Longfic Ma Hunhan Exo S Couple Sinh Tu Van Nguoc Luyen Tan Tam H Van He Dich Ai
Chương 33Ngày nắng tắtNgô Diệc Phàm trước kia không hiểu, tại sao Seoul ba năm rồi vẫn luôn là mưa.Chỉ cho tới hôm nay anh mới hoàn toàn hiểu, thì ra từ ngày Tử Thao bỏ anh mà đi, mỗi ngày đều là ngày nắng tắt.Kim Chung Nhân với tay rót một cốc nước ấm trên bàn, đưa kề tới miệng Lộc Hàm, thanh âm cất lên thập phần ôn nhu ấm áp._ Lộc Hàm… Ngồi dậy một chút, uống cốc nước ấm này sẽ dễ chịu hơn.Y cẩn thận để tay dưới thân Lộc Hàm mà nâng cậu lên.Lộc Hàm vừa tỉnh lại, không ngăn được bản thân có chút ngây ngốc. Đôi mắt thẫm một chút sưng mọng, hướng tới Kim Chung Nhân._ Em… bị làm sao vậy?Lộc Hàm mơ hồ nhớ lại cơn đau ngày hôm qua, trong lòng nảy lên một tia sợ hãi mà đặt tay xuống phần bụng, liền cảm nhận được nơi đó có chút nhô lên, mới nhẹ nhàng điều chỉnh lại nhịp thở.Kim Chung Nhân ở một bên, đau lòng nhìn Lộc Hàm cố gắng uống nước, thanh âm cất lên đều đều nhẹ nhàng._ Lộc Hàm, bé con của em đã gần năm tháng rồi, em phải cẩn thân chứ. Ngày hôm qua em đau bụng là do bé con bị thiếu dinh dưỡng, cũng là do em khóc quá nhiều, lượng oxi vào không đủ. Vậy nên từ nay về sau phải cố bao bọc lấy mình…
Lộc Hàm nghe y nói, thâm tâm từng cơn từng cơn nhói lên.Bản thân ngày tháng qua chỉ vì chuyện của Ngô Thế Huân mà khóc tới chết đi sống lại, hoàn toàn không chú tâm tới tiểu sinh linh nhỏ bé trong bụng mình. Bé con này là sinh mệnh của cậu, là tương lai của cậu, Lộc Hàm có chết đi cũng phải để bé con chào đời xinh đẹp mạnh khỏe.Bé con chắc chắn sẽ là một đứa trẻ kiên cường mạnh mẽ. Nhỏ bé như vậy đã cùng cậu trải qua bao khổ đau, cùng cậu từng ngày từng ngày sống giữa nước mắt, vẫn ngoan ngoãn lớn lên, vẫn là không giống như cha nó, không rời bỏ cậu mà đi.Tiểu bảo bối, cảm ơn con đã kiên cường lớn lên, cảm ơn con đã luôn ở đây, để ta biết, ta không cô đơn.Nhưng chuyện của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm biết bản thân vĩnh viễn cũng không thể quên đi hắn. Từ đầu tới cuối, hi sinh nhiều như vậy, cũng chỉ là chấp ái mà thương yêu._ Lộc ca…Phía bên ngoài vang lên thanh âm thanh mảnh, có chút yếu ớt của nữ nhân.Lộc Hàm từ phía dưới nhanh chóng ngẩng lên, cặp đồng tử có chút mờ mịt mà nhìn nữ nhân trước mắt, khóe miệng gượng gạo nở thành một nụ cười. Bàn tay vô thức nắm chặt lấy lớp áo bệnh viện mỏng manh._ Bạch Lăng…Hạ Bạch Lăng cười nhạt, từ từ tiến xuống ngồi bên cạnh Lộc Hàm, tự nhiên đặt bàn tay lên bàn tay gầy xương của Lộc Hàm._ Lộc ca… Anh đã ổn chưa?Lộc Hàm nhìn bàn tay của Hạ Bạch Lăng bao bọc lấy bàn tay mình, có chút ấm áp mà hướng tới cô, dùng ánh mắt chân tình trả lời._ Cảm ơn em. Anh không sao… Anh rất tiếc… Chuyện con của em và Thế Huân.Hạ Bạch Lăng nghe Lộc Hàm nhắc tới đứa con đã mất, đáy mắt nổi lên một tia mất mát xen lẫn tức giận. Không phải con của cô là do cậu ta gián tiếp giết đi, cư nhiên bây giờ có thể dùng bộ dạng an ủi đó mà nói với cô? Hạ Bạch Lăng đã sớm nắm chặt bàn tay lại, cố kìm nén cơn tức giận, điềm đạm trả lời lại Lộc Hàm._ Không sao, anh. Em và Thế Huân chắc chắn sẽ lại có những đứa con khác thôi… Anh đừng lo. Anh ấy đối xử rất tốt với em.Lộc Hàm nghe Hạ Bạch Lăng nói, cảm tưởng như gương mặt mình đóng băng lại, không cách nào cất lên một nụ cười. Đúng. Ngô Thế Huân đối với người hắn thương yêu chính là rất tốt, rất ấm áp. Hắn sẽ ôm Hạ Bạch Lăng vào lòng, sẽ an ủi cô, đưa cô thoát khỏi đau thương, sẽ cùng Hạ Bạch Lăng sinh ra những đứa trẻ khác.Con của Hạ Bạch Lăng cùng Ngô Thế Huân chắc chắn là một đứa trẻ hạnh phúc. Bé con sẽ có một gia đình ấm áp, sẽ được hưởng hạnh phúc trọn vẹn nhất, sẽ không giống như tiểu sinh linh nhỏ bé của cậu.Lộc Hàm không kìm nén được điểm đau lòng trong khóe mắt, cúi đầu thực sâu không dám đối diện với ánh mắt của Hạ Bạch Lăng. Càng đối diên, trái tim càng thêm đau đớn.Yêu thương của cậu với Ngô Thế Huân rốt cục đã lớn lao tới mức đó, tới độ không thể nào ngưng nhớ tới hắn, tới độ đau thương tới chết đi cũng cam lòng. Nhưng đây chính là nghiệt duyên. Ngô Thế Huân cho dù còn chút tình cảm nào với cậu, cũng chỉ là một chút tham luyến, chỉ tựa như một thói quen. Vậy dùng hết yêu thương này trao lại cho hắn, sau đó sẽ hoàn toàn rời xa, có được hay không?Lộc Hàm nén trong tim một tiếng nấc thổn thức, cố ngăn lại giọt nước mắt đã sớm muốn tràn mi, nhìn ra phía hoàng hôn đang khép cuối chân trời, nhẹ giọng._ Chung Nhân, Bạch Lăng, hai người có thể giúp tôi một chuyện được hay không?~*~*~*~Kim Chung Nhân từ từ đẩy cánh cửa phòng bệnh của Ngô thế Huân, nhìn thấy hắn đang thẫn thờ ngồi trên chiếc nệm trắng tinh không chút thần sắc, gương mặt nhợt nhạt tựa như không có sự sống.Thanh âm cánh cửa mở ra, Ngô Thế Huân giật mình mở lớn cặp đồng tử đã sớm chỉ nhuộm một sắc đen đặc về phía thanh âm, khóe miệng không ngăn nổi một tiếng bật ra._ Lộc Hàm!Kim Chung Nhân cẩn trọng nhìn Lộc Hàm cùng Hạ Bạch Lăng đứng phía sau, chú ý tới gương mặt đau thương, ánh mắt xót xa của Lộc Hàm dành cho Ngô Thế Huân, không ngăn được bản thân có chút ganh tị._ Không phải, Thế Huân… Là tôi, Kim Chung Nhân.Gương mặt khởi sắc của Thế Huân lập tức chùng xuống, trở lại bộ dáng cô độc lúc ban đầu, không hề có một chút phản ứng.Lộc Hàm đứng phía sau, đối với hành động của Ngô Thế Huân lại càng thêm đau lòng. Bản thân thực hận không thể trực tiếp lao tới hỏi Ngô Thế Huân, hắn đối với cậu là vẫn còn yêu thương, hay chỉ là nỗi ăn năn day dứt với một người đã chết, hận không thể hiến đôi mắt này cho Ngô Thế Huân, hận bản thân để hắn trở nên tiều tụy không chút sự sống, bi thảm tới khó nhận ra.Ngô Thế Huân ngồi trên giường, ánh mắt thẫn thờ nhìn ra phía bên ngoài, cố gắng không ngừng tìm một thanh âm của Lộc Hàm.Thế Huân ngày hôm ấy khi tỉnh lại, biết mình không còn khả năng nhìn thấy, lại nghe Ngô Diệc Phàm nói Lộc Hàm đã không còn, bản thân hắn tựa như muốn chết đi.
Ngô Thế Huân cuồng loạn đẩy người Ngô Diệc Phàm ra, một mình lao ra phía bên ngoài, miệng không ngừng gọi tên Lộc Hàm. Hắn vạn lần không thể tin Lộc Hàm đã rời bỏ hắn mà đi.
Hắn tìm giữa bóng tối một làn hương quen thuộc tới đau lòng. Hắn nhìn thấy Lộc hàm hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, thấy Lộc Hàm thống khổ dưới nền đất lạnh lẽo, cầu xin hắn đừng giết con của cậu, thấy Lộc Hàm van xin hắn khi hắn nhẫn tâm khắc hai chữ “Kĩ Nam” lên hông của cậu. Tất cả đều không phải yêu thương, đều không phải ấm áp. Tất cả đều là khổ đau Ngô Thế Huân gây ra cho Lộc Hàm, đều là hắn hành hạ cậu.
Nhưng giữa cái mịt mờ ấy, hắn cũng mơ hồ nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của Lộc Hàm, thấy ngày hắn nắm tay cậu bước vào lễ đường, thấy khung cảnh một nhà ba người ấm áp hạnh phúc.Mọi khung cảnh, mọi thanh âm bủa vây lấy hắn. Là tiếng thét chói tai, là tiếng cười trong trẻo, là tiếng trẻ nhỏ chơi đùa, là tiếng khóc nức nở.Hắn nắm chặt bàn tay, không ngừng đấm mạnh vào ngực trái, căm hận trái tim đang mỗi giây mỗi phút run lên vì đau đớn.
Ngô Thế Huân mất phương hướng mà bước đi. Hắn nhất định phải tìm thấy Lộc Hàm, nhất định phải nói với cậu, rằng cả một đời này, hắn chỉ yêu một mình nam nhân tên Lộc Hàm.
Nhưng, yêu thương có che lấp tội lỗi?
Ngô Thế Huân khóc. Lần đầu tiên hắn khóc vì Lộc Hàm, khóc trong tỉnh táo, khóc trong điên loạn. Hắn nhớ cậu. Hắn cần cậu.
Lộc Hàm…
Khi nước mắt từ hai khóe mi rơi xuống, Ngô Thế Huân mới ngu ngốc nhận ra, trên thế giới này rốt cục cũng tồn tại một người cho hắn biết hỉ nộ ái ố, cho hắn thấu như thế nào là thương yêu tới cuồng si.
Ngô Thế Huân có chết đi sống lại cũng không thể tưởng tượng tới một ngày bản thân vĩnh viễn không thể thấy Lộc Hàm.
Ngày cha mẹ hắn mất đi, hắn còn quá nhỏ để rơi nước mắt.
Ngày Lộc Hàm ra đi, hắn quá cuồng si tới độ không thể rơi nước mắt, tới không thể tin tưởng cậu đã mất đi.
Ngô Thế Huân bất lực ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Bàn tay hắn mờ mịt tìm kiếm xung quanh. Hắn muốn tìm một điểm tựa để đứng dậy lúc này, để hắn có thể tiếp tục bước đi tìm kiếm cậu.Nhưng vô vọng. Hắn không cách nào có thể đứng lên, không cách nào có thể một lần nữa thấy lại Lộc Hàm đứng trước mặt hắn, nở nụ cười ấm áp, tựa như dòng kí ức đang chảy dọc nơi khóe mi.~*~*~*~*~
Ngô Diệc Phàm ngồi trước cửa phòng cấp cứu, bâng khuâng ngây ngốc nhìn ánh đèn màu đỏ đầy bi thương.
Nơi này không phải lần đầu tiên anh bước chân tới.
Chỉ là Hoàng Tử Thao của anh đang nằm ở bên trong.
Ngày hôm nay, Tử Thao bỗng nhiên có dấu hiệu tỉnh lại. Anh nghe vị y tá báo tin, chưa kịp sung sướng hạnh phúc liền cảm nhận một cơn đau choáng ngợp tâm trí. Vị y tá nói Tử Thao vừa tỉnh lại liền có dấu hiệu tim ngừng đập, trực tiếp được đưa vào phòng cấp cứu.Đã bốn tiếng. Bốn tiếng trôi qua, không khí xung quanh Ngô Diệc Phàm tựa như làm từ dao, mỗi lần hít thở lại là một lần cơn đau xuyên thẳng vào da thịt. Bàn tay anh đã sớm nắm chặt vào nhau, vạn lần cầu mọng Tử Thao sẽ an ổn.Ngô Diệc Phàm chưa kịp suy nghĩ gì thêm, ánh điện phía phòng cấp cứu chợt vụt tắt.Anh tức tốc đứng bật dậy, hướng tới vị bác sĩ vừa bước từ bên trong ra, gấp gáp run rẩy hỏi._ Bác sĩ… Em ấy tỉnh lại rồi phải không?Vị bác sĩ nhìn biểu tình gấp gáp của Ngô Diệc Phàm, phần nào đoán biết được mối quan hệ của hai người. Ông hạ thấp cặp kính xuống, nhẹ nhàng vỗ vai Ngô Diệc Phàm._ Cậu ấy đúng là tỉnh lại… Nhưng chúng tôi xin lỗi… Cậu ấy không thể tiếp tục thích ứng. Mong anh hay vào trong, cùng cậu ấy lần cuối.Ngô Diệc Phàm buông thõng cánh tay bám lấy vị bác sĩ, gương mặt tái đi, hai chân tưởng như không thể đứng vững.Anh đẩy mạnh cánh cửa phòng cấp cứu, đáy mắt tê dại nhìn Hoàng Tử Thao im lăng nằm trên giường, thoi thóp thở.Đáy mắt của y dường như sắp khép lại.Ngô Diệc Phàm hổn hển từng bước tới bên Hoàng Tử Thao, nặng nề nhìn thẳng vào gương mặt cậu. Anh cắn chặt hai cánh môi, bàn tay to lớn nắm chặt lấy bàn tay Hoàng Tử Thao, không ngừng lay người cậu, thanh âm cất lên tựa như vỡ òa._ Tử Thao…Tử Thao…Mỗi lần gọi tên đều là một lần hắn đem tim mình ra mà bóp nát.Hoàng Tử Thao cảm nhận bàn tay lạnh lẽo của mình được truyền một nguồn ấm áp, bên tai lại vang vọng thanh âm quen thuộc, nhưng cũng vô cùng xa lạ._ Tử Thao… Em sao vậy? Tại sao không chịu tỉnh lại? Ba năm qua anh đợi em ngồi dậy, nói ba tiếng Ngô Diệc Phàm, cũng khó khăn như thế? Em lừa gạt anh. Em từng nói cả một đời này chỉ ở bên cạnh anh, là lừa dối. Em vốn rời bỏ anh đi, tới khi này vừa tỉnh lại, không lẽ nhẫn tâm lại một lần nữa rời xa anh?Ngô Diệc Phàm không biết được khi nào nước mắt mình đã rơi xuống, chảy dọc khóe mắt Tử Thao.Hoàng Tử Thao sau ba năm tỉnh lại, chỉ nhìn lên gương mặt thẫm nước mắt của Ngô Diệc Phàm, đồng tử hiện lên một màn mờ mịt mông lung. Vạn câu muốn nói ra, vạn phần muốn ôm lấy anh mà khóc, nhưng lực bật tòng tâm._ Em…xin…lỗi…Thanh âm ba năm sau vang lên khàn đặc lại, cùng nhịp thở hổn hển yếu ớt, anh chỉ có thể nghe thấy bằng trái tim.Thanh âm này ba năm, Ngô Diệc Phàm luôn khát khao được nghe, ánh mắt này ba năm, Ngô Diệc Phàm luôn mong ước được đối cùng. Cư nhiên bây giờ có thể nghe thấy, có thể nhìn thấy, đau đớn còn tăng lên trăm ngàn lần._ Đừng…đừng xin lỗi anh…Ngô Diệc Phàm không khống chế được bản thân mà nấc lên. Anh cuồng điên không ngừng nắm lấy bàn tay của Hoàng Tử Thao mà hôn lấy._ Phàm Phàm…Hoàng Tử Thao mỉm cười thực khẽ, nước mắt bất chợt trào ra.Có lẽ em đã sai khi nói bản thân có thể bên cạnh anh cả đời này. Em đã sai khi làm anh phải vì em mà rơi lệ. Em xin lỗi, Phàm Phàm của em. Em thực tâm không muốn rời xa anh, thực tâm muốn cả đời này được anh bao bọc, thực tâm muốn cùng anh kết hôn. Nhưng em rất đau đớn, em không biết phải làm thế nào…Ngô Diệc Phàm nghe Hoàng Tử Thao giống như khi xưa, thân mật mà gọi tên mình liền bật khóc nức nở._ Anh…anh nhất định sẽ trả thù cho em…Hoàng Tử Thao không thể làm gì hơn, dùng chút sức lực đang ngày một cạn kiệt, ra sức lắc đầu._ Đừng… Em không muốn…anh…vì em mà thù hận… Em muốn anh…mãi là Phàm Phàm…em yêu của bao năm về trước… Hạnh phúc… Kết hôn…Khóe môi Hoàng Tử Thao run lên, nước mắt ngày một trào ra.Phàm Phàm của em còn rất trẻ, cũng rất giống nam thần. Anh nhất định không được vì em mà hoài phí thanh xuân, nhất định phải tìm một người khác để thay em yêu thương, thay em chăm sóc, thay em làm anh hạnh phúc. Em rất đau lòng, nhưng vẫn phải để anh đi.Ngô Diệc Phàm bất chợt nhào tới, đặt lên môi Hoàng Tử Thao một nụ hôn. Anh run rẩy rút trong túi áo một chiếc nhẫn xinh đẹp lấp lánh, muốn lồng vào ngón tay áp út của người mình thương yêu.Không đủ khí lực, chiếc nhẫn lặng lẽ rơi xuống nền đất lạnh lẽo, một thanh âm tựa như cứa vào tim vang lên.Ngô Diệc Phàm hoảng hốt nhìn chiếc nhẫn nằm im trên nền đất, cắn chặt môi mà nhặt nó lên, nhanh chóng luồn vào ngón tay Hoàng Tử Thao, khóe môi không ngừng nói._ Phàm Phàm của em vô dụng, tới nhẫn kết hôn cũng để làm rơi… Xin lỗi… Phàm Phàm của em vô dụng.Hoàng Tử Thao nhìn chiếc nhẫn kết hôn yên vị nơi ngón tay mình, khóe miệng nở thành một nụ cười tựa thiên thần, nụ cười xinh đẹp nhất Ngô Diệc Phàm từng thấy._ Phàm Phàm…ôm em…Một lần cuối cùng, cho em cảm nhận hơi ấm nơi anh, bao bọc lấy em, nguồn sống duy nhất, mặt trời của em…Ngô Diệc Phàm bật dậy, điên cuồng đem Hoàng Tử Thao ôm vào lòng, đau tới muốn chết đi, cảm nhận cơ thể gầy gò lạnh ngắt.Hoàng Tử Thao tựa đầu vào vai anh, bên tai Ngô Diệc Phàm mà thì thầm thực nhỏ, dùng hết sức lực cuối cùng mà nói:_ Phàm Phàm… Đã được anh yêu thương… Là điều tuyệt vời nhất. Em chết đi…không luyến tiếc… Em…yêu…anh…Bàn tay ôm lấy tấm lưng anh trượt dần, rồi buông thõng xuống.Ngô Diệc Phàm ôm chặt lấy Hoàng Tử Thao, giữa ánh nắng đang tắt, khóe miệng nở thành một nụ cười, thanh âm vang lên nhẹ như không._ Anh cũng rất yêu em, cô dâu của anh…~*~*~*~ END CHAP 33 ~*~*~*~
Lộc Hàm nghe y nói, thâm tâm từng cơn từng cơn nhói lên.Bản thân ngày tháng qua chỉ vì chuyện của Ngô Thế Huân mà khóc tới chết đi sống lại, hoàn toàn không chú tâm tới tiểu sinh linh nhỏ bé trong bụng mình. Bé con này là sinh mệnh của cậu, là tương lai của cậu, Lộc Hàm có chết đi cũng phải để bé con chào đời xinh đẹp mạnh khỏe.Bé con chắc chắn sẽ là một đứa trẻ kiên cường mạnh mẽ. Nhỏ bé như vậy đã cùng cậu trải qua bao khổ đau, cùng cậu từng ngày từng ngày sống giữa nước mắt, vẫn ngoan ngoãn lớn lên, vẫn là không giống như cha nó, không rời bỏ cậu mà đi.Tiểu bảo bối, cảm ơn con đã kiên cường lớn lên, cảm ơn con đã luôn ở đây, để ta biết, ta không cô đơn.Nhưng chuyện của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm biết bản thân vĩnh viễn cũng không thể quên đi hắn. Từ đầu tới cuối, hi sinh nhiều như vậy, cũng chỉ là chấp ái mà thương yêu._ Lộc ca…Phía bên ngoài vang lên thanh âm thanh mảnh, có chút yếu ớt của nữ nhân.Lộc Hàm từ phía dưới nhanh chóng ngẩng lên, cặp đồng tử có chút mờ mịt mà nhìn nữ nhân trước mắt, khóe miệng gượng gạo nở thành một nụ cười. Bàn tay vô thức nắm chặt lấy lớp áo bệnh viện mỏng manh._ Bạch Lăng…Hạ Bạch Lăng cười nhạt, từ từ tiến xuống ngồi bên cạnh Lộc Hàm, tự nhiên đặt bàn tay lên bàn tay gầy xương của Lộc Hàm._ Lộc ca… Anh đã ổn chưa?Lộc Hàm nhìn bàn tay của Hạ Bạch Lăng bao bọc lấy bàn tay mình, có chút ấm áp mà hướng tới cô, dùng ánh mắt chân tình trả lời._ Cảm ơn em. Anh không sao… Anh rất tiếc… Chuyện con của em và Thế Huân.Hạ Bạch Lăng nghe Lộc Hàm nhắc tới đứa con đã mất, đáy mắt nổi lên một tia mất mát xen lẫn tức giận. Không phải con của cô là do cậu ta gián tiếp giết đi, cư nhiên bây giờ có thể dùng bộ dạng an ủi đó mà nói với cô? Hạ Bạch Lăng đã sớm nắm chặt bàn tay lại, cố kìm nén cơn tức giận, điềm đạm trả lời lại Lộc Hàm._ Không sao, anh. Em và Thế Huân chắc chắn sẽ lại có những đứa con khác thôi… Anh đừng lo. Anh ấy đối xử rất tốt với em.Lộc Hàm nghe Hạ Bạch Lăng nói, cảm tưởng như gương mặt mình đóng băng lại, không cách nào cất lên một nụ cười. Đúng. Ngô Thế Huân đối với người hắn thương yêu chính là rất tốt, rất ấm áp. Hắn sẽ ôm Hạ Bạch Lăng vào lòng, sẽ an ủi cô, đưa cô thoát khỏi đau thương, sẽ cùng Hạ Bạch Lăng sinh ra những đứa trẻ khác.Con của Hạ Bạch Lăng cùng Ngô Thế Huân chắc chắn là một đứa trẻ hạnh phúc. Bé con sẽ có một gia đình ấm áp, sẽ được hưởng hạnh phúc trọn vẹn nhất, sẽ không giống như tiểu sinh linh nhỏ bé của cậu.Lộc Hàm không kìm nén được điểm đau lòng trong khóe mắt, cúi đầu thực sâu không dám đối diện với ánh mắt của Hạ Bạch Lăng. Càng đối diên, trái tim càng thêm đau đớn.Yêu thương của cậu với Ngô Thế Huân rốt cục đã lớn lao tới mức đó, tới độ không thể nào ngưng nhớ tới hắn, tới độ đau thương tới chết đi cũng cam lòng. Nhưng đây chính là nghiệt duyên. Ngô Thế Huân cho dù còn chút tình cảm nào với cậu, cũng chỉ là một chút tham luyến, chỉ tựa như một thói quen. Vậy dùng hết yêu thương này trao lại cho hắn, sau đó sẽ hoàn toàn rời xa, có được hay không?Lộc Hàm nén trong tim một tiếng nấc thổn thức, cố ngăn lại giọt nước mắt đã sớm muốn tràn mi, nhìn ra phía hoàng hôn đang khép cuối chân trời, nhẹ giọng._ Chung Nhân, Bạch Lăng, hai người có thể giúp tôi một chuyện được hay không?~*~*~*~Kim Chung Nhân từ từ đẩy cánh cửa phòng bệnh của Ngô thế Huân, nhìn thấy hắn đang thẫn thờ ngồi trên chiếc nệm trắng tinh không chút thần sắc, gương mặt nhợt nhạt tựa như không có sự sống.Thanh âm cánh cửa mở ra, Ngô Thế Huân giật mình mở lớn cặp đồng tử đã sớm chỉ nhuộm một sắc đen đặc về phía thanh âm, khóe miệng không ngăn nổi một tiếng bật ra._ Lộc Hàm!Kim Chung Nhân cẩn trọng nhìn Lộc Hàm cùng Hạ Bạch Lăng đứng phía sau, chú ý tới gương mặt đau thương, ánh mắt xót xa của Lộc Hàm dành cho Ngô Thế Huân, không ngăn được bản thân có chút ganh tị._ Không phải, Thế Huân… Là tôi, Kim Chung Nhân.Gương mặt khởi sắc của Thế Huân lập tức chùng xuống, trở lại bộ dáng cô độc lúc ban đầu, không hề có một chút phản ứng.Lộc Hàm đứng phía sau, đối với hành động của Ngô Thế Huân lại càng thêm đau lòng. Bản thân thực hận không thể trực tiếp lao tới hỏi Ngô Thế Huân, hắn đối với cậu là vẫn còn yêu thương, hay chỉ là nỗi ăn năn day dứt với một người đã chết, hận không thể hiến đôi mắt này cho Ngô Thế Huân, hận bản thân để hắn trở nên tiều tụy không chút sự sống, bi thảm tới khó nhận ra.Ngô Thế Huân ngồi trên giường, ánh mắt thẫn thờ nhìn ra phía bên ngoài, cố gắng không ngừng tìm một thanh âm của Lộc Hàm.Thế Huân ngày hôm ấy khi tỉnh lại, biết mình không còn khả năng nhìn thấy, lại nghe Ngô Diệc Phàm nói Lộc Hàm đã không còn, bản thân hắn tựa như muốn chết đi.
Ngô Thế Huân cuồng loạn đẩy người Ngô Diệc Phàm ra, một mình lao ra phía bên ngoài, miệng không ngừng gọi tên Lộc Hàm. Hắn vạn lần không thể tin Lộc Hàm đã rời bỏ hắn mà đi.
Hắn tìm giữa bóng tối một làn hương quen thuộc tới đau lòng. Hắn nhìn thấy Lộc hàm hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, thấy Lộc Hàm thống khổ dưới nền đất lạnh lẽo, cầu xin hắn đừng giết con của cậu, thấy Lộc Hàm van xin hắn khi hắn nhẫn tâm khắc hai chữ “Kĩ Nam” lên hông của cậu. Tất cả đều không phải yêu thương, đều không phải ấm áp. Tất cả đều là khổ đau Ngô Thế Huân gây ra cho Lộc Hàm, đều là hắn hành hạ cậu.
Nhưng giữa cái mịt mờ ấy, hắn cũng mơ hồ nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của Lộc Hàm, thấy ngày hắn nắm tay cậu bước vào lễ đường, thấy khung cảnh một nhà ba người ấm áp hạnh phúc.Mọi khung cảnh, mọi thanh âm bủa vây lấy hắn. Là tiếng thét chói tai, là tiếng cười trong trẻo, là tiếng trẻ nhỏ chơi đùa, là tiếng khóc nức nở.Hắn nắm chặt bàn tay, không ngừng đấm mạnh vào ngực trái, căm hận trái tim đang mỗi giây mỗi phút run lên vì đau đớn.
Ngô Thế Huân mất phương hướng mà bước đi. Hắn nhất định phải tìm thấy Lộc Hàm, nhất định phải nói với cậu, rằng cả một đời này, hắn chỉ yêu một mình nam nhân tên Lộc Hàm.
Nhưng, yêu thương có che lấp tội lỗi?
Ngô Thế Huân khóc. Lần đầu tiên hắn khóc vì Lộc Hàm, khóc trong tỉnh táo, khóc trong điên loạn. Hắn nhớ cậu. Hắn cần cậu.
Lộc Hàm…
Khi nước mắt từ hai khóe mi rơi xuống, Ngô Thế Huân mới ngu ngốc nhận ra, trên thế giới này rốt cục cũng tồn tại một người cho hắn biết hỉ nộ ái ố, cho hắn thấu như thế nào là thương yêu tới cuồng si.
Ngô Thế Huân có chết đi sống lại cũng không thể tưởng tượng tới một ngày bản thân vĩnh viễn không thể thấy Lộc Hàm.
Ngày cha mẹ hắn mất đi, hắn còn quá nhỏ để rơi nước mắt.
Ngày Lộc Hàm ra đi, hắn quá cuồng si tới độ không thể rơi nước mắt, tới không thể tin tưởng cậu đã mất đi.
Ngô Thế Huân bất lực ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Bàn tay hắn mờ mịt tìm kiếm xung quanh. Hắn muốn tìm một điểm tựa để đứng dậy lúc này, để hắn có thể tiếp tục bước đi tìm kiếm cậu.Nhưng vô vọng. Hắn không cách nào có thể đứng lên, không cách nào có thể một lần nữa thấy lại Lộc Hàm đứng trước mặt hắn, nở nụ cười ấm áp, tựa như dòng kí ức đang chảy dọc nơi khóe mi.~*~*~*~*~
Ngô Diệc Phàm ngồi trước cửa phòng cấp cứu, bâng khuâng ngây ngốc nhìn ánh đèn màu đỏ đầy bi thương.
Nơi này không phải lần đầu tiên anh bước chân tới.
Chỉ là Hoàng Tử Thao của anh đang nằm ở bên trong.
Ngày hôm nay, Tử Thao bỗng nhiên có dấu hiệu tỉnh lại. Anh nghe vị y tá báo tin, chưa kịp sung sướng hạnh phúc liền cảm nhận một cơn đau choáng ngợp tâm trí. Vị y tá nói Tử Thao vừa tỉnh lại liền có dấu hiệu tim ngừng đập, trực tiếp được đưa vào phòng cấp cứu.Đã bốn tiếng. Bốn tiếng trôi qua, không khí xung quanh Ngô Diệc Phàm tựa như làm từ dao, mỗi lần hít thở lại là một lần cơn đau xuyên thẳng vào da thịt. Bàn tay anh đã sớm nắm chặt vào nhau, vạn lần cầu mọng Tử Thao sẽ an ổn.Ngô Diệc Phàm chưa kịp suy nghĩ gì thêm, ánh điện phía phòng cấp cứu chợt vụt tắt.Anh tức tốc đứng bật dậy, hướng tới vị bác sĩ vừa bước từ bên trong ra, gấp gáp run rẩy hỏi._ Bác sĩ… Em ấy tỉnh lại rồi phải không?Vị bác sĩ nhìn biểu tình gấp gáp của Ngô Diệc Phàm, phần nào đoán biết được mối quan hệ của hai người. Ông hạ thấp cặp kính xuống, nhẹ nhàng vỗ vai Ngô Diệc Phàm._ Cậu ấy đúng là tỉnh lại… Nhưng chúng tôi xin lỗi… Cậu ấy không thể tiếp tục thích ứng. Mong anh hay vào trong, cùng cậu ấy lần cuối.Ngô Diệc Phàm buông thõng cánh tay bám lấy vị bác sĩ, gương mặt tái đi, hai chân tưởng như không thể đứng vững.Anh đẩy mạnh cánh cửa phòng cấp cứu, đáy mắt tê dại nhìn Hoàng Tử Thao im lăng nằm trên giường, thoi thóp thở.Đáy mắt của y dường như sắp khép lại.Ngô Diệc Phàm hổn hển từng bước tới bên Hoàng Tử Thao, nặng nề nhìn thẳng vào gương mặt cậu. Anh cắn chặt hai cánh môi, bàn tay to lớn nắm chặt lấy bàn tay Hoàng Tử Thao, không ngừng lay người cậu, thanh âm cất lên tựa như vỡ òa._ Tử Thao…Tử Thao…Mỗi lần gọi tên đều là một lần hắn đem tim mình ra mà bóp nát.Hoàng Tử Thao cảm nhận bàn tay lạnh lẽo của mình được truyền một nguồn ấm áp, bên tai lại vang vọng thanh âm quen thuộc, nhưng cũng vô cùng xa lạ._ Tử Thao… Em sao vậy? Tại sao không chịu tỉnh lại? Ba năm qua anh đợi em ngồi dậy, nói ba tiếng Ngô Diệc Phàm, cũng khó khăn như thế? Em lừa gạt anh. Em từng nói cả một đời này chỉ ở bên cạnh anh, là lừa dối. Em vốn rời bỏ anh đi, tới khi này vừa tỉnh lại, không lẽ nhẫn tâm lại một lần nữa rời xa anh?Ngô Diệc Phàm không biết được khi nào nước mắt mình đã rơi xuống, chảy dọc khóe mắt Tử Thao.Hoàng Tử Thao sau ba năm tỉnh lại, chỉ nhìn lên gương mặt thẫm nước mắt của Ngô Diệc Phàm, đồng tử hiện lên một màn mờ mịt mông lung. Vạn câu muốn nói ra, vạn phần muốn ôm lấy anh mà khóc, nhưng lực bật tòng tâm._ Em…xin…lỗi…Thanh âm ba năm sau vang lên khàn đặc lại, cùng nhịp thở hổn hển yếu ớt, anh chỉ có thể nghe thấy bằng trái tim.Thanh âm này ba năm, Ngô Diệc Phàm luôn khát khao được nghe, ánh mắt này ba năm, Ngô Diệc Phàm luôn mong ước được đối cùng. Cư nhiên bây giờ có thể nghe thấy, có thể nhìn thấy, đau đớn còn tăng lên trăm ngàn lần._ Đừng…đừng xin lỗi anh…Ngô Diệc Phàm không khống chế được bản thân mà nấc lên. Anh cuồng điên không ngừng nắm lấy bàn tay của Hoàng Tử Thao mà hôn lấy._ Phàm Phàm…Hoàng Tử Thao mỉm cười thực khẽ, nước mắt bất chợt trào ra.Có lẽ em đã sai khi nói bản thân có thể bên cạnh anh cả đời này. Em đã sai khi làm anh phải vì em mà rơi lệ. Em xin lỗi, Phàm Phàm của em. Em thực tâm không muốn rời xa anh, thực tâm muốn cả đời này được anh bao bọc, thực tâm muốn cùng anh kết hôn. Nhưng em rất đau đớn, em không biết phải làm thế nào…Ngô Diệc Phàm nghe Hoàng Tử Thao giống như khi xưa, thân mật mà gọi tên mình liền bật khóc nức nở._ Anh…anh nhất định sẽ trả thù cho em…Hoàng Tử Thao không thể làm gì hơn, dùng chút sức lực đang ngày một cạn kiệt, ra sức lắc đầu._ Đừng… Em không muốn…anh…vì em mà thù hận… Em muốn anh…mãi là Phàm Phàm…em yêu của bao năm về trước… Hạnh phúc… Kết hôn…Khóe môi Hoàng Tử Thao run lên, nước mắt ngày một trào ra.Phàm Phàm của em còn rất trẻ, cũng rất giống nam thần. Anh nhất định không được vì em mà hoài phí thanh xuân, nhất định phải tìm một người khác để thay em yêu thương, thay em chăm sóc, thay em làm anh hạnh phúc. Em rất đau lòng, nhưng vẫn phải để anh đi.Ngô Diệc Phàm bất chợt nhào tới, đặt lên môi Hoàng Tử Thao một nụ hôn. Anh run rẩy rút trong túi áo một chiếc nhẫn xinh đẹp lấp lánh, muốn lồng vào ngón tay áp út của người mình thương yêu.Không đủ khí lực, chiếc nhẫn lặng lẽ rơi xuống nền đất lạnh lẽo, một thanh âm tựa như cứa vào tim vang lên.Ngô Diệc Phàm hoảng hốt nhìn chiếc nhẫn nằm im trên nền đất, cắn chặt môi mà nhặt nó lên, nhanh chóng luồn vào ngón tay Hoàng Tử Thao, khóe môi không ngừng nói._ Phàm Phàm của em vô dụng, tới nhẫn kết hôn cũng để làm rơi… Xin lỗi… Phàm Phàm của em vô dụng.Hoàng Tử Thao nhìn chiếc nhẫn kết hôn yên vị nơi ngón tay mình, khóe miệng nở thành một nụ cười tựa thiên thần, nụ cười xinh đẹp nhất Ngô Diệc Phàm từng thấy._ Phàm Phàm…ôm em…Một lần cuối cùng, cho em cảm nhận hơi ấm nơi anh, bao bọc lấy em, nguồn sống duy nhất, mặt trời của em…Ngô Diệc Phàm bật dậy, điên cuồng đem Hoàng Tử Thao ôm vào lòng, đau tới muốn chết đi, cảm nhận cơ thể gầy gò lạnh ngắt.Hoàng Tử Thao tựa đầu vào vai anh, bên tai Ngô Diệc Phàm mà thì thầm thực nhỏ, dùng hết sức lực cuối cùng mà nói:_ Phàm Phàm… Đã được anh yêu thương… Là điều tuyệt vời nhất. Em chết đi…không luyến tiếc… Em…yêu…anh…Bàn tay ôm lấy tấm lưng anh trượt dần, rồi buông thõng xuống.Ngô Diệc Phàm ôm chặt lấy Hoàng Tử Thao, giữa ánh nắng đang tắt, khóe miệng nở thành một nụ cười, thanh âm vang lên nhẹ như không._ Anh cũng rất yêu em, cô dâu của anh…~*~*~*~ END CHAP 33 ~*~*~*~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co