Mha Edit Ta That La Ngay Tho Nhan Thiet
"Biến thái?" Tôi đối với từ ngữ không thích hợp Izuku-kun biểu hiện ra bất mãn, "Thích vừa ngoan vừa đáng yêu Kouhai sao lại là biến thái ?"Izuku-kun một bên lông mày không lộ dấu vết nhẹ nhàng khẽ nhíu: "Thích vừa ngoan vừa đáng yêu Kouhai quả thật không tính là biến thái, nhưng senpai chị không phải thích loại Kouhai vừa ngoan vừa đáng yêu, hơi khi dễ một chút sẽ khóc sao? "
......
Không thể phản bác.Tôi im lặng trong một khoảnh khắc, bình tĩnh trả lời: "Vậy thì sao, tất cả đều đã là người trưởng thành, có loại tình dục / thói thích này lại không vi phạm pháp luật."
izuku-kun tựa hồ bị lời nói thẳng thừng của tôi nghẹn đến, cậu ta buông đũa xuống, nhìn chăm chú vào đáy bát, bộ dáng có chút không được tự nhiên.Nhưng mà còn chưa đợi cậu ta mở miệng, tôi đã kéo hắn xuống nước: "Giống như Izuku-kun không phải thích mỹ nhân ngực to eo thon chân dài sao? "Lần này Izuku-kun hoàn toàn sặc.Hắn một bên ho nhẹ, lỗ tai cũng từng chút từng chút đỏ lên, ngữ khí dồn dập, hơi mang theo ý tứ gấp gáp: "Ta, ta khi nào... Senpai chị rốt cuộc là nghĩ như thế nào về em vậy?! "
Tôi không thể giải thích: "Điều này cũng không mất mặt, cậu kích động làm gì?"
Izuku-kun:"..." Cậu ta tựa hồ là từ bỏ giao lưu với tôi, chỉ quay đầu nhìn chằm chằm đáy bát mì ramen, hít sâu một hơi, tựa hồ đang bình phục cảm xúc."..." Tôi khắc phục một chút, "Nếu tôi hiểu lầm cậu, xin lỗi trước. "
Cậu ta dùng ót hướng về phía tôi, tôi nhìn vành tai ửng đỏ của cậu ta, bỗng nhiên cảm thấy người trong xã hội như cậu ta vẫn rất đáng yêu. Tôi nhịn không được mím môi nhịn cười: "Đều là người trưởng thành, izuku-kun cần gì vì những chuyện nhỏ nhặt này mà thẹn thùng đây?" Izuku-kun tựa hồ là bất đắc dĩ, cậu ta lại thở dài, trầm mặc trong chốc lát, quay đầu nhìn tôi, mới hỏi: "Senpai rốt cuộc là... Chị nghe tin đồn này ở đâu? "Anh nhíu mày: "Hayakawa có nói với chị không? "Người này cũng quá nhạy bén một chút phải không?!Quả thật gần đây nhận thức của tôi về Izuku-kun đều đến từ Hayakawa-san, nhưng mà là bởi vì Hayakawa-san hiểu lầm izuku-kun đối với tình cũ là tôi khó quên mới có loại kết luận này.Nói giỡn, giữa tôi và Izuku-kun nào có tình cũ gì? Nhiều nhất là tình cảm giữa các học sinh cũ.Đương nhiên, giờ phút này tôi tuyệt đối sẽ không bán đứng Hayyakawa-san."Không có đi, cậu ở trong lòng cô ấy giống như thiên thần." Tôi nhét một ngụm mì cuối cùng vào miệng, buông đũa xuống, "Cả ngày các loại hoa mỹ khen cậu, hoàn mỹ quả thực không giống tiểu bạch nhãn lang ở trường trung học kia. "
Xuất Cửu Quân mím môi: "Senpai..." "Em không có bạch nhãn lang." Cậu rầu rĩ nói."A, biết rồi, tôi đùa thôi."Tôi thấy cậu ta cúi đầu hơi hơi phồng mặt, tựa như tự mình giận dỗi, lại cảm thấy vóc dáng cậu ta tuy rằng cao lên không ít, dáng người cũng rắn chắc hơn rất nhiều, ngay cả tính cách cũng đáng tin cậy, nhưng một số thói quen nhỏ, vẫn duy trì bộ dáng đáng yêu thời trung học....... Tất nhiên tôi sẽ bởi vậy mà rung động.Nếu để tôi trải qua một lần nữatrair qua cuộc tình thời trung học hoàn toàn không thể cảm nhận được tình yêu , là hoàn toàn không thể. Nghĩ như vậy, tôi lý trí cảm thấy không thể một mình ở chung với Izuku-kun lâu thêm nữa, thấy đáy bát cậu ta cũng trống rỗng, liền hỏi: "Còn muốn ăn thêm chút gì nữa không?" "Không được." Cậu ta đã buông đũa xuống, nghe tôi nói như vậy, liền hiểu ý của tôi, đứng dậy, "Vậy chúng ta rời đi đi". "Được."Nếu bữa cơm đã ăn cùng nhau, như vậy kế tiếp nên hài hòa hữu ái mà ai về nhà nấy. Tôi nhìn Izuku-kun thanh toán, đi cùng tôi ra khỏi cửa hàng ramen, đúng lúc mở miệng nói lời tạm biệt với cậu ta: "Nơi này rất gần nhà tôi, chỉ mười phút, vừa rồi chúng ta cũng đi qua, đúng không? "
Izuku-kun, ừ một tiếng. Tôi ho nhẹ một tiếng: "Vậy thì không cần đưa nữa, tôi sẽ tự mình trở về." "Cậu không phải rất bận sao? "
Tôi xua tay ra hiệu tạm biệt cậu ta. Tuy nhiên, cậu ta dường như không có ý định đi. Hơn nữa cậu ta dường như sợ tôi nói lời tạm biệt sau đó xoay người rời đi, cố ý đưa tay túm lấy cổ tay còn lại của tôi, nhìn xung quanh: "Đúng vậy, từ nơi này xuyên qua chính là phố thương mại, còn có trung tâm mua sắm. "
Tôi: "...? "
"Chúng ta lại đi nơi khác dạo một chút đi." Cậu ta rũ mắt nhìn tôi, ánh mắt mang theo ý cười, "Senpai hiện tại về nhà có chuyện gì trọng yếu làm sao?""..."
Tôi suy nghĩ một chút, "Bộ phim truyền hình tôi theo dõi sắp phát sóng." Cậu ấy không muốn thỏa hiệp với bộ phim truyền hình của tôi: "Trên mạng sẽ có phát lại. "Izuku-kun nhìn qua rất kiên trì, dù sao tay cậu ta nắm lấy cổ tay tôi cũng không có một chút ý tứ muốn buông ra. Chính xác thì cậu ta muốn gì?
Gặp lại bạn gái cũ nhiều năm, không phải nên tránh hiềm nghi mà giảm bớt quan hệ sao? Tôi đối với cậu mà nói cũng chỉ là một bằng hữu có cũng không có cũng không sao mà thôi, cần gì phải làm cho bầu không khí trở nên mập mờ như vậy. Tôi vặn cổ tay, muốn tránh tay cậu ta ra. ...... Nhưng tôi quên rằng đối phương dường như là anh hùng chuyên nghiệp NO.1 được tôn trọng nhất hiện nay , sức mạnh của tôi trước mặt cậu ta là tầm thường như thế nào. Cậu ta hơi buông lỏng lực đạo, ngón tay vẫn đặt ở giữa cổ tay tôi. Cậu ấy vẫn đang chờ câu trả lời của tôi. Tôi lại nhớ tới hai ngày gần đây khi tôi và Hayakawa-san nhắn tin với nhau, cô ấy điên cuồng tẩy não tôi rằng là Izuku-kun đối với tôi vẫn một bộ dư tình chưa dứt. Điều này dùng ngón chân để nghĩ cũng biết là không thể, chúng tôi đã bao lâu không gặp nhau?!"...... Nếu như là có chuyện gì đặc biệt muốn nói ", Tôi cẩn thận cân nhắc câu nói, "Izuku-kun cậu không cần khách khí, trực tiếp nói với tôi là được rồi. Tôi ngước mắt lên nhìn cậu ta: "Giữa hai chúng ta, không cần phải quanh co lòng vòng. "Tầm mắt của Izuku-kun bao trùm xung quanh tôi, ngón trỏ của cậu at vô thức nhẹ nhàng gõ vào cổ tay tôi, tôi cảm giác động tác này của cậu ta hình như là đang suy tư điều gì đó . Có chút kỳ lạ, có điểm nào cần suy nghĩ ở đây sao? Tôi tổng hợp tất cả các loại sự kiện đã xảy ra trong những ngày gần đây, thăm dò hỏi: "Là vì chuyện của Hayakawa-san sao, cậu có cần tôi giúp gì không?"
Bất luận là Izuku-kun thích Hayakawa-san cần tôi mai mối, hay là cậu ta muốn tôi khuyên Hayakawa-san không nên lãng phí thời gian ở trên người cậu ta, chỉ cần cậu ta mở miệng, tôi đều nguyện ý giúp cậu ta một chút. Ngược lại Izuku-kun nghe tôi nói như vậy, tựa hồ là sửng sốt một chút: "Hayakawa-san? ...... Không, không liên quan gì đến Hayakawa. "
Cậu ta mím môi:
"Senpai..." Cậu ta thoạt nhìn có chút rối rắm, bộ dạng khó nói. Giãy dụa nửa ngày, cậu ta mới buông cổ tay tôi ra, ngược lại nhẹ nhàng dùng ngón tay kéo ống tay áo của tôi: "Chị sẽ không chán ghét em chứ..." Ông trời ơi.Quá phạm quy.Mẹ nó nói tốt ôn nhu trầm ổn nhân thiết đâu.Thế nào mà cậu ta trong nháy mắt đã biến thành bộ dáng đứa trẻ đáng thương.Tôi là đem cậu vứt bỏ hay là như thế nào cậu một bộ vô cùng ủy khuất?!"Không, không có." Tôi bị biểu tình ủy khuất của cậu ta làm cho giật mình, có loại cảm giác vớ vẩn không giải thích được, "Tôi không có chán ghét cậu nha, tôi chính là cảm thấy cậu... Ừm... Nếu như có cái gì cần tôi làm,không cần đặc biệt quanh co..." "Ừm."Cậu ta vẻ mặt trầm tĩnh, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, "Lòng em hiểu rõ. Cho nên, chúng ta có thể đi dạo xung quanh sao? "
......Cậu ta hỏi quá chân thành, tôi thậm chí không biết làm thế nào để từ chối.Tôi quả thật cũng không có việc gì đặc biệt phải làm, chỉ là nếu phim truyền hình phát sóng, đề nghị của Izuku-kun cũng rất đúng, tôi hoàn toàn có thể xem phim chiếu lại ở trên mạng.Tôi gật đầu.Izuku-kun tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, buông ống tay áo của tôi ra, mím môi cười cười với tôi: "Vậy chúng ta đi dạo trung tâm mua sắm đi."Tôi gật đầu một lần nữa và cảm thấy như bản thân giống như là một con búp bê không có tư tưởng vậy.Hai chúng tôi rẽ và đi về phía trung tâm mua sắm.
Bên này vừa vặn là trung tâm thành phố, vô cùng phồn hoa, cho nên việc làm ăn bình thường của tôi cũng không tệ, vừa đủ để sống.Nhưng tôi đã quen với sự cô đơn, không phải là rất thích những nơi đông đúc, vì vậy tôi sẽ không thường xuyên đi ra ngoài mua sắm.Đó là chưa kể đi dạo trên vỉa hè đường phố với người khác giới sau bữa ăn, thật là một trải nghiệm đặc biệt.Izuku-kun tựa hồ có chút không yên lòng, không biết đang suy nghĩ cái
gì.Cậy ấy không chú ý về phía tôi, ngược lại tôi thoải mái hơn rất nhiều, không cần phải vì bầu không khí xấu hổ mà tìm kiếm đề tài.Bên kia đường, trung tâm mua sắm đã ở ngay trước mắt.Tôi thấy đèn đi bộ đối diện nhảy lên màu xanh biếc, mà Izuku-kun ở bên cạnh vẫn còn đang thất thần, nhịn không được đưa tay túm lấy tay áo cậu ta: "Đi thôi, đèn xanh rồi.""A, ừm."Cậu ta đột nhiên hoàn hồn, tựa hồ là phản xạ có điều kiện đưa tay giữ chặt tay tôi còn chưa kịp rụt về, như không có việc gì nắm tôi băng qua đường, thẳng đến bên kia đường, mới làm như không có việc gì buông ra.
Tôi:"....."
Bây giờ tôi bắt đầu nghi ngờ cậu ta đối với tôi thật sự là dư tình chưa dứt. [Tác giả có lời muốn nói: Kỳ quái, vì ái phát điện văn ta vì cái gì muốn ngày càng?Ta là như vậy cần lao nhân thiết sao?Cảm tạ vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~Cảm tạ đầu ra [ địa lôi ] tiểu thiên sứ: yhbcyx, tiên thảo www 1 cái;Cảm tạ tưới [ dinh dưỡng dịch ] tiểu thiên sứ:Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!]
......
Không thể phản bác.Tôi im lặng trong một khoảnh khắc, bình tĩnh trả lời: "Vậy thì sao, tất cả đều đã là người trưởng thành, có loại tình dục / thói thích này lại không vi phạm pháp luật."
izuku-kun tựa hồ bị lời nói thẳng thừng của tôi nghẹn đến, cậu ta buông đũa xuống, nhìn chăm chú vào đáy bát, bộ dáng có chút không được tự nhiên.Nhưng mà còn chưa đợi cậu ta mở miệng, tôi đã kéo hắn xuống nước: "Giống như Izuku-kun không phải thích mỹ nhân ngực to eo thon chân dài sao? "Lần này Izuku-kun hoàn toàn sặc.Hắn một bên ho nhẹ, lỗ tai cũng từng chút từng chút đỏ lên, ngữ khí dồn dập, hơi mang theo ý tứ gấp gáp: "Ta, ta khi nào... Senpai chị rốt cuộc là nghĩ như thế nào về em vậy?! "
Tôi không thể giải thích: "Điều này cũng không mất mặt, cậu kích động làm gì?"
Izuku-kun:"..." Cậu ta tựa hồ là từ bỏ giao lưu với tôi, chỉ quay đầu nhìn chằm chằm đáy bát mì ramen, hít sâu một hơi, tựa hồ đang bình phục cảm xúc."..." Tôi khắc phục một chút, "Nếu tôi hiểu lầm cậu, xin lỗi trước. "
Cậu ta dùng ót hướng về phía tôi, tôi nhìn vành tai ửng đỏ của cậu ta, bỗng nhiên cảm thấy người trong xã hội như cậu ta vẫn rất đáng yêu. Tôi nhịn không được mím môi nhịn cười: "Đều là người trưởng thành, izuku-kun cần gì vì những chuyện nhỏ nhặt này mà thẹn thùng đây?" Izuku-kun tựa hồ là bất đắc dĩ, cậu ta lại thở dài, trầm mặc trong chốc lát, quay đầu nhìn tôi, mới hỏi: "Senpai rốt cuộc là... Chị nghe tin đồn này ở đâu? "Anh nhíu mày: "Hayakawa có nói với chị không? "Người này cũng quá nhạy bén một chút phải không?!Quả thật gần đây nhận thức của tôi về Izuku-kun đều đến từ Hayakawa-san, nhưng mà là bởi vì Hayakawa-san hiểu lầm izuku-kun đối với tình cũ là tôi khó quên mới có loại kết luận này.Nói giỡn, giữa tôi và Izuku-kun nào có tình cũ gì? Nhiều nhất là tình cảm giữa các học sinh cũ.Đương nhiên, giờ phút này tôi tuyệt đối sẽ không bán đứng Hayyakawa-san."Không có đi, cậu ở trong lòng cô ấy giống như thiên thần." Tôi nhét một ngụm mì cuối cùng vào miệng, buông đũa xuống, "Cả ngày các loại hoa mỹ khen cậu, hoàn mỹ quả thực không giống tiểu bạch nhãn lang ở trường trung học kia. "
Xuất Cửu Quân mím môi: "Senpai..." "Em không có bạch nhãn lang." Cậu rầu rĩ nói."A, biết rồi, tôi đùa thôi."Tôi thấy cậu ta cúi đầu hơi hơi phồng mặt, tựa như tự mình giận dỗi, lại cảm thấy vóc dáng cậu ta tuy rằng cao lên không ít, dáng người cũng rắn chắc hơn rất nhiều, ngay cả tính cách cũng đáng tin cậy, nhưng một số thói quen nhỏ, vẫn duy trì bộ dáng đáng yêu thời trung học....... Tất nhiên tôi sẽ bởi vậy mà rung động.Nếu để tôi trải qua một lần nữatrair qua cuộc tình thời trung học hoàn toàn không thể cảm nhận được tình yêu , là hoàn toàn không thể. Nghĩ như vậy, tôi lý trí cảm thấy không thể một mình ở chung với Izuku-kun lâu thêm nữa, thấy đáy bát cậu ta cũng trống rỗng, liền hỏi: "Còn muốn ăn thêm chút gì nữa không?" "Không được." Cậu ta đã buông đũa xuống, nghe tôi nói như vậy, liền hiểu ý của tôi, đứng dậy, "Vậy chúng ta rời đi đi". "Được."Nếu bữa cơm đã ăn cùng nhau, như vậy kế tiếp nên hài hòa hữu ái mà ai về nhà nấy. Tôi nhìn Izuku-kun thanh toán, đi cùng tôi ra khỏi cửa hàng ramen, đúng lúc mở miệng nói lời tạm biệt với cậu ta: "Nơi này rất gần nhà tôi, chỉ mười phút, vừa rồi chúng ta cũng đi qua, đúng không? "
Izuku-kun, ừ một tiếng. Tôi ho nhẹ một tiếng: "Vậy thì không cần đưa nữa, tôi sẽ tự mình trở về." "Cậu không phải rất bận sao? "
Tôi xua tay ra hiệu tạm biệt cậu ta. Tuy nhiên, cậu ta dường như không có ý định đi. Hơn nữa cậu ta dường như sợ tôi nói lời tạm biệt sau đó xoay người rời đi, cố ý đưa tay túm lấy cổ tay còn lại của tôi, nhìn xung quanh: "Đúng vậy, từ nơi này xuyên qua chính là phố thương mại, còn có trung tâm mua sắm. "
Tôi: "...? "
"Chúng ta lại đi nơi khác dạo một chút đi." Cậu ta rũ mắt nhìn tôi, ánh mắt mang theo ý cười, "Senpai hiện tại về nhà có chuyện gì trọng yếu làm sao?""..."
Tôi suy nghĩ một chút, "Bộ phim truyền hình tôi theo dõi sắp phát sóng." Cậu ấy không muốn thỏa hiệp với bộ phim truyền hình của tôi: "Trên mạng sẽ có phát lại. "Izuku-kun nhìn qua rất kiên trì, dù sao tay cậu ta nắm lấy cổ tay tôi cũng không có một chút ý tứ muốn buông ra. Chính xác thì cậu ta muốn gì?
Gặp lại bạn gái cũ nhiều năm, không phải nên tránh hiềm nghi mà giảm bớt quan hệ sao? Tôi đối với cậu mà nói cũng chỉ là một bằng hữu có cũng không có cũng không sao mà thôi, cần gì phải làm cho bầu không khí trở nên mập mờ như vậy. Tôi vặn cổ tay, muốn tránh tay cậu ta ra. ...... Nhưng tôi quên rằng đối phương dường như là anh hùng chuyên nghiệp NO.1 được tôn trọng nhất hiện nay , sức mạnh của tôi trước mặt cậu ta là tầm thường như thế nào. Cậu ta hơi buông lỏng lực đạo, ngón tay vẫn đặt ở giữa cổ tay tôi. Cậu ấy vẫn đang chờ câu trả lời của tôi. Tôi lại nhớ tới hai ngày gần đây khi tôi và Hayakawa-san nhắn tin với nhau, cô ấy điên cuồng tẩy não tôi rằng là Izuku-kun đối với tôi vẫn một bộ dư tình chưa dứt. Điều này dùng ngón chân để nghĩ cũng biết là không thể, chúng tôi đã bao lâu không gặp nhau?!"...... Nếu như là có chuyện gì đặc biệt muốn nói ", Tôi cẩn thận cân nhắc câu nói, "Izuku-kun cậu không cần khách khí, trực tiếp nói với tôi là được rồi. Tôi ngước mắt lên nhìn cậu ta: "Giữa hai chúng ta, không cần phải quanh co lòng vòng. "Tầm mắt của Izuku-kun bao trùm xung quanh tôi, ngón trỏ của cậu at vô thức nhẹ nhàng gõ vào cổ tay tôi, tôi cảm giác động tác này của cậu ta hình như là đang suy tư điều gì đó . Có chút kỳ lạ, có điểm nào cần suy nghĩ ở đây sao? Tôi tổng hợp tất cả các loại sự kiện đã xảy ra trong những ngày gần đây, thăm dò hỏi: "Là vì chuyện của Hayakawa-san sao, cậu có cần tôi giúp gì không?"
Bất luận là Izuku-kun thích Hayakawa-san cần tôi mai mối, hay là cậu ta muốn tôi khuyên Hayakawa-san không nên lãng phí thời gian ở trên người cậu ta, chỉ cần cậu ta mở miệng, tôi đều nguyện ý giúp cậu ta một chút. Ngược lại Izuku-kun nghe tôi nói như vậy, tựa hồ là sửng sốt một chút: "Hayakawa-san? ...... Không, không liên quan gì đến Hayakawa. "
Cậu ta mím môi:
"Senpai..." Cậu ta thoạt nhìn có chút rối rắm, bộ dạng khó nói. Giãy dụa nửa ngày, cậu ta mới buông cổ tay tôi ra, ngược lại nhẹ nhàng dùng ngón tay kéo ống tay áo của tôi: "Chị sẽ không chán ghét em chứ..." Ông trời ơi.Quá phạm quy.Mẹ nó nói tốt ôn nhu trầm ổn nhân thiết đâu.Thế nào mà cậu ta trong nháy mắt đã biến thành bộ dáng đứa trẻ đáng thương.Tôi là đem cậu vứt bỏ hay là như thế nào cậu một bộ vô cùng ủy khuất?!"Không, không có." Tôi bị biểu tình ủy khuất của cậu ta làm cho giật mình, có loại cảm giác vớ vẩn không giải thích được, "Tôi không có chán ghét cậu nha, tôi chính là cảm thấy cậu... Ừm... Nếu như có cái gì cần tôi làm,không cần đặc biệt quanh co..." "Ừm."Cậu ta vẻ mặt trầm tĩnh, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, "Lòng em hiểu rõ. Cho nên, chúng ta có thể đi dạo xung quanh sao? "
......Cậu ta hỏi quá chân thành, tôi thậm chí không biết làm thế nào để từ chối.Tôi quả thật cũng không có việc gì đặc biệt phải làm, chỉ là nếu phim truyền hình phát sóng, đề nghị của Izuku-kun cũng rất đúng, tôi hoàn toàn có thể xem phim chiếu lại ở trên mạng.Tôi gật đầu.Izuku-kun tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, buông ống tay áo của tôi ra, mím môi cười cười với tôi: "Vậy chúng ta đi dạo trung tâm mua sắm đi."Tôi gật đầu một lần nữa và cảm thấy như bản thân giống như là một con búp bê không có tư tưởng vậy.Hai chúng tôi rẽ và đi về phía trung tâm mua sắm.
Bên này vừa vặn là trung tâm thành phố, vô cùng phồn hoa, cho nên việc làm ăn bình thường của tôi cũng không tệ, vừa đủ để sống.Nhưng tôi đã quen với sự cô đơn, không phải là rất thích những nơi đông đúc, vì vậy tôi sẽ không thường xuyên đi ra ngoài mua sắm.Đó là chưa kể đi dạo trên vỉa hè đường phố với người khác giới sau bữa ăn, thật là một trải nghiệm đặc biệt.Izuku-kun tựa hồ có chút không yên lòng, không biết đang suy nghĩ cái
gì.Cậy ấy không chú ý về phía tôi, ngược lại tôi thoải mái hơn rất nhiều, không cần phải vì bầu không khí xấu hổ mà tìm kiếm đề tài.Bên kia đường, trung tâm mua sắm đã ở ngay trước mắt.Tôi thấy đèn đi bộ đối diện nhảy lên màu xanh biếc, mà Izuku-kun ở bên cạnh vẫn còn đang thất thần, nhịn không được đưa tay túm lấy tay áo cậu ta: "Đi thôi, đèn xanh rồi.""A, ừm."Cậu ta đột nhiên hoàn hồn, tựa hồ là phản xạ có điều kiện đưa tay giữ chặt tay tôi còn chưa kịp rụt về, như không có việc gì nắm tôi băng qua đường, thẳng đến bên kia đường, mới làm như không có việc gì buông ra.
Tôi:"....."
Bây giờ tôi bắt đầu nghi ngờ cậu ta đối với tôi thật sự là dư tình chưa dứt. [Tác giả có lời muốn nói: Kỳ quái, vì ái phát điện văn ta vì cái gì muốn ngày càng?Ta là như vậy cần lao nhân thiết sao?Cảm tạ vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~Cảm tạ đầu ra [ địa lôi ] tiểu thiên sứ: yhbcyx, tiên thảo www 1 cái;Cảm tạ tưới [ dinh dưỡng dịch ] tiểu thiên sứ:Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co