Truyen3h.Co

Longfic Ma Hunhan Exo S Couple Sinh Tu Van Nguoc Luyen Tan Tam H Van He Dich Ai

Chương 20

Ánh mắt

Chỉ mơ ước rằng có thể nắm chặt tay anh trọn vẹn yêu thương

Chỉ mơ ước rằng có thể yên bình bên anh đoạn đường phía trước

Có phải em đã sai khi trao anh cả trái tim mình

Nên bây giờ với nhận những nỗi đau

Lộc Hàm ngồi một mình trên băng ghế ở bệnh viện, đáy mắt vô hồn nhìn về phía trước. Khóe mi long lanh một dòng nước. Gương mặt nhợt nhạt không còn một chút huyết sắc. Đáy mắt tựa hồ nổi một cơn thống khổ, ngập phần mất mát suy tư.

Hai bàn tay nhỏ nhắn đan chặt vào nhau, cánh môi hồng nhuận bị cắn tới đỏ lên, rơm rớm máu. Trong đầu hỗn loạn bao suy nghĩ, bao bối rối. Chính là không ngờ mọi chuyện lại đi tới mức này.

Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhợt nhạt, chứa đựng bao mệt mỏi cay đắng, bao thống khổ bất lực. Lộc Hàm giờ phút này đã bị dồn tới bước đường cùng, như thế nào cũng không còn lối thoát.

_ Lộc Hàm!

Kim Chung Nhân từ cuối hành lang của bệnh viện, gương mặt lo lắng, thân ảnh gấp gáp chạy tới bên cạnh Lộc Hàm đang thẫn thờ ngồi. Ánh sáng từ cuối hành lang hắt lại, ánh lên một bóng dáng lẻ loi cô độc. Y nhìn thân ảnh nổi lên giữa một vùng sáng, thâm tâm tựa như có một tảng đá đè xuống, nặng nề đau nhức.

Lộc Hàm từ dưới ghế, bất lực ngẩng lên nhìn Kim Chung Nhân. Trong lòng run rẩy một cơn nhói buốt.

_ Lộc Hàm... Em bình tĩnh đi...

Y nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Lộc Hàm, đem bàn tay nhỏ bé của cậu đặt vào bàn tay của mình, cố gắng giúp cậu trấn tĩnh lại.

_ Chung Nhân...Em...phải làm sao?

Lộc Hàm bất chợt tựa vào vai Kim Chung Nhân. Từ khóe mi, một dòng trong suốt chảy dọc xuống, tạo thành một dòng nước nhỏ trên vai áo hắn. Thâm tâm vang vọng tới từng tiếng nức nở. Bờ vai nhỏ nhắn từng đợt run lên. Trái tim từng nhịp từng nhịp yếu ớt không còn đủ sức chịu đựng nỗi đau này.

Kim Chung Nhân thấy vai áo mình một mảng đẫm nước, không cần nhìn xuống cũng hiểu Lộc Hàm của y đang khóc. Chung Nhân nhẹ nhàng đặt bàn tay của mình lên má Lộc Hàm, chậm rãi lau đi dòng lệ đẫm trên gương mặt nhỏ nhắn, có chút âu yếm, có chút lưu luyến, lại có chút đau lòng.

Lộc Hàm nhắm mắt lại, cảm nhận nỗi đau từ từ thấm vào cơ thể, tâm trạng yếu đuối tựa như không còn đủ sức để suy nghĩ bất cứ điều gì.

_ Lộc Hàm!

Thanh âm một lần nữa vang vọng lên từ cuối hành lang. Chỉ là ngữ khí thập phần khinh thường, thập phần vội vã.

Lộc Hàm từ vai Kim Chung Nhân ngẩng lên, đáy mắt thập phần kinh hãi. Bàn tay khẽ nắm chặt lại. Gương mặt hắn xuất hiện, tựa như đem đau khổ của Lộc Hàm kéo xuống. Cậu ở trong lòng Kim Chung Nhân, từng đợt run rẩy không thôi.

Ngô Thế Huân nhanh chóng bước tới nơi Lộc Hàm cùng Kim Chung Nhân, hung hăng giật lấy bàn tay cậu, buộc Lộc Hàm phải đứng lên. Bàn tay hắn siết chặt lại. Cổ tay Lộc Hàm đau đớn tựa như muốn vỡ ra.

_ Tôi nói cậu đi hiến máu, cấp bách như vậy cư nhiên cùng hắn ngồi đây ân ái?

Lộc Hàm bị lôi bật dậy, có chút thống khổ nhìn hắn. Ánh mắt ẩn chứa bao bi khuất không thể cất thành lời. Nước mắt từ hai khóe mi có chút chậm rãi. Cậu khẽ nói Kim Chung Nhân trở lại công việc. Y quả thực muốn nói rõ cùng Ngô Thế Huân, chỉ là cách Lộc Hàm dùng ánh mắt ấy, Chung Nhân không thể chối từ. Y đứng dậy, liếc nhìn Ngô Thế Huân rồi nhanh chóng bước về phía cuối hành lang.

Đợi bóng dáng của Kim Chung Nhân đã đi khuất, Lộc Hàm mới khẽ nuốt nước bọt, bàn tay nắm chặt lại, dùng hết sức lực hất bàn tay của Ngô Thế Huân ra. Bàn tay không bị hắn cố thủ vội vã lau qua dòng lệ nơi khóe mi, gương mặt cố gắng giữ lại một chút cương nghị, một chút lý trí. Đáy mắt đối chọi với mắt của Ngô Thế Huân, một chút nước vương lại, ánh lên thứ ánh sáng mãnh liệt.

_ Tôi không hiến máu nữa.

Ngô Thế Huân nghe Lộc Hàm nói, cảm thấy vô cùng tức giận. Tính mạng của con hắn đang vô cùng bấp bênh, bản thân cậu ta lúc này lại cso thể nói ra những lời như thế. Lộc Hàm hiểu rõ điều ấy, vẫn cư nhiên không chịu giúp đỡ.

Ngô Thế Huân nắm chặt bàn tay, thanh âm cất lên chính là căm hận.

_ Lộc Hàm! Đứa trẻ ấy có tội gì mà cậu không cho nó quyền sống? Đồ cầm thú!

Lộc Hàm nghe từng lời Ngô Thế Huân nói ra, không còn giữ được lý trí, cũng không suy nghĩ lâu liền mạnh mẽ tát lên gương mặt hắn, bàn tay nắm chặt lại, cố kìm nén cơn căm giận lan tỏa khắp cơ thể. Gương mặt Ngô Thế Huân đỏ ửng những vết ngón tay

_ Vậy con tôi có tội gì mà anh can tâm giết nó? Tại sao con của Hạ Bạch Lăng được sống, con của tôi không được sống?

Lộc Hàm thét vào mặt hắn. Thanh âm vọng giữa dãy hành lang tịch mịch, càng thêm phần kinh sợ.

_ Vì cậu là đồ kỹ nam dơ bẩn, mạt hạng, đáng bị coi thường!

Ngô Thế Huân không chút chần chừ thét đáp lại Lộc Hàm, nghiến răng nói từng câu từng chữ. Hai mắt hắn hằn từng vệt đỏ sọc. Gương mặt do tức giận cũng đỏ lên.

Lộc Hàm nắm chặt tay thành nắm đấm, hướng tới gương mặt Ngô Thế Huân mà đánh. Từng cú đâm hạ xuống gương mặt của hắn, mạnh mẽ không chút lưu tình. Ngô Thế Huân sớm đã chệnh choạng ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Lộc Hàm ngồi trên người hắn, ra sức đáng. Dòng huyết đỏ từ khóe miệng hắn trào ra, chảy xuống gạch đất trắng.

_ Câm miệng! Anh không vì cái đồ kỹ nam bẩn thỉu mạt hạng này, anh đã chết từ lâu rồi!

Ngô Thế Huân không kiềm chế mà đẩy Lộc Hàm ra, nắm lấy cổ áo cậu, dồn thân ảnh nhỏ bé vào bức tường. Hắn dùng sức nắm cổ áo mà nâng cậu lên. Chính là Ngô Thế Huân đã đạt tới cực điểm tức giận, chính là muốn một lực đem Lộc Hàm mà giết đi.

Lộc Hàm bị nắm thực mạnh, cảm thấy vô cùng khó thở. Bàn chân đã không thể chạm tới nền đất. Nhưng ánh mắt vẫn không chút thay đổi, nhìn hắn vừa căm hận, vừa thách thức, thực rất kiên cường.

Ngô Thế Huân lần đầu tiên cảm nhận ngữ khí mãnh liệt từ Lộc Hàm, lần đầu tiên thấy cậu ương ngạch ngay trước mặt đối địch hắn. Gương mặt nhỏ nhắn xanh xao nhưng tràn nhập ngang khí.

Lộc Hàm vẫn không chút thay đổi, bàn tay cố gắng nắm ngược lại cổ áo Ngô Thế Huân. Mặt có chút ngẩng cao thách thức. Ngô Thế Huân đối lại ánh mắt ấy, thâm tâm đột nhiên cảm thấy một cơn đau đớn. Chính là đôi mắt này, tựa như đem trái tim của hắn bóp lại. Một cơn đau đớn xuyên thẳng vào tim. Một dòng ký ức thoáng qua mờ nhạt, cố gắng như thế nào cũng không thể nhìn rõ. Chính là đôi mắt này, mở ra trong hắn một chút khổ đau, một chút dằn vặt. Chính ánh mắt tựa như luồng sáng duy nhất dọi vào tâm trí hắn.

Lộc Hàm nhìn vào đôi mắt của Ngô Thế Huân, thâm tâm cố gắng ngăn một niềm nhung nhớ. Từ khi nào đã không còn cơ hội nhìn sâu vào đôi mắt của hắn, từ khi nào đã không là gì để tận hưởng ấm áp ôn như từ đôi mắt ấy.

Lộc Hàm cảm nhận bàn tay của Ngô Thế Huân có chút buông lỏng, liền mạnh mẽ dùng cánh tay gầy nhỏ đẩy người hắn ra. Ngô Thế Huân có chút ngây ngốc, vô lực mà ngã xuống.

Lộc Hàm toàn thân run rẩy, từng bước từng bước đi. Hai cánh môi cắn chặt vào nhau, ngăn một tiếng nức nở vô thức. Nhưng dòng huyết đỏ từ khóe miệng không ngăn được nước mắt ướt đẫm trên gương mặt nhỏ nhắn. Chính là phải mạnh mẽ, chính là không được gục ngã.

Lộc Hàm bắt đầu từ giờ phút này, không phải chỉ sống cho một mình cậu.

Lộc Hàm từ giờ phút này không được ủy mị yếu đuối, không được để cho Ngô Thế Huân tiếp tục chà đạp mình, không được để cho bản thân phải khóc, không được để cho tiểu bảo bối này tiếp tục mất đi.

Phía đằng sau cánh cổng bệnh viện, một thân ảnh bé nhỏ cô độc, mờ nhạt giữa những hạt tuyết trắng vương khắp không gian. Trên người cậu chỉ mặc một chiếc áo khoác lông thú, vẫn là có chút lạnh lẽo.

Cậu bước từng bước cô độc dọc những con phố trắng tuyết ở Seoul. Trên nền trắng lạnh lẽo, vài vệt đỏ thẫm của lá cây phong, một màu đỏ tới nhức mắt. Mùa đông lạnh lẽo, trên phố lác đác người.

Lộc Hàm tự lấy bàn tay lạnh lẽo tựa như băng đút vào túi áo, cố thủ một chút hơi ấm đã nguội lạnh từ lâu. Bên trong túi áo ấm áp như vậy, đáy tim lại tựa như một dòng nước lạnh lẽo bao quanh. Bàn tay còn lại đặt lên phần bụng bằng phẳng của mình. Khóe miệng bất chợt nhếch thành một nụ cười nhẹ, nhưng chính là nụ cười chân thật nhất suốt những năm tháng qua.

Nơi này có một tiểu sinh mệnh bảy tháng nữa sẽ ra đời, một tiểu bảo bối đáng yêu trắng trẻo, một tiểu hài tử sẽ cùng cậu sống, sẽ trở thành người thân của cậu, sẽ không để cậu phải cô đơn, sẽ tạo thêm cho cậu một nguồn sống. Tiểu bảo bối này sẽ thay thế đứa con đã mất, sẽ lấp đầy khoảng trống trong lòng cậu. Yêu thương dành cho Ngô Thế Huân, chính là dành hết cho tiểu sinh linh trong bụng mình. Không ai cần nó, Lộc Hàm sẽ trân trọng nó, sẽ coi nó như bảo bối, như cuộc sống của mình.

Lộc Hàm sẽ sống, sẽ kiên cường, vì tiểu bảo bối của riêng mình. Cậu không phải không muốn giúp Hạ Bạch Lăng hiến máu, chỉ là vô tình biết tồn tại tiểu hài tử này, nếu như truyền máu, có thể ảnh hưởng không ít.

Cậu có chút bâng khuâng, nhớ lại thời khắc vị y tá nói trong bụng cậu tồn tại tiểu sinh mệnh này. Thực giống như một phép màu, như tia sáng duy nhất cho hy vọng sắp tắt của cậu. Nhưng thâm tâm vẫn còn một chút khổ đau. Muốn cùng hắn cắt đứt quan hệ, muốn một mình cố sức chống chọi hắn, rốt cục trong bụng lại chứa dòng máu của nam nhân ấy. Lộc Hàm chính là chưa một lần nghi ngờ tiểu bảo bối này là con của ai. Chắc chắn là đứa nhỏ của Thế Huân. Bởi cậu dù cùng Diệc Phàm mỗi đêm đều cùng ngủ, nhưng chính là vẫn chưa cùng hắn làm qua loại chuyện ấy.

Một mình Lộc Hàm đối chọi cùng Ngô Thế Huân vạn nhất không đủ sức mạnh, không đủ lý trí. Trước kia luôn ủy khuất, luôn chịu đựng, nghĩ lại liền cảm thấy vô cùng buồn cười. Như thế nào có thể vì hắn mà khóc, có thể vì hắn mà từng muốn chết đi.

Cảm giác mình sẽ cùng một sinh mạng sống những ngày tháng còn lại, chính là cảm giác tuyệt vời nhất, giống như cùng Ngô Thế Huân trước kia từng cùng nhau yêu thương, cùng ấm áp chung sống. Đứa trẻ này vẫn biết khi sinh ra sẽ không có baba, sẽ thiếu đi tình cảm ấy. Nhưng Lộc Hàm chắc chắn sẽ thay hắn chăm sóc cho bảo bối nhỏ, sẽ nuôi nó lớn lên, sẽ sống vì nó. Lòng tràn ngập yêu thương, chỉ là gợn lên một chút ghen tị. Ghen tị cùng Hạ Bạch Lăng khi mang thai có Ngô Thế Huân ở bên, ghen tị cùng con của Hạ Bạch Lăng khi có thể gọi người ấy là baba.

Bước chân của Lộc Hàm lang thang dọc con phố, ánh mắt bỗng chốc dừng lại ở một cửa hàng quần áo trẻ con. Cậu có chút ngây ngốc chạm tay lên mặt kính, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Bảo bối nhỏ, mặc kệ con là con ai, cùng ta kiên cường vượt qua sóng gió, cùng ta kiên cường bước tiếp trên cuộc đời này, có được hay không?

~*~*~*~

Ngô Thế Huân đứng cùng vị bác sĩ khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, có chút điềm tĩnh hỏi về tình hình của Hạ Bạch Lăng. Vị bác sĩ khẽ đẩy nhẹ chiếc kính trên mắt, không nhanh không chậm nói cùng hắn.

_ Tình hình của Ngô phu nhân có chút nguy hiểm, là do bị va chạm mạnh dẫn tới động thai. Hiện nay tình hình khá ổn định, chỉ cần bất động một tới hai tuần, về sau cần cẩn thận tới lúc đứa bé chào đời.

Ngô Thế Huân chính là không để tâm tới Hạ Bạch Lăng, chỉ cần đứa nhỏ không mệnh hệ gì, hắn vẫn có thể an tâm. Hắn khẽ liếc nhìn nữ nhân đang nằm trên giường, thở dài mệt mỏi. Thâm tâm vô thức nghĩ tới ánh mắt của Lộc Hàm khi nãy, trong tim chậm rãi nhói lên một cơn.

Cậu ta rốt cục là ai, có thể nói ra những lời như thế, có thể khiến thâm tâm hắn rung động tới vậy?

~*~*~* END CHAP 20 ~*~*~*~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co