Truyen3h.Co

Markhyuck Tim Duong Chet

Đi đến nửa đường Lee Donghyuck đột nhiên nghe được thanh âm từ radio giật mình vội vàng lao đi, máy ghi âm, ai cầm máy ghi âm của mình?

Chạy đến nơi thì cửa phòng radio lại bị khóa ngoài, cậu nhanh chóng gọi điện thoại cho Na Jaemin: "Chìa khóa đâu, mau đưa tôi chìa khóa phòng radio."

"Tôi là Lee Minhyung, tôi... tôi không biết chừng nào cậu mới có thể nghe được đoạn ghi âm này, có lẽ vĩnh viễn cũng không nghe đến, tôi, tôi muốn nói là tôi thích cậu..." Radio trong phòng vẫn đang truyền phát. Đây là gì? Lời của Lee Minhyung? Anh ấy ghi âm lúc nào? Vì sao mình chưa từng nghe qua?

Lee Donghyuck không kịp nghĩ nhiều liều mạng phá cửa... Xong, thực sự xong rồi, nếu chỉ có những lời ghi âm vừa nãy thôi thì người khác còn có khả năng không nghe ra thanh âm của ai, nhưng hiện tại không thể nghi ngờ đã thẳng thắn nói cho toàn bộ giáo viên học sinh ngoài kia biết chủ nhân của đoạn ghi âm này là ai.

Na Jaemin mang theo chìa khóa vội vàng đuổi tới, trước khi cửa được mở ra thì máy ghi âm của Lee Donghyuck được đặt trước micro đã hoàn thành xong sứ mệnh của mình.

Lee Donghyuck xông lên tắt máy ghi âm đi, xoay người kéo áo Na Jaemin: "Sao ông lại làm như vậy?"

"Ông phát điên cái gì, không phải tôi!" Na Jaemin cũng không rõ vì sao mình bụng đau đi WC có một chút đã phát sinh sự việc như vậy?

"Vì sao? Cậu thực sự hận tôi đến thế cơ à?" Thanh âm Lee Minhyung từ cửa truyền đến, mồ hôi ướt đẫm thở hồng hộc.

Lee Donghyuck hoảng hốt, vội vàng buông Na Jaemin ra: "Không phải tôi, anh tin tôi đi, thật sự không phải tôi, tôi cũng chỉ vừa chạy tới, không tin anh hỏi nó đi, nó có thể làm chứng cho tôi."

Lee Minhyung nhìn về phía Na Jaemin, Na Jaemin gật đầu: "Không phải nó đâu, chúng tôi đều nghe được ghi âm rồi mới chạy tới."

"Anh tin tôi đi, thật sự không phải tôi mà, tôi không biết, hoàn toàn không biết gì hết!" Lee Donghyuck cầm tay Lee Minhyung gấp đến độ sắp khóc.

Lee Minhyung nhìn bàn tay đang nắm của hai người: "Đoạn đối thoại đó cũng không phải do cậu ghi lại sao?"

"Tôi...... Tôi......" Lee Donghyuck không thể phản bác, ngay từ đầu lời Lee Minhyung quả thật do cậu ghi, cũng do cậu cắt nối biên tập định đưa bọn Na Jaemin nghe,"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi chỉ là...... Nhưng tôi chưa từng nghĩ tới đem nó công bố, tôi không biết mọi chuyện sẽ biến thành như vậy."

"Không nghĩ tới công bố vậy lúc trước cậu ghi âm làm gì?"

"Tôi, tôi cùng Na Jaemin cá cược..."

Lee Minhyung xem như đã hoàn toàn hiểu rõ, hiểu rõ nguyên do thái độ Lee Donghyuck chuyển biến, hiểu rõ vì sao Lee Donghyuck nhận lời mình, nhưng anh vẫn không muốn tin tưởng rằng hết thảy những điều này là thật sự, tình cảm mấy tháng qua của Lee Donghyuck không phải giả, cầm tay Lee Donghyuck: "Mọi chuyện quá khứ đều có thể không nói tới, tôi chỉ muốn hỏi cậu, cậu có thích tôi không?"

"Tôi..."

"Bên trong có chuyện gì vậy?" Cách đó không xa rất nhiều giáo viên học sinh đuổi tới.

Lee Donghyuck tránh khỏi tay Lee Minhyung, từng bước lui về phía sau: "Tôi... Tôi không nghĩ tới......"

"A." Lee Minhyung khẽ cười một tiếng, tươi cười đó Lee Donghyuck nhìn thấy mà đau lòng, "Xin lỗi, là tự tôi đa tình, cám ơn cậu giúp tôi thanh tỉnh." Xoay người chen khỏi đám đông rời đi.

Lee Donghyuck ngốc sững tại chỗ nhìn bóng dáng Lee Minhyung rời đi vẫn không nhúc nhích.

"Ông không đi đuổi theo?" Na Jaemin lay lay ống tay áo Lee Donghyuck.

Lee Donghyuck dường bị ghim lại tại chỗ vẫn không nhúc nhích.

"Đến cùng là có chuyện gì?". Chủ nhiệm lớp Lee Minhyung tiến lên hỏi.

"Em cũng không rõ lắm, vào WC một lúc thì nghe thấy tiếng radio, vội vàng trở lại thì phát hiện cửa bị khóa ngoài."

Chủ nhiệm lớp xua đám người đang vây xem đi lại đem một mình Lee Donghyuck giữ lại.

"Tình huống Lee Minhyung trò có biết không?" Chủ nhiệm lớp lôi ra một cái ghế cho Lee Donghyuck ngồi xuống.

"Không... Không biết ạ." Lee Donghyuck bất an nói.

"Tình huống của trò ấy như vậy đã không còn là phạm trù của yêu sớm nữa, thầy hi vọng trò có thể trở về nói với cha trò một chút, bảo cha trò đến trường học một chuyến."

Lee Donghyuck cúi đầu không đáp.

"Trò cũng hoảng sợ phải khồng, người mình ở cùng một chỗ mỗi ngày vậy mà lại là đồng tính luyến ái, thích nam nhân, nhưng trò cũng không cần lo lắng, trò ấy mới 18 tuổi, loại tình huống này phát hiện sớm thì vẫn có thể trị liệu."

"Trị liệu? Trị liệu thế nào ạ?" Lee Donghyuck rốt cuộc ngẩng đầu.

"Nước ngoài có rất nhiều liệu pháp, tỷ như giật điện..."

"Thực xin lỗi thầy, em cảm thấy không thoải mái em đi trước ạ." Lee Donghyuck rốt cuộc không nghe nổi nữa đứng dậy né ra.

Dạ tiệc tại sân vận động vẫn đang tiếp tục, thiếu một Lee Minhyung cũng chẳng sao, dạ tiệc bắt đầu, tiết mục lần lượt diễn, trái đất vẫn cứ quay.

Lee Donghyuck tất nhiên không có tâm tư tham gia dạ tiệc nữa sớm trở về nhà, đến thẳng phòng Lee Minhyung, không có một bóng người.

"Kim, Lee Minhyung đâu ạ? Anh ấy về nhà chưa?"

"Chưa, không phải buổi tối hôm nay trường học có hoạt động à, sao sớm như vậy đã về rồi?" Kim lau lau tay từ phòng bếp đi ra," Bác đang làm sủi cảo, cháu và Minhyung đều thích ăn tôm hấp bóc vỏ, buổi sáng ngày mai nấu cho mấy đứa ăn."

"Được...." Lee Donghyuck hữu khí vô lực ngồi xuống sô pha đợi Lee Minhyung trở về, trong đầu tất cả đều là những việc vừa phát sinh, mọi thứ tới quá nhanh và đột ngột, rõ ràng một giây trước hai người còn nói nói cười cười tại sao giây sau đã biến thành cục diện như vậy?

Thầy giáo muốn nói chuyện với phụ huynh, nếu cha biết chuyện của Lee Minhyung sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ đem anh đuổi ra ngoài hay sẽ giống như lời thầy nói nói đưa anh đi trị liệu bằng điện giật? Dù là loại nào cũng phải phải kết quả Lee Donghyuck muốn, đều khiến Lee Donghyuck cực kỳ sợ hãi, cậu không muốn Lee Minhyung rời đi, cũng không muốn anh phải chịu khổ.

Thực xin lỗi, em không phải cố ý, em chưa từng nghĩ tới muốn công khai trước mặt mọi người.

Kim giờ chỉ mười giờ sau khi Lee Donghae về nhà Lee Minhyung vẫn không thấy đâu.

"Sao còn chưa ngủ?" Lee Donghae hỏi.

"Con đợi Lee Minhyung."

"Minhyung hả, nó nói hôm nay về nhà bác ở, không trở lại, giọng nó cứ là lạ, các con có phải lại cãi nhau không?"

Lee Donghyuck lắc đầu không dám nói với ba sự thật: "Ba, ngủ ngon."

Trở lại phòng cắm tai nghe lên tìm kiếm trong máy đoạn ghi âm chưa bao giờ nghe qua.

Lướt qua vài đoạn đều là ghi âm tiếng soát đáp án của anh, nhưng Lee Donghyuck chỉ có thể ấn tua nhanh để mau qua.

"Lee Donghyuck, tôi là Lee Minhyung, tôi...". Đột nhiên đoạn độc thoại xen giữa các đáp án đề thi xuất hiện, Lee Donghyuck vội vàng đổi thành truyền phát ở tốc độ bình thường," tôi không biết chừng nào cậu mới nghe được đoạn ghi âm này, có lẽ vĩnh viễn cũng không nghe đến, tôi, tôi muốn nói là tôi thích cậu, dù tôi biết chúng ta đều là nam, tôi không nên thích cậu, cũng không thể thích cậu, nhưng tôi vẫn khống chế không được cảm tình của mình, mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ về cậu, nhìn thấy cậu đi qua trước mặt đều khắc chế không được mà có xúc động muốn ôm cậu, nhìn cậu cùng người khác thân cận đều cảm giác hít thở không thông...Tôi không biết mình đang nói linh tinh cái gì nữa, tôi chỉ muốn nói cho cậu, tôi yêu cậu..."."

"Thời gian cậu sinh bệnh nằm viện kỳ thật là lúc tôi vui vẻ nhất, tôi rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận gần bên cậu, chiếu cố cậu, cũng không nghĩ đến trải qua lần đó thái độ của cậu với tôi càng ngày càng thân cận, tôi rất vui vẻ, lại không dám cao hứng, sợ này lại là trò đùa dai mới của cậu, sợ mình hiện tại vui sướng càng lớn tương lai càng bi thương, tôi nghĩ khắc chế mình được không đáp lại cậu, nhưng tôi không khống chế được, sức ảnh hưởng của cậu đối với tôi vượt so với tưởng tượng của tôi, chỉ cần cậu vừa lại gần tồi liền nhịn không được muốn đối xử tốt với cậu, muốn chúng ta trở nên thân thiết hơn."

"Tôi thử nói với cậu rằng không muốn làm kẻ thù muốn làm bạn bè, cậu đồng ý, tôi vui vẻ biết bao nhiêu, nhưng vẫn sợ hãi, sợ hãi cậu chỉ đang đùa dai mà thôi. Nghe ngươi không phủ nhận mình từng cùng nam nhân khác quá phân, người một lòng che chở không dám đụng vào thế mà bị người khác chiếm cứ, tôi mất đi lý trí... Đúng rồi, nói tới đây vẫn thấy phải nhắc nhở cậu lưu ý người bốn phía nhiều một chút, nam sinh lần đó định trộm thân cậu có vẻ không dừng tay dễ dàng như vậy, cậu phải cẩn thận, tôi cũng sẽ thay câu lưu ý nhiều một chút, tuyệt không để kẻ đó thương tổn cậu."

"Tôi không biết mình đang nói cái gì nữa, tôi chỉ là muốn nói cho cậu, tôi yêu cậu. Mặc kệ cậu ôm tâm tình gì để cùng tôi một chỗ thì tôi đều yêu cậu, tôi nguyện ý tin tưởng cậu, tin tưởng chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, tin tưởng cậu cũng thật sự thích tôi... Tôi biết con đường này không dễ đi, mặc kệ tương lai người khác đối xử với chúng ta như thế nào, tôi cũng sẽ không dao động, chẳng sợ bị chú Thẩm biết mà đuổi khỏi nhà tôi cũng sẽ không buông tay, trừ phi cậu không hề thích tôi... Con đường gian nan này cậu có thể cùng tôi đi tiếp được không?"

Anh biết, anh vẫn biết mình có lẽ có ý đồ khác nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng, nhưng mình lại dùng hành động đánh thẳng vào mặt anh. Vẻ mặt bi thương của Lee Minhyung khi rời đi cứ ám ảnh mãi trong đầu Lee Donghyuck không xua đi được, hiện giờ anh có lẽ đang trốn ở một bên thương tâm khổ sở.

Xem thời gian ghi âm là ngày 12 tháng 12, trước khi anh đưa máy cho mình liền ghi âm lại. Vì sao mình chưa nghe đến? Nếu nghe được có phải mình sẽ không trộm ghi âm cuộc đối thoại của hai người, nếu nghe được có phải mọi chuyện sẽ không phát sinh?

"Kim, cháu đi ra ngoài một chuyến." Lee Donghyuck rốt cuộc nhịn không được, cậu muốn đi tìm Lee Minhyung, tìm anh giải thích rõ ràng.

"Con đi tìm Minhyung à?" Lee Donghae đi ra.

"Con....." Lee Donghyuck kinh hoảng nhìn Lee Donghae, sợ ba biết được chuyện hôm nay.

"Đi thôi, ba đưa con đi." Lee Donghae lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.

Dọc theo đường đi Lee Donghyuck cũng không dám nhìn Lee Donghae, trong lòng nhớ tới lời của thầy giáo, thầy giáo liệu có trực tiếp gọi điện thoại cho ba không, chuyện lớn như vậy Lee Minhyung sẽ thế nào đây?

Vừa đến nhà bác của Lee Minhyung thừa dịp Lee Donghae tìm chỗ để xe, Lee Donghyuck chạy thẳng lên lầu gõ của nhà bác Quý.

"Cháu chào bác trai bác gái, cho cháu hỏi Lee Minhyung có đây không ạ?" Lee Donghyuck vào phòng chào hỏi ba mẹ Quý Quân Minh.

"Có đó, nó ở trong phòng, đã ngủ rồi." Quý bá mẫu mời Lee Donghyuck vào nhà.

Lee Minyong đang làm bài tập trong phòng, trên giường có một đoàn căng phồng.

"Anh Minhyung ngủ rồi." Lee Minyong mở miệng nói.

Lee Donghyuck đứng bên giường, không biết người trên giường ngủ thật hay vẫn giả bộ ngủ, cậu có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với anh, nhưng chung quanh quá nhiều người khiến cậu không thể mở miệng.

"Giám đốc Lee sao cũng đến đây vậy?" Bác trai bác gái Lee Minhyung nhìn thấy Lee Donghae vội vàng ra đón.

"Tôi đến xem Minhyung thế nào."

"Minhyung đã ngủ rồi, tôi gọi nó dậy."

"Không cần đâu, để nó ngủ đi." Lee Donghae đi vào phòng hạ giọng, một tay đặt lên vai Lee Donghyuck,"Đừng quấy rầy nó ngủ, ngày mai còn phải đến trường, về nhà đi."

Sau khi hai người rời đi, Lee Minyong đóng lại cửa phòng một lần nữa, trên giường người bọc ở trong chăn ngồi dậy, trên mặt có một mảng bầm tím lớn, dường như đã bị đánh.

"Anh Minhyung, chuyện hôm nay thật sự không nói cho bọn họ sao?" Lee Minyong lo lắng nói.

Lee Minhyung lắc đầu: "Hôm nay đã có quá nhiều chuyện phiền lòng, không cần lại có thêm một chuyện khiến bọn họ ngột ngạt."

"Đây là thuốc mẹ em vừa mua, để em giúp anh bôi cho đám huyết bị tụ kia tan ra một chút." Lee Minhyung từ trong ngăn kéo cầm ra hộp thuốc.

"Cám ơn." Lee Minhyung cởi áo ra, trên người cả mảng xanh tím.

"Anh, về sau anh đừng về đó nữa, ở lại với em và ba mẹ đi, mặc kệ người khác nói như thế nào nhà em đều quý anh."

Vẻ kiên cường Lee Minhyung cố khoác lên giờ phút này trong nháy mắt tan rã, lau khóe mắt nói: "Cám ơn."

Thật tốt vì còn mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co