Nen Duyen Lichaeng
Những tia nắng cuối cùng của ngày dài cũng đã trở về nhà. Thế là đêm đã xuống. Cánh đàn ông giờ này đã say bí tỉ hết thảy, Thái Anh từ sớm đã thay một bộ đồ khác, tóc đen dài xoã ngồi sẵn trên chiếc giường trong phòng tân hôn mà chờ Lệ Sa đến. Cuối cùng thì cánh cửa vốn khép lại đã lâu bây giờ lại có động tĩnh. Cô chậm rãi bước vào, tiếng guốc mộc cứ vậy mà lốc ca lốc cốc truyền đến. Làm nàng hồi hộp lại càng hồi hộp hơn gấp bội. Với dáng ngồi buông thỏng hai chân xuống mặt đất nhưng tay cứ nắm chặt đến ứa mồ hôi, đến nhìn cô cũng chẳng dám ngẩng mặt lên."Trời ơi, ăn... ăn bận... kiểu chi ngộ vậy? Muốn... dạy hư tui... hả?"Bỗng dưng Lệ Sa hoảng hốt cất lời, âm điệu nghe ra giống như là đang ngượng ngùng vô cùng. Nàng nhìn lại mình thì quả thật cũng phải đỏ mặt thật. Tận cùng bên trong là chiếc áo yếm màu trắng mỏng dính che được những chỗ cần che, ở ngoài chỉ khoác hờ hững một cái áo vải voan màu xanh ngọc, ở dưới là quần lụa phi bóng dài chấm đất, làm lộ gần hết làn da của nàng cho người kia thấy, nói chung là mặc cũng như không mặc."Thì mẹ... đưa tui... làm sao thì... tui bận vậy chớ bộ. Tui... đâu có... biết.""Mẹ này... kì cục quá. Tối ngủ... sương xuống lạnh thấy mồ... Thái Anh luôn. Để tui ra ngoải... pha miếng nước trà nóng... uống cho ấm người nghen."Mồm thì nói lạnh mà không biết trên trán ai đã lấm tấm những giọt mồ hôi rồi thì phải. Người có vợ nói cái gì cũng khác với cái mình đang cảm thấy cả."Thôi khỏi đi... tui ngủ được hết mà. Tại... tại tối nay có... Lệ Sa nằm kế bên tui mà."Nói ra được lời này thì Thái Anh cũng phải đấu tranh dữ lắm, hai đứa cứ vậy mà mặt đỏ như trái gấc, im lặng một lúc khá lâu. Bỗng sực nhớ lại lời mẹ Hảo dặn, nàng liền đứng dậy, rụt rè tiến tới đứng đối diện Lệ Sa, đưa tay lên cởi cúc áo của cô. Phải đến cái thứ ba thì cô mới kịp hoàn hồn mà la lối."Sao... sao tự nhiên cởi áo tui?""Thì mình là vợ chồng mà, mẹ dặn vợ chồng là phải vậy đó. Mà thiệt ra tui cũng hổng biết làm vậy chi nữa. Lỡ lạnh bịnh chết Lệ Sa rồi sao.""Đúng rồi, tui yếu nhớt hà, tối nay ở trần như mấy người là sáng mơi bịnh chết luôn.""Tui có mặc đồ chớ bộ. Ý mấy người là sao? Ý nói tui lẳng lơ như mấy đứa con gái bán hoa hả?"Thái Anh nghe nói vậy thì liền nhăn mặt lo âu. Nếu như cô nghĩ nàng như vậy thật thì thật sự không ổn. Sẽ mất điểm trong lòng cô lắm."Đâu có, Thái Anh bận vậy... nói thiệt là đẹp lắm. Tui cũng mê... mê nữa mà.""Vậy mơi mốt tui kêu mẹ chồng sắm thêm nhiều bộ giống vậy nữa nghen, đêm nào cũng mặc y chang vậy cho mấy người hổng bao giờ rời mắt luôn.""Ờ... hồi đó thì sao cũng được. Chớ theo tui rồi thì Thái Anh hứa đừng có mặc vậy cho ai thấy đó. Tui mà biết là... là... là tui bỏ... bỏ... ăn một ngày cho biết mặt.""Dạ, hiểu ời. Cái gì tui cũng nghe Lệ Sa hết á. Vậy mình đi ngủ lẹ lẹ đặng ngày mai tui còn thức sớm làm dâu nữa." Thái Anh chờ cô gật đầu đồng ý mới chậm rãi cởi cái áo voan treo lên móc, lúc này trên người nàng chỉ còn mỗi cái yếm và chiếc quần mỏng, cái gì nên che cũng dần thấp thoáng lộ ra hết. Lệ Sa dù đỏ mặt nhưng lại rất ngoan ngoãn leo lên giường, định nằm xuống lại giật mình hét lên."Cái... cái gì động đậy trong... mền vậy?"Nàng bây giờ mới sực nhớ ra, vội kéo chăn, ôm cái thứ mềm mềm đó lên mà đưa ra trước mặt cô."Là con của tụi mình đó, nó tên Lú Ì. Lệ Sa hổng nhớ sao?"Rõ ràng là con mèo màu xám lông dày mà lại nói là con của cô. Lệ Sa thắc mắc vô cùng liền nhăn mặt khó hiểu. Nhưng nhìn kĩ thì hình như cô đã từng gặp nó ở đâu rồi nhưng lại không thể nhớ ra."Thì đó, hôm bữa ai nắm tay tui làm cho tui có bầu mà giờ quên rồi sao? Nó là con của tụi mình đó. Sau này mấy người phải thương nó thiệt nhiều, lúc nào ăn thì nhớ cho con ăn, lúc nào ngủ thì ru con ngủ, phải nuôi cho béo ú như Lệ Sa thì tui mới chịu."Cô ngẫm nghĩ một hồi thì cũng chưa thể nào hiểu ra. Người mà đẻ ra mèo sao? Vô lý đến thế là cùng. Nhưng nhìn lại nàng chân thành đến vậy chắc không đến nỗi sẽ lừa cô đâu."Vậy nó kêu tui là gì mới được chớ. Nào giờ có nuôi mèo bao giờ đâu.""Thì là má Sa, tui là mẹ Thái Anh. Tụi mình kêu nó là Lú Ì hay mèo ú đều được.""Vậy ngày mơi tui dặn người làm đóng cho Lú Ì một cái lồng nhỏ, để hổng thôi lúc hai đứa mình ngủ nó quậy thì mệt à."Nàng gật gù đồng ý. Để con mèo chui rúc vào chăn nốt hôm nay thôi, ngày mai sẽ có chỗ ngủ riêng cho nó. Thế là cả hai nằm lại y như hồi nãy mà vào giấc.Thái Anh thấy cô đã yên vị, bèn dựa vào lồng ngực của đối phương mà gối đầu lên đó, tay đặt lên bụng người ta mà rờ rẫm khám phá. Đúng là ngủ thôi mà cũng dễ thương hết nấc, cái bụng đầy ắp đồ ăn cứ thế mà theo nhịp thở cử động lên xuống vô cùng đều đặn, miệng cứ chép chép mãi thôi. Vốn dĩ trước nay ngủ một mình sẽ có một cái gối ôm và một con gấu bự kế bên. Nhưng hôm nay đã lấy vợ nên mẹ đã dẹp hết tất cả. Theo thói quen lúc đang mớ ngủ, cô cứ vậy mà đưa vòng tay ấm áp của mình bao trọn tấm lưng lạnh lẽo của Thái Anh vào người. Có lẽ đây thực sự là một khởi đầu tốt đẹp. Đưa đôi mắt lên, trên bức tường đối diện đó chính là ảnh cưới của cô và nàng, họ trong ảnh thật hạnh phúc như họ của bây giờ.•Khi trời vẫn còn chưa sáng Thái Anh đã nhanh chóng thức dậy thật sớm. Hôm nay nàng mặc một cái áo ba bà màu hồng phấn, quần lụa đen. Đôi tai đeo cặp đôi bông sáng chói, cổ đeo dây chuyền vàng, ngón tay là chiếc nhẫn đính kim cương hôm qua Lệ Sa chính tay tặng, toàn bộ đều là vàng cưới cả thảy. Nàng tất bật trong bếp với Vú Sáu rất lâu mới bày ra một bàn thức ăn tươm tất trên bàn mà chờ cha mẹ và chị chồng đến ăn. Tranh thủ lúc bà Vú đang dọn chén dĩa thì nàng liền bưng một thau nước ấm và khăn về phòng đánh thức Lệ Sa."Nè, mau thức dậy đi, thức coi tui làm dâu cho cha mẹ mấy người nè."Nàng chỉ lay nhẹ có mấy cái mà cô đã mau chóng mở mắt ngồi dậy tỉnh lụi. Dụi dụi mắt một hồi mới nhớ là đã lấy vợ, đã vậy lại còn chu đáo vô cùng. Nàng lấy nước cho cô súc miệng, sau đó lại tận tay lau mặt cô bằng nước ấm thật ân cần. Cảm giác này cũng thích lắm chứ."Đồ của mấy người tui để soạn để sẵn ở đó rồi đó, thay xong ra ngoải ăn sáng nghen.""Hổng chịu, mẹ nói sau này có vợ là vợ làm cho hết mà. Thái Anh phải tự tay thay cho tui chớ."Đúng là lười biếng tới khó ưa, mỗi việc thay quần áo cũng chẳng chịu làm. Ỷ lại Thái Anh quá sẽ sinh hư cho mà coi.Nàng cứ thế mà thay đồ cho cô thật, cái gì cần thấy cũng thấy hết rồi. Hôm qua rõ ràng là còn mắc cỡ không cho nàng cởi áo mà. Chẳng lẽ sau một đêm cừu lại hoá sói nhanh vậy sao?"Đi thôi, đói lắm rồi. Lú Ì nằm đó đợi má Sa một chút, chừng nào ăn xong sẽ cho con một khúc xương ngậm nghen."Cô và nàng chẳng mấy chốc đã ra tới bàn ăn. Ở đó cha mẹ và chị hai đều ngồi sẵn dường như chỉ chờ hai người nữa thôi. Thái Anh thầm trách Lệ Sa sao mà chậm chạp quá, không biết lát nữa có bị la không đây."Thái Anh, con biết lỗi chưa?"Ông năm Xương chưa gì đã lên tiếng trước, giọng ông trầm, nghe rất nghiêm nghị càng làm nàng sợ hơn."Dạ... dạ con xin lỗi cả nhà. Bữa... đầu con... làm dâu mà tới trễ... mong cả nhà bỏ qua cho con.""Trời ơi, ý ổng là con chiều Lệ Sa quá nên ổng mới vậy đó. Cái gì mà mới ngày đầu mà con để nó trèo lên đầu lên cổ rồi, tự nhiên lại đi thay quần áo cho nó. Bộ nó hổng có tay có chân hay sao?"Bà năm thấy con dâu mình sợ hãi như vậy liền vui vẻ đỡ lời. Thì ra là chuyện này. Nhưng tại sao hai ông bà lại biết chứ?"Dạ tại con muốn làm vậy chớ hổng phải tại Lệ Sa đâu. Đó là bổn phận của con.""Thôi, em lên ghế ngồi dùng bữa đi. Còn mày nữa, chỉ biết ăn hiếp em dâu tao là giỏi."Trân Ni cũng sốt ruột, vội dắt Thái Anh ngồi kế bên mình, không quên gõ đầu Lệ Sa một cái bóc ra uy. Cô ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra trong nhà mình, đứng đó một lúc như trời trồng."Tối qua ngủ êm không con? Lệ Sa nó có trồi đạp gì con không? Nếu có thì nói mẹ để mẹ la nó." "Dạ hổng có, Lệ Sa ngủ ngoan lắm thưa mẹ."Thì phải rồi, đêm qua cô bận ôm vợ rồi thì có đâu mà ngủ quậy như thường lệ."Hôm qua chị hai hổng qua bển coi hai đứa làm lễ 'Vu Quy' được là tại chị bận ở lại đây đặng lo 'Tân Hôn' dùm cha mẹ lúc vắng mặt. Thái Anh đừng có buồn chị nghen.""Dạ em cảm ơn hai hổng hết, nhờ hai mà em với Lệ Sa mới có lễ 'Tân Hôn' êm xuôi như vậy. Em cảm ơn hai nhiều lắm."Hai chị em họ dường như đã cho Lệ Sa ra rìa rồi thì phải, nói cười với nhau rất ăn ý. Lúc cô định chêm thêm vài câu thì lại bị ngó lơ. Kì cục quá chừng."Mà vàng cưới cha mẹ cho con sao không đeo hết đi con? Đeo đi lỡ rớt mất mẹ cho thêm, con đừng có lo.""Dạ hổng phải con sợ mất, tại cỡ này trộm cướp dữ quá nên con sợ tụi nó dòm ngó thì nguy hiểm chớ hổng gì đó mẹ."Bà năm nghe vậy cũng gật gù đồng ý. Vàng mất thì cho lại được chứ con dâu bà lỡ có mệnh hệ gì thì khổ nữa."Thôi cả nhà ăn đi, để coi tài nấu nướng con dâu tui ra sao nghen."Ông năm nhìn bàn đồ ăn từ nãy tới giờ cũng đói con mắt lắm rồi. Cuối cùng mới đủ người nên ông cũng nhanh chóng cầm đũa lên mà ăn."Ui, canh chua ngon quá. Ai dạy em nấu vậy?""Dạ, mẹ em dạy em nấu đó hai. Thiệt ra trên bàn này em chỉ biết nấu cá kho tộ với canh chua cá lóc thôi, còn lại là Vú Sáu mần hết đó hai.""Tưởng gì, nhà mình của ăn của để không hết. Ba cái việc nấu nướng này vui thì con làm còn buồn thì mặc thây cha nó để cho người ở người ta mần, cần chi động móng tay mà con lo không biết nấu ăn. Như chị hai bây đó, mày hỏi nó coi biết nấu nồi cơm trắng không."Có bà mẹ chồng thế này quả thật nhiều cô cầu trăm năm còn chưa có, Thái Anh về đây khỏi lo làm dâu là khoẻ cái thân rồi. Cực cái là làm vợ cho cái con người kia thôi."Chút xíu nữa cha cho tiền, hai đứa đưa nhau đi đâu đó chơi thì đi. Công chuyện nhà có người làm hết rồi, Thái Anh mà đòi về sớm là cha bỏ đói Lệ Sa đó à."Tự nhiên lại bị đem ra làm vật uy hiếp. Ghét dễ sợ, ăn cơm mà cũng hổng yên với cái nhà này nữa. Tức quá cô liền gắp hai khứa cá kho bỏ vào chén, ăn ngấu nghiến cho bỏ ghét.Nàng thấy vậy lại càng vui hơn, chỉ mong được như thế này mãi mãi là đủ lắm rồi.----Tương tác, cmt cảm nhận với mình để sớm có chap mới nha mấy bạn. Bye!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co