Truyen3h.Co

Minyeon Chuong Gio Vy Ngu Quyen 4 Hac Diep

Đường đến Cửu Trại lại có sụt lở, vào mùa này, đây là hiện tượng rất hiếm thấy, lúc Trí Nghiên dừng xe, đội bảo dưỡng đường đã tới, đang lái xe nâng dọn dẹp đất đá và tuyết đọng trên đường, có vài chiếc xe tự lái khác cũng bị kẹt ở đây, lái xe tụm vào một chỗ nói chuyện phiếm, loáng thoáng nghe thấy bọn họ nói cái gì mà "mùa mưa", "đất đá trôi", "không lở mới đúng", bọn họ cũng chú ý đến chiếc xe việt dã vừa mới tới này, có một người mặc áo da vẫy vẫy về phía này: "Ê người anh em, có thuốc lá không? Cấp cứu cái nào!"

Trí Nghiên hạ cửa sổ xe xuống một nửa, ném ra một bao Trung Hoa đã mở miệng, đầu kia vui sướng kêu to, có người giơ ngón tay cái về phía Trí Nghiên, còn có người lắc lắc chai rượu trong tay: "Hào phóng đấy, mời cậu uống rượu!"

Hiếu Mẫn ngồi ở ghế sau đọc báo, tờ báo này là lấy được lúc đi qua huyện thành Nhược Nhĩ Cái, chữ Hán và Tạng văn xen kẽ, toàn nói về việc xây dựng ở Tạng khu, hết chuyện này đến chuyện khác, cô đúng là có kiên nhẫn ngồi xem được —- nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Hiếu Mẫn bỏ báo xuống, lộ ra hơn nửa khuôn mặt, con ngươi đen láy liếc xéo Trí Nghiên, ra vẻ già đời buông một câu: "Đúng là đồ phá của."

Trí Nghiên bị cô chọc cho vui vẻ, đang định nhổm lại cốc cho cô một cái, di động lại vang lên, vừa nhìn đã thấy là Mao Ca, sau khi nói mấy câu, anh nhìn Hiếu Mẫn cười vui sướng: "Ừ, Hiếu Mẫn ở đây, em nào dám bắt nạt cô ấy chứ... cô ấy luyện yoga đấy..."

Hiếu Mẫn vụt một cái liền bắn lên, Trí Nghiên muốn tránh cũng không tránh được, bị cô kẹp lấy cổ siết chặt trên ghế lái, di động cũng không giữ được, rớt xuống dưới chân, đèn báo hiệu nhấp nháy nhấp nháy, Hiếu Mẫn hung dữ quát anh: "Có mỗi câu luyện yoga thôi mà cứ nhắc đi nhắc lại mãi, các anh đã lôi cái này ra trêu đùa em bao nhiêu lần rồi hả? Buồn cười vậy à?"

Trí Nghiên cười đến không thở nổi: "Đúng là rất buồn cười mà..."

Còn dám mạnh miệng! Hiếu Mẫn đang tính dùng thêm sức, người tài xế mặc áo da vừa chào hỏi với Trí Nghiên lúc nãy đã bước tới, qua cửa sổ xe nhìn thấy tình hình bên trong, nhất thời phì cười, lớn tiếng nói: "Ai u, cậu em đẹp trai nhỉ, có cô vợ dữ quá đấy."

Không biết anh ta là người ở đâu, âm cuối rung rung, câu này qua miệng anh ta có hiệu quả gây cười vô cùng đặc biệt, cả đám đang tụ tập bên kia đều cười ầm lên.

Bị người ngoài chen ngang như vậy, Hiếu Mẫn nhất thời cũng thấy xấu hổ, ngượng ngập rút tay về, Trí Nghiên vừa vươn tay nhặt lại di động vừa đáp lời người kia: "Đúng là rất dữ."

Nhặt di động lên, Mao Ca đã cúp máy, người tài xế mặc áo da kia bước đến cạnh cửa sổ nhìn nhìn: "Đi Cửu Trại hả, du lịch?"

Trí Nghiên gật đầu: "Các anh cũng thế à?"

Người tài xế áo da chỉ chỉ vài chiếc xe cách đó không xa: "Cả đám này đều thế cả, bị kẹt hết ở đây, nghe đồn cảnh tuyết ở Cửu Trại rất đẹp, muốn đến chụp mấy kiểu ảnh, mùa vắng khách ít người, đi lại cũng tự do."

Vừa mới đối đáp đôi câu, đầu kia đã gọi ra tán gẫu, Hiếu Mẫn thấy bên đó toàn mấy người lớn tuổi, cảm giác một đứa con gái như mình đứng đó có chút là lạ, chỉ để Trí Nghiên đi một mình còn bản thân thì tiếp tục xem đi xem lại tờ báo kia đến phát điên, chẳng mấy chốc đã chán, vừa ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Trí Nghiên đang tán gẫu say sưa với mấy người kia, Trí Nghiên thuộc kiểu lang bạt trên đường lâu ngày, đối với người xa lạ kiểu nào cũng nhanh chóng trở nên quen thuộc, rất là không học mà biết, chỉ vài giây đồng hồ đã tán phét cho Giáp Ất Bính Đinh thành người mình hết, lúc trò chuyện anh sẽ quay đầu nhìn về phía Hiếu Mẫn, mỗi lần ánh mắt chạm nhau, nụ cười đều trở nên dịu dàng, Hiếu Mẫn cố tình trêu anh, có lần cố ý nghiêng đầu, giấu mình ở chỗ anh không nhìn thấy, Trí Nghiên quả nhiên có chút bất an, chần chờ muốn đi qua, cho đến khi thấy cô lại thò đầu ra mới thờ phào một cái.

Những chi tiết nhỏ chỉ có hai người biết trong lòng như thế này khiến cho trái tim của Hiếu Mẫn thật ấm áp, cô nhoài người ra ghế trước nghiêng đầu nghịch nghịch lá bùa bình an treo trên xe Trí Nghiên, chợt hy vọng con đường này mãi mãi không bao giờ có điểm dừng.

Chỉ chốc lát sau, người của đội bảo dưỡng đường đi tới nói với bọn họ điều gì đó, ai về xe người nấy, Hiếu Mẫn còn tưởng đường đã thông, ai ngờ Trí Nghiên lại mở cửa sau xe: "Trong chốc lát chắc chưa thông được đâu, Hiếu Mẫn, phải ăn cơm ở đây thôi."

"Có cơm không?"

"Bánh bao, trứng luộc nước trà, xúc xích. Không thì đội bảo dưỡng có nước nóng đấy, nấu mì ăn liền được."

Hiếu Mẫn ủ rũ: "Thế thì không ăn đâu."

Trí Nghiên trừng cô: "Em dám, nhét cũng phải nhét xuống cho anh."

Trí Nghiên vốn cho là Hiếu Mẫn lang bạt cũng được một thời gian, hẳn là có thể không kén chọn linh tinh, lần này cùng đi mới biết, thực ra thì cái miệng của cô cực kỳ kén ăn, sở dĩ trước đây khiến người ta có cảm giác cô không kén chọn là bởi vì cô không thích làm ầm ĩ, có đồ ăn được cô mới ăn, không có đồ ăn được thì cứ lẳng lặng chịu đựng không ăn, cái kiểu ăn bữa đực bữa cái như vậy mà không bị đau bao tử, đúng là được ông trời thương xót.

Trí Nghiên ngay từ đầu đã trị tật xấu này của cô, một ngày ba bữa, nhất định phải ăn đủ, thực ra thì thực thi cũng rất dễ, chỉ cần cung ứng đồ cô thích ăn là được, nhức đầu ở chỗ với tình hình trước mắt, trước không thôn sau không quán, muốn kiếm đồ cô thích ăn thật không dễ dàng.

"Vậy em muốn ăn gì đây?"

"Tôm bóc vỏ xào trứng."

Trí Nghiên giận quá hóa cười: "Sao em không nói là muốn ăn Mãn Hán toàn tịch đi?"

"Em trung thực."

Trí Nghiên nhủ thầm, tổ tông, em đúng là trung thực.

Kết quả của sự trung thực của Hiếu Mẫn chính là ngay cả lương khô cũng không có mà ăn, Trí Nghiên lục lọi sau cốp xe một lúc, ôm một túi hành lý đi xuống, Hiếu Mẫn vốn cũng không để ý, sau đó lại phát hiện mấy người tài xế kia đều bu lại bên cạnh Trí Nghiên, ngay cả mấy cô gái vốn không xuống xe cũng ló đầu ra nhìn, lòng hiếu kỳ của cô cũng bị khơi dậy, vội vàng hạ cửa kính xe xuống nhoài nửa người ra.

Cô biết Trí Nghiên đang làm gì, hành lý của anh đúng là trang bị đầy đủ hết, mang theo cả một bộ bếp dã ngoại đầy đủ, bình gas để làm nhiên liệu phải là khí propan, bởi vì hiệu năng của khí butan bình thường ở nhiệt độ 0 độ C sẽ không cháy được, mà propan thì dù có âm 18 độ cũng vẫn vận hành bình thường, trước kia khi Hiếu Mẫn xách ba lô đi cũng từng muốn mua một bộ mang theo, nhưng dù sao cũng là con gái, khả năng vác nặng có hạn, mang theo nồi nồi lon lon thực sự không tiện, đành phải nghĩ lại.

Trí Nghiên đang nấu cháo, đun sôi nước khoáng, trên xe có gạo đóng gói, không cần vo, bỏ thẳng vào được, lại thêm hai ba viên táo đỏ long nhãn gì đó, đóng nắp nồi lại, trôi chảy đơn giản, cả đám người đang gặm bánh bao khô uống nước lã nhìn mà hâm mộ.

—- "Thanh niên chỉ thích chơi mấy thứ cổ quái."

—- "Cái này là thứ đám dân phượt vẫn hay thích xài phải không..."

—- "Cả bộ này nặng bao nhiêu cơ chứ, cũng chỉ có xe mới dám mang, chứ vác theo thì mệt chết mất..."

—- "Nguyên lý hoạt động của bình gas này với bình gas gia đình chắc cũng giống nhau nhỉ, trông thể tích nhỏ thế này, chắc đun chưa được hai nồi đã hết rồi, chỉ mang ra khoe được thôi, không thực dụng..."

Thích nói sao thì nói, Trí Nghiên cũng chỉ tùy ý nghe một chút, bên ngoài dù sao cũng lạnh, cả đám đứng một lúc thì tản ra, Hiếu Mẫn gác cằm lên khung cửa sổ xe nhìn cái nắp vung nhỏ bị hơi nóng làm cho nhảy lên lạch cạch, cô hỏi Trí Nghiên: "Không phải ở trên cao nguyên nước không sôi được à? Chín được không đây?"

Trí Nghiên không để ý đến cô, được một lúc mở túi đường ra, định ném hai viên vào, Hiếu Mẫn vội vàng ngăn lại: "Em không thích ăn đường đâu, cứ để nguyên vị là được rồi."

Trí Nghiên tức giận: "Liên quan gì đến em, có phải nấu cho em ăn đâu, gia thích thêm thì thêm."

Anh nhấc nắp nồi lên, làm bộ định ném vào trong, viên đường bị nắm chặt trong tay, cuối cùng vẫn không bỏ vào, Hiếu Mẫn nhìn thấy rõ ràng, trong lòng ngọt lịm, xuống xe ngồi chờ cùng với Trí Nghiên, cô càng vui vẻ, Trí Nghiên lại càng tức đến ngứa răng: "Em vui vẻ cái gì hả, em vui lắm phải không? Chốc thì không ăn cơm, chốc lại không ăn đường, đúng là tự coi mình là cọng hành."

Hiếu Mẫn chẳng để ý đến anh, nhấc vung nồi lên tự nói tự nghe: "Nhiều quá, em ăn không hết mất."

Trí Nghiên thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Ai bảo cho em ăn, một ngụm canh em cũng đừng mơ được húp..."

Hiếu Mẫn chê anh ầm ĩ, ngẩng đầu bẹp một cái hôn lên má trái của anh, sau đó tựa như không có chuyện gì, lại cúi đầu cầm muỗng quấy cháo trong nồi.

Trí Nghiên bị cái hôn của cô làm cho bối rối, nửa ngày mới bụm mặt nghiến răng nghiến lợi: "Còn ra thể thống gì..."

Nói thì nói vậy, mặt lại quay ra chỗ cô không nhìn thấy, lập tức không banh mặt được nữa mà cười, cười xong lại quay đầu lại nghiêm túc phê bình cô: "Ở nơi công cộng, phải chú ý ảnh hưởng chứ."

Hiếu Mẫn ngoan ngoãn ừ một tiếng tiếng, ừ xong lại cảm khái vô hạn: "Còn không phải vì miếng ăn, làm con gái thật không dễ..."

Trí Nghiên hoàn toàn tức đến vui vẻ, anh vươn tay vò tóc Hiếu Mẫn: "Hiếu Mẫn, sao em có thể thú vị đến thế được nhỉ..."

Đang đùa giỡn, phía sụt lún bên kia có xe bấm còi, chỉ chốc lát sau có một bác tài dùng cả tay cả chân bò qua gò đất, từ xa đã phất tay gọi với về phía này: "Tạm thời đường sẽ không thông được, mấy cậu có ai quay lại không, giúp một việc được chứ?"

Đây cũng là chuyện thường tình trên đường, một khi sụt lún, nhanh thì vài tiếng lâu thì một hai ngày, Trí Nghiên và Hiếu Mẫn có dư thời gian, nhàn hạ coi như là nghỉ lấy sức, nhưng có vài người xin nghỉ phép để đi, thời gian không thể chậm trễ, thường là sẽ quay về theo đường cũ hoặc đổi sang đi đường khác, người trên mấy chiếc xe còn lại nhanh chóng xúm tới, có vài người nhỏ giọng bàn bạc: "Hay là quay lại đi, lần sau đi tiếp, lạnh thế này, lại chẳng có gì ăn, để bị bệnh thì chẳng đáng."

Trong lúc nói chuyện, người tài xế kia đã đến trước mặt, ông ta đội một cái mũ da chó, mặc áo lông dài đến đầu gối, trên cổ còn quấn khăn quàng, bọc kín như con gấu vậy, vừa đến gần đã chào hỏi một vòng: "Ngại quá, trên xe tôi có một cô gái, xảy ra chút việc, vé máy bay khứ hồi là mua ở Lan Châu, phải đi từ phía Bắc, ai ngờ lại sụt lún, ở đây không có xe công, các anh có ai quay lại thì chở giúp được không."

Ở nhà nhờ cha mẹ ra ngoài nhờ bạn bè, ra bên ngoài, nhất là đất Tạng, người Hán với nhau cũng có thêm vài phần thân thiết, cũng vui vẻ giúp đỡ, sau khi thương lượng một phen, chủ một chiếc Lexus gật đầu: "Chúng tôi cũng về hướng Bắc đây, dù không tới Lan Châu nhưng có thể đưa cô ấy tới chốt giao thông, đến Lan Châu cũng dễ dàng, chú xem như thế có được không?"

Bác tài kia mừng rỡ: "Đươc chứ được chứ, tốt quá rồi, cô bé kia còn đang khóc trên xe tôi kia kìa, lại còn say xe chẳng ăn uống được gì, khiến người ta thật đau lòng."

Trên chiếc Lexus còn có một người phụ nữ gần ba mươi, hẳn là vợ của chủ xe, chị ta tò mò nhìn về phía đầu sụt lún kia, cho dù chẳng nhìn thấy được gì: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Bác tài kia cũng buồn bực: "Nghe đâu là đi du lịch cùng bạn trai, trước khi đi cậu kia không biết là đi gặp ai, vội vàng xuống xe bảo cô ấy đi trước, nói là xong việc sẽ đuổi theo, vậy cũng được, cô gái trẻ kia một mình đến Cửu Trại, chờ mãi mà chẳng thấy bạn trai tới, sinh hoạt thì không quen, chẳng phải là sẽ sợ hãi hay sao? Gọi điện thoại về hỏi, càng tệ hơn, đầu bên kia nói người đã đi theo cô ấy rồi, căn bản chưa từng quay về, hai bên gộp lại lại thành mất tích, chuyện này nghiêm trọng cỡ nào chứ, cho nên mới tìm xe để quay về, chờ đến phi trường đổi vé... Cám ơn em gái nhé, để tôi đưa cô bé kia qua đây."

Bác tài kia nói cảm ơn, quay lại đường cũ dẫn người qua, chủ chiếc xe Lexus ở đầu bên này chuẩn bị quay xe, chỉ chốc lát sau người đã được dẫn tới, là một cô gái rất trẻ, trông dáng dấp thì còn nhỏ hơn Hiếu Mẫn mấy tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, vẻ ngoài rất thanh tú, da cũng trắng nõn, chỉ có đôi mắt là sưng vù như quả đào.

Bà chị trên chiếc xe Lexus bước tới kéo tay cô ta an ủi: "Em gái đừng khóc nữa, chưa biết chừng chỉ là tự mình dọa mình thôi, thực ra chẳng có chuyện gì cả đâu."

Cô gái kia ngậm nước mắt gật đầu, gật mãi gật mãi nước mắt lại rơi xuống.

Bác tài kia đứng bên cạnh phàn nàn: "Cả đoạn đường con bé này cứ khóc suốt, lại không ăn gì cả, ép nó ăn thì được một nửa đã nôn, chắc là ăn không quen, đường đi lại không có quán cơm nào, cũng không có gì nhẹ nhẹ để ăn..."

Câu này nghe sao mà giống như đang nói cho bọn họ nghe, Hiếu Mẫn ngẩng đầu nhìn Trí Nghiên, Trí Nghiên nhún nhún vai: "Vậy thì chia một chút đi, cũng đâu ăn hết được của chúng mình."

Hiếu Mẫn đặc biệt thích nghe Trí Nghiên dùng mấy từ có hơi nhà quê kiểu này, ví dụ như "chúng mình", "mình ơi", nghe cực kỳ ấm lòng cực kỳ thân thuộc — cô tìm một cái cốc giấy múc chút cháo vào, bước qua đưa cho cô gái kia: "Ăn một chút cho ấm người đi, bụng rỗng ngồi xe dễ ngất xỉu lắm, cô còn phải chịu đựng cả một quãng đường nữa đấy."

Cô gái kia đón lấy, cảm kích nhìn Hiếu Mẫn một cái, không hiểu tại sao, cô ta cứ cảm thấy khuôn mặt Hiếu Mẫn rất quen, chần chừ một lúc, bỗng hỏi cô: "Chúng ta đã từng gặp nhau bao giờ chưa?"

Hiếu Mẫn có chút kinh ngạc, cô nhìn kỹ cô gái kia một lúc, sau đó lắc đầu, nhưng bản thân cũng không quá chắc chắn: "Chưa... đúng không?"

Cô lang thang trên đường, gặp qua vô số những gương mặt muôn hình muôn vẻ, trừ phi là thật đặc biệt, nếu không thì thực sự không nhớ nổi.

Cô gái kia có chút ngượng ngùng, cám ơn cô một lần nữa, nhìn Hiếu Mẫn quay trở lại bên cạnh Trí Nghiên, lúc nhấp từng miếng cháo, cô ta lại chú ý nhìn Hiếu Mẫn mấy lần, cô ta gần như tin chắc là mình đã từng gặp Hiếu Mẫn, rốt cuộc là ở đâu nhỉ...

Cô ta cau mày, lại một lần nữa nhìn sang Hiếu Mẫn, lần này cô đang nghiêng người, không nhìn thấy chính diện, lại nhìn thấy hình dáng phản chiếu qua cửa kính xe của cô.

Cửa kính xe có màu trà, tự nhiên khiến cho toàn bộ khí chất của con người ta trở nên lạnh lẽo, mặt mày cũng chỉ có đường nét, tương đối mơ hồ...

Cô gái kia toàn thân chấn động, cô ta đột nhiên nghĩ ra.

Đúng là cô ta đã từng gặp Hiếu Mẫn, ở Cổ Thành, cửa của Hạ Thành, lúc đó cô ấy đã kéo mình, mua một túi hạt dưa, chậm rãi bóc rất lâu.

Lúc đó là nửa đêm, nét mặt của cô ấy rất lạnh nhạt, hút thuốc lá, ngồi dưới bóng râm của đèn đường, bản thân cô nhìn không rõ được, nhưng hôm nay tâm trạng cô ấy rất tốt, vẫn luôn mỉm cười, nói chuyện cũng hòa nhã cho nên trong khoảng thời gian ngắn, cô không thể nhanh chóng liên hệ hai con người lại làm một.

Tại sao cô ấy lại ở đây?

Cô gái kia do dự một chút, đứng dậy định tiến lại chào hỏi Hiếu Mẫn, mới đi được hai bước, di động trong túi chợt reo vang, cô ta vừa đi vừa tiếp điện thoại, vừa mới "A lô" một tiếng, nghe thấy đầu bên kia nói chuyện, toàn thân liền cứng đờ.

Sau đó, tầm mắt cô ta tối sầm, ngã ngửa ra sau, đầu va vào thành chiếc xe Lexus, kêu cốp một tiếng, nghe mà khiến cho người ta phát hoảng, đau thay cho cô ta.

Người xung quanh đều xúm lại, ba chân bốn cẳng đỡ cô ta dậy, di động rớt xuống bên cạnh, đầu bên kia vẫn còn đang nói, người phụ nữ trên xe Lexus nhặt di động lên, "A lô" hai tiếng, sau đó sắc mặt đột nhiên trở nên rất nghiêm trọng, giơ ngón trỏ lên suỵt một tiếng với đám người xung quanh, ánh mắt ra hiệu im lặng.

Bị chị ta ra hiệu như vậy, trong lòng mọi người đều có chút thấp thỏm, thở cũng không dám thở mạnh, Trí Nghiên và Hiếu Mẫn nhìn nhau một cái, cũng bước lại gần hai bước.

"Xong rồi, chuyện xấu." Chị ta bỏ điện thoại xuống, tay vuốt ngực, sắc mặt trắng bệch, "Nghe nói... là tìm thấy thi thể rồi."

Sau sự khiếp sợ và trầm mặc ban đầu, ánh mắt của mọi người đều chuyển sang đồng cảm và thương hại, người phụ nữ kia thở dài thườn thượt: "Mọi người xem cô bé này, nghe được tin là hôn mê, tỉnh dậy chẳng phải sẽ khóc đến chết hay sao, lại còn nói là không tìm được hết mà chỉ thấy có một phần... Tội phạm giết người bây giờ, sao lại biến thái như vậy chứ..."

Hiếu Mẫn thấy nghèn nghẹn trong lòng đến hoang mang, Trí Nghiên bước tới ôm lấy cô, Hiếu Mẫn choàng hai tay qua thắt lưng anh, cằm gác trên vai Trí Nghiên, thấp giọng nói: "Những kẻ đó sao lại xấu xa đến thế..."

Nói mãi nói mãi, ngay cả bản thân cô cũng không phát giác, nước mắt đã từ từ lăn xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co