Truyen3h.Co

Mong Nho Ngay Mai


Sau cuộc nói chuyện một lúc lâu, khi bà Hội muốn nán lại để trông nom M, N đã cúi đầu khẩn khoản:

"Thưa bà, người cũng đã mệt rồi. Xin bà về nghỉ ngơi, ở đây đã có chị L và anh K bên ngoài. Con sẽ ở lại, chăm sóc cậu hai."

Bà Hội nhìn N, ánh mắt vừa áy náy vừa xót xa. Bà im lặng một thoáng rồi gật đầu, đặt tay lên vai N:

"Ừ… vậy bà giao nó cho con. Nhớ giữ gìn sức khỏe, N à.''

Từ đó, những ngày sau trong bệnh viện, ngoài những lúc bà Hội ghé qua thăm nom, tất cả thời gian còn lại đều là N ở cạnh giường bệnh. L và K hiểu ý, chỉ lặng lẽ đứng gác bên ngoài, để bên trong căn phòng kia chỉ có N và M.

M không thích có người lạ chen vào. Cho nên việc ăn uống, thay khăn, lau người… tất thảy đều để N làm. Mỗi sáng, N cẩn thận lấy nước ấm, vắt khăn mềm lau mặt, lau cổ, chải gọn mái tóc rối cho M. Đến bữa, N chậm rãi bưng cháo, kiên nhẫn thổi từng muỗng, đút cho M ăn.

Có lúc M mệt mỏi đến không muốn nuốt, môi mím lại. N nhẹ nhàng trách:

"Cậu hai, không ăn sao khỏe được. Muốn về nhà thì phải ăn chứ."

Nghe giọng ấy, M lại ngoan ngoãn mở miệng, để N đút từng thìa. Ánh mắt M suốt thời gian ấy chỉ dõi theo N, sâu thẳm và đầy sự chiếm hữu, nhưng chẳng còn gay gắt như trước nữa, thay vào đó là sự dịu dàng đến lạ lùng.

Một chiều, ánh nắng cuối ngày hắt qua cửa sổ, phủ lên căn phòng một màu vàng ấm. N đang cẩn thận múc cháo, từng thìa đưa lên môi M. M mệt, dựa đầu vào gối, nhưng khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt đượm cười.

"N này…" M cất giọng khàn nhưng nhẹ nhàng:"....phải chi… cả đời này ta cứ bệnh như vậy thì hay biết mấy."

N giật mình, đưa thìa cháo dừng giữa không trung.

"Cậu hai… nói vậy là sao chứ?"

M cười khẽ, ánh mắt không rời khỏi gương mặt nghiêng nghiêng của N:

"Vì như thế…anh mới ở cạnh cậu, chăm cậu từng chút một, chẳng rời nửa bước."

N nghe mà trong lòng như có bàn tay bóp nghẹt. Vừa thương, vừa giận. Đôi mắt hoe đỏ, N lắc đầu, giọng nghèn nghẹn:

"Đừng nói gở như thế. Con ở đây là vì bà Hội nhờ, cũng vì muốn cậu hai chóng khỏe lại. Ai lại mong mình bệnh cả đời chứ."

M không đáp, chỉ mỉm cười, đưa ánh nhìn ôn nhu quấn quýt lấy N. Trong đôi mắt ấy, không còn sự điên cuồng bạo ngược như trước, mà giống như một người khát khao bấu víu vào ánh sáng duy nhất trong đời mình.

N ngồi xuống, khẽ đút muỗng cháo còn nóng hổi. Lần này, tay run run, nhưng M vẫn há miệng ngoan ngoãn, nuốt từng ngụm như trẻ con, miệng vẫn giữ nụ cười hiền dịu ấy.

Trong khoảnh khắc đó, trái tim N lại mềm nhũn, không biết nên trách, nên thương, hay nên sợ hãi nhiều hơn…

---

Mau chóng đến ngày xuất viện. Bác sĩ dặn dò thêm vài điều, căn dặn chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, uống thuốc đúng giờ là được. Bà Hội nghe vậy, vui mừng ra mặt, quay sang dặn dò N và chị L lo liệu chu toàn.

N thì thở phào, nghĩ bụng từ đây mọi chuyện sẽ trở lại bình thường, anh cũng có thể bớt gánh nặng. Nhưng M thì khác. Ngay từ lúc ngồi trên xe về nhà, hắn đã chống cằm ngắm N, ánh mắt như có lửa ngầm.

" Cậu còn yếu lắm..." M cố ý ho khẽ, giọng khàn đặc:"...cần người kề cận chăm sóc tận tình."

N nghe mà nóng mặt:

"Cậu hai, bác sĩ bảo chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi, không cần…"

"Không cần?" M cắt lời, nhướn mày. "Nói thế là anh không muốn ở bên cậu  nữa?"

N bối rối, không biết đáp sao. Bà Hội ngồi đối diện, thoáng cau mày nhưng rồi lại thở dài. Trong mắt bà, M dù là con trai cưng nhưng càng ngày càng để lộ sự cố chấp khó dẹp.

Về đến phủ, M nhất quyết không chịu để ai ngoài N vào phòng. Chị L và anh K chỉ được đứng ngoài cửa, mọi việc bên trong – từ ăn uống, thay băng thuốc, đến việc kê gối, chỉnh chăn – tất cả đều phải do N làm.

Có đêm, M cố tình kêu đau lưng, bảo không ngủ nổi, bắt N phải ngồi bên giường xoa bóp. N vừa mệt vừa tức, nhưng thấy M nhăn nhó, đành ngồi lại. M thì thầm:

"N… nếu anh bỏ cậu, cậu sẽ sống không nổi đâu."

N rùng mình, toan phản đối, nhưng ánh mắt M đỏ hoe, thoáng vẻ tiều tụy khiến anh lặng câm.

Bà Hội nhiều lần bắt gặp cảnh ấy, lòng rối như tơ vò. Bà biết con trai mình vốn mạnh mẽ, hào hoa, nay lại trở nên yếu đuối, lệ thuộc vào một kẻ hầu nhỏ bé. Danh dự, thể diện, mọi khuôn phép của dòng họ Phan dần bị xói mòn. Nhưng rồi, nhìn N lặng lẽ chấp nhận, nhìn M dẫu ngang bướng nhưng lòng như vỡ vụn vì sợ mất người kia, bà lại chẳng nỡ ngăn.

Một buổi tối, bà Hội gọi N ra ngoài, nói nhỏ:

"N à… M nó đã vậy rồi. Bà không thể ép con rời đi nữa. Nhưng con phải hiểu, hãy vì nó, ở bên nó, ít ra cho đến khi nó đủ vững vàng trở lại. Bà chỉ xin… đừng để nó ngã quỵ thêm lần nào nữa."

N đứng lặng, bàn tay siết chặt tà áo. Anh nhìn cánh cửa phòng M khép hờ, bên trong hắt ra ánh sáng vàng nhạt, nơi có người đang chờ anh quay lại. Trong lòng N dậy lên bao nhiêu mâu thuẫn – vừa muốn thoát khỏi vòng dây buộc ràng, vừa thấy thương hại trước một M mong manh đến lạ.

Cuối cùng, N chỉ khẽ gật đầu.

---

Sau chuỗi ngày bôn ba lo việc làm ăn ở xa, ông Hội Phan vội vã trở về khi nghe tin con trai ngã bệnh. Vừa đặt chân tới cổng, ông đã hấp tấp hỏi han:

"M sao rồi? Có nghiêm trọng lắm không?"

Người làm cúi đầu, kính cẩn thưa:
"Thưa ông, cậu hai vẫn ổn, giờ chỉ hơi yếu, đang tịnh dưỡng thôi ạ."

Nghe vậy, ông mới thở phào, gương mặt trầm hẳn xuống, nhưng ánh mắt vẫn lo lắng. Ông bước vào phòng, thấy con trai mình nằm trên giường, thần sắc chẳng khác mấy ngày thường, thậm chí còn đang dựa đầu vào vai N mà cười nhạt. Ông chợt ngẩn người, đôi chân chậm lại. Một thoáng, ông như hiểu ra điều gì.

Đêm ấy, khi cả nhà yên ắng, bà Hội kéo ông về phòng, nặng nề kể hết mọi chuyện: từ sự quấn quýt quá mức giữa M và N, những vết tích không thể che giấu, đến cả sự lo sợ danh dự dòng họ Phan bị vấy bẩn.

Bà nói trong tiếng thở dài:
"Tôi đã cố ngăn cản, nhưng thằng M nó… nó điên cuồng đến vậy. N thì tội nghiệp, nó cầu xin tôi giúp thoát ra, nhưng rồi lại vì thương nó, thương cả nhà này mà chịu ở lại. Ông xem, có phải tai họa không?"

Nghe xong, ông Hội không tức giận, cũng chẳng biến sắc. Ngược lại, ông bật cười, nụ cười hào sảng, đầy thấu hiểu.

"Bà lo xa quá rồi. Ta không để ý đến thân phận. Ta chỉ để ý con trai mình có hạnh phúc hay không thôi."

Ông vỗ nhẹ bàn tay bà, ánh mắt thoáng qua nét hiền từ:
"N là đứa ngoan, ta nhìn nó lớn lên, biết nó thật thà, lại ngốc nghếch nhưng lúc nào cũng nghĩ cho người khác. Nó ở cạnh thằng M, chẳng phải M mới lần đầu biết chăm sóc bản thân, biết cười thật lòng đó sao?"

Bà Hội ngỡ ngàng nhìn chồng, nhưng ông vẫn ung dung, như thể mọi gánh nặng bà ôm bấy lâu chỉ là mây khói.

"Vả lại..." Ông chậm rãi nói tiếp:"...còn con A bên Tây. Nó hiểu chuyện, thương anh, sau này nhất định sẽ giúp đỡ. Nhà này không thiếu chỗ dựa. Miễn M sống vui vẻ, thì dù có ra sao, ta cũng không ý kiến gì."

Bà Hội lặng im. Trong mắt bà, sự bao dung của ông vừa như gió xuân, vừa như búa nặng gõ vào lòng. Bao lo sợ, toan tính về danh dự dòng họ, bỗng chốc bị câu nói ấy cuốn trôi. Nhưng...

"Ông à nhưng còn N, thằng nhỏ đó, tôi sợ.... không biết nó có giận hay trách chúng ta không? Chuyện con mình làm với nó, thật tình... Tôi sợ nó không ưng thuận."

Nghe đến đây, nụ cười ông Hội có phần nhạt đi. Giọng ông trầm xuống.

"Chuyện này bà lo, cũng phải."

---



Sáng hôm sau, không khí trong biệt thự Phan gia có phần lặng lẽ. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, khẽ chạm vào khoảng sân vắng.

Bà Hội tìm đến N.
Thấy N đang lúi húi gấp mền cho M, bà khẽ gọi:

"Này, con ra ngoài với bà một chút."

N khựng lại, tay còn nắm chặt mép chăn, nhưng cũng lặng lẽ đi theo. Hai người dừng chân ở hành lang vắng, bà nhìn N, ánh mắt dịu dàng mà chan chứa lo âu.

"Bà biết… con chịu nhiều thiệt thòi. Từ nhỏ đến lớn, con đã ở trong nhà này, ta coi con cũng như người trong nhà. Nhưng M… nó vốn cứng đầu, lại thương con quá mức nên mới hành xử lấn lướt. Con… có thấy khổ không?"

N cúi gằm, vành mắt đỏ hoe, môi run run:
"Con… con chỉ sợ… không xứng. Cậu hai là cành vàng lá ngọc, con thì…"
N cúi gằm, bàn tay siết nhẹ tà áo. Những lời ấy như nhói vào tim, vừa thương vừa xấu hổ.

"Con… con chỉ…" N lí nhí, nhưng bà ngắt lời:

"Không phải chuyện của con nữa, N à. Bà thấy hết rồi. Những ngày qua, con luôn ở bên M, chăm sóc, chịu đựng mà chẳng được lựa chọn gì… Bà không muốn con tiếp tục gánh chịu. Con là đứa trẻ ngoan, nhưng không nên bị ép buộc, không nên mất tự do vì bất cứ ai, dù là M."

N lặng im, ánh mắt đỏ hoe. Bà Hội thở dài, tay khẽ siết lấy vai N:

"Bà chỉ mong con biết, nếu có lựa chọn, hãy nghĩ cho bản thân nữa, chứ đừng chỉ nghĩ cho M. Bà không muốn con phải chịu thêm bất cứ thiệt thòi nào nữa."

N mím chặt môi, lặng im, không trả lời. Trong mắt bà, đứa nhỏ này vừa yếu đuối, vừa bướng bỉnh đến tội.


Trong khi đó, ở một nơi khác, ông Hội gọi M lại.
Ngồi đối diện con trai, ông rót chén trà, giọng chậm rãi mà chắc nịch:

"Con trai à, tình cảm là thứ không thể ép buộc. Ta biết con thương N, ta thấy cả rồi. Nhưng cách con làm… đôi khi lại thành gánh nặng. Con nghĩ N sẽ hạnh phúc nổi sao, khi cứ bị ép đến mức sợ hãi?"

M ngồi im, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên. Giọng khàn đặc:
"Con sợ mất anh ấy, cha ạ. Sợ một ngày anh bỏ con mà đi, sợ anh chọn cách quay lưng, sợ anh lấy người khác. Con… không chịu nổi."

Ông Hội nhìn thẳng vào mắt con, ánh nhìn vừa nghiêm khắc vừa đầy bao dung:
"Ta hiểu. Nhưng con thử nghĩ xem, giữ một người bằng xiềng xích, khác gì giết chết tình cảm? Nếu thật sự thương, con phải để N thấy an lòng, thấy được yêu chứ không phải thấy bị giam hãm."

M run lên, ánh mắt rối bời. Một thoáng sau, bờ vai rộng khẽ chùng xuống, đôi mắt ươn ướt.
"Con… con không biết làm sao, cha ạ. Con chỉ muốn N ở cạnh mình, dù chỉ một ngày…"

Ông Hội vỗ vai con trai, giọng trầm ấm nhưng kiên định:
"Ngốc ạ. Con đâu chỉ có một ngày. Nếu biết nâng niu, biết lắng nghe, thì N sẽ ở cả đời. Còn nếu con cứ nôn nóng, ép buộc, thì ngay cả một ngày cũng khó giữ."

Nước mắt M rưng rưng, ngực phập phồng. Giây phút đó, M như một đứa trẻ, bất lực mà khao khát yêu thương.

---

Đêm xuống, phủ Phan gia yên ắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc qua tán cây. M đã khỏe hẳn, nhưng hôm nay vẫn bảo N ở lại cạnh giường, không cho ai khác vào phòng.

N ngồi bên giường, lặng lẽ chỉnh lại chăn cho M, tay thoăn thoắt nhưng mắt luôn dõi theo cử chỉ của cậu hai. M khẽ nghiêng người, vòng tay ôm N từ phía sau, hít nhẹ mùi hương quen thuộc.

"N này…" Giọng M khàn đặc, nhưng dịu dàng:"...sao anh lại vất vả thế này? Cậu muốn anh nghỉ ngơi…"

N ngẩng đầu, lúng túng:

"Cậu hai, con… con khỏe mà, chỉ là… con muốn ngồi đây thôi…"

M cười khẽ, áp trán vào vai N:

"Cậu biết… nhưng cậu thích có anh ở đây. Chỉ cần anh bên cậu, nghe nhịp thở, cảm nhận sự yên tâm…"

N đỏ mặt, lúng túng cúi đầu. M thì vẫn thủ thỉ, giọng vừa như dặn dò vừa như van xin:

"N à… cả đời này, cậu chỉ muốn anh ở bên, chăm sóc cậu, nhưng không chỉ vì nghĩa vụ. Anh… hiểu không?"

Tim anh dấy lên bao nhiêu thắc mắc, bối rối đến mức cuối cùng, anh lấy hết can đảm, quay lại nhìn M:

"Cậu hai… cậu… cậu muốn gì từ con?"

M mở mắt, ánh nhìn dịu dàng mà sâu thẳm, khẽ mỉm cười:

"Cậu muốn gì…? Cậu muốn anh hiểu, rằng cậu không chỉ xem con là người hầu. Cậu… thương anh."

N sững sờ, lặng im.

M hít sâu, tiếp tục:

"Anh hiểu không, N à… Cậu hai thương N… không phải theo cách chủ-tớ, mà giống như cha thương mẹ, giống như thằng Tý thương con Mai… giống như anh… đã thương T trước đây. Cậu… cũng muốn anh hiểu tình cảm ấy của cậu."

N ngẩng lên, ánh mắt chớp chớp. Lời M vừa rõ ràng vừa dịu dàng, chạm thẳng vào trái tim anh. Anh nhớ lại những đêm thủ thỉ, những cử chỉ ân cần, những lần M bảo vệ, lo lắng, hung dữ, khó chịu… tất cả đều vượt ra ngoài trật tự chủ-tớ.

Một dòng cảm giác mới mẻ trào dâng trong lòng N: anh đã lẫn lộn giữa trung thành, quen thuộc và… một thứ tình cảm khác, mà đến giờ anh mới nhận ra. Tim anh bỗng đập nhanh, mặt nóng lên, vừa bối rối vừa rung động.

''Vậy… con… con… cũng…" N lí nhí, không biết dùng từ gì để diễn tả.

M khẽ cười, đặt trán lên vai N:

"Không cần nói ngay đâu, N à… Anh vẫn chưa hiểu hết. Chỉ cần anh biết, tình cảm này là thật. Anh ở đây, vì anh muốn, vì anh hiểu… và vì anh thương cậu."

N khẽ nhắm mắt, trong lòng chộn rộn. Anh nhìn lại những tháng ngày mình chăm sóc, lo lắng cho M, bỗng nhận ra trái tim mình đã chẳng còn đứng ngoài, mà lặng lẽ rung động, đập theo nhịp yêu thương mà M dành cho anh.

Đêm ấy, hai người nằm bên nhau, không chỉ là chủ-tớ hay nghĩa vụ, mà là những trái tim dần nhận ra tình cảm thật sự của mình, ấm áp và ngập tràn, bắt đầu một hành trình mà cả N và M đều chưa từng trải qua, nhưng giờ đã thấy rõ ràng hơn bao giờ hết.

"N à…"

N quay đầu, thấy cậu hai đang nhìn mình, nét mặt vẫn như mọi khi, mà càng thêm phần đượm buồn, dịu dàng và hối hận.

"Cậu… xin lỗi anh. Vì những ngày qua, đã bắt anh chịu nhiều thiệt thòi, ép anh theo ý mình… những điều cậu làm, chỉ vì sợ mất anh, vì không biết giữ anh đúng cách."

N im lặng, không biết nói gì. Tim anh vẫn còn rối bời sau những lời thổ lộ.

M lại bộc lộ vẻ yếu đuối trước mặt N, khoe mắt đỏ hoe, nhìn thẳng:

"Cậu không muốn anh phải chịu đựng thêm bất cứ nỗi đau nào nữa. Cậu… xin lỗi vì đã khiến anh sợ, khiến anh tổn thương. Từ nay, mọi chuyện sẽ khác. Cậu sẽ lắng nghe anh, để anh ở bên cậu… vì muốn ở bên, chứ không phải vì sợ hay trách nhiệm."

N cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói, từng ánh mắt. Lòng anh vừa rung động vừa mềm nhũn. Anh thấy M thật sự hối hận, nhưng đồng thời cũng thấy một phần tình cảm mạnh mẽ, kiên định mà M dành cho mình.

"Cậu hai… " N lí nhí, vẫn chưa đủ dũng khí để thổ lộ hết:"...con… con hiểu rồi…"

M mỉm cười, vòng tay ôm N vào lòng, khẽ thì thầm:

"Chỉ cần anh hiểu, và ở bên cậu, mọi thứ khác… không còn quan trọng nữa.."

Những ngày trôi qua, N cảm nhận rõ sự thay đổi của cậu hai. M không còn gắt gỏng hay cưỡng ép như trước, những lời nói đầy tính chiếm hữu cũng biến mất, thay vào đó là giọng điệu dịu dàng, trìu mến. M quan tâm N một cách nhẹ nhàng hơn, không còn những hành động khiến N sợ hãi hay bối rối.

N nhìn cậu hai, trong lòng vừa yên tâm vừa lay động. Anh hiểu vì sao M lại thay đổi như vậy, nhưng thật sự mang lại cảm giác an toàn, ấm áp tràn ngập. Anh thấy mình thoải mái hơn, không còn cảnh giác từng cử chỉ hay lời nói của cậu hai như trước.

Nhưng N vẫn chưa nhận ra, đằng sau sự dịu dàng ấy, M vẫn âm thầm kiểm soát anh theo cách tinh tế. Những nơi N không nhìn thấy, M vẫn để mắt, vẫn giữ N trong phạm vi của mình, nhưng tất cả đều che đậy dưới vẻ dịu dàng và quan tâm. N chỉ thấy cậu hai thay đổi, thấy mình được đối xử nhẹ nhàng hơn, không thể nhận ra rằng đây cũng là cách M giữ anh gần, giữ anh thuộc về mình.

Mỗi lần M thủ thỉ bên tai, ôm N vào lòng hay chỉnh chăn cho anh khi ngủ, N chỉ cảm nhận sự quan tâm, sự dịu dàng, mà không hề đoán ra những ý đồ phía sau. Trong lòng N, mọi thứ đều mơ hồ, chỉ thấy một M khác, hiền hòa hơn, dễ gần hơn, và trái tim anh dần quen với sự ấm áp ấy.

---

Chiều tà, ánh nắng hoàng hôn trải dài khắp vườn Phan, nhuộm vàng những tán cây và mặt ao lặng sóng. N ngồi bên bờ ao, một tay chống bên hông xuống đất, mắt dõi theo mặt nước lấp lánh phản chiếu ánh sáng cuối ngày. Anh im lặng, cảm giác trống vắng vừa nhẹ nhàng vừa khó tả. Những ngày qua, M thay đổi, dịu dàng hơn, nhưng N vẫn chưa hiểu hết lòng cậu hai, trái tim vẫn còn nhiều khúc mắc.

M xuất hiện, bước ra từ bóng cây, dáng vẻ bình thản nhưng ánh mắt sâu lắng. Cậu ngồi xuống cạnh N, khoảng cách vừa đủ để cùng nhìn mặt hồ, cùng hít thở không khí chiều cuối ngày. Một lúc yên lặng, M nắm tay N, bàn tay ấm áp, chắc chắn.

"N à… " Giọng M trầm, khẽ rung.

"... Đừng rời xa cậu… Cậu hai… thương anh N."

N giật mình, tim đập nhanh. Anh cúi đầu, cố giữ bình tĩnh, nhưng lòng chộn rộn. Mặt anh nóng lên, không biết phải đáp lời thế nào. Cậu Hai lại nói lời này, tay bị nắm nhưng N lại không đẩy tay M ra, chỉ ngồi im lặng để bàn tay ấy giữ lấy mình.

M nhìn N thật lâu, rồi khẽ nghiêng người, tiến sát lại, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi N. Cảm giác ngỡ ngàng lan tỏa khắp cơ thể N, tim anh đập rộn ràng, hơi thở gấp gáp. Nhưng thay vì chống cự, N chỉ đứng yên, mắt mở to, dường như muốn nhận diện cảm giác vừa lạ vừa quen này.

Khi M rút ra, bàn tay vuốt nhẹ má N, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền qua da thịt, M nói:

"Cậu sẽ lấy anh…"

N nhíu mày, ngạc nhiên, buột miệng:

"Không....ạ. Chỉ cần… con theo hầu cậu thôi là được rồi…"

M cười, nụ cười vừa ấm áp vừa tinh nghịch, ánh mắt lóe lên sự hiểu biết thấu suốt:

"Vậy… anh sẽ theo cậu cả đời sao?"

N im lặng, chỉ khẽ gật đầu. Không cần lời nói, ánh mắt, cử chỉ, từng nhịp thở của anh đều như xác nhận.

M bật cười, giọng trầm ấm mà nghiêm túc:

"Vậy cả đời này… cậu sẽ không lấy vợ…"

Lời nói vang lên giữa không gian hoàng hôn, như một lời thề, một giao ước không cần chứng nhận, nhưng sâu sắc hơn bất cứ giấy tờ nào. N cúi đầu, trong lòng rối bời, vừa sững sờ, vừa cảm thấy trái tim mình rung động. Anh không biết nên vui hay lo lắng, chỉ biết rằng, trong mắt M, anh đã là một phần quan trọng, một phần không thể tách rời.

M nhìn N, ánh mắt sâu thẳm, vừa ấm áp vừa kiên định, biết sự trung thành, tính cách giữ chữ tín của N. M tin chắc rằng, dù chưa có lời hứa chính thức nào ngoài nụ hôn và giao ước vừa trao, cả đời này, N sẽ không rời đi. Người hầu trung thành ấy, với bản tính trung thực và chữ tín, sẽ ở bên cậu, không vì sợ hãi, không vì nghĩa vụ, mà vì chính lòng trung thành đã biến thành tình cảm sâu sắc mà N chưa nhận ra.

Ánh hoàng hôn dần tắt, để lại khoảng lặng êm đềm. Nhưng trong lòng cả hai, một giao ước đã hình thành – M biết sẽ giữ N bên mình trọn đời, còn N… trong mơ hồ và bối rối, cũng cảm nhận được một sự gắn bó mà chưa từng có trước đây. Khoảnh khắc ấy, hai con người – một chủ, một hầu – bước sang một ranh giới mới, nơi tình cảm, trung thành và trái tim hòa quyện, âm thầm nhưng vĩnh viễn.

---

---
Hoàng hôn đã ngả dần xuống cuối vườn, mặt ao nhuốm ánh đỏ vàng. Gió nhè nhẹ rung rinh những tán lá, tiếng nước chảy lững lờ như nhịp thở của buổi chiều. N ngồi bên bờ ao, tay đan vào nhau, mắt nhìn xuống mặt nước lấp lánh, trái tim còn bối rối sau nụ hôn và lời nói của M.

M ngồi sát bên, đặt tay lên vai N, dịu dàng nhưng kiên định. Cậu nghiêng người, giọng trầm ấm vang lên giữa khoảng không tĩnh lặng:

"N à… Anh có thương cậu không?"

N giật mình, tim đập nhanh. Anh lắp bắp, giọng khẽ run:

"Dạ có…"

M mỉm cười, nhưng ánh mắt không giấu nổi sự dò xét, sâu thẳm. Cậu tiếp tục, giọng trầm mà chậm rãi, từng chữ như thấm vào da thịt N:

"Vậy giữa cậu và T… anh thương ai hơn?"

N nhíu mày, mắt nhìn xuống mặt nước, cố đếm từng giọt nắng cuối chiều dập dờn, nhưng trái tim lại rối bời. Anh đắn đo, trầm giọng:

"Con… không biết…"

M nắm chặt tay N, kéo anh lại gần một chút, hơi thở ấm áp của cậu hai len vào gáy N, khiến anh vừa sững sờ vừa bối rối. Giọng M lại vang lên, nghiêm khắc nhưng không mất đi dịu dàng:

"Vậy… lúc cậu xâm phạm anh trước đây… anh có sợ lắm không?"

N hít sâu, giọng run rẩy, mắt đỏ hoe:

"Dạ có…"

M gật nhẹ, tim cậu như bị bóp chặt bởi sự trung thành và ngây thơ của N. Cậu nhìn vào mắt N, hỏi tiếp:

"Vậy anh và T… đã từng… làm chuyện đó chưa?"

N vội lắc đầu, giọng lúng túng:

"Chưa… không có…"

M thở dài, ánh mắt siết chặt hơn, bàn tay vuốt nhẹ má N như muốn truyền đi cả nỗi xót xa và sự dịu dàng. Cậu hỏi tiếp, giọng trầm mà khẽ nghẹn:

"Vậy sao lúc đó… anh không phản kháng?"

N cúi đầu, lúng túng, giọng nhỏ như sợ:

"Con… sợ… làm cậu đau…"

Trái tim M như siết lại trong lồng ngực, từng dòng nước nóng lan tỏa, vừa ấm áp vừa rát bỏng. Cậu ôm N gần hơn, bàn tay áp lên vai anh, truyền đi hơi ấm, truyền đi nỗi xót xa và cả tình yêu.

"N à… chuyện cậu làm với anh… chỉ những người yêu nhau thắm thiết mới làm."

N ngơ ngác, ánh mắt vô tội:

"Vậy… con… thương cậu hai hơn T…"

M khẽ cười, giọng trầm ấm mà đầy chiều sâu, vuốt nhẹ mái tóc N.

"Cậu biết rồi…"

---
Những ngày trôi qua, phủ Phan như được phủ thêm một ánh sáng khác thường. Ai cũng biết, cậu hai Phan có một đứa hầu, cưng như trứng mỏng, luôn bên cạnh, không rời nửa bước. N, từ một đứa hầu trung thành, đã trở thành tâm điểm chú ý lặng lẽ nhưng đầy ấm áp trong phủ.

N dần quên đi T, cô gái đầu đời, tình yêu trong sáng, nhẹ nhàng, chớp nhoáng như cơn gió thoảng qua. Những kỷ niệm ấy giờ chỉ còn là những nốt nhạc dịu dàng trong lòng, đủ để khiến N mỉm cười thoáng qua, nhưng không còn khiến trái tim anh xao xuyến như trước.

Còn M, mỗi ngày đều dẫn N đi khắp nơi, đến những nơi mới lạ, từ khu vườn rộng trong phủ, ra những con đường làng mộc mạc, cho đến những cánh đồng ngập tràn nắng hay đô thị phồn hoa. M chỉ tay, kể cho N nghe những điều nhỏ nhặt về thế giới ngoài kia, về những con người, những cảnh vật mà N chưa từng có cơ hội thấy. M để N chạm vào mọi thứ, quan sát, trải nghiệm, và cậu luôn ở bên, dịu dàng hướng dẫn, âm thầm bảo vệ, nhưng không ép buộc.

Những sợ hãi ngày xưa trong N dần tan biến, nhường chỗ cho những rung động mới mẻ, mãnh liệt hơn. Anh cảm nhận sự ấm áp, an toàn trong vòng tay M, trong từng lời nói, từng ánh mắt trìu mến. M không còn chỉ là cậu hai quyền uy, mà là một người dẫn lối, một người đồng hành, một người biết yêu thương theo cách tôn trọng ý muốn của N.

N vẫn chưa nhận ra rõ ràng tình cảm đang nảy nở trong lòng mình, nhưng trái tim anh không thể phủ nhận nhịp đập rộn ràng, cảm giác hạnh phúc mỗi khi M mỉm cười với anh, hay khi bàn tay M vô tình chạm vào tay N. Mọi thứ đều tinh tế, chậm rãi, như một dòng suối lặng lẽ len lỏi, xoa dịu từng ngóc ngách tâm hồn N, biến nỗi sợ hãi thành sự tin tưởng, biến trung thành thành rung động, và biến tình yêu âm thầm thành một mối dây gắn kết không thể tách rời.

Và N, dù vẫn ngây ngô, vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa của những rung động trong lòng, nhưng từng ngày một, anh nhận ra mình đang dần quen với sự hiện diện của M, đang dần thấy trái tim mình trọn vẹn chỉ khi cậu hai bên cạnh, yêu chiều, và tôn trọng từng cảm xúc nhỏ nhất của anh.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co