Nguoc Ai Chi Luyen
Chương 56Trương Phong Dương cảm thấy sự tự chủ của mình sắp bị tiểu yêu tinh mê người này đánh tan, không do dự, hắn vội vàng ôm lấy thân thể mền mại như nước của Tôn Ngữ đặt xuống dưới thân.Lúc này, không gian thật yên tĩnh, cửa sổ đang mở , "Xào xạc, xào xạc, xào xạc..." Âm thanh của biển không ngừng truyền vào trong tai Trương Phong Dương, hết thảy đều rất lãng mạn, nhưng tình hình thực tế thì, Trương Phong Dương nhìn người dưới thân đang bị mê muội, không có ý thức tự chủ của mình, theo bản năng Tôn Ngữ thở hổn hển , thân thể hắn nóng lên, người hắn như nhũn ra, nhưng hắn vẫn vặn vẹo thân mình nỉ non , nhìn cảnh này Trương Phong Dương biết xuân dược trong chiếc bánh ga-tô mà mình cho hắn ăn đang bắt đầu phát tác...Trương Phong Dương ôm chặt Tôn Ngữ, lấy ngón tay đã phủ một ít chất nhầy màu trắng còn sót lại, nhẹ nhàng thăm dò vào phía huyệt động nho nhỏ tựa như nụ hoa đang cuộn chặt lại của Tôn Ngữ.Dùng đầu lưỡi liếm hai hạt đậu hồng nhạt nho nhỏ mẫn cảm trên ngực Tôn Ngữ, không ngừng lấy tay vuốt ve da thịt mềm mại nhẵn nhụi, muốn làm giảm bớt sự lo lắng và bất an của hắn.Trương Phong Dương kiên nhẫn khuyếch trướng cho Tôn Ngữ, hắn lấy hai ngón tay kiên nhẫn mở rộng, chờ Tôn Ngữ chậm rãi thích ứng , sau đó hắn rút ngón tay ra, rồi từng chút ,từng chút một đem vật thể cực nóng của mình dung nhậpvào thánh địa mềm mại như nước kia của Tôn Ngữ...Giờ phút này, ý thức của Tôn Ngữ trở nên mê muội , phát ra âm thanh rên rỉ đứt quãng kháng cự "Ân, không được, thật đáng sợ... Ta còn có đứa nhỏ", không biết từ khi nào, âm thanh kháng cự của Tôn Ngữ chuyển biến thành tiếng thở dốc ngọt ngào.Trương Phong Dương sợ hãi làm tổn thương bụng của Tôn Ngữ, hắn cho Tôn Ngữ nằm nghiêng, hai tay ôm bụng của Tôn Ngữ, vùi đầu vào sau gáy Tôn Ngữ, cảm thụ hạnh phúc đến cực hạn mà hắn không thể nào diễn tả được bằng lời..."Đại thúc, sờ ngươi thật thoải mái a" hiện tại toàn thân Trương Phong Dương đều tràn ngập hưng phấn."Ngô, ân, ân..." Trương Phong Dương vuốt ve thân thể mẫn cảm đến cực điểm củaTôn Ngữ, khiếnTôn Ngữ nhịn không được giật mình."Đại thúc! Đau không? Thoải mái chứ" Trương Phong Dương nhìn đôi mắt đã mê man của người dưới thân, hắn dừng động tác của mình lại chờ Tôn Ngữ thích ứng hắn, sau đó ân cần hỏi . "Ân... !"Khi nghe tiếng kêu rên âm thầm của Tôn Ngữ, Trương Phong Dương chậm rãi va chạm lên.Trương Phong Dương nhìn đôi môi bởi vì động tình mà trở nên đỏ tươi của Tôn Ngữ, hắn cúi đầu xuống thâm tình hôn lên nó, ra sức càn quấy cái lưỡi đinh hương của Tôn Ngữ, hắn cảm nhận được người dưới thân đang run rẩy, căng thẳng ."A... Ân... Ân!" Theo sự va chạm dịu dàng của Trương Phong Dương, Tôn Ngữ ôm bả vai rộng lớn của Trương Phong Dương mà di chuyển thắt lưng theo sự va chạm của hắn, cảm thấy khó nhịn hừ nhẹ, thở dốc... Sự va chạm của Trương Phong Dương khiến cho hắn cảm thấy thẹn cùng thống khổ, nhưng hắn lại mê muội cảm giác sung sướng mà Trương Phong Dương mang lại cho thân thể của hắn.Da thịt cùng da thịt ma xát làm cho Trương Phong Dương cùng Tôn Ngữ càng thoải mái hơn, hai người đã bị dục vọng nguyên thủy cắn nuốt, ai cũng không có ý muốn dừng lại, Trương Phong Dương sợ thắt lưng của Tôn Ngữ sẽ bị mỏi, nên hắn dùng đầu gối chống đỡ cho thắt lưng của Tôn Ngữ, khiến cho Tôn Ngữ càng thêm ý loạn tình mê (=càng thêm mê loạn đấy ạ) , hai tay ôm chặt thắt lưng của Trương Phong Dương, đầu tựa vào cổ Trương Phong Dương không ngừng ma xát, nhất thời khiến cảm giác phóng túng sa đọa trở nên rõ ràng hơn, sự kích thích của các giác quan cùng sự mẫn cảm đang không ngừng nhân lên, giác quan cùng thân thể tiếp xúc càng trở nên thân mật hơn, sâu đến không lường được."Đại thúc....Đây là cội nguồn của sự thoải mái sao?" Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ ở dưới thân mình, đang ý loạn tình mê đến không kềm chế được, hắn biết đây là nơi khiến cho Tôn Ngữ động tình, khi nói xong hắn liền không ngừng va chạm vào vị trí mẫn cảm nho nhỏ nhô ra ở trong thân thể Tôn Ngữ, hắn dùng thân thể của mình, mở ra cánh cửa khoái lạc của Tôn Ngữ."Đại thúc ngươi thoải mái không? Đại thúc bộ dạng động tình của ngươi đẹp quá!" Trương Phong Dương gỡ bàn tay đang che cái miệng ngọt ngào cố đè nén âm thanh mê người của Tôn Ngữ, ách cổ họng nói; "Đại thúc có khoái cảm thì ngươi cứ việc kêu lên, không cần đè nén mình, ta muốn nghe âm thanh xinh đẹp động lòng người của tiểu đại thúc.""A! Ân..." Tôn Ngữ kiềm chế không được thở hổn hển, ngọt ngào nỉ non , âm thanh thở dốc tinh tế tựa như con mèo nhỏ đang kêu, cùng với tiếng hạt cát đang rơi vào trong nước biển ở bên ngoài cửa sổ, Trương Phong Dương nhắm mắt lại, không ngừng đi sâu vào bên trong , bên tai văng vẳng tiếng sóng biển lăn tăn, hết thảy mọi thứ này đều làm cho Trương Phong Dương động tình, quên mình, giống như trong lúc này trời đất chỉ còn lại có mình và Tôn Ngữ, cùng với hương vị mằn mặn của nước biển và âm thanh chọc người "Sàn sạt "của các hạt cát đang va vào nhau trong gió...Lúc sau, mặt trời đã lặn, giờ khắc này, giờ phút này tất cả mọi thứ đều trở nên mờ mịt mông lung, toàn bộ cảnh sắc của căn phòng như được bao trùm bởi một lớp cát mỏng khiến mọi thứ đều trở nên mơ hồ không rõ, hết thảy mọi thứ đều say đắm trong lớp sương mù lừa gạt, đen tối, xung quanh có âm thanh kiều mị thở dốc cùng tiếng thân thể hung mãnh va chạm vào nhau, nhưng mọi thứ lại giao hòa với nhau, chỉ còn lại sự trao đổi khoái cảm cùng cảm giác hưng phấn của thân thể với thân thể, lúc này mọi tình cảm đều không thể diễn tả được bằng lời... Tiếng thở dốc nho nhỏ của Tôn Ngữ dường như đi sâu vào trong trái tim của Trương Phong Dương , làm cho lý trí của hắn dần dần bị phá hủy, động tác cũng dần dần trở nên cuồng dã. Tôn Ngữ vặn vẹo thân thể, dùng tiếng thở dốc dồn dập để diễn tả cảm giác của thân thể hắn lúc này.Tôn Ngữ cảm thấy bụng di chuyển , Trương Phong Dương động tác càng ngày càng dũng mãnh làm cho Tôn Ngữ không tiếp thụ được, cảm thấy vật thể ở trong thân thể đau đớn "Đau, bụng... Thật là đau quá, bên trong... Bên trong muốn hỏng mất, dừng lại, hình như đụng vào tiểu yêu quái ở trong bụng !""Ân! Cái gì tiểu yêu quái?" Trương Phong Dương ngừng lại, nhìn Tôn Ngữ đầy cưng chiều chìm đắm."Chính là đứa nhỏ trong bụng ta a!""Đại thúc ngươi thật xấu! Bảo bảo của chúng ta làm sao có thể gọi là tiểu yêu quái được chứ, nhưng mà đại thúc thích gọi bọn nó là tiểu yêu quái, ta cũng sẽ gọi bọn nó là tiểu yêu quái!"Trương Phong Dương hôn môi Tôn Ngữ, an ủi nói: "Đại thúc yên tâm đi, ta sẽ không thương tổn đến ngươi cùng tiểu yêu quái đâu'' Trương Phong Dương dịu dàng hôn, chậm rãi di chuyển thân thể.Nhìn Tôn Ngữ ở dưới thân của mình run rẩy rên rỉ thở dốc, khuôn mặt kia đang kiềm chế sự sung sướng, nhưng mà ở trên mặt vẫn còn lộ ra một tia động tình vui thích, sự động tình này tựa như một nụ hoa sen trắng thanh nhã xinh đẹp, đột nhiên nhuộm trên mình một màu đỏ tươi xinh đẹp, khiến nó trở thành một đóa hồng đỏ đẹp đẽ mê người, nó khiến cho Trương Phong Dương quên đi hết thảy! Quên toàn bộ mọi thứ, quên ca ca, quên thống khổ, trước mắt chỉ có bộ dạng động tình thẹn thùng đầy mị hoặc của Tôn Ngữ , hắn cảm thấy thân thể của Tôn Ngữ đang vì mình mà nở rộ.Trương Phong Dương cảm thấy, đây mới thật sự là hoan ái! Sự hoan ái không chỉ có một mình, mình đơn phương hưởng lạc, cưỡng ép cùng đoạt lấy, mà là sự hòa hợp thân thể của lẫn nhau, cùng sự dung hợp của linh hồn, mọi thứ phải hoà hợp, trở thành thân thể cùng thân thể trao đổi hạnh phúc, sau đó là hai linh hồn hòa quyện vào với nhau...Đúng vậy, đây chính là hoan ái, Trương Phong Dương chưa từng phát hiện, cảm giác khi kết hợp lại có thể khiến người ta mất hồn đoạt phách. Giống như tiến vào không chỉ là một khối thân thể, mình hiện tại gần như khai phá được thân thể của Tôn Ngữ, tiếp xúc đến nội tâm của hắn, tìm tòi nghiên cứu linh hồn hắn, lắng nghe tiếng thở gấp nức nở của hắn, giống như mình và Tôn Ngữ đang dùng thân thể để cùng linh hồn trao đổi với nhau, hắn quên mình mà công kích tới, mạnh mẽ luật động.Trương Phong Dương quên đi mọi thứ mà kích động đong đưa ,thời điểm cao trào thay nhau nổi lên, hắn cũng không nhịn được phát ra tiếng kêu kích tình cùng Tôn Ngữ.Tại giây phút cao trào đó, Trương Phong Dương cảm thấy như khoảnh khắc bắn pháo hoa lên trời, pháo hoa văng khắp nơi, phóng túng hạnh phúc.Sau đó, hắn mới phát hiện cả người mình toàn thân đổ mồ hôi, Tôn Ngữ ở dưới thân, cũng đổ mồ hôi đầm đìa, đang thở hổn hển, ánh mắt đầy mị hoặc đang nhìn mình. Ánh mắt kia câu hồn mê hoặc, yêu mị động lòng người, rung động tâm hồn...Trong lúc nhất thời Trương Phong Dương lại ngây ngốc, nhu tình hôn toàn thân Tôn Ngữ, ngậm lấy ngón tay trắng noãn của Tôn Ngữ , muốn...muốn cả đời này, mình ở cùng với nam nhân mà mình yêu đến cực độ điên cuồng. Nhu tình nói một câu thật lòng: "Đại thúc, ta muốn vĩnh viễn được ở bên ngươi ..."Một lúc sau khi đã đạt tới cao trào, chờ Trương Phong Dương rời khỏi thân thể Tôn Ngữ , lúc này toàn thân Tôn Ngữ thoát lực(=vô lực) ngã vào lồng ngực của hắn.Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ bị mình rót vào thân thể rất nhiều chất lỏng, thậm chí chất lỏng màu trắng còn chảy cả ra ngoài, cái động phía sau tựa như một đóa hoa xinh đẹp đang hé ra hợp lại mấp máy ... "Đại thúc không có đụng vào bảo bảo chứ!"Trương Phong Dương sờ bụng Tôn Ngữ."Nha! Thực xin lỗi đại thúc ta lại quên mang mũ (=bao cao su...>~<) , nhưng mà ngươi đã mang thai sẽ không hoài thai nữa, không phải sợ sẽ mang thai tiếp! Lần sau ta nhất định mang, đại thúc ta không thích cảm giác khi đội mũ, cản trở ta tiếp xúc trực tiếp với thân thể của ngươi, ta không thích bị cách trở, ta rất thích cảm giác ấm áp khi ở trong thân thể của ngươi... Tôn Ngữ cố hết sức mở mắt ra, phát hiện mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu khắp mọi nơi, phát giác ra mình đang khỏa thân nằm ở trên một cái giường lớn, và đang bị một người gắt gao ôm lấy, toàn thân cao thấp, trên da thịt lộ ra các ấn ký (=dấu vết) màu đỏ, ngay cả nơi riêng tư cũng có vô số dấu hôn màu đỏ tươi, nó thể hiện sự hoan ái điên cuồng cùng bạo ngược của đêm qua, mà vật thể to lớn đã tra tấn mình đêm qua vẫn còn chôn sâu trong thân thể mình... Càng giãy giụa, lại càng ôm chặt hơn." Đại thúc, ngươi tỉnh!" Trương Phong Dương nhu tình nhìn người trong lòng ngực của mình, nhéo nhéo vành tai của Tôn Ngữ, đầy nhu tình mật ý vươn tay vuốt ve cái bụng tròn trịa mượt mà của Tôn Ngữ."Đại thúc ngươi nói bảo bảo ở trong bụng , có thể cảm nhận được sự kịch liệt của chúng ta ngày hôm qua sao? Không biết tiểu yêu quái lớn lên có bộ dáng như thế nào, nhất định là rất đáng yêu! Còn có bảy tháng nữa là ta có thể nhìn thấy bọn nó, thật tốt quá, nếu có thể, ta hy vọng đại thúc có thể sinh cho ta một nam hài tử cùng một nữ hài tử, như vậy thật là tốt biết bao nhiêu! !" Trương Phong Dương nhìn cái bụng mượt mà tròn trịa của Tôn Ngữ chờ mong nói."Ân" Tôn Ngữ phát hiện ngày hôm qua quá mức kịch liệt va chạm, toàn thân giống như bị xe tải nghiền qua vậy, đau quá, xương sống thắt lưng đều đau, toàn thân không có khí lực, ngay cả ngồi dậy cũng không được, cả người nhức mỏi không cử động nổi."Đại thúc ta ôm ngươi rời giường!" Trương Phong Dương nói xong thì giữ nguyên tư thế ôm hắn, một bàn tay ôm mông Tôn Ngữ, một bàn tay thì ôm chặt Tôn Ngữ vào trong ngực của mình."Ân... Ngươi nhanh, đem cái kia rút ra đi, ta chịu không nổi!" Tôn Ngữ lắc đầu giãy giụa muốn đẩy Trương Phong Dương ra, lại khiến cho vật thể đang ở trong cơ thể, lại đâm sâu hơn, có thể nói là toàn bộ xâm nhập vào, không thừa ra một chút khe hở, nhét vào tràn đầy, thậm chí đánh lên điểm mẫn cảm nho nhỏ nổi lên ở trong thân thể của Tôn Ngữ, Tôn Ngữ bị kích thích toàn thân run rẩy, cảm nhận được vật thể khủng bố ở trong thân thể lại một lần nữa sưng lên..."Ngô... Ta chịu không nổi... Buông ta ra... Ngươi như thế này khiến ta thật sự chịu không nổi" Tôn Ngữ bất an lắc đầu, vặn vẹo thân thể cự tuyệt."Đại thúc, ngoan, không nên cử động! Ta không muốn làm gì cả! Chẳng qua ở trong thân thể ngươi thật sự rất thoải mái, rất ấm áp, ta thật sự rất muốn...Rất muốn ở trong thân thể ngươi vĩnh viễn,không bao giờ rời ra!" Trương Phong Dương thỏa mãn nói, tại tư thế như thể vật thể cứng rắn của hắn đang đâm vào chỗ sâu nhất trong thân thể Tôn Ngữ, Trương Phong Dương cẩn thận ôm Tôn Ngữ giống như ôm một món đồ vật mỏng manh dễ vỡ vậy, Tôn Ngữ chỉ có thể giống như một con koala (giống như con vượn) ôm lấy bả vai của Trương Phong Dương, hai chân kẹp lấy thắt lưng của Trương Phong Dương để thân thể không bị trượt xuống. Trương Phong Dương cảm nhận được người trong lòng ngực đang run rẩy bất an "Đại thúc không cần lộn xộn! Ngoan ngoãn ở trong lòng ngực của ta, chúng ta tắm uyên ương cùng nhau nha!" Thân thể hai người vẫn đang ở trạng thái tương liên(=vẫn đang kết hợp=đang xyz), Trương Phong Dương nói xong thì ôm Tôn Ngữ đi vào trong bồn tắm lớn mà hắn đã chuẩn bị sẵn nước ấm ở bên trong, cùng nhau ngâm vào trong dòng nước ấm áp, cầm lấy chiếc khăn tắm mềm mại dịu dàng vệ sinh toàn thân cho Tôn Ngữ... Mà từ đầu đến cuối thân thể hắn cùng với Tôn Ngữ đều chặt chẽ gắn kết với nhau ở cùng một chỗ, tắm xong Trương Phong Dương cầm lấy chiếc khăn tắm mềm mại bao lấy toàn thân Tôn Ngữ đi ra khỏi phòng tắm..."Ngô!" Trương Phong Dương đem vật thể của mình, chậm rãi rút ra khỏi thân thể Tôn Ngữ, động khẩu của Tôn Ngữ vì chống đỡ vật thể to lớn kia cả một buổi tối, rốt cuộc khép kín không được, theo hô hấp hé ra hợp lại , chất lỏng màu trắng đang không ngừng trào ra bên ngoài...Trương Phong Dương vươn ngón tay dò xét đi vào cảm thấy bên trong thật là ẩm ướt và mềm mại ." A! Không được" Đột nhiên lại có dị vật xâm nhập vào vị trí mẫn cảm của Tôn Ngữ, hai chân hắn khép chặt lại, kháng cự kêu lớn lên"Đại thúc, đừng khẩn trương! Ta rửa sạch nó và bôi thuốc cho ngươi" Trương Phong Dương cảm nhận được sự khẩn trương cùng bất an của Tôn Ngữ, an ủi nói , sau đó lấy ra một típ thuốc thuốc mỡ tiêu chống sưng, mở động khẩu ra, Trương Phong Dương vươn ngón tay đã được chấm một ít thuốc mỡ màu trắng ngà, sau đó nhẹ nhàng thăm dò vào chỗ sâu trong mật động của Tôn Ngữ, và cẩn thận bôi thuốc ..."Đại thúc, bôi xong rồi! Không có làm đau ngươi chứ?" Trương Phong Dương ân cần hỏi."Còn... rất đau" Tôn Ngữ đỏ mặt nhỏ giọng hồi đáp.Trương Phong Dương để cho Tôn Ngữ xoay người sang chỗ khác nằm úp ở trên giường, Trương Phong Dương lấy ra một cái nê-phrít lớn thô to, đem cái mông Tôn Ngữ mở ra, từng chút, từng chút một nhét cái vật thể đó vào trong thân thể Tôn Ngữ, hắn cũng không phải là muốn làm gì, chỉ là đang khuếch trương (=mở rộng) mặt sau cho Tôn Ngữ.Trương Phong Dương không thích thân thể trắng nõn như một khối ngọc bích của Tôn Ngữ , lại có bất cứ vết sẹo nào, hắn không muốn Tôn Ngữ đẻ mổ, nhưng nam nhân không có sản đạo (=nơi dùng để sinh em bé) chỉ có thể sinh đứa nhỏ ra ở phía sau, nên hắn chỉ có thể tận lực khuếch trướng động khẩu phía sau, hơn nữa Tôn Ngữ hoài thai là đôi song sinh, cần khuếch trương lớn hơn nữa."Tốt lắm!" Trương Phong Dương bế Tôn Ngữ lên, ôm vào trong ngực, Tôn Ngữ đã bị hắn gây sức ép đến choáng váng cả đầu óc. "Trừ thê tử đã chết của ngươi ra, ngươi còn làm tình với ai nữa không?"Kỳ thật cái nghi vấn này vẫn luôn luẩn quẩn ở trong lòng Trương Phong Dương, muốn quên cũng không được, càng không muốn nghĩ tới nó thì lại càng để ý tới nó niều hơn."Này, ta..." Tôn Ngữ đối với vấn đề kỳ quái này lắp bắp kinh hãi, nhất thời không biết nói thế nào."Trả lời ta." Trương Phong Dương mạnh mẽ đem cái nê-phrít lớn ẩm ướt kia thô bạo di chuyển ở bên trong động khẩu mềm mại nho nhỏ của Tôn Ngữ ."A... Ân... Ân" Ma xát quá độ làm cho Tôn Ngữ không khỏi thở gấp lên."Không có... Ta đời này chỉ có làm tình cùng Bình Nhi và ngươi mà thôi" Tôn Ngữ đỏ mặt, cúi đầu, đẩy Trương Phong Dương ra một chút."Phía sau của ngươi có người nào đã xem qua chưa? Trừ ta ra còn có người nào chạm vào phía sau của ngươi không?" Trương Phong Dương dừng lại động tác di chuyển hung tàn ở trên tay."Không có..." Tôn Ngữ e lệ lắc lắc đầu.Trương Phong Dương nghĩ đến mình chính là người đàn ông đầu tiên của Tôn Ngữ thì cảm thấy khá vui vẻ, tuy rằng hắn còn tương đối để ý Tôn Ngữ từng có thê tử, nhưng mà không sao người đàn bà kia đã chết, từ nay về sau sẽ không có ai nhớ thương đại thúc của ta nữa , Trương Phong Dương cảm giác thỏa mãn thấy thân thể của Tôn Ngữ hoàn toàn là mình chúa tể độc quyền cùng độc chiếm dục vọng, hắn dùng tay ôm lấy khối thân thể khiến cho mình hoàn toàn điên cuồng này."Ta cho ngươi biết đại thúc, con người của ta có tính sạch sẽ, ta không thích đồ vật của ta bị người khác sờ qua, nhớ kỹ ngươi chỉ có thể để cho ta sờ, chỉ ta mới có thể chạm vào ! Nếu ngươi để cho người khác chạm qua thì ta sẽ giết người đã chạm qua đứa tiện nhân như ngươi, biết chưa! Ta cũng thiếu chút nữa quên , đại thúc, ngươi còn nhớ rõ ở Tiêu Dao Đường không phải ngươi suýt nữa bị mấy nam nhân kia sàm sỡ? Ta đã nói với ngươi, ta đã báo thù cho ngươi, ta đã phái người đem tròng mắt của mấy nam kia lấy xuống , tay cùng chân cũng bị chặt, đại thúc ngươi sẽ không phải thấy tròng mắt của bọn hắn nữa, đại thúc ta đã báo thù cho, ngươi có vui không?" Trương Phong Dương cười tà ác, hắn hiện tại chỉ có một điều tiếc nuối duy nhất là không đem tròng mắt của Trương Cuồng lấy xuống, nhưng không sao, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ lấy nó xuống, đúng rồi còn có thằng nhóc Tiêu Mặc ! Hừ dám thích đại thúc của ta, ta cho ngươi chết không có chỗ chôn. "Ngươi nói cái gì? Không được a! Ngươi hay nói giỡn, quá tàn nhẫn ..." Tôn Ngữ run rẩy nói, hắn nghĩ tới ngày trước mình ở Tiêu Dao Đường quả thật thiếu chút nữa bị năm sáu nam nhân cao lớn khỏe mạnh ấn xuống dưới đất, thiếu chút nữa là bị sám sỡ, Tôn Ngữ tuy rằng thống hận những nam nhân đã khi dễ mình, thống hận tới nỗi muốn hành hung bọn họ một chút, nhưng cũng không có nghĩ tới việc trả thù biến thái như vậy, đem tay chân người khác chặt bỏ, móc đi tròng mắt của họ."Đại thúc, Trương Phong Dương ta không bao giờ nói hai lời, việc này ngươi cũng biết, đại thúc ngươi nhớ kỹ, từ nay về sau ngoại trừ ta ra không ai có thể chạm vào ngươi, nếu có người dám chạm vào đại thúc của ta, ta sẽ làm cho hắn sống không bằng chết!" Mắt Trương Phong Dương lộ ra hung quang nói."Ngươi... Như vậy bọn họ đều chết hết sao?" Tôn Ngữ sợ hãi đẩy Trương Phong Dương ra, nghiêng ngả lảo đảo dựa vào vách tường, đứng lên, hắn hiện tại không thể ở cùng người nam nhân đáng sợ này được."Ta chỉ nghe thủ hạ của ta nói, sau khi lấy xong tròng mắt của các nam nhân kia, lúc đó bọn hắn kêu thảm thiết, cái dao nhỏ đâm vào trong mắt, lập tức lấy ra hai ròng mắt đỏ lừ, vất lên trên mặt đất, trên mặt của bọn họ chỉ còn hai cái hốc mắt trống trơn , có một số người còn bị dọa đến đái cả ra quần, tay chân toàn bộ đều bị chặt gãy , để lại tại rừng núi hoang vắng , nghe nói nói có mấy người lúc ấy đổ máu quá nhiều nên chết , còn có mấy người được người khác phát hiện ra đưa vào trong bệnh viện nhưng không có tay chân nên trở thành phế nhân (=tàn phế), làm sao vậy? Bọn họ khi dễ đại thúc của ta, đúng là chán sống mà!" Trương Phong Dương cười nói với Tôn Ngữ giống như đang nói một chuyện rất thú vị vậy."Ngươi... Ngươi thế này....Thế này là phạm pháp đấy!" Tôn Ngữ nghe kể việc tàn nhẫn này, thì tay chân sợ hãi lạnh như băng, hắn không thể chấp nhận sự tình đáng sợ như thế được."Đại thúc ngươi là đứa ngốc, ta phái người đều là những người rất có kinh nghiệm trong việc này và bọn họ chưa bao giờ thất thủ (=thất bại), đánh xong người thì bỏ trốn, cảnh sát muốn bắt cũng không được, sợ cái gì!"Trương Phong Dương đứng lên muốn ôm Tôn Ngữ, Tôn Ngữ theo phản xạ đẩy thân thể cao lớn trước mắt ra, Trương Phong Dương gắt gao ôm lấy Tôn Ngữ.Tôn Ngữ ở trong ngực Trương Phong Dương liều mạng giãy giụa rời đi, dùng chăn phủ kín mình."Ngươi làm gì? Ngươi có chỗ nào không thỏai mái sao?"Trương Phong Dương không kiên nhẫn nói, nhưng Tôn Ngữ không thể dừng lại được sự run rẩy của thân thể, nhìn thấy Tôn Ngữ sợ hãi đến phát run , thấy Tôn Ngữ như đang bị hù dọa đến sắp khóc, Trương Phong Dương nguyên bản không vui nhưng biểu tình của hắn dịu đi một chút."Như thế nào đột nhiên bày ra một bộ dạng muốn khóc vậy? Ngươi không thích ta đối xử với bọn hắn như vậy sao, ta nói rồi bất cứ ai chạm qua đồ vật của ta, bon hắn đừng bao giờ nghĩ được sống yên ổn, nếu không phải vợ của ngươi chết sớm, ta cũng sẽ không để cho nàng sống yên ổn "Nhìn thấy Trương Phong Dương đang tới gần, Tôn Ngữ lùi lại hai bước khiến cho thiết liên trên cổ phát ra tiếng vang leng keng. Hắn thật sự rất sợ người lòng dạ độc ác tên là Trương Phong Dương này."Vì cái gì muốn tránh né ta?" Trương Phong Dương ép sát ."Ta muốn... Muốn ra bên ngoài một chút, có thể chứ?" Tôn Ngữ muốn một mình ngồi suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy sự hung tàn của Trương Phong Dương làm cho người ta sợ hãi, bởi vì trên cổ có thiết liên nên hắn không thể đứng ở ban công phòng ngủ nhìn biển rộng vào lúc sáng sớm. Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ như vậy, khiến hắn cảm thấy hơi thở này rất quen thuộc, hắn thậm chí thiếu chút nữa mở miệng gọi "Ca ca", bóng dáng cô tịch mà thanh tú của Tôn Ngữ cực kỳ giống ca ca, hắn không ngăn cản Tôn Ngữ, hắn cảm thấy, có phải là mình đã hù dọa tới đại thúc bảo bối ?Tôn Ngữ đứng ở trên ban công nhìn thấy cảnh sắc của biển lúc sáng sớm, trên những chiếc lá cỏ dại lưu lại những hạt sương ẩm ướt của ban đêm, hoa dại đang tỏa mùi thơm ngát, còn có mùi vị mặn của nước biển , trên bờ cát có mấy con chim mập mạp bay nhảy khắp nơi dùng cái cổ dài ở nơi nơi kiếm ăn.Tôn Ngữ ngẩng đầu nhìn biển rộng lúc sáng sớm, nó tựa như được tắm qua nên sạch sẽ trắng sáng, trời nước một màu xanh thẳm.Tôn Ngữ cảm thấy mình thật ghê tởm, từ trước tới nay Trương Phong Dương xâm phạm thân thể mình, lần nào mình cũng nhắm mắt lại chịu đựng sự hung ác tàn khốc này, cứ coi như là bị cẩu điên cắn, cái cảm giác sỉ nhục khi thân thể không ngừng bị xâm phạm mà trở nên không sạch sẽ, Trương Phong Dương giống như xé rách thân thể của mình và làm cho linh hồn của mình thống khổ, nhưng mà ở trong tình huống lúc đó mình thế nhưng lại động tình, cái cảm giác này, làm người ta buồn nôn...Nhưng mà lần này thân thể mình lại sinh ra khoái cảm, chuyện này thật đáng sợ! Thật đáng ghét, nghĩ đến đã muốn nôn! Trong lòng Tôn Ngữ cảm thấy vô cùng chán ghét.Chẳng lẽ mình thật là một người dâm đãng biến thái chỉ cần cùng nam nhân ở trên gường sẽ sinh ra khoái cảm sao?Tôn Ngữ nhìn bụng của mình hình như lớn thêm một vòng, mình vì Trương Phong Dương mang thai, vậy mà phải hầu hạ người nam nhân này làm tình, nhưng có đôi lúc mình thế nhưng lại không hận hắn, có đôi khi mình lại cảm thấy Trương Phong Dương rất quen thuộc, rất ấm áp, lúc ấy mình rất muốn ôm hắn một cái.Mình làm sao vậy? Là thích hắn sao? Ta sẽ không thích hắn, ta không phải nữ nhân ta không thích nam nhân, trên cái thế giới này, người mà ta yêu nhất là thê tử của ta, tuy rằng nàng đã không còn trên nhân thế (=còn sống) , nhưng mà trái tim của ta vẫn vì nàng mà nhảy lên, ta không cần cảm giác mà tên biến thái này mang lại cho ta, ta yêu thê tử của ta, ta hận ác ma đáng sợ này, ta phải rời khỏi, ta muốn trốn, ta muốn linh hồn ta được tự do...Tôn Ngữ nhất định phải đi khỏi nơi này hắn không để cho mình biến chất sa đọa trong nhục dục, không muốn bị Trương Phong Dương làm thay đổi, thay đổi thân thể của mình, thay đổi linh hồn của mình, hắn phải quay về làm con người hồn nhiên như trước kia, con người tự do, có thể khóc, có thể cười, có thể tùy tiện nghĩ đến người mà mình thích, là một Tôn Ngữ tự do.Tôn Ngữ sợ hãi sẽ vẫn bị cái hình ảnh trong cơn ác mộng đáng sợ kia quấy nhiễu, kỳ thật mỗi ngày hắn đều nằm mơ thấy mộng kia, trước kia chính là mông lung không rõ , nhưng mà hiện tại giấc mộng càng ngày càng rõ ràng, Tôn Ngữ mơ thấy mình biến thành một nam hài, phía sau luôn có một tiểu nam hài mập mạp giống con cún nhỏ đi theo phía sau mình, mình rất thích hắn ở bên cạnh mình, thích âm thanh trẻ con trong trẻo của hắn khi gọi mình "Ca ca, ca ca, ca ca ta muốn ca ca ôm một cái, ta muốn ca ca hôn ta..." Tôn Ngữ đứng ở ban công , nhìn mặt biển xanh thẳm, suy nghĩ thực hỗn loạn, Tôn Ngữ vẫn bị hình ảnh đáng sợ trong giấc mộng kia quấy nhiễu, kỳ thật mỗi ngày hắn đều nằm mơ thấy giấc mộng kia, ngày trước thì giấc mơ đó luôn mờ mờ ảo ảo không rõ, nhưng mà từ ngày đầu tiên bị Trương Phong Dương ép buộc hoan ái với hắn, thì giấc mộng này càng ngày càng trở nên rõ ràng, Tôn Ngữ không biết việc này có phải đã từng phát sinh ở trên người mình không, hay là ảo tưởng trong mơ của mình, mọi thứ quá mức chân thật, chân thật đến nỗi làm cho người ta sợ hãi, thật giống như là việc này đã từng phát sinh ở trên người mình vậy, cùng Trương Phong Dương hoan ái xong, liền xuất hiện giấc mộng kia, Tôn Ngữ đến bây giờ còn không rõ tại sao mình chỉ nằm mơ thấy giấc mộng này, rốt cuộc đây là ảo tưởng vô tình của mình, hay chính là ký ức trước kia của mình, cái đoạn ký ức mà mình đã mất đi trước đó?Mỗi khi bị Trương Phong Dương ôm, mình sẽ mơ thấy giấc mộng kia, ở trong mộng mình biến thành một tiểu nam hài, đi bảo vệ đệ đệ của mình, toàn tâm toàn ý yêu đệ đệ đáng yêu kia, Tôn Ngữ biết giấc mộng này, ảo giác này của mình là không bình thường.Tôn Ngữ nghĩ chẳng lẽ mình đã có thể nhớ tới, một phần trí nhớ mà mình đã mất đi trước kia sao?Tôn Ngữ thường nghĩ, trong cái thế giới đông đảo này, rốt cuộc ai mới là cha mẹ của mình? Bọn họ sẽ trông như thế nào? Tại sao mình lại mất đi trí nhớ, và lúc đó tại sao trên người mình lại chứa đầy vết thương, bị người ta đưa đến cô nhi viện, cô độc lớn lên ở trong đó!Tôn Ngữ chưa từng từ bỏ ý niệm (=suy nghĩ) tìm kiếm cha mẹ, hắn nghĩ rằng sống ở trên đời mà ngay cả bố mẹ mình mà cũng không biết là ai, như vậy người đó sống cũng quá bi thảm đi , nhưng Tôn Ngữ lại không tìm thấy cha mẹ hắn, không có cách nào có thể tìm ra người nhà của hắn, bởi vì hắn không nhớ được hình dáng của cha mẹ mình, không biết bọn họ là ai, tên gọi là gì, hình dáng như thế nào, tất cả mọi thứ hắn đều không nghĩ ra...Hắn nhớ lại giấc mộng kia, trong mộng mình biến thành một nam hài xinh đẹp mười tuổi, mang theo một tiểu nam hài mập mạp đáng yêu giống như búp bê vậy, tiểu nam hài kia, hình như là đệ đệ của mình thì phải, nhưng mà hình dáng của đệ đệ hiện lên không được rõ ràng cho lắm.Trong giấc mộng này mình nhìn đệ đệ lớn lên, từ một em bé nho nhỏ đáng yêu màu hồng phấn lớn lên thành một tiểu oa nhi khỏe mạnh kháu khỉnh, mình thường ôm lấy đệ đệ và đút cơm cho hắn ăn, chơi cùng hắn, ngay cả với tiểu Phỉ Nhi mình cũng không thân mật như vậy, nhưng mà từ trước tới giờ mình chưa từng gặp qua đệ đệ này bao giờ, thật sự cảm thấy hắn rất quen thuộc, chẳng lẽ hắn chính là người nhà của mình trước kia, chính là đệ đệ của mình!Ở trong mộng mình luôn ôm đệ đệ, đệ đệ rất thích đi theo mình, dùng âm thanh non nớt gọi ca ca ca... Ca ca ôm một cái, ca ca ta muốn ăn cơm, ta muốn ngươi đút cơm cho ta, ca ca ta muốn ngươi chơi với ta. Ca ca ta muốn cưỡi ngựa, ca ca ta muốn đi ngủ, ngươi ngủ cùng ta và hát ru cho ta ngủ nha... Ở trong giấc mộng, hôm nào đệ đệ cũng tìm đến mình.Ngày nào mình cũng ở cùng một chỗ với đệ đệ, cùng nhau ăn cơm , cùng nhau ngủ , cùng nhau tắm rửa, nhưng mà, đệ thật đáng yêu nha, ngoan ngoãn hệt như một con cún nhỏ đáng yêu vậy, trên người còn phảng phất mùi sữa thơm.Ở trong mộng mình và đệ đệ luôn ở bên nhau, mình kể chuyện cổ tích cho hắn nghe, dạy hắn viết chữ, còn làm một cái diều hình con bươm bướm cho đệ đệ, sau đó hôm nào mình cũng mang đệ đệ đi thả diều, tiểu nam hài thường gối đầu lên đùi của mình ngủ khi chơi mệt, còn cùng nhau ăn bánh ga-tô, khiến mặt đều dính bơ tựa như một con mèo hoa (=một con mèo tam thể)...Đệ đệ còn thích làm nũng với mình, hắn nói hắn thích một con gấu bông nhưng mà mẹ không mua cho hắn, mình đã dùng tất cả tiền tiêu vặt mua cho hắn một con gấu bông lông xù , hắn rất thích nó, ngày nào cũng ôm con gấu bông đó, hắn nói con gấu này chính là tiểu bảo bảo mà ca ca đã mua cho hắn, còn hắn chính là ba ba của tiểu bảo bảo.( thố thố: bảo bảo= em bé, dich đoạn này mà ta loạn hết lên với nhau....tại.... nó giống nhau quá...@_@)Khó trách mình thích bánh ga-tô, bởi vì đệ đệ thích ăn bánh ga-tô nhất, đệ đệ thích bánh ga-tô có thật nhiều sô-cô-la, mình rất thích đệ đệ ở trong giấc mộng đó, thích tới nỗi đệ đệ thích cái gì mình cũng sẽ thích cái đó, đệ đệ chán ghét cái gì thì mình cũng chán ghét cái đó, ở trong mộng mình thích đệ đệ nho nhỏ kia một cách mù quáng, và đệ đệ cũng thích mình.Đệ đệ thích ra vẻ người lớn nói với mình :ca ca về sau ta muốn chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ, chờ ca ca trưởng thành ta muốn làm tân nương(=vợ) của ca ca(thố thố:oh...thích làm thụ hả,ngược đời nhỉ?), thậm chí còn dùng lá tre làm thành hai cái nhẫn để kết thúc cho màn cầu hôn kỳ lạ này, ở trong mộng mình nói ca ca là nam sinh, là ca ca ruột của ngươi, ca ca không thể cưới đệ đệ được, nhưng đệ đệ lại nghiêm túc nói, ca ca không sao, ca ca không ta không làm tân nương của ngươi, sau này lớn rồi ca ca gả cho ta đi, ta làm chú rể của ca ca! Ta sẽ làm cho ca ca hạnh phúc....Bộ dạng non nớt phấn nộn mà ra vẻ người lớn của đệ đệ trong mộng thật đáng yêu.Nhưng có một ngày, mà đến bây giờ mình vẫn con mình vẫn còn nhớ rõ, đệ đệ dùng khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn của mình quấn quít lấy mẫu thân (=mẹ) cùng mình đi ra bên ngoài du ngoạn, mình và mẫu thân không chịu nổi được sự nhõng nhẽo của hắn liền đưa hắn ra bên ngoài đi dạo, chơi đùa khắp nơi, ngày đó là ngày vui sướng nhất của ta và đệ đệ! Nhưng có ai biết vui quá hóa buồn, chính là khi chúng ta muốn về nhà, đi qua một con đường nhỏ gần đấy, chúng ta bị đánh thuốc mê, rồi bị bắt cóc ...Mình và đệ đệ cùng mẫu thân bị thủ hạ của một tên nam nhân độc ác, bắt lại , bị trói ở bên trong một cái kho để hàng, mình bảo hộ đệ đệ đang sợ đến phát run, bọn hắn làm trò ta cùng đệ đệ nhìn tên ác ma điên cuồng kia lấy hết quần áo của mẫu thân, lộ ra thân thể tuyết trắng của mình, mẫu thân giãy dụa điên cuồng và cầu xin tha thứ , nhưng mà vô ích, nàng bị trói chặt, giống hệt con bò tùy ý để tên ác ma kia làm thịt.Mình và đệ đệ tận mắt nhìn thấy tên ác ma kia lấy ra một con dao nhọn, muốn dùng nó để cắt thịt của mẫu thân, tên ác ma dữ tợn nói với mẫu thân; "Con tiện nhân này dám gả cho Trương Khiếu của ta, Trương Khiếu hắn là của ta, ngươi cũng dám gả cho hắn, hơn nữa hắn vì ngươi, không gặp ta, hắn nói với ta hắn thích ngươi, chán ghét ta, Trương Khiếu là của một mình ta, hắn chỉ có thể thích ta, ta sẽ cho ngươi xuống địa ngục, chết không có chỗ chôn, tiện nữ nhân(=nữ nhân đê tiện) ta sẽ không để cho ngươi chết một cách thống khoái, ta sẽ dùng con dao này đem thịt trên người ngươi cắt hết, cho ngươi biến thành một bộ xương trắng vô cùng đáng sợ, nhìn ngươi như vậy Trương Khiếu còn dám thích ngươi sao! !"Vừa dứt lời, con dao nhỏ sắc bén cắt một miếng thịt trên cái đùi trắng nõn của mẫu thân, một vết cắt này rất sâu, sâu đến tận xương, mũi dao rất nhanh cắt đi một miếng thịt xuống dưới, mẫu thân đau liên tục kêu lên thảm thiết.Trí nhớ của Tôn Ngữ càng lúc càng rõ ràng , hắn cảm thấy trước mắt toàn bộ đều là màu đỏ, tầm mắt mông lung, nhưng lại nhìn thấy rõ ràng, có con dao nhỏ đang cắt thịt trên mặt của mẫu thân, trên người, tay chân bị cắt vất ra đất, máu chảy lênh láng, còn nghe được tiếng 'Tê Tê' mà con dao nhỏ cắt vào thịt , ở trong mộng mình hô to "Không được làm như vậy, không được đối xử với mẫu thân như vậy! ! !"Ác ma không nhìn quát to, cong khóe miệng lên, động tác nhanh hơn , một đao, lại một đao... Hai đùi và cánh tay của mẫu thân bị cắt sạch sẽ , bạch cốt (=xương trắng) dày đặc, huyết nhục mơ hồ, hắn cầm dao lên đem xương tay chân chém đứt rồi vứt ở một chỗ...Mẫu thân đã đau đến chết ngất đi, nhưng ác ma vẫn tiếp tục cắt ... Đến khi cắt hết thịt trên người mẫu thân mới thôi, huyết cùng nội tạng chảy đầy đất, hảo huyết tinh(=rất nhiều máu), thật đáng sợ...(thố thố:ta cũng sợ huhuhu....)Trong mộng mình đã sớm bị dọa đến choáng váng, nước mắt không dừng được chảy xuôi, nhắm mắt lại không dám xem một việc đáng sợ như vậy, hết thảy đều đã xong, Tôn Ngữ chỉ có thể nhìn đến một mảnh huyết nhục vặn vẹo ở trên mặt đất, và máu tươi đang không ngừng lan tràn ra, giống như cả tầm mắt của mình đều bị nhuộm đỏ, đó là thi thể của mẫu thân..."Mẫu thân..." Mình ở trong mộng không ngừng rơi lệ và gọi to.Không được, ác ma kia muốn bắt đệ đệ, chính là đệ đệ mình đang liều mạng che chở , lúc này mắt đệ đệ dại ra, hắn đã sợ đến phát run, mình để cho ác ma kia kéo mình vào sâu bên trong kho hàng.Sau đó mình thấy được, ác ma đáng sợ vừa giết người kia đang lấy hết quần áo của mình, vật thể đáng sợ ở hạ thân của ác ma lộ ra ngoài muốn xâm phạm đứa bé như mình, ghê tởm đi cắn xé mình, ở bên tai mình nói; "Ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào cướp đi Trương Khiếu của ta, đệ đệ là của ta, vô luận là người đàn bà kia, hoặc là đứa nhỏ đáng chết như ngươi, tất cả đếu không thể cướp đi Trương Khiếu, Trương Kiếu chỉ là của một mình ta!"Phía sau, có một nam nhân xinh đẹp đến lóa mắt nghiêng ngả lảo đảo xuất hiện , nam nhân đang vô cùng bi thương và thống khổ khóc, giống như đang nói; "Van cầu ngươi, buông nó ra, buông Trương Phong của ta ra, buông tha cho đám hài tử của ta, ta nguyện ý, cái gì ta cũng đều đồng ý, "ác ma kia cười đầy vẻ tà mị, đẩy ta ra, hung hăng ngăn chặn nam nhân kia, nâng cằm của hắn lên nói; "Trương Khiếu của ta rốt cục cũng đã tới, mấy năm nay ta ở trong nhà tù nhớ ngươi cả ngày lẫn đêm, nghĩ xem có cách nào đem ngươi đặt ở dưới thân, muốn làm ngươi tới chết, như vậy ngươi mới không dám phản bội ta, ngươi có biết nếu ngươi không đến, ta sẽ làm gì không, ta sẽ cường bạo hắn, đứa con lớn nhất của ngươi! Ngươi nhìn xem, bộ dạng của hắn rất giống của ngươi lúc còn trẻ, đều thanh thuần đến làm cho lòng ta xao xuyến, nếu ngươi chưa tới, ta thật sự sẽ cường bạo hai hài tử của ngươi, sau đó đem bọn nó cho thủ hạ của ta, để bọn hắn thay phiên nhau chà đạp, đến khi bọn nó tử mới thôi, ngươi nhìn xem bọn nó lớn lên đều rất xinh đẹp, bộ dạng rất giống ngươi ""Ngươi buông tha bọn nó, buông tha thê tử của ta, ta đi theo ngươi, ta nguyện ý làm cẩu của ngươi, làm công cụ tiết dục của ngươi, hắn quỳ xuống chân ác ma đáng sợ kia, tay thì run rẩy cầm lấy ống quần của ác ma, thân thể gầy yếu đang không ngừng run rẩy, khuôn mặt trở nên tái nhợt, ánh mắt yếu ớt, giống như gặp phải một chuyện vô cùng tuyệt vọng, nhìn nam nhân xinh đẹp quen thuộc kia, thấy thật đau lòng, nam nhân kia chính là ba ba của mình!''Một lúc sau, ở trong mộng ba ba dùng thân thể gầy yếu để bảo vệ mình, nhưng mà mình vẫn bị thuộc hạ của ác ma kia mang đi ra ngoài, dùng miếng vải đen bịt kín mắt, ném lên một chiếc xe, xe chạy rất lâu, hình như là chạy đến rừng núi hoang vắng, những người đó đem mình cùng thi thể đã được bọc lại của mẫu thân đẩy xuống vách núi đen, phía dưới đó là biển rộng, nước biển thật lạnh, lạnh quá...Chương 59Nước biển thật lạnh, nước biển từ bốn phía chảy tới, không ngừng tràn vào bên trong mũi cùng bên trong miệng của hắn, Tôn Ngữ bị sặc nước biển nên không thể hô hấp được, ở trong mộng Tôn Ngữ không ngừng giãy giụa nhưng tất cả chỉ là vô ích mà thôi.Tôn Ngữ cảm giác được nước biển đang không ngừng tràn vào trong mắt hắn, khiến hắn không nhìn rõ được mọi thứ xung quanh, Tôn Ngữ cảm thấy thân thể hắn đang chìm xuống một cách từ từ, trong mắt của hắn không có cái gì khác ngoại trừ màu lam của nước biển.Trong mộng, Tôn Ngữ còn bé sợ ác ma đã giết chết mẫu thân mình, nhưng hắn thay đổi, bây giờ hắn sợ hãi tử vong, mẫu thân đã chết, mình không muốn chết, mình còn muốn chăm sóc cho ấu đệ(=đứa em còn nhỏ)...Tôn Ngữ há mồm muốn gọi, lại nói không ra tiếng, chỉ có nước biển lạnh như băng và mặn chát đang không ngừng đi vào trong khoang miệng, chảy vào yết hầu, đè ép lên cái phổi yếu ớt của Tôn Ngữ.Tôn Ngữ vô cùng sợ hãi , bốn phía xung quanh mình toàn bộ đều là nước biển, lúc mình có chút mất đi ý thức, thì thân thể của mình đang trầm xuống (=chìm) từng chút,từng chút một.Qua làn nước biển mờ mịt Tôn Ngữ nhìn thấy thiệt nhiều, thiệt nhiều phần trong thi thể của mẫu thân rơi từ miệng túi vào bên trong làn nước biển, máu hoà vào trong nước biển, đem màu lam nước biển nhuộm thành màu đỏ, hắn thấy rất nhiều máu cùng những miếng thịt ở thi thể của mẫu thân đang trôi lơ lửng khắp nơi trong làn nước biển, máu lan tràn...Tôn Ngữ chậm rãi chìm xuống, làn nước biển xinh đẹp và lạnh như băng này dường như không phải là nước biển, mà là công cụ dùng để giết chết mình, Tôn Ngữ hoảng sợ gọi, ở trong mộng Tôn Ngữ đang không ngừng giãy giụa, nhưng mà thân thể càng ngày càng trầm xuống.Tôn Ngữ cảm thấy mình càng ngày càng chìm sâu, chìm xuống tới lớp bùn dưới đáy biển, Tôn Ngữ tuyệt vọng ngừng giãy giụa, những cành hải tảo lớn nhẹ nhàng quấn quanh thân thể của mình, đầu đụng phải một tảng đá thật to dưới đáy biển , khiến đầu đau quá, máu giống hệt như sương mù đang tản ra bốn phía, Tôn Ngữ cảm thấy linh hồn của mình đã rời khỏi thân thể của mình, đây là cảm giác của tử vong phải không?"Ai tới cứu, cứu ta? Ta không muốn chết, không muốn chết, mình còn muốn sống cùng một chỗ với đệ đệ đáng yêu nhưng vô cùng dính nhân (=hay bám người)...Lúc sau, đầu Tôn Ngữ không đau nữa, sau đó cái gì đều không nhớ rõ ...Đây chính là trí nhớ mà mình đã mất đi sao? Đệ đệ ở trong mộng đó, giờ có khỏe không? Hắn ở chỗ nào?Tôn Ngữ nhớ đến nụ cười dịu dàng của đệ đệ trong mộng, lộ ra chiếc răng nanh nho nhỏ, khuôn mặt thì tròn tròn mềm mại giống hệt như chiếc bánh bao, đôi mắt thì sáng lên như những vì sao, còn cắt cái đầu giống hệt quả dưa hấu trông rất là ngốc nghếch, đang nói với mình ; "Ca ca không cần sợ hãi có đệ đệ ở đây, đệ đệ vĩnh viễn sống cùng một chỗ với ca ca!""Đệ đệ...""Ca ca, đệ đệ đến bảo vệ ngươi..." Tôn Ngữ nghe âm thanh non nớt của đệ đệ, nhìn đến khuôn mặt phấn nộn khả ái của hắn vẫn đang mỉm cười ngọt ngào, Tôn Ngữ thấy đệ đệ vươn cánh tay mập mạp ra bày ra một bộ dạng muốn người khác ôm mình, Tôn Ngữ muốn chạy ra ôm hắn , nhưng mà đưa tay đi ôm đệ đệ thì thân thể nho nhỏ của đệ đệ biến mất, thì ra đây chỉ là ảo tưởng của chính mình mà thôi...Tôn Ngữ dường như muốn nổi điên, hắn không dừng lại được việc hướng tới biển rộng hô to" đệ đệ, ca ca ở trong này, đệ đệ ngươi ở nơi nào, đệ đệ ta rất nhớ ngươi..." Ở phía sau Trương Phong Dương từ từ ôm chặt lấy thân thể Tôn Ngữ, nhẹ nhàng vỗ về tóc Tôn Ngữ, lau đi nước mắt ở khóe mắt của Tôn Ngữ, Tôn Ngữ biết lúc này mình đang bị một cánh tay cường tráng mà ấm áp ôm chặt lấy.Tôn Ngữ ngẩng đầu, nhìn thấy ngũ quan tinh xảo trên gương mặt trẻ con của Trương Phong Dương, khiến khuôn mặt của đệ đệ trong giấc mộng hiện lên một cách rõ ràng , khuôn mặt đó thế nhưng lại có vài nét tương tự với Trương Phong Dương; ngũ quan xinh xắn giống nhau, có khuôn mặt trẻ con nhưng vô cùng xinh đẹp, quả thực đây gần như là hình dạng của Trương Phong Dương nha..."Đệ đệ..." Tôn Ngữ khóc hô, chạy về phía Trương Phong Dương ôm ấp, tham lam hấp thụ hơi ấm từ cái ôm của hắn,cảm thấy cái ôm ấm áp của Trương Phong Dương giống hệt như là cái ôm của đệ đệ vậy."Đại thúc đừng khóc, không cần thương tâm, ngươi khóc như vậy sẽ làm đứa nhỏ bị thương đó..." Trương Phong Dương thì thào nói nhỏ an ủi Tôn Ngữ."Đại thúc, cảnh biển đẹp không? Cái gì là đệ đệ? Đại thúc ngươi có đệ đệ sao? Như thế nào lại có nhiều mồ hôi ở trán thế này, ngươi đang hoài thai không thể đứng lâu như vậy, nhanh trở về phòng nằm đi!" Trương Phong Dương đỡ Tôn Ngữ đỡ lên giường đắp chăn lên cho hắn, thấy tay chân Tôn Ngữ lạnh như băng, thì vội vàng đem tay chânTôn Ngữ để vào trong lòng ngực mình, dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho Tôn Ngữ."Đại thúc ta cho người lấy đi đôi mắt của những người đã từng khi dễ (=bắt nạt) ngươi, rồi chặt đứt tay chân của bọn hắn, làm như vậy dọa đến ngươi sao? Ta chỉ muốn báo thù cho ngươi mà thôi, bọn họ khi dễ ngươi như vậy, ta tức giận, đại thúc không cần sợ! Như thế nào còn khóc , ngươi không thích ta làm như vậy, về sau ta sẽ không làm như vậy , ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt! Đại thúc ta yêu ngươi" Trương Phong Dương đem Tôn Ngữ ôm vào trong ngực.Tôn Ngữ ở trong ngực Trương Phong Dương, nghe âm thanh dịu dàng trấn an của Trương Phong Dương, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp của hắn, cảm nhận nhịp tim đập theo tiết tấu củaTrương Phong Dương, kỳ dị nhưng lại vững vàng làm cho đang bối rối bất an Tôn Ngữ cảm thấy bình thản.Tôn Ngữ tựa như cái đứa nhỏ đã tìm thấy người thân của mình, gắt gao rúc vào trong lòng ngực Trương Phong Dương , sợ hãi lại mất đi tình thân ấm áp này."Ca ca về sau ta muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với ca ca, " Bên tai Tôn Ngữ đang không ngừng vang lên âm thanh non nớt của đệ đệ trong giấc mộng, âm thanh non trẻ nhưng đầy kiên quyết kia dường như đã ăn sâu vào trong lòng Tôn Ngữ ,vào sâu trong trí nhớ của hắn..."Đệ đệ... Đệ đệ...Tôn Ngữ mơ hồ nghĩ đến,mình thấy Trương Phong Dương rất quen thuộc, quen biết hắn rõ ràng chỉ có mấy tháng, nhưng mà hắn cho mình cảm giác tựa như sinh ra thì đã quen biết nhau, ta quen người này từ lúc nào vậy?Giống như người thân, cảm giác này rất quen thuộc a...Nhưng mà Tôn Ngữ cảm thấy cái ngũ quan của Trương Phong Dương giống hệt như của đệ đệ trong giấc mộng nha, quả thực tựa như hình dáng củaTrương Phong Dương lúc nhỏ nha, tại sao có thể như vậy? Hắn cảm thấy Trương Phong Dương càng ngày càng giống, giống cái đệ đệ mà mình vô cùng yêu thương ở trong mộng kia. Phía sau, Tôn Ngữ ngẩng đầu, nhìn Trương Phong Dương, có thể thấy từ đôi mắt của Trương Phong Dương nhìn thấy một ánh mắt dịu dàng, cái loại ánh mắt này giống như là ánh mắt khi đối xử với thân nhân vậy...Tôn Ngữ cảm thấy cái cảnh trong giấc mơ mà từ khi mình ở bên cạnh Trương Phong Dương, chính là trí nhớ mà mình đã từng mất đi, Tôn Ngữ cảm thấy hình ảnh đệ đệ trắng noãn, cực kỳ giống Trương Phong Dương, chính là ở trong mơ đệ đệ non nớt đáng yêu, mà Trương Phong Dương lại âm ngoan mà tuấn lãng, Tôn Ngữ thấy đầu đau quá!Tôn Ngữ đối với Trương Phong Dương mà nói chính là vô cùng thống hận cùng sợ hãi, đã từ từ chuyển biến thành đứa nhỏ mà mình muốn đối xử thật tốt với nó, muốn đi ôm lấy Trương Phong Dương, cưng chiều hắn, tựa như là đối xử với người thân trong gia đình, loại cảm giác kỳ quái này chính là thân tình sao?(thố thố:mới có một đêm mà đai thúc...thay đổi thế sao?)Tôn Ngữ cảm thấy thời điểm mà mình cùng Trương Phong Dương làm tình, hình như có âm thanh đang không ngừng la lên, cảnh cáo mình, không thể như vậy, như vậy đúng là không đúng, như thế này chính là loạn luân a~.Vừa nghĩ tới cảnh mình làm tình cùng Trương Phong Dương, Tôn Ngữ lại đau đầu, loại cảm giác này tựa như là mình cùng người thân trong gia đình đang cùng nhau làm tình với nhâu vậy...Tôn Ngữ ở trong lòng ngực Trương Phong Dương cảm thấy có một trận choáng váng và mê hoặc. Vì cái gì khi ở cùng một chỗ với Trương Phong Dương ... Mình sẽ mơ thấy giấc mộng này đâu? Tôn Ngữ không dám mơ thấy những điều này nữa, cái cảnh trong mơ kia thực sự rất chân thật , chân thật đến đáng sợ.Nội tâm Tôn Ngữ rất bất an, giấc mộng này khiến mình khôi phục lại một ít trí nhớ mà mình đã mất đi trước kia, nhưng là, vì cái gì chỉ cần ở bên cạnhTrương Phong Dương thì trong đầu mình lúc nào cũng hiện lên những hình ảnh kỳ quái này?Chẳng lẽ Trương Phong Dương cùng với trí nhớ của mình có quan hệ với nhau sao? Hoặc là nói Trương Phong Dương hắn cùng mình trong lúc đó rốt cuộc là quan hệ như thế nào? Chẳng lẽ Trương Phong Dương chính là người nhà mà ta vẫn muốn tìm kiếm, là đệ đệ đã thất lạc của ta mà ta chính là ca ca của hắn?Không thể như vậy,lần đầu tiên Tôn Ngữ cảm thấy việc mình làm cùng với Trương Phong Dương là sự tình ghê tởm đến cỡ nào a, mình làm tình cùng với đệ đệ ruột thịt , làm bậy nha, ai chịu nổi? Như vậy đứa nhỏ trong bụng, không phải là nghiệt chủng mà mình và đệ đệ loạn luân mà có sao...Chương 60Tôn Ngữ không dám đem trí nhớ tựa mộng của mình nói cho Trương Phong Dương, bởi vì lúc trong mộng chính mình biến thành ca ca của Trương Phong Dương, đây không phải là rất kỳ quái sao? Đầu Tôn Ngữ đau quá, tâm tính hảo loạn, không biết làm sao bây giờ, hơn nữa hắn cũng không thể hoàn toàn xác định, hắn nghĩ muốn xác nhận thêm một bước nữa, mình rốt cuộc có phải ca ca của Trương Phong Dương hay không, Tôn Ngữ không muốn sai lầm.Tôn Ngữ thương tiếc vuốt đầu của Trương Phong Dương, để ý thấy trên trán Trương Phong Dương có vài sợi tóc hỗn độn, trong trí nhớ của chính mình mặt đệ đệ non nớt đáng yêu như vậy, nhưng Trương Phong Dương lại lạnh lùng tàn khốc vô tình, thật sự rất không giống, Tôn Ngữ thở dài gắt gao ôm Trương Phong Dương ở trong ngực của mình."Đại thúc ta thấy sắc mặt của ngươi tái nhợt, cả người lại rét run, thật sự phát run, có phải hay không đêm qua, ta quá mức hung mãnh thương tổn ngươi sao? Thực xin lỗi, là ta đắc y vong hình (vui vẻ quá mà quên mình) , đều tại ta không tốt, đại thúc ta không có thương tổn đến ngươi cùng hai tiểu yêu quái trong bụng chứ!" Trương Phong Dương tựa vào trong lòng Tôn Ngữ, cầm lấy cánh tay mảnh khảnh nhỏ bé của Tôn Ngữ."Phong Dương..." Tôn Ngữ rưng rưng ôm Trương Phong Dương trong lòng, giống như đã tìm được cảm giác ấm áp khi làm ca ca."Đại thúc ta có thương tổn ngươi hay không, ngươi phải mau nói nha! Nếu ngươi khó chịu, ta bảo bác sĩ đến khám cho ngươi, thân thể đại thúc chính là quá yếu!" Trương Phong Dương ở trong lòng Tôn Ngữ không ngừng vặn vẹo."Ngươi nói có người mang thai nào, mà có thể chịu nổi ngươi hung mãnh làm đến làm đi như vậy chứ!" Tôn Ngữ còn chưa hết tức giận, đẩy Trương Phong Dương ra." Đại thúc, chính ngươi đối phó cũng không được đâu, ta sẽ thực ôn nhu, thân thể đại thúc rất mảnh mai, bất quá người nhát gan như đại thúc, bây giờ lá gan lớn rồi, dám cãi lại cùng ta!" Bàn tay to của Trương Phong Dương không an phận đặt tới lòng bàn chân trắng nỏn của Tôn Ngữ, cố ý cù lét."Ân... Không được náo loạn... Nhột quá..." Tôn Ngữ kinh hô, cong chân lại, tránh né ma trảo (móng vuốt quỷ quái) quấy rầy của Trương Phong Dương."Đại thúc ta thật vui vẻ, ta cảm thấy ta có thể gặp được ngươi, là chuyện vui sướng nhất của ta." Trương Phong Dương ôm Tôn Ngữ làm nũng nói.Không biết từ khi nào, Tôn Ngữ bị Trương Phong Dương ôm đến nỗi mắt đã ngấn lệ."Đại thúc, thời gian dài như vậy ngươi cũng biết, ta thích ngươi, là đặc biệt đặc biệt thích, nếu không bởi vì thích, ta cũng sẽ không sợ hãi ngươi rời bỏ ta như vậy ngươi, mà khóa ngươi lại, ta làm như vậy quả thật không đúng, đại thúc đừng trách ta!" Trương Phong Dương cúi đầu, nép sát đầu thân thiết tựa vào ngực Tôn Ngữ."Đại thúc ngươi biết không? Ca ca ta là vì bảo hộ ta mà bị ném vào trong biển rộng, đến bây giờ cũng tìm không thấy, lúc đó ta còn quá nhỏ, là một đứa trẻ vô ích ngu ngốc, không có cách nào bảo hộ ca ca của ta, mới để cho tên biến thái kia thương tổn ca ca mà ta yêu nhất, ta mỗi ngày đều nghĩ nếu lúc ấy ta trở nên cường đại hung ác hơn nữa, như vậy sẽ có thể bảo hộ ca ca... Ca ca có lẽ sẽ không rời xa ta, kỳ thật ta mỗi ngày đều nhớ đến ca ca của ta, tựa như đứa nhỏ đã không có mẫu thân, ta thật ngốc, đại thúc!"Tôn Ngữ nghe Trương Phong Dương nói nhớ đến ca ca, hồn nhiên tựa như một đứa nhỏ, rất khổ sở, chính mình cũng rất nhớ hắn, đệ đệ của mình, rất nhớ người nhà, Tôn Ngữ nhớ đến khóc, thân thể không kiềm chế được run rẩy, cúi đầu, lấy tay bưng kín mặt mình, không muốn để cho Trương Phong Dương nhìn thấy bộ dáng mình khóc, nhưng tay lại bị Trương Phong Dương một phen kéo ra."Đại thúc, về sau không được khóc nữa!" Khuôn mặt được một cái gì đó mềm mại chạm đến, là ngón tay thon dài của Trương Phong Dương, Trương Phong Dương lấy tay lau nước mắt trên mặt Tôn Ngữ, ôn nhu lấy tay áp sát mặt Tôn Ngữ, Tôn Ngữ bị Trương Phong Dương gắt gao ôm lấy, cái ôm của Trương Phong Dương không còn như trước, loại ôm làm cho mình sợ hãi thở không được đến nỗi tức giận, giống nhau giam cầm của ác ma, mà là cái ôm ấm áp tình cảm, Tôn Ngữ giờ phút này liền nép mình vào trên người Trương Phong Dương ngửi thấy mùi hương thuốc lá tản ra từ cái ôm ấm áp yêu thương, thật sự hảo ấm áp nha.Tôn Ngữ thực thích cái ôm ấm áp này, vươn hai tay, gắt gao quay về ôm lấy hai cánh tay của Trương Phong Dương bắt đầu ép chặt." Đại thúc! Ta có phải thực buồn cười hay không?" Trương Phong Dương thấp giọng nói xong, chính mình mới trước đây thích nép vào trên người ca ca, từ sau khi ca ca mất, hắn không còn đối ai có cảm giác như thế, chính mình cũng trở nên lãnh khốc, không nghĩ tới mười mấy năm sau, thật không ngờ chính mình lại tìm được người mà mình có thể thật lòng yêu thương..."Ta rất thích kề cận trên người đại thúc như vậy " Trương Phong Dương ở trên người Tôn Ngữ cọ cọ.Trương Phong Dương làm nũng, thanh âm ấm áp dường như dừng ở trong tai Tôn Ngữ, cảm thấy trong lòng ấm áp dào dạt."Đại thúc ngươi cũng thích ta chứ, không cần sợ ta, ta sẽ dùng hết tất cả để yêu thương cho đến khi xuống địa ngục, ta muốn đuổi đi toàn bộ cô tịch trong mắt, trong lòng của ngươi, ta sẽ không để cho ngươi cảm thấy tịch mịch, ta sẽ không để cho ngươi cô đơn, điên cuồng của ta, hồn nhiên của ngươi, ta muốn cùng ngươi đến tận ngày tàn...Tôn Ngữ vuốt gương mặt búp bê mềm mại của Trương Phong Dương, khóe miệng kiềm chế không được hơi hơi cong lên, mỉm cười, cảm thấy đệ đệ trong mộng đáng yêu của mình giống như đã trở lại."Đại thúc, ta yêu ngươi" Trương Phong Dương tuyệt không keo kiệt đối đại thúc biểu đạt tình yêu của mình, nếu có thể hắn nghĩ muốn mỗi ngày mỗi ngày đều đối Tôn Ngữ nói, ta yêu ngươi.Thanh âm Trương Phong Dương ôn nhu, ôn nhu đến nỗi làm cho trái tim của Tôn Ngữ đều đang run rẩy."Cảm tạ đại thúc đã xuất hiện ở bên cạnh ta, cảm tạ trên trời đã để cho đại thúc cùng ta được bên cạnh nhau."Tôn Ngữ cảm thấy lại có nước mắt tràn lên ở khóe mắt của mình, không ngừng chảy ra, ôm Trương Phong Dương tựa như đứa nhỏ, Tôn Ngữ dùng tay của mình, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng Trương Phong Dương, giống như mình đã từng làm với đệ đệ lúc còn nhỏ, hiện tại nam hài đã trở nên cao lớn nhào vào trong ngực của mình."Vì cái gì ở bên cạnh đại thúc, cho dù cái gì cũng không làm, nhưng vẫn cảm thấy đặc biệt hạnh phúc?"Trương Phong Dương vẫn chăm chú nhìn chằm chằm Tôn Ngữ."Đại thúc ta cảm thấy được vừa nhìn thấy ngươi, ta sẽ biến thành một đứa nhỏ, giống như đứa nhỏ đơn thuần thích ngươi, thật sự là bất khả tư nghị (khó tin) a! Cho dù ngươi đối với ta lạnh như băng, không thích ta, ta vẫn muốn ở bên cạnh ngươi!" Trương Phong Dương cười nói, gương mặt búp bê hợp với nụ cười sáng lạn lộ ra cái răng nanh nho nhỏ, Tôn Ngữ lại nhận định chuyện hắn là đệ đệ của mình là sự thật, vui vẻ nở nụ cười."Phong dương, ngươi cười rộ lên thật đẹp mắt, sáng lạn tựa như ánh mặt trời, kỳ thật ta không thích bộ dáng ngươi xụ mặt lạnh như băng, ngươi phải cười nhiều hơn!""Ta chỉ đối đại thúc mà cười, ta gặp đại thúc thật sự quá tốt! Ngươi đi vào tánh mạng của ta, đi vào bên cạnh ta, thay ca ca của ta đến yêu ta "Ngực Tôn Ngữ bắt đầu đau, tim đập có chút nhanh hơn, cảm xúc trào dâng đến mức muốn khóc, không khỏi cúi đầu."Từ nay về sau, chúng ta luôn luôn ở cùng nhau..." Trương Phong Dương ôm lấy Tôn Ngữ đang cúi đầu, thấp giọng nói."Lầm bầm lầu bầu, Phong Dương ngươi ngốc giống như đứa nhỏ nha ~ ""Ta chỉ khi nhìn thấy đại thúc mới có thể biến thành đứa nhỏ ""Phong Dương ngươi có ca ca đúng không? Ca ca ngươi tên gọi là gì?" Tôn Ngữ thử hỏi.'"Ca ca của ta tên là Phong Diệu, Trương Phong Diệu, lóng lánh tựa như thái dương. Ta cứ cho rằng ca ca ở quanh đây thôi. Phong nhi vẫn luôn tìm kiếm hắn..."Tôn Ngữ lại rơi lệ, ở trên cổ Trương Phong Dương liều mạng cọ mặt mình, lau khô nước mắt chảy ra, những lời này Tôn Ngữ nhớ rõ, giống như ký ức trong mộng đệ đệ từng nói qua, đệ đệ lúc còn nhỏ quá mức xinh đẹp, so với tiểu cô nương còn xinh đẹp hơn, có hai mắt thật to, lông mi thật dài cùng đôi môi anh đào giống như búp bê, trí nhớ Tôn Ngữ càng ngày càng rõ ràng, hắn giống như cái gì cũng có thể nhớ tới, chính mình hình như thường xuyên buộc tóc cho đệ đệ, mang nơ con bướm, ma ma thường xuyên mua váy hoa xinh đẹp cho đệ đệ mặc, đệ đệ ngoan ngoãn tựa như búp bê để cho mình cùng ma ma đùa nghịch đến đùa nghịch đi, thật sự là đệ đệ vốn nhu thuận hiện tại như thế nào lại trở nên ngang ngược như vậy, là bởi vì không có ca ca hay người nhà nào ở bên cạnh làm bạn với đệ đệ , cho nên Phong Dương đệ đệ của mình mới có thể trở nên hung ác lãnh khốc như vậy sao? Tôn Ngữ vẫn thích đệ đệ thời thơ ấu đáng yêu tựa như đại búp bê kia..."Đại thúc, ngươi vừa khóc?"Tôn Ngữ thật khổ sở, Trương Phong Dương hắn là đệ đệ của mình, Tôn Ngữ muốn cùng hắn nhận quan hệ, chính là không thể mở miệng! Cùng thân sinh đệ đệ của mình loạn luân, còn mang bầu đứa nhỏ của đệ đệ, đã biết mình đê tiện tựa như quái vật, bộ dáng bất nam bất nữ, như thế nào còn mặt mũi nhận quan hệ với đệ đệ của mình, Tôn Ngữ không thể há mồm nói ra bản thân thật sự là thân sinh ca ca của Trương Phong Dương-- Trương Phong Diệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co