No Le Bong Toi Q7 Lang Mo Ariel
123 - Những cánh buồm tơi tảĐã có lúc mà Cronos sở hữu một cơ thể trẻ trung và một linh hồn còn trẻ trung hơn nữa. Linh hồn hắn vẫn trẻ, khi cân nhắc mọi thứ, nhưng mà cơ thể hắn thật sự là đã già nua và yếu ớt. Nó đầy đau nhức, cứng nhắc vào buổi sáng, và cần phải được quan tâm chăm sóc.Dù vậy, lớn tuổi cũng có vài việc dễ chịu. Cronos đã đốt sạch toàn bộ hi vọng và khát vọng khi hắn còn trẻ, nhưng mà giờ khi đã ở tuổi xế chiều, cuộc đời là bình tĩnh và yên bình. Hay nên nói là cảm giác của hắn về cuộc đời là bình tĩnh và yên bình...hay đó là giống nhau nhỉ? Vì một thứ mà hắn ta không có là sự thông thái thật sự của tuổi già, nên khó nói.Một thứ là chắc chắn - không phải lo lắng về tương lai, hắn có nhiều thời gian hơn hẳn để tận hưởng những thứ vui vẻ nhỏ nhặt trong cuộc sống. Như là cái giường ấm áp của mình, sự bầu bạn từ láng giềng, hay là vẻ đẹp của thế giới.Vì Cronos không ngủ nhiều, dù cơ thể già như vậy, hắn đã có thói quen đi đến bến cảng vào lúc hừng đông, để xem mặt trời mọc lên từ nước. Hôm nay, cũng như mọi khi, hắn rời khỏi nhà mang theo một cái lồng đèn và đi đến mép của thành phố. Bất chấp việc những con đường vẫn còn tăm tối, đã có nhiều người dậy sớm y hệt hắn ta đang đi lại. Vài người chào hỏi hắn với lời nói, vài người với những nụ cười.Gương mặt họ cũng nhăn nheo không khác gì hắn, và cơ thể của họ cũng cứng nhắc như vậy. Đó cũng khiến việc già nua kém cô đơn hơn.Sau một lúc, Cronos đi qua vài cây cầu dây và đến bến cảng. Vài người đã ở đó, chờ đợi trong bóng tối. Vài người trong số đó hắn quen biết từ lúc ở Nhà Tuổi Trẻ, vài người hắn đã gặp sau đó. Đến tham gia cùng họ, hắn tắt lồng đèn, ngồi xuống và nhìn về phía nước.Họ trò chuyện trong lúc đêm sống những phút cuối cùng của nó.Phủ trong hắc ám, Dòng Sông Vĩ Đại lung linh với ánh sáng đỏ xinh đẹp. Rồi, chậm rãi, ánh sáng của nó trở nên sáng hơn. Tiếng trò chuyện nhỏ đi trong lúc những ông già bà lão tận hưởng cảnh tượng dòng nước trôi chảy.Đâu đó ở xa, màn đen che trời gợn sóng. Những tia đỏ tím và lam hòa trộn vào màn trời tăm tối đó. Dòng Sông có vẻ thắp sáng, những màu sắc rực lửa lan tỏa ra trên bề mặt nó. Rồi, cuối cùng, những mặt trời mọc lên từ dưới sâu, nhuộm thế giới với cả triệu sắc thái đỏ sẫm. Phản chiếu trong nước, ánh sáng của chúng lan tỏa như một ngọn lửa.Cronos khẽ thở dài."Là một ngày mới."Một cơn gió mát vuốt ve gương mặt họ, và thế giới thì yên bình...hoặc có lẽ chỉ có vẻ là yên bình. Đương nhiên thì nó thật ra là đang chiến tranh - nhưng mà họ không cần phải lo lắng về việc đó vào ngày hôm nay. Nếu không thì, Phu Nhân đã cảnh báo những chiến binh của thành phố để chuẩn bị cho trận chiến.Nhóm người già ở lại bến cảnh một lúc, không vội vàng rời khỏi. Có những thứ chuyện cần buôn và những thứ tầm phào cần nói. Là người trẻ nhất trong đám, Cronos vẫn chưa mệt mỏi với việc nghe đi nghe lại những câu chuyện cũ, nên hắn nhận được nhiều sự chú ý.Hắn nghe và cười, cảm giác sự thoải mái dễ chịu....Nhưng rồi, một tia mơ hồ tiến vào sự dễ chịu đó.Vẫn còn say sưa nghe câu chuyện từ một bà lão mà rời khỏi Nhà Tuổi Trẻ trước khi những kẻ còn lại bỏ trốn vài năm, hắn liếc nhìn Dòng Sông và đông cứng, choáng váng.Có một chấm đen ở đường chân trời.Đó là một con thuyền đang di chuyển về phía Thất Sủng.Cronos hơi run rẩy.'Một con thuyền...nhưng mà vẫn chưa đến lúc những ngư dân trở lại. Có gì đó xấu đã xảy ra sao?'Nhanh chóng, những người già khác cũng đã phát hiện con thuyền đang đến gần kia. Cuộc đối thoại của họ lắng xuống, và toàn bộ nhìn chăm chú về phía xa, nghiêm nghị và căng thẳng.Rồi, biểu hiện của họ thay đổi.Con thuyền bí ẩn kia đã đến đủ gần để họ nhìn ra vài chi tiết...kích thước của nó, màu của thân thuyền và những cánh buồm, hình dạng kì lạ của cột buồm...Cronos đột nhiên bị sự sợ hãi bóp chặt."Đó...đó không phải..."Con thuyền có hình bóng duyên dáng kia trông hầm hố khó tả trong lúc nó xuất hiện từ ánh hoàng hôn đỏ sẫm. Thân thuyền tàn tạ và đầy những vết sẹo, còn những cánh buồm tơi tả thì trông như một điềm báo không lành vậy. Quan trọng hơn nhiều...Con thuyền ma quái kia là không quen thuộc. Nó không thể nhầm lẫn được là xa lạ với thành phố họ và đoàn thuyền đánh cá của họ, Cronos thuộc lòng từng con thuyền trong số đó.Hắn chưa từng nhìn thấy một con thuyền xa lạ đến Thất Sủng. Họ đã từng có khách trong quá khứ, khi bố mẹ hắn còn trẻ, nhưng mà thời gian đó đã qua từ lâu rồi.Bởi vì Thất Sủng là thành phố nhân loại cuối cùng trên Dòng Sông Vĩ Đại."Ô-Ô Uế!"Tiếng hét của ai đó phá vỡ sự yên lặng, khiến những người già giật mình.Ô Uế không có thói quen đi trên Dòng Sông Vĩ Đại trên những con thuyền, nhưng mà chúng cũng xảo quyệt và khó đoán. Con thuyền bất tường kia rất có thể thuộc về một trong số những con quái vật kinh tởm đó.Nhưng nếu là vậy, thì tại sao Phu Nhân lại không cảnh báo họ về đợt tấn công? Tại sao ánh sáng cháy trên đỉnh cung điện cô vẫn là trắng? Sự sợ hãi lạnh lẽo nắm lấy Cronos.'Liệu...liệu Phu Nhân đã mắc phải? Không, không... không thể nào!'Những ý nghĩ hoảng loạn của hắn bị ngắt đứt bởi một tiếng hét lớn. Những người quan sát loạng choạng lùi lại, hoảng hốt bởi một cái bóng hắc ám di chuyển bên dưới nước.Hoảng hốt, Cronos quan sát cái đầu của một con rắn khổng lồ vươn lên từ sóng nước gần con thuyền đang đến gần. Con thú có những cái vảy đen như mã não, lấp lánh với ánh hắc ám trong lúc phản chiếu ánh hoàng hôn đỏ sẫm."Một...một Tha Hóa!"Những người của Thất Sủng đều từng nghe những truyền thuyết về Vua Rắn khi còn nhỏ, nên nhìn thấy sinh vật tương tự như vậy vươn lên từ nước sâu như là nhìn thấy những nỗi sợ hãi từ tuổi thơ của họ sống dậy vậy.Vào lúc đó, đôi mắt không ánh sáng của con rắn chuyển về phía bến cảng. Cronos cảm thấy linh hồn mình run rẩy, như thể sinh vật kia đang nhìn thẳng vào hắn.Và rồi, có gì đó không thể giải thích nổi xảy ra.Cơ thể khổng lồ của con thủy quái đột nhiên gợn sóng, trở nên mơ hồ và biến ảo. Rồi, nó tiêu tan thành một cơn thủy triều hắc ám.Thay vào đó, một bóng người thon thả xuất hiện trên mũi con thuyền đang đến gần.Bóng dáng hắc ám kia đặt trên nền trời rực cháy, áo choàng của người đó hơi nhúc nhích trong gió. Có vẻ như bóng dáng đó thuộc về một chàng trai trẻ với làn da sứ và mái tóc đen như quạ, mắt cậu ta tăm tối như màn đêm vậy.Cùng ánh mắt không ánh sáng kia quét qua bến cảng, và rồi những cánh buồm của con thuyền hăm dọa kia tự mình kéo xuống, như thể là bởi ma thuật.Cronos hít một hơi run rẩy, nhìn chăm chú về phía con thuyền ma quái.Một ý nghĩ kì lạ xuất hiện trong tâm trí hắn:"Đây...đây là kết thúc? Hay là một khởi đầu mới?" 124 - Bởi ân sủng của DuskVới những cánh buồm tơi tả đã hạ xuống, con thuyền rùng rợn kia chậm lại, cuối cùng đến trạng thái tương đương ngừng hẳn. Nó trôi nổi trên mặt sóng cách bến cảng vài trăm mét, chỉ được dòng chảy mang đi. Cronos đã có thể lấy lại chút bình tĩnh ở lúc này. Hắn thoáng suy nghĩ về việc bỏ chạy nhưng mà quyết định không làm vậy.Cơ thể hắn quá già để có thể chạy với bất cứ tốc độ gì đáng kể. Những người canh gác thành phố chắc chắn cũng đã phát hiện con thuyền ma quái kia và con rắn mã não khủng khiếp nữa - nếu như Phu Nhân thật sự không biết về sự xuất hiện của những thứ đó, thì những chiến binh đã đi đến rồi.Trong vài giây, mọi người bất động - ông bà lão có mặt ở cảng, và bóng dáng hắc ám đứng ở mũi con thuyền duyên dáng cũng vậy.Dòng chảy chậm rãi kéo con thuyền đến gần hơn. Chỉ còn vài phút nữa là nó sẽ đến cảng.'Đây...phấn khích đến kì lạ nhỉ?'Cronos đáng lẽ nên hoảng sợ, nhưng mà hắn lại cảm thấy trầm trồ và tò mò. Toàn bộ họ ở Thất Sủng sống với kiến thức rằng mạng sống họ sẽ sớm đến hồi kết - cái chết như là một người bạn cũ, chứ không phải một kẻ địch ghê gớm gì. Nhưng mà, sự xuất hiện của con thuyền bí ẩn kia thì là một gì đó mới mẻ.Họ đâu phải lúc nào cũng trải nghiệm thứ hoàn toàn bất ngờ như này? Hắn chưa từng thấy gì như này, và khả năng cao là sẽ không bao giờ có cơ hội chứng kiến gì đó tuyệt vời như vậy lần nữa. Nên, hắn chờ đợi khoảnh khắc con thuyền cập bến mà quên cả thở....Sau cùng, con thuyền duyên dáng đến đủ gần để họ nhìn thấy mỗi vệt sẹo khủng khiếp và mỗi vết cháy trên thân thuyền tàn tạ của nó. Có vẻ như con thuyền tơi tả đã thoát khỏi đáy sâu địa ngục và đã sống sót đủ thứ thảm họa không nói rõ...nó đã phải chịu đựng những trận chiến khủng khiếp gì chứ? Thứ sinh vật khủng khiếp gì đã cào vào thân thuyền, không thể phá xuyên qua?...Thứ gì sống bên trong nó, mà đã có thể sống sót toàn bộ thứ khó khăn đó? Liệu họ có phải là khủng khiếp hơn cả những sinh vật mà đã để lại những dấu vết trên thân thuyền cổ đại kia?Cronos và những người ở gần hắn đều bị choáng váng khi nhìn thấy cái cây xinh đẹp mọc quanh cột buồm chính của con thuyền. Cái cây đó xanh tươi và đầy sức sống, không hề như con thuyền ủ rũ bên dưới nó. Nó cao và sinh động hơn bất cứ cây cối nào mọc ở Thất Sủng.'Tay nghề thủ công này là gì...'Cronos chưa từng nhìn thấy một con thuyền với thiết kế như vậy, hắn cũng không biết bất cứ thợ xây thuyền nào mà có khả năng tạo ra nó. Những đường nét của con thuyền ma quái kia duyên dáng mà xa lạ. Những chi tiết nhỏ của việc xây dựng nó không như bất cứ thứ gì mà những Người Sông sẽ xây...chúng cũng hoàn toàn khác với cách mà Người Chạng Vạng xây thuyền, trước khi họ bị đám Ô Uế tiêu diệt.Con thuyền ma quái kia trông cổ đại và bí ẩn, như là tất cả những thứ mà được truyền lại từ những Người Ngoài.Đột nhiên, Cronos cảm thấy một sự háo hức sung sướng.'Những...những người này là...'Con thuyền trơn tru đến gần bến cảng và ngừng lại ngay bên cạnh nó, mũi thuyền nhẹ nhàng chạm vào bích neo thuyền. Trong lúc những người của Thất Sủng quan sát trong sự yên lặng choáng ngợp, bốn bóng dáng nhảy ra khỏi boong thuyền lên cầu cảng cũ kĩ.Có hai người ở phía trước... nếu đó thật sự là người chứ không phải thần thánh nào đó.Cronos đột nhiên cảm thấy khó thở.Người đầu tiên là một chàng trai trẻ mặc một bộ áo choàng đen tối, gương mặt trắng sứ chìm trong bóng tối. Đôi mắt không ánh sáng như hai hồ hắc ám khó tưởng, lạnh lẽo và xuyên thủng. Có một vương miện kim loại đen đặt trên đầu cậu ta, hình dạng giống như một con rắn cuộn mình.Người còn lại là một cô gái dáng người cao với mái tóc bạc và ánh mắt xám bình tĩnh, mặc một bộ tunic trắng. Gương mặt cô như là một bức tượng, xinh đẹp và xa xăm. Cô cũng mang một vương miện, cái này tươi sáng và được trang trí với một viên đá quý tỏa sáng.Khi cô xuất hiện, ánh bảy mặt trời như thể sáng hơn một chút. Cronos cảm giác có gì đó di chuyển trong tim hắn, và trong một giây, linh hồn hắn bị nắm giữ bởi một sự khao khát sâu sắc và không giải thích nổi.Hai người họ như ngày và đêm, bí ẩn và xinh đẹp....Hai kẻ còn lại như là quái vật.Một là vị hiệp sĩ thật cao mà có vẻ như được khắc ra từ mã não, bộ giáp duyên dáng của cô vừa tinh xảo vừa đáng gờm. Còn lại là một con chằn tinh được đúc từ thép đen, với những ngọn lửa đói khát cháy sâu bên trong ánh mắt hung tợn.Cũng có gì đó ẩn nấp trong bóng tối nữa. Một sự hiện diện đáng sợ mà vừa khó nắm bắt vừa khủng khiếp.Mọi người nhìn chăm chú những người lạ, cảm thấy sợ hãi, trầm trồ, và kinh ngạc.Sau vài giây im lặng, chàng trai mang vương miện rắn tiến lên một bước và nói với ngôn ngữ quen thuộc, giọng nói cậu ta vang vọng ra khắp bến cảng:"Chúng tôi đến từ tương lai xa xăm để tìm kiếm Thất Sủng, thành lũy cuối cùng của Người Sông. Chúng tôi không có ý tổn thương...trừ khi mọi người tổn thương chúng tôi. Tôi là..."Vào lúc đó, Cronos tin chắc nghi ngờ của mình.'Họ là! Chắc chắn phải là!'Với trái tim đập điên cuồng, hắn tiến lên một bước và hỏi bằng giọng run rẩy:"T-thưa Ngài...hai...người là những Đứa Con của Weaver?"Chàng trai liếc nhìn hắn, khiến Cronos rùng mình dưới ánh mắt đó. Một tia bất ngờ xuất hiện trong ánh mắt không ánh sáng, nhưng rồi biến mất, bị thay thế bởi gì đó mà trông như là...thỏa mãn."Quả thật. Chúng tôi là Ngôi Sao Thay Đổi và Sunless, những Đứa Con của Weaver."Những lời nói của cậu như là một vụ nổ đối với những ông bà lão có mặt ở bến cảng. Nỗi sợ hãi của họ biến mất, và thay vào đó, những nụ cười tươi sáng thắp lên trên gương mặt nhăn nheo của họ."Đương nhiên!""Là họ!""Đúng như Phu Nhân đã nói!""Ca ngợi Phu Nhân!"Cronos không nhịn được mà cũng phải mỉm cười.'A, mình chắc chắn là già đãng trí rồi...tại sao lại không nhận ra sớm hơn chứ?'Hắn chần chừ một giây, rồi cúi chào thật sâu và nói, cố gắng khiến giọng nói của mình nghe nghiêm trang thay vì kinh ngạc và háo hức:"Gặp ngài là hân hạnh của chúng tôi. Chúng tôi chào đón hai người đến Thất Sủng, thưa những vị khách danh giá."Rồi, hắn thả lưng và tôn kính nói thêm:"Phu Nhân Dusk đã chờ đợi hai người từ rất, rất lâu rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co