Nielong Pawprints
"Xin lỗi, mình vừa thấy một người bạn. Cảm ơn nhưng mà bây giờ mình không hề thấy đói hay khát. Gặp mọi người sau nhé." Seongwoo vẫy tay chào đám đông, trả lại hết chỗ đồ ăn và chai lọ cho họ.Anh cầm lấy quyển sách và đứng dậy, để mặc mấy cô gái trề môi một cách thất vọng. Họ có vẻ không có ý xấu nhưng anh phần nào hy vọng họ sẽ không làm phiền những lần học tập lần sau của anh. Seongwoo chỉ có một vài tiếng giới hạn mỗi ngày sau khi Jisung rời đi và trước khi Daniel quay về sau lớp học. Daniel đang cúi đầu đọc một quyển sách dày cộp, cặm cụi ghi chú ra một quyển sổ. Seongwoo chỉ nhìn thấy hàng nghìn con số và chúng khiến anh hoa cả mắt. Cha mẹ đã dạy cho anh cách đọc và viết khi anh còn nhỏ vì sẽ có những trường hợp họ cần dùng đến nó, ví dụ như để giao dịch với loài người. Nhưng Seongwoo vẫn luôn từ chối học những thứ liên quan đến toán học ngoại trừ những điều cơ bản. Chúng khiến anh cảm thấy đau đầu và phát ốm cả lên.Ghế ngồi đối diện của Daniel còn trống vì thế anh hít một hơi thật sâu và đặt một tay lên trước ngực để giúp bản thân mình bình tĩnh lại. Anh cảm thấy vừa hào hứng vừa lo lắng khi cuối cùng cũng được gặp Daniel theo kiểu hai con người với nhau. Nó giống như là được nói chuyện với cậu lần đầu tiên vậy.'Nhìn mình có ổn không nhỉ? Mình ăn mặc thế này đã đủ đẹp chưa? Liệu cậu ấy có thích giọng nói của mình không? Liệu cậu ấy có khen ngợi vẻ bề ngoài của mình không hay là sẽ hành động ngốc nghếch như những người phụ nữ nhiễm bệnh gì đó ở ngoài kia nhỉ?'Seongwoo cố kiềm chế trái tim của mình nhưng không thể thu lại nụ cười rạng rỡ trên mặt khi ngồi xuống phía đối diện Daniel. Anh đặt quyển sách của mình lên bàn và giả vờ như đang học. Quyển sách không còn thú vị như lúc đầu nữa thế nên anh quyết định nghỉ tay, nhìn về phía cậu trai vẫn đang tập trung cao độ và vô cùng nghiêm túc ở phía đối diện với một nụ cười cưng chiều. 'Hmm, mình không biết là nhìn Daniel lúc này còn cuốn hút hơn nữa..'Mười phút trôi qua, Daniel vẫn chìm đắm trong bài vở, chẳng thèm ngẩng đầu nhìn một cái khiến anh có chút thất vọng. Đôi lông mày của cậu nhăn lại vì suy nghĩ. Daniel cắn nhẹ lên phần tẩy của chiếc bút chì bằng hai cái răng cửa trắng hơi nhô ra của mình. Được một lúc, Daniel thở hắt ra một tiếng, cáu kỉnh ném chiếc bút chì đi, có vẻ như không thể chịu nổi đống bài tập này nữa.'Đúng rồi, hãy để ý đến tôi đây này!'Seongwoo nhanh chóng cúi đầu, giả vờ như đang đọc một cái gì đó vô cùng thú vị. Anh gật gù và khẽ ngân nga theo điệu nhạc nào đó, ngón tay gõ nhẹ lên trang sách đầy phấn khởi như thể đang chăm chú nghiền ngẫm từng chữ. Daniel đang nhìn về phía anh. Seongwoo có thể cảm nhận được ánh nhìn của cậu chiếu thẳng về phía mình. Anh lén liếc mắt nhìn lên, nhưng cậu trai lại nhìn anh với vẻ mặt mà anh không hiểu nổi. Seongwoo cảm thấy mặt mình nóng dần lên và tim đập loạn nhịp dưới ánh nhìn chằm chằm của cậu. Ánh nhìn của Daniel đang dán chặt vào anh, mắt cũng không chớp đến một lần, cùng với biểu cảm bất ngờ tột độ trên mặt. Anh nên hiểu biểu cảm đó như thế nào đây? Bây giờ thì anh đã biết cách giống cái của loài người biểu hiện sự thích thú như thế nào. Họ cười đùa, khúc khích, bắt chuyện với anh hoặc thì thầm về anh, và có thể là chụp ảnh. Nhưng còn Daniel thì sao? Hoặc là giống đực loài người nói chung? Làm thế nào Seongwoo có thể biết họ thích hay không thích mình được nhỉ?Seongwoo buộc bản thân phải tỏ ra lạnh lùng và lờ đi cậu trai đang công khai nhìn mình chằm chằm. Anh tiếp tục lật mở trang sách và giả vờ đọc chăm chú. Seongwoo gắng gượng kiềm chế nụ cười của mình nhưng rồi anh cũng bất lực bật cười khúc khích. Anh rất mong cậu chỉ đơn giản nghĩ là anh đang đọc một cái gì đó thú vị. Bất chợt, Daniel đột nhiên đưa tay ra và vỗ lên vai của anh. 'Ôi sữa chuối ơi, đây rồi, lần giao tiếp chính thức đầu tiên của chúng mình.'"Hmm?" Seongwoo chậm rãi và từ từ ngẩng đầu lên nhìn Daniel. Khuôn mặt đẹp trai chỉ cách anh một cái bàn ấy đang mỉm cười ngọt ngào. Seongwoo cảm thấy như có điều gì đó đang mời gọi, cám dỗ anh bước qua hôn cậu thay cho lời chào đầu tiên nhưng với những gì mà anh biết, con người không làm như thế với người lạ. Hình như khác với của loài mèo, nó có ý nghĩa quan trong hơn nhiều. Daniel thích làm thế khi anh là một con mèo nhưng biết đâu cậu ấy sẽ khó chịu khi làm điều đó với một người con trai lạ mặt. Chưa kể, cậu đã có một người để chia sẻ những nụ hôn kiểu như vậy và Seongwoo cũng không hề muốn tham gia vào nghi lễ tranh giành, mời gọi bạn tình."Này...Xin lỗi vì đã xen vào việc học của anh, nhưng mà anh có biết là mình đang đọc ngược sách không?" Daniel nói nhỏ, hơi có ý trêu chọc và gần như không thể kìm lại tiếng cười trong giọng nói của mình. Seongwoo nhanh chóng nhìn xuống, ngại ngùng nhận ra tình trạng của quyển sách bị ngược mà anh đã ngu ngơ giả vờ đọc từ nãy đến giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co