CHƯƠNG 2 - LẦN ĐẦU
Chương 2 – Giao hoan đầu tiên---Người không nói lời nào. Cũng không đưa nàng đi xa.
Chỉ một bước, gió xoáy lên. Cảnh vật mờ đi.Khi mở mắt, Vân Hi đã thấy mình nằm giữa một cốc liễu, nơi ánh sáng xanh lơ lửng trong sương mù như đom đóm ngủ quên. Mưa không còn rơi, chỉ còn âm thanh nhè nhẹ của cành lá vờn nhau—như đang hát một khúc tụng cổ lạ lẫm.Từ bao giờ nàng đã nằm xuống, chẳng rõ.
Chỉ biết lớp áo trên người đã bị tháo mở từ khi nào, hơi lạnh áp lên từng mạch máu.Người quỳ bên cạnh. Tay vươn tới, chạm vào mép áo nàng, chậm rãi vuốt ve viền cổ áo ướt. Ngón tay lạnh đến rợn người, nhưng chuyển động lại nhẹ như một lời xin lỗi không bao giờ được thốt.Vân Hi run lên.Không phải chưa từng bị đụng chạm. Nhưng chưa bao giờ... là kiểu chạm khiến người không biết đang được yêu hay bị phạt.Người cúi xuống. Mái tóc đen rủ xuống hai bên má nàng, hơi thở phả vào cổ, vào vai, rồi thấp hơn nữa.Chỉ một cái liếm nhẹ nơi hõm xương quai xanh—Vân Hi đã co rút lại toàn thân.
Từ đầu lưỡi ấy… tê dại dâng lên như độc rắn, làm toàn thân nàng nóng lên từng chút, từng chút một.“Khoan… ngươi…”Câu nói chưa kịp dứt, môi Người đã ngậm lấy đầu ngực bên trái, ướt át, mềm mà mãnh liệt.Nàng cắn chặt môi dưới, hai tay siết chặt nền cỏ, không dám bật thành tiếng.Người không thô bạo, nhưng cũng chẳng dịu dàng.
Là một loại ám ảnh thuần túy—như thể mỗi động tác đều đã được học qua hàng vạn kiếp, để hôm nay dùng hết lên một người duy nhất.Môi trượt xuống bụng. Tay luồn qua sau eo, nhẹ như không khí, nhưng mang theo một lực đạo khiến nàng không thoát nổi.Người không hỏi, không chờ nàng đồng ý.
Chỉ đơn giản… mở hai chân nàng ra.“Đừng…!”Tiếng van nhỏ hơn cả tiếng gió. Nhưng Người đã cúi xuống.Lưỡi chạm vào nơi sâu kín nhất, từng vòng từng vòng mơn trớn.
Không xâm phạm vội, không tàn bạo ép vào—mà liếm quanh mép, như đang dọn sạch nỗi cô đơn đã tích tụ từ ngày nàng bị bỏ lại.Vân Hi khóc. Không biết là vì sợ, hay vì được yêu.Mỗi lần đầu lưỡi quét qua một điểm mẫn cảm, cơ thể nàng như rút lại, nhưng rồi lại dâng lên như sóng.“Tại sao… lại làm thế với ta…”Người không đáp.Chỉ thọc một ngón tay vào, thật chậm.Rồi thêm một.Rồi—môi lại hôn lên đầu lưỡi chính mình, kết hợp cùng chuyển động từ dưới tay.Âm thanh bắt đầu thoát ra từ cổ họng Vân Hi, nhẹ, nghẹn, như tiếng nức nở trong mộng.Tiếng rên nhỏ như tiếng thở khi bị gió lùa vào giữa đông. Không ai dạy Vân Hi phải phản ứng thế nào, cũng không ai từng khiến nàng kêu như thế. Nhưng từ cổ họng, âm thanh ấy vẫn trào ra, bất lực và ngập tràn hoang mang.Người vẫn không nói.
Ngón tay vẫn không ngừng—đẩy sâu hơn, rồi lại kéo ra, rồi xoay nhẹ, rồi ấn chặt.
Lưỡi vẫn mơn trớn mép ngoài, trêu chọc, liếm quanh, đôi khi lại khẽ mút vào, khiến mỗi cơn run rẩy của nàng dội ngược thành những đợt sóng bất tận.“Ngươi… đang làm gì với ta…”Câu hỏi run rẩy ấy chưa ai trả lời.Chỉ biết, giữa đêm lạnh, giữa cốc liễu tối tăm, nàng đã bật khóc khi nhận ra—nơi ấy đã bị mở ra hoàn toàn.Không còn là mộng. Không còn là tự mình an ủi trong tuyệt vọng.Có một người… đã dùng tay, dùng môi, đi vào nơi sâu nhất của thân thể nàng.
Chiếm lấy nàng. Đưa nàng đến điểm tận cùng mà chính nàng cũng chưa từng chạm.Một khoảnh khắc, bụng dưới nàng siết chặt, toàn thân run lên từng đợt.
Tựa như có một ngọn sóng vỡ tung trong đan điền, kéo theo thần hồn trôi dạt, trắng xóa.Nàng cắn tay áo, răng cắm vào da thịt đến bật máu, nhưng vẫn không ngăn được tiếng rên dài như đứt từng sợi tâm mạch.Nàng đã thất thân.Không còn là một thiếu nữ chưa từng bị ai bước vào, chưa từng biết cảm giác bị bàn tay kẻ khác quấy nhiễu tận nơi sâu thẳm.Không còn là một người chưa biết "yêu".Mà là một nữ tử, vừa bị một kẻ không tên, không rõ gương mặt, dùng tay và lưỡi đoạt đi sự trong sạch cuối cùng.---Khi Người rút tay ra, không gian như chao nghiêng một khắc.Trên đầu ngón vẫn còn vương dịch thể ấm nóng, lẫn một tia huyết mỏng, đỏ nhàn nhạt như cánh đào đầu xuân.
Chất lỏng ấy không chảy ra, mà bám lại trên da thịt như một dấu vết—thứ dấu ấn không thể gột rửa.Giữa hai chân nàng, nơi vừa bị mở ra hoàn toàn, vẫn run lên khe khẽ như dư âm chưa dứt.Người không lau, không nhìn, chỉ đứng lên trong lặng lẽ.Chỉ để lại mùi liễu thoảng như sương, vương trên làn da trắng lạnh của nàng.“Ta… không còn là ta nữa rồi…”Vân Hi thì thầm, mắt ngước lên trời không trăng.
Nước mắt không rơi, nhưng trái tim đã nứt một đường sâu như vực tối.Người đứng dậy.Không nói một lời.Ánh sáng liễu phản chiếu lên vạt áo trắng phất phơ, như phủ một tầng linh khí lạnh lẽo vô tình. Trên ngón tay thon dài vẫn còn lưu lại vệt hồng mỏng, ánh lên như một đường máu nhuộm đạo. Người nhìn xuống đôi tay mình—rồi từ từ đưa lên miệng, liếm đi lớp dịch thể và huyết nhạt ấy, động tác chậm rãi, không thèm che giấu.Vân Hi thấy hết.Mặt nàng trắng bệch.Cảnh tượng đó… vừa đẹp đến kinh hoàng, vừa khiến nàng run rẩy như bị bóc trần.Nàng muốn hỏi. Muốn hét. Muốn gọi tên Người.Nhưng nàng không biết gọi là gì.Chỉ có một ánh mắt—mắt Người như vực sâu không đáy, không chứa lấy một tia cảm xúc.Rồi bóng Người lùi vào rừng liễu, không ngoái đầu, không lưu luyến.Ánh sáng dần nhạt đi. Tiếng gió rơi xuống như tro.Vân Hi nằm lại giữa đất ẩm, áo không chỉnh, thân thể chưa kịp khép, giữa hai chân vẫn còn ẩm ướt và đau rát.Nàng không khóc.Chỉ nhắm mắt lại, để mặc từng giọt mưa nhẹ rơi xuống vầng trán.
Chẳng biết là nước trời, hay là lệ chưa rơi được.“Từ nay… ta còn là ai?”
Chỉ một bước, gió xoáy lên. Cảnh vật mờ đi.Khi mở mắt, Vân Hi đã thấy mình nằm giữa một cốc liễu, nơi ánh sáng xanh lơ lửng trong sương mù như đom đóm ngủ quên. Mưa không còn rơi, chỉ còn âm thanh nhè nhẹ của cành lá vờn nhau—như đang hát một khúc tụng cổ lạ lẫm.Từ bao giờ nàng đã nằm xuống, chẳng rõ.
Chỉ biết lớp áo trên người đã bị tháo mở từ khi nào, hơi lạnh áp lên từng mạch máu.Người quỳ bên cạnh. Tay vươn tới, chạm vào mép áo nàng, chậm rãi vuốt ve viền cổ áo ướt. Ngón tay lạnh đến rợn người, nhưng chuyển động lại nhẹ như một lời xin lỗi không bao giờ được thốt.Vân Hi run lên.Không phải chưa từng bị đụng chạm. Nhưng chưa bao giờ... là kiểu chạm khiến người không biết đang được yêu hay bị phạt.Người cúi xuống. Mái tóc đen rủ xuống hai bên má nàng, hơi thở phả vào cổ, vào vai, rồi thấp hơn nữa.Chỉ một cái liếm nhẹ nơi hõm xương quai xanh—Vân Hi đã co rút lại toàn thân.
Từ đầu lưỡi ấy… tê dại dâng lên như độc rắn, làm toàn thân nàng nóng lên từng chút, từng chút một.“Khoan… ngươi…”Câu nói chưa kịp dứt, môi Người đã ngậm lấy đầu ngực bên trái, ướt át, mềm mà mãnh liệt.Nàng cắn chặt môi dưới, hai tay siết chặt nền cỏ, không dám bật thành tiếng.Người không thô bạo, nhưng cũng chẳng dịu dàng.
Là một loại ám ảnh thuần túy—như thể mỗi động tác đều đã được học qua hàng vạn kiếp, để hôm nay dùng hết lên một người duy nhất.Môi trượt xuống bụng. Tay luồn qua sau eo, nhẹ như không khí, nhưng mang theo một lực đạo khiến nàng không thoát nổi.Người không hỏi, không chờ nàng đồng ý.
Chỉ đơn giản… mở hai chân nàng ra.“Đừng…!”Tiếng van nhỏ hơn cả tiếng gió. Nhưng Người đã cúi xuống.Lưỡi chạm vào nơi sâu kín nhất, từng vòng từng vòng mơn trớn.
Không xâm phạm vội, không tàn bạo ép vào—mà liếm quanh mép, như đang dọn sạch nỗi cô đơn đã tích tụ từ ngày nàng bị bỏ lại.Vân Hi khóc. Không biết là vì sợ, hay vì được yêu.Mỗi lần đầu lưỡi quét qua một điểm mẫn cảm, cơ thể nàng như rút lại, nhưng rồi lại dâng lên như sóng.“Tại sao… lại làm thế với ta…”Người không đáp.Chỉ thọc một ngón tay vào, thật chậm.Rồi thêm một.Rồi—môi lại hôn lên đầu lưỡi chính mình, kết hợp cùng chuyển động từ dưới tay.Âm thanh bắt đầu thoát ra từ cổ họng Vân Hi, nhẹ, nghẹn, như tiếng nức nở trong mộng.Tiếng rên nhỏ như tiếng thở khi bị gió lùa vào giữa đông. Không ai dạy Vân Hi phải phản ứng thế nào, cũng không ai từng khiến nàng kêu như thế. Nhưng từ cổ họng, âm thanh ấy vẫn trào ra, bất lực và ngập tràn hoang mang.Người vẫn không nói.
Ngón tay vẫn không ngừng—đẩy sâu hơn, rồi lại kéo ra, rồi xoay nhẹ, rồi ấn chặt.
Lưỡi vẫn mơn trớn mép ngoài, trêu chọc, liếm quanh, đôi khi lại khẽ mút vào, khiến mỗi cơn run rẩy của nàng dội ngược thành những đợt sóng bất tận.“Ngươi… đang làm gì với ta…”Câu hỏi run rẩy ấy chưa ai trả lời.Chỉ biết, giữa đêm lạnh, giữa cốc liễu tối tăm, nàng đã bật khóc khi nhận ra—nơi ấy đã bị mở ra hoàn toàn.Không còn là mộng. Không còn là tự mình an ủi trong tuyệt vọng.Có một người… đã dùng tay, dùng môi, đi vào nơi sâu nhất của thân thể nàng.
Chiếm lấy nàng. Đưa nàng đến điểm tận cùng mà chính nàng cũng chưa từng chạm.Một khoảnh khắc, bụng dưới nàng siết chặt, toàn thân run lên từng đợt.
Tựa như có một ngọn sóng vỡ tung trong đan điền, kéo theo thần hồn trôi dạt, trắng xóa.Nàng cắn tay áo, răng cắm vào da thịt đến bật máu, nhưng vẫn không ngăn được tiếng rên dài như đứt từng sợi tâm mạch.Nàng đã thất thân.Không còn là một thiếu nữ chưa từng bị ai bước vào, chưa từng biết cảm giác bị bàn tay kẻ khác quấy nhiễu tận nơi sâu thẳm.Không còn là một người chưa biết "yêu".Mà là một nữ tử, vừa bị một kẻ không tên, không rõ gương mặt, dùng tay và lưỡi đoạt đi sự trong sạch cuối cùng.---Khi Người rút tay ra, không gian như chao nghiêng một khắc.Trên đầu ngón vẫn còn vương dịch thể ấm nóng, lẫn một tia huyết mỏng, đỏ nhàn nhạt như cánh đào đầu xuân.
Chất lỏng ấy không chảy ra, mà bám lại trên da thịt như một dấu vết—thứ dấu ấn không thể gột rửa.Giữa hai chân nàng, nơi vừa bị mở ra hoàn toàn, vẫn run lên khe khẽ như dư âm chưa dứt.Người không lau, không nhìn, chỉ đứng lên trong lặng lẽ.Chỉ để lại mùi liễu thoảng như sương, vương trên làn da trắng lạnh của nàng.“Ta… không còn là ta nữa rồi…”Vân Hi thì thầm, mắt ngước lên trời không trăng.
Nước mắt không rơi, nhưng trái tim đã nứt một đường sâu như vực tối.Người đứng dậy.Không nói một lời.Ánh sáng liễu phản chiếu lên vạt áo trắng phất phơ, như phủ một tầng linh khí lạnh lẽo vô tình. Trên ngón tay thon dài vẫn còn lưu lại vệt hồng mỏng, ánh lên như một đường máu nhuộm đạo. Người nhìn xuống đôi tay mình—rồi từ từ đưa lên miệng, liếm đi lớp dịch thể và huyết nhạt ấy, động tác chậm rãi, không thèm che giấu.Vân Hi thấy hết.Mặt nàng trắng bệch.Cảnh tượng đó… vừa đẹp đến kinh hoàng, vừa khiến nàng run rẩy như bị bóc trần.Nàng muốn hỏi. Muốn hét. Muốn gọi tên Người.Nhưng nàng không biết gọi là gì.Chỉ có một ánh mắt—mắt Người như vực sâu không đáy, không chứa lấy một tia cảm xúc.Rồi bóng Người lùi vào rừng liễu, không ngoái đầu, không lưu luyến.Ánh sáng dần nhạt đi. Tiếng gió rơi xuống như tro.Vân Hi nằm lại giữa đất ẩm, áo không chỉnh, thân thể chưa kịp khép, giữa hai chân vẫn còn ẩm ướt và đau rát.Nàng không khóc.Chỉ nhắm mắt lại, để mặc từng giọt mưa nhẹ rơi xuống vầng trán.
Chẳng biết là nước trời, hay là lệ chưa rơi được.“Từ nay… ta còn là ai?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co