Truyen3h.Co

Nguoc Van He Mo

Hứa Minh Hiên trước kia phong lưu đào hoa, hắn chưa bao giờ để ý mình có tổn thương những người khác hay không, nhưng hắn hiểu mình đã từng tổn thương Tĩnh Du, chính hắn đã khiến cho hai người bị cấm cách, gián đoạn suốt hơn hai năm trời bất lực. Thế nhưng hắn cam đoan, kể từ giây phút hắn nhận ra mình đã có chút yêu thích cậu, loại yêu thích bất đồng với những người hắn từng yêu, hắn sẽ mãi mãi giữ chặt người này, chiếu cố người này, cẩn trọng giữ gìn không để cậu chịu thêm bất kì thương tổn nào...

Bác sĩ đến, khám cho cậu xong, nói rõ tình hình của cậu đã rất tốt liền cáo từ ra về. Tĩnh Du được hắn nghiêm cẩn ra lệnh nằm nghỉ một chút, đưa mắt trông theo tấm lưng to rộng của hắn theo sau bác sĩ. Hắn quay đầu lại, đối cậu miểm cười trấn an, xong liền đi ra ngoài.

Tĩnh Du biết sau khi hắn nghe xong cuộc điện thoại kia đã có gì đó không đúng lắm, tâm tình có vẻ tệ hơn, trông nụ cười cũng mang theo vài phần lo lắng, nhiều phần bất an. Cậu suy nghĩ rất lâu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, thầm thở dài, cậu tự nhũ: Đành chịu thôi, cậu vốn đâu thông minh, huống chi Minh Hiên muốn giấu cậu, cậu làm sao có thể nghịch ý mà biết được?

Mặt khác, Minh Hiên theo sau vị bác sĩ kia, tảng đá to nặng nề trong lòng chưa hề được thả xuống, tâm tư trĩu nặng, hắn trầm mặc đứng lại tại bãi đổ xe, nhìn bác sĩ kia thở dài, bác sĩ trẻ tuổi nhìn hắn một lát, lắc đầu nói: "Tôi thật sự không giúp gì được, ngài biết đấy, tuy rằng bệnh án của bệnh nhân có quyền được giữ bí mật, nhưng mà cô ấy là con gái của viện trưởng, muốn biết được hồ sơ bệnh trạng của một người đâu phải chuyện khó khăn,..."

Hắn trầm mặt một hồi, sau đó thanh âm bất lực nói: "Anh nói...liệu cô ta có thể mang Du đi được không?"

"Cái này còn chưa chắc hẳn, chỉ dựa vào lý do muốn nhận cậu ấy làm con nuôi của viện trưởng, cho dù cậu ấy có đồng ý đi chăng nữa, cô ấy không thuyết phục được ý muốn ở lại của Trần Tĩnh Du thì mọi chuyện vẫn chưa thể quyết định, ngài là một bệnh nhân thân quen, tôi khuyên ngài không nên giấu diếm chuyện Trần Tĩnh Du đã tỉnh, mà phải bắt đầu từ việc thuyết phục được cậu ấy, nếu ngài muốn được ở bên cạnh ái nhân lâu dài! Không còn sớm, tôi về đây!"

Bác sĩ nói xong liền bước vào trong xe, rồ ga đi khỏi gara.

Còn một mình hắn đứng nơi ấy, trông theo chiếc xe đã đi xa, cảm thấy có chút rối loạn.

Hắn rất sợ Ngô Lệ sẽ cứng rắn lôi kéo Tĩnh Du, sẽ mang Tĩnh Du đi khỏi cuộc sống của hắn.

Hắn thế mà sợ một nữ nhân yếu mềm sao? Không, hắn không sợ cô.

Chỉ là, quá khứ hắn tổn thương cậu còn rành rành ra đó, cô ta biết điểm yếu của Tĩnh Du là rất mềm lòng, nhỡ như cô ta lợi dụng thì...hắn chắc chắn sẽ thua thảm hại.

Ai biết được cậu sẽ có hay không tha thứ cho hắn, chính hắn còn không dám tha thứ chính mình nữa là!

Thế là Hứa Tổng tài xông pha thương trường không sợ trời đất không sợ quỷ thần, lại cư nhiên sợ một cậu thiếu niên gầy teo yếu ớt.

Bác sĩ kia thông báo rằng, viện trưởng của họ đã đến cô nhi viện làm thủ tục nhận Tĩnh Du làm con nuôi, chỉ cần cậu đồng ý, ông ta sẽ lặp tức đưa cậu đi đến nơi có điều kiện tốt hơn để điều trị. Hắn nghe xong thực hốt hoảng, khó khăn lắm mới chờ đợi được cùng nhau một chỗ, nếu lúc này tách ra...hắn có thể sẽ uất ức đến chết mất!

Nếu là người khác, hắn sớm giở ba trăm sáu mươi thủ đoạn khiến đối phương không thể lần nữa có ý định huỷ hoại gia đình hắn, thậm chí giết người diệt khẩu huỷ thi diệt tích hắn cũng có thể thẳng tay nhất xuống, thế nhưng đây là Ngô Lệ...cái này lại hoàn toàn khác, Tĩnh Du cùng cô thật sự rất thân, hình như từ thời trung học cơ sở đã bên nhau như hình với bóng, có thể thấy quan hệ còn gắn bó hơn cả hắn, nếu hắn thật sự mạnh tay với cô...e rằng khó ăn nói với Tĩnh Du.

Nhưng nếu không ra tay, cậu sẽ có nguy cơ bị đoạt mất, Hứa Minh Hiên làm sao cam tâm cho được.

Hắn thực ảo não a!

Tối hôm đó hắn trằn trọc trong phòng làm việc đến gần nữa đêm, một mình tính toán nên làm thế nào mới tốt. Mãi đến khi nhìn thấy trăng ngoài kia sáng rực rỡ, hắn thoáng sững sờ, thì ra mình đã ngẩn người lâu như vậy, nhìn đồng hồ điểm chín giờ đêm, hắn thở dài một hơi.

Ban ngày ngủ nhiều, lúc này một chút cũng không muốn ngủ thêm nữa, trằn trọc hồi lâu, hắn không khỏi nghĩ đến người nào đó, lúc này hẳn là đang ngồi ở trên giường suy nghĩ lung tung, lại ngốc nghếch cho rằng hắn là mơ là ảo đi?

Hắn cười khổ, cái bệnh rối loạn nhận thức này của cậu hắn phải sớm sớm trị a, nếu không...hắn thật khó sống rồi.

Đẩy cửa phòng ra, Hứa Minh Hiên chậm rãi tiến vào trong, đối thiếu niên đang nhìn cửa sổ ngẩn người khẽ gọi:

"Chưa ngủ? Đang chờ anh sao?"

Thiếu niên nhỏ gầy tựa lưng trên thành giường, ánh mắt nhìn xa xăm không tiêu cự, cậu phản ứng chậm vài giây, lát sau mới lúng túng ân một tiếng, dường như đang sắp xếp ngôn ngữ trong đầu, mất thêm một lúc mới nặn ra một câu hoàn chỉnh: "Em...hình như, hình như mất ngủ. Ngủ không được."

Hắn điềm tĩnh đi đến gần cậu, ôn nhu nâng cậu ngồi lên đùi mình, vóc dáng của cậu nhỏ nhắn, tay chân đều gầy teo như cây que củi, hắn sờ sờ một chút liền đau lòng, lại sờ sờ thêm một chút, một chút nữa, bất tri bất giác sờ đến mức cây cột trụ dưới thân cũng đứng lên, người trong lòng sớm thẹn đến đỏ mặt, rút đầu nhỏ như đà điểu cắm vào trong lòng ngực hắn.

Hứa Minh Hiên nghĩ nghĩ một chút, nếu đã ngủ không được, cơ thể cậu lại không có gì đáng ngại, có thể hay không...làm chút vận động.

Ý nghĩ chợt loé, hắn vội khua tay xua đuổi trong lòng, nếu hắn thật sự làm thì chính là cầm thú a! Cậu hiện tại nhỏ nhắn yếu ớt như thiếu niên mười bảy mười tám (dù cậu đã hai mươi tuổi hơn) còn hắn hiện tại đã là ông chú gần ba mươi, cao lớn thô to như vậy mà đè ép cậu thì...hắn không dám nghĩ nữa.

Hắn đột nhiên dừng động tác, chỉ nhẹ hôn lên mái tóc dài phủ trên vầng trán của cậu, sau đó tiếp tục trầm mặc, đánh nhau với tiểu nhân ở trong lòng.

Tĩnh Du phát hiện hắn đột nhiên kỳ lạ, suy nghĩ đầu tiên chính là hắn không cần mình nữa, cậu hốt hoảng há miệng, rồi lại ngậm vào, hồi lâu không nói được câu nào.

Trong lòng cực kì không thoải mái, uỷ khuất hiện rõ trên mặt, nước mắt long lanh động trên vành mắt đo đỏ, gương mặt tủi thân che giấu trong bóng tối.

"Ngủ đi, anh chỗ này canh cho em!" Hắn quẫn bách nói, thật sự không dám động động, người anh em phía dưới sung mãn dựng cờ, hắn sắp nhịn không nổi, phải chờ cậu ngủ ngủ hắn mới có thể tìm tay trái chia sẻ nỗi lo được a!

"Không cần..." cậu ậm ừ một lát, bỗng nhiên thốt lên.

Động tác cứng nhắc lại, hắn sững sờ há mồm ra, cậu nói không cần hắn sao? Phải chăng... hắn càng nghĩ càng thấy mất mát khó chịu. "Du...em...như thế nào, như thế nào không cần chứ, anh...anh thật sự có lỗi a! Tha thứ...được không? Tha thứ cho anh đi được không??"

Hắn ôm chầm lấy cậu, thanh âm bất an cùng nghẹn khuất.

Cậu thở hỗn hễn mấy hơi, bỗng nhiên nghẹn ngào, tựa như một đứa bé uỷ khuất kể lễ với phụ huynh: "Em không cần, anh có lỗi, mới quan tâm em, anh, nếu không muốn, thân thân, không cần áy náy, em, em, ô ô em sợ anh chán ghét ô ô..."

Cậu lại nức nở, hắn âm thầm thở phào một chút, đứa bé ngốc thích khóc này nha, thực làm người ta vừa giận vừa thương.

"Anh yêu em, Du, anh sao chán ghét em được, ngoan, đừng khóc a, anh rất đau lòng. Ai, không phải anh không muốn thân thân, chính là...chính là...cái kia, anh sợ em chịu không nổi, đứa ngốc này! Nín đi nín đi, a!"

Cậu ôm chặt cổ hắn, âm thanh nức nở dần hoá thành tiếng nấc nghèn nghẹn, từng tiếng từng tiếng một rơi ra khỏi cái miệng nhỏ, lọt vào tai hắn khiến hắn từng trận tê dại tâm can.

"Em, không khóc, không phiền anh, nhưng mà, đừng, không cần em, nấc, chính là, đừng, không thân thân, em...nấc, Hiên, anh, thật sự, không chán ghét, em sao?" Khó khăn nói xong một câu, cậu vùi gương mặt ẩm ướt vào hõm cổ của hắn, hít hít mũi.

Hứa Minh Hiên gào thét liên tục, bảo hắn làm sao sống tiếp đây, trắng trợn câu dẫn thế này...

Gầm nhẹ một tiếng, hắn vươn lưỡi liếm vành tai của cậu: "Được rồi! Không khóc nữa, anh liền thân thân em!" Chẳng biết nhóc này có biết thân thân là thế nào hay không? Hắn tự hỏi một lát, tay vô thức đã lột xong y phục của người trong lòng.

May mắn thiếu niên rất ngoan ngoãn, mặc dù ngượng ngùng xấu hổ đỏ cả mặt rồi, cậu vẫn yên lặng kiềm chặt thanh âm rên rỉ, để hắn tiếp tục khai thác mật địa trên cơ thể mình. Đôi lúc nấc một tiếng như miêu nhi nhỏ bé.

Hắn dùng hết tất cả ôn nhu suốt gần ba mươi năm đều dồn hết vào đêm này, đối cậu càng nhẹ nhàng càng trân trọng, miệng không ngừng dỗ dành trấn an người dưới thân, trận mây mưa không phải là thiếu sót, nhưng là luôn thấy không đủ...được rồi, chính là hắn chỉ ở trên người cậu dây dưa phóng thích dục vọng được hai lần liền không nỡ làm tiếp nữa, cậu đã thở thoi thóp như sắp đi xa rồi!

Hắn nhịn nhịn hơn hai năm, chỉ làm hai lần, đủ sao?

Cười khổ, hắn ôm cậu đi tẩy rửa.

Cậu rũ rượi nằm trong lòng hắn, lúc nãy bị hắn bức ép kịch liệt rên rỉ không ngừng, hiện tại một chút sức ít ỏi cũng đã bị vắt kiệt.

"Du, nếu như...có ai đó muốn em rời đi, rời xa anh, em có muốn đi hay không?" Hắn thều thào một câu, trong lòng cảm thấy có chút bất an cùng mong đợi.

Ngoài ý muốn, cậu nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn hắn bằng ánh mắt hoảng sợ, nghiệm nghiệm hồi lâu, sau đó có dũng khí mới nói: "Không, Hiên, đừng rời đi em, được không?"

Hứa Minh Hiên kinh hỉ ôm chầm lấy cậu, nâng cằm cậu lên, mạnh mẽ hôn xuống đôi môi đỏ tươi đã bị dày vò một hồi lâu trước đó, hôn đủ, hắn ngẩng đầu, thật sâu nhìn vào đôi mắt cậu: "Hảo!"

Một đêm mệt mỏi mà an nhàn, hắn ôm cậu trong lòng, miểm cười đi vào giấc ngủ.

Cậu không muốn rời xa hắn, hắn còn sợ cái gì?

Huống hồ, hắn cũng đã biết làm thế nào để phá huỷ âm mưu quỷ kế của nữ nhân kia, chính hắn sẽ bảo vệ Du, mới không cần cô ta nhúng tay vào, dù cô yêu Du thế nào đi nữa...

Chung quy, trong tình yêu chính là ích kỷ như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co