Truyen3h.Co

Longfic Nyongtory Gri Sing Me To Sleep

Đến khi dỗ dành được Haru lần đầu tiên ngủ riêng một giường, không có cha kề bên thì đã hơn mười giờ khuya. Lúc SeungRi loay hoay chỉnh lại chăn mềm cho Haru thì JiYong đã đứng tựa vào cửa từ lúc nào. SeungRi bước nhẹ kéo JiYong ra hành lan rồi khẽ khép cửa lại.

– Haru chưa bao giờ ngủ một mình, con sợ nửa đêm nó giật mình dậy. – SeungRi lo lắng.

JiYong mỉm cười vuốt vuốt tóc mái của SeungRi, trìu mến nói:

– Con có thể ngủ chung với nó.

SeungRi lắc nhẹ mái đầu:

– Haru nên bắt đầu học tự lập...

JiYong đáp:

– Thế con ngủ cùng chú, nghĩa là chú không tự lập sao?

– Hửm...? – SeungRi ngơ ngác tròn đôi mắt, cái lý lẽ gì đây?

Sau khi phát hiện JiYong trêu ghẹo mình, SeungRi chỉ có thể bật cười xấu hổ. Đúng là đêm đầu tiên ở nhà mới, cậu không nên để Haru ngủ một mình. Nhưng SeungRi nghĩ Haru đã lớn, không thể cứ bám mãi lấy cha, đây là cơ hội tốt để thằng bé tách khỏi cậu. Nếu hôm nay cậu chiều chuộng ngủ chung với nó, nó lại vòi vĩnh ngày mai, ngày kia, thà rằng dứt khoát qua nhà mới, có phòng mới, là phải ngủ riêng một mình.

Quyết định này hoàn toàn là vì Haru, không hề đan xen lời nói ban chiều của JiYong. Chỉ là khi JiYong trêu ghẹo, SeungRi mới chợt nghĩ có phải hắn hiểu lầm cậu không, rằng là vì hắn cậu mới bỏ Haru một mình.

– Thật ra...

– Vào đây!

SeungRi chưa kịp giải thích điều gì thì JiYong đã nắm tay cậu đi về phía phòng hắn. Sau vài giây khó xử SeungRi quyết định không phân trần gì nữa. JiYong nghĩ sao cũng được, về bản chất là cậu thật sự muốn ở cạnh hắn.

Căn phòng so với trước đây không gì thay đổi, vẫn tông màu xanh lành lạnh đó, vẫn nét xa hoa cao sang đó, và vẫn mang đến cảm giác bản thân không thuộc về nơi chốn này. SeungRi như một thói quen bước vào vài bước rồi ngập ngừng đứng lại, cái mặc cảm con cóc nhỏ gặp thời được ngồi vào mâm son ở trong cậu quá lớn, cậu không thể tự nhiên cứ sóng bước cùng JiYong được.

JiYong ngược lại rất hào hứng, hắn để SeungRi đứng giữa phòng, mặc cậu ái ngại nhìn ngó xung quanh. Đến khi ánh mặt SeungRi dừng lại ở chiếc tủ nhỏ mà trong trí nhớ của cậu là nó chưa từng ở trong căn phòng này, JiYong mới tiến đến và mở hai cánh cửa tủ ra.

Đôi mắt SeungRi vốn dĩ rất tròn, hiện tại còn tròn hơn nữa. Bên trong tủ tươm tất treo gọn tất cả quần áo của cậu, những vật dụng cá nhân và nhiều thứ linh tinh khác.

– Cái này...

Tất nhiên SeungRi hiểu rõ ý nghĩa của việc chiếc tủ kia được đặt ở trong gian phòng này, nhưng sự thật vẫn khiến cậu ngỡ ngàng đến không thốt nên lời.

JiYong đắc ý với nét ngơ ngác của SeungRi, hắn khép cửa lại rồi ngồi xuống đầu giường, tay đập đập vào chỗ trống bên cạnh. SeungRi hiểu ý, chậm rãi bước đến ngồi vào vị trí ấy.

JiYong nhẹ nhàng hỏi:

– Con chấp nhận chia sẻ chung căn phòng này với chú chứ?

SeungRi thật chỉ có thể cười ngượng, lí nhí:

– Chú đã tự quyết định hết còn gì.

JiYong bật cười, ngã người tựa vào thành giường. SeungRi cũng thở mạnh một hơi để xua tan căng thẳng.

– Nhà của chú chừng ấy năm vẫn chẳng gì thay đổi cả. – SeungRi khơi gợi sang câu chuyện khác để không khí bớt ngượng ngùng hơn.

JiYong ừ nhẹ một tiếng qua loa.

SeungRi phỏng đoán: – Chắc do chú chuyên tâm làm việc quá nên không có thời gian bày biện lại căn nhà chứ gì?

Lần này cả tiếng ừ cũng không có, JiYong lại trầm ngầm nhìn SeungRi thật lâu.

SeungRi có chút chột dạ, cũng nhìn đáp trả lại JiYong.

– Đúng là như vậy. – Giọng JiYong bất chợt nghiêm túc – Từ ngày con rời đi, chú cũng rất ít khi về nhà.

SeungRi nhướng đôi mày thương cảm, tìm kiếm câu trả lời.

JiYong chậm rãi nói:

– Mọi nơi trong căn nhà này đều ghi dấu hình bóng của con, chú không muốn bản thân bi lụy vào nỗi nhớ, nên thà không đối diện.

Rồi hắn tự cười mỉa mai:

– Đàn ông phải luôn cứng rắn mạnh mẽ, chỉ có bản thân họ tự hiểu sự mạnh mẽ đó chỉ là giả tạo mà thôi.

SeungRi nghe mặn đắng trong vòm miệng, có phải cậu vừa được nhìn thấy sự yếu đuối của người đàn ông luôn trầm tĩnh này không? Có phải JiYong đang cố giải bày: không có cậu, tâm hồn rắn rỏi của hắn đã từng sụp đổ.

– Lúc chú Victory rời đi, chú cũng như thế sao?

Câu hỏi vuột ra ngay lập tức khiến SeungRi hối hận. Tại sao cậu lại quẩn trí muốn so sánh cảm xúc của JiYong lúc đó chứ.

Nhưng JiYong vẫn luôn ứng xử bao dung với mọi hành động dại dột. Hắn có biến sắc một chút nhưng tức khắc mỉm cười.

– Victory là bầu trời của quá khứ, còn con là hiện tại và tương lai.

– Con xin lỗi... – SeungRi cúi gầm mặt. Cậu vốn dĩ không có tư tưởng ganh tỵ hay hơn thua tình cảm mà JiYong dành cho cậu và cho Victory có gì khác biệt. Cậu chỉ trong phút chốc hiếu kì, chỉ là hiếu kì mà thôi.

JiYong dịu dàng xoa mái đầu SeungRi:

– Con có quyền được thắc mắc điều đó. Bởi nếu chúng ta sống cùng nhau thì nên chân thật tình cảm với nhau, đúng không?

SeungRi xấu hổ đến không biết nói gì, JiYong liền nheo mắt bông đùa.

– Chú đã từng say đắm yêu Victory, và đó là quá khứ. Còn quá khứ của con thì thế nào? Có phải cũng nên thành thật chia sẻ với chú không?

JiYong đưa ra yêu cầu về "lịch sử tình yêu" của cả hai khiến SeungRi có chút lúng túng. Bởi suy nghĩ về cuộc đời, cậu thật sự chưa từng nếm trải cảm giác yêu thương ai khác ngoài JiYong.

– Quá khứ trong suy nghĩ của con là nghĩ về những cô gái đẹp, da trắng, chân dài... Con không hề nghĩ sẽ yêu thương và chung sống cùng một người đàn ông.

– Hửm...? – JiYong thừa nhận hắn hơi sốc với lời thú nhận quá thật thà của SeungRi. Nhưng chẳng phải chính hắn đề ra yêu cầu nói thật về quá khứ sao. Một chút suy nghĩ ma mãnh thoáng qua trong đầu, JiYong liền bật người dậy, kề sát vào SeungRi.

– Vậy con có muốn trải nghiệm thế nào là chung sống cùng một người đàn ông không?

Hơi thở của JiYong khiến hai tai SeungRi đỏ bừng lên, nhịp tim bất ngờ dồn dập. Ánh mắt gian trá của JiYong nhìn xoáy vào cậu như thách thức, vô tình khơi dậy dục vọng khao khát mà cậu kiềm nén bây lâu nay. Đáp trả lại câu nói bông đùa của JiYong, SeungRi hạ giọng:

– Chú nghĩ xem?

SeungRi chú mục nhìn thẳng vào JiYong không chút nhượng bộ. Đôi ngươi đen láy xoáy sâu vào lòng hắn, cảm giác như một đứa trẻ rất mong chờ khám phá điều thú vị. JiYong cũng lặng im quan sát SeungRi thật lâu, để hai ánh mắt cứ chạm nhau trong khoảng cách thật gần.

Nhìn đến bất động.

Đột nhiên bàn tay JiYong khẽ vươn lên nâng cằm SeungRi, để gương mặt cậu rõ hơn trong mắt hắn. Từ từ, ấn xuống một nụ hôn trên làn môi ấm kia.

Bờ vai SeungRi run run, cơ thể căng thẳng đến cứng nhắc. Khi quá yêu thương và mong nhớ một người, giây phút được gần gũi hoan ái không thoát khỏi cả tinh thần lẫn thân xác đều chấn động.

JiYong hôn thật nhẹ rồi mau chóng tách rời ra, sau hai giây hắn lại tiếp tục một nụ hôn khác. Ấm áp và mềm mại, ngọt ngào lẫn mênh mang.

Trong giây phút nụ hôn kéo dài đó, lửa tình của cả hai gần như vụt cháy. SeungRi liền ôm chặt JiYong, JiYong vội vàng đẩy cậu ngã xuồng giường, thân quấn lấy thân, môi kề môi dây dưa không dứt.

Hôn đến mê muội, hôn đến quay cuồng, hôn bằng tất cả sự khao khát lẫn nhau.

Khi cả hai lăn qua lộn lại rồi cùng nhau thở gấp, SeungRi đã ở dưới thân JiYong, quần áo trên người cũng tự lúc nào được cởi bỏ. Cả hai lại tiếp tục nhìn nhau, như thể chưa tin điều này là sự thật, như thể chắc chắn người trước mắt mình là thực thể, không phải mộng du.

–  SeungRi! – JiYong khẽ thì thầm.

SeungRi nhướng mày cao hơn, vẻ nhạc nhiên. 

JiYong quan sát biểu cảm đó rồi mỉm cười.

Cả hai hoàn toàn không còn trang phục gì trên người, JiYong đã nằm hẳn phía trên SeungRi, tấm chăn dày hờ hững phủ lên người hắn. Trong khung cảnh ám muội mà ai cũng biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì, JiYong lại nhấn rõ tên của SeungRi. SeungRi hiểu, một khi giữa cậu và hắn phát sinh quan hệ xác thịt, cũng có nghĩa cái luân trường đạo lý cha- con mà trước giờ JiYong vẫn giữ sẽ sụp đổ.

Trước khi JiYong lại tiếp tục một tràng hôn cuồng nhiệt, môi SeungRi mấp máy:

– Kwon JiYong!

Bây giờ đến lượt JiYong ngạc nhiên, trân người nhìn cậu. Gọi cả họ lẫn tên một người, lại là trưởng bối, không phải là hành động bình thường.

SeungRi cũng quan sát sắc mặt JiYong một hồi rồi mỉm cười, còn cười thành tiếng, chủ động nâng cằm dạo quanh một nụ hôn.

Họ gọi tên nhau, để cùng khẳng định hiện tại họ đến với nhau vì chính con người của cả hai chứ không còn là mối quan hệ cha – con mờ mịt.

JiYong tỏ vẻ rất thoả mãn với phản ứng của SeungRi. Môi hắn vẽ lên một nụ cười rồi cúi xuống, kéo dài nụ hôn từ môi SeungRi đến giữa ngực cậu. Chiếc lưỡi ướt át xoay quanh hạt châu nhỏ, khiêu khích cảm xúc kẻ đang run rẩy bên dưới.

Hai tay SeungRi xoa nhẹ vào làn tóc JiYong, ngoan ngoãn phối hợp cùng hắn với từng hơi thở gợi tình.

Cho đến khi nụ hôn của JiYong kéo dài xuống phần eo của SeungRi, trái tim cậu như đập rộn rã hơn. Trên thân không gì bao phủ, JiYong càng di xuống nữa thì những gì tư mật càng lộ ra ngoài. Mặt cậu từ từ đỏ lên, vô thức tạo ra phản kháng nho nhỏ, khép chặt hai chân lại, người cũng bật dậy chống hai khuỷu tay ra sau, tròn mắt nhìn JiYong.

Không phải là lần đầu tiên JiYong gần gũi như vậy với SeungRi, chính vì chợt nhớ ra bản thân đã đối với cơ thể cậu mơn trớn không ngừng thế này trong hoàn cảnh nào, lòng JiYong mới động.

Hắn nhẹ nhàng đẩy hai chân cậu dang rộng và thả lỏng hơn, bàn tay dịu dàng xoa vuốt phần đùi non mềm, ánh mắt như có như không liếc nhìn cậu.

– Con... thật sự ổn chứ? – Trong câu hỏi mang chút dè chừng, bàn tay lại không ngừng lôi kéo trầm mê.

SeungRi ngửa người dang rộng chân, JiYong lại quỳ thẳng vuốt ve đùi cậu, tư thế như vậy khiến SeungRi hoàn toàn thấy rõ phần nhạy cảm của cả hai, cương ngạnh hồng hồng, hiên ngang hùng dũng.

SeungRi hít sâu một hơi, cố trấn định tâm tư, nói khẽ:

– Con đã được chú thanh tẩy, không phải sao?

JiYong đưa ánh mắt nhu hòa lại chua xót nhìn SeungRi, từ cái bật dậy khi nãy của cậu đã nhắc nhở hắn, cậu vốn không quên bản thân đã bị David Ju cường bạo như thế nào. Ngày đó tuy bác sĩ không tìm thấy tinh dịch trong người SeungRi, nhưng không có khả năng gã đồi bại kia không dùng áo mưa khi hành sự. JiYong e rằng bóng ma sợ hãi ngày ấy sẽ khiến SeungRi khổ sở nếu hắn lại làm vài điều tương tự với cậu như David Ju.

Nhưng nếu SeungRi vẫn còn nhớ rõ hắn đã từng thanh tẩy cho cậu, có lẽ, mọi thứ sẽ không tồi tệ như hắn nghĩ?

JiYong đặt một nụ hôn lên đầu gối SeungRi, năm ngón tay lại mơn man chạm vào vật bé bé kia, xoa nắn dịu dàng, như khơi như gợi và cũng là dò xét.

SeungRi bị kích thích đến run cả người, hơi thở phập phồng không trấn định.

JiYong vừa hôn, vừa miết vật nhỏ, lại liếc nhìn SeungRi.

Vẻ đẹp yêu mị của SeungRi khi bị kích tình lại càng trở nên yêu nghiệt hơn, giữa không gian mờ ảo này ngũ quan sắc nét kia như miếng mồi ngon khao khát người ta dày vò. Hai cánh môi hồng hé mở để hít thở sâu, phát ra từng âm thanh thanh thản nhẹ nhàng:

– Chú thật sự đã thanh tẩy cho con, con từ lâu đã không xem David Ju là nỗi sợ nữa.

Ngay cả cha ruột cậu cũng dám vứt bỏ, cơ bản không còn sự đau đớn nào thống khổ hơn điều đó. Với SeungRi hiện tại, lựa chọn quên đi tất cả để toàn tâm toàn ý ở cạnh người đàn ông trước mắt là hướng đi duy nhất cậu có thể bước. JiYong sẽ che chở cho cậu, hắn đã cam đoan điều đó.

JiYong khiêu nhẹ hàng mi, cắn nhẹ vào đầu gối SeungRi đồng thời động tác trên tay bất chợt lên xuống dữ dội, thật sự muốn đem hết sức lực dày vò vật bên dưới.

SeungRi thình lình bị xung điện mãnh liệt tấn công, không tự chủ được bật ra tiếng rên ngắt quảng, quá nhanh và kích động đến mức hông cậu vô thức cong lên, choáng váng xuất ra ngoài.

Cảm giác như có cơn bão dữ vừa quét qua.

Quét sạch tâm trí của SeungRi theo cao trào vừa rồi.

SeungRi tròn mắt thở hồng hộc, đồng tử chẳng chút tiêu cự. Bản thân cậu vẫn chưa hoàn hồn sau lần lên đỉnh chóng vánh đến bàng hoàng.

JiYong mỉm cười gian trá với lấy khăn giấy trên kệ giường để lau tay, rồi thản nhiên dưới ánh nhìn trân trối của SeungRi, chậm rãi kéo dài nụ hôn ngang qua đùi, xuống đầu gối, bắp chân, cuối cùng hắn quỳ thẳng cả người, liếm nhẹ vào ngón chân của cậu. Hắn sẽ khiến SeungRi quên hết tất cả khổ đau, trong tâm thức chỉ lưu lại duy nhất hình ảnh giao hoan cùng hắn.

Tận mắt nhìn thấy chiếc lưỡi mềm truyền đến cảm giác ướt át quanh ngón chân, SeungRi vô thức thở mạnh một hơi, càng ngượng, càng thích, càng chăm chú nhìn. Hay đúng hơn là vẫn còn chìm trong cảm giác tê dại vừa rồi. Rất hưng phấn.

JiYong cắn nhẹ vào ngón út của SeungRi, nheo đôi mắt trêu đùa.

– Bắt đầu nhé?

SeungRi nuốt khan giọt nước miếng, hai má đã đỏ như mặt trời, môi mím nhẹ vào nhau gật gật mái đầu, rồi lại rất nhanh lắc đầu, rồi không biết làm sao chỉ giương mắt nhìn. Mọi thứ thật mới lạ khiến cậu có chút chờ mong, rồi vì màn cao trào vừa rồi mà lả người gắn gượng. Cảm xúc rất hổn loạn.

JiYong vẫn giữ một chân của cậu trên vai, xoay người mở ngăn tủ bên kệ giường, lấy ra tuýt kem nhỏ. Xong, hắn rất tự nhiên dang rộng hai chân SeungRi ra, xoa lớp kem lạnh vào nơi tư mật.

SeungRi hít một hơi, uốn éo người ngượng nghịu. Xúc cảm bị xâm chiếm lành lạnh đó khiến cơ thể không lặng yên được. Sao có cảm giác bản thân không gì che đậy này như miếng thịt ngon mặc JiYong đảo qua, đảo lại?

JiYong vẫn để một chân SeungRi lên vai, hắn ngã người xuống khiến cơ thể cậu gập lại, bày ra hậu huyệt rất dễ dàng tiếp nhập. Ngón tay hắn xoay vòng bên trong, từ từ mở lối đi nhỏ, trong khi tay kia thì bất chợt che ngang tầm mắt SeungRi, để cậu mơ hồ hít thở trong từng đợt sóng trào xúc cảm.

Xoay và xoay, vỗ về gợi lối, không nhanh không chậm, SeungRi bị che mắt càng cảm giác sự châm chiếm kia rõ ràng hơn. Giọng cậu gần như nức nở:

– JiYong, cảm giác... không chịu nổi...

JiYong hơi dừng lại động tác, lo lắng:

– Có đau không?

SeungRi xoắn xuýt:

– Không, không đau... nhưng..

Vừa khoái cảm vừa khó chịu, rất kì quái.

JiYong cười khẽ, lại tiếp tục động tác nhanh hơn với hai ngón tay đi vào, trù động khắp nơi.

– Làm như vậy, chút nữa sẽ không khiến con bị thương, cố chịu một chút. – Hắn an ủi.

– Ưm...

Ngón tay JiYong dạo quanh khắp mọi nơi, từ nhẹ nhàng đến cuồng nhiệt, thèm khát khám phá mọi hang cùng ngõ hẻm bên trong, chọc ngoáy không ngừng. Cứ mỗi đợt sóng triều cảm xúc như vậy, SeungRi không thể tự chủ ngăn được hơi thở nặng nề. Không phải là rên rỉ, nhưng trong màn đêm yên ắng đó thì hơi thở trầm trọng kia cũng quá ái muội mập mờ.

– Ji - JiYong...

SeungRi gần như rít lên với sự tấn công ngày càng mãnh liệt của JiYong. Tay hắn chạm đến một điểm sâu tận bên trong khiến SeungRi nhất thời như bị điểm huyệt, hai mắt mở tròn đẩy tay đang che mắt mình ra, người cũng nảy lên mà uốn éo không ngừng. Cái nơi đó làm đầu óc cậu quay cuồng, kích thích cả thành huyệt khiến nó khao khát nuốt trọn hết mọi thứ, muốn một thứ gì đó dũng mãnh hơn thâm nhập vào mà chà đạp.

– Là chỗ này sao ~ – JiYong thì thầm thật khẽ bên tai SeungRi, rất nhanh rút ngón tay ra, cẩn thận từ từ tiến vào.

Chậm rãi tiến nhập một chút một, SeungRi cũng hiếu kì chống tay, thẳng lưng dậy, nhìn lom lom. Nơi mà cả hai giao hoan ấy từ từ mở rộng, theo động tác của JiYong mà lặng lẽ cắn nuốt một thứ không vừa tầm.

Da thịt tiếp xúc da thịt, lại là ở nơi nhạy cảm nhất, nên cảm giác sự tồn tại của JiYong trong cơ thể mình thật rõ ràng. SeungRi cắn nhẹ vào môi, càng trân mắt nhìn quá trình công thành đoạt đất ấy không sót một khoảnh khắc nào. Nơi tư mật nhỏ bé của cậu thế nhưng thật sự từ từ nuốt trọn chiều dài ấy, từ từ trướng trướng phía bên trong, bao dục vọng lẫn khao khát được lấp đầy.

Nhìn biểu tình sững sờ lẫn kì dị của SeungRi, JiYong không khỏi bật cười. Theo hiểu biết tình trường của hắn, thời khắc tiến nhập này sẽ vì xấu hổ mà che mặt, hoặc là ngượng ngùng phối hợp cho nó qua nhanh, sẽ chẳng ai như SeungRi chăm chú nhìn thật kỹ rồi hít hà cảm nhận cái đau bị xâm chiếm một cách hiếu kì đến vậy.

Khi cả hai đã hoàn toàn sát chặt vào nhau, SeungRi như bừng tĩnh đại ngộ, nâng ánh mắt lên nhìn JiYong phía trên. Đột nhiên, mặt cậu đỏ ửng, hai khuỷu tay cũng vô lực chống đỡ cơ thể mà đỗ sập xuống giường.

JiYong... JiYong thật sự ở trong cậu.

SeungRi lúng túng đến sắc mặt càng đỏ hơn nữa, cuối cùng, cậu quyết định làm như JiYong ban nãy, trực tiếp đem tay che ngang tầm mắt mình.

JiYong càng thích thú với biểu hiện đầu đời của SeungRi, trầm ngâm gọi.

– SeungRi ~

– ...

– SeungRi ~

– Dạ?

– Không đau sao?

Lắc đầu.

– Cảm giác được chú bên trong sao? – Mặt dày trêu ghẹo

Lắc đầu càng mạnh, mặt đỏ hơn mặt trời.

JiYong bật cười thật sự, lao đến bắt lấy môi SeungRi, cuồng hôn. Cậu thật sự đã chọc đến con thú hoang trong lòng hắn.

Lối đi đã được mở đường thật kĩ, JiYong rút ra một nửa có chút dễ dàng rồi bất ngờ đẩy mạnh vào địa điểm vừa khám phá ban nãy, SeungRi thình lình rít lên một tiếng, cào loạn khắp nơi muốn trốn khỏi sự trù dập vũ bão này. Cái nơi mà JiYong không ngừng va chạm đến, đâm sâu tới truyền ra hàng vạn cảm xúc quái đản rồi lan vào tận não bộ SeungRi, vừa ngất ngây vừa khó chịu đến mức khó thở.

SeungRi hoảng hồn thụt người lại, liền bị JiYong chế trụ yên một vị trí, hắn không chút buông tha mà trù dập nơi kia bằng từng đợt ra vào mạnh mẽ. SeungRi không kiềm chế nổi mà la lên a á, dù cậu đã cố tiết chế âm lượng của mình, nhưng thật sự nhịn không được cái xúc cảm này, tâm trí loạn hết một đoàn tròn vo, trước mắt cậu mơ mơ hồ hồ choáng váng.

– Không, ... a! chậm...

Quá mãnh liệt cho lần đầu tiên, SeungRi sau khi cào loạn thì phải chống cả hai tay ra sau để giữ bản thân không bị xốc nãy lên. Người phía trên cậu không còn hình ảnh lịch thiệp dịu dàng, cũng không có trầm tư ổn trọng. SeungRi cảm giác mình như con mồi nhỏ, bị cuồng dã gặm cắn đến hơi thở cuối cùng.

Đúng, cuồng dã khiến từng tế bào đều tê dại.

Đó là cách hoan ái trên giường của JiYong, dịu dàng mở lối tìm kiếm điểm mẫn cảm nhất của người yêu, sau đó sẽ trù dập người bên dưới cho đến không có đường chạy trốn, chỉ có thể vô vọng gào thét trong điên dại, sung sướng, quoặn quẹo, ngoài tình thú ra thì chẳng thể suy nghĩ được điều gì.

SeungRi rên rỉ đến bất lực, toàn thân một lớp mồ hôi dù máy lạnh vẫn phả ra làn gió đông vù vù. Một tư thế, hai tư thế, ba tư thế, nhưng cái vật nam tính kia thần kì chỉ đâm đúng vào chỗ khoái lạc nhất của cậu, đúng là khiến người ta quay cuồng mất hết lý trí. Bản tính SeungRi hay lặng lẽ cúi đầu, thế mà hiện tại trên giường lại bị quấn cho thét gào rên rỉ, cuối cùng chỉ có thể hừ hừ mệt mỏi trong nước mắt.

Khi JiYong dừng mọi động tác, thở dốc liên hồi thì SeungRi bên dưới cũng rệu rã nửa tỉnh nửa mê. Cả hai thất thần cả thân lẫn mắt đều bất động, chỉ có lồng ngực phập phồng cùng tiếng hít hà từng ngụm dưỡng khí. Cứ như mọi thứ vừa diễn ra đều là hoang đường.

Đối với kẻ ăn chay nhiều năm như JiYong thì đêm nay đã là tiết chế lắm rồi. Hắn cũng không quên là lần đầu tiên của SeungRi mọi thứ phải nhẹ nhàng êm ái. Thế nhưng cơ thể ma mị đầy yêu nghiệt của SeungRi lôi kéo hắn vào chốn thiên đường và để hắn lạc luôn tại đó. Quên lối về, quên lý trí, chỉ có dục vọng trầm mê. Hắn thật sự muốn đưa đẩy thật sâu, thật cuồng bạo để cả cơ thể cậu cùng hòa vào hắn mới thỏa lấp được khát vọng yêu thương.

SeungRi mênh mang cảm giác JiYong vén lên tóc mái bị ướt đẫm của cậu, sau đó cũng cảm giác được nụ hôn ngọt ngào trên môi.

– Ưm... con ổn chứ?

SeungRi thở phì phò, bản thân cũng không biết có ổn hay không. Trong những lần luật động cuồng liệt của JiYong, cậu đôi khi muốn tắt thở. Tim đập quá nhanh, khoái cảm như sóng cuộn hết linh hồn, bây giờ thất thần như cái xác.

Nhìn người bên dưới chỉ có thở mà không trả lời, JiYong yêu thương trao cho cậu thêm một tràn nụ hôn nữa.

SeungRi mơ màng đáp lại, rồi bên tai văng vẳng tiếng thì thầm.

– Một lần nữa nhé?

Bốn tiếng như sét đánh, đánh bật SeungRi tỉnh dậy giữa cơn mê. Vật cường đại bên trong vốn lưu luyến không chịu đi ra giờ lại một lần nữa cương ngạnh, đụng đụng chạm chạm vào tận sâu nơi khoái hoạt. SeungRi trừng lớn mắt cố đẩy JiYong ra, gần như quyết liệt cự tuyệt.

JiYong liền dỗ dành, cắn cắn tai cậu.

– Là con đã từng câu dẫn chú, không phải sao?

SeungRi run rẫy, mấp máy môi:

– Là con khi đó... không biết trời cao đất dày...

Đêm nay cậu đã hai lần xuất, thật sự vượt mức chỉ tiêu của một nam nhân bình thường nha. Nếu còn tiếp tục...

JiYong dứt khoát xoay người SeungRi lại, để cậu quỳ phía trước hắn. Môi hắn say đắm mơn trớn lên bờ lưng trắng mịn, lạc giọng nói:

– Cho chú cảm giác thật sự sự tồn tại của con...

JiYong bắt đầu động, toàn thân SeungRi máu huyết sôi trào, trái phải trên dưới đều có xung điện chạy quanh. Hai tay nắm chặt ra giường làm điểm tựa, cơ thể theo từng nhịp điểu sốc nãy lên phía trước, cổ họng bất giác cũng phát ra âm thanh lạ kì.

Chú JiYong của cậu về phương diện ở trên giường, thật là quá mãnh liệt.

SeungRi cố gắng không giãy giụa mà hứng chịu từng đợt sóng tình của JiYong. Khoái cảm ồ ạt đến tiếp nhận không nổi. Cuối cùng, cậu bỏ mặc, trực tiếp gục xuống giường nhắm mắt lại.

Khi JiYong tĩnh lặng ôm lấy cậu mà âu yếm nâng niu, SeungRi đã gần như không còn ý thức. Lênh đênh trong giấc mộng, cậu hừ nhỏ đầy thoải mái với từng nụ hôn, từng xúc cảm vuốt ve nhẹ nhàng.

– Chú JiYong... – SeungRi vô thức chép miệng, gọi.

– Hửm?

– ...

SeungRi nói gì đó JiYong không nghe rõ, hắn khẽ mỉm cười vuốt nhẹ lên đôi mắt nhắm ghiền kia. Cứ như thể SeungRi không cam lòng phải ngủ lúc này, mà rất bức rức muốn bày tỏ nỗi lòng.

JiYong cũng không để tâm điều đó, hiện giờ chỉ muốn hôn cậu.

– Chú JiYong... – Qua hồi lâu, SeungRi lại mơ màng gọi.

– Hửm? – Biết cậu nói mớ, JiYong vẫn kiên nhẫn trả lời, vẫn sũng nịch nhìn ngắm gương mặt ngủ say của cậu.

– ...

Lại không nghe rõ SeungRi nói gì, nhưng chốc sau, thanh âm thật rõ ràng.

– Haru thật giống chú.

– Ừ! – JiYong lập tức đồng tình.

SeungRi lại thì thầm như thật sự đang trò chuyện với JiYong:

– Ở bên chú...

– Sao? – JiYong liền dán sát lỗ tai vào miệng cậu để lắng nghe. Hắn cảm thấy trò đối đáp với kẻ không cam lòng ngủ say kia thật thú vị.

Thế nhưng qua thật lâu, cũng chỉ nghe tiếng thở đều đều của SeungRi.

Khi JiYong hoàn tất việc thu dọn "chiến trường" của hai người và chuẩn bị chui vào ổ chăn ôm SeungRi ngủ, lại nghe cậu mơ màng thủ thỉ:

– ... thực hạnh phúc.

JiYong lặng người trong vài giây, rồi gắt gao siết chặt lấy cậu.

– Ừ, ở bên chú, con sẽ luôn hạnh phúc! – Hắn cam đoan, dù rằng cậu không thể nghe thấy.

***

Có thể do lạ chỗ hoặc vì vài lí do nào đó, hoặc chính sự bức rức không muốn ngủ say lúc tối, SeungRi bừng tỉnh khi trời còn chưa sáng hẳn. Cơ thể cậu đang cuộn tròn trong vòng tay của JiYong, lắng nghe hơi thở đều đều của hắn.

Liếc nhìn nét mặt tĩnh lặng của ai kia, so sánh với kẻ mãnh liệt vừa chà đạp mình, SeungRi càng đen mặt không thể lấy cả hai hình ảnh đó đem hòa làm một.

SeungRi vừa xấu hổ vừa giận, dùng tay đẩy JiYong ra rồi ngồi dậy, miệng vô thức a lên một tiếng. Thiệt là, đau quá đi.

Vai đau, lưng đau, chỗ nào đó cũng đau. SeungRi bất lực nằm xuống, thở phì phì. Trước mắt là một mảng không rõ ràng hai con người quấn lấy nhau, kịch liệt trên giường vận động. SeungRi vẫn còn chưa tin mình và JiYong có thể tiến đến một bước này.

JiYong bị đẩy ra vẫn mơ màng không tỉnh, lại xoay người ôm chặt SeungRi vào lòng. Trước khi chìm vào giấc ngủ hắn còn hôn nhẹ vào má SeungRi.

SeungRi bị ôm cứng lại cố vùng ra. Đêm "tân hôn" mà cậu khao khát bấy lâu nay cứ như thế mà dập dìu trôi qua với toàn thân không thể động đậy. JiYong nặng ngoài sức lực yếu ớt của cậu.

***

Khi SeungRi mơ màng tỉnh dậy lần thứ hai trời đã sáng hẳn. Là giọng nói ồn ào của Haru khiến cậu tỉnh.

– Tại sao con phải ngủ riêng mà appa thì không? – Haru vẫn tiếp tục chấp vấn lần thứ n kể từ khi mò vào gian phòng này và phát hiện SeungRi nằm trên giường JiYong.

JiYong đang thắt caravat, miệng tủm tỉm cười không đáp trả.

Haru nhăn mặt, chu mỏ:

– Bác JiYong nói xem? Appa bảo qua nhà mới phải tự lập, phải ngủ riêng, nhưng appa lại chạy qua phòng bác JiYong ngủ!

SeungRi cứng đờ trên giường, mồ hôi vô thức rịn ra, lập tức giả vờ ngủ say như chưa từng tỉnh dậy.

Đứa con này của cậu, giỏi nhất là phá đám những giây phút ngọt ngào của cậu và JiYong. Rất nhiều sự việc đã chứng minh tội danh này thành lập.

JiYong liếc nhìn bờ vai của SeungRi khẽ động, bật cười thành tiếng rồi kéo Haru ra ngoài. Chân của Haru đã có thể đi lại nên tất nhiên nó phải đến trường. Sáng nay trong lúc SeungRi say ngủ, JiYong đã rất "tốt bụng" làm người appa tốt, gọi Haru dậy, thay đồ cho nó và chuẩn bị đứa nó đến trường.

– Thật sự quá không công bằng! Con cũng muốn ngủ cùng bác JiYong.

JiYong bật cười: – Không thể đâu!

– Vì sao? Vì sao SeungRi appa có thể?

– ...

– Vì bác JiYong đã cắn appa ư?

– ...

– Chiều về nhất định phải bắt appa SeungRi giải thích!

Haru bước xuống lầu mà giọng vẫn không thôi bức xúc. Nó cần câu trả lời thỏa đáng chứ không phải cứ đối diện với nụ cười bí hiểm của bác JiYong.

- Haru à! Con có muốn thêm một appa không?

Haru đưa ánh mắt lấp lánh nhìn JiYong, cậu bé hỏi lại:

- Thêm một appa nữa ạ, nghĩa là con có 2 appa sao?

JiYong vừa lái xe vừa mỉm cười nói:

- Đúng vậy, Haru có muốn Bác Jiyong trở thành Appa của cháu không?

- Muốn ạ, nhưng còn SeungRi appa? Con phải gọi như thế nào?

JiYong quay qua cười tươi với cậu bé:

- Thì con gọi SeungRi appa là appa nhỏ, còn bác là appa lớn, được không?

Haru thở dài ra chiều suy nghĩ, thực ra việc này không ảnh hưởng tới gia tài mà cậu bé đang được hưởng, suy đi tính lại không mất gì mà lại có khi còn hơn, nhóc con vổ tay vào đùi một phát rồi nói chắc nịch.

- Ok, appa lớn, chúng ta quyết định vậy đi.

JiYong cười thành tiếng, với tay xoa đầu của nhóc, thủ tục đầu tiên coi như xong.

***

Sau khi chắc chắn hai cha con nhà kia đã lên xe đi mất, SeungRi mới ngóc đầu dậy rón rén ra cổng kiểm tra. Cậu thở phù một hơi nhẹ nhỏm khi chỉ còn lại một mình. So với đối mặt với sự ngượng ngùng sau đêm đầu tiên với JiYong, cậu lại càng không muốn đối mặt với đứa con có hàng trăm câu hỏi chẳng biết làm sao trả lời.

Vì Haru phải đi học nên từ sớm JiYong đã mua sẵn đồ ăn sáng, hiện tại còn chừa một phần trên bàn cho SeungRi.

Chỉ trải qua một đêm mà SeungRi từ người khỏe mạnh trở thành kẻ yếu đuối bệnh tật. Mọi thứ đều đau, di chuyển khó khăn vô cùng. Hiện tại thì cậu quả thấm thía lời cảnh báo trước đó của JiYong. Thế nhưng từ những cái đau âm ẩm đó lại lan tỏa cảm giác ấm áp, cả cơ thể như được gió xuân vờn quanh xoa dịu vậy. Một cảm giác của hạnh phúc.

SeungRi rất nhanh dùng xong bữa sáng rồi dọn dẹp nhà, cậu không có thói quen ngồi lì một chỗ. Vận động cũng làm cho cơ thể thích ứng nhanh hơn, từ từ cũng không còn đau nhiều như ban sáng.

Sau khi dọn xong nhà cửa, thảnh thơi, SeungRi đến bên salon phòng khách, mở toan hai cánh cửa sổ, đón làn gió tươi mát buổi sáng.

Cuộc sống khổ đày của cậu, bắt đầu từ hôm nay, được ánh nắng ban mai này xóa sạch đi đau thương.

Cậu sẽ hướng đến một tương lai hạnh phúc.

Với gia đình của cậu. Bổng điện thoại cậu vang lên tiếng tin nhắn "Trưa hôm nay ANH muốn ăn gà hầm do EM nấu, chờ ANH nhé, yêu EM!"

  Nhìn ánh mặt trời nơi xa, SeungRi vô thức nở nụ cười, gương mặt hồng lên thẹn thùng. "Chúc anh một ngày tốt lành, em yêu anh!"  

----------- END---------------

"VỖ TAY!!!!!!!!!!!" Vậy là một Fic nữa lại kết thúc, cảm ơn tới tất cả các Reader đã bỏ thời gian đọc, hẹn mọi người ở một fic mới, đừng quên ủng hộ mình nhé.

VUI LÒNG ĐỂ LẠI TẤT CẢ LỜI BÌNH CỦA CÁC BẠN KHI ĐỌC XONG!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co