấy chữ trên bảng được? Mắt tui bị cận mà!

- Sao Vương Nguyên không đeo kính đi?

- Vậy ông cũng đeo đi rồi tui đeo. – Vương Nguyên muốn tìm thêm người đồng cảnh ngộ.

- Tui có bị cận đâu đeo kính làm gì, mắc công người ta nói tui lưu manh giả danh trí thức nữa!

Mọi thứ đang trong chiều hướng tốt đẹp, Vương Nguyên đã nghĩ mình có thể tạm hài lòng với những đang có hiện tại. Papa sau chuyến công tác xa trở về mang theo rất nhiều quà bản xứ, tất nhiên không quên phần thưởng dành cho cậu con trai bé nhỏ vì đã đạt thành tích rất tốt trong kì thi cuối năm vừa qua đó là chiếc Iphone X bắt mắt, để cậu thuận tiện liên lạc với gia đình và bạn bè trong những giờ ngoại khóa, tất nhiên khi ở trong lớp thì không được sử dụng chỉ được xài lén thôi. Có lẽ niềm vui đã trở nên vô cùng trọn vẹn, nếu như...

- Ủa, sao giờ này chưa thấy thằng Khải về nữa? – Ba bất chợt hỏi một thành viên còn chưa có mặt.

- Ờm, giờ này chắc nó cũng sắp về rồi đó! – Mẹ nhìn đồng hồ rồi đáp.

- Dù nó lên đại học rồi nhưng bà cũng phải nhớ để ý theo dõi nó, đừng dễ dãi cho nó muốn làm gì thì làm, ăn chơi lêu lỏng là không được đâu!

- Ừm, tôi biết rồi...

Được một lúc khi đồ ăn vừa dọn xong thì anh về tới, nhưng anh chàng không đi một mình, mà còn dẫn thêm một người nữa – một cô gái xinh đẹp, ăn mặc thời trang, mái tóc uốn xoăn nhẹ cùng gương mặt được trang điểm kỹ càng, phần nào che đi vài vết tàn nhan chưa kịp phai nhạt. Cả hai cùng bước vào trong ánh nhìn thoáng chút ngạc nhiên của ba mẹ và cả....Cậu.Khải chủ động mở lời trước:

- Đây là Bối Bối bạn gái của con, biết hôm nay ba vừa đi công tác về nên nhân tiện đưa cô ấy đến ra mắt ba mẹ!

- Cháu chào hai bác, đường đột đến nhà thế này thật không phải phép. Cháu có món quà biếu hai bác ạ!

– Cô nàng tỏ ra mình là một người rất biết lễ nghĩa, lại hoạt bát nhanh nhẹn.

- Đến chơi là tốt rồi, quà cáp làm gì cho tốn kém hả cháu! – Mẹ cũng đáp lại bằng câu thoại thường nghe trên phim.

- Dạ, không có gì quý giá đâu ạ! Gia đình cháu chuyên kinh doanh mặt hàng nội thất, sẵn tiện tìm một món lâu chưa xuất hàng để đem tặng thôi!!!

Chân mày của papa khẽ chau lại, mẹ cũng hơi ngớ người, Bối Bối liếc sang thấy Tuấn Khải cũng nháy mắt ra hiệu không hài lòng, cô nàng biết mình đã bị hố nên quê cơ đứng đơ vài giây. Nhưng với tính cách của một sinh viên ngành Marketting năng động, Bối Bối nhanh chóng tìm cách giải quyết tình huống căng thẳng. Lúc này cô nàng mới chú ý đến một thành viên nữa đang lặng lẽ ngồi gần bàn ăn bới cơm, cô liền chủ động chào hỏi:

- Anh Khải? Cậu bé kia là ai vậy, hình như em chưa nghe anh nói đến!

- Ờ... đó là em trai anh, nó vừa lên 12 ở trường trước đây anh từng học! – Trong thanh âm của Khải có vẻ ngập ngừng.

- Ô, hóa ra là anh còn có một đứa em trai! Đúng là anh em nha, ai cũng đẹp trai cả. Nhưng cậu bé này trông thư sinh trắng trẻo nên nhìn dễ thương hơn anh nhiều! – Cô bạn gái của anh nói một tràng sảng khoái, không cần giữ ý tứ gì. Sau đó bước tới gần cậu bắt tay đầy thân thiết.

– Chào em, rất vui được biết em. Em tên gì, nhiêu tuổi rồi?

- Dạ, em tên Vương Nguyên. Em sắp 18 tuổi!

- Tên dễ thương y như người vậy! Hi vọng sau này sẽ được em chiếu cố nhiều nhé!

- Dạ có gì mà chiếu cố chị? – Cậu không hiểu vì sao bà chị này lại tỏ vẻ nhiệt tình với mình như vậy.

- Có chứ cưng, sau này ở chung một nhà khó tránh khỏi cảnh chị dâu em chồng. Hi vọng em không khó khăn với chị quá, chị là người thật thà, có gì thì nói huỵt tẹc ra nga. Chị thì không giỏi về nữ công gia chánh đâu, nên chắc chuyện bếp núc không thể đụng tới. Giá như em là con gái thì tốt quá, chị đỡ phải lo, thôi thì có gì mua đồ siêu thị làm sẵn vậy!

Ba mẹ và anh vừa thảng thốt vừa ngậm bồ hòn không biết phản ứng thế nào trước cô bạn gái vô cùng "thùy mị nết na" này của anh , Cậu thì vẫn bình thản đáp lại:

- Không sao đâu ạ, vì ba mẹ cũng hay đi làm suốt nên từ nhỏ em cũng đã được mẹ dạy cho vài món. Em có thể tự lo phần nấu nướng được, chỉ sợ chị không hợp khẩu vị thôi!

- Thiệt hả? Úi chà thế thì may quá, chị có thể bớt lo rồi. Yên tâm đi cưng, chị tuy là tiểu thư lá ngọc cành vàng nhưng rất dễ nuôi, món gì cũng ăn được hết miễn không khó nuốt quá là được rồi!

Thoáng thấy đồ ăn sắp sửa nguội lạnh đến nơi, ba tằn hắn bảo mọi người cùng tập trung vào bàn ăn dùng bữa. Cậu lấy thêm chén đũa cho "chị dâu tương lai hên – xui", bữa cơm trôi qua trong bầu không khí vui vẻ vì miệng thành viên mới cứ liên tục vừa ăn vừa giới thiệu về bản thân cũng như gia thế cô nàng.

Dù xét về tính cách, cô nàng cũng là một người hoạt náo, nghĩ gì nói nấy, trong người thế nào thì phơi bày ra hết chứ không tỏ vẻ tiểu thư e thẹn ngại ngùng ra dáng "gái nhà lành". Nhưng cũng bởi phong thái và cách ứng xử có phần phô trương quá thể, cũng đủ để những người dày dạn kinh nghiệm như ba mẹ mường tượng ra trước tương lai của cô nàng nếu về làm dâu thì chỉ có cung phụng ngược chứ chẳng trông cậy được gì.

Vương Tuấn Khải là một người tuy có phần lông bông ít chú tâm vào những việc nhỏ nhặt, nhưng hiển nhiên cũng hiểu đạo lý bền vững gia đình. Vì thế sau một thời gian cả thèm chống chán, anh chàng cũng "say goodbye" cô bạn gái cá tính kia.Dường như Khải vẫn chưa chịu dừng lại, mỗi lúc càng một công khai hơn những mối quan hệ của mình, cụ thể là để cậu càng chú ý hơn nữa. Trong lúc đang ngồi đọc sách trong phòng, bỗng dưng Khải bước vào mà không gõ cửa, thật ra từ trước đến nay anh chưa từng bước vào phòng cậu nên động tác đó cũng hoàn toàn không phải tất yếu...

- Có chuyện gì vậy anh? – Vương Nguyên dùng câu hỏi thay cho sự ngạc nhiên của mình.

- Muốn cho cậu xem vài bức hình để tuyển chọn giúp tôi!

Nói xong, Anh bật Ipad, mở ra album hình trong thư mục cá nhân, có đến gần chục cô nàng với đủ các kiểu cách, dịu dàng có, cá tính có, gợi cảm có...

- Thế nào? Cậu thấy ai ổn nhất? Nhắm mắt bắt thăm mãi cũng chán, thôi thì để em trai chọn giúp một cô xem thử có hợp với tôi không!

- Anh hai! – Vương Nguyên thở dài bật ra từ nhân xưng khó nhọc, mắt nhắm nghiền rồi quay sang đối diện nhìn anh, như chẳng hề quan tâm đến những bức hình kia.

- Sao, chọn ai? – Anh chàng dường như vẫn rất chăm chú vào việc rỗi hơi đó.

- Cuối năm nay em sẽ xin ba và mẹ cho đăng ký học nội trú. Vì sắp tới ngoài buổi sáng học chính quy, buổi chiều em còn phải học tăng tiết phụ đạo các môn hệ số 2 cũng như chuyên ban nữa, tối lại hoạt động ngoại khóa và môn học tự chọn, ở lại trường sẽ tiện hơn. Vì thế thời gian sắp tới anh hãy thu xếp thời gian ở nhà nhiều hơn với ba và mẹ nuôi!

- Tại sao cậu lại học nội trú? Nhà chỉ cách trường có 5 phút đi bộ, việc gì phải nhọc công?! Hay còn lý do nào khác?

- Thời gian gần đây anh rất ít khi ở nhà, lại cứ quan hệ bừa bãi, ba mẹ thật sự rất phiền lòng. Anh nên sống bình thường lại như trước đi!

- Cậu có tư cách khuyên bảo tôi hả?

Anh mỗi khi bực tức thường nói những câu dễ gây tổn thương người khác, và người thường chịu điều đó nhiều nhất luôn là cậu. Anh cũng thấy lúng túng khi lỡ miệng thốt ra những lời đó, dù tự trong thâm tâm anh không hề muốn thế.

___End Chap 7___


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co