Mong Nho Ngay Mai
KD vẫn còn chìm trong cơn khoái lạc, hơi thở nặng nề phả lên cổ TN. Cậu nằm xuống, ôm TN từ phía sau vào lòng.Hôn lên tấm lưng mịn màng, mùi pheromone rượu vang tràn ngập, quấn chặt lấy omega. TN mệt rã rời, cả người ê ẩm, tưởng như cơn hoang loạn cũng dần lắng xuống. Nhưng chính khoảnh khắc ấy, khi TN còn ngây ngất, không đề phòng, KD bất ngờ siết chặt eo anh, cúi đầu áp môi xuống làn da trắng nõn phía sau gáy."KD…làm gì vậy...đừng…!!" TN thét lên khản đặc, ánh mắt bàng hoàng.Chưa kịp dứt lời, hàm răng sắc bén của alpha đã cắm phập vào tuyến thể sau gáy.Một cơn đau nóng rát lan tỏa khắp cơ thể TN, như lửa bùng cháy trong huyết quản. Anh vùng vẫy, tay quơ loạn, giọng nức nở run rẩy:"Không… không… tôi không muốn…!! Xin thầy đừng…"Nhưng tất cả đã quá muộn.Dòng pheromone alpha bùng nổ, xâm nhập và khắc sâu vào cơ thể omega. Một bản khế ước sinh học đã hình thành, không thể đảo ngược. Tuyến thể sau gáy đỏ ửng, sưng tấy, nhói buốt từng hồi như khắc ghi dấu ấn. Toàn thân TN run lẩy bẩy, mồ hôi ướt đẫm, ánh mắt ướt át chan chứa hoảng loạn xen lẫn tuyệt vọng."A…aa… tôi… không… muốn…" TN bật khóc nức nở, những giọt nước mắt rơi xuống gối, run rẩy như một chú chim nhỏ vừa bị bẻ gãy đôi cánh.KD rút răng ra, vết cắn rõ ràng trên làn da trắng muốt. Cậu ôm chặt TN từ phía sau, hôn lên tóc, rồi bóp cằm anh xoay lại về phía mình, hôn nhẹ lên má, giọng nghẹn nhưng đầy kiêu hãnh:"Tha lỗi cho tôi, nhưng từ giờ thầy là của tôi rồi. Không ai khác chạm được vào thầy nữa."TN gục đầu xuống gối xụi lơ, nghẹn ngào khóc mãi, không còn sức lực để chống đỡ. Trong khi đó, KD lại cười trong thỏa mãn, lòng dâng tràn niềm vui điên cuồng:"Cậu không chỉ có được thân thể TN, mà còn thành công đánh dấu, biến anh thành omega thuộc về mình.''Dần dần, trong vòng tay alpha, TN kiệt sức, khóc đến thiếp đi. KD ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé ấy, vừa xót xa vừa hạnh phúc, thì thầm bên tai như một lời hứa:"Ngủ đi, rồi mọi chuyện từ nay đã có tôi lo…"Ánh mắt KD ánh lên niềm vui chiếm hữu, như vừa giành được chiến thắng lớn nhất đời mình.---Sáng hôm sau, ánh nắng nhàn nhạt len qua tấm rèm cửa. Nhưng với TN, thế giới chỉ là một mảng mờ mịt hỗn loạn. Toàn thân anh nóng ran, da thịt ửng đỏ, từng đợt run rẩy kéo dài như sóng xô vào cơ thể. Hơi thở nặng nề, đôi môi khô khốc, trán ướt đẫm mồ hôi. Vết cắn sau gáy vẫn còn sưng tấy, đỏ bừng, nhói buốt từng cơn — minh chứng rõ ràng cho một omega vừa bị đánh dấu.TN ú ớ, mắt nhắm nghiền, tiếng rên khản đặc vang ra:"Nóng…đau...quá… tôi… không chịu nổi…"Anh lăn qua lăn lại trên giường, tay vô thức đưa lên che gáy như muốn xóa đi dấu vết kia. Nhưng cơn sốt hậu đánh dấu là điều không thể tránh khỏi. Một omega chưa từng bị ai khắc ấn, giờ đột ngột bị đánh dấu bởi alpha mạnh mẽ như KD, cơ thể phản ứng dữ dội, vừa đau vừa nóng, như đang thiêu đốt từ trong ra ngoài.KD ngồi ở mép giường, khuôn mặt lộ rõ lo lắng. Tối qua, cậu hân hoan vì chiếm được TN, nhưng giờ nhìn người dưới thân vật vã trong cơn sốt, trái tim lại thắt chặt. Cậu liên tục thay khăn lạnh, lau mồ hôi, thì thầm:"TN… cố chịu một chút, rồi sẽ qua thôi. Tôi ở đây… đừng sợ."Cậu pha nước ấm, ép từng muỗng nhỏ vào môi khô nứt nẻ. TN mơ màng khẽ hé miệng uống, nhưng sau đó lại ú ớ khóc, những giọt nước mắt lăn dài xuống gối."Tôi không muốn… không muốn bị đánh dấu…"KD siết chặt tay, tim nhói buốt. Cậu biết rõ lời đó như lưỡi dao cắt vào lòng mình, nhưng vẫn cẩn thận đỡ lấy cơ thể yếu ớt kia, để anh nằm gọn trong vòng tay.May mắn hôm nay là chủ nhật, không có tiết dạy, không ai làm phiền. Căn hộ của TN yên ắng, chỉ có hơi thở nặng nề của anh và tiếng động vụn vặt từ KD chăm sóc. Cậu liên tục canh nhiệt độ, lúc thì lau mồ hôi, lúc lại thay ga giường ướt sũng, khi thì đặt trán mình kề trán TN để kiểm tra cơn sốt đã hạ hay chưa.Công tử nhà giàu như DK cũng phải xuống bếp, tự tay nấu cháo cho người thương. Đem lên phòng nhẫn nại bón từng muỗng cháo loãng cho anh.Một ngày dài lê thê, đến tận khi ánh chiều buông xuống, TN vẫn mê man bất tỉnh. KD ngồi đó suốt, ánh mắt dán chặt vào dáng người đang co ro trên giường. Trong lòng cậu vừa day dứt vừa kiêu hãnh:''Mình đã đánh dấu thành công. Nhưng cái giá phải trả là thầy ấy đau khổ thế này. Nhưng chỉ cần qua được hôm nay...."KD khẽ cúi xuống, hôn lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi, giọng nói khàn khàn, nhẹ đến mức như sợ đánh thức người đang ngủ:"Xin lỗi… nhưng tôi sẽ không bao giờ buông thầy ra đâu."---
Căn phòng ngập trong ánh đèn vàng nhạt, im lìm chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc. KD ngồi bên mép giường, mắt thâm quầng vì cả ngày không rời TN nửa bước. Trên tay cậu vẫn còn cầm chiếc khăn ẩm vừa thay, định đặt lên trán người kia lần nữa.Nhưng lần này, đôi mắt vốn khép chặt của TN khẽ run, rồi từ từ mở ra.Ánh nhìn mệt mỏi, còn sót lại một tầng mơ hồ. TN khẽ cử động, toàn thân nặng trĩu như bị trói chặt. Hơi thở nặng nề nhưng dần ổn định hơn. Anh đưa tay chạm ra sau gáy—nơi nóng rát, nhói buốt không ngừng. Chạm tới vết cắn, ký ức ùa về như lưỡi dao xé toạc.TN cứng người, bàn tay run run, ánh mắt kinh hãi, khàn giọng thì thào:"…Không thể nào… không thể nào…"KD đặt khăn xuống, siết lấy tay TN, giọng thấp trầm:"Thầy tỉnh rồi… tôi lo quá, may mà cơn sốt đã qua.""Thầy…" TN đẩy tay ra, giọng nghẹn lại, cố nén cơn run rẩy:"…thầy đã… đánh dấu tôi… rồi sao?"Một câu hỏi dường như đã có sẵn kết quả, nhưng TN vẫn muốn hỏi.Câu hỏi rơi xuống, nặng nề đến mức không khí đặc quánh lại.KD im lặng một thoáng, rồi gật đầu, ánh mắt không né tránh.''Đúng vậy. Tôi đánh dấu thầy rồi. Từ giờ, thầy là của tôi.""Của cậu?" TN cười khổ, nước mắt trào ra nơi khóe mắt."Cậu có biết tôi đã… cả đời này không muốn bị đánh dấu…? Tôi đã sống tốt… đã kiên cường, chỉ để không bị xiềng xích bởi bất cứ ai… Vậy mà cậu…"Giọng TN vỡ òa, từng chữ như dao cắt, run rẩy nghẹn ngào.KD siết chặt vai anh, đau lòng nhưng vẫn kiên quyết:"Tôi biết… tôi ích kỷ. Tôi đáng trách. Nhưng TN à, tôi không hối hận. Tôi muốn bảo vệ anh, muốn giữ anh chỉ cho riêng mình. Những ngày anh uống thuốc ức chế, gồng mình chịu đựng, tôi đều nhìn thấy hết… Tôi không chịu nổi nữa."Cậu cúi xuống, hôn lên những giọt lệ trên má TN, giọng khàn đi:"Xin lỗi… nhưng xin hãy tin, tôi sẽ không bỏ rơi anh. Tôi sẽ chịu trách nhiệm, bằng cả đời này."TN ngồi lặng, hai vai run lên vì vừa khóc vừa tức giận. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm KD, chất chứa oán hận, đau khổ và cả chút yếu mềm không cách nào che giấu.Sau cùng, TN quay mặt đi, giọng khàn đục:''Cậu không hiểu… cái tôi mất… là tự do… là niềm tin. Cậu có thể bù đắp được sao?"KD siết chặt bàn tay anh, đặt lên ngực mình, trái tim đập mạnh mẽ:"Tôi sẽ dùng cả đời để chứng minh. Anh hãy cho tôi một cơ hội."Không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở xen lẫn nhịp tim. TN im lặng, giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay KD, nóng hổi, như một câu trả lời lưng chừng.---
Buổi tối hôm ấy, sau khi cơn sốt đã lui, hai người nói chuyện đến tận khuya. TN ngồi dựa đầu giường, sắc mặt vẫn nhợt nhạt nhưng ánh mắt dần lấy lại tỉnh táo. Anh hít một hơi thật sâu rồi khẽ nói, giọng lẫn mệt mỏi:"KD, hôm nay… cậu về đi. Tôi cần yên tĩnh."KD thoáng sững lại, ngón tay đang siết lấy tay TN hơi run run. Trong ánh mắt cậu tràn ngập tiếc nuối, lo lắng như thể sợ chỉ cần rời đi một khắc, TN sẽ biến mất."Tôi… không thể ở lại chăm thầy thêm chút nào sao?" KD cố nén giọng, khàn khàn.TN quay mặt đi, không nhìn cậu, giọng nhẹ mà dứt khoát:"Tôi cần thời gian suy nghĩ, không lẽ tôi cũng không được quyền có sự riêng tư sao?."Khoảnh khắc đó, trái tim KD nhói lên, muốn gào rằng mình không rời đi. Nhưng rồi cậu nén xuống, chậm rãi gật đầu. Cậu cúi người, chạm môi thật khẽ lên mu bàn tay TN như một lời hứa, sau đó ngoan ngoãn đứng dậy, từng bước nặng nề đi ra ngoài.Cánh cửa khép lại, căn phòng chìm vào yên tĩnh. TN ngồi thẫn thờ, bàn tay đặt lên vết cắn sau gáy, nơi vẫn còn nóng rát. Bao nhiêu cảm xúc đan xen—phẫn nộ, đau đớn, bất lực—cuối cùng chỉ đọng lại một tiếng thở dài. Anh tựa lưng vào gối, khẽ lẩm bẩm:"Chuyện đã đến nước này… thì còn làm gì được nữa…"---Sáng hôm sauTrời còn chưa sáng hẳn, TN đã thức dậy chuẩn bị đi làm. Anh khoác áo chỉnh tề, kín đáo, cao cổ, bước ra phòng khách thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang dồn dập.“Cộc cộc cộc.”Anh khẽ chau mày, mở cửa ra thì thấy KD đứng đó. Người kia mặc một bộ quần áo khác sạch sẽ, gọn gàng, trên tay còn cầm một túi đồ ăn sáng. Nhưng điều khiến TN sững người là vẻ ngập ngừng xen lẫn chờ mong trong mắt KD."Tôi… tôi mua cái này, chắc thầy vẫn chưa ăn gì. À...thì tôi muốn đưa thầy đi làm. Có được không?" KD hỏi, giọng dè dặt, khác hẳn vẻ ngang ngược đêm trước.TN im lặng mấy giây. Đáng ra anh nên từ chối, nhưng không hiểu sao, lời nói lại nghẹn trong cổ. Cuối cùng chỉ khẽ gật đầu.Trong thoáng chốc, ánh mắt KD sáng rực như có cả bầu trời. Cậu vui mừng đến nỗi nụ cười không kìm nổi, ngay lập tức giơ tay cầm lấy cặp của TN, ân cần:"Tôi mang giúp thầy."TN không nói thêm, chỉ lẳng lặng khóa cửa lại.---Trước cổng trường.Ánh nắng đầu ngày vàng ấm trải trên sân trường. Giáo viên và học sinh đi lại tấp nập. KD ngang nhiên nắm tay TN, bàn tay to lớn bao trọn bàn tay anh, dắt thẳng vào trường.TN muốn giật tay ra, nhưng KD siết chặt, còn cố tình cúi thấp giọng, thì thầm:"Tôi không buông đâu."Khi cả hai vừa đi vào, mấy thầy cô khác nhìn thấy cảnh đó thì đồng loạt huýt sáo, trêu chọc:"Ấy chà, thầy D, cuối cùng cũng lộ mặt thật rồi nhé! Dụ được thầy N rồi.""Thầy N cẩn thận đó nha...""Chà chà, xem ai kìa, bình thường xa cách hóa ra cũng có lúc tình cảm dạt dào ghê!""Bày đặt giấu giấu giếm giếm đồ, nay chịu hết nổi mà công khai luôn hả!!!"KD giả vờ ho khẽ, mặt nghiêm túc, ra vẻ biện hộ:"Không có gì đâu, tôi chỉ tiện đưa thầy ấy vào thôi..."Nhưng ngay sau đó, ánh mắt cậu lén nghiêng sang TN, ngập tràn tình cảm, dịu dàng đến mức không che giấu được. TN đỏ mặt, cúi gằm xuống, tim đập loạn xạ."Thật tình!!!"
Căn phòng ngập trong ánh đèn vàng nhạt, im lìm chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc. KD ngồi bên mép giường, mắt thâm quầng vì cả ngày không rời TN nửa bước. Trên tay cậu vẫn còn cầm chiếc khăn ẩm vừa thay, định đặt lên trán người kia lần nữa.Nhưng lần này, đôi mắt vốn khép chặt của TN khẽ run, rồi từ từ mở ra.Ánh nhìn mệt mỏi, còn sót lại một tầng mơ hồ. TN khẽ cử động, toàn thân nặng trĩu như bị trói chặt. Hơi thở nặng nề nhưng dần ổn định hơn. Anh đưa tay chạm ra sau gáy—nơi nóng rát, nhói buốt không ngừng. Chạm tới vết cắn, ký ức ùa về như lưỡi dao xé toạc.TN cứng người, bàn tay run run, ánh mắt kinh hãi, khàn giọng thì thào:"…Không thể nào… không thể nào…"KD đặt khăn xuống, siết lấy tay TN, giọng thấp trầm:"Thầy tỉnh rồi… tôi lo quá, may mà cơn sốt đã qua.""Thầy…" TN đẩy tay ra, giọng nghẹn lại, cố nén cơn run rẩy:"…thầy đã… đánh dấu tôi… rồi sao?"Một câu hỏi dường như đã có sẵn kết quả, nhưng TN vẫn muốn hỏi.Câu hỏi rơi xuống, nặng nề đến mức không khí đặc quánh lại.KD im lặng một thoáng, rồi gật đầu, ánh mắt không né tránh.''Đúng vậy. Tôi đánh dấu thầy rồi. Từ giờ, thầy là của tôi.""Của cậu?" TN cười khổ, nước mắt trào ra nơi khóe mắt."Cậu có biết tôi đã… cả đời này không muốn bị đánh dấu…? Tôi đã sống tốt… đã kiên cường, chỉ để không bị xiềng xích bởi bất cứ ai… Vậy mà cậu…"Giọng TN vỡ òa, từng chữ như dao cắt, run rẩy nghẹn ngào.KD siết chặt vai anh, đau lòng nhưng vẫn kiên quyết:"Tôi biết… tôi ích kỷ. Tôi đáng trách. Nhưng TN à, tôi không hối hận. Tôi muốn bảo vệ anh, muốn giữ anh chỉ cho riêng mình. Những ngày anh uống thuốc ức chế, gồng mình chịu đựng, tôi đều nhìn thấy hết… Tôi không chịu nổi nữa."Cậu cúi xuống, hôn lên những giọt lệ trên má TN, giọng khàn đi:"Xin lỗi… nhưng xin hãy tin, tôi sẽ không bỏ rơi anh. Tôi sẽ chịu trách nhiệm, bằng cả đời này."TN ngồi lặng, hai vai run lên vì vừa khóc vừa tức giận. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm KD, chất chứa oán hận, đau khổ và cả chút yếu mềm không cách nào che giấu.Sau cùng, TN quay mặt đi, giọng khàn đục:''Cậu không hiểu… cái tôi mất… là tự do… là niềm tin. Cậu có thể bù đắp được sao?"KD siết chặt bàn tay anh, đặt lên ngực mình, trái tim đập mạnh mẽ:"Tôi sẽ dùng cả đời để chứng minh. Anh hãy cho tôi một cơ hội."Không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở xen lẫn nhịp tim. TN im lặng, giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay KD, nóng hổi, như một câu trả lời lưng chừng.---
Buổi tối hôm ấy, sau khi cơn sốt đã lui, hai người nói chuyện đến tận khuya. TN ngồi dựa đầu giường, sắc mặt vẫn nhợt nhạt nhưng ánh mắt dần lấy lại tỉnh táo. Anh hít một hơi thật sâu rồi khẽ nói, giọng lẫn mệt mỏi:"KD, hôm nay… cậu về đi. Tôi cần yên tĩnh."KD thoáng sững lại, ngón tay đang siết lấy tay TN hơi run run. Trong ánh mắt cậu tràn ngập tiếc nuối, lo lắng như thể sợ chỉ cần rời đi một khắc, TN sẽ biến mất."Tôi… không thể ở lại chăm thầy thêm chút nào sao?" KD cố nén giọng, khàn khàn.TN quay mặt đi, không nhìn cậu, giọng nhẹ mà dứt khoát:"Tôi cần thời gian suy nghĩ, không lẽ tôi cũng không được quyền có sự riêng tư sao?."Khoảnh khắc đó, trái tim KD nhói lên, muốn gào rằng mình không rời đi. Nhưng rồi cậu nén xuống, chậm rãi gật đầu. Cậu cúi người, chạm môi thật khẽ lên mu bàn tay TN như một lời hứa, sau đó ngoan ngoãn đứng dậy, từng bước nặng nề đi ra ngoài.Cánh cửa khép lại, căn phòng chìm vào yên tĩnh. TN ngồi thẫn thờ, bàn tay đặt lên vết cắn sau gáy, nơi vẫn còn nóng rát. Bao nhiêu cảm xúc đan xen—phẫn nộ, đau đớn, bất lực—cuối cùng chỉ đọng lại một tiếng thở dài. Anh tựa lưng vào gối, khẽ lẩm bẩm:"Chuyện đã đến nước này… thì còn làm gì được nữa…"---Sáng hôm sauTrời còn chưa sáng hẳn, TN đã thức dậy chuẩn bị đi làm. Anh khoác áo chỉnh tề, kín đáo, cao cổ, bước ra phòng khách thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang dồn dập.“Cộc cộc cộc.”Anh khẽ chau mày, mở cửa ra thì thấy KD đứng đó. Người kia mặc một bộ quần áo khác sạch sẽ, gọn gàng, trên tay còn cầm một túi đồ ăn sáng. Nhưng điều khiến TN sững người là vẻ ngập ngừng xen lẫn chờ mong trong mắt KD."Tôi… tôi mua cái này, chắc thầy vẫn chưa ăn gì. À...thì tôi muốn đưa thầy đi làm. Có được không?" KD hỏi, giọng dè dặt, khác hẳn vẻ ngang ngược đêm trước.TN im lặng mấy giây. Đáng ra anh nên từ chối, nhưng không hiểu sao, lời nói lại nghẹn trong cổ. Cuối cùng chỉ khẽ gật đầu.Trong thoáng chốc, ánh mắt KD sáng rực như có cả bầu trời. Cậu vui mừng đến nỗi nụ cười không kìm nổi, ngay lập tức giơ tay cầm lấy cặp của TN, ân cần:"Tôi mang giúp thầy."TN không nói thêm, chỉ lẳng lặng khóa cửa lại.---Trước cổng trường.Ánh nắng đầu ngày vàng ấm trải trên sân trường. Giáo viên và học sinh đi lại tấp nập. KD ngang nhiên nắm tay TN, bàn tay to lớn bao trọn bàn tay anh, dắt thẳng vào trường.TN muốn giật tay ra, nhưng KD siết chặt, còn cố tình cúi thấp giọng, thì thầm:"Tôi không buông đâu."Khi cả hai vừa đi vào, mấy thầy cô khác nhìn thấy cảnh đó thì đồng loạt huýt sáo, trêu chọc:"Ấy chà, thầy D, cuối cùng cũng lộ mặt thật rồi nhé! Dụ được thầy N rồi.""Thầy N cẩn thận đó nha...""Chà chà, xem ai kìa, bình thường xa cách hóa ra cũng có lúc tình cảm dạt dào ghê!""Bày đặt giấu giấu giếm giếm đồ, nay chịu hết nổi mà công khai luôn hả!!!"KD giả vờ ho khẽ, mặt nghiêm túc, ra vẻ biện hộ:"Không có gì đâu, tôi chỉ tiện đưa thầy ấy vào thôi..."Nhưng ngay sau đó, ánh mắt cậu lén nghiêng sang TN, ngập tràn tình cảm, dịu dàng đến mức không che giấu được. TN đỏ mặt, cúi gằm xuống, tim đập loạn xạ."Thật tình!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co