Truyen3h.Co

Nc 17 Nomin Trang Say

WARNING: QUAN HỆ TÌNH DỤC, NGHỀ NGHIỆP LIÊN QUAN ĐẾN TÌNH DỤC, OOC



Chẳng có gì trừng trị được gã quỷ dữ.

Ngoài tình yêu của cậu thiên sứ.

[1]


Lần đầu tiên Lee Jeno nhìn thấy Na Jaemin, cậu đứng giữa sân khấu phòng trà, cơ thể chìm trong ánh đèn dịu dàng, khuôn mặt đẹp đẽ sáng bừng rực rỡ. Bàn tay mảnh khảnh nắm chặt lấy micro, từng câu từng tiếng phát ra bên ngoài đều ngọt ngào da diết. Năm đó Jaemin mới mười bảy tuổi, sự ngây thơ xen lẫn sắc sảo đều hiện rõ trên từng đường nét khuôn mặt. Lee Jeno nhìn cậu không sao chớp mắt được, hắn nhấp một ngụm rượu, từng chút từng chút thứ đồ uống có cồn trôi xuống cổ họng trở nên ngọt ngào diệu kỳ.

Từ vị trí sân khấu nhìn xuống hàng ghế của Jeno bị cắt ngang bởi một dòng người, lúc đó Jeno nhìn từ nơi mình đến cậu thì dễ, thế nhưng tầm mắt của Na Jaemin lúc đương phiêu theo làn nhạc chỉ có thể nhìn thấy khán giả gần nhất. Cả một đêm nhạc dài như thế, Jeno chẳng thấy cậu nhìn mình một phút một giây nào, ngay cả một cái chạm mắt cũng tuyệt nhiên không có.

Vị trí cách nhau một dòng người, Lee Jeno lại thoáng chốc nghĩ hai người bọn họ cách nhau một lằn ranh thế giới. Bên ngoài Na Jaemin là một bầu trời cao vời xanh ngát, ở bên Lee Jeno chỉ có một mảnh đất tối tăm mịt mù.

Na Jaemin đến từ nơi đẹp nhất của thiên đường, cậu ấy trong sáng như thiên thần, hồn nhiên như con người không thuộc cõi trần tục tối tăm. Lee Jeno đến từ nơi tận cùng thế giới, giống như loài quỷ hút máu người, không đao không búa hại chết hàng chục sinh mệnh.

Cả hai người họ giống như hai đường chéo, gặp nhau tại một điểm, sau cùng lại cách rời, lục tung cả thế gian bao la này cũng chẳng bao giờ tìm được điểm thứ hai giao nhau.

Từ đó về sau là tháng ngày sống chết trong mảnh tình nghiệt ngã của gã giang hồ. Đêm nào, từ nơi vị trí khán đài phòng trà nhìn lên sân khấu, bóng dáng của Na Jaemin với ánh mắt dịu dàng trong sáng, giọng hát trầm ấm nhẹ nhàng cũng như rót vào ngóc ngách sâu nhất của tâm hồn Jeno từng giọt từng giọt nồng say. Khiến hắn chết lặng trong mảnh tình bên rìa ranh giới. Mảnh tình trẻ trong veo, tan chảy trong từng tế bào của cơ thể, nhẹ nhàng da diết níu lấy đại dương thăm thẳm sâu lắng của hắn.

Mãi mãi cả đời này, Lee Jeno mang theo sự ngưỡng mộ tuyệt đối, sự tôn sùng lẫn tình yêu tròn vẹn nhất của mình gửi gắm đến cho cậu ca sĩ phòng trà Na Jaemin có đôi mắt dịu dàng đẹp đẽ đó. Gã gangster lầm đường lạc lối chẳng có một lý lẽ nào để huyễn hoặc bản thân mình sống tốt hơn ngoài bám vào ngoài sự thanh thoát thuần khiết của cậu ca sĩ mình yêu, như một lẽ sống cả đời phải giữ chặt lấy, ngỡ một phút một giây nới tay buông lơi sẽ đánh mất tất cả.

[2]


Lần đầu tiên Lee Jeno gặp Na Jaemin ở một nơi khác không phải phòng trà, cậu bị đám người của băng đảng đẩy đến chỗ hắn, cả người lấm tấm máu tanh, vết rách từ nơi da thịt mềm mại nhẵn nhụi loang lổ những vệt đỏ thắm trên quần áo. Jeno nâng mặt Jaemin lên, để ánh mắt cậu hướng rõ đến tầm mắt mình. Hai ánh mắt giao nhau trong một khắc, Jeno thấy Jaemin quyết liệt mạnh mẽ nhìn hắn, cậu nói, giọng rung lên từng chút.

"Tôi sẽ, không làm chuyện đó."

"Giết chết tôi cũng không làm chuyện đó."

Jeno thoáng liếc về đám người của băng đảng phía sau Jaemin, chép miệng, dùng một ánh mắt trầm lặng như một dấu hiệu âm thầm gọi bọn người đó rời khỏi nơi hai người bọn họ đang đứng. Trong đám người mặt lạnh mày nhẹ hôm ấy, một gã bặm trợn với hai vết sẹo lớn chảy dọc từ thái dương xuống dưới khóe môi lặng lẽ nhìn hắn hồi lâu, sau cùng trầm giọng khàn khàn lên tiếng.

"Không được tha cho nó. Tao cảnh cáo mày đó."

"Không phải lời mày được phép nói với tao."

Jeno ngẩng mặt, tầm mắt đã phủ một lớp sương mù dày đặc, không rõ tiêu cự nhìn ra bên ngoài. Giọng nói trầm thấp lạnh nhạt, nghe như tan trong không khí, mà nghe cũng thoáng khiến người khác lạnh buốt vai gáy.

"Mày đừng có kênh kiệu, thằng dẫm khốn kiếp này. Mày đừng nghĩ con chó chết không có mặt mũi đàn ông ăn ngủ với bà chủ thì có quyền hạn lớn hơn tụi tao. Tao nói..."

Từng tiếng nói nặng nề ồm ồm của gã đàn ông vẫn vang vọng trong vùng không gian đặc kín, hắn cúi thấp mặt vẫn đoán được sau lưng gã kia là vài điệu bộ cười nói khinh miệt thầm lặng vẫn luôn chờ đợi để được công khai vang thành từng tiếng nhạo báng hắn. Nhưng Lee Jeno từ đầu đến cuối không quan tâm những gì kẻ khác gán ghép lên người mình, hắn chỉ im lặng, nhẹ nhàng chì đầu thuốc lá đang cháy sém trên khóe môi xuống đất. Cuối cùng bật cười.

"Cút ra ngoài."

Lúc bọn người ở đó đều rời đi, Jeno mới tiếp tục quan sát Jaemin đang quỳ ở bên dưới chân mình. Đôi con ngươi mờ mịt đã giăng lên một lớp sương mù, toàn bộ vỡ vụn đều đậu lại trên đáy mắt người ấy. Lee Jeno đưa tay đỡ cậu đứng dậy, Na Jaemin chẳng những không đứng lên mà còn ghì mạnh lấy tay hắn, áp sát đầu lên những mu bàn tay với lớp da lấm tấm những vết thẹo xấu xí, nỉ non tha thiết van nài.

"Tôi xin anh, tôi, tôi không muốn làm chuyện đó."

Hai dòng lệ trong suốt vấn vương trên gò má gầy gò, Lee Jeno nâng mặt cậu lên, nhẹ nhàng miết ngón tay mình lên đó.

Lúc đó Na Jaemin trong mắt hắn, vẫn thuần khiết thanh thoát, vẫn trong sáng ngây thơ, như một đóa hoa sen mong manh nở rộ giữa đầm lầy bùn đất. Ở trong góc tối hẩm hiu xấu xí vẫn tỏa sáng lộng lẫy rạng ngời.

"Em không muốn làm chuyện đó ?"

Lee Jeno nghiêng đầu, nhìn sâu vào mắt cậu.

"Tôi không muốn."

"Vậy được, để em trai em làm."

Bàn tay Na Jaemin bấu lấy cánh tay hắn đỏ ửng từng chút một, giống như đã đem toàn bộ gánh nặng trên cơ thể mình áp lên thân thể hắn. Lee Jeno không dám nhìn vào đôi mắt vỡ vụn của cậu, né tránh ánh mắt bằng cách đặt toàn bộ sự tập trung nhìn trơ trơ vào đầu thuốc đã dập xuống đất từ nãy đến giờ, nhìn đến cả người đều ngột ngạt mệt mỏi. Na Jaemin cũng đã thôi những hy vọng cuối cùng, cậu cúi đầu, không nhìn hắn nữa, chỉ nhẹ nhàng tìm cách đứng dậy.

Một ngón tay mảnh khảnh áp vào thái dương của hắn, nước mắt giăng đầy trong đôi ngươi trong suốt sáng lấp lánh nhưng không hề tuôn khỏi khóe mi, giọng nói ngọt ngào hắn luôn tôn sùng đã khàn đi vài phần.

Lần đầu tiên hai người gặp nhau không phải ở phòng trà, Na Jaemin nói với hắn một câu.

"Tôi tội nghiệp anh. Khốn khổ, bần cùng."

Có trời bao la, có đất mênh mông, có tâm hồn Na Jaemin sâu thẳm mới biết được, lúc đó cậu ấy nghĩ gì về hắn.


[3]


Lee Jeno không phải một gã giang hồ bình thường, nhiều lần thầm lặng hắn vẫn hay lấp lóe cái suy nghĩ đó trong đầu, đó là giá mà hắn chỉ là một thằng giang hồ bình thường, đánh đấm, tệ hơn là chém giết, sống một bên có anh em hậu thuẫn, sống một phần cũng có tình yêu cưu mang. Vậy thì có lẽ hắn đã tìm được lối ra cho riêng mình.

Thế nhưng cuối cùng hắn cũng chẳng là một thằng giang hồ bình thường. Tay hắn không chém người bằng đao, tay hắn không giết người bằng súng. Người ta chỉ đấm nhau chém nhau giành địa bàn với những thằng cũng bất chấp sống chết giống như mình. Còn hắn, hắn trực tiếp hủy hoại những con người lương thiện nhất, thậm chí là những đóa hoa rực rỡ mong cầu được hướng về phía mặt trời. Hắn là gã làm vườn điên rồ đốn mạt, chẳng thưởng thức nổi cái đẹp, chẳng trân quý được cái trong sáng thuần khiết, chỉ biết có thẳng tay dập đi sự rực rỡ của một đời người.

Trong con người hắn tồn tại một vòng tuần hoàn điên cuồng chạy đuổi theo nhau của cái thiện và cái ác, của sự sống và cái chết. Từ lúc hắn sinh ra hắn chẳng mang trong mình một tính hướng nhất định, sau đó được cha mẹ bồi đắp nên cái thiện trong người, mười bảy năm sống trên đời nhiệt huyết chạy theo hoài bão đam mê, quyết tâm sống thẳng khái lương thiện. Tới năm không còn cha mẹ đột nhiên sa chân lỡ thế, một bước trượt dài từ bỏ cái thiện trong tâm bám víu vào cái ác nương theo nó mà tiếp tục sống sót. Như đưa tay vịn vào một mỏm đá khi trượt chân té dài từ vách núi cao vợi. Cả đời còn lại chỉ vật vờ đắm chìm trong thế giới tối tăm mờ mịt.

Cho đến khi Na Jaemin xuất hiện trong cuộc đời hắn, phòng trà chìm đắm trong ánh sáng nhàn nhạt đủ màu, cậu ấy đứng trên sân khấu, mi mắt khép lại, cơ thể tỏa sáng rực rỡ, giọng hát âm trầm dịu dàng. Giống như trong không gian mịt mùng bóng tối xuất hiện một ánh mặt trời nhỏ lẻ loi phát sáng dịu dàng.

Mỏm đá của hắn bám víu ngày đó đột nhiên có thêm một người, cậu ta ra sức nắm lấy tay hắn, nói hắn cố lên một chút, nhất định cậu sẽ dẫn được hắn ra khỏi đây.

Vậy mà ngờ đâu cơ thể nặng nề bị bao lấy bởi những cục mịch điên rồ của Lee Jeno chẳng những không níu được bàn tay của ân nhân để ra khỏi vực. Ngược lại còn kéo người kia cùng mình một hơi rơi xuống hố sâu vạn trượng.

Ngày Na Jaemin tiếp vị khách đầu tiên, trong đám lâu la anh em cử một tên nhóc mặt mũi lấm lem, cả người gầy guộc nhỏ thó chạy đến chỗ hắn. Thằng nhóc cuống quýnh hấp tấp vừa nhìn thấy hắn ánh mắt đã như tan ra vỡ vụn, từng nhịp thở nặng nhọc phảng phất trong không gian chỉ có ba người.

"Anh! Nhân Tuấn chết rồi."

Ngày đầu tiên Na Jaemin bị buộc tiếp khách, Lee Jeno nhận được tin Hoàng Nhân Tuấn tự sát.

"Anh" - Lee Donghyuck gục đầu xuống, tiếng nói trong vắt đi bị chen đứt bởi những tiếng nấc. Âm thanh nặng nề vang vọng, chạm vào ngóc ngách sâu nhất trong tâm hồn Lee Jeno - "Sao anh đảm bảo với em sẽ giữ được một Nhân Tuấn trọn vẹn."

Lee Jeno thở một hơi nhẹ bẫng, giống như vừa trút linh hồn ra khỏi cơ thể, mờ mịt nhìn về phía trước. Mông lung, chênh vênh.

Vị khách đầu tiên của Na Jaemin đã không chạm vào cơ thể của cậu vào ngày hôm đó, tất cả những gì tồn tại trong căn phòng vẫn như luôn phảng phất dư vị của nhục dục chỉ có âm thanh tiếng đàn du dương và giọng hát da diết của cậu. Mỗi lần vị khách nhìn đến nơi Jaemin, mọi khát khao đụng chạm và siết lấy cậu trong mắt hắn dâng tràn như đại dương vỗ sóng, thế nhưng cuối cùng mọi thứ cũng dừng lại ở một mặt biển yên bình. Na Jaemin không biết, chỉ có trời biết, đất biết, Lee Jeno và vị khách hôm đó biết chuyện gì đã kìm hãm được một thú vui của một kẻ làng chơi.

"Nể tình tôi, cậu ấy không được."


[4]

"Hoàng Nhân Tuấn tự sát."

Mùi vị đắng ngắt của thuốc lá vẫn luôn ám lại đâu đó trong căn phòng tràn đầy màu xanh lam của người đàn bà trung niên. Điếu thuốc cháy sém trên tay người đàn bà phảng phất làn khói mong manh tan trong bầu không khí đặc quánh. Lee Jeno quỳ gối trước thành giường của bà, nuốt khan nước bọt, mặc dù trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt nhưng đôi mắt vẫn không che giấu được thoáng lên một nỗi đau đớn tận cùng.

"Kiếp người bạc bẽo, cậu ta chết quá trẻ nhỉ."

Giọng người đàn bà vẫn giữ được nét trong vắt nhẹ nhàng của mình, như một làn mây trôi qua trong đầu óc của người khác, thế nhưng ngữ điệu ẩn nhẫn trong câu nói chỉ có một nửa mỉa may song hành với một nửa khinh miệt.

"Cô ép cậu ấy tiếp khách !?" - Âm cuối được nhấn cao một chút, Lee Jeno vẫn không thay đổi biểu cảm của mình

"Cậu ta làm điếm, cậu ta phải làm như thế, nguyên tắc mà, anh Lee Jeno có ý kiến gì sao !?"

"Cô phá hủy lời hứa với tôi."

Mỗi một từ phát ra từ cánh môi khô khốc của hắn ngày hôm đó, đột nhiên nghe đắng chát đến lạ lùng.

Người đàn bà trong chốc lát trèo xuống thành giường, váy ngủ mỏng tang ép sát vào những đường nét đẹp đẽ của một người phụ nữ, nhưng vẫn đủ để hiện rõ những lão hóa trôi theo thời gian. Khuôn mặt được điểm trang tỉ mỉ vẫn không che được vết chân chim kéo dài của tuổi tác. Bà nâng khuôn mặt vẫn đang cúi gằm của Lee Jeno, ép đầu thuốc đang cháy rực của mình lên một bên má hắn, để lại một vệt đỏ nóng hây hẫy trên làn da nhẵn nhụi mềm mại.

"Tôi không hứa với anh."

Ngón tay gầy guộc của bà ép sát vào chân tóc Jeno, kéo cho cả khuôn mặt hắn toàn bộ đều hướng về phía bà.

"Cậu Lee Jeno dạo này không biết rõ thân phận của mình thì phải."

Cuối cùng cũng không nhịn được, Lee Jeno một tay giữ lấy tay người phụ nữ, tròng mắt khô ráo trống rỗng, giọng nói đặc biệt khàn vốn là đặc trưng của hắn bỏ lửng một câu. Câu nói không to cũng không nhỏ, nhưng đủ để đánh vào tâm hồn của người phụ nữ, khiến bà ta hơi ngẩn người nhìn hắn. Vừa giống như giật thót, vừa giống như bình thản.

Đầu thuốc cháy bén trên da thịt, biến một mảng da trên gò má Lee Jeno ửng đỏ lạ thường.

"Con trai bà cũng chỉ mới mười sáu tuổi. Bà hủy hoại nhiều đứa nhỏ như vậy, không sợ ác giả ác báo ?"

Người đàn bà nhìn hắn hồi lâu, sau cùng khóe môi cong cớn cũng không giữ được phụt thành một tràng cười lớn.

"Tôi không tin cái nhân quả chết tiệt đó. Tôi không tin vào bất cứ thứ gì ngoài bản thân mình."

"Sự thuần khiết mà cậu hứa giữ gìn cho thằng nhóc con Hoàng Nhân Tuấn đó đó." - Son môi đỏ rượu đậm màu, nét mặt nhìn qua cực kỳ bình thản của một người trưởng thành, bà ghé một nụ hôn trên đôi gò má nhô cao của Lee Jeno, ngay nơi vừa miết đầu thuốc rực cháy tạo ra một vết bỏng nhỏ - "Sao cậu Lee Jeno không nghĩ chính cậu phá hủy nó chứ."

"Dạo này nghe nói cậu Lee Jeno đang để ý thằng nhóc ở phòng trà ?"

Thanh âm cao vút, song cực kỳ lạnh nhạt đó luôn khiến đầu óc của Lee Jeno dấy lên một cơn ớn lạnh. Mỗi một từ người phụ nữ phát ra khiến ruột gan hắn ray rứt, bồn chồn và nặng nề lạ thường. Giống như đem một quả núi đè chặt trên toàn bộ cơ thể, khiến hắn vẫy vùng tuyệt vọng, khiến hắn đau đớn không nguôi. Biết rõ phủ định không có tác dụng, Lee Jeno hiểu mỗi một câu hỏi của bà ta dành cho mình chỉ là một lời cảnh báo vô hình. Miệng lưỡi hắn cứng đờ, cả người run rẩy như đang đặt mình ở tầng cao nhất của địa ngục tối tăm.

Trong lòng mài một ngọn lửa lớn nóng lên hầm hập, Lee Jeno tự mình thiêu rụi tất cả tự trọng mà bản thân có, như một con vật không có lý trí nắm lấy tay bà ta mà ra sức van cầu.

"Tôi không dám phản bội cô. Tôi không nghĩ tới người khác. Tôi sống là người của cô, chết là người của cô. Trong đầu tôi chỉ có cô."

Na Jaemin của hắn, hắn yêu cậu ấy chết đi sống lại. Na Jaemin của hắn, hắn độc chiếm cậu ấy. Chỉ có hắn là người duy nhất được tiến vào thế giới riêng lẻ của cậu ấy, chỉ có hắn là người chạm tay vào cơ thể và linh hồn của cậu ấy.

Nếu như cậu ấy bị hủy hoại, cũng phải là hắn, cũng phải hắn là người duy nhất được hủy hoại cậu ấy.

Lee Jeno sống trong đời ngoài khát vọng được sống, còn có một khát vọng khác dành cả cuộc đời để chinh phục, dùng cả kiếp người để giữ lấy.

Chính là sự đơn thuần trong sáng mà Na Jaemin mang trên người.

"Cậu ấy không được."

"Tôi chỉ có một thỉnh cầu duy nhất, tôi tìm cho cô một người khác, cô nể tình tôi, giao cho tôi cậu ca sĩ đó."

"Cậu Lee Jeno đi đến đường cùng cũng là người xấu sao ?"

Sự thuần khiết trong sáng tồn tại trong mỗi linh hồn dường như luôn dây lên một nỗi khát khao mãnh liệt với người khác. Park Minji giữ lấy Lee Jeno trong vòng tám năm đó, biến cậu ta thành người của mình, ra sức hủy hoại tâm hồn trắng tinh như mặt giấy không lẫn một màu nhơ nhớp cũng không nhận được kết quả gì. Chỉ có một mảnh tình tồi tàn giăng lên trong tâm hồn anh ta, anh ta liền phá hủy vỏ bọc kín nhất của linh hồn mình, tự tay rạch một vết ở giữa đó mà moi móc ra phần xấu xa độc ác ít ỏi mà mình có, biến nó thành một tấm khiên vững chắc.

Để chiến đấu và bảo vệ người anh ta yêu.

Tám năm đó người đàn bà này ra sức níu lấy Lee Jeno, biến anh ta thành một người giống mình, để hai người giữ được một sợi liên kết mong manh, để cả đời này anh ta không thể rời khỏi mình. Từ một thằng nhóc sinh viên yếu ớt nhát cáy như thỏ, ngay cả một con vật nhỏ cũng không nỡ làm đau, xoay vòng tám năm liền Lee Jeno liền trở thành một thằng quản lý cho trai bao và gái điếm, không dùng vũ khí vẫn bức được cả khối người đến đường chết. Nghề nghiệp bị ngàn ngàn vạn vạn người nguyền rủa, cậu ta vẫn giữ lấy ánh mắt quật cường đó, như một đóa hoa cẩm tú cầu trong sáng vùng vẫy giữa muôn đợt gió.

Ấy thế mà con vật nhỏ mình nuôi suốt bao năm trời, lại mặc nhiên chỉ cần một cái xoa dịu liền quay đầu nghe lời người khác.

"Xem cái cách anh bảo vệ người khác kìa, nó quá vụng về" - Park Minji áp bàn tay mình trên khuôn mặt lạnh lẽo của Lee Jeno, nhìn hắn đến lặng người, mỗi một đường nét trên khuôn mặt người phụ nữ trung niên xô nhau thành nỗi đắng cay lạ thường. Ngay cả khóe môi cũng không nhịn được nhếch lên thành một nụ cười chua chát - "Lee Jeno, đời này tôi ghét nhất là bị phản bội."

"Nếu một người phản bội tôi, tôi khiến y trả giá gấp một nghìn lần."




[5]





Con người sợ nhất, và hận nhất là bị phản bội. Nếu như một người phụ nữ bị tổn thương, bạn sẽ không thể nghĩ được những thứ kinh khủng nhất mà họ có thể tạo nên. Người ta có thể gọi ra một bản thể quỷ dữ trong linh hồn thánh thần của mình khi bị phản bội. Huống chi Park Minji vốn dĩ từ đầu toàn bộ thân xác lẫn linh hồn đều là độc tố.

Người ta khát khao đến vẻ ngoài sặc sỡ hào nhoáng của bà, chứ hiếm ai dám một lần nếm thử qua tâm hồn vỡ vụn đó.

Họ đều sợ độc tố của bà giết chết họ.

Bà ta nói, bà ta hận nhất là phản bội. Nếu một gã đàn ông phản bội bà ta, bà ta sẽ khiến họ sống không bằng chết.

Sinh nhật năm Lee Jeno hai mươi sáu tuổi, Park Minji đặc biệt đem đến cho hắn ta một món quà cho chính tay bà chuẩn bị. Đặc biệt hơn tất cả những thứ quà cáp đắt tiền bà từng đặt vòng quanh thế giới đem đến cho hắn, món quà này, Lee Jeno chưa từng nghĩ qua, và cả phần đời còn lại hắn cũng không dám nghĩ đến.

Đêm đêm mù mịt, vầng trăng khuyết tỏa ra chút ánh sáng lập lờ giăng xuống thế gian tối tăm hiu quạnh. Tiếng đế giày tây đập lên nền gạch từng âm thanh nặng nề vang vọng. Băng qua những góc tối tăm trong căn biệt thự, Lee Jeno cuối cùng cũng đứng trước cánh cửa phòng đóng kín lạnh lẽo của Park Minji. Tay hắn đặt trên thành cửa, trái tim không biết vì sao lại dấy lên một trận lạnh lẽo, sau cùng đập hỗn loạn trong lồng ngực. Giống như một điềm báo cho những gì phía sau cánh cửa gỗ mà hắn không dám tưởng tượng đến.

Jeno ổn định nhịp thở, phân vân đưa tay lên phía trước, cuối cùng nghẹn giọng gọi một tiếng: "Cô Park"

"Vào đi, cửa không khóa."

Ánh đèn mở trên trần nhà vươn lại những vệt vàng nhọt xuống mặt sàn, những mảnh gạch bóng loáng phảng phất chút màu ngà ngà nhàn nhạt, cả căn phòng luôn đắm chìm trong một màu xanh lam đặc trưng yêu thích của chủ chúng đột nhiên lúc này lại tràn trong những ánh vàng tội lỗi và hẩm hiu nỗi buồn. Lee Jeno hít một hơi sâu, bước một chân nặng trịch qua cánh cửa bằng gỗ sồi.

Mùi oải hương dìu dịu vẫn luôn đọng lại nơi mũi hắn, lần này lại hòa trộn hỗn loạn với chút mùi tanh tởm nồng nặc của tinh dịch. Dây lên một cảm giác khó chịu đến buồn nôn.

"Cậu Lee Jeno, chúc mừng sinh nhật tuổi hai mươi sáu."

Ánh lửa phất lên trên đầu ngọn nến, vương lại từng luồng ấm nóng trên nét cười đã nhạt nhòa của người phụ nữ. Lee Jeno thẫn người, nhìn món quà quá mức đặc biệt mừng sinh nhật mà Park Minji tỉ mẩn chuẩn bị cho mình.

"Hy vọng là cậu thích món quà tôi đã chuẩn bị cho cậu."

Đêm đó, Na Jaemin cả một cơ thể trần trụi trải dài hàng loạt những vết thương đủ thứ màu sắc nằm thoi thóp trên nền đất lạnh lẽo, lồng ngực yếu ớt phập phồng, ánh mắt mờ đục kiên cường mở to đến tận lúc nhìn thấy hắn mới nhẹ nhàng khép lại.

Park Minji chua chát buông thêm một câu: "Cậu ta đợi cậu, không dám lịm đi."

"Chắc là sợ lỡ ngất đi rồi sẽ không nhìn thấy cậu Lee Jeno nữa đó."

Toàn bộ cơ thể của Lee Jeno bỗng dưng nhẹ bẫng, giống như có ai vừa trút đi một phần linh hồn của hắn. Hắn thơ thẩn đứng nhìn Na Jaemin mình gắng sức bảo vệ suốt cả thời gian qua cơ thể lấm tấm máu vương nằm chết lặng giữa sàn nhà lạnh toát, cả người không có chỗ nào là toàn vẹn. Những cơn đau đớn cậu phải chịu đựng in lại rõ mồn một trên từng tấc da thịt non mềm nhẵn nhụi. Giờ khắc đó, cậu ấy như một bức tranh được họa bằng những mảng màu đủ sắc tối tăm trên trang giấy trắng tinh tươm. Cái tổ hợp màu sắc chết tiệt đó khiến đôi mắt Jeno như mờ đi trong phút chốc.

Những vệt đỏ tía, tím sậm, đen đặc ẩn nhẫn lẫn hiện hữu trên màu da vàng đặc trưng của một người châu Á, máu tanh trộn lẫn dịch vị tạo nên một hỗn hợp mùi hương ghê tởm đến dị thường. Lee Jeno gục xuống trong phút chốc trước khi cổ họng nghẹn đặc của mình có thể thốt ra bất cứ âm thanh gì. Hắn chạm tay đến cơ thể đã lạnh đi của Na Jaemin, sự trấn an duy nhất rằng cậu ấy vẫn còn sống được trả khi hắn cảm nhận được những nhịp thở mong manh của Jaemin lúc đưa ngón tay gầy gò của mình áp lên mũi cậu ấy.

"Đồ quỷ dữ."

Giọng hắn run lên, một câu nói bâng quơ vang lên giữa căn phòng, lọt thỏm giữa bản sonata ánh trăng đang chạy từng nhịp du dương. Lee Jeno không quay mặt nhìn người phụ nữ thản nhiên ngồi trên giường quan sát mình, bàn tay hắn chỉ siết lấy cơ thể gầy yếu của Na Jaemin, để đầu người kia tựa lồng ngực rộng lớn của mình. Mong mỏi rằng chút ấm áp duy nhất mà hắn giữ lại được sẽ phần nào sưởi ấm được cơ thể lạnh rét như băng của cậu.

"A" - Park Minji cong cớn, tiến gần về phía của hai người bọn họ, đưa một tay mình chạm lên mái tóc của Lee Jeno - "Lần đầu tiên cậu Jeno nặng lời với tôi."

"Ha, ha, ha."

Lee Jeno không nhịn được bật cười thành tiếng, từng âm nặng nề thoát ra khỏi cánh môi khô khốc.

"Chết thật, tôi không nên nặng lời với cô chứ. Cô Park dễ bị tổn thương như thế, không nên nghe những lời xấu xa độc địa này. "

"Nếu được thì tôi phải giết cô mới đúng."

"Không cần khách khí." - Trong làn váy ngủ mỏng tang rút ra một con dao nhỏ bóng loáng, người phụ nữ đẩy vào bàn tay vẫn kìm nén lắm vẫn không thể ngưng run rẩy của Lee Jeno - "Cậu nên làm vậy, cậu nên giết tôi sớm một chút."

"Phải giết tôi bằng con dao này, khi nãy tôi suýt nữa là cắt đi cái lưỡi non mềm của cậu Na đây rồi. Nhưng lại sợ cắt đi lưỡi cậu ấy thì cậu ấy sẽ chết. Na Jaemin mà chết thì Lee Jeno của tôi sẽ đau lòng chết mất."

Những đầu ngón tay mảnh mai dịu dàng siết lấy khuôn mặt của Lee Jeno. Mi mắt hắn thoáng chút run rẩy. Lee Jeno đối với người phụ nữ này, quả nhiên lúc nào cũng chỉ có thể cúi đầu, giống như kẻ tiện nô cả đời phải quỳ mọp dưới chân vua chúa.

Lần đầu tiên khi Hoàng Nhân Tuấn tự sát, đứa nhỏ Lee Donghyuck tuyệt vọng hỏi hắn một câu: "Anh, sao chúng mình lại sống như thế này."

Ngày Hoàng Nhân Tuấn cắt cổ tay rồi thả mình trong phòng tắm trăng sáng lập lờ, cả nguyên đêm đó chẳng có một mảng trăng nào tìm được để sưởi ấm cho tâm can cậu ta, cậu ta chết buốt lặng lẽ, cả bồn tắm nhuộm đỏ bởi một làn máu tanh. Ngày Lee Donghyuck treo dây thừng mà thắt cổ, đêm hôm đó trăng sáng vành vạch, cả trời đất không có một cơn gió này thổi qua, giống như ra sức hỏi đứa nhỏ đó chắc chắn hay không.

Mặt trăng ôm lấy hai đứa nhỏ vào lòng, cả một vùng thinh không tĩnh lặng cuối cùng cũng ru Lee Donghyuck và Hoàng Nhân Tuấn một giấc ngủ ngon.

Bọn họ chết ở hai ngày cạnh nhau, Lee Jeno sững sờ cảm thấy một nửa linh hồn của mình theo khói hương mờ mịt mà trầm lặng trút hết ra ngoài.

Lúc đó, Lee Jeno thật sự muốn tìm đến người phụ nữ này, khẳng khái dùng hết can đảm hỏi bà ta một câu "Rốt cục tâm can cô có bao nhiêu mục rữa ?"

Rốt cục tâm can cô có bao nhiêu mục rữa.

Tôi phải làm gì cho cô, tôi phải làm gì để cứu lấy tâm hồn cô.

Thế nhưng Lee Jeno nhìn trời nhìn đất, nhìn thấy cả bản thân suy sụp vỡ nát của mình trong gương cũng không vớt vát được một chút can đảm nào cả. Hắn bước qua phòng nhìn Na Jaemin lặng lẽ vùi mặt vào chăn ngủ một giấc thật sâu. Biết rằng một phần ít ỏi còn sót lại trong tâm hồn mình đều đặt lên cậu, cả phần đời còn lại của hắn chỉ biết chạy theo ánh sáng phảng phất từ ngọn lửa mà Na Jaemin đốt lên, bán sống bán chết mà giang tay bảo vệ ngọn lửa đó, để nó soi sáng cho cậu, để nó soi sáng cho cả hắn.

Ngày đó Hoàng Nhân Tuấn tự sát, Lee Jeno ở phòng Park Minji đến gần sáng, nghẹn một câu hỏi ở đầu lưỡi mãi mãi không có cách nào thốt ra được.

Hắn sợ, hắn thực sự sợ bà ta nói: "Tôi không thích ánh mắt của cậu nhìn Nhân Tuấn". Câu trả lời chân thực đến trần trụi đó hắn không thể nào chính tai mình nghe thấy được. Hắn sợ, hắn sợ tất cả thành một trách nhiệm to lớn đè nặng lên vai hắn. Khiến cả đời còn lại Hoàng Nhân Tuấn và Lee Donghyuck ở trong cơn mơ mộng ảo não của hắn đều không trọn vẹn xinh đẹp, đều mang theo tất cả oán trách mà nhắc lại câu nói cả hai đứa nhỏ từng nhiều lần nói với hắn. 'Anh Jeno, em thật sự rất thương anh.'

"Ở đây không có ai trong tâm là không có quỷ, bọn em chỉ biết bám lấy anh."

Tâm hắn không có quỷ, nhưng tâm hắn tạo ra quỷ. Tâm hắn mài lên một ngọn lửa để Park Minji hủy hoại hai đứa nhỏ hắn yêu như ruột thịt của mình. Tâm hắn dấy lên một ngọn đuốc nuốt chửng da thịt của Na Jaemin hắn yêu.

"Rốt cục cô đã phải trải qua những gì vậy ?" - Lee Jeno lách đầu khỏi bàn tay đang vuốt ve những lọn tóc mình, siết lấy Na Jaemin trong lồng ngực, đem một chút tâm tư còn có thể sót lại hôn lên mái tóc cậu ấy, mặc kệ ánh mắt người trước mặt tan ra trước mình - "Rốt cục thì phải trải qua những gì mới có thể tàn ác như vậy."

Park Minji ngẩn người nhìn hắn, giống như không chuẩn bị trước tình huống này, môi dưới bà hơi mở, cả nét mặt cũng tràn đầy bất ngờ. Bàn tay bà vươn ra giữa không trung, giống như muốn chạm lên người Lee Jeno, nhưng rồi cũng bất giác buông xuôi.

"Đây là hình phạt của cậu, cậu phản bội tôi."

"Ai nói tôi phản bội cô, tôi phản bội cô cái gì ?"

"Cậu phản bội tình cảm của chúng ta."

Tròng mắt của Lee Jeno ráo hoảnh hướng đến chỗ bà, nét cười đọng lại trên hàng môi sâu hoắm. Hắn cười bà ta, hắn cười bà ta đáng thương, hắn cười bà ta túng quẫn. Sau tất cả mọi thứ, khi thế gian của Lee Jeno vỡ vụn thành tàn tro xám xịt, tất cả những gì hắn giữ lại như bố thí cho người phụ nữ này chỉ là một nét cười đau đớn.

Hắn cười bà ta.

Cười bà ta mù quáng, ngu ngốc.

"Không hề." - Lee Jeno lắc đầu - "Tôi không hề phản bội cô."

"Vì tôi chưa bao giờ yêu cô hết."

Lời nói nhẹ bẫng như sương như gió cuối cùng cũng có thể đâm chết tâm tư một người đàn bà, giống như một tờ giấy mong manh lại là thứ vũ khí sắc nhọn cứa đến rỉ máu lớp da thịt cứng cáp.

Lee Jeno mỉm cười hài lòng nhìn sâu vào mắt Park Minji, hắn tiếp tục nói.

"Cô ép tôi ở bên cạnh cô, tôi trở thành thằng nô lệ giẻ rách túm lấy chân cô mà hầu hạ. Nhưng điều đó đâu có nghĩa là tôi yêu cô."

"Tôi nói cho cô Park một sự thật được không ?"

Park Minji có thể dùng một phần sự thật của mình khi bà hủy hoại những đứa trẻ để giam giữ linh hồn Lee Jeno, dùng sự thật bà ta vì yêu hắn đến đầu óc hỏng hóc để ép Lee Jeno ở bên cạnh mình chịu một phần trách nhiệm vốn chưa bao giờ là của hắn. Nhưng sự thật mà Lee Jeno trả về cho bà ta, không những là một tảng đá đè chết nặng tâm tư, mà còn là một lưỡi dao cả đời không ngừng cứa rách trái tim người đàn bà tội lỗi.

Người dùng tình cảm cực đoan để nắm giữ người khác, cũng phải nhận được sự thật đau đớn để tự hủy hoại chính mình. Tình yêu, suy cho cùng, chưa bao giờ là lý do thích đáng để bao biện cho tất cả mọi tội lỗi.

Trên đời có luật nhân quả, cho dù có cố gắng chối bỏ thế nào, chung quy thì nó vẫn sẽ đến.

"Tôi thà đem lòng yêu con chó dại chết cóng ngoài đường, chứ không thể yêu người đàn bà như cô."

[6]

Na Jaemin có thể bình an mà tỉnh dậy là điều diệu kỳ nhất mà Lee Jeno được đón nhận trong suốt mấy mươi năm qua. Thế nhưng lần đó Na Jaemin tỉnh lại, Lee Jeno ngỡ ngàng không thấy cậu rơi một giọt nước mắt sầu đau, toàn bộ quá trình hai người trầm mặc bên nhau Na Jaemin chỉ lặng im nhìn hắn chăm sóc cho cậu, không có thỉnh cầu, không có trách cứ, cứ im lặng như thế đón nhận tất cả.

Khi cậu khỏe lại đôi chút, những vết thương cũng bắt đầu lặn dần. Na Jaemin rốt cục cũng mở miệng nói chuyện với hắn.

Câu đầu tiên cậu nói với hắn trong hàng ấy ngày trôi qua, chính là:

"Anh Lee. Có thể làm tình với tôi được không ?"

Bàn tay Na Jaemin ấm áp chạm vào cổ tay lạnh lẽo của hắn. Jeno ngẩng đầu nhìn cậu, đưa tay vuốt ve hai gò má gầy gầy nhô cao.

"Anh Lee. Có thể làm tình với tôi được không ?"

Na Jaemin lặp lại câu nói vừa nãy, dáng vẻ thanh thuần dịu dàng mỉm cười nhìn hắn một hồi rất lâu. Ánh mắt lấp lánh, khuôn mặt rực rỡ sáng bừng. Tất cả những gì rạng ngời sắc xuân đều đậu lại trên khuôn mặt trẻ đẹp của cậu ca sĩ mà hắn đem lòng yêu thương.

Lee Jeno thẩn người nhìn bộ dạng của Na Jaemin khi cậu yêu cầu hắn làm tình với mình, thoạt nhiên lại nhớ đến dáng vẻ của cậu ấy lúc trên sân khấu, toàn bộ cơ thể đều phát ra sự ngây thơ thánh thiện, khiến người khác như rơi vào chiếc hố tình say đắm cậu cất công đào ra.

Hắn không từ chối cậu, cũng không gật đầu đồng ý, chỉ đặt Na Jaemin ngồi trên đùi, để cậu ấy vòng tay qua siết lấy cổ mình, dịu dàng ôn tồn đặt một nụ hôn lên khóe môi khô khốc của cậu. Nhẹ nhàng hôn xuống hõm vai thơm ngát mùi bạc hà, lại từ từ trượt nụ hôn lớp da thịt nơi ngực trái cậu, nơi mà trái tim cậu đang đập từng nhịp mãnh liệt vì hắn.

Tất cả mọi tâm tình của hắn đều đậu lên trên người cậu, như mọi lời yêu không thể nói bình thường được mà phải dùng cả cơ thể để khắc ghi nó vào ngóc ngách sâu nhất trong tâm hồn người đó. Lee Jeno cứ thế hôn Na Jaemin đến say đắm, gã giang hồ cứ như vậy mà đặt chân chu du vào thế giới rạng rỡ tươi đẹp của cậu ca sĩ mình yêu. Từng vết mút mát da thịt ửng đỏ, hắn xoa xoa tấm lưng trần bịn rịn mồ hôi của người kia, nói với Na Jaemin đang run rẩy áp đầu trên lồng ngực mình, nói rằng 'Để tôi hút đi hết tất cả độc tố trên người của em'.

Na Jaemin hân hoan đón nhận lời hắn, cậu ngửa đầu thở dốc, một tầng mồ hôi ẩm ướt nóng rây rẫy thoát ra trên trên từng kẽ tay hắn. Cả cơ thể nóng hầm hập, đọng lại thành một mảng đo đỏ trên từng lớp thịt da. Hắn cúi đầu hôn lên một vết thương trên còn rướm máu trên da thịt cậu, nhẹ nhàng liếm đi giọt máu còn vương trên cơ thể, nói rằng tổn thương của cậu hắn toàn bộ đều muốn nuốt vào người mình.

"Lee Jeno" - Ngón tay thanh mảnh của Na Jaemin vuốt ve từng kẽ tóc Lee Jeno, cậu nhìn sâu vào mắt hắn, điệu cười tự nhiên thân mật - "Tôi yêu anh."

"Em không có yêu tôi." - Lee Jeno tránh đi ánh mắt của Na Jaemin hướng về người mình, hắn cúi đầu, hôn dọc theo mạn sườn của cậu, hôn lên những vệt đỏ kẻ khác gây ra, nuốt lấy toàn bộ thương tổn mà cậu mang trên mình, nói khẽ với cậu - "Em thương hại tôi."

"Giống như lần đầu tiên em nói, em tội nghiệp tôi, tôi khốn khổ, tôi bần cùng."

"Người như em làm sao có thể yêu tôi chứ."

"Đúng ha" - Na Jaemin bật cười, xen lẫn những tiếng cười khàn khàn của mình với tiếng rên rỉ nỉ non, cậu đáp lại hắn - "Tôi tội nghiệp anh, tôi tội nghiệp tôi."

Lần này không trốn tránh nữa, Lee Jeno nhìn sâu vào tròng mắt của Na Jaemin. Hắn ngỡ ngàng phát hiện ánh mắt cậu mờ đục một tầng sương, chẳng hiểu sao hắn cảm thấy đôi mắt trong veo hắn say mê những tháng ngày hắn ở phòng trà năm đó đã hoàn toàn biến mất trong con người cậu. Jaemin của hắn, ngay lúc đó đã trả về cho Jeno một đáp án, rằng hắn đã thật sự phá hủy sự thuần khiết của cậu ấy như thế nào.

Tay Jeno bất giác buông thõng trên eo Jaemin. Mi mắt hắn chập chờn khép lại, Jeno nhớ đến lúc Jaemin ở trước mặt hắn, ánh mắt tan trên hắn, khảm một sự mạnh mẽ quyết liệt lên toàn bộ cơ thể hắn, nói với hắn "Tôi sẽ, không làm chuyện đó."

"Giết chết tôi cũng không làm chuyện đó."

Rồi hắn bàng hoàng nhận, tất cả sự thuần khiết của cậu ca sĩ phòng trà năm đó mà hắn ra sức nắm lấy, toàn bộ đã bị chính hắn phá hủy.

Đêm đen không trăng, những ngôi sao lập lờ trôi nổi trên nền trời thăm thẳm. Ánh đèn vàng nhợt phả từng luồng sáng mỏng tang trên khuôn mặt ửng đỏ của Na Jaemin, cậu cúi đầu, khóc rấm rứt trong lồng ngực hắn, bàn tay vỗ liên tục trên đôi vai gầy của Jeno.

"Tôi không yêu anh, tôi không yêu anh."

"Anh cũng không yêu tôi."


[7]


Lee Jeno tự sát vào một đêm trăng tròn vành vạch, lúc Jaemin tìm thấy hắn, thân xác hắn đã cứng đờ treo lơ lửng trên gốc cây sồi đại thụ ở bên cạnh phòng cậu.

Ánh trăng to lớn tỏa sáng xuống toàn bộ thế gian ưu phiền, ôm lấy cơ thể to lớn của Lee Jeno, như một người mẹ hiền dùng ánh sáng ấm áp và tiếng gió lao xao đó mà hòa thành một bài hát ru ru hắn một giấc ngủ yên vạn năm.

Cả đời Lee Jeno chạy đuổi theo sự đơn thuần của Na Jaemin, cuối cùng cũng chỉ bắt được một ánh mắt vẩn đục tan nát của cậu.

Na Jaemin tròng mắt ráo hoảnh tiến đến chỗ hắn, cậu không khóc, không hét, không gào. Giống hệt như cái ngày mà Park Minji cho người vấy bẩn cơ thể cậu, Jaemin cũng không phát ra một âm thanh nào, giữ cho môi mình cắn chặt đến bật máu, vừa run rẩy vì đau vừa mở to mắt nhìn bà ta chăm chăm.

Cậu chưa bao giờ sợ hãi cảm giác người khác vào ra bên trong mình, cậu cũng là đàn ông, cậu mạnh mẽ và gan lì hơn tất cả những gì người ta có thể nghĩ về cậu. Nếu trong toàn bộ cơ thể cậu đều là tinh dịch dơ bẩn của người khác, cậu cũng không sợ hãi. Toàn bộ quá trình đó cậu đều luyến tiếc một chuyện, đó là người đầu tiên chạm vào cậu không phải là Lee Jeno. Bởi vì hắn ta bảo bọc cậu quá kỹ lưỡng, người khác không chạm được vào cậu, hắn ta cũng không chạm vào cậu.

Lúc đó cậu rất muốn nói với ả đàn bà đó một câu, nói với bà ta 'Thấy chưa, anh ta là người đàn ông của tôi. Bà có giết chết tôi, anh ta vẫn là người đàn ông của tôi.'

Nhưng cuối cùng cậu cũng không thốt ra được câu đó, vì chính cậu cũng không biết được Lee Jeno có yêu mình hay không.

Dưới ánh trăng sáng bừng, Na Jaemin tiến từng bước chậm rãi dưới gốc sồi, nhẹ nhàng ôm lấy đôi chân của người đó, để sự lạnh lẽo buốt giá của anh ấy chạm vào cơ thể mình.

Rốt cục thì cậu cũng có câu trả lời cho mình.

Lee Jeno không yêu cậu.

Từ đầu tới cuối hắn ta chỉ là yêu sự thuần khiết mà cậu mang trên mình. Chỉ là yêu cái dáng vẻ năm mười bảy tuổi Lee Jeno vô tình tương tư, chỉ là yêu một chút sự trong sáng ngây thơ mà Na Jaemin từng có.

Anh ấy không yêu người đàn bà đó, anh ấy càng không yêu cậu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Na Jaemin áp sát vào một phần cơ thể Lee Jeno. Cậu ngả đầu bên cạnh hắn, âm thầm cảm nhận ánh sáng nhàn nhạt mà mặt trăng ban phát cho hai người bọn họ. Dịu dàng mỉm cười, mi mắt nhẹ nhàng khép lại, để một viễn cảnh đẹp như thơ chạy thẳng qua đầu óc mình, một viễn cảnh mà bất cứ giấc mộng đẹp nào cũng chưa bao giờ đánh bại được.

Mùa hè năm Na Jaemin mười bảy tuổi, cậu hát trên sân khấu, lén lút nhìn ánh mắt sáng bừng của Lee Jeno trao đến chỗ mình. Nhìn anh ấy vừa gật đầu theo nhịp bản tình ca mình hát vừa lẩm nhẩm hát theo. Nhìn anh ấy cười rạng ngời, xua tan hết bóng tối ẩn náu ở thế gian cậu đang tồn tại.

Từ lần đầu nhìn thấy người đàn ông đó, Na Jaemin liền mơ mộng cả đời này ở bên anh ta. Mơ mộng rồi mơ mộng về anh ta như thế suốt một thời gian dài. Đến kết cục của hai người bọn họ, khi thế giới trả về đáp án cho một đoạn tình cảm dở dở dang dang của cậu và hắn một mớ tàn tro sau đám lửa rừng rực, tất cả những gì Na Jaemin giữ lại được ở người đàn ông khuấy động tâm tư cậu cả tuổi mười bảy đó cũng chỉ là một giấc mộng hoang tàn.

Mùa hè năm mười bảy tuổi, Na Jaemin đứng trên sân khấu, nhìn người đàn ông cậu yêu bên dưới khán đài vui vẻ mua một bông hoa hồng, lén lút đặt một nụ hôn lên trên những cánh hoa rồi nhờ người khác chuyển cành hồng đó đến  chỗ cậu. Na Jaemin ngày hôm đó cầm bông hoa hồng đó say đắm ngắm nhìn, nhưng lại nhất định không đặt một nụ hôn nào lên nụ hoa, vì trong lòng cậu xác định rõ ràng sau này chính môi cậu sẽ áp chặt lên môi anh. Biến nụ hôn gián tiếp của hai người anh một thứ tình cảm quý báu cậu có thể giữ chặt lấy.

Cậu yêu anh ấy, cậu yêu anh ấy chết đi sống lại, cậu yêu anh ấy tâm chết tim lạnh.

Thế mà cuối cùng anh ấy cũng không thể yêu cậu.


[end.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co