Mong Nho Ngay Mai
"Tôi không muốn...xin...xin anh hãy tha cho tôi...nếu....nếu tôi đã đắc tội gì với anh...tôi xin lỗi...xin anh.... "Căn phòng im lìm, chỉ còn lại tiếng tim đập loạn trong lồng ngực TN. Không gian như đặc quánh lại khi HM bất ngờ cúi sát, bàn tay lạnh lẽo siết chặt lấy cổ anh.TN hoảng loạn, đôi mắt mở to, hơi thở bị chặn đứng. Hai tay vội vàng bấu lấy cánh tay HM, giãy giụa trong tuyệt vọng.“Anh thật sự… vẫn không nhớ ra tôi sao?” Giọng hắn trầm thấp, từng chữ như rít ra từ kẽ răng, vừa đau đớn vừa tức giận. Lực siết càng lúc càng mạnh, khiến mặt anh đỏ bừng, những âm thanh khản đặc phát ra từ cổ họng.“Anh… quên tôi rồi sao?”Đôi mắt HM rực sáng, đầy điên cuồng, như muốn xuyên thấu vào tận tâm can của TN.Trong khoảnh khắc ngạt thở ấy, trong đầu anh bỗng lóe lên một tia ký ức bị vùi chôn đã lâu. Một con hẻm tối, mùi máu tanh nồng nặc, một thân người gục xuống bên vũng nước đen đặc. Khuôn mặt ấy… một nửa bị che khuất bởi bóng tối, một nửa loang lổ máu đỏ. Người ấy ngước nhìn anh, ánh mắt tuyệt vọng nhưng bám chặt, như muốn khắc ghi điều gì đó vào tâm trí.Hình ảnh nhập nhòa, rồi bất ngờ chồng khít lên khuôn mặt hiện tại của HM – đôi mắt đó, đường nét đó… chỉ khác là giờ đây sáng rực hơn, dữ dội hơn.TN toàn thân run lên vì thiếu không khí và cả sự kinh hãi đang dâng trào. Đôi môi run rẩy, tiếng nói đứt quãng như thì thầm:“Anh… anh là… người bị thương… trong hẻm…”Khoảnh khắc câu nói ấy vang ra, bàn tay HM lập tức buông lỏng. TN ngã quỵ xuống, một tay ôm chặt cổ, ho sặc sụa, từng hơi thở gấp gáp như muốn lôi hết không khí vào lồng ngực.HM quỳ xuống ngay bên cạnh, hai tay ôm lấy vai TN, ánh mắt tràn ngập vui mừng lẫn kích động.“Hay quá… cuối cùng anh cũng nhớ rồi.”HM siết chặt TN trong vòng tay, ôm anh vào lòng, bàn tay không ngừng vuốt ve lưng anh, vừa dịu dàng vừa run rẩy. Cảm giác như bao ngày chờ đợi, bao giằng xé dồn nén, cuối cùng cũng được đáp lại.“Anh nhớ tôi rồi, N à… anh không còn chối bỏ được nữa.” HM thì thầm bên tai, giọng nghẹn lại vì quá nhiều xúc cảm.TN vẫn còn run rẩy, đôi mắt đỏ hoe vì thiếu oxy, nhưng trong đầu hỗn loạn chẳng biết nên sợ hãi hay bàng hoàng trước sự thật vừa hiện ra.---Cổ họng TN vẫn rát bỏng, hơi thở chưa ổn định, ký ức mơ hồ về con hẻm tối ngày đó cứ bám riết lấy anh. Phải rồi, người đó… HM chính là người bị thương trong đêm định mệnh ấy. Nhưng nếu vậy, vì sao bây giờ lại đối xử với anh như thế này?Trong lòng dấy lên hàng loạt câu hỏi, muốn chất vấn, muốn hét lên: “Tôi đã cứu anh, tại sao anh lại…” Nhưng khi ánh mắt lấp loáng như ngọn lửa cháy dữ của HM chạm vào, tất cả can đảm bỗng biến mất. TN run run cắn môi, chỉ dám khẽ nói, giọng khản đặc:“Xin anh… cho tôi về nhà…”Khoảnh khắc ấy, vẻ dữ dội trong mắt HM dần tan biến. Thay vào đó là nụ cười dịu dàng đến khó tin, như thể con người đầy đáng sợ vừa rồi chưa từng tồn tại.“Được. Anh muốn về thì tôi sẽ đưa anh về.” giọng HM mềm mỏng, ánh mắt chứa đầy sự cưng chiều.TN thoáng sững sờ, không dám tin vào sự thay đổi quá nhanh ấy. Anh định từ chối, nhưng khi vừa hé môi, ánh mắt HM bất chợt tối sầm lại, sâu hun hút như vực thẳm. Cảm giác rợn ngợp tràn đến, khiến anh nghẹn lời, chỉ biết im lặng.HM mỉm cười trở lại, như chẳng có chuyện gì. Bàn tay hắn dịu dàng nhưng đầy chiếm hữu, hắn đi lấy quần áo của TN ngoài sofa phòng làm việc, rồi tự tay mặc lại từng món quần áo cho anh. Cử chỉ chậm rãi, cẩn trọng, khác hẳn lúc bạo liệt trước đó, nhưng chính sự chăm chút ấy lại khiến sống lưng anh lạnh buốt.“Anh yếu thế này, để tôi lo cho.” HM thì thầm, như một người tình tận tụy.TN lặng lẽ, không dám phản kháng. Từng cúc áo được cài lại, từng nếp vải chỉnh tề, tất cả đều do bàn tay HM sắp đặt.Rồi hắn dìu anh bước ra khỏi phòng chủ tịch, đi ngang qua dãy hành lang dài vắng lặng. Cánh tay hắn quấn chặt quanh eo anh, không cho cơ hội né tránh. Nhịp bước của cả hai hòa vào tiếng giày vang vọng, khiến trái tim TN đập hỗn loạn.Xuống đến bãi xe, TN chần chừ đứng lại, vừa định mở lời từ chối, nhưng HM đã mở cửa, ánh mắt như lưỡi dao chém xuống:“Anh không muốn tôi đưa về sao?”Lời nói nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa sức ép ghê gớm.TN nghẹn ngào, nuốt vào trong tất cả những lời muốn nói. Anh cắn môi, gượng gạo bước vào xe.Chiếc xe khởi động, ánh sáng buổi sớm rõ dần. TN nhìn ra cửa kính, lòng ngổn ngang, hy vọng sẽ sớm nhận ra con đường quen thuộc dẫn về nhà mình. Nhưng càng đi, anh càng thấy xa lạ.Cho đến khi xe dừng lại, HM bước xuống, thong thả mở cửa, nụ cười dịu dàng nở trên môi:“Về nhà rồi.”TN ngẩng đầu, chết lặng. Đây không phải nhà anh. Đây là nhà của HM.--- TN ngồi chết lặng trong xe, mắt nhìn cánh cổng sắt trước mặt mà cả người lạnh toát. Ngôi nhà ấy rộng lớn, kiên cố như một tòa thành, nhưng với anh, nó chẳng khác nào một cái bẫy.“Xuống đi.” Giọng HM vang lên, vẫn êm ái như thường, nhưng lại khiến lưng anh nổi da gà.TN siết chặt tay, đầu lắc khẽ, giọng run rẩy:“Đây… đây không phải nhà tôi. Tôi muốn về nhà mình.”Ánh mắt HM thoáng tối sầm. Hắn cúi xuống sát tai TN, hơi thở nóng hổi phả vào gáy khiến anh cứng đờ.“Nhà anh? Ở đó anh có gì? Ai sẽ bảo vệ anh khỏi chính tôi?”TN run lên, đôi môi mấp máy định phản bác, nhưng chưa kịp nói, HM đã chậm rãi rút điện thoại ra, đưa trước mặt anh. Ngón tay lướt nhẹ, màn hình sáng lên một đoạn video đang dừng hình ở cảnh giường ngủ.Ánh đỏ nhấp nháy quen thuộc… khuôn mặt chính anh, ánh mắt mơ màng, hơi thở rối loạn… tất cả đều hiện rõ trong khung hình.“Anh… N, anh muốn tôi gửi đoạn này cho ai trước?” HM hỏi, giọng cười khẽ, vừa dịu dàng vừa rùng rợn. “Bạn bè, đồng nghiệp, hay bà nội thân yêu của anh?”Mỗi chữ rơi xuống như dao cứa.Trái tim TN thắt lại, mắt mở to, mồ hôi lạnh túa ra. Anh vội vàng lắc đầu, giọng nghẹn như khóc:“Đừng… làm ơn… đừng làm vậy.”HM cười, nụ cười cong cong nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ tàn nhẫn. Ngón tay hắn khẽ miết qua màn hình rồi khóa máy, nhét lại vào túi áo.“Vậy thì ngoan ngoãn xuống xe. Tôi hứa… ở đây anh sẽ không thiếu thứ gì. Chỉ cần bên tôi.”Cánh cửa xe được HM mở ra, hắn cúi người, bàn tay đặt lên gáy TN, ép anh phải bước xuống. TN loạng choạng, hai chân run rẩy như mất sức. Anh muốn kháng cự, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm kia, cổ họng lập tức nghẹn lại, chẳng thể thốt nên lời.Cánh cổng sắt chậm rãi mở ra. Dù trong ánh sáng ban mai trong lành, tiếng chim hót ríu rít nhưng bóng tối trong lòng như nuốt chửng cả hai. TN cảm giác như mình vừa tự bước vào một chiếc lồng khóa kín — chiếc lồng của HM.---
---Hôm ấy, khi HM ngang nhiên ôm chặt eo TN đưa ra khỏi công ty TPT, cảnh tượng lọt vào mắt vài nhân viên đi làm sớm. Người thì ngạc nhiên, người thì khẽ nhếch môi cười đầy ẩn ý. Tin tức lan nhanh như gió, kéo theo những ánh mắt tò mò, nghi ngờ đổ dồn về phía N.Công ty BV– nơi N làm việc – cũng nhanh chóng nghe được lời đồn.Không ít đồng nghiệp xì xào:“Ra là vậy… bảo sao hợp đồng với TPT lại trơn tru thế.”“TN nhìn hiền lành mà cũng khéo quá nhỉ, biết tìm chỗ dựa lớn.”TN chết lặng khi bước vào văn phòng, ánh mắt mọi người như lưỡi dao bén lướt qua da thịt. Anh muốn mở miệng thanh minh, nhưng nào dám. Cổ họng anh nghẹn cứng khi nhớ đến đoạn video HM đang nắm giữ – chỉ cần một cú bấm gửi đi, bà nội dưới quê sẽ là người đầu tiên phải gánh chịu cú sốc ấy.Trong căn biệt thự của HM – cũng là nơi TN bị ép phải sống cùng – bầu không khí ngột ngạt hơn bất cứ nhà tù nào. Có lúc hắn ôm anh, thì thầm như một kẻ yêu say đắm:“Anh là của tôi, chỉ của mình tôi thôi.”Nhưng TN chỉ thấy rùng mình. Trong lòng dấy lên bao câu hỏi không dám thốt ra:Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đã từng cứu anh cơ mà…Anh muốn phản kháng, muốn bỏ chạy, nhưng chỉ cần nhớ đến bà nội già yếu nơi quê nhà, TN lại nuốt ngược tất cả vào trong. Nỗi nhục, nỗi sợ và sự bất lực bện chặt thành xiềng xích, trói chặt anh bên cạnh HM.---Đêm đó, căn phòng chìm trong ánh đèn vàng mờ mờ, tiếng thở gấp của HM dần lắng xuống. TN nằm bất động, người mềm nhũn không còn sức lực, từng hơi thở rời rạc. Hắn vòng tay ôm siết lấy eo abh, đôi mắt long lanh ánh thoả mãn như một kẻ vừa đạt được tất cả.TN nhắm chặt mắt, nhưng trong lòng ngổn ngang. Một niềm can đảm mong manh trỗi dậy, anh khẽ cất giọng, giọng run rẩy vì vừa mệt vừa sợ:“...Tại sao… tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”HM khẽ cười, hôn nhẹ lên trán TN, giọng thì thào nhưng chắc nịch:“Vì anh đã cứu tôi.”TN mở mắt, ngỡ ngàng nhìn HM. Chỉ vậy thôi sao? Anh mím môi, giọng nghẹn lại:“Nếu hôm đó người đó không phải tôi thì sao? Hay nếu tôi không cứu anh… thì có khác gì không?”HM đột ngột trầm mặt, đôi môi lướt xuống cổ TN, chậm rãi hít lấy mùi hương quen thuộc. Một nụ hôn sâu rồi một vết cắn khẽ nhưng đủ khiến anh giật nảy. Giọng hắn trầm xuống, vừa lạnh lẽo vừa ám ảnh:“Nếu là người khác… tôi sẽ ném chút tiền rồi cho biến. Hoặc nếu chúng dửng dưng đi ngang qua, để mặc tôi chết, thì tôi sẽ săn lùng từng kẻ một… bắt chúng trả giá. Nhưng nếu là anh…”HM dừng lại, ánh mắt lóe lên sự dữ dội, rồi nghiến răng cắn lên vai TN, để lại dấu hằn đỏ rực:“Anh cứu tôi… thì đây chính là cách tôi trả ơn. Còn nếu anh không cứu… thì tôi sẽ trả thù anh bằng cách khiến anh phải rên rỉ dưới thân tôi, để cả đời này không quên được tôi.”TN chết lặng. Mỗi lời như một nhát dao lạnh ngắt cắm vào tim. "Tại sao… tại sao lại là tôi?" Câu hỏi bật ra nghẹn ngào, run rẩy.HM nhìn anh, ánh mắt dịu lại nhưng giọng nói vẫn đầy ám ảnh:
“Tại sao không thể là anh? Đơn giản vì tôi muốn. Vì tôi thích anh. Thích mùi hương của anh. Thích cái cách anh luôn ấm áp, hiền lành đến mức khiến tôi muốn chiếm hữu từng chút một.”TN run lên, cảm giác như toàn thân rơi xuống vực sâu. Anh khẽ thều thào:
“Nhưng… anh làm tôi sợ quá…”HM bỗng bật cười, âm vang khàn khàn, bàn tay vẫn vuốt ve dọc sống lưng TN:
“Sợ cũng là một loại cảm xúc. Chỉ cần anh có cảm xúc với tôi, vậy là đủ. Dù là yêu hay sợ… cũng chỉ xoay quanh tôi thôi.”TN cắn môi, đôi mắt ngân ngấn nước. Trong vòng tay siết chặt của HM, anh chỉ thấy rùng mình lạnh lẽo. Người đàn ông này vừa nói yêu, vừa nhấn chìm anh trong sợ hãi – một tình yêu méo mó mà anh không tìm thấy lối thoát.---
TN ngồi dậy một chút, cố rời khỏi vòng tay nhưng hắn giữ chặt, đầu tựa vào hõm cổ anh, giọng nhẹ bẫng như gió thoảng:“Anh đừng trốn nữa. Anh là của tôi rồi.”TN run lên, trái tim đập loạn. Trong đầu anh hiện ra vô số ký ức – con hẻm tối hôm đó, mùi máu tanh nồng nặc, bàn tay run rẩy khi đỡ lấy một thân người đẫm máu. Lúc đó, anh chỉ nghĩ đơn giản là cứu người, không ngờ cái “ơn” ấy lại biến thành xiềng xích siết nghẹt lấy mình.“...Tôi không muốn…” TN lắp bắp, chưa kịp nói hết câu thì cổ bị bàn tay HM siết nhẹ, không đau nhưng đủ khiến anh im bặt. Hắn nâng cằm anh lên, đôi mắt sâu hút như muốn nuốt trọn:“Anh không cần muốn. Chỉ cần ở cạnh tôi.”TN cắn môi, vành mắt đỏ hoe. Một nỗi sợ hãi lẫn bất lực dâng lên, anh chỉ có thể cúi đầu né tránh ánh nhìn đó. Nhưng hắn lại cúi xuống, từng ngón tay vuốt ve sống lưng, bờ ngực, như đang an ủi một con thú nhỏ nổi loạn.Giọng TM khe khẽ, dịu dàng đến mức đáng sợ:
“Anh sợ tôi, đúng không? Không sao. Tôi muốn anh sợ. Vì sợ thì anh mới nhớ tôi, chỉ nghĩ đến tôi. Anh càng sợ, tôi càng chắc chắn rằng anh sẽ không thoát khỏi tôi được.”TN nhắm nghiền mắt, cổ họng nghẹn lại, trong lòng đầy ắp câu hỏi: Tại sao lại là mình? Tại sao cứu một người lại biến thành cơn ác mộng không lối thoát?HM khẽ hôn lên mi mắt ươn ướt, thì thầm:“Anh không cần phải hiểu. Chỉ cần sống bên tôi, ngoan ngoãn rên dưới thân tôi, để tôi chắc chắn rằng anh chỉ thuộc về tôi… thế là đủ.”Câu nói ấy như một bản án vô hình, giam hãm TN trong một nhà tù bằng da thịt và dục vọng, nơi vừa ngọt ngào, vừa ngột ngạt đến nghẹt thở.---Sáng hôm sau, ánh sáng mờ mờ len qua rèm cửa. TN vừa mở mắt đã thấy HM nằm đó, đôi mắt đen nhánh dán chặt lấy mình. Cái nhìn ấy khiến anh giật bắn, tim đập lạc nhịp.HM khẽ cười, giọng trầm ấm:
“Chào buổi sáng.”TN lúng túng định ngồi dậy, nhưng vòng tay của HM đã siết chặt, giữ anh trong lồng ngực rắn chắc. Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng lướt dọc gò má, rồi dừng ở khóe môi anh như muốn khắc ghi từng đường nét.“Nếu được chọn lại…” Giọng HM trầm xuống, nhưng môi vẫn giữ nụ cười khó đoán: “...anh vẫn sẽ cứu tôi chứ?”TN thoáng bối rối. Trong khoảnh khắc, anh không rõ câu hỏi ấy là thử thách hay chỉ là một trò chơi tâm lý khác của hắn. Nhưng rồi, bằng sự thật lòng vốn có, anh đáp:
“...Tôi vẫn sẽ cứu. Nhưng… tôi sẽ không đóng viện phí cho anh. Hoặc… tôi chỉ trả tiền thuê xe đưa anh vào viện thôi hay sẽ gọi cấp cứu.”HM lặng người. TN khẽ rùng mình, sợ rằng câu trả lời không vừa ý sẽ khiến mình phải gánh chịu “hình phạt” khác. Quả nhiên, ánh mắt hắn thoáng tối lại, bàn tay siết nhẹ eo anh như muốn cảnh cáo. Nhưng ngay sau đó, khóe môi HM cong lên, nụ cười nở rộ bất ngờ.Một dòng nước ấm áp lạ lùng trào dâng trong ngực hắn. Thứ cảm giác ấy HM đã không còn nhớ rõ từ khi nào. Có người… không mưu tính, không tâng bốc, không lợi dụng, chỉ đơn giản là thật lòng nói ra. Một người vừa tốt, vừa khờ khạo đến mức khiến hắn chao đảo.HM kéo TN sát hơn vào lòng, giọng thì thầm ngay bên tai, như vừa dịu dàng vừa nguy hiểm:
“Anh đúng là… biết cách nói để khiến người ta mềm lòng.”Ngón tay hắn luồn vào tóc TN, bàn tay kia đặt nơi sống lưng, vuốt ve chậm rãi. Như thể muốn khắc sâu trong tâm trí mình: Người này là của hắn. Dù có khờ khạo đến đâu, cũng chỉ có thể thuộc về hắn.TN im lặng, không biết nên run sợ hay thở phào. Trong ánh mắt HM khi ấy, vừa có sự dịu dàng bất ngờ, vừa có thứ bóng tối chiếm hữu không cách nào thoát được.---
---Hôm ấy, khi HM ngang nhiên ôm chặt eo TN đưa ra khỏi công ty TPT, cảnh tượng lọt vào mắt vài nhân viên đi làm sớm. Người thì ngạc nhiên, người thì khẽ nhếch môi cười đầy ẩn ý. Tin tức lan nhanh như gió, kéo theo những ánh mắt tò mò, nghi ngờ đổ dồn về phía N.Công ty BV– nơi N làm việc – cũng nhanh chóng nghe được lời đồn.Không ít đồng nghiệp xì xào:“Ra là vậy… bảo sao hợp đồng với TPT lại trơn tru thế.”“TN nhìn hiền lành mà cũng khéo quá nhỉ, biết tìm chỗ dựa lớn.”TN chết lặng khi bước vào văn phòng, ánh mắt mọi người như lưỡi dao bén lướt qua da thịt. Anh muốn mở miệng thanh minh, nhưng nào dám. Cổ họng anh nghẹn cứng khi nhớ đến đoạn video HM đang nắm giữ – chỉ cần một cú bấm gửi đi, bà nội dưới quê sẽ là người đầu tiên phải gánh chịu cú sốc ấy.Trong căn biệt thự của HM – cũng là nơi TN bị ép phải sống cùng – bầu không khí ngột ngạt hơn bất cứ nhà tù nào. Có lúc hắn ôm anh, thì thầm như một kẻ yêu say đắm:“Anh là của tôi, chỉ của mình tôi thôi.”Nhưng TN chỉ thấy rùng mình. Trong lòng dấy lên bao câu hỏi không dám thốt ra:Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đã từng cứu anh cơ mà…Anh muốn phản kháng, muốn bỏ chạy, nhưng chỉ cần nhớ đến bà nội già yếu nơi quê nhà, TN lại nuốt ngược tất cả vào trong. Nỗi nhục, nỗi sợ và sự bất lực bện chặt thành xiềng xích, trói chặt anh bên cạnh HM.---Đêm đó, căn phòng chìm trong ánh đèn vàng mờ mờ, tiếng thở gấp của HM dần lắng xuống. TN nằm bất động, người mềm nhũn không còn sức lực, từng hơi thở rời rạc. Hắn vòng tay ôm siết lấy eo abh, đôi mắt long lanh ánh thoả mãn như một kẻ vừa đạt được tất cả.TN nhắm chặt mắt, nhưng trong lòng ngổn ngang. Một niềm can đảm mong manh trỗi dậy, anh khẽ cất giọng, giọng run rẩy vì vừa mệt vừa sợ:“...Tại sao… tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”HM khẽ cười, hôn nhẹ lên trán TN, giọng thì thào nhưng chắc nịch:“Vì anh đã cứu tôi.”TN mở mắt, ngỡ ngàng nhìn HM. Chỉ vậy thôi sao? Anh mím môi, giọng nghẹn lại:“Nếu hôm đó người đó không phải tôi thì sao? Hay nếu tôi không cứu anh… thì có khác gì không?”HM đột ngột trầm mặt, đôi môi lướt xuống cổ TN, chậm rãi hít lấy mùi hương quen thuộc. Một nụ hôn sâu rồi một vết cắn khẽ nhưng đủ khiến anh giật nảy. Giọng hắn trầm xuống, vừa lạnh lẽo vừa ám ảnh:“Nếu là người khác… tôi sẽ ném chút tiền rồi cho biến. Hoặc nếu chúng dửng dưng đi ngang qua, để mặc tôi chết, thì tôi sẽ săn lùng từng kẻ một… bắt chúng trả giá. Nhưng nếu là anh…”HM dừng lại, ánh mắt lóe lên sự dữ dội, rồi nghiến răng cắn lên vai TN, để lại dấu hằn đỏ rực:“Anh cứu tôi… thì đây chính là cách tôi trả ơn. Còn nếu anh không cứu… thì tôi sẽ trả thù anh bằng cách khiến anh phải rên rỉ dưới thân tôi, để cả đời này không quên được tôi.”TN chết lặng. Mỗi lời như một nhát dao lạnh ngắt cắm vào tim. "Tại sao… tại sao lại là tôi?" Câu hỏi bật ra nghẹn ngào, run rẩy.HM nhìn anh, ánh mắt dịu lại nhưng giọng nói vẫn đầy ám ảnh:
“Tại sao không thể là anh? Đơn giản vì tôi muốn. Vì tôi thích anh. Thích mùi hương của anh. Thích cái cách anh luôn ấm áp, hiền lành đến mức khiến tôi muốn chiếm hữu từng chút một.”TN run lên, cảm giác như toàn thân rơi xuống vực sâu. Anh khẽ thều thào:
“Nhưng… anh làm tôi sợ quá…”HM bỗng bật cười, âm vang khàn khàn, bàn tay vẫn vuốt ve dọc sống lưng TN:
“Sợ cũng là một loại cảm xúc. Chỉ cần anh có cảm xúc với tôi, vậy là đủ. Dù là yêu hay sợ… cũng chỉ xoay quanh tôi thôi.”TN cắn môi, đôi mắt ngân ngấn nước. Trong vòng tay siết chặt của HM, anh chỉ thấy rùng mình lạnh lẽo. Người đàn ông này vừa nói yêu, vừa nhấn chìm anh trong sợ hãi – một tình yêu méo mó mà anh không tìm thấy lối thoát.---
TN ngồi dậy một chút, cố rời khỏi vòng tay nhưng hắn giữ chặt, đầu tựa vào hõm cổ anh, giọng nhẹ bẫng như gió thoảng:“Anh đừng trốn nữa. Anh là của tôi rồi.”TN run lên, trái tim đập loạn. Trong đầu anh hiện ra vô số ký ức – con hẻm tối hôm đó, mùi máu tanh nồng nặc, bàn tay run rẩy khi đỡ lấy một thân người đẫm máu. Lúc đó, anh chỉ nghĩ đơn giản là cứu người, không ngờ cái “ơn” ấy lại biến thành xiềng xích siết nghẹt lấy mình.“...Tôi không muốn…” TN lắp bắp, chưa kịp nói hết câu thì cổ bị bàn tay HM siết nhẹ, không đau nhưng đủ khiến anh im bặt. Hắn nâng cằm anh lên, đôi mắt sâu hút như muốn nuốt trọn:“Anh không cần muốn. Chỉ cần ở cạnh tôi.”TN cắn môi, vành mắt đỏ hoe. Một nỗi sợ hãi lẫn bất lực dâng lên, anh chỉ có thể cúi đầu né tránh ánh nhìn đó. Nhưng hắn lại cúi xuống, từng ngón tay vuốt ve sống lưng, bờ ngực, như đang an ủi một con thú nhỏ nổi loạn.Giọng TM khe khẽ, dịu dàng đến mức đáng sợ:
“Anh sợ tôi, đúng không? Không sao. Tôi muốn anh sợ. Vì sợ thì anh mới nhớ tôi, chỉ nghĩ đến tôi. Anh càng sợ, tôi càng chắc chắn rằng anh sẽ không thoát khỏi tôi được.”TN nhắm nghiền mắt, cổ họng nghẹn lại, trong lòng đầy ắp câu hỏi: Tại sao lại là mình? Tại sao cứu một người lại biến thành cơn ác mộng không lối thoát?HM khẽ hôn lên mi mắt ươn ướt, thì thầm:“Anh không cần phải hiểu. Chỉ cần sống bên tôi, ngoan ngoãn rên dưới thân tôi, để tôi chắc chắn rằng anh chỉ thuộc về tôi… thế là đủ.”Câu nói ấy như một bản án vô hình, giam hãm TN trong một nhà tù bằng da thịt và dục vọng, nơi vừa ngọt ngào, vừa ngột ngạt đến nghẹt thở.---Sáng hôm sau, ánh sáng mờ mờ len qua rèm cửa. TN vừa mở mắt đã thấy HM nằm đó, đôi mắt đen nhánh dán chặt lấy mình. Cái nhìn ấy khiến anh giật bắn, tim đập lạc nhịp.HM khẽ cười, giọng trầm ấm:
“Chào buổi sáng.”TN lúng túng định ngồi dậy, nhưng vòng tay của HM đã siết chặt, giữ anh trong lồng ngực rắn chắc. Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng lướt dọc gò má, rồi dừng ở khóe môi anh như muốn khắc ghi từng đường nét.“Nếu được chọn lại…” Giọng HM trầm xuống, nhưng môi vẫn giữ nụ cười khó đoán: “...anh vẫn sẽ cứu tôi chứ?”TN thoáng bối rối. Trong khoảnh khắc, anh không rõ câu hỏi ấy là thử thách hay chỉ là một trò chơi tâm lý khác của hắn. Nhưng rồi, bằng sự thật lòng vốn có, anh đáp:
“...Tôi vẫn sẽ cứu. Nhưng… tôi sẽ không đóng viện phí cho anh. Hoặc… tôi chỉ trả tiền thuê xe đưa anh vào viện thôi hay sẽ gọi cấp cứu.”HM lặng người. TN khẽ rùng mình, sợ rằng câu trả lời không vừa ý sẽ khiến mình phải gánh chịu “hình phạt” khác. Quả nhiên, ánh mắt hắn thoáng tối lại, bàn tay siết nhẹ eo anh như muốn cảnh cáo. Nhưng ngay sau đó, khóe môi HM cong lên, nụ cười nở rộ bất ngờ.Một dòng nước ấm áp lạ lùng trào dâng trong ngực hắn. Thứ cảm giác ấy HM đã không còn nhớ rõ từ khi nào. Có người… không mưu tính, không tâng bốc, không lợi dụng, chỉ đơn giản là thật lòng nói ra. Một người vừa tốt, vừa khờ khạo đến mức khiến hắn chao đảo.HM kéo TN sát hơn vào lòng, giọng thì thầm ngay bên tai, như vừa dịu dàng vừa nguy hiểm:
“Anh đúng là… biết cách nói để khiến người ta mềm lòng.”Ngón tay hắn luồn vào tóc TN, bàn tay kia đặt nơi sống lưng, vuốt ve chậm rãi. Như thể muốn khắc sâu trong tâm trí mình: Người này là của hắn. Dù có khờ khạo đến đâu, cũng chỉ có thể thuộc về hắn.TN im lặng, không biết nên run sợ hay thở phào. Trong ánh mắt HM khi ấy, vừa có sự dịu dàng bất ngờ, vừa có thứ bóng tối chiếm hữu không cách nào thoát được.---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co