Truyen3h.Co

Longfic Khach San Anh Trang Yulsic


Chap 6


Đứng trước cổng nơi được gọi là khách sạn ánh trăng được Jessica nói tới, đôi mắt Yuri có chút lạc lõng nhìn vào cánh cửa trước mặt, nơi này có phải quá cũ kỹ và cổ kính so với một khách sạn theo tiêu chuẩn bây giờ hay không?

Từng bước tiến vào bên trong khách sạn, đi đến quầy trực cửa, Yuri đưa mắt nhìn xung quanh nhưng lại chẳng thấy một ai: "Ban ngày không có người trực sao?"

SeoHyun bỗng xuất hiện phía sau lưng cô nở nụ cười tươi chào, tuy rằng khuôn mặt xinh đẹp và nụ cười tươi sáng nhưng vì quá ngạc nhiên nên Yuri chẳng thể nào bình tĩnh mà chào đáp lại ngay được.

"Xin chào, cô là quản lý mới của khách sạn sao?"

Yuri nheo mắt nhìn nụ cười vẫn chưa hề tắt trên môi cô nhân viên trước mặt, cô ấy biết về cô sao?

"Khách đến đây đa số là ma, cô là một người sống, người bình thường rất khó để nhìn thấy nơi này nếu như không có được thiệp mời của chủ tịch."

"Vậy ra cô cũng là ma sao?"

"Đúng vậy, vì tôi chết lúc còn trẻ nên vẫn luôn trẻ trung như vậy."-nụ cười thoáng chút buồn bã nhưng nhanh chóng được thay thế bằng vẻ niềm nở chào đón người bạn mới, SeoHyun chỉ tay về hướng cửa thang máy: "Để tôi đưa cô đến gặp chủ tịch Jung."

Thang máy dẫn đến một lối vào hoàn toàn mới, khi cánh cửa mở ra, trước mắt Yuri là một sảnh tiền rất rộng lớn so với vẻ ngoài khi nhìn khách sạn từ xa, nơi này đúng là một bí ẩn kỳ lạ, nhưng ít nhất nội thất cũng không quá sơ xài như ấn tượng ban đầu.

"Chủ tịch đợi cô rất lâu rồi cô Kwon!"-giọng nói người đàn ông trung niên vang lên từ sau lưng Yuri, SeoHyun nhìn thấy quản lý Kim Won Hae liền nhường cho ông dẫn đường, còn cô quay trở lại cửa trực của khách sạn.

Kim Won Hae đi trước dẫn đường đưa Yuri đến phòng Jessica, lối đi hành lang khá dài, nghe ông ấy bảo tất cả các phòng đều đã có khách làm Yuri thoáng rùng mình vì họ đều là ma.

"Ông là..."

"Tôi cũng như cô, là người bình thường."

Yuri tò mò hỏi tiếp: "Ông ở đây bao lâu rồi?"

"Tôi làm việc từ năm 40 tuổi, đến nay đã 30 năm rồi, ở đây tôi là người duy nhất già đi. Về sau, công việc này sẽ do cô tiếp quản."

Yuri nuốt khan, cô không thể chôn đời ở nơi này mãi được...

Kim Won Hae nhìn Jessica đi vào phòng liền chào cô rồi quay bước bỏ đi, nhìn bóng lưng Yuri đang đứng nhìn ngắm những bức hình chụp cô qua các thời đại khác nhau, Jessica từ từ bước tới đứng cạnh.

"Tôi đã sống lâu như vậy đấy. Mỗi một tấm hình đều do quản lý thời đại đó chụp cho tôi."

Ánh mắt Yuri phản phất chút ưu tư: "Ngay cả khi họ chỉ lướt qua cuộc đời chị, chị cũng nên cho họ lưu lại một tấm hình kỷ niệm chứ."

"Không cần thiết, con người chết đi rồi sẽ đầu thai thôi, đến lúc đó có gặp lại họ cũng sẽ không còn nhớ ra tôi là ai."-Jessica chuyển sang vấn đề chính: "Hôm nay em đến đây làm quen với môi trường làm việc luôn đi!"

"Tôi không đến đây để làm, tôi chỉ đến vì lời mời cho biết thôi, chiều tôi còn phải trở về khách sạn."

Ánh mắt Jessica lộ rõ sự không vui: "Hồn ma đeo kính râm đó vẫn sẽ bám theo em suốt, em chắc là mình có thể làm việc ở khách sạn cũ được nữa sao? Một người cứ bị ngất suốt ngày, tâm lý bất ổn có thể phục vụ tốt cho người khác hay không?"

"Cho nên chị hãy đóng cái thứ đó lại đi!"-Yuri chỉ tay vào đôi mắt của mình cáu kỉnh đáp lại, hai ánh mắt sắc bén kình nhau một lúc lâu, cuối cùng Jessica đã chủ động quay mặt đi: "Không được, nó giúp cho công việc quản lý của em được tốt hơn, em phải nhìn thấy được khách hàng của mình mới làm việc được."

"Nơi này là giáo hội hay nơi trừ tà đây?"

"Đây là khách sạn, có giấy phép kinh doanh hẳn hoi. Chỉ là khách hàng của chúng ta đặc biệt hơn thôi."

"Vậy chị cung cấp dịch vụ gì cho những con ma đó mà không đưa họ đến thẳng thế giới bên kia?"

"Không phải ai cũng có thể thanh thản bước qua cây cầu đó đâu, những cái chết khác nhau, những cuộc đời khác nhau nên sẽ có những tâm nguyện hay nuối tiếc khác nhau vẫn chưa nỡ từ bỏ. Nơi đây sẽ trở thành nơi trị liệu cho họ, bù đắp lại những tổn thương và thiếu thốn lúc sinh thời của những hồn ma, khi họ đã tốt hơn và không còn vướng bận dương thế, khi đó thần chết sẽ đến đưa họ đi chặng đường cuối cùng."

"Khách là ma thì quản lý cũng nên là ma chứ, cần gì đến một con người như tôi?"

"Vì có những việc con người mới có thể làm được, giấy phép kinh doanh, nộp thuế, an toàn vệ sinh thực phẩm...rất nhiều thứ cần một con người như em làm lắm."

Yuri chỉnh lại áo khoác vest của mình nghiêm túc nhìn lên Jessica: "Tiền chị cho ba tôi mượn tôi đã đưa cho chị rồi, chị mời tôi đến tham quan tìm hiểu khách sạn tôi cũng đã đến, nếu không còn gì nữa tôi xin phép ra về."

Jessica nhìn vẻ quyết tâm trên khuôn mặt Yuri cũng không có ý miễn cưỡng, cô đứng dậy theo Yuri hờ hững đáp: "Được thôi, vậy để tôi tiễn em ra ngoài."

"Không cần đâu, từ giờ tôi không muốn có bất kỳ dính líu gì với chị nữa, tự tôi đi được."-dù cảm giác có cái gì đó không đúng khi Jessica không còn dây dưa ép buộc mình nữa nhưng Yuri vẫn cố làm ngơ cho qua, cô không muốn tự rước thêm phiền phức nữa.

Jessica gật gù hiểu chuyện, cô đưa tay chào Yuri: "Vậy tạm biệt nhé!"

Bước chân ra đến hành lang, có một cảm giác ớn lạnh vây quanh lấy Yuri nhưng cô cố trấn tĩnh bản thân không có chuyện gì, tiếp tục đi về phía trước.

Đứng trước của thang máy, Yuri vừa mới ấn nút mở cửa, phía sau liền truyền đến giọng nói: "Tầng 3!"

Yuri theo quán tính ấn nút hộ, ánh mắt chợt mở to lên khi nhớ bên cạnh mình nãy giờ không có ai, lẽ nào...

Trên trần nhà, một con ma khuôn mặt tái mét với thái dương vẫn còn một vệt máu dài đang nhìn cô nở nụ cười đáng sợ, Yuri bấy giờ đã quên luôn việc mình phải thở là như thế nào, tay bấm loạn lên thang máy nhanh chóng mở cửa ra.

Bên trong phòng chủ tịch, Jessica điềm nhiên ngồi thưởng thức trà, tay nhìn xuống đồng hồ của mình: "Trễ hơn mình dự đoán, lẽ nào bị ngất luôn rồi."

Lê từng bước nặng nề trên đôi chân đã không còn chút sức lực nào của mình, Yuri quay trở lại phòng tìm Jessica, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây đã không còn một giọt máu cố gắng nói: "Tiền tôi đã trả cho chị...chị cũng đồng ý không giữ tôi nữa, vì sao tôi vẫn còn thấy những thứ đó?"

"Tôi đã nói đó là quà tôi tặng em, tôi sẽ không lấy lại đâu."

"Còn nhìn thấy những thứ đó sao tôi có thể sống cuộc sống bình thường được?"

"Vậy thì đến đây làm việc cùng tôi đi!"

"Chị..."

Jessica chật lưỡi vỗ nhẹ vai Yuri: "Bây giờ tôi cũng có việc phải đi ra ngoài, em có muốn đi cùng tôi không?"-một bên chân mày khẽ nhướng lên, Jessica dửng dưng nói tiếp: "Hay là muốn ở lại đây tìm hiểu nhiều thêm?"

Yuri không đời nào muốn ở nơi quái quỷ này lâu thêm nữa, cô hít một hơi sâu trấn tĩnh lại: "Sau khi rời khỏi đây...chúng ta sẽ bàn về chuyện này tiếp!"

Không nằm ngoài dự đoán của Jessica mà, cô ung dung cầm theo túi xách hàng hiệu của mình đi trước, không ngờ lá gan Yuri vẫn rất nhỏ, nhờ vậy mà khoảng cách của hai người lúc này đã được kéo gần hơn rất nhiều vì nỗi sợ dễ thương của Yuri.

"Tôi đã muốn bỏ qua cho em rồi, lần này là em tự xáp lại gần tôi đấy nhé!"

Yuri hắng giọng đi chậm lại một nhịp, nhưng khi nhìn thấy Jessica có dấu hiệu đi nhanh hơn, Yuri không kịp suy nghĩ vội guồng chân bước theo, hình tượng gì giờ này, ra khỏi khách sạn trước rồi tính.

An Nae Sang, nhân viên pha chế rượu đứng cùng quản lý Kim Won Hae trên tầng hai nhìn xuống hai dáng người đang rời khỏi khách sạn đánh giá: "Quản lý lần này có vẻ nhát gan và sợ sệt quá rồi."

"Tôi lại thấy cô ấy rất dũng cảm, ban đầu tôi sợ chủ tịch hơn những con ma, còn cô gái này lại có vẻ không sợ chủ tịch lắm."

"Có lẽ vì không biết vì sao cô ấy lại làm được chủ tịch ở nơi này."-ông thở dài kết thúc câu nói: "Chủ tịch Jung là "con ma" đáng sợ nhất ở nơi đây."

.

.

.

Bước đến tầng hầm đậu xe, Yuri bị choáng ngợp bởi những chiếc siêu xe xếp thành hai hàng dài bắt mắt, suy nghĩ nhạy bén không khó để cô đoán ra nó thuộc về chủ nhân của khách sạn khi những người còn lại đều là ma: "Cô kiếm tiền bằng cách nào mà có được những thứ này thế?"

Jessica nhếch môi đắc ý, tay búng cái bốc tự hào nói: "Xinh lắm phải không? Làm quản lý cho tôi đi, ngày nào em cũng được lái chúng."

Yuri chụp lấy chìa khóa xe Jessica vừa ném cho mình, sau đó cô ấy đã bước lên một chiếc xe màu đỏ mui trần ngồi xuống trước: "Đi thôi!"

Trên đoạn đường đi, Yuri tò mò hỏi: "Chị kiếm tiền của những linh hồn đó như thế nào vậy?"

Đôi mắt khẽ nheo lại cân nhắc, Jessica cắn nhẹ môi dưới nhìn vẻ chuyên tâm tập trung lái xe nhưng vẫn lắng nghe từng lời nói của mình, quả thật càng lúc cô càng muốn Yuri làm quản lý cho mình, để mỗi ngày có thể được ngắm nhìn tuyệt tác của tạo hóa này.

"Em quan tâm đến việc kinh doanh của khách sạn như vậy mà lại không chịu làm việc cho tôi, tôi không thể nói bí mật kinh doanh của tôi cho em được."

Yuri đơn giản chỉ tò mò thôi, cô không tham tiền như người phụ nữ này đâu, ánh mắt thoáng nhìn lại Jessica, khóe môi cong nhẹ lên nụ cười làm ai đó bị tò mò ngược lại.

"Em cười cái gì?"

"Một người bất tử như chị cũng sợ chết sao, còn thắt dây an toàn nữa."

Jessica mỉm cười hùa theo, ánh mắt trở nên đáng sợ lườm Yuri: "Là sợ phiền phức thôi, bị cảnh sát bắt lại phải tốn tiền."

"À...vậy giờ chúng ta đi đâu đây?"

Jessica tỉnh bơ đáp: "Đi bắt hồn."

"Ừ...sao cơ?"-Yuri nuốt khan nhìn sang Jessica, cô ấy lần này không phải lại đùa cô nữa chứ?

.

.

.

TBC.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co