Truyen3h.Co

Mau Xuyen Be Cong Hac Hoa Vai Ac

Tiểu gia hỏa trộm đánh no cách, đầy miệng đều là vị ngọt của bánh đậu đỏ.
Thời Nhiên nói lời thề son sắt, mắt hạnh mở to ôm cổ Giang Càn Bắc làm nũng cọ cọ: “Nhiên Nhiên liền treo ở trên người tiểu ca ca đâu cũng không đi, bọn họ khẳng định không bắt được!”
Giang Càn Bắc nghĩ đến những tên rác rưởi muốn bắt lấy người đang ở trong lồng ngực thì lập tức lệ khí trong  lòng bỗng nhiên mọc lan tràn.
“Ngoan nhãi con yên tâm, nếu là có người muốn bắt ngươi đi thì hắn sẽ không còn mạng sống để mà đi vào.”
Hắn ôm lấy Thời Nhiên ở trong ngực, sát ý lấy Thời Nhiên làm trung tâm mà điên cuồng tiết ra ngoài, ám vệ quỳ gối tại chỗ vội vàng vận khởi nội lực để chống cự, trên người đã bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng.
Chủ nhân lần này đã thật sự nóng giận, trực tiếp đem toàn bộ tất cả ám vệ nam kêu tới đây. Hiện tại trong vương phủ đến một con ruồi bọ đều trốn không thoát khỏi đôi mắt của bọn họ .
Thời Nhiên gật gật đầu, ghé vào Giang Càn Bắc bên tai nói lặng lẽ lời nói.
“Tiểu ca ca yên tâm, nếu là có người tới bắt Nhiên Nhiên, ta liền hô to cứu mạng, tiểu ca ca khẳng định có thể nghe thấy!” Nói xong liền dùng sức quơ quơ lục lạc trong tay.
Thanh âm lục lạc thanh thúy dễ nghe, một chút một chút đâm tiến vào đầu quả tim Giang Càn Bắc.
Đây là chính hắn đã mang vào cho ngoan nhãi con, chỉ cần hắn còn ở Khang Quốc thì Thời Nhiên có bỏ chạy cũng không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
“Ngoan nhãi con ngoan ngoãn ở trong nhà không cần chạy loạn, chờ cô trở về, tốt không?” Giang Càn Bắc nhẹ nhàng cắn lỗ tai Thời Nhiên, chọc đến tiểu gia hỏa phải trốn đi vì ngứa.
Thời Nhiên cười ngây thơ, hắn có chút không tha mà nhìn Giang Càn Bắc: “Tiểu ca ca lại muốn ra cửa sao?”
“Cô đi nhanh rồi về, sẽ mang theo mứt hoa quả  mà ngoan nhãi con thích nữa, tốt không?” Thanh âm Giang Càn Bắc rất trầm thấp, đặc biệt là lúc dỗ Thời Nhiên thì ngữ khí càng như là ở dụ hoặc.
Nhĩ tiêm tiểu gia hỏa đỏ bừng, mặt đầy chờ mong mà nhìn Giang Càn Bắc, cuối cùng ở trên mí mắt hắn hôn một cái: “Tiểu ca ca phải trở về sớm nha, trên đường có nhiều người xấu, cẩn thận bị người khác bắt đi nha!”
Ám vệ quỳ gối tại chỗ thì cả người đều ở vào trạng thái cứng đờ, đối với cảnh tượng đang ở trước mặt mặt thì không biết nên theo ai.
Hắn liều mạng mà cúi thấp đầu, ý đồ thu nhỏ lại giá trị tồn tại.
Thì ra vị chủ nhân giết người không chớp mắt còn có một mặt như vậy sao?!
Cũng khó trách chủ nhân lại che chở như vậy a, vì tiểu điện hạ cũng có chút không hiểu chuyện.
Trong đầu thiên hồi bách chuyển, ám vệ nhìn Giang Càn Bắc đem Thời Nhiên ôm lên giường, tri kỷ mà đắp lên chăn rồi thậm chí mắt đầy tình yêu mà sờ sờ đầu Thời Nhiên.
Má ơi hôm nay thấy quỷ!
Giang Càn Bắc đi ra thư phòng, lúc này mới nhớ tới ám vệ còn quỳ gối tại chỗ, hắn nhăn nhăn mày: “Nghiêu Viên còn chưa về?”
Ám vệ thành thành thật thật đáp: “Hôm qua trưởng thị vệ có chút bệnh nên cho thuộc hạ thay thế vị trí.”
Bệnh sao?
Giang Càn Bắc câu môi, chỉ sợ là tên cáo già Tiêu Yến Tu kia lại làm cái gì rồi.
Trong thiên hạ này người có thể biết dùng bao nhiêu lực đạo và trị tốt cho đôi mắt của Lý Oánh Nhi chỉ có Tiêu Yến Tu không còn người nào khác.
Gia hỏa này nếu đã biết mục đích của Lý Oánh Nhi, lại cố ý dẫn tới ngoan nhãi con tức giận với hắn, hiển nhiên là ôm tư thái quan tâm.
“Đi báo với Nghiêu Viên, trước khi mặt trời xuống núi mà không thấy mặt hắn thì liền làm hắn đưa đầu tới gặp đi.”
Ngữ khí Giang Càn Bắc bình đạm nhưng ánh mắt vệ nghe thấy thì lại rùng mình một cái
Hắn đã dám lấy Thời Nhiên ra để đùa giỡn vậy thì đừng trách hắn nhéo bảy tấc của Nghiêu Viên.
“Ngươi bất nhân, cô cũng bất nghĩa.” ý cười của Giang Càn Bắc không đạt đáy mắt, mấy cái lắc mình liền bay ra thân vương phủ.
Còn Nghiêu Viên bị ấn ngủ ở trong ổ chăn Tiêu Yến Tu đột nhiên đánh hai cái hắt xì, cả người đều là một cái run run.
Vì sao hắn có loại dự cảm không tốt? Chẳng lẽ là chủ nhân gặp nguy hiểm?!
Tiêu Yến Tu sờ sờ Nghiêu Viên cái trán, trong thanh âm còn mang theo không ngủ tỉnh khàn khàn: “Không thoải mái?”
Nghiêu Viên đã nằm không được, hắn ngồi dậy vội vàng mặc thêm áo ngoài: “Ta luôn cảm thấy hoảng hốt, khẳng định là chủ nhân gặp được nguy hiểm, ta phải đi về nhìn xem.”
Tiêu Yến Tu một phen ôm lấy eo Nghiêu Viên đem người mang trở về: “Chủ nhân ngươi không có việc gì, trở về lại cùng ta ngủ một lát.”
Nghiêu Viên nơi nào chịu, hắn trực tiếp đánh bay tay Tiêu Yến Tu, môi nhấp nhấp: “Ta hôm qua liền chưa trở về, nếu cứ như vậy sẽ rối loạn quy củ.”
Hơn nữa tiểu điện hạ còn ở trong phủ, vạn nhất xảy ra ngoài ý muốn, hắn nói công đạo như thế nào a?
Giang Càn Bắc đánh chủ ý gì, Tiêu Yến Tu rõ rành rành, hắn ngồi dậy tóc dài rối tung, bụng ẩn ẩn lộ ra cơ bắp xinh đẹp.
“Này hoàng thành lập tức liền phải thay đổi thời tiết, ngươi thành thành thật thật ở với ta, đừng có loạn trộn lẫn. Chính là mọi người chết sạch, Giang Càn Bắc đều sẽ không chết.”
Hắn bày một cái bẫy, lấy tính cách Giang Càn Bắc tự nhiên sẽ không thiện bãi cam hưu, hiện tại đem Nghiêu Viên gọi đi cũng bất quá là vì cho chính mình ngột ngạt mà thôi.
Nghiêu Viên đang muốn nói cái gì đó, ý cười Tiêu Yến Tu lại bỗng nhiên phai nhạt xuống dưới, hai ngón tay hắn hướng tới nóc nhà vung, tức khắc phía trên liền lộ cái miệng to.
“Người nào? Lăn xuống tới.”
Ngồi xổm ở nóc nhà nghe thấy được lời nói không nên nghe không nên thấy, ám vệ không biết chính mình có nên đi xuống hay không liền bị ném xuống dưới.
Nghiêu Viên thấy mặt người tới, ánh mắt bỗng nhiên cứng đờ, xây dựng hình tượng trưởng thị vệ cao lãnh rồi phát ra thanh âm lãnh đạm: “Chủ nhân kêu ngươi tới?”
Ám vệ chất phác gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Hắn cầm địa chỉ ngày hôm qua Nghiêu Viên cho chính mình một đường đi tìm tới, lại nghe thấy đối thoại hai người không thể miêu tả, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt.
Này này này, lí do trưởng thị vệ đến tay của tiểu cô nương cũng không dám nắm thế nhưng ngủ cùng giường với nam nhân, thì ra hắn là một cái đoạn tụ!!
............
Thời Nhiên ngủ đến thơm ngọt trên giường ngủ ấm áp một chút cũng không bị giới hắc ám bên ngoài quấy nhiễu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, giữa mày đều mang theo ngoan ngoãn.
Bá Thiên đã hoàn toàn nhìn không tới có một số chỗ giống với trong cốt truyện chính, đối lập với an nhàn thoải mái của Thời Nhiên, Bá Thiên có thể nói là gấp đến dậm chân.
Nguyên văn là nữ chủ cứu vớt vai ác khi vai ác gặp ám sát khiến cho vai ác ám sinh tình tố. Nhưng khi đó cánh chim của vai ác chưa mọc đủ nên chưa biểu lộ, mà nữ chủ cũng đối với cảm tình của vai ác cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Sau đó nữ chủ cùng nam chủ đã trải qua cảm tình khúc chiết liền thuận lợi ở bên nhau, vai ác biết được chuyện này bỗng nhiên hắc hóa, dẫm lên xương trắng mà hành thích vua cướp đi ngôi vị hoàng đế, những tiểu quốc xung quanh đều diệt cái sạch sẽ, nháo đến dân chúng lầm than thì lúc này mới hoàn toàn thống nhất thế giới.
Hiện tại từ khi Nhiên Nhiên đi vào vị diện này, toàn bộ chuyện xưa triệt triệt để để thay đổi.
Vai ác không hề là cái tiểu đáng thương cánh chim chưa đủ kia, mở đầu thực lực cũng đã ổn định, thủ đoạn tàn nhẫn, tay cầm binh khí mạnh nhất, tai mắt trải rộng hoàng thành.
Hơn nữa bỏ qua cốt truyện hoàn mỹ cùng nữ chủ, dẫn tới tuyến cảm tình hoàn toàn hỏng mất, chỉ có thể từ Thời Nhiên mạnh mẽ thay thế.
Hiện tại nam chủ chậm chạp chưa xuất hiện, toàn bộ cốt truyện đều không rõ tình huống, giá trị hắc hóa của vai ác chợt cao chợt thấp có thể so với nhảy lầu cơ, Bá Thiên quả thực muốn hỏng mất.
Nhận mệnh thở dài, Bá Thiên chuẩn bị đem tiết tháo chính mình bán cho cấp trên nơi đó để đổi lấy tiên đoán buff thêm cấp cho Thời Nhiên.
Kết quả từ trong túi đào nửa ngày cũng không móc ra tới.
Bá Thiên nhìn kỹ, m*n* không có buff!!
Đầu óc bắt đầu điên cuồng vận chuyển, Bá Thiên rốt cuộc nhớ tới chuyện gì xảy ra lúc Nhiên Nhiên ôm Giang Càn Bắc nói muốn đi thanh lâu.
Hắn còn tưởng con của hắn khi nào nhanh nhạy như vậy, cư nhiên dự cảm mạnh như vậy.
Chỉnh nửa ngày con của hắn đã trong ý thức đem tiên đoán dùng hết.
Tiểu gia hỏa tựa hồ làm cái gì mộng đẹp, tạp đi tạp đi cái miệng nhỏ, cười ngọt cực kỳ.
............
Giang Càn Bắc lẻ loi một mình đi vào thanh lâu, hắn đứng ở cửa, một bộ hắc y khí vũ hiên ngang, khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ càng là chọc đến các cô nương mi mục hàm tình.
Tú bà ý cười ngâm ngâm mà vẫy cây quạt: “Vị công tử này có ái mộ cô nương nào sao?”
Mùi phấn son nồng nặc đến Giang Càn Bắc đau đầu cực kỳ, hắn sắc mặt hắc trầm, ném túi vàng cho tú bà: “Đều tránh xa một chút.”
Tú bà nhìn một túi vàng nặng trĩu, tức khắc mắt liền choáng váng, nhiều lần nói tốt, theo sau lôi kéo đem Giang Càn Bắc dẫn đi vào.
Giang Càn Bắc vuốt ve ngọc ban chỉ trong tay, hắn nội lực lọt vào tai, cẩn thận nghe thanh âm trong phòng, rốt cuộc hắn ở cuối hành lang dài dừng bước chân.
“Hoàng huynh yên tâm, lần này nhất định vạn vô nhất thất! Chúng ta đã liên hệ phủ tướng quân, thêm này đó tinh binh ở bên nhau, ít nói cũng có trên vạn người.”
Giang Thái ngồi ở cách đó không xa nhìn Giang Cảnh, ngữ khí lấy lòng.
mẫu thân hắn là cái nô tỳ thân phận thấp kém, sớm chút cũng đã đã qu·a đ·ời, hắn từ nhỏ liền làm bạn đọc cho Giang Cảnh, là chó săn nhất đắc lực của Giang Cảnh.
Giang Cảnh ôm mỹ nhân trong lòng ngực, tươi cười có chút đáng khinh, đôi mắt kia bị sắc đẹp cùng ích lợi sở che giấu, thoạt nhìn có chút vẩn đục.
“Lần này ta xem Giang Hồng Cảnh còn có thể làm sao bây giờ! Đè ép lão tử nhiều năm như vậy, chờ lão tử bức vua thoái vị tạo phản làm hoàng đế, tên bị lấy đầu đầu tiên chính là hắn!”
Giang Thái áp xuống khinh thường trong lòng, tươi cười trên mặt càng thêm nịnh hót, mơ hồ mang theo một tia thật cẩn thận: “Nghe nói phủ tể tướng gần nhất cố ý mượn sức Giang Càn Bắc, tựa hồ muốn gia nhập phái phủ Thái Tử.”
“Giang Càn Bắc hắn tính là cái thứ gì? Bất quá là tạp chủng liền Đức phi đều khinh thường thôi, ở trước mặt ta xách giày đều không xứng!” Nghĩ đến Giang Càn Bắc, Giang Cảnh bỗng nhiên cười ha hả.
Hắn tuy rằng từ nhỏ sống dưới cái bóng của Giang Hồng Cảnh, nhưng lại vô luận như thế nào đều cao hơn một bậc so với Giang Càn Bắc, rốt cuộc phụ hoàng sẽ dò hỏi hắn việc học, còn đối với Giang Càn Bắc thì lại là thờ ơ.
Giang Hồng Cảnh từ nhỏ liền so bất luận kẻ nào đều có thể giành được ưu ái của phụ hoàng.
Chính hắn, cũng gần là bởi vì hắn cùng Giang Hồng Cảnh là sinh ra cùng ngày, lại chậm hơn hắn hai năm, phụ hoàng vì kỷ niệm trùng hợp này liền tên cũng kém đi một chữ so với  Giang Hồng Cảnh.
“Đúng rồi, Giang Càn Bắc lần này trở về còn mang theo người, ngươi nhìn chằm chằm hắn, một khi phủ tể tướng có ý đồ mượn sức, liền đem thiếu niên kia đoạt lại đây, nghĩ cách nắm Giang Càn Bắc.” Giang Cảnh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy không quá ổn thỏa.
Giang Càn Bắc ở địch quốc nhiều năm như vậy, thế lực trong tay hắn tạm thời không rõ ràng lắm, không thể hành động thiếu suy nghĩ, vẫn là giữ lại chút nhược điểm ở trong tay là ổn thỏa nhất.
Giang Càn Bắc đứng ở cửa nghe đối thoại bên trong truyền ra, khóe môi lại bỗng nhiên gợi lên độ cung quỷ dị.
Ngọc ban chỉ trong tay bị không chút để ý mà thưởng thức, nhưng khi hé miệng ngữ khí lại tựa như ngưng tụ thành băng, lạnh đến xương.
“Ngươi vừa mới nói, muốn đoạt ai?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co