Truyen3h.Co

Ly Hon Sau Nang Con Giu Ta Danh Dau

Văn phòng ở tầng 42 trở nên tĩnh lặng. Có một làn gió mạnh thổi vào, làm những hạt bồ công anh trên bàn bay lả tả, những chiếc ô màu trắng nhỏ li ti rơi xuống như một trận tuyết nhẹ.

Lam Nhạc Nhiên run rẩy ôm bọc đồ, một lần nữa sắp xếp lại lời lẽ, nói:

"Bệnh viện tư nhân bên kia gọi điện báo, Lạc Huyền tiểu thư hôm nay đột nhiên phát bệnh, và... không qua khỏi. Kiện hàng này là nàng ấy khẩn cấp chuyển phát nhanh cho ngài vào sáng nay."

Buổi chiều cuối xuân đầu hè, ánh nắng luôn chói chang, chiếu vào mắt người khiến choáng váng.

Ninh Nhất Khanh máy móc nhìn Lam Nhạc Nhiên mở bọc hàng, hoàn toàn không hề hay biết móng tay của ngón trỏ phải đang bấu chặt vào góc bàn đã gãy, rỉ ra những chấm đỏ tươi, phảng phất như ngọc trắng nhuốm máu.

Bọc hàng dần được mở ra, bên trong là hai chiếc vòng tay Tinh Tinh, hai viên đá quý màu vàng và xanh lục tô điểm ở giữa, đơn giản mà lấp lánh.

Ngoài ra còn có một mảnh giấy. Lam Nhạc Nhiên lén lút liếc nhìn thấy trên đó viết: [Chậu hoa tôi không cần, vậy là chúng ta không ai nợ ai.]

Nàng lập tức im lặng, chậm rãi lùi về sau, hết sức muốn hạ thấp sự tồn tại của mình.

Mặc dù thần sắc và sắc mặt của người phụ nữ không có bất kỳ biến hóa nào, thậm chí có thể nói là vân đạm phong khinh.

Giống như pháo hoa tuyệt đẹp bị ẩm ướt, có thứ pháo hoa kịch liệt đang phun trào, nhưng chưa kịp nở rộ đã lặng lẽ bị chôn vùi, như một khúc nhạc buồn.

"Nhạc Nhiên," Ninh Nhất Khanh cắm chiếc bút máy Marlboro vào ống bút một cách ổn thỏa. Ngoại trừ đôi môi tái nhợt, cả người nàng đều thản nhiên, bình tĩnh.

Lam Nhạc Nhiên bước lùi lại một cách vững vàng, kiên trì nói:

"Ninh tổng, hội nghị buổi chiều bốn giờ hay là hủy bỏ tạm thời đi? Ngoài ra ngài có muốn nghỉ phép ngắn ngày không?"

Không ai trả lời, tốc độ thời gian trôi đi phảng phất chậm lại. Ninh Nhất Khanh chỉ tao nhã bình tĩnh nhìn những bông bồ công anh.

"Ninh tổng, ngài có cần một mình yên lặng một chút không, tôi sẽ ra ngoài trước," Lam Nhạc Nhiên hiểu rằng khi một người bình thường biết một chuyện bi thống, họ đều cần không gian riêng để giải tỏa cảm xúc, Ninh Nhất Khanh cũng không ngoại lệ.

"Không cần."

"Cái gì, cái gì không cần?"

Không cần hủy bỏ hội nghị, cũng không cần một mình yên lặng sao?

Lam Nhạc Nhiên có chút mơ hồ, hỏi dồn dập như súng liên thanh.

"Đều không cần," Ninh Nhất Khanh nói.

"Chuẩn bị xe," nàng cúi xuống nhắm mắt, "Tôi phải đi gặp Tiểu Huyền."

"Được được, tôi lập tức chuẩn bị xe," Lam Nhạc Nhiên vừa định hỏi Ninh Nhất Khanh có cần chuẩn bị gì nữa không, lại phát hiện thần sắc người phụ nữ hoảng hốt, những ngón tay trắng muốt chạm vào những cánh hoa bồ công anh, giống như vô vọng muốn nắm lấy thứ gì đó sắp biến mất.

Sàn nhà và tường bệnh viện tư nhân bóng loáng như mới, nhân viên y tế làm việc trật tự. Trong hành lang màu xanh nhạt được quét vôi, hương hoa thanh đạm che đi mùi thuốc sát trùng hăng hắc.

Nơi này phảng phất không giống bệnh viện, càng giống một tiệm hoa được trang trí tuyệt đẹp.

Vì đi vội vàng, Ninh Nhất Khanh không mặc áo vest, chỉ một bộ áo sơ mi lụa trắng tinh tế, gọn gàng, tôn lên vóc dáng mảnh mai, uyển chuyển của người phụ nữ.

Hạ Chi Vãn khoanh tay, tựa vào tường, lặng lẽ nhìn người phụ nữ bước tới. Sự lạnh lẽo từ bên cạnh Ninh Nhất Khanh gần như xuyên qua chiếc áo sơ mi lụa, tràn ngập khắp không gian.

"Hạ tiểu thư, tôi muốn gặp Tiểu Huyền," giọng Ninh Nhất Khanh ôn nhu, khiến người ta không nghe ra cảm xúc của nàng.

"Cô đến quá muộn, không có cơ hội. Chúng tôi đã thông báo cho cô vào sáng nay, nhưng cô đang họp," Hạ Chi Vãn khách quan chỉ ra điều này, khẽ thở dài một tiếng.

"Nàng ấy ở đâu?" Giữa hàng lông mày của người phụ nữ khi thì hiện lên vẻ hoang mang, khi thì lại trở nên thanh tỉnh, tự chủ: "Tôi muốn gặp nàng ấy."

"Cô không gặp được nàng ấy," Hạ Chi Vãn khẽ nói "Nhưng Lạc Huyền cũng không cần. Nàng ấy lúc ra đi rất vui vẻ, như vậy là đủ rồi, phải không?"

Thời gian vào khoảnh khắc này đột nhiên chậm lại. Ninh Nhất Khanh cảm thấy khó thở, sắc mặt tái nhợt, nhưng đôi môi lại dần đỏ bừng như bệnh nguy kịch, như mây như khói, đẹp đến mức không gì sánh bằng.

"Ninh tổng, nơi đây đối với ngài là nơi dơ bẩn, ngài tự hạ thấp địa vị không chịu đến thăm Huyền Huyền, tấm lòng đó chúng tôi đều biết, tin rằng Huyền Huyền trên trời có linh thiêng, cũng sẽ cảm kích ngài."

Trên trời có linh thiêng?

Trước đây nàng chỉ cảm thấy cái chết, là quá trình tự nhiên mà con người phải trải qua, không có gì to tát.

Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến, cái chết hóa ra lại là chuyện băng giá như vậy. Nàng suy nghĩ Tiểu Huyền có lạnh không, có cảm thấy yên tĩnh quá không.

Có hay ... rất tuyệt vọng.

"Tiểu Huyền thật..." Dường như nói ra hai chữ kia, quá tàn nhẫn, Ninh Nhất Khanh chỉ có thể dùng sự trầm mặc để thay thế.

"Thật sự qua đời rồi, cô cũng biết bệnh của nàng ấy mà, cơ thể và tâm lý đồng thời chịu đựng tra tấn. Sau khi phẫu thuật đó xong, tình trạng càng lúc tốt lúc xấu, cô hẳn là không có gì đáng ngạc nhiên," Hạ Chi Vãn mang theo nụ cười châm biếm: "Tôi còn tưởng rằng cô và người nhà Lạc gia giống nhau, đều đối với kết quả này mà mừng rỡ."

Ninh Nhất Khanh hết sức duy trì ngữ điệu đều đặn, chậm rãi, trầm ổn, không vì lời Hạ Chi Vãn nói mà xuất hiện dao động cảm xúc: "Người hiểu biết sẽ không nghe lời đồn, huống chi... tôi cũng không phải là người bất cận nhân tình như vậy."

Hạ Chi Vãn cảm giác dường như thấy ánh mắt Ninh Nhất Khanh vỡ vụn hỗn loạn, nhưng chỉ trong chốc lát, thoáng qua liền mất, nhanh đến mức giống như ảo giác.

Người phụ nữ này phần lớn là không có quá đau lòng đi, dù sao đây chẳng qua là Lạc Huyền mà thôi.

Đối với rất ít người trên thế giới mà nói, Lạc Huyền rất quan trọng, nhưng đối với đa số người trên thế giới mà nói, họ thậm chí không biết Lạc Huyền là ai.

Ninh Nhất Khanh chưa từng thực sự hiểu rõ Lạc Huyền, làm sao có tư cách đau lòng vì nàng ấy?

"Ninh đổng là người thế nào, tôi nghĩ chỉ có người vợ tương lai của ngài mới rõ. Chúng tôi những phàm phu tục tử, ếch ngồi đáy giếng, cuối cùng chỉ có thể làm trò cười cho thiên hạ. À đúng rồi, người nhà Lạc gia vừa rồi đều đã đến, rời đi rất nhanh, sợ dính xui xẻo."

Hạ Chi Vãn biết mình không nên nói chuyện kiểu âm dương quái khí như vậy, nhưng nàng chính là không nhịn được.

Đứa trẻ Lạc Huyền đó phản nghịch triệt để, dám yêu dám hận, có thể cười bỏ ân oán, không quan tâm Ninh Nhất Khanh.

Nàng không làm được, nàng chính là muốn nhìn thấy Ninh Nhất Khanh khó chịu.

Tuy nhiên, ngay cả cái chết cũng không thể chạm vào Ninh Nhất Khanh dù chỉ nửa phần, người này rốt cuộc quan tâm điều gì.

"Được , mời cô rời đi, đừng quay lại nữa, Huyền Huyền cũng không muốn nhìn thấy cô."

Hạ Chi Vãn nói.

Lúc quay người, tốc độ của người phụ nữ đều đặn, chậm rãi, tao nhã, có một tia cứng đờ không dễ phát hiện.

Hạ Chi Vãn ánh mắt lạnh lẽo cứng rắn mà nhìn, bỗng nhiên thấy người phụ nữ giữa mái tóc đen dài, lộ ra một đoạn gương mặt trắng thuần, như trăng thanh thấm mực.

"Họ không tính là người nhà thật sự của Tiểu Huyền."

"Thế nhưng cô cũng không tính là vậy. Cô và người nhà Lạc gia không có gì khác biệt," Hạ Chi Vãn u uẩn nói.

"Hạ tiểu thư, tôi thật sự không có cơ hội nhìn Tiểu Huyền một lần sao?"

Nàng không nhìn rõ thần sắc trong mắt người phụ nữ, chỉ có thể từ trong giọng nói nhìn thấy vài phần không lưu loát, thậm chí tiều tụy.

"Ừm, nàng ấy trước khi đi có nói, cô và nàng ấy, sinh tử không còn gặp nhau."

Câu nói này không phải nàng bịa đặt, tối qua Lạc Huyền, với một khuôn mặt tái nhợt, đã nói độc thoại như vậy: "May mắn, ta và nàng ấy sinh tử cũng sẽ không gặp lại."

"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác," sắc mặt Ninh Nhất Khanh khó coi, xương ngón tay dùng sức đến trắng bợt.

"Đi hỏa táng trường mà xem đi, may mắn, cô còn có thể gặp tro cốt của nàng ấy một lần." Khóe môi Hạ Chi Vãn khẽ nhếch, cười có chút tàn nhẫn: "Địa chỉ tôi lát nữa sẽ gửi vào điện thoại của cô."

"Cảm ơn."

Hai chữ ngắn ngủi, bóng lưng người phụ nữ rời đi, tinh tế cứng đờ, giống như một bức tượng xinh đẹp.

Ngồi trong xe, Ninh Nhất Khanh dùng khăn nóng lau sạch tay, nhìn cuốn tiểu thuyết trinh thám trước mắt, chậm chạp không lật trang sách.

"Nhạc Nhiên, phái người điều tra tình hình xuất hành của xe tại bệnh viện tư Hạ Ân hôm nay."

Lam Nhạc Nhiên nhíu mày: "Ninh tổng, ngài đây là lo lắng Hạ tiểu thư làm gì mờ ám sao? Bệnh viện tư này tính riêng tư rất tốt."

"Tiểu Huyền, tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời đi. Tiểu Huyền nhất định sẽ chờ tôi, sẽ không... sẽ không."

"Ý của ngài là, Lạc Huyền tiểu thư là giả chết, cố ý muốn trốn tránh ngài?"

Ý thức được mình đã nói thừa, Lam Nhạc Nhiên vội vàng ngậm miệng, lại phát hiện người phụ nữ cũng không truy cứu, ngược lại mệt mỏi nhắm mắt lại, yếu ớt và bất lực như vậy.

Hóa ra, đối với Lạc Huyền, Ninh tổng liền sẽ lực bất tòng tâm như thế.

Cũng được, có lẽ Ninh tổng không phải như mọi người vẫn nghĩ... lạnh lùng bạc tình.

Chỉ có thể nói nàng đối với Ninh Nhất Khanh hiểu biết chỉ dừng lại ở một góc tảng băng chìm, những người khác cũng là như vậy.

"Còn nữa, bảo Nhất Tâm đến gặp tôi."

Lam Nhạc Nhiên sững sờ một thoáng: "Ngài nói là bảo Nhị tiểu thư đến sao?"

Nàng biết Ninh Nhất Tâm vừa về không lâu, đang chơi bời khắp nơi, vậy nên Ninh tổng đây là muốn để em gái mình, giúp cùng tìm Lạc Huyền sao?

"Ừm, bảo nàng đến công ty."

***

Khi Ninh Nhất Tâm đến, Ninh Nhất Khanh đúng lúc nhận được địa chỉ hỏa táng trường mà Hạ Chi Vãn gửi tới. Alpha trẻ tuổi chạy thẳng vào văn phòng, nhẹ nhàng nói:

"Chị, em vừa từ nhà về, ông nội nói ông ấy hiện tại muốn đến công ty họp, bảo chị chuẩn bị sẵn sàng."

"Nói với ông nội chị không có thời gian." Ninh Nhất Khanh không chút do dự, giọng nói lơ lửng nhưng chắc chắn.

"Thế nhưng... có vẻ là một hội nghị rất quan trọng," Ninh Nhất Tâm đi đến trước bàn làm việc, thì thầm nói: "Dường như có liên quan đến việc bổ nhiệm và quyết sách của hội đồng quản trị, chị làm chấp hành đổng sự nhất định phải có mặt."

"Hiện tại chị có chuyện quan trọng hơn, bảo họ sửa đổi thời gian," đôi môi Ninh Nhất Khanh tái nhợt, sắc mặt như sương, khóe mắt lại đỏ hoe.

Như thể đột nhiên ý thức được điều gì, Ninh Nhất Tâm ngập ngừng nói: "Chị, chị... bớt đau buồn đi, đừng quá hao tổn tinh thần."

"Nhất Tâm, em cũng tin rằng Tiểu Huyền đã rời đi rồi sao?"

Tim Ninh Nhất Tâm lúc này đập như trống bỏi, cân nhắc rất lâu, mới chậm rãi nói:

"Chuyện tử vong này còn phân thật giả sao? Em cảm thấy Lạc Huyền không giống người lấy cái chết ra đùa giỡn. Tác phẩm của nàng ấy đều rất có sức mạnh, có lực lượng đối kháng với cái chết. Nàng ấy không phải người tùy tiện thỏa hiệp với cái chết."

"Sẽ không dễ dàng thỏa hiệp?" Tay Ninh Nhất Khanh cầm văn kiện, vô thức vò nhàu chúng.

"Đúng vậy, chị. Chị hẳn rất hiểu rõ nàng ấy mà?"

Giọng điệu như xuyên thấu tim gan, hơi thở Ninh Nhất Khanh hơi nghẹn lại. Qua rất lâu, đôi mắt đen mờ mịt nói: "Chị có việc phải ra ngoài trước."

"Chị, chị đi đâu vậy?" Ninh Nhất Tâm vội vàng kéo người lại, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi.

"Đi xem Tiểu Huyền một chút, không biết nàng ấy có lạnh không."

"Chị... chị không thể không quản công ty chứ," bất ngờ thoáng nhìn thấy vẻ đau xót trong mắt người phụ nữ, Ninh Nhất Tâm khẽ cắn môi nói tiếp: "Công ty không thể không có Ninh Nhất Khanh. Chị, nếu không em đi thay chị nhé, em sẽ nói tất cả tình hình cho chị."

Ninh Nhất Khanh lắc đầu: "Không được, chị muốn đích thân..."

Cửa phòng làm việc bị bảo tiêu của Ninh lão gia tử đẩy ra. Ninh lão gia tử chống gậy bạc bước tới, nói:

"Nhất Khanh, hội nghị cháu không thể vắng mặt. Các người đến đưa đại tiểu thư vào phòng họp."

"Chị, chị yên tâm họp đi, em sẽ giúp chị đi xem. Chị còn không yên tâm em sao?" Ninh Nhất Tâm có chút chột dạ, nên giọng nói càng lúc càng lớn.

"Ông nội, cháu có việc gấp."

"Có chuyện gì quan trọng hơn công ty?" Ninh lão gia tử tức giận cầm gậy chỉ khắp nơi: "Trước đây ba cháu làm phẫu thuật suýt mất mạng, ta cũng vẫn như thường túc trực ở công ty."

"Chị, chị đi họp đi, em giúp chị đi xem, chị còn không yên tâm em sao?" Ninh Nhất Tâm hạ quyết tâm, kéo Ninh Nhất Khanh đang hoảng hốt đến phòng họp, rồi nhanh như chớp chạy đi.

***

Chị Chu, người phụ trách ăn uống, đã hầm canh bổ dưỡng từ đảng sâm, đương quy, phục linh và các loại dược liệu khác, hầm đến trưa.

Lửa nhỏ nướng chiếc nồi đất cũ, nước canh trong veo sủi bọt, âm thanh bị nắp nồi giữ lại, yên bình trong màn đêm tĩnh mịch.

Chị Chu lặng lẽ đến xin chỉ thị Lam Nhạc Nhiên: "Đại tiểu thư một ngày mệt mỏi trở về, vẫn chưa ăn cơm sao? Món canh này bây giờ uống, đặc biệt bổ dưỡng."

Lam Nhạc Nhiên đoán một phen, thấy trời cũng đã tối, chần chừ nữa cũng không phải cách. Sau khi Ninh Nhất Khanh và Ninh Nhất Tâm bàn giao công việc buổi chiều xong, người này vẫn ở trong phòng, hai ba giờ không ra ngoài.

Đến tầng hai, tiếng gõ cửa của nàng vô cùng khắc chế, dù sao cũng là lần đầu gặp tình huống này, cung kính nói:

"Ninh tổng, gần tám giờ rồi, có muốn ra dùng bữa không?"

Một lát sau, Ninh Nhất Khanh với âm lượng rất nhỏ nói: "Được, tôi đến ngay."

Lần này, Lam Nhạc Nhiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Ninh Nhất Khanh vẫn là người đúng giờ, giữ nề nếp sinh hoạt, không làm gì khác thường.

Từ khi 18 tuổi vào công ty, sáu bảy năm qua, Ninh Nhất Khanh mỗi năm đều ở công ty đến đêm giao thừa để thăm hỏi nhân viên.

Có thể nói là cả năm không ngừng nghỉ, làm tròn trách nhiệm của một người thừa kế đến mức cực hạn.

Trên khăn trải bàn có hoa văn mây, một bát canh bổ dưỡng trong veo đặt chính giữa, thơm mát xông vào mũi.

Tài nghệ của chị Chu cực kỳ tốt, cháo và canh dược thiện đều là món tủ của nàng, hầm đến thơm lừng khắp nơi, mùi thuốc đã bay hết.

Ninh Nhất Khanh cầm thìa sứ, nhẹ nhàng nếm một miếng, dịu dàng khen ngợi: "Rất ngon, vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Theo lý mà nói, phần công việc bếp núc phụ trách ẩm thực này không hề vất vả, khi chủ nhân dùng bữa, cũng nên túc trực chờ lệnh.

Nhưng Ninh Nhất Khanh xưa nay khoan hậu đối đãi mọi người, không có những quy tắc và yêu cầu thừa thãi, chỉ thích sự mộc mạc thanh lịch một chút.

Thấy sắc mặt Ninh Nhất Khanh cũng không tốt, chị Chu khoanh hai tay trước ngực, vẫn nói một câu: "Đại tiểu thư, ăn nhiều một chút nhé, nhìn cô gầy đi nhiều rồi."

Dừng một chút, Ninh Nhất Khanh mới lên tiếng đáp lại "được", căn phòng lại một lần nữa khôi phục yên tĩnh. Nàng chậm rãi dùng cơm, ăn canh, gắp thức ăn, ăn từng miếng cơm, những việc đơn giản được làm một cách cẩn thận tỉ mỉ, gần như là một cảnh đẹp mãn nhãn.

Đêm khuya hai ba giờ, Ninh Nhất Tâm và Lam Nhạc Nhiên lại đến. Trà trong phòng khách đã nguội lạnh, nhưng vẫn không thấy Ninh Nhất Khanh có bất kỳ động tác nào.

Ninh Nhất Tâm cau mày tiến lên, thì thầm nói:

"Chị, em và Nhạc Nhiên đã điều tra rất lâu. Nhạc Nhiên phụ trách tìm kiếm ở Kinh thị, em phụ trách điều tra các xe và máy bay rời khỏi Kinh thị. Phía em thực sự không phát hiện bất kỳ chiếc xe hay chuyến bay khả nghi nào, thẻ ngân hàng, hộ chiếu của Lạc Huyền cũng đều không được sử dụng."

Lần này trong lòng nàng lại sợ hãi, rõ ràng đã tìm bạn bè làm chứng minh giả, cũng đã cho Ninh Nhất Khanh xem rồi, nhưng chị mình cứ ôm một cái quan điểm "chết phải thấy xác", thế nào cũng không tin.

Còn có thể làm sao, chỉ có thể nhắm mắt lại, đã nhận ủy thác của người khác, vì một ý nghĩ sai lầm, nàng không thể không lừa cả chị mình.

Nhưng chuyện đến nước này, Ninh Nhất Tâm nhìn thấy bộ dạng này của người phụ nữ, lòng kiên định bắt đầu lung lay, không biết mình chen ngang vào, làm vậy rốt cuộc có đúng không.

Thật ra, nàng đã nghe qua vài tiết học trong khóa huấn luyện người thừa kế, trên thương trường.

Ninh Nhất Tâm cho rằng chị mình làm rất tốt, quyết đoán sát phạt, không hề lay động.

Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng thảm thiết, đau đớn của người phụ nữ, nhận thức trong nội tâm Ninh Nhất Tâm lung lay sắp đổ. Hóa ra chị mình cũng có mặt này, không coi mọi thứ như một bài toán đầu tư suy luận, cũng như sinh tử đều không quan trọng, nàng chỉ cần nàng ấy quay đầu.

Phảng phất có thể gọi lên tận sâu thẳm lòng người cái quyết tâm mang tên "kiên quyết không đổi".

Nhận thấy mình có lẽ đã bị cảm xúc của Ninh Nhất Khanh lây nhiễm quá nhiều, Ninh Nhất Tâm như chết đuối mà thở dốc, cũng liếc mắt ra hiệu cho Lam Nhạc Nhiên, ý là đến lượt nàng ấy.

"Ninh tổng, chúng tôi đã điều động 50 nhân viên, tìm kiếm Lạc Huyền tiểu thư trên toàn thành phố. Giám sát trong bệnh viện chúng tôi cũng đã xin phép xem, cùng ngày chỉ có xe của chúng tôi ra vào, cũng không phát hiện bất kỳ tung tích nào của Lạc Huyền tiểu thư."

Lam Nhạc Nhiên quan sát thần sắc của người phụ nữ, gò má tái nhợt quá mức, nhuộm một màu ửng hồng không bình thường, giống như quả dại sắp rụng trên núi, xanh tươi ướt át nhưng có thể bị một trận gió thổi rơi xuống vách đá.

Phòng khách tinh xảo, thanh lịch im lặng tĩnh mịch, ánh sáng dịu dàng từ chiếc đèn sàn bằng đồng thau.

Cuối cùng, Ninh Nhất Tâm không chịu nổi mà tổng kết một câu: "Chị, Lạc Huyền nàng ấy, hẳn là thật sự đã chết rồi. Bệnh viện và nơi hỏa táng đều đã cấp giấy chứng nhận, chị cũng nên từ từ chấp nhận sự thật này, đừng quá đắm chìm trong cảm xúc, người chết không thể sống lại."

Đột nhiên, người phụ nữ vẫn luôn cụp mắt trầm mặc, mở to mắt, để lộ một ánh mắt trống rỗng hoang vu.

Ninh Nhất Tâm và Ninh Nhất Khanh ánh mắt đối nhau, nội tâm không hiểu sao run rẩy. Ánh mắt người phụ nữ rời rạc, thờ ơ, rã rời, tuyệt vọng, khiến người ta khó thở.

"Tiếp tục điều tra, tìm lại bệnh viện một lần nữa, tất cả các tuyến đường sân bay, bến cảng đều đi tìm."

Ninh Nhất Tâm cúi đầu, tránh ánh mắt của chị mình, trong bụng áy náy không thôi: "Chị, buông xuống đi. Qua mấy ngày đi thắp một đóa hoa trước mộ Lạc Huyền, nguyện người đã mất được an nghỉ."

"Người đã mất được an nghỉ," Ninh Nhất Khanh nói rất chậm, không còn là tốc độ đều đặn, tao nhã như trước, mà là khó khăn, từng chữ một.

"Đúng vậy," sắc mặt nhẹ nhàng, xinh đẹp của Ninh Nhất Tâm mất đi vẻ do dự, kiên định nói:

"Chị, chị bớt đau buồn. Thời gian dù sao vẫn phải trôi, chị sẽ có cuộc sống mới, nhân sinh mới, hôn nhân mới."

Vô thức xem nhẹ cơn đau bóp nghẹn trái tim, Ninh Nhất Khanh hết sức hít thở dưỡng khí, gật gật đầu: "Cuộc sống mới."

Nàng đột nhiên cười cười: "Nhân sinh mới, hôn nhân mới? Nghe vào thật tốt."

"Đúng vậy, tất cả rồi sẽ tốt thôi," Ninh Nhất Tâm cẩn thận tiến lên, vỗ nhẹ vai Ninh Nhất Khanh gầy gò, sợ người phụ nữ này làm ra chuyện gì bất chấp lý lẽ, lại bất ngờ chạm phải một mảng nóng bỏng.

"Chị, chị sốt sao?" Nàng hơi có vẻ kinh hoảng, vội vàng quay đầu nhìn về phía Lam Nhạc Nhiên: "Mau gọi bác sĩ gia đình đến."

Nửa ôm Ninh Nhất Khanh đi về phía phòng ngủ trên lầu, Ninh Nhất Tâm vội vàng đặt người lên giường, chỉ thấy ánh mắt người phụ nữ vô hồn, đôi môi đỏ mọng biến mất giữa mái tóc dài đen, không nói một lời, không biết là tỉnh táo hay u ám.

"Chị, chị không sao chứ?"

"Chị không sao," Ninh Nhất Khanh xoay người, ôm chăn mền: "Chỉ là buồn ngủ thôi."

"Được rồi, vậy chị ngủ đi, bác sĩ lát nữa sẽ đến," Ninh Nhất Tâm cực nhanh thoát khỏi nơi lương tâm chịu dày vò này.

Ngoài cửa, Lam Nhạc Nhiên lo lắng chờ bác sĩ đến, thấy Ninh Nhất Tâm ra, liền vội hỏi: "Nàng ấy thế nào rồi?"

"Có lẽ gần đây quá mệt mỏi?" Ninh Nhất Tâm nhún vai: "Tôi nghe nói nàng ấy không phải cùng Tần Thập Ý bận rộn dự án, loay hoay ba ngày năm cuộc họp, ban đêm đều phải xử lý công văn sao?"

"Thế nhưng... được rồi, tôi cũng không rõ. Chúng ta chăm sóc nàng ấy cho tốt mới phải."

"Ừm, ngài ấy hẳn sẽ không sao đâu," Ninh Nhất Tâm mặt mày nặng nề, trong lòng phảng phất đè nặng điều gì đó không thể nói ra.

Nàng nghĩ đến Lạc Huyền tự nhủ: "Cô yên tâm, Ninh Nhất Khanh chắc chắn sẽ không sao đâu. Nhất Tâm cô sống lâu trăm tuổi, nhất định có thể chứng kiến Ninh Nhất Khanh hạnh phúc mỹ mãn."

Ninh Nhất Tâm quay đầu nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường với đôi mắt mất tiêu cự, nghi vấn trong lòng vô hạn phóng đại, chị mình thật sự có thể hạnh phúc mỹ mãn như vậy sao?

Thoáng chốc ba ngày trôi qua, Ninh Nhất Khanh bệnh mơ mơ hồ hồ, thời gian trong mộng trở nên hỗn loạn. Lúc thì dường như quay lại đêm bị bắt cóc, giãy giụa chạy ra, gặp phải Lạc Huyền mười mấy tuổi khắp người đầy máu.

Lúc thì quay lại cái đêm kiều diễm hoa mắt ù tai đó, bị lấp đầy không còn khoảng trống nào, được ôm ấp, ve vãn, cơ thể lưu lại thứ thuộc về nàng, tê dại ẩm ướt.

Lúc thì lại trở về cái đêm hai người cùng đi ngắm biển, thấy đôi mắt nàng tràn ngập chờ mong, chỉ còn lại thất vọng.

Cảnh tượng trước mặt thay đổi, một đôi ngón tay thon dài mang theo vết chai mỏng, đưa tới một tờ báo cáo.

[Bệnh nhân Lạc Huyền đã hoàn thành phẫu thuật loại bỏ tuyến thể cảm giác, đánh dấu sẽ bị loại bỏ vĩnh viễn.]

Tim nghẹn đắng chát, người phụ nữ cụp mắt muốn nắm chặt bàn tay kia, nhưng chỉ còn lại khoảng không.

Tất cả lại tan đi.

Duy nhất không đổi, là đôi mắt dị sắc lấp lánh như tinh quang.

Chủ nhân ánh mắt nhìn Ninh Nhất Khanh, khẽ nói:

"Lạc Huyền mạng sống như treo sợi tóc."

"Ninh Nhất Khanh, cảm ơn cô."

"Ninh Nhất Khanh, tôi trả lại cô toàn thân trong sạch, chúc cô được như ý nguyện."

Như ý nguyện... chỗ nào?

Mình rốt cuộc như ý nguyện cái gì?

Hóa ra là dùng những thứ quý giá để trả nợ, đổi lấy cái gọi là quyền thế?

Có lẽ chỉ là trống rỗng và hư vô.

Đây là... kẻ ngu ngốc đến nhường nào, mới đồng ý giao dịch này?

***

Sau khi Tần Thập Ý đi công tác trở về, liên tiếp năm sáu ngày không thấy Ninh Nhất Khanh đến công ty đi làm. Nàng sốt ruột không yên, tự mình chạy đến biệt thự vườn hoa tìm người.

Cánh cổng sắt lớn mở ra, nàng chạy vào biệt thự tìm một vòng nhưng không thấy ai. Mãi đến khi chị Chu, người mang trà đến, tiện miệng nói rằng có lẽ Ninh Nhất Khanh đang tản bộ trong vườn hoa, nàng mới chạy ra sân tìm người.

Cuối xuân đầu hè là lúc hơi ẩm nặng nhất, lại ở trong khu vườn hoa rực rỡ, sương mù lãng đãng mờ ảo. Những bông diên vĩ vàng, hoa đuôi quỳ, tulip, tất cả đều sống động, thanh nhã, bừng bừng sức sống trong màn sương mỏng manh.

Khi tìm thấy Ninh Nhất Khanh, nàng đang đứng một mình dưới một cây anh đào. Mái tóc dài đen như mực, mờ mịt như khói. Ánh trăng lướt qua kẽ lá xanh tươi, rậm rạp, phảng phất như những tầng tuyết tan chảy.

Khuôn mặt người phụ nữ còn đang bệnh nặng, dưới ánh trăng gần như trong suốt.

Tần Thập Ý đến gần, mới phát hiện giữa những ngón tay trắng bệch của nàng kẹp một điếu thuốc. Đêm nay hơi ẩm quá nặng, khiến người ta lầm tưởng tàn thuốc đã cháy đến cuối cùng.

Hình như đó là thuốc lá vị anh đào.

Nàng chưa từng thấy Ninh Nhất Khanh hút thuốc, nên có chút bất ngờ.

"Thập Ý, là ngươi sao?" Ninh Nhất Khanh không quay đầu lại.

"Là, là ta. Ngươi không sao chứ? Bệnh đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Tần Thập Ý không thể tin nổi. Người phụ nữ vốn quý phái tự nhiên, thanh lịch tao nhã ngày nào, sao lại có một vẻ yếu ớt đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng, như thể có điều gì đó đã bị đập tan.

"Ta không sao, là các ngươi chuyện bé xé to."

Người phụ nữ cụp mắt cười cười, tự biết có lẽ đã làm bạn tốt lo lắng.

Những ngày gần đây, nàng cảm thấy mình như bị bao bọc trong một bong bóng trong suốt, nghe không rõ âm thanh, cũng nhìn không rõ vật thể, giống như thế giới đã xa cách mình một khoảng thời gian.

Mọi thứ đều không giống thật.

Thời gian cũng trở nên khó đoán, như trôi qua một phút, một giờ, lại như đã kéo dài mười năm tám năm.

"Sao lại nghĩ đến việc hút thuốc lá?"

"Chỉ là muốn thử xem sao," nàng tháo kính gọng bạc, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt ẩn hiện.

"Ta nghe nói ngươi từ chối buổi xem mắt mà Ninh lão gia tử sắp xếp. Ông nội ở nhà tức giận đến giậm chân, nói ngươi phản rồi, còn dám nói mình không kết hôn, không sinh con?"

"Vậy sao? Ta không nhớ ông nội có tức giận như vậy," tinh thần Ninh Nhất Khanh hoảng hốt một thoáng, giọng nói lơ lửng không cố định, nói xong đột nhiên cười cười.

"Ngươi vẫn ổn chứ? Ta nghe họ nói Lạc Huyền đã..." Tần Thập Ý thì thầm, nhưng bị chính lời nói của người phụ nữ ngắt lời.

"Ta khẳng định phải kết hôn sinh con, em nghĩ rõ ràng đi."

Tần Thập Ý kinh ngạc không thôi, cố gắng quan sát trạng thái của Ninh Nhất Khanh, chỉ cảm thấy người này tái nhợt như một kẻ giả tạo không chút huyết sắc: "Nhất Khanh, ngươi biết mình đang nói chuyện với ai không?"

"Đây là câu nói cuối cùng ta nói với Tiểu Huyền." Ninh Nhất Khanh lảng tránh cười, đuôi mắt vì khóc mà đỏ hoe: "Tại sao lại nói như vậy."

Thời gian cuối cùng ở bên Lạc Huyền, ngoài sự trầm mặc đối mặt, chính là những lời nói lạnh lùng, thậm chí không tiếc dùng những lời tàn nhẫn như vậy để thăm dò.

Ninh Nhất Khanh dùng phương thức gần như điên cuồng, từng chút từng chút nặng nề hồi tưởng lại.

Đến cuối cùng, giữa hai người họ lại chỉ còn lại một câu nói như vậy, thật tàn nhẫn, thật đáng ghét, thật bi ai.

Tại sao không thể nói với Tiểu Huyền nhiều lời hơn, tại sao cuối cùng, họ lại nhìn nhau như kẻ thù?

Tần Thập Ý: "???"

Người này càng ngày càng thích làm trò bí hiểm, vừa đến đã lẩm bẩm những điều kỳ lạ. Chẳng lẽ sốt đến váng đầu, bị sốt đến ngốc rồi sao?

"Ta đề xuất để nàng ấy làm tình nhân của ta, chim hoàng yến, ta sẽ nuôi nàng ấy, cả đời cơm áo không lo. Ngoại trừ danh phận ra, tình yêu, tiền tài, bầu bạn, ấm áp, nàng ấy muốn ta đều có thể cho."

"Ngươi đề xuất để Lạc Huyền làm tình nhân của mình?" Tần Thập Ý không thể ngờ Ninh Nhất Khanh hôm nay lại nói ra những lời kinh người như vậy. Sau khi chấn kinh, nàng gần như mất khả năng suy nghĩ.

"Ngươi không nghe lầm, ta đã nghĩ đến việc bao nuôi Lạc Huyền."

"Đây không phải lời ngươi có thể nói ra, tuyệt đối không phải, quá... suy đồi đạo đức, như một kẻ lưu manh hạ cấp. Ngươi không phải bị ai dựa đấy chứ?"

Tần Thập Ý kinh ngạc đến mức muốn chạy ra ngoài dầm mưa lớn hai vòng. Trong giới của họ, nhà họ Ninh có thể nói là gia tộc cổ kính và cao cấp nhất, nổi tiếng là giàu quy tắc.

Là người thừa kế nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc, phẩm hạnh đoan chính, không có bất kỳ hành vi bất lương nào, giống như ánh trăng trong ngần khiến người ta ngưỡng mộ.

Nhưng kỳ thật nhóm người này, chơi ngôi sao, nâng ca sĩ, ngâm hộp đêm, khoe giàu, nuôi bốn năm tình nhân, dạng nào cũng có.

Ninh Nhất Khanh khác biệt, nàng không phải hoàn toàn bị quy tắc hạn chế, mà là trời sinh không yêu sự xa hoa trụy lạc, chốn vàng son, chốn hương phấn đó.

Nàng không thể nghĩ ra tại sao một người như vậy lại đề xuất yêu cầu bao nuôi tình nhân. Tần Thập Ý chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch, vì Ninh Nhất Khanh lại có suy nghĩ ích kỷ đến thế này.

Ninh Nhất Khanh lắc đầu, tự giễu nói: "Rất khó hiểu, đúng không?"

Tần Thập Ý gật đầu, hết sức nghiêm túc nói:

"Nhà ngươi không có truyền thống như vậy. Bố mẹ ngươi cũng là ly hôn sau mới tìm người mới, ngươi là người thừa kế, lão gia tử càng không thể cho phép... Mà ngươi... ngươi cũng không phải người như vậy."

Bao nuôi tình nhân, chơi tiểu tam, suy đồi đạo đức, là điềm báo một gia tộc xuống dốc không phanh, hoặc nói một gia tộc cho phép hành vi như vậy, định sẵn không thể lâu dài, không cách nào hưng thịnh.

Mà nhà họ Ninh, luôn luôn yêu cầu coi trọng hôn nhân, giữ trách nhiệm với gia đình, người nhà, đặc biệt là người thừa kế, nhất định phải tuân thủ những lời dạy dỗ và răn dạy khắc sâu vào xương tủy này.

"Thập Ý, làm một người thừa kế vĩnh viễn đúng đắn, không phạm sai lầm, tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc, đôi khi quá mệt mỏi. Mệt đến ta đối với sự hèn hạ sinh lòng hướng tới, có thể có một giây không tỉnh táo, không đúng đắn, tùy tâm sở dục cũng tốt. Coi như hưởng thụ một khắc nhân sinh, có lẽ có thể chạm đến sự tự do mà Tiểu Huyền muốn dành cho ta."

Trật tự của nàng không biết từ khoảnh khắc nào đã sụp đổ hoàn toàn, gần như vỡ vụn đến mức vô tự vô độ.

Người phụ nữ ngẩng đầu lên, mái tóc buông rũ mềm mại, bị gió thổi tán, lặng lẽ nhìn cây anh đào. Hơi ẩm tràn ngập trong không khí, gương mặt nàng mơ hồ mà bi thương.

"Ta chỉ là rất hối hận, vì sao câu nói cuối cùng của chúng ta lại như vậy," Ninh Nhất Khanh đưa điếu thuốc lên môi, cắn nát viên anh đào, nếm được vị đắng chát: "Ta là một người thật tàn nhẫn, lạnh lùng."

"Đừng nói như vậy, ngươi... ngươi còn có tương lai," Tần Thập Ý chưa từng gặp phải chuyện như thế này, ngay cả lời khuyên cũng có vẻ lạc đề: "Lạc Huyền cũng trên trời nhìn ngươi, không không, nàng ấy chắc chắn cũng hy vọng ngươi sống tốt."

"Sẽ không, nàng ấy không quan tâm," Ninh Nhất Khanh cười khổ: "Nàng ấy không quan trọng ta sống tốt hay không tốt."

"Điểm này, ta rất rõ ràng, bất quá đôi khi rất muốn lừa dối bản thân một chút," nàng nói tiếp.

Tần Thập Ý hít sâu một hơi, trong đầu một lần không khỏi cảm thấy khó chịu, bỗng nhiên nghĩ đến một câu khi đọc sách trước đây:

Hữu tình thì ngược, không người có thể tránh.

"Ngươi hiểu, thế nhưng mà" Tần Thập Ý "thế nhưng mà" nửa ngày, một câu cũng không nói ra được.

"Có lẽ thật sự không có cơ hội. Ta thậm chí không thể gặp lại nàng ấy một lần, huống hồ là nói thêm một câu nào. Sai lầm lớn đã đúc thành, cả một đời cũng khó bù đắp."

"Ngươi không phải đã nghĩ đến việc cùng Lạc Huyền tái hôn sao? Mặc dù, lúc trước kết hôn là trời xui đất khiến, có thể nói là để thay thế Lạc Duy gặp tai nạn xe cộ, nhưng ngươi đã hủy bỏ đính hôn, ngươi cũng nên chờ một chút, kiên nhẫn một chút, đâu cần phải nói cái mối quan hệ... tình nhân đó chứ."

"Ta đã nghĩ đến, ta đương nhiên đã nghĩ đến. Câu nói về hiệp ước tình nhân đó, có lẽ chín phần là thăm dò, nhưng cũng còn lại một phần là thật tâm thật ý," đầu ngón tay Ninh Nhất Khanh kẹp thuốc, chuỗi hạt Phật lỏng lẻo vòng trên cổ tay.

"Thăm dò cái gì," Tần Thập Ý cảm giác đầu óc mình sắp ngất: "Thật tâm thật ý cái gì?"

"Cùng ta kết hôn đơn giản, nhưng làm Alpha của ta không hề đơn giản. Giao tiếp xã giao, chu toàn nhân tình, vĩnh viễn trước mặt người khác duy trì nụ cười, dối trá duy trì cái gọi là thể diện. Ta ích kỷ nghĩ, cái gì tao nhã cao quý, khéo léo trang nhã, đều là ràng buộc thôi. Làm một tình nhân được nuôi ở bên ngoài, có lẽ Tiểu Huyền cả đời này đều sẽ tự tại, tự do hơn."

Tần Thập Ý kinh hãi khi Ninh Nhất Khanh lại nghĩ nhiều đến vậy, từng có những suy nghĩ đáng sợ và khó tả như thế.

Nàng nghe giọng Ninh Nhất Khanh, bi thương đến vậy... nhưng khuôn mặt người phụ nữ vẫn thanh thoát cao quý, không nhìn ra nửa phần đau buồn, ngay cả một giọt nước mắt cũng không có.

Bình tĩnh đến mức giống như một người ngoài cuộc.

Dưới bầu trời đêm, ánh trăng u huyền chiếu vào bóng cây, người phụ nữ ma sát chiếc bật lửa đá mài, âm thanh dịu dàng mà mệt mỏi.

Ánh lửa nổi lên, Ninh Nhất Khanh khép tay đốt thuốc. Chuỗi hạt Phật trên cổ tay phản chiếu ánh sáng thanh tịnh, chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt tuyệt sắc của người phụ nữ.

Khói thuốc lẫn vào hơi thở trong sạch, từng vòng từng vòng nổi lên gợn sóng dưới ánh trăng. Người phụ nữ nghiêng người, khuôn mặt trắng như sứ được ánh trăng chiếu rọi.

"Thật ra, ta một chút cũng không muốn ép buộc. Buông nàng ấy rời đi có lẽ mới là đúng đắn," nàng bình tĩnh nhắm mắt: "Nhưng ta... không nỡ, không làm được chuyện đúng đắn."

"Ai bảo ngươi không sớm một chút giữ nàng ấy lại," giọng Tần Thập Ý trở nên khàn khàn. Nàng dụi mắt một cái, nửa là hung dữ nửa là tiếc nuối.

"Kết quả là, ta chẳng qua là một kẻ ích kỷ lại tự cho là đúng," Ninh Nhất Khanh hít sâu một hơi thuốc: "Cứ nghĩ Tiểu Huyền nàng ấy cũng chẳng mong muốn gì."

Có lẽ những gì nàng tự ý chủ trương dành cho Lạc Huyền, đều là thứ Lạc Huyền không cần, ngoại trừ ngày đó biển cả.

Thế nhưng, nàng lại không thể đưa Lạc Huyền đi ngắm biển, còn không cách nào làm Lạc Huyền vui vẻ, cũng không cách nào làm nàng sống lâu trăm tuổi, ngay cả một món quà mà Lạc Huyền ưng ý cũng chưa từng tặng.

Có lẽ ích kỷ cũng không đủ để hình dung sự ti tiện và yếu đuối của bản thân.

"Ngươi... Thánh nhân nói đau mà không thương, ngươi đã sa sút mấy ngày nay, lại từ từ tỉnh lại đi," Tần Thập Ý cúi đầu: "Ngươi ghi nhớ nàng ấy, nàng ấy hẳn sẽ vui vẻ."

Thật ra, Tần Thập Ý lại cảm thấy, Lạc Huyền thà rằng Ninh Nhất Khanh không nhớ mình.

Thiếu nữ tóc bạc này đích thật là người quyết tuyệt chân thành như vậy, yêu và không yêu có giới hạn vô cùng rõ ràng.

Ninh Nhất Khanh đã từng được toàn bộ tình yêu nồng nhiệt của Lạc Huyền, sau đó... Lạc Huyền thu hồi không còn chút nào.

"Nhưng ta nửa đêm tỉnh giấc, lại cảm thấy Tiểu Huyền sao có thể qua đời. Nàng ấy là một đứa trẻ hướng tới lãng mạn như vậy, có lẽ chỉ là bướng bỉnh đi ra ngoài chơi mà thôi."

Tần Thập Ý nội tâm kịch liệt đau đớn. Nàng thấy Ninh Nhất Khanh ho khan có chút chật vật, khóe mắt ửng đỏ hiện ra nước mắt.

Có lẽ chỉ là bị khói hun ra nước mắt.

"Cảm ơn ngươi, sẵn lòng trò chuyện với ta," người phụ nữ dụi tắt thuốc.

"Nhất Khanh, câu nói vừa rồi của ngươi là có ý gì, hay là không tin Lạc Huyền đã chết? Ngươi muốn làm gì?"

"Ừm, ta muốn tìm thấy nàng ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co