Lop Hoc Ma Dla Tp
Kể từ chuyến đi chơi hôm đó, lớp 1 không dám nói xấu gì lớp 8 nữa. Một lũ chết nhát. Mà con người ai chẳng sợ chết, mạnh mồm mạnh miệng nói là không sợ chết vậy thôi. Khi gần chết tới nơi thì hối hận. Và lớp 8 có 1 nhân vật điển hình...-"Ách xì...ai nhắc mình vậy ta?"- Diệp Lâm Anh-"Hahahaha."- Quỳnh Nga cười lớn trong sự ngơ ngác của lớp-"Có gì hay hả?"- Thùy Trang -"À, đã là ma rồi còn được người ta gọi hồn."- Quỳnh Nga -"Hết thuốc chữa..."- Lan Ngọc cười mỉm xoa đầu Quỳnh Nga -"Xì, kệ ta bây giờ lớp tụi ngươi muốn gì?"- Diệp Lâm Anh -"Đã nói là học giỏi mà."- Cả lớp trề môi-"Hehe...để ta lo, đây là năm thứ 3 học nên nhớ rõ lắm."- Diệp Lâm Anh cười-"Ủa mà ta thấy hơi lạ. Sao đám Yutta nó không làm vong hồn như ngươi?"- Diệu Nhi-"Đơn giản vì tụi nó không biết ai là kẻ hãm hại mình, còn ta thì biết. Mặc dù là hãm hại gián tiếp."- Diệp Lâm Anh -"Xì...thôi học học!!!"- Cả lớpLớp 8 biện cớ đi phượt thế thôi chứ cả lớp dắt nhau về.Rồi kì thi học kì 1 cũng gần tới, hôm nay là ngày chào cờ, lớp 8 luôn bị xếp vào chỗ nắng nóng, chật hẹp và nhiều rác nhất nhưng may hôm nay trời âm u, mục đích của buổi chào cờ hôm nay là để nhắc lịch thi và tổ chức thi nói về vấn đề xoay quanh đề thi. Lần nào lớp chúng nó lên trả lời các câu hỏi cũng trở thành trò hề cho cả trường và đây là nỗi nhục khá lớn với lớp chúng nó. Luật thi thử như thế này, mỗi lớp cử ra 6 bạn lên thi, ban giám khảo hỏi câu nào phải trả lời được câu đó.Mấy năm trước nhà trường toàn dành mấy câu đặc biệt mang tầm cỡ người có IQ cho lớp 8 và chỉ có Lan Ngọc trả lời được ngặt nỗi cô không chịu trả lời mà chọn cách im lặng. Diệp Lâm Anh nói rằng năm nay không cần phải im, cứ giải phóng hết ra những gì mình biết. Lớp 8 chọn 6 người là tôi, Thùy Trang, Lan Ngọc, Khổng Tú Quỳnh, Diệu Nhi và Diệp Lâm Anh. Trong luật là người trong đội và dưới lớp không được nhắc nhau. Giám khảo đã hỏi hết các lớp, và lớp cuối là lớp tụi nóNgười lên đầu tiên là Diệu Nhi, ông ta cười khinh khỉnh hỏi Diệu Nhi một câu hỏi trong SGK nhưng phần này đã bị lược bỏ không cần học nên lớp chúng nó không ai biết, trừ Diệp Lâm Anh. Cô nhắc Diệu Nhi -"Câu trả lời là..."-"Sao ngươi biết?"- Diệu Nhi ngạc nhiên-"Cứ trả lời đi."Diệu Nhi đọc lại tất cả những gì Diệp Lâm Anh nhắc cho mình làm ông ta ngỡ ngàng, cả trường kinh ngạc. Diệu Nhi nhếch mép, đút tay vào túi quần đi xuống. Lớp 8 đồng thanh nói-"Nhi ngầu ghê nha!!!"- Rồi cả lớp cười phá lên trước con mắt tức giận của học sinh và thầy cô.Rồi đến Khổng Tú Quỳnh, Thùy Trang và Quỳnh Nga đều qua trót lọt làm cả trường đơ như phỗng. Đến lượt Lan Ngọc, ông giám khảo hỏi một câu mà đến cả lớp 1 là lớp chọn còn không biết nó có trong đề cương hay SGK, đến cả Diệp Lâm Anh còn không biết câu trả lời. Cả lớp đang hoang mang nhưng Lan Ngọc đứng trên kia chỉ biết ngáp dài. Hết thời gian suy nghĩ cô trả lời từng câu từng chữ, không khác một tí gì về câu trả lời được in trên tờ giấy ông ban giám khảo đang cầm làm ổng sốc nặng hét lên-"Lớp các cô cậu...tôi chắc chắn lớp cô cậu đã ăn cắp tờ giấy đáp án của tôi để học!!!"-"Ô hô, lão già, ông có bằng chứng không?"- Lan Ngọc ngếch mép-"Vậy tại sao lớp các cô cậu lại trả lời được các câu hỏi không được ôn???"- Ông ta thực sự tức giận. Lan Ngọc bước tới chỗ lão già ấy, ấn đầu lão để lão nhìn thẳng vào mắt nói-"Đơn giản vì...lớp tôi là lớp thông minh nhất cái trường này."Cô thả lão ra và bỏ xuống chỗ lớp mình ngồi, đang khuôn mặt lãnh đạm như tờ tiền toả ra sát khí ngùn ngụt mà vừa bước xuống lớp đã trở thành một con người bình thường, cười nói vui vẻ với cả lớp, lớp tôi đùa:-"Ùa ơi Ngọc bảnh nha bảnh nha!!!"Lão giám khảo tức tối, vứt sấp câu hỏi đi gọi Diệp Lâm Anh lên để hỏi câu hỏi cuối cùng do ông tự nghĩ ra. Ông đưa ra một câu hỏi cực kì hóc búa, đến cả Lan Ngọc còn bận tâm suy nghĩ thì Diệp Lâm Anh đã trả lời xong. Ông ta ngỡ ngàng lắp bắp:-"Em...em học giỏi vậy sao lại đầu quân cho lớp 8???"-"Không phải bạn vừa nãy lên nói rồi sao?"- Diệp Lâm Anh cười rồi lướt đến chỗ đằng sau ông thầy mà thì thầm vào tai ổng-"Lớp 8 là lớp giỏi nhất còn gì."Ông thầy quay mặt lại thấy khuôn mặt của Diệp Lâm Anh đang mốc rữa dần rồi máu chảy rữa ra. Ông dụi mắt thì cô đã biến mất mà đứng ở đằng sau ông. Ông ta quay lại, ngồi thụp xuống giọng run run:-"Cái quái gì vừa diễn ra vậy???"- Ổng run rẩy kinh hoàng còn Diệp Lâm Anh ung dung bước xuống vừa liếc ông ta cười đầy nhan hiểm. Học sinh trong trường thì thắc mắc không biết ông giám khảo đã thấy gì mà hét lên như vậy rồi nhìn sang Diệp Lâm Anh thấy cô đang cười nguy hiểm thì cả trường có chút sợ sệt. Lớp 8 thấy cô xuống thì nháo nhào lên hỏi-"Cún sao ngươi trả lời được???????"-"Đúng đấy, sao ngươi biết câu trả lời?"-"Mày là thần thánh phương nào vậy???"Diệp Lâm Anh che lỗ tai đang bị tra tấn của mình thì hét lên-"IM LẶNG HẾT CHO TÔI"Lớp tôi im bặt, Diệp Lâm Anh bình tĩnh trả lời-"Mấy người dễ quên quá vậy hả, tôi có khả năng đọc suy nghĩ của người khác mà."Lớp 8 nhận ra đồng thanh-"Ờ ha, sao mình quên được nhỉ?"- Rồi cả đám cùng cườiChỉ 1 tiết học chào cờ thôi cũng đã đủ chứng tỏ lớp 8 đã không còn như xưa, tụi nó đã dần dần được mọi người trong trường chú ý. Nhưng chặng đường còn dài, tụi nó vẫn còn nhiều trò vui, kì thi học kì coi như tạm gác lại 1 bên. Giết người đã, tính gì thì tínhNgày hôm nay là thi học kì I môn Toán, mọi người lo lắng vào kì thi con lớp 8 thì khá là tự tin, có thể nói là tự kiêu. Ông thầy bước vào lớp, phát đề cho chúng nó rồi nói-"Bắt đầu làm bài!!!"Nói xong ông bấm đồng hồ đếm giờ, như cuộc thi chạy vậy. Còn phía dưới lớp 8-"Ặc...mấy câu này không có trong đề cương ôn tập???"- Thùy Trang ôm mặt nhìn-"Bị mấy ổng cho ăn hành rồi!!!"- Khổng Tú Quỳnh thì nằm dài trên bàn-"Giờ sao đây Cún???"- Diệu Nhi hỏi-"Để tôi tính. Thôi thì mấy câu này tầm cỡ quốc gia đấy! Tôi chỉ làm được vài câu thôi, tôi biết câu nào đọc câu đó cho nhá!!!"- Diệp Lâm Anh -"Còn Ngọc?"- Quỳnh Nga -"Ngọc cũng làm chỉ được vài câu, tổng cộng có 100 câu hỏi chắc làm được 25 câu thôi."- Lan Ngọc -"Cún với Nho cố lên!!!"- Cả lớp
90 phút trôi qua-"Hết giờ, nộp bài nhanh lên, ai nộp trễ tôi không lấy bài!!!"- Ông thầy-"Dạ đây thưa thầy."- Diệp Lâm Anh đưa xấp bài cho ổng và mắt cô mở to ra ngạc nhiên-"Ê...nghe nè"- Diệp Lâm Anh điều chỉnh (điện thoại miễn phí) lên tai chúng nó, chúng nó nghe rõ mồn một điều ông thầy đang suy nghĩ"Haha...lớp này bị thầy hiệu trưởng chơi quá. Ra đề không có trong đề cương mà không biết, đúng là lợn ngu vẫn hoàn ngu. Haha"-"Là...là sao???"- Quỳnh Nga -"Tức là trong trường có 8 lớp 12, 7 lớp đầu có đề sát với đề cương và riêng lớp ta đề thi không dính líu gì cả. Được đặt cách ra ngoài đấy, vinh dự ghê."- Diệp Lâm Anh thở ngao ngán-"Ông-thầy-hiệu-trưởng!!!!"- Thùy Trang rặn từng chữ trong cơn tức giận.-"Mà chưa xem kết quả chưa biết được. Đợi có điểm thi đi."- Diệp Lâm Anh
1 tuần sau, bảng điểm được dán trong bảng tin, cả trường xôn xao, bàn tán gì đó. Trường có 320 học sinh khối 12 . Điểm thi của người hạng 1 là 100 điểm, điểm tuyệt đối, hạng 30 là 90 điểm, hạng 70 là 75 điểm, hạng 100 là 50, lớp 8 có 30 học sinh thì 28 đứa xếp hạng từ 1->28 từ dưới đếm lên, còn Ninh Dương Lan Ngọc hạng 120, Diệp Lâm Anh hạng 119-"Không cần nhìn cũng đủ biết tụi ngươi xếp hạng bao nhiêu rồi."-"Ra đây chi cho chật."-"Xì lũ thấp kém."-"Đần độn mới đúng."Aiss...lại là những lời nói chế nhạo, chắc tụi nó độn thổ chết quá!!!-"Tôi giết tụi nó nhá!?"- Diệp Lâm Anh -"Khoan!!! Trước hết...đi làm rõ với ông hiệu trưởng đã."- Lan Ngọc
Tại phòng hiệu trưởng-"Ê ông già, sao đề thi không liên quan đến đề cương ôn tập?"- Diệp Lâm Anh đập xấp giấy xuống bàn hiệu trưởng làm ông có hơi giật mình-"Ai ya...thứ 1 là các em soạn sai. Thứ 2 là các em không chịu nghe giảng, có một số câu hỏi trong bài giảng của thầy cô mà."- Ông cười đểu nhìn bọn tôi với bộ mặt “bọn-thấp-kém”-"Hừ!!!"- Cô dọng một cái xuống bàn làm bàn lõm 1 lỗ, ông hiệu trưởng đổ mồ hôi-"10 triệu 1 cái bàn đấy nhé nhé, về lớp đi, lần này tôi không cần mấy em trả tiền."- Ông lau mồ hôi*Bịch*-"20 triệu đấy! Cầm và chơi luôn đi."- Thùy Trang ném thẳng bọc tiên vào ngực ông, sau đó lớp chúng nó quay bước đi-"Này cái lớp ngu đần kia!!! Thái độ vậy đó hả? Ba mẹ các em có phải người không mà lại chăm sóc các em như vậy???"- Ông nói với giọng giận giữ. Một dòng điện chạy qua người chúng nó, chúng nó quay lại nhìn ông với bộ mặt không khác gì con thú đang trong cơn thèm khát một con mồi, Lan Ngọc dậm chân lên bàn làm việc của ông làm bàn nứt ra-"Ông, không có quyền nói ba mẹ tôi này nọ."- Lan Ngọc chỉ tay vào mặt ông-"Tao có quyền nói với những người không biết dạy con."- Ông nghiến răng-"Ông..."- Lan Ngọc đang giơ nắm đấm. Quỳnh Nga có cảm giác bất an-"Ê...có camera với vệ sĩ đấy, bỏ qua đi!!!"- Diệp Lâm Anh -"Đi nào Ngọc."- Quỳnh Nga khoác tay Lan Ngọc ra ngoài-"Haha lũ chết nhát, không phản kháng tức là thừa nhận."- Ông hiệu trưởng cười lớn
Về tới lớp-"Tao sôi máu rồi!!!"- Mắt Lan Ngọc nổi rõ đường gân đỏ-"Giết ổng không?"- Diệp Lâm Anh -"Giết người thân ổng ấy. Làm sao mà ổng cảm thấy sống không bằng chết được rồi."- Thùy Trang -"Tuân lệnh!!!!"- Diệp Lâm Anh cười khoái chí rồi biến mất.Sáng hôm sau, ông hiệu trưởng không lên trường. Các bạn cũng đoán được rồi ha!!! Tôi kể cho ngheCon gái cưng gái rượu của ổng thì bị mất tích (Diệp Lâm Anh bắt cóc) vợ ổng quá lo lắng nên lên cơn đau tim nhập viện. Diệp Lâm Anh nó thích con nít nên ngồi hành hạ con bé đến lúc con bé hồn lìa khỏi xác thì thôi, ẻm thuộc dạng S (những người thích hành hạ). Ban đêm Diệp Lâm Anh lẻn vào bệnh viện rút hết dây trên người bà vợ ra rồi hù bà ngất mà chết luôn. Ông hiệu trưởng đang lo đám tang cho vợ và tìm tung tích con gái, nhưng Diệp Lâm Anh để khi nào xác con bé mục rữa chỉ còn bộ xương thì mới đem ra.Ông thầy chủ nhiệm, cái ông mà bà mẹ già và đứa con ổng bị Diệp Lâm Anh giết ấy, đã vào trường, xem kìa mặt ổng xanh xao, mắt nhìn như gấu trúc, 2 má hóp lại. Nhớ ngày trước ổng béo ú mà giờ thành bộ xương khô. Lớp 8 nhìn cảnh tượng ấy nhưng không một ai xót thương cho ổng mà còn cười phá lên.Đang giờ ra chơi, lớp nó kéo xuống căn tin, các lớp khác vẫn nhìn chúng nó khinh bỉ và có những lời lẽ không mấy thiện cảm nhưng...trừ một lớp. Lớp 1, họ nhìn chúng nó bước vào mà từ từ tách ra nhường đường cho chúng nó đi, họ không dám nhìn thẳng vào mắt tụi nó vì họ sợ chết. Ngoài 5 đứa kia ra lớp 1 còn có thêm 3 đứa chết vì tiết lộ thông tin mật của tụi nó, nhưng họ chưa kịp tiết lộ bất cứ cái gì thì đã chết. 1 đứa bị dìm xuống ao, 1 đứa bị thú hoang ăn thịt, 1 đứa bị đè chết.Lớp 8 ngồi ngay bàn trung tâm căn tin, Quỳnh Nga chạy lại quầy, bà bán căn tin cười hỏi-"Như cũ hả cháu?"-"Vâng!"- Nàng cười tươi rồi lại chỗ tụi nó ngồi.Lớp 8 đang ăn vui vẻ thì vài đứa lớp 4 đi lại cố tình đổ bát mì nóng lên mấy đứa trong lớp 8, đứa thì xịt tương cà làm bộ lỡ bắn trúng rồi tạt nước ngọt, đổ rác. Lớp 8 tức giận thật sự, bỗng mắt chúng nó hiện dấu ấn nhưng rất mờ nhạt, Diệp Lâm Anh nói-"Cột mốc thứ hai, 2 người lái đò và 4 người ngồi đò sẽ được đi đến suối vàng vĩnh viễn."Lớp 8 nhìn Diệp Lâm Anh cười gian, lớp 4 nghe vậy thì cười lớn bảo lớp tụi nó bị điên, còn lớp 1 thì run lẩy bẩy, đổ mồ hôi hột nhìn chúng nó kêu lên thảm thiết-"Tha cho tôi!!!!"-"Đừng, đừng nói là tôi nhé..."-"Làm ơn dừng lại đi!!!"Nhìn những khuôn mặt đang kêu la thảm thiết Quỳnh Nga có chút nhẹ dạ cất tiếng-"An tâm, lớp mày không làm gì lớp tao thì sẽ được toàn mạng."Chúng nó nghe vậy thì mừng rỡ ôm lấy nhau. Lớp 4 nhìn mà chả hiểu gì, ngày thường lớp 1 rất khinh, phải nói khinh lớp 8 nhất trong trường mà bây giờ còn phải cúi đầu cầu xin.Nghe Diệp Lâm Anh nói có 6 người chết xảy ra trong 1 tuần.Để xem người xuống suối là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co