27.
Sức khỏe của P'Mile khởi sắc chỉ sau 3 ngày hậu phẫu. Apo của anh cũng tươi tắn hơn. Dù vết mổ đôi khi vẫn đau nhức, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ so với nỗi đau mà anh từng chịu. Vì là một người có lối sống lành mạnh, hạn chế fastfood và rượu bia. Nên khả năng phục hồi sau phẫu thuật của P'Mile được các chuyên gia đánh giá cao. Bình thường, mất ít nhất 1 tuần để các bệnh nhân có thể đi lại mà không cần hỗ trợ. Còn với P'Mile, chưa đầy 3 ngày anh đã có thể tự đi lại. Anh còn đùa với bạn nhỏ của mình rằng, ngay ngày mai anh có thể đi khéo tạ. Lời nói của anh làm cả hai cười vang cả khoảng khuôn viên bệnh viện. Cả hai cười với nhau sau một cơn bão - cơn bão lòng lớn nhất cuộc đời.
__________Cùng nhau ngắm hoàng hôn qua cửa sổ phòng bệnh. Trên chiếc giường đáng ra chỉ đủ một người nằm. Apo bị anh lôi kéo vào trong lòng, ngay khoảng khắc này. Apo cảm nhận rõ sự nhỏ bé của bản thân, nhỏ bé trong vòng tay vững chãi của anh. - Thời gian qua, vất vả cho bạn nhỏ của anh rồi. - Mình không mệt, chồng mới vất vả... - Chồng đã không mệt nữa rồi, qua cả rồi. - Chồng nói dối, chồng vẫn còn đau.
__________Apo chạm nhẹ vào đầu anh, mắt rưng rưng. Người đàn ông này vẫn hay giấu em mà nhăn mặt. Em biết, có những đêm anh giật mình vì đau. Nhưng em không nỡ vạch trần, P'Mile làm tất cả. Chỉ vì em thôi... - Không đau nữa, bạn nhỏ hôn rồi thì sẽ không đau nữa. PoPo thuận thế ngồi lên đùi P'Mile, bốn mắt âu yếm nhìn nhau. Đôi bàn tay em nghịch ngợm lướt qua từng đường nét trên gương mặt của chồng mình. Còn anh chỉ mãi mê chu du ngón tay cái trên đôi môi mền của em. - Hôn anh. Một câu nói vỏn vẹn hai chữ, nghe như là ra lệnh. Nhưng thật chất là đang cầu xin, ánh mắt P'Mile gián chặt lên đôi môi em. Có chút ủ rũ, tỏ vẻ nếu em không hôn. Anh sẽ chết mất... Apo chậm rãi tiến đến gần môi anh, không phải là do dự. Mà là chậm rãi chọc tức anh, P'Mile vương đôi mắt mong chờ nhìn em. Tốc độ của em làm anh có chút khó chịu, nhưng vẫn kiên nhẫn với trò đùa của Apo. Ngay khi đôi môi mền của PoPo hạ cánh trên môi của P'Mile. Anh ngay lập tức chiếm thế thượng phong. Vẫn như mọi khi, Phakphum chiếm lấy em như thói quen. Cuồng nhiệt đến mức làm Apo khó thở. Vỗ nhẹ lên vai anh vài cái, P'Mile vương vấn buông tha cho em. Nhìn ánh mắt tiếc nuối của P'Mile, Apo biết anh vẫn chưa thỏa mãn. Sau chừng 1p lấy lại nhịp thở, em nhanh chóng tiến đến hôn anh. Hai người cứ như vậy quấn lấy nhau.
__________Cho đến khi có tiến gõ cửa bên ngoài. - Đến giờ truyền nước rồi ạ! Apo nhanh chóng dứt ra, vừa tính trèo xuống thì ngay lập tức bị P'Mile bắt lấy eo. - Ngồi im, ôm anh. Lần này là ra lệnh, dù có hơi vô lý. Nhưng Apo lại không dám phản kháng, ai mà biết được. Lỡ đâu ngay khi em trèo xuống, anh ta kẹp cổ em thì sao... - Vào đi. Cô ý tá nhanh chóng tiến vào với chiếc xe đẩy chứa đầy dụng cụ y tế. Vừa vào đã thấy Apo vùi mặt vào hõm cổ của P'Mile. Cô tũm tĩm cười, ơi trời! Đáng ra hai người họ phải là người ngại chứ.
_________Tự nhận bản thân mình là người trông trẻ cũng không điêu. P'Mile một tay truyền nước, một tay nhẹ vuốt lưng cho bạn nhỏ nhà mình ngủ. Lúc đầu thì tỏ vẻ không ưng, hết bất mãn than trách rồi cắn xé cổ anh. Cuối cùng Apo cũng bị P'Mile làm cho xiêu lòng. Ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Lúc giật mình tỉnh dậy đã là 8h tối, thấy bản thân vẫn nằm trong lòng anh. Em dụi đôi mắt xinh đẹp vài cái, ngáy ngủ mà cất giọng. - Chồng đã ăn chưa? - Anh chưa, anh chờ bạn nhỏ. - Vậy lỡ nửa đêm em mới dậy thì sao? Huh- Vậy thì nửa đêm chúng ta cùng ăn... P'Mile nhìn em với gương mặt đầy tự hào, mặc cho vẻ mặt cau có của Apo phía đầu giường. PoPo bất lực với người đàn ông 27 tuổi trước mặt. - Lo cho anh trước đây này, anh còn không mau khỏe lại. Bạn nhỏ của anh cố gắng trưởng thành rất mệt... Apo quen rồi, quen làm người được chăm sóc. Chồng của em luôn nuông chiều, chăm lo cho em. P'Mile cũng không hay bệnh vặt để em phải lo lắng. Khi cùng anh, Apo chỉ là một đứa trẻ, chỉ là một bạn nhỏ rất thích được nuông chiều, rất ham chơi. Khi ở cùng P'Mile, dù là em bao nhiêu tuổi. Vẫn chỉ là một đứa trẻ không cần trưởng thành.
__________Cùng nhau ngắm hoàng hôn qua cửa sổ phòng bệnh. Trên chiếc giường đáng ra chỉ đủ một người nằm. Apo bị anh lôi kéo vào trong lòng, ngay khoảng khắc này. Apo cảm nhận rõ sự nhỏ bé của bản thân, nhỏ bé trong vòng tay vững chãi của anh. - Thời gian qua, vất vả cho bạn nhỏ của anh rồi. - Mình không mệt, chồng mới vất vả... - Chồng đã không mệt nữa rồi, qua cả rồi. - Chồng nói dối, chồng vẫn còn đau.
__________Apo chạm nhẹ vào đầu anh, mắt rưng rưng. Người đàn ông này vẫn hay giấu em mà nhăn mặt. Em biết, có những đêm anh giật mình vì đau. Nhưng em không nỡ vạch trần, P'Mile làm tất cả. Chỉ vì em thôi... - Không đau nữa, bạn nhỏ hôn rồi thì sẽ không đau nữa. PoPo thuận thế ngồi lên đùi P'Mile, bốn mắt âu yếm nhìn nhau. Đôi bàn tay em nghịch ngợm lướt qua từng đường nét trên gương mặt của chồng mình. Còn anh chỉ mãi mê chu du ngón tay cái trên đôi môi mền của em. - Hôn anh. Một câu nói vỏn vẹn hai chữ, nghe như là ra lệnh. Nhưng thật chất là đang cầu xin, ánh mắt P'Mile gián chặt lên đôi môi em. Có chút ủ rũ, tỏ vẻ nếu em không hôn. Anh sẽ chết mất... Apo chậm rãi tiến đến gần môi anh, không phải là do dự. Mà là chậm rãi chọc tức anh, P'Mile vương đôi mắt mong chờ nhìn em. Tốc độ của em làm anh có chút khó chịu, nhưng vẫn kiên nhẫn với trò đùa của Apo. Ngay khi đôi môi mền của PoPo hạ cánh trên môi của P'Mile. Anh ngay lập tức chiếm thế thượng phong. Vẫn như mọi khi, Phakphum chiếm lấy em như thói quen. Cuồng nhiệt đến mức làm Apo khó thở. Vỗ nhẹ lên vai anh vài cái, P'Mile vương vấn buông tha cho em. Nhìn ánh mắt tiếc nuối của P'Mile, Apo biết anh vẫn chưa thỏa mãn. Sau chừng 1p lấy lại nhịp thở, em nhanh chóng tiến đến hôn anh. Hai người cứ như vậy quấn lấy nhau.
__________Cho đến khi có tiến gõ cửa bên ngoài. - Đến giờ truyền nước rồi ạ! Apo nhanh chóng dứt ra, vừa tính trèo xuống thì ngay lập tức bị P'Mile bắt lấy eo. - Ngồi im, ôm anh. Lần này là ra lệnh, dù có hơi vô lý. Nhưng Apo lại không dám phản kháng, ai mà biết được. Lỡ đâu ngay khi em trèo xuống, anh ta kẹp cổ em thì sao... - Vào đi. Cô ý tá nhanh chóng tiến vào với chiếc xe đẩy chứa đầy dụng cụ y tế. Vừa vào đã thấy Apo vùi mặt vào hõm cổ của P'Mile. Cô tũm tĩm cười, ơi trời! Đáng ra hai người họ phải là người ngại chứ.
_________Tự nhận bản thân mình là người trông trẻ cũng không điêu. P'Mile một tay truyền nước, một tay nhẹ vuốt lưng cho bạn nhỏ nhà mình ngủ. Lúc đầu thì tỏ vẻ không ưng, hết bất mãn than trách rồi cắn xé cổ anh. Cuối cùng Apo cũng bị P'Mile làm cho xiêu lòng. Ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Lúc giật mình tỉnh dậy đã là 8h tối, thấy bản thân vẫn nằm trong lòng anh. Em dụi đôi mắt xinh đẹp vài cái, ngáy ngủ mà cất giọng. - Chồng đã ăn chưa? - Anh chưa, anh chờ bạn nhỏ. - Vậy lỡ nửa đêm em mới dậy thì sao? Huh- Vậy thì nửa đêm chúng ta cùng ăn... P'Mile nhìn em với gương mặt đầy tự hào, mặc cho vẻ mặt cau có của Apo phía đầu giường. PoPo bất lực với người đàn ông 27 tuổi trước mặt. - Lo cho anh trước đây này, anh còn không mau khỏe lại. Bạn nhỏ của anh cố gắng trưởng thành rất mệt... Apo quen rồi, quen làm người được chăm sóc. Chồng của em luôn nuông chiều, chăm lo cho em. P'Mile cũng không hay bệnh vặt để em phải lo lắng. Khi cùng anh, Apo chỉ là một đứa trẻ, chỉ là một bạn nhỏ rất thích được nuông chiều, rất ham chơi. Khi ở cùng P'Mile, dù là em bao nhiêu tuổi. Vẫn chỉ là một đứa trẻ không cần trưởng thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co