[LongFic] [Khải Nguyên- Tỉ Hoành] Yêu Thương Anh Cả Đời.
Chương 31+32
§ Chương 31: Vương Tuấn Khải là ai.Y tá nhìn thấy Vương Nguyên giống như nổi điên chạy loạn, sợ có chuyện gì xảy ra nên đuổi theo, nhưng mà đuổi chưa được bao lâu, thì đã thấy mất bóng dáng của cậu, bất đắc dĩ đành phải đi tìm người hỗ trợ tìm kiếm."Tôi không muốn nằm viện —— tôi không muốn nằm viện ——". Vương Nguyên không có phương hướng mà chạy loạn, chạy đến một cái góc đầu bậc thang, chung quanh không có cửa, cũng không có cửa sổ làm sao cậu trèo qua, quá kinh hoảng cậu liền chui xuống mặt dưới bậc thang, thân thể co lại run rẩy, lấy tay đặt vào trong miệng của mình cắn chặt, trong nội tâm vẫn tự nói với mình —— không phải sợ không phải sợ. Nhưng mà mặc kệ cậu cố gắng như thế nào, cái cảm giác sợ hãi này vẫn tồn tại.Song từ đó cậu cảm thấy sợ hãi lại tăng thêm, từ khóe mắt chảy xuống, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn không ngừng hướng trong góc chen vào, nhưng mà mặc kệ cậu chen như thế nào, cảm giác toàn bộ thân thể của mình vẫn không thể ẩn núp hoàn toàn.Nếu như không đem thân thể của mình ẩn núp đi, như vậy quỷ sai sẽ đến đem cậu mang đi.Thời gian trôi qua từng chút từng chút, toàn thân Vương Nguyên run lên, rất mỏi mệt, nước mắt giống như đã khô lại, trong khóe mắt không còn chảy xuống nữa, cuối cùng mệt mỏi mà ngồi xuống đất, hai tay ôm đầu gối của mình, khẽ chìm vào giấc ngủ.Lúc cậu sắp ngủ thì đột nhiên cảm giác trên đầu của mình có người đang nói chuyện.Kỳ thật hai người kia đã sớm ở chỗ này, chỉ là Vương Nguyên quá mức sợ hãi, căn bản không có phát hiện mà thôi.Tại góc trên mặt thang lầu, một nam một nữ đang sửa sang lại quần áo mất trật tự, vừa sửa sang lại vừa nói chuyện với nhau."Bảo bối, Vương Hùng có gây cho em cảm giác hay không?". Người đàn ông vẻ mặt thỏa mãn nói."Ông ta?". Người đàn bà khinh thường nói: "Ông ta quả thực chính là người biến thái, cưới em lâu như vậy mà cũng chưa từng đụng qua, em bây giờ hoài nghi, mục đích ông ta lấy em chính là vì ở thời điểm xã giao, muốn có một bạn gái bên người, nói khó nghe một chút, ông ta chỉ là đem em làm bình hoa"."Không thể nào, năm năm trước anh ấy cũng đã cưới em rồi, thật sự một lần cũng không chạm qua em?"- Người đàn ông không thể tin hỏi."Lừa anh thì em được cái gì, thôi, chúng ta không trò chuyện về lão già đó nữa, nói về Vương Tuấn Khải đi, kế hoạch lần trước của anh đã thất bại, chắc hẳn từ nay về sau sẽ không dễ dàng thuận lợi như vậy". Người đàn bà sau khi sửa sang lại quần áo chỉnh tề, cao ngạo hỏi."Nói đến cái tên tiểu tử thúi kia anh liền tức giận, chém nhiều đao như vậy, nó lại không chết, ngược lại còn cắn anh một cái, làm cho đám hàng kia của anh bị cảnh sát kiểm tra và thu giữ, nếu như không phải anh thông minh tìm một kẻ chết thay, thì chỉ sợ lúc này ngồi tù chính là anh"- Người đàn ông nổi giận nói.Vốn có thể một phát kiếmđược đống tiền phi pháp kia, đem thuốc phiện nội địa đưa ra ngoài, ai biết Vương Tuấn Khải nó lại nói chuyện này cho cảnh sát, nếu ông không kéo một đàn em làm đệm lưng, sau đó làm chính mình bị thương, chắc là chạy không khỏi lưới pháp luật.Nghĩ lại Vương Triển ông cũng là một phần tử của Vương gia, vì cái gì mà một phân tiền của Vương gia cũng không được, ông không phục."Nói khó nghe như vậy, nhưng nó là cháu anh". Người đàn bà châm chọc nói ra, ngữ khí tràn đầy khinh bỉ."Cháu, anh không xem nó là cháu, nó cũng không có coi anh làchú nói, ngoài mặt thì hoàn hảo, nhưng sau lưng mọi người chính là cừu nhân (kẻ thù), một ngày nào đó, anh sẽ lột da nó". Vương Triển nắm chặt nắm tay, tức giận quát."Được rồi, chờ anh thật sự lột da đượcnó rồi hãy nói". Người đàn bà nói xong, liền muốn xoay người rời đi, nhưng lại bị người ta kéo lại."Lỵ Liên, chúng ta thật vất vả mới có thể gặp nhau, đừng đi mau như vậy chứ!". Vương Triển giữ chặt người đàn bà, ôm bà ta vào trong ngực, tràn ngập dục vọng nói."Vương Triển, Lữ Lỵ Liên em là hạng người gì anh nên hiểu rõ, làm việc phải có một mức độ, nếu anh không đi, em nghĩ người của Vương Tuấn Khải sẽ đến đây, nếu như bị nó phát hiện em với anh cùng một chỗ, em liền xong đời, anh biết không?". Lữ Lỵ Liên nghiêm túc nói, sau đó giẫm giày cao gót vang dội, đi xuống cầu thang.Vương Nguyên ở dưới mặt bậc thang, thấy được bóng lưng của người đàn bà, cậu nhận ra chính là người vừa rồi ở cửa ra vào cùng một người đàn ông chen tới chen lui.Nếu là người đàn bà này, như vậy thì người đàn ông phía trên kia chính là người đàn ông ban nãy.Bọn họ rốt cuộc muốn hại ai, Vương Tuấn Khải là ai?Cậu rất muốn đi nói cho cái người tên Vương Tuấn Khải biết, có người muốn hại anh ta, nhưng mà cậu lại không biết người đó, cho nên cậu đành bất lực.*_*_*_*_*o0o*_*_*_*_*§ Chương 32: Cảm thấy tự ti.Lữ Lỵ Liên đi rồi, Vương Tuấn Khải ở trên bậc thang mới từ từ đi xuống.Ông ta cố ý cho Lữ Lỵ Liên đi trước, sau đó mình mới đi, như vậy cũng sẽ không có người phát hiện được bọn họ ở cùng một chỗ, không bị người ta phát hiện, như vậy ông sẽ không có nhược điểm ở trong tay Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải tự nhiên cũng không thể làm cái gì để gây khó dễ cho ông.Vương Nguyên nghe được tiếng bước chân của người đàn ông kia, vì vậy sợ tới mức mà co thân thể lại, cố gắng chen vào bên trong.Người đàn ông này rất khủng bố, vừa hung ác vừa tàn nhẫn, ngay cả thân nhân của mình cũng muốn giết, nhất định là người xấu, cậu không muốn cùng người xấu ở cùng một chỗ.Vương Triển đi xuống thang lầu, vừa định rời đi thì đột nhiên cảm giác có chút là lạ, giống như có tiếng gì đó, vì thế nhìn chung quanh mấy lần.Vương Nguyên nhìn thấy ông ta dừng lại, hai chân Vương Triển ngay dưới mắt của cậu, nên lập tức ngừng thở, lấy tay của mình che ở miệng, không để cho bất kỳ thanh âm nào của mình phát ra.Người này là người xấu, cậu không thể bị người xấu phát hiện cậu ở trong này.Vương Triển tùy ý nhìn mấy lần, phát hiện không có người, vì thế liền rời đi.Vương Nguyên nhìn thấy ông ta đi, lúc này mới thở một hơi thật to.Vừa rồi bởi vì hai người này, làm cho cậu gần như quên trong này chính là bệnh viện, sau khi hai người kia đi, thì cậu mới ý thức tới điểm này, vì vậy sợ hãi mà nuốt nước miếng, trừng to mắt nhìn phía trước.Cậu nhớ rõ có người nói qua, chỉ cần cố gắng mở to mắt, quỷ sai cũng sẽ không dám tới tìm người, cho nên cậu phải mở mắt thật to.Nhưng mà con mắt trừng không được bao lâu, thì cảm giác có hơi đau thật không thoải mái, cậu quá mệt mỏi rất muốn ngủ, nhưng mà lại không dám ngủ.Vương Nguyên cũng không biết chuyện của mình sao lại thế này, đột nhiên nhớ tới người đêm qua, thiếu chủ quan tâm cậu, hiện tại cậu thật sự rất muốn ở lại ở bên người của anh, không biết vì sao, có anh ở bên người, cậu cảm thấy rất an toàn."Nguyên nhi, con đang ở đâu?".Lúc này ở bên ngoài truyền đến tiếng gọi của bà Lâm."Nguyên nhi, mau đi ra đi!". Thanh âm của ông Lâm ngay sau đó cũng truyền vào trong tai cậu."Mẹ Lâm, bác Lâm, con ở trong này". Vương Nguyên thấp giọng nói.Cậu không dám nói lớn tiếng, lo sợ quỷ sai sẽ nghe được tiếng của cậu, sau đó sẽ xuất hiện ở trước mặt của cậu.Trong đầu Vương Nguyên nhịn không được mà tưởng tượng bộ dáng của quỷ sai, rất khủng bố, cuối cùng sợ tới mức khóc lên, nhưng lại không dám khóc lớn tiếng."Mẹ ơi, con sợ —— ô ô ——".Trong đầu Vương Nguyên nghĩ về mẹ đã chết, đột nhiên lại nghĩ tới thiếu chủ, vì vậy nức nở thì thào tự nói: "Thiếu chủ, em sợ quá, thiếu chủ, anh đang ở đâu, thiếu chủ, dẫn em đi, van cầu anh dẫn em đi, ô ô ——".Nhưng cậu quá bất lực, nên mới dùng ngôn ngữ để xin trợ giúp, dùng chuyện này để dỗ dành chính mình, cậu căn bản chưa nghĩ qua, trong suy nghĩ của cậu thiếu chủ sẽ xuất hiện.Thiếu chủ ở trong lòng của cậu, chính là một người thần bí, cậu không cách nào biết về người thần bí, mẹ Lâm và bác Lâm không muốn nói cho cậu biết, mà thiếu chủ lại rất ít xuất hiện ở trước mặt của cậu. Mặc dù như thế, trong nội tâm cậu vẫn đối với thiếu chủ có cảm giác ỷ lại mãnh liệt, phảng phất trên thế giới này, chỉ có anh có thể cho cậu cảm giác an toàn."Thiếu chủ, anh thật sự quan tâm tới Nguyên Nguyên ư, nhưng mà vì sao anh cũng không tới gặp Nguyên Nguyên?". Vương Nguyên bởi vì không thấy Vương Tuấn Khải, trong nội tâm cực kỳ mất mát.Mẹ Lâm nói, thiếu chủ chính là người thật sự quan tâm cậu, nhưng mà nếu như anh thật sự quan tâm cậu, vì sao không chịu gặp cậu, chẳng lẽ bộ dạng cậu rất xấu sao?Vương Nguyên vừa nghĩ tới khả năng này, thì vươn tay ra chạm vào khuôn mặt khô khốc gầy teo của mình, cảm giác tự ti tự nhiên sinh ra, vì thế lấy dây chuyền trên cổ ra nắm ở trong tay, không ngừng rơi lệ.Thật sự cậu không đẹp, không có khuôn mặt trắng trắng mềm mềm như những đứa trẻ khác, lá gan lại nhỏ, cũng sợ bệnh viện, không có bối cảnh gia đình, gần như không khác với cô nhi lắm, ai sẽ thích cậu?Vương Nguyên càng nghĩ thì càng tự ti, cuối cùng lấy tay ôm mặt của mình, bi thương mà khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co