Nguyet Luong
".... Khuyển Dạ Xoa, khi nào mới cho ta nhìn thấy ca ca ngươi?". Nghịch hàn ngồi cạnh Khuyển Dạ Xoa, hỏi lại câu này bao nhiêu lần.
Khuyển Dạ Xoa xoay người mắt trợn trắng "Ngươi sao lại chấp nhất như vậy chứ?"
Bĩu môi, Nghịch Hàn hắn khẽ vuốt tóc trắng của cậu, cảm thụ cảm giác thoải mái trong lòng bàn tay. Khuyển Dạ Xoa cũng không bài xích, cậu biết rõ nhân loại này chỉ muốn an ủi mà thôi. "Bởi vì, ta muốn nhìn một chút, người có thể khiến người hướng lòng về vĩnh viễn không đổi, có mị lực gì a!" Nghe qua có vẻ vô tình... nhưng trong đó lại an ủi.
Khuyển Dạ Xoa liếc hắn, trong mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng pha chút cảm kích, nam nhân này đang an ủi cậu.
"Hắn là Khuyển tộc tộc trưởng, đồng thời, cũng là Ma Tôn".
"Ma Tôn?" Nghi hoặc.
"Vạn ma tôn sư, là yêu ma đứng đầu. Sát Sinh Hoàn hắn là thần... Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?" Phát hiện Nghịch Hàn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm mình, Khuyển Dạ Xoa không được tự nhiên quay qua chỗ khác.
Nghịch Hàn cũng quay đi, khẽ lên tiếng "Không có gì"
Khuyển Dạ Xoa, có lẽ chính ngươi cũng không biết, thời điểm ngươi nói về "hắn", trong mắt không có sùng kính hay ngưỡng mộ, mà toàn bộ, tất cả đều là yêu say đắm.
Ngươi là yêu người kia, yêu ca ca của ngươi a...
"Ta, hôm nay mang ngươi đi..." Khuyển Dạ Xoa đang trầm mặc bỗng mở miệng. "A?" Nghịch Hàn đầu óc nhất thời không hiểu, mê hoặc hỏi.
"Đi Chiến quốc, nhìn hắn...." Nhìn Sát Sinh Hoàn, ca ca... của ta.
Nghịch Hàn sững sờ, rồi sau đó tươi cười "Hảo!"
Người Khuyển Dạ Xoa yêu khắc cốt ghi tâm, ta rốt cục có thể nhìn thấy ngươi rồi...
....
"Cái gì? Trở về? Không! Ta không đồng ý!" Nghe được lời Khuyển Dạ Xoa nói phải về Chiến quốc, lại muốn dẫn Nghịch Hàn theo, Mộ Li lập tức to tiếng phản đối. Nói đùa gì vậy! Khuyển Dạ Xoa thật vất vả mới chậm rãi làm nhạt đi tình cảm của y, tuy rằng không thể hoàn toàn quên, nhưng cô cũng không hi vọng cả đời y đều hãm thống khổ này trong lòng. Hiện tại y lại nói phải về, cô tuyệt đối sẽ không đồng ý!
"Mộ Li..." Mặc dù biết sẽ bị phản đối, nhưng không nghĩ tới phản ứng của cô lại lớn như vậy, Khuyển Dạ Xoa hoảng sợ.
"Khuyển Dạ Xoa, ta, không hi vọng ngươi gặp chuyện không may..." Mộ Li cúi thấp đầu, nhe nhàng nói.
Ta sợ hãi, Khuyển Dạ Xoa, ta sợ ngươi xảy ra chuyện, sợ ngươi sẽ buông tha bản thân, sợ ngươi không thể có tình cảm nữa...
Sợ hãi, ngươi, sẽ buông tha hết thảy...
Khuyển Dạ Xoa sững sờ, rồi sau đó làm bộ dáng tươi cười "Không có chuyện gì đâu, ta sẽ không sao. Nại Lạc lúc chưa chết giết không được ta, giờ thì không ai có thể giết ta rồi..."
Ngoại trừ... "hắn"....
"Nhất định phải đi sao?" Sau nữa ngày, Mộ Li giống như đã quyết định. "Không sao, chỉ là trở về một chuyến, có thể có chuyện gfi chứ?" Nếu thật sự có chuyện, cũng là kiếp nạn của ta...
"Khuyển Dạ Xoa, cẩn thận một chút..." Mộ Li nhìn bóng lưng y thì thào nói nhỏ, trong nội tâm không hiểu sao lại bất an mãnh liệt, giống như lần này y trở về sẽ xảy ra chuyện, rất muốn ngăn cản y, nhưng cô cũng biết, khi y đã quyết định thì vĩnh viễn không quay đầu.
Khuyển Dạ Xoa, ngươi không được buông tha chính mình....
Ta cầu ngươi....
....
"Đây, đây là năm trăm năm trước thời Chiến quốc sao?" Leo từ trong giếng lên, Nghịch Hàn nhìn cảnh vật lạ lẫm xung quanh, tò mò hỏi.
"Đúng vậy! Chỗ này yêu ma hoành hành, tuy nhiên..." Mấp máy môi, nói ta cái tên "Sát Sinh Hoàn thống nhất Yêu giới, nhưng tuyệt đại đa số yêu ma đều thống hận cùng chán ghét nhân loại, chúng ta đây sẽ gặp nguy hiểm, cho nên, ngươi phải tận lực theo sát ta. Chúng ta.... Đi nhìn hắn một chút rồi lập tức trở về".
Nghịch Hàn vừa muốn mở miệng nói chuyện dã bị Khuyển Dạ Xoa kéo nhanh ra phía sau. Còn chưa kịp hỏi đã cảm thấy Khuyển Dạ Xoa toàn thân căng cứng, tay cũng nắm chặt chuôi đao Thiết Toái Nha.
"Lại là bán yêu? Ha, còn có một nhân loại!" Từ trong rừng rậm đi ra ba yêu quái, nhìn thấy Khuyển Dạ Xoa cùng Nghịch Hàn vốn sững sờ, sau đó cười ha ha, mang theo khát máu cùng hưng phấn, lại gần hai người.
Định rút đao, Khuyển Dạ Xoa đột nhiên sửng sốt "Chết tiệt!" Thấp giọng nguyền rủa, Khuyển Dạ Xoa rõ ràng đã quên, đêm nay là Sóc nguyệt, bản thân sẽ biến thành nhân loại yếu ớt.
Y chết không sao, nhưng liên lụy tới người khác thì không được,. Cho nên, nhất định phải bảo hộ Nghịch Hàn chu toàn, chỉ hi vọng Mộ Li có thể phát giác chạy tới kịp, nếu không thân thể nhân loại yêu ớt, hẳn sẽ không chống đỡ được bao lâu.
Khuyển Dạ Xoa xoay người mắt trợn trắng "Ngươi sao lại chấp nhất như vậy chứ?"
Bĩu môi, Nghịch Hàn hắn khẽ vuốt tóc trắng của cậu, cảm thụ cảm giác thoải mái trong lòng bàn tay. Khuyển Dạ Xoa cũng không bài xích, cậu biết rõ nhân loại này chỉ muốn an ủi mà thôi. "Bởi vì, ta muốn nhìn một chút, người có thể khiến người hướng lòng về vĩnh viễn không đổi, có mị lực gì a!" Nghe qua có vẻ vô tình... nhưng trong đó lại an ủi.
Khuyển Dạ Xoa liếc hắn, trong mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng pha chút cảm kích, nam nhân này đang an ủi cậu.
"Hắn là Khuyển tộc tộc trưởng, đồng thời, cũng là Ma Tôn".
"Ma Tôn?" Nghi hoặc.
"Vạn ma tôn sư, là yêu ma đứng đầu. Sát Sinh Hoàn hắn là thần... Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?" Phát hiện Nghịch Hàn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm mình, Khuyển Dạ Xoa không được tự nhiên quay qua chỗ khác.
Nghịch Hàn cũng quay đi, khẽ lên tiếng "Không có gì"
Khuyển Dạ Xoa, có lẽ chính ngươi cũng không biết, thời điểm ngươi nói về "hắn", trong mắt không có sùng kính hay ngưỡng mộ, mà toàn bộ, tất cả đều là yêu say đắm.
Ngươi là yêu người kia, yêu ca ca của ngươi a...
"Ta, hôm nay mang ngươi đi..." Khuyển Dạ Xoa đang trầm mặc bỗng mở miệng. "A?" Nghịch Hàn đầu óc nhất thời không hiểu, mê hoặc hỏi.
"Đi Chiến quốc, nhìn hắn...." Nhìn Sát Sinh Hoàn, ca ca... của ta.
Nghịch Hàn sững sờ, rồi sau đó tươi cười "Hảo!"
Người Khuyển Dạ Xoa yêu khắc cốt ghi tâm, ta rốt cục có thể nhìn thấy ngươi rồi...
....
"Cái gì? Trở về? Không! Ta không đồng ý!" Nghe được lời Khuyển Dạ Xoa nói phải về Chiến quốc, lại muốn dẫn Nghịch Hàn theo, Mộ Li lập tức to tiếng phản đối. Nói đùa gì vậy! Khuyển Dạ Xoa thật vất vả mới chậm rãi làm nhạt đi tình cảm của y, tuy rằng không thể hoàn toàn quên, nhưng cô cũng không hi vọng cả đời y đều hãm thống khổ này trong lòng. Hiện tại y lại nói phải về, cô tuyệt đối sẽ không đồng ý!
"Mộ Li..." Mặc dù biết sẽ bị phản đối, nhưng không nghĩ tới phản ứng của cô lại lớn như vậy, Khuyển Dạ Xoa hoảng sợ.
"Khuyển Dạ Xoa, ta, không hi vọng ngươi gặp chuyện không may..." Mộ Li cúi thấp đầu, nhe nhàng nói.
Ta sợ hãi, Khuyển Dạ Xoa, ta sợ ngươi xảy ra chuyện, sợ ngươi sẽ buông tha bản thân, sợ ngươi không thể có tình cảm nữa...
Sợ hãi, ngươi, sẽ buông tha hết thảy...
Khuyển Dạ Xoa sững sờ, rồi sau đó làm bộ dáng tươi cười "Không có chuyện gì đâu, ta sẽ không sao. Nại Lạc lúc chưa chết giết không được ta, giờ thì không ai có thể giết ta rồi..."
Ngoại trừ... "hắn"....
"Nhất định phải đi sao?" Sau nữa ngày, Mộ Li giống như đã quyết định. "Không sao, chỉ là trở về một chuyến, có thể có chuyện gfi chứ?" Nếu thật sự có chuyện, cũng là kiếp nạn của ta...
"Khuyển Dạ Xoa, cẩn thận một chút..." Mộ Li nhìn bóng lưng y thì thào nói nhỏ, trong nội tâm không hiểu sao lại bất an mãnh liệt, giống như lần này y trở về sẽ xảy ra chuyện, rất muốn ngăn cản y, nhưng cô cũng biết, khi y đã quyết định thì vĩnh viễn không quay đầu.
Khuyển Dạ Xoa, ngươi không được buông tha chính mình....
Ta cầu ngươi....
....
"Đây, đây là năm trăm năm trước thời Chiến quốc sao?" Leo từ trong giếng lên, Nghịch Hàn nhìn cảnh vật lạ lẫm xung quanh, tò mò hỏi.
"Đúng vậy! Chỗ này yêu ma hoành hành, tuy nhiên..." Mấp máy môi, nói ta cái tên "Sát Sinh Hoàn thống nhất Yêu giới, nhưng tuyệt đại đa số yêu ma đều thống hận cùng chán ghét nhân loại, chúng ta đây sẽ gặp nguy hiểm, cho nên, ngươi phải tận lực theo sát ta. Chúng ta.... Đi nhìn hắn một chút rồi lập tức trở về".
Nghịch Hàn vừa muốn mở miệng nói chuyện dã bị Khuyển Dạ Xoa kéo nhanh ra phía sau. Còn chưa kịp hỏi đã cảm thấy Khuyển Dạ Xoa toàn thân căng cứng, tay cũng nắm chặt chuôi đao Thiết Toái Nha.
"Lại là bán yêu? Ha, còn có một nhân loại!" Từ trong rừng rậm đi ra ba yêu quái, nhìn thấy Khuyển Dạ Xoa cùng Nghịch Hàn vốn sững sờ, sau đó cười ha ha, mang theo khát máu cùng hưng phấn, lại gần hai người.
Định rút đao, Khuyển Dạ Xoa đột nhiên sửng sốt "Chết tiệt!" Thấp giọng nguyền rủa, Khuyển Dạ Xoa rõ ràng đã quên, đêm nay là Sóc nguyệt, bản thân sẽ biến thành nhân loại yếu ớt.
Y chết không sao, nhưng liên lụy tới người khác thì không được,. Cho nên, nhất định phải bảo hộ Nghịch Hàn chu toàn, chỉ hi vọng Mộ Li có thể phát giác chạy tới kịp, nếu không thân thể nhân loại yêu ớt, hẳn sẽ không chống đỡ được bao lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co