Truyen3h.Co

Nhan Vat Phan Dien That Tuyet Sac


Editor: Snowflake HD

Hai người chúng ta mỗi người bị nhốt vào một phòng, chưa chắc có thể gặp lại, nghĩ tới ánh mắt ban nãy của Thủy Bánh Chưng, rốt cuộc là hắn hiểu được cái gì trong lời nói của Yến Liên Thiên, ta gấp đến mức chết tới nơi rồi.

Nằm trên giường nghĩ muốn nát tim nát phổi, bởi vì vết thương trên người chưa lành nên không dám lăn qua lăn lại. Bên ngoài trời bắt đầu mưa, từng giọt tí tách tí tách, càng nghe càng thấy mệt mỏi, cảm giác như bị vây khốn, hình như vải đang quấn chặt ta, xẹt… từ từ, ta trợn mắt, vừa cúi đầu liền thấy, “Hí ~” Quần áo rách ra…

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, “Cô nương?”

Ta vội vàng nhéo cái mũi, “Hắt xì.”

Bên ngoài lập tức im lặng… Ta thở dài, vậy mà không có dấu hiệu biến trở lại bình thường. Vải rơi xuống đất, ta kéo chăn ra, tìm kéo cẩn thận cắt bỏ phần thừa để may y phục, mặc thứ đó đứng trước gương, người hành tinh a…

Chân run rẩy, không đau nữa rồi. Vết thương trên mặt đã hoàn toàn biến mất, mặt mày hốc hác gì đó cũng tan thành mây khói, thân thể hồi phục rồi có thể liều mạng với Thủy Bánh Chưng.

Cuối cùng ta cũng có cơ hội cứu Thủy Bánh Chưng ở trong dầu sôi lửa bỏng, ta cực kì đắc ý. Nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh khắp nơi, đến gần cửa sổ, mũi chân vừa động, nhảy ra bên ngoài, tìm phòng của hắn.

Bày trí trong phòng hắn không giống phòng ta, nghĩ rằng có thể lập tức nhìn thấy tiểu quỷ. Cẩn thận mò mẫn trên giường, thấy có bóng người trên tấm bình phong, ta vội vàng nín thở bất động. Đứng im rất lâu, bóng dáng kia lại di chuyển. Ta tiếp tục sờ soạng phía trước, chuẩn bị sẵn một con dao để đánh hắn, thình lình nhảy ra, giơ cánh tay lên, bàn tay đánh được nửa đường liền dừng lại, kéo khóe miệng.

Thủy Bánh Chưng ngẩng đầu nhìn, mừng rỡ, “Cặn bã.”

“Suỵt.” Ta cúi đầu, nâng mặt hắn lên hôn một cái. Ầm ~ hình như có điểm không hợp lý, chớp mắt, “Thủy Bánh Chưng hóa ra ngươi cũng có cơ bụng sáu múi nha.”

“…” Thủy Bánh Chưng không một mảnh vải che thân lập tức xoay người, vẻ mặt xấu hổ, “Cặn bã, nam nữ thụ thụ bất thân… Dù gì ta với ngươi đều là nam!”

Ta liếm mặt bịt mũi, nhìn cái lưng rắn chắc của hắn, trừ việc hắn quá trắng, còn lại đều mang khí chất đàn ông, mắt vẫn chưa ngắm đã, tiếc nuối xoay người, “Ta đi lấy chăn.”

Chỉnh sửa chăn trong tay, tạo thành một bộ đồ đơn giản. Sau đó cất bao kim chỉ vào bên hông, ở lâu với hắn, tay nghề khâu vá của ta nhất định tiến bộ, mai này rút khỏi giang hồ biết đâu còn có thể mở một tiệm may quần áo.

Hai người chúng ta nhìn quần áo của đối phương, không còn lời nào để nói. Im lặng nhảy ra ngoài cửa sổ, xây cửa sổ cao như vậy, chắc chuyên dùng để nhốt trẻ em, nghe tiếng di chuyển ghế một cái liền biết ngay là muốn chạy trốn, cho nên không cần thiết phái người canh chừng.

Đáng tiếc bọn họ gặp phải hai người chúng ta.

Dọc đường chúng ta không nói gì cả, chú tâm tìm lối ra.

Địa hình Nhạn Môn không hề phức tạp, từ trong sơn cốc, nhìn thẳng về phía ngọn núi cao vút kia là có thể thấy đường ra rồi.

Thủy Bánh Chưng đang đi bên cạnh bỗng lên tiếng, “Cặn bã, Nhạn Môn nổi tiếng là nơi dễ thủ khó công, có lời đồn như vậy bởi vì họ bố trí rất nhiều bẫy.”

Ta quan sát xung quanh, “Qủa thật có rất nhiều bẫy, từ nãy đến giờ chúng ta đi qua hơn 12 cái rồi.” Ta nhe răng, “Khi đó ngũ thúc muốn nhận ta làm đồ đệ, hễ rảnh rỗi một tí lại lải nhải bên tai ta. Hắn là huyễn thuật sư nổi tiếng nhất thiên hạ, cũng nghiên cứu các trận huyễn thuật. Có nhiều chỗ không giống lắm, nhưng nói chung cũng có điểm giống trận của ngũ thúc, mấy chỗ khác biệt thì chắc đã bị người ta động tay động chân.”

Thủy Bánh Chưng nhìn trời lắc đầu, “Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu tài năng vẫn chưa được phát hiện.”

“Nhưng mà ta đâu cố tình né bẫy đâu! Thiệt đó!” Liếc mắt một cái cảm thấy lại nói sai rồi, ta không nên biến mình thành đồ ngốc.

“… Cặn bã, Yến Liên Thiên mà biết sẽ gào khóc đó.”

Vào chỗ rừng rậm, không nhìn thấy núi nữa. Đứng trước ngã rẽ, ta sờ cằm, “Hay là đi hướng kia…” Ta nghiêng đầu nhìn hắn, “Thủy Bánh Chưng, đi hướng nào?”

Thủy Bánh Chưng suy nghĩ một hồi, chỉ tay hướng bên trái. Ta gật đầu, “Vậy thì đi bên phải.”

“Cặn bã.” Thủy Bánh Chưng cười sâu xa, cực kì thâm hiểm, lại quỷ dị, “Ta thật muốn vo ngươi thành thịt viên vứt cho thỏ ăn.”

“…”

Đi ngược đường với kẻ mù đường, tốt hơn là tự đoán mò. Bước về phía trước mấy chục bước, cuối cùng cũng ra khỏi khu rừng rậm. Đứng ở chỗ cao nhìn xuống, có thể trông thấy Nhạn Môn. Ta thở dài một hơi, lần này không gặp nguy hiểm gì chỉ biết thêm nhiều chuyện đáng kinh sợ.

“Cặn bã, từ chỗ này đi về thế nào?”

“Quay lại thành Hành Dương hả?”

“Không.” Thủy Bánh Chưng trầm giọng, “Nếu tới sẽ bị lộ hành tung.”

Ta ngạc nhiên, “Tại sao?”

“Ngươi quên rằng Yến Liên Thiên đã nói Trang Thế Chính đang tìm hắn để bàn bạc đại sự?” Thủy Đông Lưu lập tức biến thành người đa mưu túc trí, “Ngươi có biết lý do mà bọn người thái sư phụ của ngươi dời đại hội võ lâm đến Hành Sơn không? Yến Liên Thiên còn nói Trang Thế Chính không muốn để đại hội võ lâm tổ chức ở Hành Sơn?”

Ta cảm thấy hoang mang, người thông minh lanh lợi như ta lại không nghĩ ra điểm này.

“Chúng ta vẫn tưởng Trang Thế Chính đang âm mưu chuyện gì đó, cho nên mới lẻn vào Hành Sơn, nhưng chỗ đó cực kì bình thường, hoàn toàn không có một chút điều mờ ám. Vậy có thể đoán rằng phần lớn người trong Hành Sơn không biết việc Trang Thế Chính đang làm, nói cách khác, Trang Thế Chính không hề muốn thực hiện kế hoạch đó ở khu vực của hắn. Tóm lại, hắn sẽ thực hiện âm mưu ở bên ngoài."

Nhíu mày suy nghĩ, ta vô tình đi đến sát bên cạnh hắn, “Ý của ngươi là… kế hoạch của Trang Thế Chính, ngay cả đệ tử Hành Sơn cũng không biết, nhưng nếu bọn họ biết được, sẽ lập tức phản đối?”

“Ừ.” Sắc mặt Thủy Bánh Chưng càng trở nên nghiêm túc, “Phải là loại chuyện như thế nào mới khiến cho cả người trong môn phái mình phản đối? Trước tiên hắn thuê sát thủ, nhưng bị thất bại, hiện tại lại nhờ cao thủ dùng độc và bố trí bẫy nổi tiếng giang hồ, Nhạn Môn?”

Ta kinh hãi, “Trang Thế Chính muốn giết tất cả võ lâm đồng môn!” Ta lau mồ hôi, “Khó trách hắn nóng lòng muốn bịt miệng ta như vậy, thậm chí còn sai người đuổi giết ta. E rằng bọn người thái sư phụ cũng đã biết được điều gì đó, cho nên mới đề nghị tổ chức đại hội võ lâm ở Hành Sơn, phá hoại phân nửa kế hoạch của hắn. Hắn càng không ngờ, ta lại trở thành môn chủ Phi Vũ môn, tiếp tục gây khó khăn cho hắn.”

Cuối cùng Thủy Bánh Chưng đưa ánh mắt khen thưởng nhìn ta, vỗ đầu ta bảo, “Cặn bã, trước kia ta thường nghe cha nói mẹ ta đi chung với hắn lâu ngày mới trở thành cao thủ, chỉ số thông minh tăng không ít, nói là do ảnh hưởng ánh hào quang của hắn. Lúc đầu ta không tin, nhưng bây giờ ta tin rồi.”

“Xí!” Rẽ vào con đường dốc để xuống núi, trời vẫn mưa tí tách, con đường ngày càng trơn trượt. Ta nắm cánh tay hắn hỏi, “Phải làm gì bây giờ? Chúng ta đâu có bằng chứng vạch trần bộ mặt thật của Trang Thế Chính, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn hắn làm điều xấu?”

“Tính toán kĩ càng trước đã, sau đó tới chỗ liên minh võ lâm.”

Có Thủy Bánh Chưng bên cạnh, ta rất yên tâm. Hắn dùng cánh tay mình che đầu cho ta, tuy bàn tay hắn không thể sánh bằng cái dù lớn, nhưng có thể ngăn nước mưa hơn cả dù nha.

Đi tìm khách điếm cũ, chưa kịp bò vào cửa sổ, chớp mắt một cái bốn phía phát ra tiếng động, vội vàng quay lại nhìn, thấy một đám người mặc đồ đen, ta cười gượng, “Ta về rồi.”

Mọi người nhảy vào trong nhà, đồng thời quỳ xuống, dáng vẻ lo sợ, “Thuộc hạ có tội, không thể bảo vệ tốt cho môn chủ.”

Ta lắc tay, “Có tội gì đâu, ta bây giờ khỏe lắm.”

Ta chớp mắt nhìn bọn họ, sau đó cúi đầu nhìn lại mình, à… Quần áo là vật dụng ngoài thân không cần để ý đâu, còn bùn đất bám đầy người, đầu tóc ẩm ướt… Được rồi, trông có vẻ cực kì thảm hại. Nói chuyện một lúc rồi bảo bọn họ ra ngoài, ta tới chỗ bao quần áo lấy bộ đồ mới.

Lúc Thủy Đông Lưu đi thay quần áo, ta đến gầm giường lấy kiếm cùng kiếm phổ, sau đó nhanh chóng rời khỏi khách điếm. Ra đến vùng ngoại thành, hỏi thăm tin tức từ môn nhân, được biết võ lâm đồng minh đã đi tới Loạn Thạch Sơn, đắn đo suy nghĩ, ta liền triệu tập người trong phái, “Phải chặn tất cả bọn họ lại.”

Môn nhân hỏi, “Tại sao môn chủ không quang minh chính đại tham dự đại hội võ lâm… Như vậy đâu cần thiết phải lẩn trốn theo dõi, đi cùng với bọn họ thì dễ dàng biết được hành tung rồi.”

Ta che ngực, “Đừng dọa ta, không phải Phi Vũ môn được xưng là ma đầu sao, danh tiếng cũng không khác gì người ma giáo, nếu ta đi là muốn tìm đường chết nha.”

Nghe vậy bọn họ nín cười, “Nếu môn chủ nói lời này vào ba mươi năm trước thì đúng thực là vậy, nhưng từ khi Phi Vũ môn tách ra làm hai phái, Phi môn muốn tránh kẻ thù truy giết, nên không làm nghề mua bán mạng người nữa, danh tiếng trong giang hồ dần dần tốt hơn, đại hội võ lâm năm nay cũng nhận được thiệp mời, nhưng bà bà không muốn đi. Nếu như môn chủ muốn, người có thể đi.”

Hình như Thủy Đông Lưu đang mưu tính gì đó gật đầu, “Trà trộm vào trong đó, bọn họ không thể làm gì ngươi, vậy cũng tốt, có thể quan sát nhất cử nhất động của Trang Thế Chính. Nhưng mà, Hoa Sơn…”

Ta hiểu rõ Thủy Bánh Chưng đang lo lắng cái gì, nếu vậy, ta nhất định phải dùng thân phận khác đối mặt với nhóm người sư phụ. Một khi ta đi, ngày sau không thể quay về Hoa Sơn nữa. Sự thật quá tàn nhẫn. Trước đây ta vẫn nghĩ làm sáng tỏ mọi chuyện xong ta có thể trở về Hoa Sơn. Nhưng hôm nay…

Vì đại cuộc, không thể về thì không về vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co