Truyen3h.Co

Moi Em That Ngot Dong That


🥑 Hãy đọc truyện ở Wattpad @_beobaebi_ để ủng hộ công sức của dịch giả.

🥑 Nếu thấy hay hãy bình chọn cho truyện để Beo có động lực dịch nhé mọi người❤️

🥑Dịch giả/editor: Beobaebi
______________________________
  

Sức đề kháng của Giang Cảnh Dương không tệ, hôm trước sau khi truyền nước xong, ngày hôm sau lại là một trang hảo hán.

Sáng sớm, Khương Ức gặp Giang Cảnh Dương trước cửa phòng học, cô nhìn anh, câu đầu tiên liền hỏi: "Khỏi bệnh chưa?"

Giang Cảnh Dương không nói hai lời liền giơ tay vuốt tóc cô: "Thân thể anh trai Giang của em em còn không hiểu sao, anh khoẻ như trâu ấy." Nói xong còn vỗ ngực tự hào.

Du Vũ Huân nhìn không vừa mắt, nhịn không được chạy qua vạch trần: "Cũng không biết là ai hôm qua sốt đến bất tỉnh nhân sự nhờ em đỡ đến phòng y tế."

Cậu chạy đến giữa hai người, tuy rằng đã cố hết sức làm giảm cảm giác tồn tại nhưng lời nói ra quả thật quá gợi đòn, không thể không làm Giang Cảnh Dương tức giận.

Giang Cảnh Dương vậy mà lại phá lệ không đánh cậu, còn cực kì ôn nhu nói:  "Thi xong gặp nhau trong bụi cỏ."

Du Vũ Huân sợ hãi vội vàng chạy về lớp học lấy đề thi bảo vệ thân thể.

Lần này sắp xếp phòng thi cũng giống như lần trước, Giang Cảnh Dương ngồi ở phía sau Khương Ức. Khương Ức vừa ngồi xuống, liền đem cốc nước trong ngực đặt trên bàn anh: "Cho cậu."

Giang Cảnh Dương nhìn cô đặt cốc giữ nhiệt màu hồng xuống: "Pha cho anh?"

Khương Ức: "Không phải, chỉ là nước ấm bình thường, có thể làm ấm dạ dày."

Giang Cảnh Dương không chê, ngược lại nâng cốc nước hồng phấn lên uống vài ngụm, uống xong còn lộ ra nụ cười rạng rỡ như đứa con nít: "Cám ơn cô giáo Khương."

Vì dáng vẻ cầm cốc lúc ấy cùng với nụ cười ngốc nghếch mà anh bị Du Vũ Huân và Chu Húc cười một trận.

*

Giám thị vào phòng, kỳ thi bắt đầu.

Khương Ức mỗi khi làm xong một đề lớn, đều nhìn về phía cửa sổ bên phải, thấy Giang Cảnh Dương chống cằm nhíu nhíu mày giải đề, không có chút dấu hiệu khó chịu nào, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau 120 phút im lặng yên tĩnh thì kỳ thi cuối cùng cũng kết thúc, tất cả các bạn học sinh một lần nữa sinh khí dồi dào, giống như tâm trạng đau khổ trong kỳ thi vừa rồi chưa từng tồn tại.

Khương Ức đang thu dọn túi bút, sau lưng bị người vỗ một cái, cô quay đầu lại liền nhìn thấy Giang Cảnh Dương đang cầm một cây bút nhàm chán chọc chọc cô, lộ ra nụ cười như đạt được ý xấu. Khương Ức yên lặng trợn mắt: "Thi thế nào?"

"Hoàn toàn ok con dê."

Khương Ức chú ý tới cây bút trong tay anh, nhìn kỹ lại, không thể quen thuộc, cô muốn lấy bút trong tay anh nhưng lại bị Giang Cảnh Dương nhanh một bước thu lại.

Khương Ức xoè tay ra:  "Đó là bút của tớ."

"Em cho anh mượn thì chính là của anh."

"Nhưng nó là màu hồng, cậu giữ lại làm gì?"

"Thần phù hộ kì thi."

"..."

Bởi vì là em cho anh nên anh xem nó như là một bảo bối.

_ _

Kỳ thi căng thẳng đã kết thúc, Giang Cảnh Dương không hưởng thụ mấy ngày nhàn rỗi mà dấn thân vào một chuyện khác.

Tân Điền Nhất Trung và Tứ Trung bên cạnh có một trận thi đấu bóng rổ hữu nghị, đám Giang Cảnh Dương mấy ngày nay đều bận rộn tập luyện.

Cuối tuần này, Khương Ức hiếm khi ở lại không về nhà, nguyên nhân đơn giản là bởi vì trận đấu bóng rổ chiều chủ nhật.

Buổi tối thứ sáu, Khương Ức cùng bạn cùng phòng ăn cơm xong đi dạo ở sân thể dục. Sài Tuyết kéo chặt áo khoác: "Chọn ngày thi đấu bóng rổ thật sự có chút không may mắn."

Lưu Hạ gật gật đầu: "Nhưng mà ah, như vậy lại tiện cho chúng ta, không cần dậy sớm đi giành chỗ nha kkk."

Trịnh Đồng Vi cầm điện thoại di động chụp ánh trăng sáng, nhóm người dừng chân ở khu bóng rổ.

Đột nhiên bên tai vang lên tiếng giày ma sát với mặt đất, Sài Tuyết khó chịu "Chậc" một tiếng quay đầu nhìn lại, một giây sau cô nắm chặt lấy cánh tay Khương Ức, chỉ chỉ vào nhóm người đang tạo ra tiếng ồn : "Các..các các cậu nhìn kìa, Giang lão đại đang chơi bóng, đẹp trai quá ah!"

Lưu Hạ nhìn qua, cố gắng giả vờ bình tĩnh: "Tuy rằng đã xem qua rất nhiều lần, nhưng buổi tối hình như bọn họ càng thêm đẹp trai ah."

Khương Ức cười vỗ trán các cô nàng nói các cô mê trai, sau đó xoay người muốn đi xem, lại bị Đào Tư Dĩnh nhanh một bước ngăn cản lại, lôi kéo Khương Ức rời đi: "Cái đó...Tiểu Ức Ức ơi, tớ đột nhiên muốn uống nước chúng ta đi vệ sinh đi."

"Ah..."

Đào Tư Dĩnh mất năng lực tổ chức ngôn ngữ: "Không phải, chính là tớ có chút mệt, chúng ta trở về ký túc xá đi."

Khương Ức nhìn Đào Tư Dĩnh, cô im lặng vài giây phát hiện cô ấy không thích hợp, nhón chân bước qua người Đào Tư Dĩnh để xem cô ấy đang muốn giấu chuyện gì.

Sài Tuyết, Lưu Hạ cùng Trịnh Đồng Vi cũng biết Đào Tư Dĩnh muốn ngăn trở cái gì, nhưng khi các cô nàng phát hiện thì cũng đã muộn.

Khương Ức kiễng chân nhìn cảnh tượng bên trong, trong con ngươi đen nhánh phản chiếu hình ảnh một nam một nữ đứng dưới giỏ bóng rổ, nữ sinh vừa khăn mặt và nước cho nam sinh.

Mặc dù nam sinh chỉ để lại cho Khương Ức một bóng lưng, nhưng bóng lưng này liên quan đến cô nhiều năm như vậy, thậm chí trong biển người mênh mông chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được. Trong đêm tối, Giang Cảnh Dương mặc áo số 7 đặc biệt chói mắt, ánh sáng phát ra đâm thẳng vào mắt Khương Ức.

Trong nháy mắt, Khương Ức cảm thấy trong lòng như có nhiều tảng đá nhỏ đè nén khiến cô không thở nổi, cô buông thõng đôi chân đang nhón, mím chặt đôi môi khô khốc, trong phút chốc không nói nên lời.

Đào Tư Dĩnh ôm lấy bả vai cô: "Không có gì, cậu đừng nghĩ lung tung nha, cậu xem Giang lão đại cũng không có nhận nước và khăn mặt của nữ sinh kia, đừng suy nghĩ lung tung."

Khương Ức nở một nụ cười gượng ép: "Tớ nào có suy nghĩ lung tung, không phải cậu nói mệt mỏi sao, đi thôi, chúng ta trở về ký túc xá."

Dứt lời, cô dẫn đầu rời đi, đầu cúi xuống, giống như sợ có người nhận ra.

Đào Tư Dĩnh muốn gọi cô thì bị Trịnh Đồng Vi ngăn lại.

Khi Khương Ức đi qua sân bóng rổ, trong sân đột nhiên phát ta một thanh âm vang dội: "Khương Ức."

Người bị gọi tên dừng bước theo bản năng, chờ cô phản ứng lại bước đi thì cánh tay đã bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, ngay sau đó là một giọng nói dịu dàng quanh quẩn bên tai cô: "Ngày mốt anh thi đấu bóng rổ, em đến không?"

"Không rảnh." Khương Ức hất tay anh ra, phun ra hai chữ xong cũng không quay đầu lại bước nhanh rời đi.

Còn lại Giang Cảnh Dương đứng ở đó gãi tai hoang mang: "Làm sao vậy? ”

Du Vũ Huân xuất hiện phía sau vai anh, thò đầu ra nhìn theo hướng Khương Ức rời đi, âm u lên tiếng: "Theo chẩn đoán sơ bộ, em gái Khương ăn một thứ gì đó có tính axit."

Giang Cảnh Dương quay đầu lại: "Nói tiếng người!"

Chu Húc ôm bóng rổ tiến lại gần: " Ăn dấm chua trong truyền thuyết."

Đoàn người Đào Tư Dĩnh đi tới: "Tiểu Ức Ức vừa rồi nhìn thấy bạn nữ kia đưa khăn mặt cho cậu."

Giang Cảnh Dương cảm thấy oan uổng, xoè hai tay ra, "Tớ không nhận nha." Sau đó thở dài một hơi:  "Cô bé này chắc là lại không xem toàn bộ quá trình rồi."

Bởi vì biết Khương Ức ghen nên Giang Cảnh Dương kết thúc tập luyện sớm, trở về ký túc xá tắm rửa xong liền cầm điện thoại ra ban công gọi cho cô.

Gọi liên tục mấy lần nhưng đối phương đều không nghe máy. Giang Cảnh Dương nghĩ thầm trễ như vậy chắc là cô đã đi ngủ rồi, liền gửi cho cô một tin nhắn ngủ ngon, thức dậy gọi cho anh sau đó quay vào ký túc xá.

Khi còn bé Khương Ức ở trong mắt người lớn là con nhà người  ta, ngoan ngoãn nghe lời và điềm tĩnh. Nhưng cô gái dịu dàng này, chỉ khi ở trước mặt Giang Cảnh Dương mới lộ ra tính cách thật của mình. Ví dụ như ham chơi, trêu đùa người khác, thích cười ha ha, thích nổi giận, nữ sinh khác có thì cô cũng có.

Có lẽ là bởi vì thói quen nên khi Khương Ức không vui liền nổi giận với anh, làm cho Giang Cảnh Dương một đêm này trằn trọc suy nghĩ Khương Ức rốt cuộc là bị làm sao.

_ _

Sáng hôm sau, Giang Cảnh Dương bận rộn tập luyện cùng các thành viên trong đội bóng , thỉnh thoảng có mấy nữ sinh đi ngang qua sân bóng rổ, anh nhịn không được nhìn xem có phải Khương Ức hay không, sau đó đều là thất vọng cúi đầu.

Lúc nghỉ ngơi anh lập tức lấy điện thoại ra xem có tin nhắn của Khương Ức hay không, còn phá lệ bảo Du Vũ Huân đi tìm Đào Tư Dĩnh hỏi tình hình của Khương Ức. Tóm lại, buổi huấn luyện thứ bảy, Giang Cảnh Dương đứng ngồi không yên, ném bóng cũng không vào lưới khiến các thành viên trong đội được một trận khủng hoảng.

Giang Cảnh Dương không biết đã gọi mấy cuộc điện thoại, gửi bao nhiêu tin nhắn, đều giống như đá chìm đáy biển không thấy tăm hơi. Thậm chí anh còn  muốn xông vào ký túc xá nữ sinh, cho đến khi nghe Đào Tư Dĩnh nói một câu "Cậu ấy không sao" mới tỉnh táo lại.

Khương Ức trải qua một ngày rất nhàn nhã, giống như cá muối nằm trên giường, tối hôm qua cô thật sự ngủ rất sớm, từ sân thể dục trở về rửa mặt xong là ngủ luôn.

Lúc thức dậy phát hiện điện thoại hết bin, lúc cầm đi sạc cũng không có bật nguồn, không biết là muốn trốn tránh anh hay là cảm thấy nhàm chán.

Tối thứ bảy, Đào Tư Dĩnh nhốt mình trong chăn chơi game,  trong bầu không khí yên tĩnh, cô đột nhiên đạp chăn ra, kích động cầm điện thoại di động hô to: "Đại cát đại lợi, tối nay ăn gà."

( Chơi Pubg được top1 đó mọi người.)

Khương Ức tắm rửa xong từ nhà vệ sinh đi ra, thấy cô kích động ở trên giường, mở miệng muốn ngăn cản cô, nhưng... đã chậm một bước.

"Phịch"

"Aaa mẹ ơi, cái đầu của tôi!"

Người nào đó vì vui vẻ mà quá mức kích động đến quên mất mình ngủ ở giường dưới, muốn trực tiếp nhảy cẫng lên lại đụng phải thành giường trên. Trong sự cười nhạo của Sài Tuyết và Lưu Hạ, cô ôm đầu kêu rên.

Khương Ức ngồi xuống bên cạnh giường cô: "Cậu không sao chứ, có muốn đến phòng y tế hay không?"

Đào Tư Dĩnh nước mắt lưng tròng nhìn cô: "Cậu dẫn tớ đi."

Mười phút sau, trời về mùa thu rất mát mẻ, gió nhẹ nhàng thổi, không lạnh lẽo cũng không khô hanh.

Khương Ức nhìn Đào Tư Dĩnh sóng vai cùng cô, biểu tình nhảy nhót, tay chân nhảy múa đi bộ trên đường, cô có chút khó hiểu: "Không phải nói đi phòng y tế sao?"

"Đúng vậy." Đào Tư Dĩnh bước đi cùng tay cùng chân: "Trước khi đi chúng ta đến một chỗ."

"Vậy đầu óc cậu không sao chứ? "

"Nàyyy Tiểu Ức Ức cậu dám khi dễ đầu óc tớ đúng không, não tớ rất tốt, não bộ thông minh như vậy duy chỉ có một cái này thôi." Đào Tư Dĩnh đắc ý giơ một ngón tay lên.

Khương Ức cười: "Chúng ta vẫn nên đến phòng y tế trước đi."

Vừa dứt lời, Khương Ức liền nhìn thấy một nam sinh không biết từ đâu chạy tới ôm lấy cổ Đào Tư Dĩnh kéo đi: "Tớ dẫn cậu ấy đi xem lại não, hai người các cậu trò chuyện vui vẻ."

Nói xong, Du Vũ Huân không cho Khương Ức cơ hội phản bác, kéo Đào Tư Dĩnh bỏ chạy, bởi vì bước chân quá nhanh khiến cho Đào Tư Dĩnh bị cậu kéo không kịp bước chân thiếu chút nữa ngã nhào.

Khương Ức khó hiểu nhìn Đào Tư Dĩnh đuổi đánh Du Vũ Huân, cô cất bước muốn đuổi theo, cánh tay đột nhiên bị nắm lấy.

"Khương Ức, chúng ta nói chuyện một chút."

🥑Dịch giả/editor: Beobaebi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co