Ngoc Ngan 5 Nam Cho Mot Loi To Tinh
Kể từ ngày hôm đó, tôi không còn đến tìm nàng, cũng chẳng còn ghé con phố một lần nào nữa.Gấp lại những kỉ niệm, những hồi ức, tôi xếp nàng vào trong ngăn tủ của kí ức. Sẽ không hận thù, không ghét bỏ, chỉ là tạm lãng quên nhau, để cho nhau một lối đi riêng...Ừ, chỉ là tạm quên thôi, bởi vì tôi luôn nuôi hi vọng, một ngày nào đó, sẽ lại được trở về cạnh nàng, bên cạnh nàng với tư cách một người bạn như thuở trước. Dẫu cho tôi biết, hi vọng này mong manh biết nhường nào...***Hai năm trôi qua, tôi sống một cuộc sống nhàn nhạt và vô nghĩa. Mỗi tối tôi đều đến quán bar quen thuộc để nhâm nhi vài cốc bia, đôi khi thì đốt lên một điếu thuốc đắng để quên sầu.Hiện tại tôi đã là sinh viên năm ba, tương lai và ước mơ phía trước, tôi vẫn luôn miệt mài theo đuổi. Chỉ là lắm lúc, tôi cũng cần một thú vui cho riêng mình, để thôi không nhớ nhung về nàng nữa...À, từ khi đặt chân bước vào cánh cổng đại học, tôi cũng đã học được cách sống tự lập, bắt đầu từ việc dọn ra ở riêng, cho đến việc nỗ lực làm thêm để trải nghiệm và kiếm chút tiền để tự trang trãi cho cuộc sống sau này.Căn trọ tôi ở, cư ngụ trên con đường làng không tên, nó là một con phố nhỏ và ngắn. Chỉ cần đi bọc ra phía sau vài trăm mét là đến trường đại học tôi đang theo học.Chủ nhà cũng là sinh viên của trường D, tên Khánh My. Tôi hai mươi mốt thì nhỏ cũng đã hai mươi. Tuy nhỏ hơn tôi một tuổi nhưng nhỏ chẳng thèm nể nang ai cả.Tính tình ngang ngược, ương bướng lại rất cố chấp, nói quát là quát, nói mắng là mắng, lắm lúc còn hay dọa đuổi tôi ra khỏi nhà nếu tôi không chiều theo ý nhỏ. Nếu không phải vì nơi này gần trường, giá cả lại rẻ, tôi cũng chẳng cần phải mặt dày nài nỉ nhỏ cho ở lại.Cùng trọ chung với tôi là một cô nàng điềm đạm, tên thật là Min. Cùng là sinh viên năm ba mà trông cô trưởng thành hơn tôi rất nhiều. Tính tình cẩn thận, suy nghĩ nghiêm túc, ăn nói đường hoàng, ít khi mở miệng trừ những lúc cần thiết.Trong mắt tôi, cô là một bà cụ đội lốt thanh niên, nhưng trong mắt mọi người xung quanh, cô như là một "soái tỷ" bước ra từ truyện ngôn tình vậy. Cô tỏa sáng bao nhiêu thì ắt hẳn, tôi lu mờ bấy nhiêu...***"Áaaaaa. Tại sao lại có nguyên chùm tóc dính trên tường thế nàyyyy!!!"- Giọng của Khánh Vân vang ầm lên trong nhà vệ sinh. Cái bệnh sạch sẽ lại chuẩn bị tái phát.Tôi và cô, giả vờ không nghe thấy. Tiếp tục công việc riêng của mình."THÚY NGÂN! Vào đây ngay!"- Nhỏ to tiếng ra lệnh. Lại nữa rồi, chuyện gì cũng vậy. Hễ có biến là đều lôi tên tôi ra mà nhờ vả.Trách tôi xui hay là do số phận nghiệt ngã, khi đã lầm chân lỡ bước vào cái chốn quái quỷ này.Tôi thở hắt ra, quẳng chiếc điện thoại lên ghế, uể oải tiến về phía phòng tắm."Tóc ở đâu? Hốt dùm cho."- Vừa nói tôi vừa gõ cửa vài cái.Nhỏ vô tư mở cửa. Hối thúc tôi vội vã bước vào giúp đỡ. Nhưng vừa mới đặt chân bước vào, chùm tóc thì tôi chưa kịp tìm thấy, đã thấy ngay một cơ thể nóng bỏng lõα lồ ngay trước mắt.Từng đường cong đều hoàn hảo như tạc tượng. Dẫu biết là những gì nhỏ có, tôi đều có, nhưng sao vẫn không thể ngăn một luồng khí nóng ran chạy dọc cơ thể."Trời ơi. Muốn làm mù con mắt của tôi à?"- Tôi la toáng lên, vội lấy tay che mắt.Khánh Vân không những không bận quần áo vào, mà còn vô tư đứng cười khúc khích."Ây da. Con gái với nhau cả mà. Ngại gì không biết."- Nhỏ vỗ lấy vai tôi, cười đến không ngớt."Nhanh nhanh hốt dùm chùm tóc đi. Ở đó che che gì nữa. Khoái muốn chết mà bày đặt."Tôi trong phút chốc á khẩu. Phải mất đến một lúc rất lâu sau, mới có thể cất lời."Mặc đồ vào giùm trước đi."- Tôi vẫn lấy tay che kín đôi mắt.Thấy vẻ mặt tôi nghiêm túc quá đỗi, nhỏ liền ngưng đùa, tủm tỉm cười, quấn vội tấm khăn che lấy toàn thân. Lúc này tôi mới từ từ mở mắt, giúp nàng hốt lấy chùm tóc đen nhỏm trên tường.Cùng lúc đó, giọng của cô từ phòng khách gọi vọng vào."Hai người tắm xong chưa? Có người muốn thuê phòng đây. Là gái xinh đấy."- Min chậm rãi lên tiếng, chất giọng đều đều như thường ngày."Gái xinh?"- Mắt tôi chợt sáng rực."Thuê phòng?"- Khánh My mừng rỡ reo lên.Và không hẹn, mà cả hai cùng đá tung cánh cửa mà bước ra. Tranh giành chen lấn nhau qua cánh cửa phòng tắm chật hẹp."Chào mừng bạn đế..."- Tay tôi dang rộng thay cho một sự đón tiếp nồng nhiệt.Nhưng chỉ mới được nửa câu, tôi buộc phải khựng lại. Hai cánh tay vẫn giơ cao trong không trung, lơ lửng. Có nằm mơ cũng không thể ngờ, người đứng trước mặt tôi ngay lúc này lại chính là..."Lan Ngọc?..."- Không giấu nổi vẻ bất ngờ, tôi thốt lên."Thúy Ngân?"- Cũng như tôi, đôi mắt nàng tròn vo nhìn tôi chăm chú.Có những chuyện trên đời đôi khi thật kì lạ. Những lúc bạn hy vọng nhiều bao nhiêu, thì ắt hẳn sẽ thất vọng nhiều bấy nhiêu.Nhưng đến lúc bạn đã thật sự muốn từ bỏ, thì bỗng dưng điều mà bạn ao ước khi xưa lại bất chợt trở về..."Ô? Hai người quen biết nhau à? Haha thế thì tốt quá. Nào nào ngồi xuống đây ta cùng nhâm nhi ít trà."- Khánh My niềm nở giúp nàng xách vội những túi xách lỉnh kỉnh trên tay. Ép kéo nàng ngồi xuống."Khánh My, tôi nghĩ cô nên lên thay một bộ y phục đường hoàng thì tốt hơn."- Min đẩy nhẹ gọng kính, mặt mày nhăn lại tỏ vẻ không hài lòng.Lúc này, nhỏ mới bất giác nhìn xuống. Nhận ra nhỏ chỉ đang khoác trên mình một tấm khăn quấn ngang người."À hì hì... Cùng là con gái mà. Không sao đâu."Nhỏ cười trừ cho qua. Rồi đôi môi định nói thêm gì đó, nhưng đã bị Lan Ngọc chặn lại."Xin lỗi... Đột nhiên mình không muốn thuê nữa... Mình... mình đi trước."- Nàng né tránh ánh mắt tôi, vội vã chạy đi, để lại phía sau bao nhiêu gương mặt đang ngơ ngác.Chỉ có nàng hiểu và tôi hiểu...Tôi chôn chân rất lâu, trong đầu mông lung rất nhiều suy nghĩ. Nếu như nàng đang thật sự cần nơi để trọ, thì thiết nghĩ, không nên vì chuyện riêng tư mà đánh mất đi cơ hội sở hữu nơi ở vừa tốt, giá lại vừa rẻ thế này.
Nghĩ đoạn, tôi quyết định đuổi theo bước chân nàng."Lan Ngọc..."- Tôi gọi lớn để ngăn không cho nàng bước tiếp.Nghe thấy tiếng tôi gọi vọng từ phía sau, nàng dừng chân. Chậm rãi quay đầu nhìn lại.Vẫn là Lan Ngọc của ngày nào. Từ đôi mắt cho đến khuôn miệng xinh xắn, từ mái tóc cho đến đôi bờ vai gầy gò, từng đường nét trên gương mặt ấy đều gợi lên trong tôi một sự thân thuộc quá đỗi.Tôi nhớ nàng quá, thật sự rất nhớ nàng, ngay lúc này, chỉ muốn chạy đến ôm chầm lấy nàng trong vòng tay, như thuở ấy... Thế nhưng, khi nhìn lại, đối mặt với thực tại, bất giác nhận ra, mọi thứ đã khác..."Hai năm không gặp. Bạn vẫn không thay đổi gì."- Tôi cười, chủ động mở ra cuộc trò chuyện. Lòng bồi hồi nhung nhớ về một thời đã qua.Nàng chậm rãi tiến về phía tôi đang đứng. Khẽ khàng vén lấy mái tóc, mỉm cười nhìn tôi. Đôi gò má bỗng chốc ửng hồng trong cái nắng chói chang của thành phố. Nàng trong tôi, vẫn là một thiên thần giáng trần."Bạn cũng vậy."- Nàng đáp gọn, cắn nhẹ lấy vành môi, rồi lặng đi...Lan Ngọc của hai năm về trước đâu rồi? Người con gái năm nào đã cùng tôi luyên thuyên biết bao chuyện. Kể cho tôi nghe biết bao điều trong cuộc sống. Giữa chúng tôi, chưa bao giờ cuộc trò chuyện lại có điểm dừng. Nhưng hôm nay lại khác...Khoảng cách và thời gian đúng thật là thứ vũ khí giết người vô cùng lợi hại. Thật không ngờ, khi đứng trước nàng, sẽ có ngày tôi lại phải lặng đi trong ngại ngùng như thế này...".......""......."Chúng tôi lặng thinh nhìn nhau một lúc rất lâu, rất lâu..."Không còn gì nữa... Thì mình... về nhé."- Nàng ấp úng tuôn lời. Tay cứ vuốt ve lấy mái tóc, biểu hiện không mấy tự nhiên."Căn nhà này, vừa sạch, vừa rẻ lại yên tĩnh. Bạn thuê đi. Nếu không muốn nhìn thấy mình. Mình có thể dọn đi."- Tôi cười nhẹ, nụ cười buồn tênh. Quá khứ, tôi vẫn chưa tài nào quên được."......""Vậy nhé. Bạn vào đi."- Tôi quắt tay ra hiệu bảo nàng bước vào."Mình sẽ dọn đi."- Sau đó cố nặn ra một nụ cười tươi, ám chỉ rằng bản thân đang ổn.Nàng vẫn một mực chôn chân tại chỗ, chậm rãi buông lời..."Xin... lỗi... Lẽ ra mình không nên tránh mặt bạn."".........""Nếu duyên số đã cho chúng ta gặp lại. Thì tại sao phải nhất quyết phá vỡ nó chứ?"Cảm thấy chưa mấy hiểu lời nói ấy. Tôi nheo mắt, khẽ nghiêng mái đầu tỏ vẻ khó hiểu."Ý bạn là....?""Ý mình là...mình sẽ dọn vào. Và bạn cũng không cần phải dọn ra."- Nàng dứt khoát buông ra quyết định cuối cùng.Sau cùng, chúng tôi cùng lặng đi, tôi nhìn nàng, nàng nhìn tôi, hai chúng tôi nhìn nhau giữa cái nắng trưa gay gắt.Và, lại một cuộc sống mới bắt đầu...___
Đã là duyên thì làm sao tránh được
Nghĩ đoạn, tôi quyết định đuổi theo bước chân nàng."Lan Ngọc..."- Tôi gọi lớn để ngăn không cho nàng bước tiếp.Nghe thấy tiếng tôi gọi vọng từ phía sau, nàng dừng chân. Chậm rãi quay đầu nhìn lại.Vẫn là Lan Ngọc của ngày nào. Từ đôi mắt cho đến khuôn miệng xinh xắn, từ mái tóc cho đến đôi bờ vai gầy gò, từng đường nét trên gương mặt ấy đều gợi lên trong tôi một sự thân thuộc quá đỗi.Tôi nhớ nàng quá, thật sự rất nhớ nàng, ngay lúc này, chỉ muốn chạy đến ôm chầm lấy nàng trong vòng tay, như thuở ấy... Thế nhưng, khi nhìn lại, đối mặt với thực tại, bất giác nhận ra, mọi thứ đã khác..."Hai năm không gặp. Bạn vẫn không thay đổi gì."- Tôi cười, chủ động mở ra cuộc trò chuyện. Lòng bồi hồi nhung nhớ về một thời đã qua.Nàng chậm rãi tiến về phía tôi đang đứng. Khẽ khàng vén lấy mái tóc, mỉm cười nhìn tôi. Đôi gò má bỗng chốc ửng hồng trong cái nắng chói chang của thành phố. Nàng trong tôi, vẫn là một thiên thần giáng trần."Bạn cũng vậy."- Nàng đáp gọn, cắn nhẹ lấy vành môi, rồi lặng đi...Lan Ngọc của hai năm về trước đâu rồi? Người con gái năm nào đã cùng tôi luyên thuyên biết bao chuyện. Kể cho tôi nghe biết bao điều trong cuộc sống. Giữa chúng tôi, chưa bao giờ cuộc trò chuyện lại có điểm dừng. Nhưng hôm nay lại khác...Khoảng cách và thời gian đúng thật là thứ vũ khí giết người vô cùng lợi hại. Thật không ngờ, khi đứng trước nàng, sẽ có ngày tôi lại phải lặng đi trong ngại ngùng như thế này...".......""......."Chúng tôi lặng thinh nhìn nhau một lúc rất lâu, rất lâu..."Không còn gì nữa... Thì mình... về nhé."- Nàng ấp úng tuôn lời. Tay cứ vuốt ve lấy mái tóc, biểu hiện không mấy tự nhiên."Căn nhà này, vừa sạch, vừa rẻ lại yên tĩnh. Bạn thuê đi. Nếu không muốn nhìn thấy mình. Mình có thể dọn đi."- Tôi cười nhẹ, nụ cười buồn tênh. Quá khứ, tôi vẫn chưa tài nào quên được."......""Vậy nhé. Bạn vào đi."- Tôi quắt tay ra hiệu bảo nàng bước vào."Mình sẽ dọn đi."- Sau đó cố nặn ra một nụ cười tươi, ám chỉ rằng bản thân đang ổn.Nàng vẫn một mực chôn chân tại chỗ, chậm rãi buông lời..."Xin... lỗi... Lẽ ra mình không nên tránh mặt bạn."".........""Nếu duyên số đã cho chúng ta gặp lại. Thì tại sao phải nhất quyết phá vỡ nó chứ?"Cảm thấy chưa mấy hiểu lời nói ấy. Tôi nheo mắt, khẽ nghiêng mái đầu tỏ vẻ khó hiểu."Ý bạn là....?""Ý mình là...mình sẽ dọn vào. Và bạn cũng không cần phải dọn ra."- Nàng dứt khoát buông ra quyết định cuối cùng.Sau cùng, chúng tôi cùng lặng đi, tôi nhìn nàng, nàng nhìn tôi, hai chúng tôi nhìn nhau giữa cái nắng trưa gay gắt.Và, lại một cuộc sống mới bắt đầu...___
Đã là duyên thì làm sao tránh được
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co