Truyen3h.Co

Mong Nho Ngay Mai


Chương 6: Bí mật trong giấc mơ

Gió đêm thổi qua rừng tùng rậm rạp, lá reo xào xạc như thì thầm bí mật muôn đời.

HM nằm nghiêng dưới tán cây, ánh trăng rơi loang lổ trên gương mặt tuấn tú. Sư phụ của hắn – TN – đã an giấc ở phía bên kia đống lửa, dáng vẻ thanh thản, bình yên.

HM khép mắt. Và rồi… giấc mơ lại kéo đến.

Trong mơ, hắn thấy một cung điện nguy nga lơ lửng trên mây, cột trụ chạm rồng uốn lượn, điện ngọc sáng rực. Trên ngai vàng cao nhất, một bóng người ngồi uy nghi, mắt sáng như sao trời, ánh nhìn bao quát tam giới.

Một giọng nói vang vọng trong đầu:
“Thiên tử, con trải qua lịch kiếp, sao lại chọn đến bước đường này.”

HM giật mình, ngẩng lên, thấy gương mặt kia mơ hồ giống mình, nhưng già dặn và tôn nghiêm hơn.

Rồi hình ảnh mờ đi, thay bằng một cảnh khác: hắn thấy chính mình đứng giữa bầu trời mịt mù, phía trước là một thân ảnh mặc áo lam. Người đó quay lại, mỉm cười:
“HM, theo ta.”

Tim hắn nhói lên, máu sôi trào. Hắn không gọi tiếng sư phụ trong mơ, mà gọi thành tiếng:“TN!”

Ngay khi giọng vang ra, hắn choàng tỉnh.

---

Hơi thở dồn dập, mồ hôi thấm ướt lưng áo. HM quay sang, thấy TN vẫn ngủ yên, gương mặt thanh thản dưới ánh trăng.

Hắn cắn chặt môi. Những giấc mơ gần đây lặp đi lặp lại, càng ngày càng rõ rệt. Cung điện thần thánh, tiếng gọi thiên tử, và hình bóng sư phụ lẫn lộn với tất cả.

“Rốt cuộc ta là ai? Vì sao lại mơ thấy ngai vàng, mơ thấy người?”

HM ngẩng nhìn bầu trời đầy sao, ánh mắt sâu thẳm:
“Cho dù ta là ai, cho dù ta vốn thuộc về chốn nào… ta chỉ biết một điều: ta không thể để mất sư phụ.”

---

Sáng hôm sau, TN thấy đồ nhi thần sắc mệt mỏi, liền hỏi:

“M, con không khỏe sao?”

HM lắc đầu, khẽ cười:

“Không, chỉ… nằm mơ.”

“Mơ gì?”

HM ngập ngừng, nhưng rồi lảng đi:

“Chẳng nhớ rõ.”

TN chỉ khẽ gật, không truy hỏi thêm, còn dặn dò:

“Tu luyện vốn dễ sinh tâm ma, con phải giữ lòng thanh tịnh, đừng để mơ tưởng quấy nhiễu.”

HM cúi đầu, giấu đi ánh mắt phức tạp:
“Nếu những giấc mơ kia thật sự là tâm ma, thì cả đời này ta cũng nguyện bị trói buộc bởi nó.”

---

Đêm xuống, khi TN ngồi thiền tĩnh tâm luyện công, HM lặng lẽ ngồi cách đó vài bước, ánh mắt không rời bóng lưng áo lam kia. Giấc mơ và hiện thực hòa lẫn trong tâm trí, khiến hắn chẳng thể phân biệt đâu là thật, đâu là ảo.

Chỉ biết rằng, cho dù có là thiên tử hạ phàm, hay chỉ là một kẻ tu hành nhỏ bé, trái tim hắn đã có một ràng buộc duy nhất: TN.

---




Chương 7: Cảnh giới mới

Trên đỉnh núi tuyết, gió lạnh gào thét. Tuyết phủ trắng xóa cả bầu trời, ánh trăng rọi xuống chỉ còn một mảnh sáng lạnh lẽo.

HM ngồi khoanh chân, hơi thở dồn dập. Trong đan điền, linh lực như thủy triều cuộn trào, từng dòng nóng rực va đập vào kinh mạch, đau đớn đến mức như bị xé nát.

TN đứng cách đó không xa, ánh mắt lo lắng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, tay đặt trên thanh phi kiếm, phòng khi có dị biến.

“HM, nhớ kỹ lời ta, tâm không loạn, niệm không vướng, thuận theo đạo mà tiến.”

Giọng nói hiền hòa vang lên, tựa như một sợi dây giữ chặt hồn phách đang run rẩy của HM.

HM cắn chặt răng, mồ hôi lạnh túa ra. Trong đầu hắn bất ngờ vang vọng những giọng nói mơ hồ, khi thì tiếng gào thét “Thiên tử!”, khi thì âm vang cung điện, khi lại là nụ cười ôn nhu của N.

Giữa hỗn loạn, hắn nhìn thấy một luồng ánh sáng xanh từ sâu trong tim trào ra, bao phủ toàn thân. Linh lực tuôn trào, nổ tung như lửa cháy.

ẦM!

Một tiếng nổ lớn vang vọng cả dãy núi. Tầng mây bị xé toạc, trăng sáng rực rỡ soi xuống. Hào quang tỏa ra, áp chế khắp thiên địa.

HM đã Nguyên Anh Kỳ thành công.

Hắn mở mắt, đôi mắt sâu thẳm như vực trời. Toàn thân bừng sáng, khí thế bức người, khiến ngay cả TN cũng thoáng ngẩn ra.

Trong giây lát, TN như nhìn thấy bóng dáng một bậc đế quân ẩn hiện sau lưng đồ nhi. Khí thế uy nghi, thần thánh, khiến lòng người run sợ.

Nhưng rất nhanh, HM đã thu lại toàn bộ khí tức, đứng dậy, nở một nụ cười:
“Sư phụ, con thành công rồi.”

TN thở phào, bước đến, bàn tay đặt nhẹ lên vai hắn:

“Làm tốt lắm, M.”

Khoảnh khắc ấy, trái tim HM đập loạn. Cái chạm nhẹ kia, đối với hắn còn quý giá hơn cả ngàn vạn công pháp.

---

Từ sau khi Nguyên Anh, HM như biến thành một người khác: trầm ổn, chững chạc, ánh mắt càng thêm kiên nghị. Nhưng bên trong hắn là ngọn lửa khó che giấu – sự chiếm hữu với sư phụ.

Trong đêm, khi TN ngồi tĩnh tọa dưới trăng, HM lặng lẽ đứng sau, ánh mắt nóng rực. Hắn thầm nghĩ:

“Một ngày nào đó, ta sẽ đủ mạnh để giữ người mãi mãi bên cạnh ta. Không ai, kể cả trời cao, có thể ngăn cản.”

Từ nơi xa xăm, một luồng thần niệm mơ hồ lướt qua, dường như có ai đó đang quan sát hắn. Một giọng nói trầm hùng vang vọng giữa bầu trời:
“Thiên tử… đã đến lúc rồi.”

HM ngẩng đầu, mắt lóe sáng, nhưng rồi lại nhìn về phía TN đang yên tĩnh trong ánh trăng.

Trong lòng hắn, câu trả lời đã quá rõ:
“Nếu ta thật sự là thiên tử… vậy tất cả vinh quang, quyền lực, ta chỉ muốn dùng để bảo vệ sư phụ.”

---


Chương 8: Sóng ngầm giang hồ

Tin tức một thiếu niên chỉ mới hai mươi lăm tuổi Nguyên Anh thành công, lại còn thiên tư trác tuyệt, lan ra nhanh như gió. Giang hồ nổi sóng. Từ đại môn phái đến tà tu ẩn dật, ai nấy đều nghe danh HM – người đồ đệ của một lãng du tiên giả vô môn vô phái tên TN.

TN vốn không màng danh lợi, chỉ lặng lẽ đưa HM đi khắp nơi, hành thiện trừ tà. Nhưng sự yên bình ấy chẳng thể kéo dài.

---

Một hôm, khi hai thầy trò đến trấn nhỏ dưới chân núi, một đoàn người áo bào trắng ngăn lại. Trưởng lão của Vân Hải Tông – một trong tứ đại tông môn – mỉm cười chắp tay:

“Chư vị, lão phu đã nghe danh thiên tư tuyệt luân của đồ nhi này. Nếu HM  bằng lòng, Vân Hải Tông nguyện mở rộng cửa, truyền thụ công pháp trấn phái, thậm chí cho vào thánh địa bế quan. Tương lai thành tựu Kim Đan, Nguyên Anh, đều chẳng phải chuyện khó.”

TN khẽ cười, lễ phép đáp:
“Ý tốt xin nhận, nhưng HM đã là đệ tử của ta. Hắn sẽ theo ta học đạo, không cần nhập tông.”

Trưởng lão hơi sững lại, ánh mắt thoáng lóe vẻ tiếc nuối.
HM đứng sau, khóe môi nhếch nhẹ, ánh mắt tràn đầy kiêu hãnh và… sở hữu.

“Sư phụ không giao ta cho ai khác. Người chỉ cần ta ở bên cạnh, thế là đủ.”

---

Nhưng không phải ai cũng bỏ cuộc dễ dàng.

Chiều hôm đó, khi TN ngồi trong quán trọ, một nữ tu áo tím đến gần, ánh mắt dịu dàng, giọng nói mềm mại:

“Đạo hữu là TN tiên trưởng phải không? Tại hạ đã nghe danh ngài lâu rồi, thật sự khâm phục cách hành thiện độ thế của ngài.”

TN hơi bất ngờ, chỉ mỉm cười gật đầu, đáp lời bằng vài câu lịch sự.

HM từ xa bước vào, thoáng nhìn cảnh ấy, hàn khí lập tức dâng tràn trong mắt. Bàn tay hắn siết chặt chuôi kiếm, mạch máu nổi lên rõ rệt.

Nữ tu kia vẫn chưa nhận ra, còn vui vẻ tiếp lời:
“Nếu có dịp, mong được cùng đạo hữu luận đạo một phen. Nhân gian hiểm ác, kẻ hành thiện như ngài thật sự hiếm có.”

Ánh mắt nàng sáng rực như chứa sự ngưỡng mộ chân thành.

HM bước đến, đứng chắn giữa hai người. Giọng hắn thấp, lạnh lùng:

“Sư phụ cần nghỉ ngơi, đạo hữu xin mời về.”

Nữ tu thoáng sững lại trước khí thế bức người, nhưng vẫn giữ lễ:

“Tại hạ chỉ muốn kết giao…”

“Không cần.”
M cắt ngang, ánh mắt như lưỡi dao.

Không khí trong phòng đột nhiên căng thẳng.

TN vội đứng dậy, hòa giải:
“M, đừng thất lễ. Ta xin tạ lỗi, đồ đệ vừa có một chút đột phá hiện tâm đạo chưa vững, mong các hạ đừng trách. Nếu còn duyên chắc chắn chúng ta sẽ còn gặp lại.”

HM cúi đầu, nhưng ánh mắt dưới hàng mi dày vẫn rực lửa, khóa chặt bóng lưng nữ tu rời đi.

---

Đêm đó, TN đã chìm vào giấc ngủ, nhưng HM vẫn ngồi tựa bên cửa sổ, mắt đỏ ngầu vì tức giận dồn nén.

Trong lòng hắn gào thét:

“Bất cứ ai cũng không được phép nhìn sư phụ như vậy. Người là của ta. Mãi mãi chỉ là của ta.”

Ngoài kia, giang hồ sóng ngầm cuộn trào. Nhưng sóng gió thật sự, không chỉ đến từ ngoài, mà còn từ chính nội tâm đen tối dần lớn lên trong lòng HM.

---


Chương 9: Nguy cơ cận kề

Cũng cùng đêm ấy, khi trời đã khuya, trăng tròn treo lơ lửng, ánh sáng mờ ảo như phủ một tấm lụa huyền bí lên rừng sâu.

TN cùng HM nghỉ lại trong một ngôi miếu cũ. Khi màn đêm đen đặc buông xuống, bỗng một luồng hương ngọt mê hoặc tràn vào, khiến không khí trở nên mơ hồ.

Một tiếng cười yêu mị vang vọng:
“À… cuối cùng cũng tìm thấy ngươi.”

Khói mờ tụ lại thành hình, lộ ra một nữ nhân tuyệt sắc. Nàng mặc y phục đỏ rực, thân hình uyển chuyển, đôi mắt như chứa ngàn giấc mộng, mê hoặc đến tận xương tủy.

Mộng yêu — yêu quái ngàn năm, giỏi nhất là dùng ảo mộng để giam cầm tâm hồn người khác.

TN phát hiện khi tức kỳ lạ, liền mở mắt bật dậy, cau mày, lập tức đứng chắn trước mặt M.

“Yêu quái phương nào, dám xông vào đây?”

Mộng yêu cười khanh khách, đôi mắt lướt qua TN, sáng rực:

“Ngươi… chính là người mà ta chờ đợi. Khí tức ôn nhu, công đức sáng rực, đúng là phu quân trong mộng của ta.”

TN thoáng ngẩn ra:
“Phu quân?”

Mộng yêu gật đầu, dáng vẻ yêu kiều:
“Đúng vậy. Ngươi sinh ra là để thuộc về ta. Hãy theo ta về, ta sẽ cho ngươi hưởng thụ mộng cảnh vĩnh hằng, nơi không có đau khổ, chỉ có hoan lạc bất tận.”

Nghe vậy, HM chỉ thấy cả người rực lửa. Máu trong huyết quản hắn sôi trào, ánh mắt đỏ ngầu.

Hắn bước lên, chắn hẳn trước mặt TN, giọng gằn từng chữ:

“Ngươi lặp lại thử xem, ai là phu quân của ngươi?”

Mộng yêu cười mị hoặc:

“Chính là vị tiên nhân này, chứ chẳng lẽ là ngươi?”

ẦM!

Linh lực của HM bùng phát dữ dội, uy thế áp đảo cả ngôi miếu cũ. Trong mắt hắn lóe lên hàn quang đầy sát ý:

“Y là sư phụ của ta. Người duy nhất có thể ở bên cạnh người… là ta. Ngươi dám mơ tưởng?”

Áp lực cuồn cuộn khiến mộng yêu thoáng kinh hãi. TN ở phía sau, định mở lời ngăn cản, nhưng chợt sững lại — khí tức của HM lúc này không giống phàm nhân. Nó cao vời, mạnh mẽ, như mang theo thiên uy áp chế vạn vật.

---

Mộng yêu lùi lại vài bước, mắt mở lớn:

“Không… không thể nào! Khí tức này… Đây là… thiên tử?”

Không gian như lặng đi trong khoảnh khắc.

TN giật mình, ánh mắt dồn về phía HM. Từ lâu, y đã cảm thấy đồ nhi bất phàm, nhưng chưa từng nghĩ đến khả năng kinh thiên như vậy.

HM không trả lời, chỉ tiến thêm một bước, giọng lạnh băng:

“Biết thì tốt. Biết rồi… thì ngươi càng phải chết.”

HM tung tay, ánh sáng chói lòa bùng phát, uy lực như dời non lấp biển. Mộng yêu gào thét trong sợ hãi, bóng hình dần tan biến.

Trong đêm trăng, HM quay lại, đôi mắt vẫn còn ánh lửa dữ dội. Hắn nhìn TN, giọng khàn đặc:

“Sư phụ, người là của ta. Không ai… không một ai… có thể làm tổn thương đến người.”

TN ngẩn người, lòng dâng lên cơn sóng ngầm. Câu nói ấy vừa như lời thề, vừa như xiềng xích.

Bên ngoài, gió đêm gào thét, báo hiệu một cơn biến động lớn sắp kéo đến…

---

Chương 10: Lời cảnh tỉnh

Sau trận chiến với mộng yêu, không khí trong miếu đêm ấy trở nên nặng nề. Tro tàn vẫn còn vương vãi, hương mê hoặc đã tan, chỉ còn ánh trăng lạnh lẽo rọi xuống hai bóng người.

TN ngồi lặng, ngón tay chạm nhẹ lên vết nứt trên cột gỗ, ánh mắt đầy suy tư.

Câu nói của mộng yêu vẫn vang vọng: “Đây là… thiên tử?”

Còn đồ nhi mà chàng nuôi nấng 20 năm, vừa rồi lại bùng nổ ra uy thế không thuộc về phàm giới, và… còn thốt ra những lời khiến tim TN thoáng run lên.

“Sư phụ, người là của ta.”

HM bước đến, ngồi xuống cạnh TN. Ánh mắt hắn dịu đi, nhưng vẫn còn hơi nóng bỏng, như lửa chưa tắt.

“Sư phụ, người không sao chứ?”

TN khẽ lắc đầu, mỉm cười:

“Không. May nhờ có con, ta mới thoát khỏi bàn tay mộng yêu.”

HM nhìn thẳng vào mắt sư phụ, giọng chắc nịch:

“Người sẽ không rơi vào tay bất kỳ ai. Dù là yêu quái, tà tu… hay thậm chí cả trời cao. Con sẽ không cho phép.”

TN thoáng khựng lại. Lời lẽ này… không còn giống một đồ nhi đối với sư phụ nữa, mà như một lời chiếm hữu đầy cố chấp.

Đêm đó, trời cũng đã gần sáng, đến lượt HM nhắm mắt dưỡng thần, TN vẫn mở mắt nhìn lên mái ngói cũ.

Trong lòng y dấy lên một mối băn khoăn sâu sắc:

“Khí tức thiên tử… Chẳng lẽ HM thật sự là con của Thiên Đế lịch kiếp xuống phàm? Nếu đúng vậy, vận mệnh nó sẽ chẳng thể chỉ dừng ở nhân gian. Nhưng ánh mắt, lời nói của nó dành cho ta…”

TN đưa tay lên ngực, tim khẽ đập loạn. Một sự cảnh giác chưa từng có len vào.

“Ta không thể để tình cảm của nó đi sai lệch. Nếu không… cả hai sẽ cùng sa vào lầm lỗi.”

Sáng hôm sau, TN gọi HM dậy sớm, bảo cùng mình hành lễ tụng kinh để giữ tâm trong sạch.

HM ngồi đối diện, nghe giọng trầm ấm của sư phụ đọc kinh, ánh mắt hắn không hề đặt lên kinh văn, mà chỉ dán chặt vào đôi môi khẽ mấp máy kia.

Trong khoảnh khắc, hắn mường tượng đến một ý niệm táo bạo: “Nếu ta cúi xuống hôn, người sẽ tránh đi… hay sẽ để ta chiếm giữ?”

Ý niệm ấy khiến tim hắn đập mạnh, bàn tay siết chặt áo choàng.

TN bỗng ngẩng lên, ánh mắt hiền hòa nhưng nghiêm nghị:
“M, đọc kinh.”

HM giật mình, vội cúi xuống, nhưng trong mắt lóe lên một tia kiên định khó lường.

Khi hai người rời miếu, ánh dương mới mọc, soi sáng con đường phía trước.

TN lặng lẽ nghĩ:
“Ta phải tìm cách… giữ đồ nhi này tránh khỏi tâm ma.”

Nhưng HM đi bên cạnh, trong lòng lại vang lên một lời thề sâu kín:
“Cho dù thế nào đi chăng nữa… chỉ cần có sư phụ, ta đều cam nguyện.”

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co