Longfic Taegi Vga Is This Love
Taehyung ghét khi mọi việc trở nên thế này, khi mà cả cậu và Yoongi quá ngượng ngùng để nhìn thẳng vào nhau. Có lẽ họ đã rất gượng gạo từ thuở ban đầu, nhưng chỉ tối hôm qua thôi Yoongi còn rất chủ động với cậu. Vậy mà Taehyung lại phá hỏng mọi thứ khi cậu để phần thú tính trong người nổi lên, suýt nữa là cậu đã làm chuyện đồi bại với anh. Taehyung tự hận mình vì điều đó.Nó kéo dài suốt một tháng trời và Taehyung còn chẳng dám mở lời với anh về bất cứ chuyện gì, có lẽ cậu vẫn bị mặc cảm tội lỗi. Nhưng mà đối với Yoongi, nó...nó không phải là điều gì kinh tởm cả, Yoongi không hề ghét nó, anh vẫn nhớ như in lúc đó mình đã hưởng thụ thế nào, nhưng khi cậu bắt đầu di chuyển nụ hôn đến những chỗ khác, là khi tiếng nói trong đầu Yoongi mách bảo rằng việc này không đúng. Khẳng định một trăm phần trăm rằng Yoongi không hề ghét nó.Một tháng trôi qua, đi theo nó là vô vàn sự thay đổi, có vài chuyện đã xảy ra, tốt có xấu có. Xấu là Taehyung đã bị đuổi khỏi nhà hàng mà cậu vẫn hay làm vì dính líu tới vụ Jimin cưa cẩm con gái ông chủ, đáng lẽ Taehyung không nên giúp đồ xỏ lá đó... Và điều tốt là cậu tìm được công việc mới ở một underbar, vì đó là chỗ bí mật nên nó khá xa nhà, và giờ giấc không ổn định nên Taehyung gần như lúc nào cũng ở bên ngoài, Yoongi thì đóng đô ở nhà hàng xóm hoặc ở lì trong nhà."Seokjin hyung, là em Yoongi đây, em vẫn ổn, anh thì sao ?...Hyung em có chuyện muốn nhờ..."Yoongi đã quen với việc Taehyung thường xuyên vắng mặt và cậu tránh mặt anh như tránh hủi. Nói anh không để ý những chuyện như thế thì thật không phải, Yoongi giận lắm chứ, bình thường bên cạnh luôn có thằng nhóc lăng xa lăng xăng, chạy qua chạy lại chăm sóc cho mình, vậy mà bây giờ mất biệt, người lớn tuổi hơn đổ tội cho Taehyung ngu ngốc đã khiến anh phụ thuộc vào cậu, và bây giờ nó bỏ mặc anh như người ta vứt một con cún ra đường. Chính lúc đó Yoongi mới hiểu được anh cần cậu nhiều thế nào."Vâng hyung, em nghĩ kĩ rồi, ngày mốt em có thể chuyển về đấy. Sao anh lên đón em à ? Vậy có phiền không ?..."Anh cuối cùng cũng đã có quyết định của riêng mình.Đây là đêm thứ bảy, Yoongi thức đợi cậu về, điều này chắc cũng thành thói quen mất rồi. Anh kéo theo cái mền của cậu ra cái đi-văng ngoài phòng khách và ngồi lì ngoài đó, cuộn người trên cái ghế và hít hà mùi hương thoang thoảng đó, không biết đã bao lâu rồi anh không được ngủ chung với cậu, Yoongi nhớ lúc Taehyung ngủ cậu vẫn cho ngón tay cái vào miệng ngậm như một đứa trẻ. Những lúc Yoongi giật mình tỉnh giấc vào ban đêm vì những cơn ác mộng, cậu sẽ luôn ở bên cạnh dỗ dành anh và nói rằng 'Mọi chuyện ổn rồi, em sẽ bảo vệ anh'. Nhưng điều đó đã kết thúc vào một tháng trước. Cảm giác của anh lúc này thật là hụt hẫng.Vì đợi quá lâu nên Yoongi đã ngủ gục từ lúc nào. Gần bốn giờ sáng tên ngốc kia mới chịu vác mặt về, Taehyung bước vội vào nhà, vừa đi vừa lột phắt cái áo khoác và áo sơ mi trên người ra. Thật là bực mình, mấy đứa con gái trong bar cứ bám lấy cậu, Taehyung rõ ràng không thích rồi mà tụi nó cứ sáp sáp lại, người thì xịt rõ nhiều nước hoa nồng nặc đến nhức cả óc. Thế mà cho dù có khó chịu đến mấy cậu vẫn phải nở nụ cười, rồi lịch sự từ chối, nếu không mất khách thì công việc cũng mất luôn.Cậu đi ngang qua phòng khách, liếc nhìn thấy có cái ụ tròn tròn trên chiếc ghế sa-long dài, tò mò tiến lại gần thì từ trong cái ụ chăn đó cái đầu nấm màu đen trồi lên. Yoongi vốn nhỏ bé nên nằm vừa vặn trên cái salong, nghiêng đầu để dựa vào thành ghế trông hết sức không thoải mái. Taehyung ngồi hẳn lên bàn trước mặt anh, dạo này cậu quá bận rộn nên không thể chăm sóc Yoongi được, mắt cậu lướt qua người anh từ trên xuống dưới, từ bao giờ mà cổ tay người cậu thương lại nhỏ và rặt những xương thế này? Đôi gò má hồng hào phúng phính ngày trước bây giờ đã hóp lại ít nhiều và nhợt nhạt. Đôi môi anh đào lại khô khốc nức nẻ. Taehyung giận không thể tự đánh mình vì tội quá vô tâm với anh.Cậu nhấc bổng Yoongi lên bằng hai tay, bế anh lên phòng của mình, đặt anh nằm ngay ngắn trên giường rồi bước vào phòng tắm. Sau khi đã gội sạch mùi nước hoa trên người, mới tiến đến nằm bên cạnh ôm anh vào người. Yoongi vốn đã nhỏ con, bây giờ càng giống như được vùi sâu vào thân cậu hơn, nằm gọn lỏn trong vòng tay của Taehyung, điều này cũng hay nhưng cậu vẫn muốn có một Yoongi mũm mĩm để ôm hơn, thích thú nhéo lên cái má trắng sữa của anh, rồi lại cười cười vuốt ve. Cảm thấy người trong lòng có chút cựa quậy, rồi Yoongi mở mắt, Taehyung cứng cả người khi mắt họ gặp nhau, trong đôi con ngươi của anh có gì đó giận dỗi và soi mói, cũng có chút buồn phiền thất vọng. Nhưng sau đó nhanh chóng khép lại, yên tâm thở dài một cái."Người cậu vẫn còn mùi nước hoa này !""Thật sao ? Em đã tắm rất kĩ..."Yoongi nhếch mép cười trong khi mắt vẫn nhắm."Em xin lỗi.""Vì chuyện gì ?""Vì đã tránh mặt anh.""Và tại sao cậu tránh mặt tôi ?""Đêm hôm đó em đã...em xin lỗi !""Cậu hối hận vì đã hôn tôi à ?"Mắt Taehyung mở to, sao Yoongi lại có thể nghĩ như thế ?"Điều này nghe buồn thật đấy Taehyung, làm như hôn tôi tởm lắm vậy...""Không! Không phải như thế!" - Taehyung hốt hoảng nói."Thôi khỏi, không cần giải thích đâu..." Yoongi cố đẩy Taehyung đang ôm mình ra bằng một tay, nhưng càng như thế chỉ làm cậu ra sức siết chặt anh hơn thôi. Cuối cùng anh ngừng lại, nhưng giận dỗi quay người để lưng đối diện với cậu, còn mình áp mặt vào phía bức tường. Thật ra Yoongi có giận đâu, chỉ muốn làm người kia hoảng sợ tí thôi."Thật sự...thì em đã rất sợ..." Taehyung nhẹ nhàng lên tiếng."Em sợ hyung sẽ xa lánh em, sẽ nghĩ em là một thằng biến thái, bệnh hoạn...Em sợ anh sẽ ghét em nhiều hơn..."Yoongi như đông cứng, cậu ta thực sự nghĩ nhiều như vậy sao ?"Chắc anh phải cảm thấy ghê tởm em lắm..."Taehyung nghẹn ngào nói. Người Taehyung run lên dữ dội, Yoongi đoán rằng cậu ta khóc, thật ra khi nghe những lời đó anh cũng cảm thấy trái tim mình co thắt dữ dội. Yoongi cũng có thể cảm thấy nỗi đau của cậu như của chính mình. Họ là những con người bất hạnh tìm thấy nhau và nương tựa vào nhau, vậy mà suốt những năm qua tất cả những gì anh làm là xát muối vào tim cậu.Taehyung ngạc nhiên khi bàn tay ấm áp của ai đó đặt trên mặt mình. Và giống như lần trước Taehyung làm với mình, bằng đôi tay còn sót lại anh âu yếm lau đi giọt nước vương trên hàng mi. Đôi mắt anh thập phần lo lắng và ôn nhu. Yoongi cười với cậu, đây là lần đầu tiên anh nở nụ cười với ai đó trong cả hai năm nay. Anh còn không biết mình cón có thể làm vậy. Chỉ là anh muốn an ủi một phần nào đó tổn thương của Taehyung."Anh không ghét cậu...cũng không ghét cậu hôn anh..."Yoongi nói rồi ấn môi mình lên môi Taehyung, chỉ là một nụ hôn phớt, không quá mười giây và Yoongi dứt ra trước để nhìn thẳng vào mắt cậu. Thở dài một cái rồi nói tiếp."Nhưng việc cậu dành tình cảm của mình cho anh...Anh không chấp nhận được...""Tại sao ?""Chúng ta là anh em...""Anh nói gì vậy ? Anh còn chưa bao giờ gọi em một tiếng 'em trai' ...""Anh không gọi, không có nghĩa là chúng ta không phải anh em""...."Taehyung tức muốn chết, rõ ràng con người này đang nói dối, ai mà tin được những lời anh nói."Anh xin lỗi, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể ..."Yoongi không thể yêu Taehyung như thế này, sẽ có người dành cho cậu nhiều tình cảm hơn anh. Sẽ là ích kỉ nếu anh giữ cậu cho riêng mình."Anh đã...gọi điện về cho anh họ Seokjin ở Daegu, ngày mai anh ấy sẽ đến đón anh và bọn anh sẽ chuyển về đấy. Không khí trong lành ở đó sẽ tốt cho sức khoẻ hơn..."Taehyung tất nhiên không chịu nhưng Yoongi đã nhanh chóng dùng một tay bịt miệng cậu lại."...Với cả anh cũng cần thời gian để điều chỉnh lại bản thân mình...""Có cần làm đến như thế không ? Sao anh có thể bỏ rơi em mãi như vậy chứ ? Em đã làm gì sai ? Bộ yêu một người là tội lỗi sao ?"Taehyung phát khùng lên rồi, sao Yoongi cứ hết lần này đến lần khác hành hạ cậu, đau đớn như vầy là chưa đủ sao ? Cậu ngồi phắt dậy, dùng hai tay đè mạnh anh xuống giường. Ngấu nghiến cặp môi mọng đỏ kia, thèm khát và dữ dội như muốn hút hết sinh khí còn lại trong anh. Taehyung đau khổ và Yoongi biết anh chỉ làm nó tệ hơn. Nhưng anh vẫn một mực đi theo quyết định của bản thân. Sau khi đã hôn đủ cậu dứt ra và tất cả những gì nụ hôn để sót lại là một Yoongi lạnh lẽo và ánh mắt vô hồn nhìn thấu cậu. Nó không rỉ nước, nó không đau khổ cũng không sợ hãi hay tức giận. Nó chỉ đơn giản là trống rỗng và tăm tối."Sao anh lại độc ác như vậy ?""... Anh không biết, Tae...""Anh không biết ?"Một bàn tay đưa lên mắt Taehyung khi cậu vẫn đang nằm trên Yoongi, đối diện với anh. Một màu đen trước mắt mình và Yoongi hôn nhẹ vào má cậu.
Đừng nghĩ gì và
Cũng không phải nói một lời nào
Chỉ cần cười với tôi thôi...
_____________________
Chúc mọi người năm mới vui vẻ ạ ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co