Truyen3h.Co

Mat Ngu

Steve không cần phải ngủ nhiều như những người khác.

Điều đó tốt, thật sự. Khoảng thời gian trong đêm rất yên bình. Anh có một khung cửa sổ yêu thích để nhìn ra ngoài, và anh có thể nhìn thấy toàn thành phố, thậm chí là xa hơn, từ vị trí đó. Anh thấy được ánh đèn thành thị, sau đó chúng dần tắt đi, cho đến khi cuối cùng khi tất cả chỉ là cây cối và hư vô. Bóng tối.

Cửa sổ nằm ở phòng sinh hoạt chung, nơi cả nhóm thường tụ tập để chơi trò chơi điện tử hoặc ăn uống nhanh cùng nhau, nhưng trong ngày thật ồn ào. Anh không thể nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ vào ban ngày, bởi vì có nhiều thứ gây xao nhãng và nhìn chung thì quang cảnh không phải là tuyệt vời lúc đó. Chỉ có khói bụi và xe cộ và màu xám xịt buồn tẻ của thành phố. Ít nhất là trong đêm, ta không thể nhìn thấy khói bụi gì, và những chiếc xe chỉ còn lại là ánh đèn. Vào ban đêm, thành phố trở nên sống động.

Nhưng Steve luôn thấy bản thân đang nhìn vào hàng cây, vượt ra khỏi cảnh sắc rực rỡ của đô thị. Anh đã bỏ lỡ thời mà anh có thể nhìn thấy các vì sao vào ban đêm. Nếu anh nghĩ rằng ánh đèn thành phố đã dịu đi, anh không thể đợi cho đến khi anh thực sự có thể nhìn thấy những ngôi sao. Hồi đó anh thường ngồi trên hiên nhà mình, đắp chăn để tránh cảm lạnh và ngắm nhìn bầu trời.

Và khi anh thức dậy vài thập kỷ sau đó thì các ngôi sao được thay thế bằng sự ô nhiễm ánh sáng.

"Đang làm gì đấy Cap?" một giọng nói phát ra từ sau lưng, làm anh giật mình.

"Stark," Steve trả lời, quay lại.

"Chào," Tony cười, và Steve nhận ra gã đang say, và nồng nặc mùi rượu. "Anh đang nhìn gì thế?"

"Ánh sáng," anh trả lời. "Ngoài đó thật bận rộn."

"Thành phố không bao giờ ngủ," Tony gật đầu, nói lảm nhảm. "Nó là một mớ hỗn độn."

Steve chuyển sự chú ý về lại cửa sổ. "Tôi thích những ngôi sao hơn."

"Tôi cũng thế," Tony đồng ý.

Họ yên lặng trong một lúc.

"Anh biết không, tôi ghét cái này." Tony cắt ngang sự im lặng nặng nề. "Tất cả chúng."

"Ghét cái gì cơ?"

"Cái, những công trình. Sự hủy diệt của mọi thứ," gã nói một cách trau chuốt, làm ra cử chỉ tay về sự hoành tráng. "Tất cả xám xịt. Không có gì, không thứ gì là rõ ràng."

"Ý anh là sự tàn phá với Trái Đất hay kiểu vậy đó hả?" Steve hỏi, quay lại đối mặt với Tony. Trong số những người mà Steve Rogers nghĩ là sẽ nói ra điều đó, Tony là người cuối cùng anh có thể mong đợi. Gã là người đàn ông của tương lai, luôn luôn xây dựng, chế tạo vật dụng cho công việc của gã. Kinh tế đi trước sinh thái.

"Đúng và sai," Tony nói, nhíu mày trong dòng suy nghĩ của gã. "Đẹp hơn. Với, với bên ngoài, tự nhiên. Giống như là, trong lành hơn ấy. Nhưng ở đây, trong thành phố, chúng, chúng xám xịt. Và màu xám nặng nề, không giống như màu đen, hay xanh lam. Chúng trống rỗng."

"Tôi không đi theo anh."

"Không sao," Tony cười, xoa mặt. "Trời ạ- Tôi say quá rồi."

"Sao anh lại uống?" Steve hỏi, nhìn vào thời gian trên lò vi sóng. Hai giờ sáng.

"Làm nó bớt xám hơn."

Steve không nói gì. Anh chưa bao giờ thấy Tony như thế này, say sưa đến mức gã vấp ngã trong bài phát biểu của chính gã. Gã luôn là một người đàn ông cộc lốc. Đi thẳng vào vấn đề, hoặc có thể là một vài trò đùa để chọc tức mọi người hay cợt nhả với họ. Nhưng Tony bây giờ thì lại đang bằng cách tỉ mỉ, sử dụng các phép ẩn dụ, để cố gắng giải thích. Gã chỉ là quá say để nói rõ ý của mình.

Và thế này thật lạ. Tony thường từ chối ở chung phòng với Steve, từ khi họ không hợp nhau cho lắm. Gì chứ, họ là hai cực trái ngược luôn đấy. Tony đến từ tương lai, và Steve thì kẹt trong quá khứ. Tony là kiểu người nói năng chua ngoa và không tốt khi phối hợp với người khác, thích đóng cửa và tự làm việc hơn, còn Steve là kiểu người xã giao, loại mà sẽ đặt bạn bè của mình lên trước công việc của anh như một Avenger. Ưu tiên của họ, mục tiêu cuối cùng của họ, chúng đều khác nhau, có nghĩa là cả hai nói về thế giới khác nhau. Vì vậy thực tế là Tony đã sẵn sàng ở đây, và cả hai đều không cố cắn xé nhau, quả là kỳ lạ.

"Chúng ta nên xây một cái cung thiên văn. Anh sẽ có thể nhìn thấy những ngôi sao," Tony cười nhăn nhở, áp trán vào cửa sổ.

"Cung thiên văn là gì?" Steve hỏi.

"Ồ, anh sẽ yêu nó. Nó kiểu, một thứ như máy chiếu, nó chiếu lên những ngôi sao, và nó thật sự tuyệt vời. Ta nên có vài cái ghế lười trên đó, máy rang bắp, tủ lạnh mini, và- ồ, chúng ta thậm chí có thể biến nó thành rạp lmax khi chúng ta muốn xem những thứ hay ho đó, vây quanh bộ phim," Tony la lên." Anh sẽ thích nó. Thực tế mà nói, tôi sẽ đi thiết kế căn phòng luôn bây giờ."

"Không phải anh nên đi ngủ sao?"

"Ai cần ngủ cơ chứ? Không phải tôi, là ai khác đi. Với cả, tôi đang uống đây," Tony đẩy trán gã ra khỏi cửa sổ, để lại một vết nhờn trên mặt kính. "Nghe như sẽ đi ngủ ấy. Nhưng anh đang thức mà."

"Stark, tôi nghĩ anh nên về giường đi."

"Không ích gì đâu. Tôi không ngủ được." Tony nhún vai. "Tôi đã thử. Nhưng không được. Mà đừng lo lắng, tại tôi đang uống đây," gã vẫy tay. "Nó có ích, anh biết đấy. Bruce bảo tôi thế là tệ lắm, rằng nó làm gián đoạn giấc ngủ, nhưng tôi có thể ngủ nhanh hơn nhiều với rượu."

"Bruce thường đúng."

"Ừ," Tony gật đầu. "Anh nghĩ tôi là tên nghiện rượu hả?"

Steve suy nghĩ trong một giây, trước khi anh nhận ra Tony rõ ràng là sẽ không nhớ nổi cuộc trò chuyện này, và gã sẽ không cảm thấy bị xúc phạm. "Thỉnh thoảng."

"Tại vì tôi không nốc rượu bởi tôi thích say," gã nói một cách phòng thủ. "Đã ba ngày kể từ khi tôi bắt đầu sử dụng nó để ngủ. Tôi dùng nó để ngủ. Không phải vì, vì đầu óc tôi mờ mịt."

"Vậy sao anh không đi ngủ?"

"Vì nó chẳng còn có tác dụng nữa rồi," Tony nói, và nghe gã có vẻ sức cùng lực kiệt.

Steve không trả lời, không biết chính xác tại sao lại vậy. Tony này khác. Tony này mệt mỏi, cả kiệt sức, có thể thậm chí là đang ở bên lề suy sụp nếu anh không biết nhiều hơn về gã. Và anh thấy rằng anh không thích mặt này của Tony hơn mặt tự ái và ích kỷ kia chút nào. Anh đã quen với sự cáu kỉnh, và không cáu kỉnh, và sự thông minh, và nhận xét nhanh, Tony Stark không phải là Tony Stark nữa. Anh không thể nhận ra gã.

"Tôi sẽ đi vẽ bản kế hoạch," Tony lẩm bẩm, lắc lư.

"Tôi nghĩ thay vào đó thì anh nên đi về giường mà nằm đi," Steve trả lời, mắt dõi theo đường gã đi từ bên này qua bên kia, và cả trông gã nhợt nhạt như thế nào.

"Được rồi," Tony đơn giản nói, đi vài bước tới bồn rửa mặt, nôn mửa, sau đó rời khỏi phòng.

Anh biết rằng Tony sẽ không làm tốt việc đó đâu. Anh biết rằng gã thường xuyên đến đây, luôn lặng lẽ lê la, pha cà phê, không bao giờ bắt chuyện trước khi gã rời đi. Nhưng những ngày đó gã rất tỉnh táo. Đây là lần đầu tiên gã say khướt xung quanh anh, lần đầu tiên cùng anh trò chuyện như thế này.

Steve Rogers phát hiện ra rằng còn có nhiều điều về Tony Stark hơn những gì anh nghĩ, và anh đã không đủ tinh ý hay sắc sảo để bóc ra những lớp bí ẩn đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co