Min Yoongi You Gai E Tong Tai Ac Ma
Phong Khải Trạch không né tránh cũng không phản kháng, cứng rắn nhận một cái tát này.
Đây không phải lần đầu tiên anh bị bàn tay này đánh, cho nên không có cảm giác gì, ở trong lòng anh người cha này không đáng để anh tôn kính.
"Ba, đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng xong, còn gì nữa không"?
"Mày ——" Bàn tay Min Yoon Huyk run rẩy, cực kỳ hối hận đã đánh một tát này, nhưng vì thể diện đành nhắm mắt cho qua: "Tao có thể để mặc mày muốn làm gì thì làm, chỉ riêng hôn sự đã định giữa mày và Ye Na, dù mày không đồng ý cũng vẫn phải cưới con bé".
"Tốt nhất ông không nên ép tôi dùng tới biện pháp cực đoan để giải quyết chuyện này."Min YoonGi lạnh giọng cảnh cáo Min Yoon Huyk , đồng thời cũng trừng mắt cảnh cáo Ye Na.
Han Ye Na bắt gặp ánh mắt này vô cùng sợ hãi, đáy lòng phát run, nhưng không kìm lòng được mà chống lại ánh mắt của anh.
Cô thấy được hận ý mạnh mẽ trong đôi mắt anh, rốt cuộc đã có chuyện gì khiến anh căm hận cha anh đến như vậy?
Anh lạnh lùng giống như hàn băng, muốn đi vào nội tâm anh chỉ sợ so với lên trời còn khó hơn.
Cô biết rõ rất khó, nhưng nó lại càng kích thích cô muốn mở cánh cửa trái tim anh ra để cô bước vào.
Min Yoon Huyk lại bị chọc giận, không ngừng uy hiếp Min YoonGi : "Về chuyện này mày không có quyền gì không đồng ý, cho dù mày có phản đối thế nào thì cô dâu của Min đại thiếu gia, người mà tao đã chọn chính là Ye Na."
"Có bản lãnh thì ông giết tôi đi, sau đó mang xác tôi đi kết hôn với cô ta". Min YoonGi cười khinh thường, bỏ lại một câu rồi bước ra ngoài cửa.
Min YoonGi muốn ngăn, nhưng lại bị Lee A Yoon kéo lại: "Được rồi, vốn hôm nay không cần tranh cãi ầm ĩ như vậy, tại sao ông không thể nói chuyện nhẹ nhàng với con chứ?”
Hai cha con đã tranh cãi nhau vài chục năm, không ngờ đến giờ vẫn còn tranh cãi.
“Đều tại bà chiều nó thành hư rồi”. Min Yoon Huyk không có nơi trút giận liền đổ hết lên đầu Lee A Yoon .
“Tôi cũng chỉ làm hết trách nhiệm của một người mẹ, ngược lại ông cứ luôn mắng nó, chẳng lẽ ông không thể nói chuyện nhẹ nhàng với nó được sao”?
Mặc dù Min YoonGi không phải con ruột của bà, nhưng bà cực kỳ yêu thương anh, luôn coi anh là nhất, chuyện gì cũng điều nghĩ cho anh, bởi vì bà không thể có con cho nên mới dồn hết toàn bộ tình mẫu tử cho anh.
Chỉ tiếc rằng anh chưa bao giờ gọi bà một tiếng ‘ mẹ ’.
Han Ye Na cảm thấy không cần ở lại nữa, đứng lên cáo từ: "Hai bác, con về trước đây, hôm nào đó con sẽ trở lại thăm hai người".
"Ye Na, thật ngại quá, không ngờ lại xảy ra chuyện này.” Lee A Yoon lúng túng nói xin lỗi, cảm thấy rất mất thể diện vì chuyện ngày hôm nay.
Mặc dù trước đó bà cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Bà hiểu rõ thằng bé YoonGi này, chỉ cần là chuyện nó không thích thì không ai có thể ép nó làm.
Nhưng chuyện kết thân lần này, e rằng nó không thể làm chủ được.
"Ye Na, bác cho người lái xe đưa cháu về". Min Yoon Huyk đành cười cười, cũng cảm thấy rất mất mặt vì chuyện ngày hôm nay.
"Không cần đâu bác trai, cháu đã gọi tài xế tới đón rồi, cháu chào hai bác". Ye Na dịu dàng từ chối, sau đó cầm túi xách đi ra ngoài.
Min Yoon Huyk cùng Lee A Yoon không nói gì, nhìn cô rời đi, đợi cô đi ra khỏi cửa chính, hai người lại thoáng nhìn lẫn nhau, căn phòng trở nên im ắng.
"Yoon Huyk, không phải tôi muốn trách ông, nhưng chuyện ngày hôm nay tôi thấy người sai là ông đó".
"Bà đi tìm thằng ranh kia mà nói chuyện, tôi không muốn nghe." Min Yoon Huyk đã thấy đủ phiền toái rồi, không muốn nghe những lời khó nghe nữa.
Nuôi dưỡng con trai hơn mười năm, không ngờ kết quả lại thế này.
"Từ nhỏ YoonGi đã không thích nơi này, nó oán hận ông, ông càng cương quyết ép buộc nó thì chỉ càng làm cho mọi chuyện hỏng bét, thậm chí càng không thể cứu vãn được".
"Được rồi, đừng nói nữa, tôi không muốn nghe. Tóm lại, chuyện kết thân với Han gia nó không đồng ý cũng phải đồng ý". Min Yoon Huyk nói cương quyết, sau đó tức giận đi lên lầu.Lee A Yoon đành lắc đầu, hết cách với chuyện này.
Hai cha con nhà này tính tình có phần giống nhau, nếu cứ cứng đối cứng sẽ không có kết quả tốt.
Hết chương
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co