Ly Nhuoc Dong Bhtt Luc Tra Thanh Yeu
_____
"Được rồi, không gọi Tiểu Trà Xanh nữa, gọi nàng là phu nhân."Vương Tổ Hiền nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc bạc của nàng:
"Ai là phu nhân của nàng?"Trong phủ không có người ngoài, hai nàng cứ thế quấn quýt bên nhau, chẳng cần kiêng dè điều gì."Đều là Lý phủ, chẳng phải nên gọi là Lý phu nhân sao?"Vương Tổ Hiền gối đầu lên ngực nàng, tay khẽ siết nơi eo:
"Thì ra nàng là đang chiếm tiện nghi của ta."Lý Nhược Đồng bật cười khẽ, nhắm mắt không nói thêm lời nào. Vương Tổ Hiền thấy nàng lim dim, nhớ lại lúc nãy nàng nói mệt, tuy biết chỉ là trêu mình, nhưng cũng không nỡ làm phiền thêm. Đầu xuân ấm áp dễ chịu, Vương Tổ Hiền cũng nhắm mắt lại, nằm cùng nàng.Nàng dùng đầu ngón tay dẫn linh lực, khiến chiếc ghế mây lắc lư nhẹ nhàng. Ngày xuân lười biếng và yên tĩnh, tốt đẹp đến mức khiến người ta say mê.Lý gia Trà trang chẳng mấy chốc đã được tu sửa lại. Kỳ lạ là, trước kia vườn trà cỏ dại mọc um tùm, dù thường xuyên có người chăm nom, nhưng đất đai vẫn kém, cây trà gầy guộc, sản phẩm cho ra đều đắng chát, không thơm, lại chua gắt.Vậy mà từ khi Lý gia tiếp quản, vườn trà ngày một tốt lên. Đầu xuân vừa đến, mầm trà đã vươn lên, sản lượng không hề kém các vườn trà danh tiếng trong thành. Lý do thật ra chính là nhờ Vương Tổ Hiền âm thầm giúp đỡ. Ngoài miệng nàng không muốn Lý Nhược Đồng bận tâm mảnh vườn kia, nhưng dù sao đó cũng là tâm huyết của thê tử, nàng không thể không giúp. Là Trà Thủy Tổ, nàng chỉ truyền chút linh khí cho đám "hậu nhân" này, cũng chẳng đáng là gì.Tới nhân gian đã mấy tháng, hai người rất ít khi cùng nhau ra ngoài. Hôm nay họ đến xem qua Trà trang của Lý gia. Lần này, Lý Nhược Đồng không mang đấu bồng che mặt. Hai vị tuyệt sắc mỹ nhân cùng nhau xuất hiện, lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người dọc đường. Dù có chút bất tiện, nhưng mãi che giấu cũng khó chịu.Chưa đến được vườn trà, Lý Nhược Đồng đã dừng bước, ánh mắt cùng Vương Tổ Hiền đồng loạt rơi vào một nữ tử mặc đồ nha hoàn phía trước.Vương Tổ Hiền khẽ nói:
"Yêu khí rất nặng."Lý Nhược Đồng trầm ngâm:
"Không chỉ yêu khí, còn có mùi thuốc — đều là thuốc bổ khí dưỡng huyết. Xem ra chủ nhân của nha hoàn này bệnh không nhẹ, trên người đã hiện tử khí.""Vậy bây giờ đi vườn trà, hay theo nha đầu kia?"Lý Nhược Đồng hơi cúi người, nhẹ giọng đáp:
"Nghe theo phu nhân an bài."Vương Tổ Hiền khẽ nhéo tay nàng, không vui nói:
"Nàng đây là cố ý ăn hiếp ta rồi."Lý Nhược Đồng chỉ mỉm cười. Hai người thong thả đi theo nha hoàn kia đến trước một tòa nhà, thấy trên cổng viết "Lâm phủ".Lý Nhược Đồng nói:
"Thật đúng dịp, đây là Dĩnh Châu đệ nhất trà thương — Lâm gia.""Trực tiếp vào luôn?" Vương Tổ Hiền đã phát hiện yêu khí nồng đậm lan ra từ trong phủ. Yêu quái kia tu vi không tệ, còn đang hút sinh khí của người trong nhà."Ở nhân gian, vô duyên vô cớ tới cửa là không hợp lễ. Phải thăm dò trước.""Thăm dò ở đâu?" Vương Tổ Hiền không hiểu. Chẳng phải cứ đánh một trận rồi hỏi, hoặc bắt luôn yêu quái là xong?Lý Nhược Đồng không trả lời, chỉ cười. Khi hai người ngồi ở tửu lâu gần đó dùng điểm tâm, Vương Tổ Hiền vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Lý Nhược Đồng gọi tiểu nhị, điểm vài món đặc sản cùng một bình trà ngon."Ta nghe người ở Trà trang nói nơi này nhiều món ngon, vốn đã định dẫn nàng tới nếm thử, hôm nay vừa khéo."Vương Tổ Hiền chống cằm cười:
"Rốt cuộc nàng muốn làm gì? Không cùng ta bắt yêu, lại kéo ta đi ăn bánh."Lý Nhược Đồng cười nhẹ:
"Ừ, lát nữa nàng sẽ biết. Nghe nói bánh hoàng kim ở đây rất ngon, thử xem?"Tiểu nhị mang tới một khay bánh hoàng kim còn nóng hổi. Bánh có lớp vỏ vàng óng làm từ bột ngô và lòng đỏ trứng, bên trong là nhân trứng muối tan chảy. Vỏ giòn, nhân mềm mịn, thơm mà không ngấy.Lý Nhược Đồng thổi nhẹ một cái cho nguội bớt rồi gắp một chiếc đưa tới miệng Vương Tổ Hiền. Vương Tổ Hiền cắn một miếng, vỏ bánh xốp giòn, vị ngô ngọt thanh, trứng muối mằn mặn thơm nức — thực sự ngon tuyệt.Lý Nhược Đồng cười tủm tỉm:
"Thích không?""Ngon. Nàng cũng ăn thử đi?" Vương Tổ Hiền vừa định gắp thì Lý Nhược Đồng đã ăn nốt nửa cái còn lại.Hai người đều xinh đẹp nổi bật, ngồi ăn lại thân mật, từng hành động đều dịu dàng chăm sóc nhau như phu thê, khiến thực khách xung quanh ngẩn ngơ. Rõ ràng là không hợp lẽ thường, nhưng lại đẹp đến mức không ai phản đối nổi.Tiểu nhị mang trà tới, cũng không kìm được nhìn thêm vài lần, chưa kịp rời đi đã bị gọi lại."Tiểu nhị, Lâm gia trong thành có chuyện gì sao?"Tiểu nhị lần đầu gặp mỹ nhân đến thế, hơi luống cuống:
"Khách quan có quen biết Lâm gia?""Chỉ là đôi lần qua lại làm ăn, hỏi thăm chút thôi.""Tiểu nhân cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói tiểu thư Lâm gia bệnh nặng, nằm liệt giường đã nửa tháng. Họ dán cáo thị tìm danh y khắp nơi nhưng bệnh tình vẫn không khá hơn. Nhiều người nói nàng trúng tà, thuốc men đều vô dụng. Nghe đâu tiểu thư chỉ mới mười sáu tuổi, thật sự đáng tiếc.""Giờ họ còn tìm đại phu không?" Vương Tổ Hiền hỏi."Chắc là vẫn tìm, gần đây còn mời một vị đạo sĩ tới.""Đa tạ." Lý Nhược Đồng gật đầu.Tiểu nhị liên tục xua tay:
"Nhị vị cứ thong thả dùng bữa, cần gì cứ gọi tiểu nhân."Chờ tiểu nhị rời đi, Vương Tổ Hiền khẽ cười:
"Nàng tính chuyển nghề làm lang trung à?"Lý Nhược Đồng nheo mắt:
"Xem bệnh kiếm chút bạc, chứ không thì nuôi không nổi tức phụ."Vương Tổ Hiền ngẩn ra, rồi lẩm bẩm:
"Ta khi nào bắt nàng nuôi, ta ăn nhiều lắm sao?" Nói xong liền gắp cái bánh cuối cùng bỏ vào miệng."Không nhiều lắm, nhưng ăn thêm một khay vẫn được. Không phải nàng muốn ta dưỡng, là ta muốn dưỡng nàng. Ăn no rồi, chúng ta đi một chuyến, được không?"Lý Nhược Đồng dịu dàng, kiên nhẫn vô cùng. Vương Tổ Hiền nghe xong cũng thôi, đôi lúc chỉ là làm nũng một chút, chứ chưa bao giờ thật sự trách nàng.Cơm nước xong, Lý Nhược Đồng nắm tay Vương Tổ Hiền hướng Lâm phủ mà đi. Trước cổng phủ, Vương Tổ Hiền vung tay khẽ gõ ba tiếng.Hạ nhân thấy hai mỹ nhân đứng trước cửa thì sững sờ, lắp bắp hỏi:
"Hai vị cô nương là...?""Nghe nói tiểu thư quý phủ bệnh nặng, tại hạ muốn đến xem giúp một lần."Hạ nhân sắc mặt thay đổi:
"Việc xem bệnh không thể nói chơi, lão gia nhà ta rất khổ sở.""Tiểu ca không cần hiểu lầm. Tại hạ thật sự đến giúp chữa bệnh.""Nhiều danh y đến cũng bó tay, hai vị còn trẻ thế này, tốt hơn hết là quay về đi." Hắn nói rồi định đóng cửa.Lý Nhược Đồng vẫn bình tĩnh:
"Tiểu thư các ngươi bị yêu vật quấy phá, không phải bệnh có thể dùng thuốc hay châm cứu trị được.""Ngài là người thứ mười nói câu đó rồi."Vương Tổ Hiền cười lớn:
"Hắn coi nàng là đạo sĩ lừa đảo kia rồi đấy."Nàng cười càng thêm vui vẻ — tam giới tôn thần bị xem như kẻ lừa đảo, đúng là thú vị.Lý Nhược Đồng điểm trán nàng một cái:
"Không phải ta — là chúng ta."Nàng xoay sang gia đinh:
"Bảy ngày trước ngươi bị thương ở eo, vết thương sâu khoảng ba tấc, máu ra không ít. Giờ tuy đã liền sẹo nhưng vẫn đau, nhất là lúc trời trở lạnh. Ngươi nên chú ý, thương ở bên trong."Gia đinh nghe xong tái mặt, tay vô thức ôm lấy eo.Vương Tổ Hiền nói tiếp:
"Chúng ta không thiếu tiền. Chỉ là tình cờ thấy nha hoàn Lâm phủ nhiễm yêu khí, mới tới. Nếu ngươi không tin, bỏ lỡ cơ hội cứu tiểu thư nhà mình, cũng không liên quan đến chúng ta."Dứt lời nàng quay người, chuẩn bị rời đi, thì gia đinh vội vàng gọi lại:
"Nhị vị, xin dừng bước! Mời vào phủ."Vương Tổ Hiền nhìn sang Lý Nhược Đồng, nở nụ cười khẽ:
"Phàm nhân thật là phiền toái."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co