Mong Nho Ngay Mai
Chương 22: Long Tử nổi giậnĐiện Ngọc Minh vốn tĩnh lặng, khi HM quay lại thì vẫn sáng rực dưới ánh minh châu. Hắn vừa rời khỏi triều điện, trong lòng nôn nóng, chỉ muốn nhanh chóng về gặp lại người kia, ôm vào lòng mà dỗ dành.Hắn khẽ gọi:
“Sư phụ?”Không một tiếng đáp.
Bên trong chỉ có hương khí mờ nhạt vương lại, thoang thoảng nhu hòa quen thuộc.HM khựng lại, ánh mắt sắc bén đảo qua từng ngóc ngách. Giường gấm trống không, màn the nhẹ lay động như có gió thoảng qua.Tim hắn đập dồn, gấp gáp bước lên. Trên bàn gỗ trầm là một lá thư cùng một miếng ngọc bội quen thuộc.HM vươn tay cầm lên, linh lực trong cơ thể lập tức cảm nhận được khí tức của TN. Hắn siết chặt, ngón tay run nhẹ.Mở thư ra, từng hàng chữ như từng lưỡi dao bén cứa vào tim:“Ngươi là thiên tử, mang trọng trách tam giới. Con đường của ta không phải nơi thiên cung, cũng không phải bên cạnh ngươi. Nể tình sư đồ bao năm, tha lỗi cho ta, cũng xin đừng tìm ta nữa.”Đôi mắt rực lên, vằn máu đỏ hằn rõ. Hắn cười, tiếng cười trầm thấp, vang vọng trong điện rộng lớn:“Không tìm người nữa ư? Sư phụ, sao người cứ thích làm ta tức giận như thế?”Linh lực quanh người hắn bùng phát, long uy cuộn trào, khiến gấm lụa trong phòng tung bay loạn xạ. Lá thư trong tay bị bóp nát thành tro bụi, ngọc bội cũng rạn nứt, cuối cùng vỡ tan.Trong mắt HM, một tia sáng điên cuồng lóe lên.Ngay lập tức, mệnh lệnh của thiên tử truyền ra, chấn động khắp thiên cung:“Phong tỏa toàn bộ cổng trời, không một ai ra vào! Lục soát khắp tam giới, bất kể là yêu, tiên, hay phàm nhân, chỉ cần phát hiện dấu vết khả nghi lập tức báo lại!”Hàng vạn thiên binh thiên tướng được điều động, trời đất u ám, linh khí trong thiên cung nặng nề đến ngột ngạt.Một vài tiên quan lén bàn tán:“Đây là lần đầu tiên thấy thiên tử giận dữ đến vậy…”“Chẳng lẽ… có kẻ cả gan trộm vật trọng yếu trong điện Ngọc Minh?”“Không, ta nghe nói… là người mà thiên tử muốn giữ nhất… đã biến mất.”Không ai dám nói thêm, bởi uy áp của long tử phủ kín khắp thiên cung.
HM một mình ngồi trong tẩm điện trống, ánh mắt u tối nhìn vào khoảng không.Trong đầu hắn vang vọng tiếng cười dịu dàng năm xưa của TN, bàn tay ấm áp từng xoa lên đầu, từng lời dạy bảo ôn nhu… tất cả hòa lẫn với nụ hôn, với tiếng rên rỉ kiều diễm chỉ vừa mới đây.Hắn siết chặt tay, lẩm bẩm:
“Sư phụ, người muốn chạy, cũng chỉ có thể chạy trong vòng tay ta. Dù người hóa thành tro bụi, ta cũng tìm về.”Đôi mắt hắn sáng lên một tia điên cuồng, như con rồng bị thương, khát máu và khát yêu thương cùng lúc.
Chương 24: Dấu vết đầu tiênDưới nhân gian đã trôi qua 2 ngày, TN đi lang thang vô định, trời về đêm, mưa bụi giăng khắp núi rừng, ánh trăng mờ sau mây dày.TN khoác chiếc áo tơi thô sơ, một tay chống gậy tre, lặng lẽ men theo lối mòn nhỏ dẫn ra khỏi thôn. Hơi thở y đã bị che kín, linh lực vẫn bị phong tỏa bởi đan dược, giống như một phàm nhân yếu ớt không hơn không kém.Y biết, thiên binh đã dò xét quanh đây, chậm thêm một ngày là nguy hiểm thêm một phần. Nên phải liên tục di chuyển. Trên cao, giữa tầng mây đen, một luồng khí tức quen thuộc như mũi kim châm mạnh mẽ đâm thẳng vào tim TN. Y thoáng khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bóng rồng khổng lồ xé mây bay qua, vảy bạc sáng rực lấp lánh, trên lưng y, lóe lên ánh sáng vàng kim nóng rát.Trong tiếng gió rít, một giọng nói vang vọng trời đất:“Sư phụ… cuối cùng ta cũng tìm thấy người.”TN run lên. Chỉ một khắc thôi, y đã muốn buông tay, muốn ngẩng đầu đáp lại tiếng gọi ấy. Nhưng lý trí gắt gao níu giữ: “Không được! Nếu quay đầu… sẽ không bao giờ rời đi được nữa!”HM hạ xuống, dáng người cao lớn hiện ra giữa sấm sét. Hắn mặc long bào thêu vân bạc, gương mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt lại sáng rực, khóa chặt lên thân ảnh gầy guộc trong mưa.Một tay hắn giơ lên, chỉ một động tác, trận pháp đã khép kín cả núi rừng.“Sư phụ, trốn đủ rồi chứ? Người nghĩ có thể mãi mãi thoát khỏi tay ta sao?”Giọng hắn không lớn, nhưng vang dội như tiếng sấm, khiến tim TN thắt lại.TN quay mặt, khẽ cười chua xót:
“Ngươi là thiên tử, vì sao còn cố chấp đến thế? Ta… ta không xứng.”HM bước lên, từng bước đều nện xuống đất vang dội.
“Không xứng? Người là sư phụ của ta, là người duy nhất ta muốn giữ bên mình. Người bỏ ta, người mới là kẻ sai!”"Ta dù sao cũng từng là sư phụ ngươi, ngươi như vậy là khi sư diệt tổ!!!"TN lùi từng bước, đôi mắt thoáng ướt. Y biết, bằng tu vi hiện giờ, không thể đấu lại HM. Cũng không thể sử dụng pháp lực. Lựa chọn duy nhất chính là — tự tổn thương.TN bất ngờ cắn chặt đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi hòa cùng chú ngữ cổ. Máu rơi xuống đất lập tức bùng cháy thành hỏa trận đỏ rực.HM kinh hãi lao tới:
“Sư phụ! Người điên rồi sao?!”Ánh lửa che khuất tầm nhìn, thân ảnh TN mờ dần trong khói đỏ. Trong thoáng chốc, y đã biến mất, chỉ còn lại hư ảnh hư hư thực thực trôi trong gió.Trận pháp tan, HM chỉ còn kịp ôm lấy khoảng không trống rỗng.“Sư phụ——!!!”Tiếng gầm của long tử rung trời chấn đất, khiến mưa dừng lại, khiến cả bầu trời rách toạc thành những vệt sét trắng xóa.Hắn quỳ xuống, bàn tay đập mạnh xuống đất, ánh mắt đỏ ngầu như muốn nuốt trọn tất cả.“Người thà đổ máu mà rời đi, cũng không muốn ở lại bên ta… Rất tốt. Ta sẽ cho tam giới biết, dù người có tự hủy thần hồn, ta cũng sẽ kéo người về bên cạnh ta!”Khí tức điên cuồng bùng phát, cuốn tung cả một mảng núi rừng.---Chương 25: Trong vòng tay rồngMưa gió tan dần, nhưng trời đất vẫn âm u. Sau khi thi triển máu trận, thân thể N gần như rỗng rỗng, mạch máu trong người rối loạn, bước đi như trên băng mỏng.Y lảo đảo suốt một đêm, cuối cùng dừng lại ở một ngôi chùa hoang nơi thâm sơn. Bụi phủ dày trên pho tượng Phật nứt nẻ, chuông đồng treo nghiêng, nhện giăng dày đặc.TN ngồi tựa lưng vào bệ thờ lạnh lẽo, thở dốc. Khóe môi đỏ máu, gương mặt trắng bệch. Y móc ra một bình ngọc nhỏ, chỉ còn đúng một viên đan dược. Ngậm vào miệng, vị đắng lan ra, tạm thời giữ được hơi tàn.Ánh nến lay động, bóng người cô độc run rẩy trong miếu cũ.Không lâu sau, một vị hòa thượng già bước vào. Lưng còng, áo cà sa đã rách, đôi mắt đục ngầu nhưng lại trong veo lạ thường.Ông nhìn TN, khẽ thở dài:
“Một thân mang oán, một thân mang tình. Người giam mình trong đạo, lại chẳng thắng nổi chính lòng mình. Thí chủ, trốn thế nào được?”Y giật mình, nhưng thân thể không còn sức, chỉ có thể run giọng đáp:
“Xin đại sư… đừng hỏi. Ta chỉ là kẻ phàm nhân…”Lão hòa thượng khẽ cười, xâu tràng hạt trên tay rung lên một tiếng, ánh mắt nhìn ra ngoài trời.
“Ngươi… sắp không thể trốn được nữa.”Đúng khoảnh khắc đó, gió bên ngoài thổi mạnh, cánh cửa chùa hoang bật tung. Bóng dáng cao lớn trong long bào xuất hiện, đôi mắt đỏ ngầu như lửa, hơi thở bá đạo trùm khắp không gian.HM.Trong tích tắc nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang run rẩy, gương mặt trắng bệch, môi dính máu… Tất cả cuồng nộ trong mắt hắn lập tức hóa thành đau xót.Không nói một lời, hắn bước nhanh tới, cúi người bế TN lên.TN khẽ động, muốn giãy nhưng cả sức nâng tay cũng không còn. Ánh mắt mê man, miệng mấp máy:
“Đừng… bắt ta…”HM nhìn xuống, đôi mắt lóe sáng, nhưng giọng nói lại dịu dàng bất ngờ:
“Không phải bắt… là đưa về.”Hắn siết nhẹ, bế chặt TN vào lòng, như sợ chỉ cần buông tay, người này sẽ hóa thành khói mà tan biến.Một luồng linh lực bao trùm, chỉ trong chớp mắt, hai người đã rời khỏi ngôi chùa hoang, xuyên mây quay lại thiên cung.Điện Ngọc Minh sáng rực. HM đặt TN xuống giường gấm, cẩn thận lau vết máu nơi khóe môi, truyền linh lực vào thân thể gầy yếu kia.Trong mắt hắn, ánh cuồng nộ đã lắng xuống, chỉ còn lại đau đớn cùng quyết tuyệt.
“Sư phụ… người có trốn đi đâu, cuối cùng cũng vẫn nằm trong tay ta. Đừng bao giờ nghĩ tới việc rời bỏ ta nữa.”TN mê man không nghe thấy, chỉ hơi cau mày, hàng mi run run, như trong mơ vẫn còn lo sợ.HM cúi đầu, hôn khẽ lên mi mắt y, giọng trầm thấp:
“Ngủ đi. Tỉnh lại rồi, dù có hận ta… cũng phải ở bên ta.”Ngoài trời, sấm dứt hẳn, mây tan ra, chỉ còn ánh trăng sáng soi qua cửa sổ, chiếu lên hai thân ảnh gắn chặt không rời.---
Chương 26: Ngục giam trong nhung lụaÁnh sáng ban mai chiếu qua lớp rèm mỏng, rọi vào điện Ngọc Minh. Hương trầm dịu nhẹ lan khắp nơi.TN khẽ động mi mắt, đầu óc mơ hồ dần tỉnh. Thân thể vẫn nặng nề, nhưng không còn đau buốt như trước. Một dòng linh lực ấm áp lưu chuyển trong kinh mạch, từng chút bồi bổ chỗ tổn thương.Y mở mắt. Trần nhà bằng ngọc thạch sáng lóa, rèm gấm tinh xảo, giường gấm mềm mại… tất cả đều xa lạ, nhưng cũng quá quen.Thiên cung.
Điện của hắn.Âm thanh nhẹ nhàng vang lên:
“Sư phụ tỉnh rồi?”Giọng nói trầm thấp, mang theo chút mệt mỏi nhưng lại chứa đựng niềm vui khôn xiết.TN xoay đầu, liền thấy HM đang ngồi bên cạnh, vẫn vận long bào nhưng hơi nhăn nhúm, hẳn cả đêm qua chưa từng rời đi. Đôi mắt hắn thâm quầng, song ánh nhìn sáng rực, khóa chặt lấy y.HM cầm tay y, ngón tay siết nhẹ, truyền thêm linh lực:
“Người làm ta sợ chết đi được. Đừng bao giờ liều mạng như thế nữa.”TN rụt mạnh tay về, ánh mắt phẫn hận xen lẫn bất lực:
“M, ngươi rốt cuộc coi ta là gì? Sư phụ của ngươi? Hay chỉ là kẻ ngươi chiếm hữu cho thỏa lòng?”HM sững lại, nhưng sau đó cúi đầu cười khẽ, nụ cười đầy mệt mỏi:
“Sư phụ? Không. Từ lâu đã không phải. Sư phụ, người chính là người ta muốn, dù tam giới có phản đối, dù người hận ta, ta cũng không buông.”TN siết chặt chăn, lòng quặn thắt.
“Ngươi biết rõ… chuyện này trái đạo trời, trái cả luân thường. Nếu cứ cố chấp, chẳng phải tự tay hủy hoại cả hai sao?”HM lắc đầu, ánh mắt dịu đi, nhưng kiên định như đá tạc:
“Trời? Đạo? Tam giới? Tất cả cũng chẳng bằng một mình người. Nếu vì giữ được ngươi, ta phải nghịch thiên, thì ta sẽ nghịch thiên. Nếu vì ngươi, ta phải mất ngôi vị thiên tử, ta cũng không tiếc.”TN run lên, đôi mắt ngập nước. Y muốn mắng, muốn cự tuyệt, nhưng lời đến miệng lại nghẹn nơi cổ họng.Bởi trong sâu thẳm, y biết trái tim mình cũng đã lung lay, dao động vì hắn.TN cố trấn tĩnh, khẽ nói:
“Ta muốn đi.”HM đứng dậy, tiến tới ngồi sát bên, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt y. Trong đôi mắt đen sâu ấy, không còn cuồng nộ, chỉ còn sự bá đạo dịu dàng khiến người nghẹt thở.“Người có thể đi đâu? Đi đâu ta cũng sẽ tìm về. Sư phụ, đời này người chỉ có thể ở lại trong vòng tay ta.”TN định phản bác, nhưng bất ngờ phát hiện quanh người mình là một lớp ấn ký mới. Nó hòa cùng hơi thở của hắn, giống như sợi xích vô hình khóa chặt y, khiến y không thể nào rời khỏi điện này dù chỉ một bước.Trái tim TN rơi xuống đáy vực.“Ngươi… giam ta?”HM khẽ hôn lên khóe môi y, thì thầm:
“Không phải giam. Là giữ. Ta chỉ giữ người lại bên ta, suốt đời suốt kiếp.”Ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ, nhưng trong lòng TN chỉ thấy như đang bị phủ kín bởi một chiếc lồng vàng — đẹp đẽ, xa hoa, nhưng không có đường ra.Y nhắm mắt lại, nước mắt trào ra nơi khóe mi.---
“Sư phụ?”Không một tiếng đáp.
Bên trong chỉ có hương khí mờ nhạt vương lại, thoang thoảng nhu hòa quen thuộc.HM khựng lại, ánh mắt sắc bén đảo qua từng ngóc ngách. Giường gấm trống không, màn the nhẹ lay động như có gió thoảng qua.Tim hắn đập dồn, gấp gáp bước lên. Trên bàn gỗ trầm là một lá thư cùng một miếng ngọc bội quen thuộc.HM vươn tay cầm lên, linh lực trong cơ thể lập tức cảm nhận được khí tức của TN. Hắn siết chặt, ngón tay run nhẹ.Mở thư ra, từng hàng chữ như từng lưỡi dao bén cứa vào tim:“Ngươi là thiên tử, mang trọng trách tam giới. Con đường của ta không phải nơi thiên cung, cũng không phải bên cạnh ngươi. Nể tình sư đồ bao năm, tha lỗi cho ta, cũng xin đừng tìm ta nữa.”Đôi mắt rực lên, vằn máu đỏ hằn rõ. Hắn cười, tiếng cười trầm thấp, vang vọng trong điện rộng lớn:“Không tìm người nữa ư? Sư phụ, sao người cứ thích làm ta tức giận như thế?”Linh lực quanh người hắn bùng phát, long uy cuộn trào, khiến gấm lụa trong phòng tung bay loạn xạ. Lá thư trong tay bị bóp nát thành tro bụi, ngọc bội cũng rạn nứt, cuối cùng vỡ tan.Trong mắt HM, một tia sáng điên cuồng lóe lên.Ngay lập tức, mệnh lệnh của thiên tử truyền ra, chấn động khắp thiên cung:“Phong tỏa toàn bộ cổng trời, không một ai ra vào! Lục soát khắp tam giới, bất kể là yêu, tiên, hay phàm nhân, chỉ cần phát hiện dấu vết khả nghi lập tức báo lại!”Hàng vạn thiên binh thiên tướng được điều động, trời đất u ám, linh khí trong thiên cung nặng nề đến ngột ngạt.Một vài tiên quan lén bàn tán:“Đây là lần đầu tiên thấy thiên tử giận dữ đến vậy…”“Chẳng lẽ… có kẻ cả gan trộm vật trọng yếu trong điện Ngọc Minh?”“Không, ta nghe nói… là người mà thiên tử muốn giữ nhất… đã biến mất.”Không ai dám nói thêm, bởi uy áp của long tử phủ kín khắp thiên cung.
HM một mình ngồi trong tẩm điện trống, ánh mắt u tối nhìn vào khoảng không.Trong đầu hắn vang vọng tiếng cười dịu dàng năm xưa của TN, bàn tay ấm áp từng xoa lên đầu, từng lời dạy bảo ôn nhu… tất cả hòa lẫn với nụ hôn, với tiếng rên rỉ kiều diễm chỉ vừa mới đây.Hắn siết chặt tay, lẩm bẩm:
“Sư phụ, người muốn chạy, cũng chỉ có thể chạy trong vòng tay ta. Dù người hóa thành tro bụi, ta cũng tìm về.”Đôi mắt hắn sáng lên một tia điên cuồng, như con rồng bị thương, khát máu và khát yêu thương cùng lúc.
Chương 24: Dấu vết đầu tiênDưới nhân gian đã trôi qua 2 ngày, TN đi lang thang vô định, trời về đêm, mưa bụi giăng khắp núi rừng, ánh trăng mờ sau mây dày.TN khoác chiếc áo tơi thô sơ, một tay chống gậy tre, lặng lẽ men theo lối mòn nhỏ dẫn ra khỏi thôn. Hơi thở y đã bị che kín, linh lực vẫn bị phong tỏa bởi đan dược, giống như một phàm nhân yếu ớt không hơn không kém.Y biết, thiên binh đã dò xét quanh đây, chậm thêm một ngày là nguy hiểm thêm một phần. Nên phải liên tục di chuyển. Trên cao, giữa tầng mây đen, một luồng khí tức quen thuộc như mũi kim châm mạnh mẽ đâm thẳng vào tim TN. Y thoáng khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bóng rồng khổng lồ xé mây bay qua, vảy bạc sáng rực lấp lánh, trên lưng y, lóe lên ánh sáng vàng kim nóng rát.Trong tiếng gió rít, một giọng nói vang vọng trời đất:“Sư phụ… cuối cùng ta cũng tìm thấy người.”TN run lên. Chỉ một khắc thôi, y đã muốn buông tay, muốn ngẩng đầu đáp lại tiếng gọi ấy. Nhưng lý trí gắt gao níu giữ: “Không được! Nếu quay đầu… sẽ không bao giờ rời đi được nữa!”HM hạ xuống, dáng người cao lớn hiện ra giữa sấm sét. Hắn mặc long bào thêu vân bạc, gương mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt lại sáng rực, khóa chặt lên thân ảnh gầy guộc trong mưa.Một tay hắn giơ lên, chỉ một động tác, trận pháp đã khép kín cả núi rừng.“Sư phụ, trốn đủ rồi chứ? Người nghĩ có thể mãi mãi thoát khỏi tay ta sao?”Giọng hắn không lớn, nhưng vang dội như tiếng sấm, khiến tim TN thắt lại.TN quay mặt, khẽ cười chua xót:
“Ngươi là thiên tử, vì sao còn cố chấp đến thế? Ta… ta không xứng.”HM bước lên, từng bước đều nện xuống đất vang dội.
“Không xứng? Người là sư phụ của ta, là người duy nhất ta muốn giữ bên mình. Người bỏ ta, người mới là kẻ sai!”"Ta dù sao cũng từng là sư phụ ngươi, ngươi như vậy là khi sư diệt tổ!!!"TN lùi từng bước, đôi mắt thoáng ướt. Y biết, bằng tu vi hiện giờ, không thể đấu lại HM. Cũng không thể sử dụng pháp lực. Lựa chọn duy nhất chính là — tự tổn thương.TN bất ngờ cắn chặt đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi hòa cùng chú ngữ cổ. Máu rơi xuống đất lập tức bùng cháy thành hỏa trận đỏ rực.HM kinh hãi lao tới:
“Sư phụ! Người điên rồi sao?!”Ánh lửa che khuất tầm nhìn, thân ảnh TN mờ dần trong khói đỏ. Trong thoáng chốc, y đã biến mất, chỉ còn lại hư ảnh hư hư thực thực trôi trong gió.Trận pháp tan, HM chỉ còn kịp ôm lấy khoảng không trống rỗng.“Sư phụ——!!!”Tiếng gầm của long tử rung trời chấn đất, khiến mưa dừng lại, khiến cả bầu trời rách toạc thành những vệt sét trắng xóa.Hắn quỳ xuống, bàn tay đập mạnh xuống đất, ánh mắt đỏ ngầu như muốn nuốt trọn tất cả.“Người thà đổ máu mà rời đi, cũng không muốn ở lại bên ta… Rất tốt. Ta sẽ cho tam giới biết, dù người có tự hủy thần hồn, ta cũng sẽ kéo người về bên cạnh ta!”Khí tức điên cuồng bùng phát, cuốn tung cả một mảng núi rừng.---Chương 25: Trong vòng tay rồngMưa gió tan dần, nhưng trời đất vẫn âm u. Sau khi thi triển máu trận, thân thể N gần như rỗng rỗng, mạch máu trong người rối loạn, bước đi như trên băng mỏng.Y lảo đảo suốt một đêm, cuối cùng dừng lại ở một ngôi chùa hoang nơi thâm sơn. Bụi phủ dày trên pho tượng Phật nứt nẻ, chuông đồng treo nghiêng, nhện giăng dày đặc.TN ngồi tựa lưng vào bệ thờ lạnh lẽo, thở dốc. Khóe môi đỏ máu, gương mặt trắng bệch. Y móc ra một bình ngọc nhỏ, chỉ còn đúng một viên đan dược. Ngậm vào miệng, vị đắng lan ra, tạm thời giữ được hơi tàn.Ánh nến lay động, bóng người cô độc run rẩy trong miếu cũ.Không lâu sau, một vị hòa thượng già bước vào. Lưng còng, áo cà sa đã rách, đôi mắt đục ngầu nhưng lại trong veo lạ thường.Ông nhìn TN, khẽ thở dài:
“Một thân mang oán, một thân mang tình. Người giam mình trong đạo, lại chẳng thắng nổi chính lòng mình. Thí chủ, trốn thế nào được?”Y giật mình, nhưng thân thể không còn sức, chỉ có thể run giọng đáp:
“Xin đại sư… đừng hỏi. Ta chỉ là kẻ phàm nhân…”Lão hòa thượng khẽ cười, xâu tràng hạt trên tay rung lên một tiếng, ánh mắt nhìn ra ngoài trời.
“Ngươi… sắp không thể trốn được nữa.”Đúng khoảnh khắc đó, gió bên ngoài thổi mạnh, cánh cửa chùa hoang bật tung. Bóng dáng cao lớn trong long bào xuất hiện, đôi mắt đỏ ngầu như lửa, hơi thở bá đạo trùm khắp không gian.HM.Trong tích tắc nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang run rẩy, gương mặt trắng bệch, môi dính máu… Tất cả cuồng nộ trong mắt hắn lập tức hóa thành đau xót.Không nói một lời, hắn bước nhanh tới, cúi người bế TN lên.TN khẽ động, muốn giãy nhưng cả sức nâng tay cũng không còn. Ánh mắt mê man, miệng mấp máy:
“Đừng… bắt ta…”HM nhìn xuống, đôi mắt lóe sáng, nhưng giọng nói lại dịu dàng bất ngờ:
“Không phải bắt… là đưa về.”Hắn siết nhẹ, bế chặt TN vào lòng, như sợ chỉ cần buông tay, người này sẽ hóa thành khói mà tan biến.Một luồng linh lực bao trùm, chỉ trong chớp mắt, hai người đã rời khỏi ngôi chùa hoang, xuyên mây quay lại thiên cung.Điện Ngọc Minh sáng rực. HM đặt TN xuống giường gấm, cẩn thận lau vết máu nơi khóe môi, truyền linh lực vào thân thể gầy yếu kia.Trong mắt hắn, ánh cuồng nộ đã lắng xuống, chỉ còn lại đau đớn cùng quyết tuyệt.
“Sư phụ… người có trốn đi đâu, cuối cùng cũng vẫn nằm trong tay ta. Đừng bao giờ nghĩ tới việc rời bỏ ta nữa.”TN mê man không nghe thấy, chỉ hơi cau mày, hàng mi run run, như trong mơ vẫn còn lo sợ.HM cúi đầu, hôn khẽ lên mi mắt y, giọng trầm thấp:
“Ngủ đi. Tỉnh lại rồi, dù có hận ta… cũng phải ở bên ta.”Ngoài trời, sấm dứt hẳn, mây tan ra, chỉ còn ánh trăng sáng soi qua cửa sổ, chiếu lên hai thân ảnh gắn chặt không rời.---
Chương 26: Ngục giam trong nhung lụaÁnh sáng ban mai chiếu qua lớp rèm mỏng, rọi vào điện Ngọc Minh. Hương trầm dịu nhẹ lan khắp nơi.TN khẽ động mi mắt, đầu óc mơ hồ dần tỉnh. Thân thể vẫn nặng nề, nhưng không còn đau buốt như trước. Một dòng linh lực ấm áp lưu chuyển trong kinh mạch, từng chút bồi bổ chỗ tổn thương.Y mở mắt. Trần nhà bằng ngọc thạch sáng lóa, rèm gấm tinh xảo, giường gấm mềm mại… tất cả đều xa lạ, nhưng cũng quá quen.Thiên cung.
Điện của hắn.Âm thanh nhẹ nhàng vang lên:
“Sư phụ tỉnh rồi?”Giọng nói trầm thấp, mang theo chút mệt mỏi nhưng lại chứa đựng niềm vui khôn xiết.TN xoay đầu, liền thấy HM đang ngồi bên cạnh, vẫn vận long bào nhưng hơi nhăn nhúm, hẳn cả đêm qua chưa từng rời đi. Đôi mắt hắn thâm quầng, song ánh nhìn sáng rực, khóa chặt lấy y.HM cầm tay y, ngón tay siết nhẹ, truyền thêm linh lực:
“Người làm ta sợ chết đi được. Đừng bao giờ liều mạng như thế nữa.”TN rụt mạnh tay về, ánh mắt phẫn hận xen lẫn bất lực:
“M, ngươi rốt cuộc coi ta là gì? Sư phụ của ngươi? Hay chỉ là kẻ ngươi chiếm hữu cho thỏa lòng?”HM sững lại, nhưng sau đó cúi đầu cười khẽ, nụ cười đầy mệt mỏi:
“Sư phụ? Không. Từ lâu đã không phải. Sư phụ, người chính là người ta muốn, dù tam giới có phản đối, dù người hận ta, ta cũng không buông.”TN siết chặt chăn, lòng quặn thắt.
“Ngươi biết rõ… chuyện này trái đạo trời, trái cả luân thường. Nếu cứ cố chấp, chẳng phải tự tay hủy hoại cả hai sao?”HM lắc đầu, ánh mắt dịu đi, nhưng kiên định như đá tạc:
“Trời? Đạo? Tam giới? Tất cả cũng chẳng bằng một mình người. Nếu vì giữ được ngươi, ta phải nghịch thiên, thì ta sẽ nghịch thiên. Nếu vì ngươi, ta phải mất ngôi vị thiên tử, ta cũng không tiếc.”TN run lên, đôi mắt ngập nước. Y muốn mắng, muốn cự tuyệt, nhưng lời đến miệng lại nghẹn nơi cổ họng.Bởi trong sâu thẳm, y biết trái tim mình cũng đã lung lay, dao động vì hắn.TN cố trấn tĩnh, khẽ nói:
“Ta muốn đi.”HM đứng dậy, tiến tới ngồi sát bên, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt y. Trong đôi mắt đen sâu ấy, không còn cuồng nộ, chỉ còn sự bá đạo dịu dàng khiến người nghẹt thở.“Người có thể đi đâu? Đi đâu ta cũng sẽ tìm về. Sư phụ, đời này người chỉ có thể ở lại trong vòng tay ta.”TN định phản bác, nhưng bất ngờ phát hiện quanh người mình là một lớp ấn ký mới. Nó hòa cùng hơi thở của hắn, giống như sợi xích vô hình khóa chặt y, khiến y không thể nào rời khỏi điện này dù chỉ một bước.Trái tim TN rơi xuống đáy vực.“Ngươi… giam ta?”HM khẽ hôn lên khóe môi y, thì thầm:
“Không phải giam. Là giữ. Ta chỉ giữ người lại bên ta, suốt đời suốt kiếp.”Ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ, nhưng trong lòng TN chỉ thấy như đang bị phủ kín bởi một chiếc lồng vàng — đẹp đẽ, xa hoa, nhưng không có đường ra.Y nhắm mắt lại, nước mắt trào ra nơi khóe mi.---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co