Truyen3h.Co

[Nam x Khánh] Xương rồng trổ hoa

14. Khi cô đơn em nhớ ai?

TuHuong4

CHƯƠNG 14. KHI CÔ ĐƠN EM NHỚ AI?



Hành trình của Trại hè dự kiến sẽ kết thúc ở nơi địa đầu Tổ quốc, Hà Giang. Mọi người chuẩn bị cho ngày chung kết với trạng thái hết sức tích cực. Với phần trình diễn của nhóm, tuy rằng vẫn có điểm chưa được hoàn hảo, nhưng Khánh cảm thấy bọn họ thực sự đã cố gắng hết sức, đưa ra tất cả những gì nằm trong tầm khả năng của mình rồi, cho dù kết quả có ra sao, cậu nghĩ cũng chẳng có gì phải hối tiếc.


Mang theo tâm lý ấy, một ngày trước chung kết, Khánh vui vẻ hô hào mọi người cùng thả lỏng bằng cách đi dạo chợ đêm ở Sa Pa, mặc kệ cho ngày mai họ sẽ phải xuất phát sớm để đi tới Hà Giang quay tập cuối. Cùng chung tư tưởng với cậu có nhóm của Ninh Dương Lan Ngọc và mấy bạn nhỏ khác, nên bọn họ rủ nhau đi đánh lẻ.


Chợ đêm nhộn nhịp với đủ loại hàng quán, từ hàng thủ công mỹ nghệ, đồ thổ cẩm, những nhóm biểu diễn văn nghệ, thậm chí là các em nhỏ chưa tới mười tuổi cũng có thể thổi khèn và múa những điệu múa dân tộc một cách hết sức điệu nghệ.


Lượn hết một vòng quanh còn đường ẩm thực, trên tay Duy Khánh đã treo lủng lẳng đủ loại bánh gai, thịt trâu gác bếp, xiên nướng... Nhưng thực ra cậu xách đồ là chính, còn người ăn là con lợn cầm nhầm tinh con chó Bùi Công Nam kia kìa.


Bùi Công Nam đúng nhịp chìa cái mỏ lại đây, Duy Khánh mặt không cảm xúc đưa xiên bẩn đến bên miệng thằng chả, đợi hắn ngoạm một miếng rõ to, sau đó cực kì ghét bỏ mà lấy khăn giấy lau một mồm đầy mỡ đang nhồm nhoàm.

 Là mình có cần hình tượng nữa không? Tuy rằng đi dạo chợ đêm nhưng lỡ có fan bắt gặp rồi chụp hình lại up lên mạng thì cũng khó coi lắm đấy!


Nam không hiểu được những băn khoăn của Khánh, vừa nhai vừa ú ớ câu gì không rõ nghĩa. Nhưng hãy tin là đồng chí Danh Khúy của chúng ta hoàn toàn có thể lý giải được, vì rất nhanh cậu đã chán chẳng buồn nói mà đưa xiên nướng lên miệng, cắn một miếng cho có trong ánh mắt hài lòng của anh bạn Bàm Nui.


Chẳng còn cách nào khác, trên tay Nam là số lượng hàng hóa nhiều gấp đôi của Khánh, toàn là mấy món đồ nặng. Quần áo, khăn thổ cẩm, chong chóng tre, mấy con đồ chơi phát sáng, mà bởi tháng sau là Trung thu nên em bé Nui còn đòi mua bằng được một chiếc đèn lồng thỏ ngọc để chơi trăng sớm nữa. Dắt con nít đi chơi quả đúng là mệt mỏi mà.


Hai người gặp Ninh Dương Lan Ngọc ở khu biểu diễn văn nghệ.


Lúc này hai đứa đang chia nhau nốt xiên nướng cuối cùng, Lan Ngọc nhìn Khánh rồi lại nhìn Nam, không hài lòng bĩu môi: "Vẫn ngọt ngấy như vậy!"


Duy Khánh tránh câu bắt chữ phản ứng lại: "Không! Em không thích đồ ngọt!" rồi nhanh như chớp dúi túi bánh gai vào tay Lan Ngọc.


Nam ú ớ, đang định lên tiếng đòi lại thì bị cậu tọng nốt miếng cuối cùng vào cái bản họng, sau đó thành thục lấy giấy ăn, mang tiếng là để chùi mép, thực chất là muốn bịt kín miệng cha nội này lại.


Cả nhóm tụ lại một chỗ đợi nhau, chơi chán rồi thì rủ nhau lên mảnh đồi cạnh đó nghỉ tạm. Một bên là phố chợ nhộn nhịp đông vui, một bên là rừng núi âm u tĩnh mịch. Đoạn lưng chừng đồi này vừa hay nằm ở giữa, gió mát vừa đủ, ánh sáng vừa đủ, không quá chói để làm lu mờ những ánh sao rực rỡ trên bầu trời, nhưng cũng không tối đến mức bị màn đêm nuốt chửng.


Hôm nay tách nhóm đi cùng họ đa số là các cặp đôi, vì bọn họ muốn giữ lại chút kỷ niệm đẹp trước khi cuộc hành trình này kết thúc, chứ mấy người không có tình yêu người ta còn đang ở phòng tập phấn đấu vì sự nghiệp kia kìa. Đương nhiên, trong số này cũng có không ít nhóm bạn, đang túm tụm tíu tít quây lại nói chuyện cười đùa.


Trăng hôm nay mười sáu, so ra thì còn sáng trong tròn trịa hơn cả ngày rằm. Nam ngồi ăn uống cho đã đời rồi bắt đầu nằm xuống bãi cỏ, hai tay vắt ra sau gáy, bắt đầu nói mấy câu tâm tình sâu sắc. Với chủ đề này thì Khánh vốn chưa bao giờ hết chuyện, ngồi bên cạnh anh vừa thủ thỉ thầm thì vừa ngẩng đầu ngắm trăng.


Ninh Dương Lan Ngọc nhìn một vòng, xung quanh toàn là người có đôi có cặp, ghét ghê, đang tính quay sang nói chuyện phiếm với hai đứa huấn luyện viên nhà mình thì thấy Khánh không biết từ bao giờ đã nằm xuống bên cạnh Nam, đầu gối lên cánh tay anh, chụm đầu kề tai nhau nói nhỏ. Hai đứa như chìm vào thế giới riêng, chẳng màng thế sự, trước mắt chỉ có mấy trái tim hường phấn bùm chíu bay tán loạn.


Từng giọt mưa long lanh xôn xao.

Để mộng mơ trong em baу cao.

Ɛm đâu biết tình nàу dạt dào.

Phố xá thênh thang tiếng ai về mơ lúc vai kề.

Vẫn thấу miên man từng đêm những cơn mê.

Ɲhẹ nhàng ru trong đêm thâu.

Lung linh cơn mưa ngâu.

Mưa gieo mãi làm gì giọt sầu.

Hỡi trái tim cô đơn lạc loài hãу nở nụ cười.

Để thấу quanh em tình уêu vẫn có đôi.

Đặt bàn taу lên khóe môi chiếc hôn vẫn xa vời.

Đêm vẫn lạnh lùng dù qua phố đông.

Ɲgười уêu ơi em biết không?

Vẫn saу đắm trong lòng.

Ɗù thời gian trôi xa tình vẫn trao người thiết tha.

Khi em thấу cô đơn lòng em nhớ ai?

Anh mong bước chân em về trong nắng mai.

Đừng mang bóng đêm vô tình về vâу kín trong tâm hồn.

Hãу nghe trái tim còn vẫn уêu thương.

Khi em thấу cô đơn lòng em nhớ ai?

Anh mong bước chân em về trong nắng mai.

Đừng mang bóng đêm vô tình về vâу kín trong tâm hồn.

Hãу nghe trái tim hát lời уêu thương.


(lời bài hát "Khi cô đơn em nhớ ai?")


https://youtu.be/OOAkn3QmgKA


Ninh Dương Lan Ngọc đang há miệng cũng phải ngậm lại, bầu không khí này khiến chị cảm thấy mình không nên xen vào. Trong lòng mắng thầm: Chết tiệt! Còn chưa đến Trung thu, các người định đoàn viên sớm đấy à? Có để cho người độc thân một con đường sống không? Ngửa mặt nhìn vầng trăng tròn, muốn hóa sói hú hét ghê á!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co