Truyen3h.Co

[Novel] Hoa Sơn tái khởi

Chapter 141: Là ma thì chết lần nữa, là người thì cút xuống địa ngục!

yaneyy_

Một không gian không thể hoa lệ hơn.

Những cây cột được sơn tử sắc, cùng những dải lụa xa xỉ được trang trí ở khắp nơi khiến người nhìn không thể ngừng thốt ra lời cảm thán.

Và những đồ nội thất cao cấp được chất đầy bên trong cùng những món đồ trang trí chỉ cần liếc qua thôi cũng thấy đắt đỏ đã chứng minh nơi này giàu có đến mức nào.

Thế nhưng, điều đặc biệt nhất thu hút ánh nhìn của họ vẫn chưa dừng lại ở đó.

Trên bậc thang hoa lệ phải đặt chiếc ngọc tọa khổng lồ mới phù hợp, lại đặt một tấm phản lớn thay vì tọa ngọc..

Tất nhiên là tấm phản đó cũng được làm từ đàn hương đắt đỏ nên không thể nói là nó không phù hợp với nơi này được, nhưng sự thật là nó vẫn mang lại một cảm giác xa lạ khó tả.

Và...

Có một người đang nằm chống cằm trên tấm phản lớn đó.

Phải giải thích thế nào về hắn ta đây.

Chiếc trường bào quấn quanh người hắn được thêu đầy hình kim rồng, mười đầu ngón tay lộ ra khỏi tay áo duỗi trên thân người đeo đầy những chiếc nhẫn được chạm trổ những viên bảo thạch đa hình đa sắc.

Mái tóc chải gọn gàng không để rơi một sợi tóc nào, được điểm tô thêm bằng một chiếc mũ quan trắng tinh.

Và gương mặt trắng hồng không một nếp nhăn đang nhìn xuống dưới.

Mặc dù đó là một hình ảnh hoa lệ đến mức lố bịch, khiến người khác không thể nhịn cười, nhưng, chẳng ai dám cười trước mặt hắn cả.

Bởi vì hắn là bang chủ của Vạn Nhân Phòng khuấy đảo thiên hạ, Bá Quân Trường Nhất Tiếu.

"Hừmmm."

Trường Nhất Tiếu hừm một tiếng có vẻ nhàm chán. Ánh mắt của hắn toát ra vẻ lạnh lùng để hợp với vẻ ngoài được chỉnh trang lộng lẫy này.

"Vì vậy nên?"

"Bang, bang chủ..."

Cơ thể của Phương Thăng run như cầy sấy.

Một kẻ dù đứng trước mặt Xích Xà Ðao Diệp Bình còn không hoảng loạn như hắn, bây giờ lại đang đổ mồ hôi lạnh khắp toàn thân như thể đang đối mặt Diêm Vương.

"Các ngươi đã bị đuổi đánh như một con chó khi xông vào Tây An lúc Tông Nam phong bế sơn môn ư?"

"Chuyện... chuyện đó, chúng thuộc hạ cũng không ngờ Hoa Sơn lại ở đó..."

"Chắc không đâu."

Trường Nhất Tiếu nhẹ nhàng cắt ngang lời Phương Thăng.

"Dù có ngu ngốc đến đâu đi chăng nữa, thì các ngươi cũng không thể không biết lũ Hoa Sơn đang có mặt ở đó được. Nhưng chắc hẳn các ngươi đã nghĩ, dù lũ Hoa Sơn có ở đó thì cũng chẳng thành vấn đề. Ðúng không?"

"Ðúng, đúng là như vậy ạ! Xin ngài hãy giết thuộc hạ đi!"

Phương Thăng sợ hãi quỳ mọp xuống sàn. Tấm lưng run rẩy của hắn cũng đủ để cho người khác biết hắn đang run sợ đến mức nào.

Trường Nhất Tiếu chậm rãi phẩy tay.

"Cũng có thể là vậy."

Âm thanh những món trang sức va vào nhau vang lên.

"Các ngươi phán đoán không tệ. Ðúng vậy, không tệ chút nào. Nếu là ta thì ta cũng sẽ quyết định thử tiến vào Tây An trong tình cảnh đó. Quả thực là không tệ."

"Thuộc hạ xin đa tạ ngài, thưa bang chủ."

"Nhưng."

Trường Nhất Tiếu chầm chậm nâng cơ thể dậy.

Hành động nhẹ nhàng ấy đã khiến trường bào bạch sắc khẽ phất phơ, để lộ ra sắc đỏ của bộ y phục.

"Sau đó mới là vấn đề, sau đó." Trường Nhất Tiếu mỉm cười.

Ðôi mắt mỏng của hắn híp lại tạo thành một đường cong như trăng lưỡi liềm.

"Chính vì vậy nên các ngươi mới bị lũ oắt con của Hoa Sơn đánh cho bầm dập khi hân hoan tiến vào Tây An... Và cái tên đó đã bị cắt đứt gân mạch rồi bị nhất kiếm đâm xuyên cả đan điền phải không?"

"Chuyện, chuyện đó..."

"Ừm. Có thể lắm. Cũng có thể như vậy."

Trường Nhất Tiếu chầm chậm đứng dậy.

"Nhưng mà. Có một chuyện ta vẫn chưa hiểu, Phương Thăng à."

"Vâng! Bang chủ!"

Rồi hắn lặng lẽ nhìn Phương Thăng. "Tại sao ngươi vẫn còn sống thế?"

"..."

Một câu hỏi nhẹ nhàng.

Hoàn toàn không chứa một chút ý khiển trách nào. Nếu nghe thoáng qua thì nó giống như một lời hỏi thăm ấm áp dành cho thân quyến.

Thế nhưng ngay từ khoảnh khắc nghe thấy câu nói ấy, cơ thể của Phương Thăng đã bắt đầu đông cứng như thể đang bị ngâm trong Vạn Niên Hàn Băng.

"Bang, bang chủ..."

"À, ta nói như vậy làm ngươi hơi khó hiểu đúng không?"

Cộp.

Trường Nhất Tiếu chầm chậm di chuyển. Mỗi một bước đi xuống bậc thang của hắn đều thư thả như thể hắn đang đi tản bộ.

"Lý do Xích Xà Ðài có thể tự do hành động mà không cần tới sự cho phép của ta chính là thành quả mà Xích Xà Ðài mang lại. Do đó, ta chưa từng trách tội các ngươi bất cứ điều gì. Ðúng không?"

"Ðúng, đúng vậy ạ. Tất cả chuyện đó đều là ân sủng của bang chủ vĩ đại..."

"Thế nhưng, trách nhiệm của các ngươi cũng phải đi đôi với tất cả quyền hạn các ngươi được ban cho."

Nụ cười nở rộ trên môi của Trường Nhất Tiếu.

Liệu mấy người trong thiên hạ có thể nhìn thấu được sự ác ý trong nụ cười rạng rỡ đó của hắn?

Ðó cũng là một phần lý do khiến Trường Nhất Tiếu còn có biệt danh khác là Tiếu Lý Tàng Ðao.

"Các ngươi tự ý xông vào Tây An, để rồi bị một lũ nhóc con vắt mũi chưa sạch đánh bại mà vẫn còn mặt mũi quay về đây sao?"

"Bang, bang chủ! Nhưng mà thuộc hạ, thuộc hạ phải đưa Ðài chủ về đây chứ ạ!"

Rầm! Rầm!

Phương Thăng liên tục đập đầu xuống sàn. Một dòng máu đỏ bắt đầu chảy ròng ròng trên trán hắn.

"Nếu, nếu như cứ để Ðài chủ ở lại thì ngài ấy..."

"Hắn phải chết chứ."

Cơ thể của Phương Thăng cứng đờ.

Giọng nói lạnh lùng và điềm tĩnh của Trường Nhất Tiếu đã đâm thẳng vào đầu Phương Thăng.

"Xích Xà Ðao vang danh thiên hạ phải chết khi đã để một tên oắt con không có võ danh đánh bại. Như vậy thì hắn mới giữ được tên tuổi của mình. Phải không?"

"...Ch, chuyện đó."

"Và nếu hắn chết như vậy thì tin đồn Xích Xà Ðao Vạn Nhất Phòng bị Hoa Sơn đánh nhừ tử rồi phế võ công và đuổi ra khỏi Tây An cũng sẽ không xuất hiện. Vậy nên... nếu như tất cả các ngươi đều chết."

Giọng nói của Trường Nhất Tiếu tràn đầy sát khí.

"Tại sao ngươi vẫn còn sống? Ðáng lý ngươi phải chết ở đó như những tên bệnh hoạn bị chửi mắng. Còn nếu như ngươi bỏ chạy để giữ mạng."

Trường Nhất Tiếu cao giọng, khẽ nhắm mắt.

Khi hắn mở mắt ra, nụ cười nhẹ nhàng lại nở trên môi hắn.

"...Thì ngươi phải chạy đến nơi ta không thấy được rồi sống chui sống lủi như một con chuột chứ. Phương Thăng ơi Phương Thăng. Ngươi phải giả vờ thông minh, tin vào quyết định của mình mà sống đi, sao ngươi lại ngu ngốc như vậy hả, cái tên này. Hả?"

Cộp. Cộp.

Trường Nhất Tiếu dừng bước ngay trước mũi Phương Thăng, nhìn đầu của hắn đang cúi gập xuống sàn.

"Ngươi sợ lắm à?"

"Bang, bang chủ."

Rắccccccc.

Chân của Trường Nhất Tiếu nghiến lên tay Phương Thanh. Mặc dù những tiếng xương gãy cứ liên tục vang lên, nhưng Phương Thăng lại chỉ run rẩy với đôi mắt hằn gân máu, hoàn toàn không dám rên rỉ.

"Ðúng là thú vị thật. Ðiều đó cũng có nghĩa là ngươi sợ chết hơn là quay về đối mặt với ta sao?"

Rắcccccc.

Cổ tay đã gãy làm đôi.

"Phương Thăng."

Trường Nhất Tiếu nhìn kẻ đang co rúm dưới chân hắn, mỉm cười rồi thì thầm.

"Ngươi có biết tại sao Vạn Nhân Phòng lại là Vạn Nhân Phòng không?"

"B, bang chủ. Thuộc, thuộc hạ..."

"Ðó là bởi vì mọi người đều sợ hãi."

"..."

Trường Nhất Tiếu vươn tay túm lấy cổ Phương Thăng.

"Nếu như không làm người khác sợ hãi, thì tà phái chẳng có ý nghĩa gì cả. Vì vậy nên, những kẻ tự xưng là tà phái không được phép để kẻ khác hạ nhục mình. Nếu không thì thà chết còn hơn. Ðúng không hửm?"

Một sự tĩnh lặng bao trùm khắp đại điện.

Ðến mức tiếng mồ hôi của Phương Thăng rơi xuống sàn cũng vang rền như tiếng sấm.

Tất cả mọi người đều nín thở không để phát ra tiếng. Bọn họ cố gắng hạ thấp ánh mắt và ngậm chặt miệng để sự phẫn nộ ấy không hướng về phía mình.

"Nhưng mà... Ta không biết. Liệu còn chuyện gì nhục nhã hơn chuyện các ngươi đã gây ra không nhỉ. Nếu ta rơi vào hoàn cảnh ấy, thì ta thà cởi bỏ hết y phục rồi ra ngoài kia múa may quay cuồng như kẻ điên còn tốt hơn. Ðúng không?"

"B, bang chủ..."

"Ngươi không cần run sợ đâu." Trường Nhất Tiếu mỉm cười.

Ánh sáng hy vọng đã lóe lên trong mắt Phương Thăng khi nhìn thấy nụ cười và nghe thấy câu nói ấm áp đó. Thế nhưng, tia sáng đó vụt tắt còn nhanh hơn trước khi nó kịp nở rộ.

"Dù sao thì kết quả cũng giống nhau cả thôi."

Rắccc.

Trường Nhất Tiếu túm lấy cổ Phương Thăng bẻ ngoặt sang một bên.

Roạtttttttt!

Những tia máu từ vết rách trên cổ bắt đầu bắn ra.

"Á á á á á á á."

Phương Thăng ôm lấy cổ rồi thất thanh hết lên. Thế nhưng, Trường Nhất Tiếu lại chỉ mỉm cười thỏa mãn khi nhìn thấy những giọt máu của Phương Thăng bắn lên chiếc trường bào trắng tinh của mình.

"Thật thú vị. Không ngờ có ngày ta lại phải chịu sự nhục nhã thế này."

"Bang, bang chủ! Xin, xin ngài hãy tha cho thuộc hạ..."

"Lôi hắn đi."

"Xin tuân mệnh."

"Chặt tứ chi của hắn vứt cho chó ăn. Nhưng!"

Thấy vài tên cận vệ định chạy tới chỗ Phương Thăng, Trường Nhất Tiếu mỉm cười, thấp giọng nói.

"Không được để cho hắn chết. Hắn phải sống để tận mắt chứng kiến cơ thể mình bị chó ăn. Nếu như hắn chết trước lúc đó, thì các ngươi sẽ phải thế vào vị trí của hắn đấy."

"Tuân mệnh!"

Lũ cận vệ bắt đầu chạy đến lôi Phương Thăng đi với gương mặt tái mét.

"Á á á á á! Bang chủ! Bang chủ! Xin ngài hãy tha cho thuộc hạ! Bang chủuuuuuuu!"

Tiếng hét thảm thiết của hắn vang lên, nhưng chẳng ai dám nhìn Phương Thăng lấy một cái.

Bởi vì họ không biết mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì nếu hấp tấp quay đầu lại.

"Chậc. Cái trường bào này đắt lắm đấy."

Trường Nhất Tiếu cau mày nhìn lại chiếc trường bào đã thấm máu.

Quân sư của Vạn Nhất Phòng, Ðộc Tâm La Sát Hỗ Gia Danh lặng lẽ chứng kiến cảnh tượng ấy rồi khẽ cất lời.

"Ðể thuộc hạ gọi thị nữ đến nhé?"

"Ðược rồi."

Trường Nhất Tiếu phẩy tay.

"Cho dù có giặt sạch vết bẩn thì nó cũng không còn như ban đầu nữa."

Trường Nhất Tiếu cởi chiếc trường bào rồi ném bừa xuống sàn.

"Danh tiếng cũng giống như vậy. Cho dù có tích lũy bao nhiêu đi chăng nữa, nhưng chỉ cần một lần bị vấy bẩn thôi thì ngươi cũng không thể khôi phục lại được. Ðúng không, Diệp Bình?"

Diệp Bình quỳ trong góc kiệt sức ngẩng đầu lên.

Hắn đã bị hủy đan điền, cũng bị cắt đứt gân mạch. Bây giờ, hắn không còn là Xích Xà Ðao của quá khứ.

Trường Nhất Tiếu thờ ơ nhìn hắn rồi lắc đầu.

"Tên này cũng..."

"Bang, bang chủ..."

Thấy Diệp Bình mở miệng thều thào, Trường Nhất Tiếu dừng lại.

"Xin, xin ngài đừng coi thường Hoa Sơn..."

Bốp!

Trường Nhất Tiếu đá Diệp Bình ngã lăn ra sàn. "Một con chó bại trận trở về còn dám sủa bậy ư." Trường Nhất Tiếu chỉ vào Diệp Bình nói.

"Không được giết hắn. Bởi vì cái chết chính là sự giải thoát cho hắn. Hắn phải sống để hứng chịu toàn bộ sự nhục nhã này. Hãy dùng hắn như một tấm gương cho toàn bộ thuộc hạ của Vạn Nhân Phòng,"

"Tuân mệnh!"

"Lôi hắn đi."

"Rõ!"

Sau khi Diệp Bình bị lôi ra ngoài, Trường Nhất Tiếu bước lên phía những bậc thang bằng những bước đi giận dữ khác hẳn so với thường ngày.

"Một lũ ngu."

Hỗ Gia Danh biết tâm trạng của hắn đang cực kỳ khó chịu nên thận trọng nói.

"Vậy ngài định tính thế nào ạ?"

"Ngươi không biết nên mới hỏi ta đấy à?"

Trường Nhất Tiếu bực dọc vuốt tóc. Một sợi tóc bị xõa ra từ trước đó khiến hắn khó chịu từ nãy tới giờ.

"Phải giết chứ."

"Hoa Sơn nằm ở Thiểm Tây, Thiểm Tây lại cách lãnh địa của chúng ta khá xa. Hơn nữa, Hoa Sơn lại ở gần Hà Nam, nên sẽ rất nguy hiểm nếu chúng ta tùy tiện tấn công chúng một cách bừa bãi."

"Ta biết."

Trường Nhất Tiếu nhìn xuống đầu ngón tay mình rồi nhẹ nhàng nói.

"Và chúng ta đang đối đầu với những kẻ đang trên đường lên tới thời kỳ đỉnh cao."

"Ðúng là như vậy ạ."

"Chậc chậc chậc. Lũ chính phái chỉ cần có lợi ích thì dù có là kẻ thù truyền kiếp, chúng cũng sẽ hợp lực với nhau, còn tà phái lại không chịu nhượng bộ dù chỉ một đồng, đúng không?"

"Thực lòng mà nói thì đó là do năng lực của tà phái còn hạn chế. Trên thực tế..."

"Vì vậy nên chúng ta mới phải giết chúng."

"..."

Những chiếc nhẫn trên ngón tay Trường Nhất Tiếu va vào nhau tạo nên những âm thanh trong trẻo.

"Ðó là chuyện không có lợi, chỉ có hại thôi ạ."

"Gia Danh ơi là Gia Danh. Tại sao ngươi lại ngu ngốc như vậy. Lợi ích đâu phải chỉ có tiền."

Trường Nhất Tiếu chầm chậm đưa tay lên đầu tháo chiếc mũ quan bằng vàng xuống.

"Ðiều quan trọng là sau này ta cũng có thể kiếm được tiền kia kìa. Nếu như tin đồn Vạn Nhất Phòng bị Hoa Sơn chứ không phải Cửu Phái Nhất Bang đánh đến thê thảm nhục nhã lan truyền, vậy thì trong thiên hạ này còn ai sợ Vạn Nhất Phòng nữa? Khi đó các thương vụ của chúng ta cũng sẽ chấm dứt."

Rắc rắcccc.

Chiếc mũ quan bằng vàng trở nên méo mó trong tay hắn tựa như một tờ giấy mỏng.

"Nếu như ngươi bắt đầu thấy những thứ như hoàn cảnh, lợi tức trở nên tầm thường, thì đến một lúc nào đó, ngươi sẽ đạt được hoài bão của mình. Danh lợi ấy à, danh lợi. Nếu cứ chỉ mải đuổi theo lợi ích, thì danh tiếng của ngươi sẽ sụp đổ. Và khi danh tiếng sụp đổ, lợi ích cũng không cánh mà bay. Ngươi phải biết dùng cái đầu chứ. Dùng cái đầu ấy."

Trường Nhất Tiếu uể oải vươn tay rồi bay lên không trung.

"Tập hợp tất cả những người khác lại."

"Ngài định phái họ tới Tây An ạ?"

"Sao lại là nơi đó? Bây giờ ta không cần tiền. Ðiều quan trọng là ta phải lấy lại danh tiếng đã bị ném xuống đất của Vạn Nhân Phòng."

"Vậy..."

"Phải."

Ánh mắt của Trường Nhất Tiếu xám xịt.

"Thiểm Tây. Phái chúng đến Hoa Sơn. Nếu ngọn núi cao nhất trong số chúng nhuộm đỏ thì cảnh tượng sẽ đẹp lắm đây."

Ta phải dùng máu của các ngươi nhuộm vì không thể chờ tới mùa cây thay lá rồi.

"À, nhớ dặn chúng cắt hết đầu của lũ Hoa Sơn phái chất lên xe ngựa, và phải bắt sống Hoa Chính Kiếm cũng như Hoa Sơn Thần Long đến đây. Ta muốn nghe xem tiếng hét thảm thiết của bọn chúng sẽ như thế nào."

"Tuân mệnh."

Hỗ Gia Danh nặng nề gật đầu.

Hắn sẽ thực hiện mọi mệnh lệnh của Trường Nhất Tiếu. Bởi vì lời của Trường Nhất Tiếu ở Vạn Nhân Phòng chẳng khác nào thánh chỉ.

Sau khi ra lệnh, Trường Nhất Tiếu lại quay về nằm trên tấm phản như thường lệ.

"Hoa Sơn... Hoa Sơn à."

Khóe miệng hắn vén lên một nụ cười kỳ lạ.

"Sơn môn bị thiêu cháy hai lần trong một trăm năm cũng là một trải nghiệm quý giá đó chứ? Hahahaha."

Tiếng cười của hắn vang vọng khắp đại điện.

***

"Chết mất thôi..."

"Ta cũng vậy..."

Vì hai chiếc quầng thâm mắt to đùng mà gương mặt các môn đồ Hoa Sơn như có một lớp bóng mờ kéo dài xuống tận cằm.

'Sao có thể ngủ được đây hả? Có ma đó!'

'Gió thổi một cái thôi là tim đã giật thon thót lên rồi.'

Bọn họ đã cố gắng hết sức để không bận tâm đến chuyện này, nhưng con người mà, sao có thể sống lý trí như vậy được?

Ðã có hơn năm người tận mắt nhìn thấy ma rồi. Bọn họ sao có thể không lo lắng được chứ...

"Nhìn giống ma thật mà."

Thanh Minh không thể duỗi thẳng cơ mặt đang co rúm của mình.

Nhiều ngày qua hắn đã cố gắng tìm kiếm dấu vết của con ma này, nhưng kì lạ thay, không chỉ một mình Thanh Minh chứng kiến sự xuất hiện của con ma đó.

Khi Thanh Phong sùi bọt mép xong ngất xỉu thì đã có thêm ba người nữa cũng thấy con ma đó..

'Trừ phi là ma thật...'

Làm gì có chuyện các môn đồ đều tận mắt nhìn thấy nhưng Thanh Minh lại không tìm ra chứ?

"...Ừm. Chuyện này."

Huyền Linh đang ngồi trên bên bàn thở dài thườn thượt như thể gặp chuyện khó.

"Những đệ tử mới nhập môn cũng đang dao động..."

"Cả Hoa Ảnh Môn cũng vậy à?"

"Vâng, lần này thu nhận toàn là bọn trẻ."

"Hừm..."

Nghe Ngụy Lập Sơn nói, Huyền Linh ấn chặt vào hai bên thái dương, tỏ vẻ vô cùng đau đầu.

Ai là người sợ ma nhất đây? Tất nhiên là bọn trẻ con rồi.

Cả người lớn nghe đến ma còn cảm thấy không an tâm thì bọn trẻ nghe mấy tin đồn đại đó sao có thể bình tĩnh được kia chứ.

"Tại hạ đã cố gắng ngăn chặn tin đồn, nhưng thật sự là..."

"Cái thứ này đi đâu mà bắt cho được. Có hai thứ trên đời này con người không thể dùng tay không mà bắt được là ma và ngựa còn gì."

Nhưng bây giờ, cả hai thứ này đều đang cùng một lúc quấy rầy Hoa Ảnh Môn.

Vậy nên, Huyền Linh không còn cách nào khác bắt buộc phải lật ngược tình thế.

Làm thế nào để cây to không sợ gió lớn bây giờ. Ngay lúc đó.

Rầm!

"Trưởng lão!"

Chiêu Kiệt đá tung cửa chạy vào, khuôn mặt tươi như hoa.

"Trưởng lão đừng lo lắng! Con đã tìm ra cách giải quyết rồi!"

"Hả?"

Huyền Linh đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi vì những lời hắn không ngờ tới này.

"Cách giải quyết? Con đã làm gì!"

"Khụ! Chẳng phải con là Chiêu Kiệt sao, Chiêu Kiệt! Không có ai ngoài con thích hợp hơn đứng ra giải quyết chuyện này cả! Con đã lùng sục khắp Tây An và tìm về một vị pháp sư cao tay nhất! Con ma đó tới số."

"Tiểu tử ngốc này!"

Sẵn tách trà đang cầm trên tay, Huyền Linh đập thẳng vào đầu Chiêu Kiệt.

"Oái!"

Hành động nhanh như gió, Chiêu Kiệt còn không kịp hét to thì đã ngã lăn ra đất như con nhái.

"Có cái đạo môn nào gặp ma rồi phải đi mời pháp sư không hả! Nói Khổng Tử tiện tay túm lấy một Nho sinh đang đi ngang qua để giảng dạy luận ngữ nghe còn có lý hơn đó! Tin đồn sẽ lan đi khắp nơi cho xem, đuổi họ đi ngay cho ta!"

Một lúc sau, Huyền Linh vẫn chưa nhận thức được tay hắn đã chỉ ra cửa trước cả lời nói rồi.

"Hừ."

Chiêu Kiệt ôm chặt đầu, lẩm bẩm như thể vô cùng oan ức.

"Chúng, chúng ta cũng đâu thể làm gì được hơn đâu ạ."

Huyền Linh im lặng, dừng lại một lát rồi thở dài.

Hoa Sơn trong quá khứ cũng đã từng được truyền dạy Chế linh thuật và Bùa chú thuật.

Hoa Sơn là nơi có khuynh hướng tục gia mạnh mẽ nên so với những đạo môn khác, thế lực Tả Ðạo Phòng chuyên sử dụng đạo thuật yếu đến mức không đáng nhắc đến.

Nhưng thật sự mà nói thì cũng được truyền lại chút ít.

Nhưng khi Ma Giáo lộng hành, mọi người chỉ tập trung vào việc làm sao để sống sót nên bây giờ ở Hoa Sơn, dù là Kính Diện Chu Sa hay Hòe Hoàng Chỉ cũng không thể tìm được.

"Hừ. Trong đống mật tịch tìm được chẳng có cái nào liên quan đến chú thuật cả."

Huyền Linh tất bật với mớ suy nghĩ trong đầu, nhưng lúc này lại có người cắt ngang những suy nghĩ ngổn ngang của hắn bằng thanh âm vô cùng hăng hái.

"Ấy, sao người lại cần cái đó chứ!"

"Hả?"

Thanh Minh lắc lắc đầu, tặc lưỡi.

"Ðã là thời đại nào rồi mà vẫn tin mấy thứ Quái Lực Loạn Thần như vậy chứ!"

Thanh Minh à.

Chúng ta là đám Quái Lực Loạn Thần đây, cái tên nhóc này.

Một tiểu tử suốt ngày mang kiếm bay nhảy trên trời mà nói mấy câu đó thì phải làm gì?

"Không được, nếu mọi người phải đối đầu với Ma Giáo mà lại sợ ma thì phải làm thế nào? Sợ ma á? Ta sợ con người còn gấp trăm lần sợ ma nữa!"

"Con có thể như thế nhưng vấn đề ở đây là đám môn đồ Hoa Ảnh Môn sợ hãi kia mà? Bọn chúng mới vừa nhập môn thì đã."

"Người đừng nói mấy lời mất tinh thần như thế chứ. Ðây không phải là thử thách cho bọn chúng hay sao! Ðâu phải muốn vào là vào, muốn ra là ra đâu, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!"

Vì Thanh Minh đã từng chứng kiến các môn đồ nhập môn rồi rời đi không biết bao nhiêu lần, thế nên nhìn thấy cảnh này, dù có phải chết cũng không để nó diễn ra lần nữa.

"Vậy thì không phải chúng ta nên giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt sao?"

"Hừm."

Thanh Minh gãi đầu.

Cho đến giờ, hầu hết những vấn đề nan giải đều được giải quyết bằng nắm đấm thép hoặc bằng vỏ kiếm cứng rắn thôi. Nhưng đối với sự việc lần này thì nắm đấm cũng không có tác dụng.

Chiêu Kiệt đang lặng lẽ quan sát tình hình thì mở miệng một cách dõng dạc.

"Ðã như vậy thì!"

"Hả?"

"Chúng ta di chuyển Hoa Ảnh Môn đi nơi khác, mọi người thấy thế nào?"

"..."

Tất cả mọi người nhìn Chiêu Kiệt với ánh mắt mờ mịt.

"...Nhưng cái này mới xây chưa được một tháng mà?"

"Phải giữ cái đầu lạnh để suy nghĩ chứ. Ngay từ đầu, nơi này có ma nên mới bị bỏ hoang không phải sao? Những người đã từng sống ở trang viên này đã bỏ của chạy lấy người hết đó thôi. Chúng ta cũng đã thử hết mọi cách rồi. Dù sao thì cũng phải làm gì đó để giải quyết những vấn đề nan giải đúng không?"

"Hừm..."

"Vậy nên, thà rằng nhanh chóng bỏ quách trang viên này đi và mua một trang viên mới."

Lúc này, Nhuận Tông mỉm cười, nắm chặt vai Chiêu Kiệt.

"Tiểu Kiệt."

"Vâng?"

"Ðệ đừng ra vẻ công tử bột đại phú hộ nữa và im lặng đi. Trước khi ta đấm vào vào mồm đệ."

Một nụ cười nhếch mép xen lẫn với giọng nói của Nhuận Tông.

"Dù đệ có là công tử bột thật đi chăng nữa!"

"Thật là không biết tiếc của! Lãng phí một đống tiền!"

"Coi chừng đó!"

Trước những lời chỉ trích dồn dập, Chiêu Kiệt đành ngậm miệng lại như con sò khép vỏ.

"Không, không phải, vốn dĩ nếu là đại phú hộ thì đã bỏ nó từ..."

"Tiểu Kiệt."

"Vâng!"

"Im mồm!"

"Vâng!"

Ðến cả Bạch Thiên cũng cau mày, Chiêu Kiệt nhanh chóng vào tư thế đứng im bất động. Nhìn bộ dạng thì có vẻ hắn sẽ nhanh chóng gạt bỏ ý kiến của mình thôi.

Thanh Minh nhìn thấy thế thì lắc đầu.

"Không đúng, ngay từ đầu tất cả những chuyện này chỉ xảy ra khi chúng ta đi một mình không phải sao? Ðã dặn mọi người phải đi theo cặp mà sao cứ đi riêng lẻ như thế?"

"Ta đi vệ sinh vào sáng sớm thì sao đi cùng với ai được?"

"Ðánh thức kiểu gì cũng không dậy nổi."

"Chúng ta còn được, nhưng còn Lưu sư thúc thì sao?"

"Hừm."

Thanh Minh không biết phải nói gì.

'Ðúng vậy, chắc chắn không thể để thế này được.'

Suy nghĩ một lúc, hắn mở mắt ra. Nếu cứ để kéo dài thì các môn đồ vừa nhập môn sẽ dần bỏ đi, chỉ còn cách duy nhất là bán lại trang viên này.

Thế nhưng nơi này đã từng có ma xuất hiện rồi, giờ lại có ma xuất hiện tiếp trong tòa điện các vừa xây thì ai sẽ bỏ tiền mua nơi này đây?

Cả đạo trưởng Hoa Sơn cũng không thể chịu đựng nổi mà bỏ chạy khỏi trang viên bị ma ám!

Thanh Minh ngẩng đầu lên như thể đang hạ quyết tâm.

"Không còn cách nào khác."

"Hả?"

"Nếu thật sự là ma thì không còn cách nào nữa, chúng ta sẽ phải tìm một trang viên khác."

"Vậy là bỏ nơi này hả?"

"Không thì sao? Mọi người có cách nào không?"

"À không, cái đó."

Thanh Minh vuốt cằm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"Lời Chiêu Kiệt sư huynh nói không sai. Cái nào cần cắt bỏ thì phải cắt thật nhanh. Chúng ta cố chấp chịu đựng ở đây nhưng nếu có tin đồn truyền ra rằng đến một con ma chúng ta cũng không giải quyết được, vậy thì niềm tin khó khăn lắm mới gây dựng được có thể sẽ sụp đổ hết. Thà rằng tìm một lý do thích hợp để rời đi còn hơn."

"Viện cớ gì đây?"

"Gì chứ. thiếu gì thứ để nói đâu. Phải thu nhận nhiều môn đồ hơn nên phải chuyển sang một trang viên lớn hơn chẳng hạn."

"Hừm, đúng là có thể chuyển đi mà không để lại nghi ngờ gì lớn."

"Quan trọng là phải có môn đồ gia nhập."

"Chuyện này không có gì khó. Dù có vài tin đồn nhưng mà phần lớn người dân Tây An vẫn tin tưởng vào Hoa Ảnh Môn."

Nghe những lời này xong, vẻ mặt Chiêu Kiệt há hốc miệng vô cùng giận dữ.

"Lúc ta nói thì mọi người đều mắng ta!"

"Ðệ im lặng đi."

"Im lặng chưa!"

Chiêu Kiệt biểu tình oan ức thấu trời xanh, đi đến một góc ngồi thụp xuống. Nhưng đáng tiếc là không một ai quan tâm đến hắn.

"Dù sao."

Thanh Minh cau mày, nói.

"Trước tiên chúng ta tìm nơi nào khác để nghỉ ngơi đã."

"Hôm nay luôn hả?"

"Nhìn bộ dạng của các sư huynh, sư thúc thì ta nghĩ nên như vậy đó."

Bởi vì ma quỷ mà bọn họ không thể ngủ được, quầng thâm mắt cũng muốn kéo xuống tới cằm rồi, nên tất cả đều gật đầu đồng ý một cách khó khăn.

Nhưng Huyền Linh có vẻ như vẫn còn vướng mắc điều gì đó.

"Chỉ trong một buổi sáng mà để tìm được trang viên cho từng này người ở thì cũng không dễ gì đâu."

"Ầy, không đâu trưởng lão. Giờ vẫn còn rất nhiều trang viên trống mà."

"Hả?"

Thanh Minh cười một cách sảng khoái.

"Người biết đấy, các môn phái tục gia Tông Nam đã cuốn gói rời đi hết cả rồi. Bây giờ ở đó bị bỏ trống không ai sở hữu cả."

"Không phải là không có chủ mà chỉ là vắng..."

"Ðúng là vậy."

Huyền Linh trước tiên là ngơ ngác gật đầu.

Và trong thâm tâm hắn đã suy nghĩ một cách nghiêm túc, rằng một ngày nào đó hắn có nên dạy cho Thanh Minh chút ít thường thức hay không.

"Sử dụng trang viên trống thì có vấn đề gì đâu đúng chứ? Còn nếu ai không đồng tình thì cứ tới tận nơi nói thẳng với chúng ta."

"Ðúng vậy, nếu nói như thế thì sẽ không có ai đến cả."

Họ cũng phải sống nữa chứ.

Phải sống nữa.

Thanh Minh giải quyết được nơi nghỉ ngơi một cách dễ dàng xong, miệng mới bắt đầu có chút khẩu vị.

"Cuộc đời ta chưa bao giờ biết lùi bước trước kẻ thù là gì.. Không ngờ có ngày vì ma quỷ mà phải chạy trối chết."

"Lùi một bước, tiến ba bước mà."

"Nhưng chúng ta có tiến lên đâu."

Thanh Minh nâng cao giọng rồi lại thở dài. "Hầy, không còn cách nào khác."

Nếu trước mắt là địch và kiếm có thể chém được thì hắn có thể cố gắng thử bằng mọi cách. Nhưng bây giờ hắn còn không thể nhìn thấy kẻ thù và cũng không chắc rằng có thể chém đối phương được hay không.

"Bởi vì không thể đánh nhau với quỷ được. Nếu đã thế thì thà mau chóng chuyển đi nơi khác. Con người cũng cần phải ngủ chứ!"

"Thật sao?"

"Làm sao?"

"À không, không có gì."

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh với vẻ ngờ vực.

"Ta tưởng nếu là con, khi biết có ai đó mất ngủ vì một con ma thì con sẽ chế giễu rằng ma ở đâu ra kia chứ."

"Ta thì tưởng đệ sẽ đấm một cái vào đầu cho dễ ngủ."

"Ta tưởng đệ sẽ nói vì thừa năng lượng quá nên mới không ngủ được đó, rồi bắt chúng ta lăn lộn cả ngày."

"..."

Thanh Minh nghiến răng nói.

"Vậy ta làm theo ý mọi người nhé?"

"À không cần!"

"Giờ thì không cần đâu!"

Tất cả mọi người bất kể lớn bé đều vội vàng chạy đi mất. Thanh Minh nhìn bóng dáng phía sau của bọn họ rồi lại thở dài.

"Hừ. Không được trò trống gì."

"Có thể làm gì được chứ. Ðây là việc mà sức người không thể làm được."

"Ðúng vậy, trước hết. trước hết ta phải trấn an tinh thần những đệ tử mới. Hoa Sơn thì không biết thế nào nhưng Hoa Ảnh Môn thì cần phải đặc biệt cẩn thận."

Thanh Minh vừa liếm môi vừa nhìn tòa điện các với vẻ tiếc nuối.

Và...

Ở nơi tối nhất của tòa điện các được tạo thành khi mặt trời lên tới chính ngọ.

Cách đó không xa, một ánh mắt bí hiểm đang lặng lẽ nhìn về phía hai bên vai đang rủ xuống của Thanh Minh.

Ðêm đến.

Tòa điện các của Hoa Ảnh Môn khi tất cả mọi người rời đi giờ đây thật ảm đạm và thê lương. Gió lạnh thổi qua làm cánh cửa phát ra những tiếng lạch cạch ghê rợn.

Trong tòa điện các mà đám môn đồ Hoa Sơn bỏ lại đó ngay cả một con thú nhỏ cũng không có.

Chỉ có ánh trăng bao phủ xung quanh khiến nó tăng thêm phần u ám.

Thời gian trôi qua bao lâu rồi?

Két.

Trong bóng tối, có thứ gì đó bắt đầu chuyển động.

Chuyển động ban đầu rất nhẹ, cứ nghĩ rằng nó sẽ dần mạnh hơn nhưng ngay sau đó, một cái bóng trắng lướt qua như gió.

Soạt.

Cái bóng trắng mờ ảo đó di chuyển đến giữa trang viên thì thoáng động đậy. Sau đó, nó bắt đầu di chuyển từ từ về phía điện các lớn nhất trong trang viên.

Bóng trắng dừng lại ngay trước cánh cửa đóng chặt. Cạch.

Then chốt cửa rất lớn nhưng bị cắt một cách gọn gàng, cánh cửa mở toang. Bóng trắng đó đi vào phía trong điện các như thể đang lướt đi trên mặt nước.

"..."

Soạttttttt.

Bóng ma bước vào bên trong điện các, lâu lâu lại lắc lư như thể đang suy ngẫm điều gì.

Nhưng trong chốc lát, cái bóng đó trở nên méo mó, ngay lập tức sàn nhà cũng bắt đầu nứt toạc ra.

"...Chết tiệt."

Một giọng nói u ám khẽ vang lên.

Khi sàn gỗ nứt toạc và lộ cả đất phía dưới ra, những gợn sóng màu trắng càng ngày càng nhiều hơn. Ðồng thời lúc này, mặt đất cũng bắt đầu bị xới tung lên một cách dữ dội.

Rầm! Rầm!

Ðất và sỏi được đào lên trong tích tắc, tạo thành một ngọn núi nhỏ giữa nền nhà. Tốc độ đào đất ngày càng nhanh hơn.

Ðến khi cái bóng đó đào xới được một lúc.

"Ðúng là sống càng lâu càng chứng kiến được nhiều thứ."

Ðộng tác của con ma ngay lập tức dừng lại khi nghe thấy giọng nói bất chợt vang lên.

Thanh âm của hắn có hơi dao động, tỏ rõ vẻ khó hiểu.

"Sống bao lâu nay rồi ta mới thấy ma đi đào đất đó. Ðể làm gì? Ðào mộ để nhảy xuống hả?"

Cánh cửa điện các đã được đóng chặt bây giờ lại mở toang, Thanh Minh nở một nụ cười bước vào.

"..."

"Là ma thật hả?"

"Làm gì có chuyện vô lý như vậy."

"Vậy nó là cái gì?"

Sau đó, Chiêu Kiệt và Nhuận Tông nhảy vào từ cửa sổ lớn, vừa cười toe toét vừa đóng cửa sổ lại, Bạch Thiên thì đi đóng các cánh cửa khác.

Tất cả lối thoát trong tích tắc đã bị phong tỏa.

"Ai ở đằng kia?"

Thanh Minh cau mày, chỉ về phía cánh cửa phụ cuối cùng.

Lưu Lê Tuyết đang nấp sau cánh cửa ló cặp mắt ra.

"Ma, là ma."

"Có đứng ra chắn cẩn thận không hả. Coi chừng ta."

Có vài tiếng kẽo kẹt rất nhỏ nhưng Thanh Minh đã chặn hoàn toàn tất cả những lối có thể thoát ra được, từng bước thong thả tiến lại gần bóng ma kia.

Nhìn thấy con ma đang dãy dụa dữ dội, hắn lại cười lớn.

"Ta không biết danh tính thực sự của ngươi là gì, nhưng mà..."

Ðôi mắt cong cong như thể cảm thấy vô cùng thú vị dần sáng bừng lên.

"Là ma thì chết lần nữa, là người thì cút xuống địa ngục!"

"Nếu là ma thì chẳng phải đã chết sẵn rồi hay sao?"

"Vậy có nghĩa là chúng ta sẽ giết hắn thêm một lần nữa à?"

"Chắc là hắn sẽ chẳng bận tâm chuyện đó đâu."

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt gật đầu đồng ý câu nói cuối cùng của Bạch Thiên. Dù sao thì cách giải thích đó cũng đáng tin cậy nhất.

"Chuyện này thần kỳ thật đấy! Nếu như chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì hắn đúng là ma rồi!"

"Thậm chí khi ở bên cạnh, ta cũng không hề cảm nhận được sự tồn tại của hắn."

"Haha. Giống ma quỷ thật đấy!"

Vừa cười haha khuôn mặt của Bạch Thiên cũng dần trở nên cứng đờ.

"Ma thật đấy à?"

"..."

Nói rồi hắn làm bộ dạng ma quỷ và bắt đầu phát ra những âm thanh rùng rợn.

Thanh Minh nghiêng nghiêng đầu.

"Làm cái gì đấy?"

"Ta đang giả vờ làm ma đó."

"Rảnh quá thì đi ra chỗ khác chơi đi."

"..."

Thanh Minh cười khẩy.

"Chém thử là biết ngay thôi. Ta chưa từng nghe chuyện ma quỷ bị chém mà lại chảy máu cả. Nếu cổ bị cắt ra thì hắn là người, còn không thì đúng là ma quỷ thật rồi."

"..."

Các môn đồ Hoa Sơn run rẩy trước cách kiểm tra người hay ma man rợn mà họ nghe được lần đầu trong đời.

So với ma quỷ thì tên tiểu tử đó còn đáng sợ hơn nhiều.

"Nào, vì vậy mà."

Thanh Minh xắn tay áo lên. Những đường gân máu đáng sợ xuất hiện trên cánh tay của hắn ta.

"Chỉ tóm lấy thôi? Hay đánh rồi mới tóm?"

Ngay lúc ấy, một giọng nói u ám xuất hiện từ một hình thể thoắt ẩn thoắt hiện.

"Ðịnh bẫy ta à?"

"Ô? Hắn nói được này?"

Thanh Minh mở mắt tròn xoe cười phá lên.

"Như các ngươi thấy."

"Mấy cái tên tiểu tử nhãi nhép các người."

Hình thể con ma dần trở nên rõ ràng hơn. Ngay sau đó, cơ thể hắn chuyển động mạnh theo hướng trước sau trái phải tựa như một con ngựa chuẩn bị chạy trên đường đua.

Nhìn thấy bộ dạng đó, Thanh Minh hét lên với khuôn mặt đầy khó chịu.

"Bây giờ nếu như ngươi dám bỏ chạy là chết với ta!"

"Hahaha. Có giỏi thì nhào vô."

Vúttt.

Con ma bay vút lên không trung xuyên qua trần nhà rồi biến mất trong nháy mắt.

"Á!"

"Chết tiệt!"

Các môn đồ Hoa Sơn hoảng loạn hét ầm lên.

Không biết con ma đó di chuyển nhanh đến nhường nào, nhưng chỉ trong chớp mắt bọn họ đã chẳng còn thấy bất cứ dấu tích nào của hắn còn sót lại tại nơi này.

"Hắn ta nhanh quá?!"

"Lần đầu tiên trên đời ta nhìn thấy một thứ nhanh như vậy."

Tất cả ngơ ngác nhìn lên trần nhà đã bị đục một lỗ thủng to đùng.

"Woa."

Ngay đến cả Thanh Minh cũng gật đầu cảm thán.

"Nhanh quá!"

"Nhưng mà..."

"Ơ, nhưng mà..."

Thanh Minh lẩm bẩm không ngừng.

"Không phải hắn bị thần kinh đấy chứ?"

"..."

"So với việc nhanh nhẹn thì não của hắn cũng có vấn đề thì phải."

Thanh Minh không thèm để ý đến con ma đã biến mất đó nữa mà ngay lập tức quay sang Chiêu Kiệt.

"Sư huynh?"

"Hả?"

"Ði lấy xẻng đến đây đi."

"Ðể làm gì?"

Ánh mắt của Thanh Minh hướng về phía nền nhà nơi con ma vừa đào bới.

Khóe miệng hắn bắt đầu cong lên.

"Ðã giả làm ma như thế này, rõ ràng là chỗ này có thứ mà hắn muốn có."

Là báu vật ư?

Chắc chắn là vậy rồi?

Hihihihi!

Lạo xạo!

"Hụ hụ hụ hụ."

Lạo xạo!

"Hihihihihi!"

Miệng của Thanh Minh càng ngày càng rộng ra theo mỗi xẻng đất được xúc lên.

Có thể là như vậy lắm chứ.

Khi con người có tâm trạng vui vẻ sẽ làm mọi chuyện đầy phấn khích. Ðặc biệt nếu như mục tiêu lại là một thứ gì đó rất ra gì và này nọ thì chẳng phải sẽ càng nỗ lực hơn sao?

Và hắn cũng chẳng hề cảm thấy bất mãn vì sự vất vả đó.

Vấn đề là bây giờ người đang đào đất không phải là Thanh Minh mà là những người khác.

"Thanh Minh à."

"Hả?"

"Rốt cuộc thì chúng ta phải đào đến bao giờ đây?"

Thanh Minh khẽ nhăn nhó trước câu hỏi của Chiêu Kiệt.

"Lần trước khi chúng ta dựng điện các cũng đã đào rồi nhỉ?"

"Ðúng vậy."

"Nếu như khi đó không thấy gì cả, vậy thì thứ đó chắc chắn là phải ở sâu bên dưới nữa. Vì vậy mà cứ đào đi. Rồi sẽ xuất hiện thôi."

"..."

Là do nhà ngươi không phải đào mới nói như vậy chứ gì.

Tất cả mọi người nhìn Thanh Minh đầy bực dọc. Nhưng hắn chỉ đứng đó cười hê hê chờ đợi thành quả lao động của các sư huynh sư thúc của mình.

"Con ma đó có khinh công rất lợi hại. Hihihihi."

Ở cảnh giới này, khắp võ lâm Trung Nguyên khó có thể tìm được người nào có khinh công trác tuyệt như vậy.

Ðương nhiên khinh công không tỷ lệ thuận với thực lực. Nhưng với khinh công đó, hắn hoàn toàn có thể kiếm được rất nhiều tiền nếu muốn.

"Tên ma quỷ đó có thể trở thành một bảo tiêu đỉnh cấp ấy chứ. Hắn có thể vận chuyển đồ khắp Trung Nguyên này kia mà! Ðặc biệt là nếu như làm việc với lũ quan phủ nữa thì? Ôi trời ơi! Hắn có thể kiếm được bộn tiền đấy!"

Có lẽ đó sẽ là số tiền mà một người bình thường không bao giờ có thể tưởng tượng ra nổi.

Một kẻ như vậy lại giả làm ma để có được thứ gì đó bên dưới này ư?

"Hê hê hê!! Chắc là đắt lắm đây! Chắc chắn là đắt lắm đây mà!"

Nhuận Tông nhăn nhó khi Thanh Minh suốt ngày chỉ suy nghĩ đến tiền bạc.

"Sư thúc, tên tiểu tử đó không phải là quá đáng rồi hay sao?

"Con định ngăn cản nó à?"

"Hay là chúng ta nói với các trưởng lão."

"Bây giờ cấp bậc trưởng lão ở đây có ai hả?"

"Huyền Linh trưởng lão... À, con đã suy nghĩ nông cạn rồi."

Ngay khoảnh khắc Huyền Linh biết chuyện này, hắn sẽ nhanh chóng đến đây. Và sẽ có thêm một kẻ đứng đó cười hê hê mà thôi. Nếu vậy thì sẽ phải nghe cằn nhằn gấp đôi rồi.

Vậy thì thà rằng bị một mình Thanh Minh hành hạ còn hơn.

"Ðừng có thẳng lưng như vậy chứ? Mau làm việc đi! Mấy cái tên lười biếng này! Thời gian nói chuyện phiếm một câu đủ để xúc cả chục xẻng đất rồi đấy!"

"..."

Các môn đồ Hoa Sơn lúc này chỉ biết thở dài mệt mỏi. Nhưng đằng sau những tiếng thở dài đó, bọn họ vẫn chăm chỉ đào đất mà không nói một lời nào. Bởi vì bọn họ không hề cảm thấy bất mãn một chút nào.

Sau một thời gian đi theo Thanh Minh, sự nhạy bén về tài vận và danh tiếng của hắn ta đã vượt qua cả kỳ vọng của bọn họ.

'Rõ ràng là có gì đó.'

'Chắc nó phải đắt lắm nhỉ?'

'Cơm canh cá thịt! Cơm canh cá thịt!'

Từ lúc gia tăng đầu tư vào Hoa Ảnh Môn, các món ăn đi kèm gần đây có cảm giác thiếu thốn hơn hẳn. Nếu như có thể uống được một ngụm nước lớn tại đây, vậy thì thời gian tới có thể sống trong sung túc rồi.

"Ðào đi! Trước mắt cứ ra sức đào cho ta."

"Vâng."

Tất cả mọi người vung xẻng xuống đất như vung kiếm đầy nhiệt huyết. Số đất mà các môn đồ Hoa Sơn đào lên từ khi nào đã thành một đống khổng lồ.

Thậm chí như thể đang thi xem ai đào nhanh hơn, tốc độ đào đất của bọn họ càng ngày càng được đẩy lên cao.

"A! Ðừng có dùng kiếm khí như vậy chứ! Nguy hiểm quá! Nơi này chật hẹp vậy kia mà!"

"Không phải là chúng ta nên làm thật nhanh hay sao?"

"Môn phái kiểu gì mà đào đất lại dùng cả kiếm khí thế này?"

"Hoa Sơn! Chính là Hoa Sơn đấy."

Ngay khi Chiêu Kiệt và Nhuận Tông đang cãi nhau trong lúc đào đất thì.

"Rốt cuộc là phải đào đến lúc nào."

Cạch!

Lạo xạo.

Ðó chẳng phải là tiếng xẻng bị mắc vào thứ gì đó hay sao?

Tất cả mọi người giật mình quay đầu lại.

"Tìm thấy rồi hả?"

"Có gì không?"

"Có. Chỗ này có cái gì đó!"

"Tránh ra!"

Lời vừa nói ra, Thanh Minh ngay lập tức nhảy xuống hố. Hắn cướp lấy cái xẻng trong tay Nhuận Tông rồi hét lên.

"Chỗ này cứ để ta."

"Cái tên tiểu tử chết tiệt này!"

Bạch Thiên lẩm bẩm chửi rủa. Nhưng dường như Thanh Minh không nghe thấy bất cứ điều gì.

"Hihihihi! Ma quỷ sẽ xuất hiện hay bảo vật sẽ xuất hiện đây? Chuyện này làm ta phấn khích quá!"

Phập!

Thanh Minh cắm xẻng xuống đất rồi bắt đầu đào. Ðộng tác của hắn trông rất nhẹ nhàng nhưng đống đất được xới sang hai bên lại tựa như một cơn cuồng phong vậy.

"Nhẹ nhẹ cái tay thôi!"

"A, đến rồi, đến rồi!"

Trong chốc lát một vật gì đó nhanh chóng xuất hiện dưới đất.

"Thạch bích ư?"

"Woa. Ai lại đi chôn thạch bích ở một nơi sâu như thế này kia chứ? Tên đó cũng giỏi quá rồi. Làm được như thế này mất rất nhiều công sức đấy!"

"Ðiều đó cũng đồng nghĩa với việc thứ ở dưới đó vô cùng quan trọng."

Ðôi mắt của các môn đồ Hoa Sơn dần trở nên tham lam.

Nếu như Thái Thượng Lão Quân mà nhìn thấy dáng vẻ các môn đồ Ðạo gia trăm ngươi như một, hau háu vào tài vật như thế này, có lẽ ngài ấy sẽ nhảy cẫng lên để lột trần bộ mặt thật của những kẻ thối rữa đạo đức đó.

Nhưng đáng tiếc thay, nơi này không phải là tiên giới mà lại là hạ thế.

"Làm sao để mở cái này ra nhỉ? Hình như cửa ở bên dưới thì phải?"

"Không phải là chỉ cần đập vỡ là xong à?"

"Ấy ấy. Khi không biết bên trong có gì thì không làm vậy được đâu. Nếu đó là vật dễ vỡ thì sao đây? Vẫn nên tìm cửa mà mở ra thì hơn!"

"Vậy thì đào từ bên cạnh trước đã. Phải xử lý thật cẩn thận mới được!"

"Dừng, dừng lại!"

Một giọng nói bàng hoàng vang lên bên trên đầu bọn họ.

Các môn đồ Hoa Sơn giận dữ nhìn lên.

"Hắn quay lại rồi kìa?"

"Ðúng thật này?"

Hình thể tựa như ma quỷ mờ mờ ảo ảo đó đang không thể che giấu nổi sự bối rối. Cơ thể hắn không ngừng lắc lư phe phẩy trên không trung.

"Tên thần kinh đó tại sao lại bỏ chạy sau đó lại quay lại thế nhỉ?"

"Ðúng vậy!"

Thanh Minh cười khúc khích.

"Này. Nếu nhà ngươi là ma thì cứ việc đi đường của ma. Nếu là con người cũng hãy đi con đường của ngươi đi. Nếu như không muốn bị đánh chết."

"A, mấy tên tiểu tử chết tiệt này! Sao các ngươi dám!"

Con ma hét lên đầy phẫn nộ vận nguyên khí bạch sắc toả ra tứ phương tám hướng.

"Ta đã nhẫn nhịn vì không muốn nhìn thấy máu đổ! Nhưng các ngươi đã vượt quá giới hạn rồi! Vậy thì đừng trách ta vô tình!"

Bóng hình mờ mờ ảo ảo đó bắt đầu lao xuống phía dưới với tốc độ đáng sợ.

"Hơ?"

"Nhanh, nhanh..."

Khác với các môn đồ khác hoảng loạn không nói nên lời, Thanh Minh nhẹ nhàng giương cái xẻng lên nhằm vào bóng hình ma quỷ đó và vụt một cú rất mạnh.

"Chết điiii."

Bengggg.

"..."

Bầu không khí trong giây lát chìm trong tĩnh lặng.

Bạch Thiên ngơ ngác trước cảnh tượng đang xảy ra trước mặt hắn ta.

Mặt xẻng mà Thanh Minh vung lên nhắm đến chính xác vào cái hình thể màu trắng đang lao xuống đó.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cả không gian xung quanh dường như đã ngưng đọng trong giây lát.

Nhão nhoẹt.

Dường như cái bóng mờ ảo đó đã nhấp nháy ẩn hiện hai lần, sau đó nó chảy dạt xuống sàn nhà.

Nhưng mọi việc vẫn chưa kết thúc ở đó.

"Giỡn mặt với ta à?"

Thanh Minh trợn ngược mắt lên rồi vung xẻng lên một lần nữa.

"Ngươi."

Benggg.

"Là ma thì chết thêm lần nữa!"

Bengggg.

"Là người thì cút xuống địa ngục!"

Benggg.

"Ta đã nói rồi kia mà cái tên khốn này!!!"

Sau đó, xẻng của Thanh Minh được vung xuống liên tục.

"Cái tên khốn nhà người? Tại sao không biết sợ mà cứ xông vào vậy hả? Chết! Chết điiiii."

Các môn đồ Hoa Sơn đồng loạt nhắm mắt lại khi nhìn thấy khung cảnh đó.

Một việc chưa từng xảy ra trong lịch sử võ lâm đang xảy ra trước mắt bọn họ.

Một con ma chết vì bị đánh bằng xẻng.

'Con ma chết rồi.'

'Như thế này có lẽ nó sẽ trở này oán quỷ mất.'

'Ðáng thương quá.'

Mỗi lẫn chiếc xẻng của Thanh Minh vung xuống, luồng nguyên khí màu trắng lại được tỏa ra không ngừng từ bóng ma đó.

"Tên, tên khốn! Ta giết ngươi... Ặc! ặc!"

"Dừng tay lại ngay... đồ bạo lực! A chỗ đó là đũng quần mà! Ặc!! Này! Chỗ đó là đũng quần đấy!!!"

"Chết đi!!!!!"

Bóng ma muốn phản kháng. Hắn không ngừng giãy dụa và phát những âm thanh kêu la thảm thiết.

"Cứu, cứu ta với!!! Ta không phải ma!!! Ta là con người! Ặc!! Aaaa! Cứu, cứu mạng!!!!"

"Ma quỷ bây giờ còn dám lừa cả người kia đấy!!! Vô Lượng Thiên Tôn! Vô Lượng Thiên Tôn!"

"Ta đã bảo là ta không phải ma quỷ kia mà?!"

"Vậy thì chết điiii."

"Aaaaaa! Aaaaa!! Cứu, cứu ta vớiiiii."

Bắt đầu từ phía đông xa xôi. Sau đó tiếng hét bi thảm vang lên cao hơn, cao hơn nữa khắp các điện các Hoa Ảnh Môn.

Dù là người hay là ma, nếu gặp tên tiểu tử điên đó cũng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

"..."

"..."

Các môn đồHoa Sơn quan sát người trước mặt với tâm trạng phức tạp.

"Vậy nên."

"..."

Rõ ràng hắn đang khoác lên mình bộ y phục trắng tinh, trông thì giống như con người đấy, nhưng với gương mặt đó mà gọi là con người thì có hơi miễn cưỡng.

'Cũng phải sưng phồng ra gấp đôi bình thường ấy nhỉ.'

'Giống như bánh bao hấp vậy.'

'Thế này là bị đánh bao nhiêu đòn rồi chứ.'

Bạch Thiên như thể động lòng trắc ẩn nhìn cái tên bị đánh bầm dập với gương mặt thương xót, rồi cuối cùng khẽ ho khan một tiếng.

"Hừm. Vậy nên... Ngươi nói ngươi là môn đồ của Hữu Linh môn?"

"Vâng."

"Nếu là Hữu Linh môn..."

Bạch Thiên suy nghĩ một lúc rồi nghiêng đầu nhìn sang đám sư điệt bên cạnh.

"Con nghe tới chưa, Chiêu Kiệt?"

"Con cũng là lần đầu nghe tới cái tên đó ạ."

Các môn đồ Hoa Sơn ngay lập tức nhìn qua con người đó với khuôn mặt xấu hổ pha cả sự bối rối.

"Xi... xin thứ lỗi, kiến thức của chúng ta còn hạn hẹp."

Khí sắc oan ức và bất công chợt thoáng qua trên gương mặt sưng húp bầm tím đó.

Ngay lúc đó Thanh Minh khẽ cau mày rồi mở lời. "Ngươi nói là Hữu Linh môn sao?"

"Vâng."

"Ta đã từng nghe qua một nơi như vậy nhưng đây là lần đầu tiên ta được tận mắt nhìn thấy môn đồ của chúng. Ðiều mà ta nghe được... Ðó là môn phái vừa có thân pháp tuyệt diệu vượt trội đến mức có thể xem là giang hồ nhất tuyệt..."

"Ðúng vậy."

"Vừa có thể che giấu khí tức và bay lượn như một hồn ma..."

"Ðúng luôn."

Thanh Minh gật đầu với vẻ mặt khó chịu. "Nhất trí quá nhỉ."

Dù đã nghe qua về nó, nhưng kì lạ là Thanh Minh không thể ngay lập tức nhận ra cái nơi quái quỷ đó. Dù sao thì thực tế việc chỉ nghe bằng tai và việc được chứng kiến tận mắt lại là hai vấn đề khác nhau hoàn toàn nên cũng không đáng để nói tới.

Bạch Thiên nãy giờ vẫn trưng ra gương mặt nghiêmtúc lắng nghe, chợt nghĩ ra điều gì đó nên hỏi vặn lại.

"Vậy không phải là tà phái chứ?"

"Nếu nói là tà phái thì cũng có chút mơ hồ, còn nếu nhất định phải phân định thì cũng có thể là chính phái, nhưng..."

Thanh Minh nhún vai.

"Dù là thế thì gọi là ma quỷ vẫn đúng hơn nhỉ."

"Ta là con người mà."

"Vậy thì gọi là tên đạo tặc hửm?"

Dù tên môn đồ Hữu Linh môn nỗ lực thể hiện sự oan uổng nhưng gương mặt đang sưng tấy của hắn lại không cho phép hắn được cử động tùy theo ý mình.

Bạch Thiên lại nhìn về phía môn đồ Hữu Linh môn như thể muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng tỏ vẻ bối rối không biết nên mở lời như thế nào.

"Dù sao thì chuyện cũng đã vậy. Vậy thì... ừm. Ơ..."

Do dự một lúc, Bạch Thiên lại gãi đầu rồi nói.

"Thật thất lễ nhưng bối phận của ngươi là như thế nào vậy? Hiện tại nhìn gương mặt "khôi ngô tuấn tú" quá nên thật sự rất khó để suy đoán được tuổi tác."

"..."

Tên môn đồ Hữu Linh môn nhắm chặt mắt buồn bã.

'Không có tên nào là tử tế cả.'

Tên tiểu tử này trông thì có vẻ sáng sủa mà lại dùng từ khiến người khác ghét cay ghét đắng vậy chứ.

"...Tứ lập nhi bất hoặc."

"Vậy ra là tiền bối ạ."

"Trong cái tình huống như này thì điều đó quan trọng à?"

Nghe thấy cái chất giọng thô lỗ phát ra từ miệng của tên môn đồ Hữu Linh môn đó, Thanh Minh khẽ nghiêng người sang bên.

"Á à, ra là tên tiểu tử nhà ngươi vẫn thiếu đòn nhỉ?"

Nhìn thấy Thanh Minh lại nắm chặt cái xẻng trong tay, môn đồ Hữu Linh môn lại tái xanh.. à không, mà là gương mặt bầm tím của hắn lại không ngừng run rẩy, đồng thời cả cơ thể vô thức lùi về phía sau.

"Xin, xin thứ lỗi..."

"Tiểu Kiệt à."

Bạch Thiên nói.

"Vâng, thưa sư thúc."

"Nhét một ít kẹo đường vào miệng tên tiểu tử đó rồi chúng ta lại bắt đầu nào."

"Vâng."

Chiêu Kiệt tiến tới rồi kéo lê Thanh Minh đi.

Ngay cả khi bị giữ chặt hai cánh tay rồi lôi đi như vậy, Thanh Minh vẫn không ngừng trừng mắt giận giữ rồi hét toáng lên.

"CẨN THẬN CÁI MỒM ÐẤY! TRẢ LỜI CHO KHÉO VÀO! TRƯỚC KHI TA THỰC SỰ TIỄN TÊN KHỐN NHÀ NGƯƠI VỀ CÕI NIẾT BÀN!"

Bạch Thiên lắc đầu ngao ngán rồi lại nhìn về phía môn đồ Hữu Linh môn.

"Vậy thì rốt cuộc tại sao tiền bối lại bày ra cái trò này chứ?"

"Cái, cái đó..."

Môn đồ Hữu Linh môn liếc nhìn Thanh Minh đã bị lôi đi rồi mở miệng.

"Ta là Quế Huỳnh , đệ tử đời thứ 12 của Hữu Linh môn. Giang hồ còn hay gọi là Vô Ảnh Quỷ."

Sau đó Thanh Minh, kẻ đã được lôi đi một cách "ngoan ngoãn", thoát khỏi vòng tay Chiêu Kiệt và quay trở lại.

"Không có một tên nào biết đến Hữu Linh môn, mà lại có cả biệt danh cơ đấy?"

"..."

Bạch Thiên lại nháy mắt với Chiêu Kiệt rồi nói tiếp với gương mặt áy náy.

"Tiền bối đừng quan tâm lời của tên tiểu tử đó mà hãy tiếp tục đi ạ. Trước giờ tính nó vốn bướng bỉnh như vậy rồi."

"..."

"Sao sư thúc lại nói với tên đạo tặc như vậy chứ!"

"Xin tiền bối đừng bận tâm."

Quế Huỳnh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

'Thà rằng cứ giết quách ta đi, mấy tên khốn chết tiệt này.'

Một tên thì chửi rủa, một tên thì an ủi, cảm giác hắn cứ như một con thỏ, rồi một kẻ thì cầm cà rốt dâng đến tận miệng còn một kẻ cứ cầm roi quất liên hồi vào mông vậy.

Ðây rốt cuộc là đang nói hắn nên nghe theo bên nào đây.

Nếu hắn biết được mấy tên khốn Hoa Sơn ác độc như vậy thì hắn đã không quay đầu nhìn lại mà cứ thế rời khỏi nơi này, cao chạy xa bay luôn rồi.

"Ra là Quế đại hiệp ạ."

"...Ðại hiệp là nói quá rồi. Cứ gọi ta là Vô Ảnh Quỷ."

"Sao lại như vậy được chứ? Vậy thì vãn bối sẽ gọi là Quế công. Dù sao thì... Quế công cũng được chứ ạ?"

"Cái đó..."

Quế Huỳnh thở dài rồi bắt đầu giải thích.

"Thực ra nơi mà các ngươi xây dựng điện các chính là một trong những phân bộ của Hữu Linh môn. Chính xác mà nói thì đáng lý ra phải được gọi là An Gia."

"An Gia sao?" Bạch Thiên cau mày.

Hắn đã từng nghe qua cái tên An Gia mà người đó vừa nói.

Những người phải tối thiểu hóa việc tiết lộ danh phận và tránh tai mắt của người khác giống như sát thủ hay đạo tặc, sẽ tạo nên địa phận ẩn náu gọi là "An Gia" ở khắp mọi nơi và sẽ ẩn thân ở đó mỗi khi có việc gấp.

"Là nơi này sao?"

"Ừm."

"Nơi này á?"

Quế Huỳnh ho lớn.

"Tấ, tất nhiên là mọi người sẽ hơi bàng hoàng. Vì dù sao thì việc đặt An Gia ở nơi này cũng có chút kì lạ."

"Ðúng vậy."

Rốt cuộc thì có tên nào thần trí không ổn định mà đặt nơi ẩn náu ở chỗ phồn hoa náo nhiệt bậc nhất trong thành Tây An chứ? Dù cho là dưới chân đèn thì tối đi nữa, nhưng...

"An, An gia này đã được xây dựng hơn hai trăm năm rồi. Lúc đó thì thành Tây An cũng không phải địa điểm náo nhiệt như thế, và nghe nói là cũng không có đạo quán nào ở đây cả."

"A..."

Nếu là một nơi đã tồn tại lâu đời thì cũng có lý nhỉ.

Nhuận Tông nãy giờ vẫn lặng lẽ lắng nghe câu chuyện bỗng hét lên như thể phát hiện ra chuyện gì đó.

"A. VẬY RA CON MA LAI VÃNG TRONG CĂN NHÀ HOANG TRƯỚC ÐÂY?"

"Ừm. Chính là chúng ta."

"..."

Trước ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống của các môn đồ Hoa Sơn, Quế Huỳnh phản kháng như thể chứng minh bản thân vô cùng oan ức.

"Ngay từ đầu chúng ta đã xây dựng trang viên ở nơi này rồi. Thế nhưng thành Tây An lại không ngừng mở rộng và phát triển trong suốt hai trăm năm qua, và con người bắt đầu sinh sống ở hai bên phải trái của trang viên, và đến một lúc nào đó họ bắt đầu chiếm đóng trang viên này tùy theo ý mình."

"Vậy ra ngay từ đầu nơi này đã có người sống sao?"

"Ðúng là như vậy."

Quế Huynh ho khan.

"Nhưng mà... chúng ta không thể xuất đầu lộ diện nên không thể ra mặt với danh nghĩa chủ nhân trang viên này được. Ðiều đó đâu chỉ xảy ra một hai lần chứ."

Bạch Thiên gật đầu như thể đã hiểu được câu chuyện.

"Ðó là lý do tiền bối giả ma để đuổi mọi người đi. Nếu xuất hiện tin đồn ngôi nhà hoang này có ma quỷ thì sẽ không có ai dám sống ở nơi này cả."

"Ừm. Ðúng là như vậy. Và như mọi người cũng thấy võ công của chúng ta rất thích hợp cho việc giả thần giả quỷ đó còn gì."

"Ðúng là vậy."

"Vì đến chúng ta còn nghĩ đó là ma quỷ thật."

"Nếu là cỡ đó thì có thể công nhận là ma quỷ thật chứ còn gì nữa."

Chỉ như cái bóng được bao phủ bởi thứ gì đó trắng trắng mờ ảo, bay nhanh đến mức mắt thường không theo kịp, nếu không phải ma quỷ thì có thể là thứ quái gì chứ? Thậm chí đến khí tức còn không thể cảm nhận được.

Quế Huỳnh gật đầu lia lịa.

"Ý tưởng này thật sự rất có hiệu quả, thực tế trong suốt thời gian qua cũng không nảy sinh vấn đề gì đặc biệt. Vậy nên ta đến thành Tây An lần này là để quản lý... dù sao thì việc quản lý một ngôi nhà hoang để nó không sụp đổ rất khó."

"Nhưng lại có rất nhiều tên đạo sĩ đã sử dụng trang viên này."

"Và đó còn là những tên đạo sĩ mang theo kiếm nữa."

"Nếu ở lập trường của tiền bối mà nghĩ thì chắc là lúc đó như rơi xuống địa ngục vậy nhỉ."

Quế Huỳnh gật đầu với biểu cảm như thể sắp rơi nước mắt trước sự đồng cảm đến từ khắp nơi.

"Cái... Ừm.. Sẽ hơi kì lạ nếu ta nói những lời này trước mặt các ngươi, nhưng khi ta biết được những tên đạo sĩ đó là những đệ tử của Hoa Sơn phái đang vang danh thiên hạ dạo gần đây... lúc đó, thật sự..."

"Ðã thất lễ rồi."

"Ta xin lỗi."

Hắn không làm gì sai cả, nhưng lại cảm thấy bản thân cần nói lên xin lỗi.

"Vậy, vậy nên ta đã băn khoăn và rồi quyết định sẽ giả thần giả quỷ rồi cố gắng đuổi người đi như trước đây. Bởi vì đó là tất cả những gì mà ta có thể làm ngay lúc đó."

Phải đến lúc đó các môn đồ Hoa Sơn mới thật sự biết được toàn bộ sự tình mà gật đầu.

"Thành thật mà nói thì điều đó cũng không có gì xấu xa cả?"

"Ðúng vậy. Ông ấy cũng không làm hại ai cả, mà chỉ là giả ma khiến chúng ta kinh ngạc thôi."

"Không phải là bị đánh quá mức so với lỗi lầm mà ông ấy gây ra sao."

"Thật quá đáng."

"Ừm. Quá đáng quá mà."

Và cứ thế những ánh mắt đáng thương đổ dồn về phía Quế Huỳnh.

Như chỉ chờ có vậy, nước mắt nước mũi của Quế Huỳnh không ngừng tuôn ra, tèm nhem hết khuôn mặt.

'Kiếp trước ta đã gây nên tội gì chứ.'

Sao hắn lại gặp phải một tên tiểu tử "nhẫn tâm" như vậy chứ?

"Ðược rồi."

Tuy nhiên tên tiểu tử nhẫn tâm đó có vẻ như không quan tâm đến hoàn cảnh bi đát của hắn.

"Vậy nên đây là trang viên của Hữu Linh môn?"

"Ðú, đúng là như vậy."

"Chứng cứ đâu?"

"...Hửm?"

Thanh Minh cộc cằn hỏi lại.

"Ta hỏi bằng chứng đâu mà ngươi bảo đây là trang viên của các ngươi?"

"Chứng cứ sao?"

Quế Huỳnh cố gắng mở to mắt.

"Kh, không. Cái gọi là chứng cứ đó..."

Ðể che giấu sự tồn tại của bản thân, họ thậm chí còn biến nó thành một ngôi nhà hoang thì lấy đâu ra bằng chứng chứ?

"Chúng ta đã mua nơi này. Có cả khế ước đàng hoàng nữa đó."

"Cái, cái đó..."

"Và."

Thanh Minh vừa bật cười vừa hất cằm về phía cái hố đã được đào lên.

"Vốn dĩ những đồ vật xuất hiện trên mảnh đất đó đều thuộc về chủ nhân của nó còn gì. Ðó là luật mà nhỉ."

"Vâng?"

"Ðến cả ngươi hiện tại cũng thuộc quyền sở hữu của chúng ta nữa là."

Thanh Minh cười rạng rỡ.

"Nếu cảm thấy oan uổng thì cứ đến quan phủ mà kiện."

"..."

Quế Huỳnh ngẩn người nhìn Thanh Minh. Sau đó khó khăn mở miệng.

"Này..."

"Sao?"

"Chuyện của võ lâm mà lại xét theo luật của tục gia thì có hơi..."

"Nhân sĩ võ lâm thì không phải bách tính sao? Cái tên rắc rối này? Ngươi muốn làm lớn chuyện sao?"

"Cái, cái đó.."

Quế Huỳnh bàng hoàng phản biện.

"Ta, ta nói có mật thất ở phía kia còn gì. Ðúng như lời ta đã nói, không phải sao! Cái đó không thể trở thành bằng chứng hửm?"

"Cái đó thì làm sao mà chứng minh được chứ. Chúng ta đào lên trước, rồi ngươi mới tới còn gì."

"..."

"Nếu như ở dưới sàn nhà ngươi có rương vàng, rồi ta xuất hiện khăng khăng bảo là do ta chôn thì thì liệu ngươi có vui vẻ mà dâng nó cho ta không hả?"

"Kh, không, không phải như vậy..."

Quế Huỳnh thất thần, không nói nên lời, chỉ biết ngơ ngác nhìn Thanh Minh.

"Ðược rồi."

Thanh Minh lại bật cười sảng khoái.

"Dù sao thì cái đó cũng thuộc về chúng ta rồi. Không cần phải dài dòng nữa mà hãy biến khỏi trang viên này đi. Nếu ta thấy ngươi còn rình mò quanh đâylần nữa thì ta thực sự sẽ tiễn ngươi về miềncực lạc thật đấy."

"Ở, ở đâu ra cái luật..."

"Có cái luật nào lại đến nhà người khác rồi giả thần giả quỷ đuổi người không?"

Quế Huỳnh toàn thân không ngừng run rẩy.

"Ngươi cũng may mắn đó. Nếu ta thật sự nổi giận thì cõ lẽ ngươi đã sớm trở thành hồn ma vất vưởng thật rồi."

Ngay khoảnh khắc đó, Thanh Minh lại vỗ vai Quế Huỳnh hai lần rồi quay lưng bước đến mật thất.

"Ở, ở đó chẳng có bảo vật nào đâu."

Cơ thể Thanh Minh đang di chuyển bỗng cứng đờ tại chỗ.

Và một lúc sau, cổ mới có thể cử động mà quay về phía sau.

"CÁI GÌ?"

Giọng nói của Thanh Minh phát ra còn u ám, ảm đạm và đáng sợ gấp mấy lần so với lúc Quế Huỳnh đóng giả hồn ma.

'Hic!'

Quế Huỳnh sợ hãi nhanh chóng đổi lời.

"Tài, tài sản! Ở đó không có cái gì đáng giá cả! Còn một nơi khác..."

"Vậy sao?"

Khuôn mặt Thanh Minh lại rạng rỡ trở lại như thể hàn khí đã tan chảy hết vậy.

"Ây ya, cái đó có gì quan trọng chứ. Nếu có thể kiếm được tiền thôi thì cũng xứng đáng là bảo vật rồi. Vậy nên rốt cuộc trong đó có gì chứ?"

"Cái..."

Sau đó Thanh Minh tiến đến gần rồi vỗ vỗ vai hắn.

"Thật là bức bối mà. Dù sao thì ta cũng sẽ đích thân vào đó xác nhận thôi. Vậy nên kết quả sẽ chẳng có gì thay đổi cả, nên đừng làm mất thời gian của nhau chứ."

Nghe lời đó, Quế Huỳnh thở dài thườn thượt như thể quyết định từ bỏ tất cả mà nói.

"Là Lệnh phù."

"Hửm?"

"Là Chưởng môn Lệnh phù. Ở trong mật thất đó có Chưởng môn Lệnh phù."

"...Hửm?"

Ðến cả Thanh Minh đệ nhất thiên hạ cũng không thể giấu được sự bàng hoàng ngay lúc này.

"Chưởng môn Lệnh phù?"

"...Ừm."

"Vậy là. Ðó có phải là cái Lệnh phù, tượng trưng cho quyền uy của Chưởng môn nhân, chủ quản mọi chuyện lớn nhỏ của môn phái không?"

"...Ðúng là như vậy."

"Cái đó ở đằng kia à?"

Quế Huỳnh bất lực gật đầu. Ðiều này vốn dĩ không được tiết lộ, nhưng dù sao hắn cũng không đủ sức để ngăn những chuyện đang xảy ra ở đây.

Tên ác quỷ đó bằng cách nào cũng sẽ tìm ra nơi đó rồi lục tung lên cho mà xem.

"Nhưng tại sao cái đó lại ở đây chứ?"

"Nếu giải thích chi tiết thì hơi phức tạp. Cái đó..."

"Phức tạp thì thôi. Ðừng giải thích nữa."

"..."

Vậy sao lại hỏi chứ, tên tiểu tử chết tiệt?

"Hừm. Vậy ý ngươi là trong đó có Chưởng môn Lệnh phù sao?"

"Ừm. nó là vật vô cùng quan trọng đối với Hữu Linh môn, nên..."

"Chưởng môn Lệnh phù..."

"Hửm?"

Khóe miệng Thanh Minh khẽ nhếch lên.

"Vậy nên, vậy nên ý ngươi là trong đó có Chưởng, Môn, Lệnh, Phù mà bất cứ kẻ nào có trong tay đều có quyền đưa ra mệnh lệnh đồng cấp với Chưởng môn nhân sao?"

"..."

"Ðúng chứ? Hê hê hê hê. Ðúng như vậy sao? Hê hê hê hê Hê hê hê hê!"

"..."

Thanh Minh bắt đầu cười tươi như một hài tử được nhận món đồ chơi mà nó vô cùng thích vậy.

Trong khoảnh khắc Quế Huỳnh cảm thấy kinh hãi đến mức không thể diễn tả bằng lời, ánh mắt không thể giấu nỗi sự bất an mà gọi hắn.

"Tiểu, tiểu đạo trưởng?"

"Không."

"...Hửm?"

Thanh Minh dang rộng vai rồi nhìn Quế Huỳnh với ánh mắt nhân từ.

"Từ bây giờ phải gọi là Chưởng môn Lệnh Chủ mới phải chứ."

"..."

"Sau này trông cậy cả vào ngươi nhé. Hê hê hê."

Trông cậy cái gì chứ, tên điên này.

Thật không nói nên lời mà, thật sự...

Quế Huỳnh nãy giờ chật vật lắm mới chịu đựng được cái cục diện cứ xoay đổi liên tục đến chóng mặt này, cuối cùng phải nắm lấy cổ rồi lùi dần về phía sau.

***

"Khừmmm."

Tiếng nghẹt mũi phát ra khiến ai nghe thấy cũng phải buồn cười.

Thế nhưng chẳng ai có thể thoải mái tận hưởng cảm giác muốn phì cười khi nghe thấy tiếng nghẹt mũi đó trong hoàn cảnh này cả.

"Vì vậy nên đây là..."

Trên tay Thanh Minh cầm một vật đang phát ra ánh sáng chỉ nhỏ bằng nắm tay của trẻ em. Mỗi khi ánh sáng mặt trời chiếu vào, món đồ vật có sắc xanh lục như được mài dũa từ một viên phỉ thúy lại phát ra màu sắc khác.

"Cái..."

Quế Huỳnh sốt ruột khi chứng kiến cảnh tượng ấy, vội vã bước về phía Thanh Minh.

"Xin, xin hãy trả nó lại cho ta..."

"Không được động đậy."

Giật mình.

"Lùi lại."

Câu nói ấy vừa vang lên, Quế Huỳnh sợ hãi, hoảng hốt lùi về sau.

"Ngồi xuống."

Bộp.

"Tay..."

"Trời ơi! Cái tên điên này!"

Bốppppp!

Bạch Thiên bất thình lình chạy đến đá Thanh Minh. Thanh Minh bay lên không trung như một quả bóng rồi rơi xuống đất. Hắn tức giận hét toáng lên.

"Làm sao!"

"Con đang huấn luyện chó đấy à?! Hả cái tên tiểu tử chết tiệt này! Là người thì phải biết việc nào nên làm việc nào không chứ!"

"Thú vị mà."

"Khừ ừ ừ. Cái tên đó cũng thật là..."

Bạch Thiên gãi gãi đầu quay lại nhìn Quế Huỳnh. 'Làm sao với hắn đây.'

Bạch Thiên chợt nổi lòng thương hại khi nhìn thấy Quế Huỳnh đang đờ đẫn ngồi ở đó với gương mặt giống như một trung thần đã để mất nước.

Chuyện gì trên đời này cũng có giới hạn.

Sao Chưởng môn lệnh phù cứ nhất thiết phải rơi vào tay của tên ác ma kia chứ.

Ðúng là một thảm họa không thể giải thích bằng lời mà.

Bây giờ, các môn đồ Hoa Sơn đang cảm thấy vô cùng tội lỗi khi họ đã vô tình tham gia vào việc tạo ra thảm họa đó.

"Khì khì khì."

Chẳng biết Thanh Minh có hiểu được tâm trạng đó của họ hay không, mà hắn chỉ nhìn Chưởng môn lệnh phù trong tay rồi bật cười khúc khích.

'Cái này là gì kia chứ.'

Chưởng môn lệnh phù.

Mặc dù có hơi buồn cười khi một viên đá lại tượng trưng cho quyền uy của một môn phái nhưng.. biết làm sao được? Ðó chính là hiện thực.

'Tất cả vấn đề đều do con người mà ra.'

Những bài kiểm tra và đánh giá cứ diễn ra liên tục. Và cả Chưởng môn nhân, người đã được kiểm tra phẩm cách và lựa chọn trong suốt mấy chục năm, cũng thường làm ngơ khi người cản trở mình biến mất. Thậm chí, chuyện đó còn thường xuyên diễn ra.

Tuy không biết các trưởng lão của một môn phái giống như Hoa Sơn sẽ áp chế quyền lực của Chưởng môn nhân bằng cách nào, nhưng phần lớn các môn phái, đặc biệt là các môn phái càng nhỏ, thì quyền lực của Chưởng môn nhân càng bị các trưởng lão can thiệp nhiều.

Do đó, việc quyền lực tuyệt đối không thể xâm phạm lại bị kìm hãm sẽ xảy ra như một việc tất yếu.

Chính vì vậy, Chưởng môn lệnh phù đã được tạo ra để ngăn cản tình hình đó.

Ðây chính là vật được tạo ra để Chưởng môn nhân có thể nắm giữ quyền lực ở nơi mà quyền lực của Chưởng môn nhân bị kìm hãm...

'Ý đồ thì tốt. Ý đồ tốt đấy.'

Thế nhưng, chẳng phải con người là loài chuyên sử dụng món đồ được tạo ra với ý đồ tốt vào những mục đích xấu sao?

Bất kể nó được tạo ra với ý đồ gì, nhưng khi một người có trong tay vật này, thì người đó sẽ có nắm trong tay quyền sinh sát trong một môn phái.

Ðiều đó cũng có nghĩa là, đây chính là 'bảo vật' đem lại quyền lực tối thượng trong phạm vi môn phái đó.

Cũng chính vì vậy mà hiện nay, mỗi một Chưởng môn nhân của một môn phái đều nắm trong tay một Chưởng môn lệnh phù.

Và bảo vật của Hữu Linh Môn lại đang ở trong tay Thanh Minh.

"Chẹp."

Thanh Minh liếm môi.

"Có được Chưởng môn lệnh phù đúng là một việc tốt... Mà các ngươi cũng có phải môn phái ăn mày gì đâu, chẳng lẽ trong bảo khố của các ngươi, ngoại trừ thứ này ra thì không có tiền à?"

Quế Huỳnh nhìn Thanh Minh với gương mặt như thể cả trời đất đang sụp đổ trước mặt hắn.

'Cái tên ăn mày giả danh này.'

Cái gì cơ?

Sao ngươi có thể vừa cười khúc khích vừa cướp Chưởng môn lệnh phù của môn phái khác vậy hả?

Tiền ư?

Tiềnnnn ư?

'Lão thiên gia đúng là không có mắt mà.'

Rốt cuộc Hữu Linh Môn đã gây ra chuyện gì mà ngài lại thử thách bọn ta như vậy chứ?

Mặc dù chuyên giả ma giả quỷ, nhưng xét cho cùng, thì trên đời này đâu có nhiều môn phái sống hiền lành lương thiện như Hữu Linh Môn chứ.

Câu nói ở hiền gặp lành đúng là lừa người mà.

"Vì vậy nên."

"...Vâng."

Thanh Minh vung vẩy Chưởng môn lệnh phù trong tay, nhìn Quế Huỳnh hỏi.

"Ngươi ấm ức lắm à?"

"..."

Ta còn phải nói ra bằng lời nữa à? Ta còn cần phải nói ra nữa sao?

"Nhưng ta thấy ngươi có gì đâu mà oan ức chứ. Ðặt Chưởng môn lệnh phù ở đây mà không quản lý thì chính là lỗi của ngươi rồi còn gì. Nói trắng ra thì làm gì có môn phái nào lại bảo quản Chưởng môn lệnh phù như vậy?"

Chưởng môn lệnh phù của Thiếu Lâm là Lục Ngọc Phật Trượng, không bao giờ rời khỏi tay của Phương trượng Thiếu Lâm dù là trong tích tắc.

Khi Phương trượng đặt Lục Ngọc Phật Trượng xuống, thì nó phải được bảo quản ở Ðạt Ma Ðộng, nơi linh thiêng nhất của Thiếu Lâm Tự, và xung quanh là các vị La Hán của Thiếu Lâm canh giữ không để lọt một khe hở nào.

Trong khi đó, Hữu Linh Môn lại đặt Chưởng môn lệnh phù ở nơi không có ai canh giữ, cho nên bọn họ cũng không thể oan ức đổ lỗi cho người khác khi bảo vật bị cướp đi.

"...Là do ta có chút ẩn tình."

"Có ẩn tình là chuyện đương nhiên. Bây giờ ngươi cần lấy lại Chưởng môn lệnh phù vì có việc đúng không?"

"Ðúng là như vậy."

Quế Huỳnh mệt mỏi gật đầu như thể hắn đã buông bỏ tất cả mọi thứ.

"Hừ. Ta chẳng có lý do gì để nghe cái ẩn tình đó của ngươi cả."

Thanh Minh cầm Chưởng môn lệnh phù đung đưa trước mặt Quế Huỳnh như thể đang muốn chọc cho hắn nổi điên.

"Ngươi muốn thế nào?"

"...Sao cơ?"

"Ta cũng đã suy nghĩ có nên trả lại thứ này miễn phí cho ngươi không?"

Quế Huỳnh mở to mắt. Gương mặt hắn đỏ bừng. Trả lại ư?

Hình như cái tên ma quỷ đó cũng không phải là quỷ thật. Dù sao thì hình như hắn cũng sẽ trả lại thật đấy!

Thế nhưng, hy vọng đang trào dâng trong lồng ngực hắn đã bị câu nói tiếp theo của Thanh Minh đập nát bét.

"Ngươi sẽ trả bao nhiêu?"

"...Dạ?"

"Ta hỏi ngươi sẽ trả cho ta bao nhiêu."

"..."

Thanh Minh vuốt cằm ra vẻ trầm tư.

"Dù sao thì bọn ta cũng sẽ phải tốn rất nhiều sức mới bán được cái này mà. Tuy trông bọn chúng ngu ngơ thế thôi, chứ thực ra chúng chính là những nhân lực rất cao cấp đấy."

"Ai trông ngu ngơ hả!"

"Ta hơi bị soái đấy!"

"Bạch Thiên sư thúc vẫn còn đang ở đây, tại sao đệ lại dám nói ra những lời đó hả?"

Một làn sóng phẫn nộ bất ngờ nổ ra, nhưng Thanh Minh chỉ coi nó như gió thoảng mây trôi.

"Ðấy đấy, xem đi. Ta cũng là một đạo sĩ luôn lắng nghe lời dạy bảo của nguyên thủy thiên tôn. Làm sao ta có thể làm trái với lương tâm khi cứ thế cuỗm luôn Chưởng môn lệnh phù của môn phái khác chứ."

"Lương tâm? Loại người như con mà cũng dám mở miệng nói ra hai từ lương tâm à?"

"Ầy. Lẽ nào lại như vậy, thưa sư thúc. Làm gì có chuyện vô lý đó? Chắc sư thúc nghe nhầm thôi."

"Nhưng rõ ràng từ nãy tới giờ tên khốn đó cứ?"

Thanh Minh trợn ngược mắt, nhưng lại các môn đồ Hoa Sơn lại ưỡn bụng ra thể muốn hét lên

'Sao. Làm sao?'

"..."

A, các ngươi cũng cứng đầu lắm rồi đấy. Có giỏi thì xông lên cắn ta đi này.

Dù sao thì.

"Vì vậy nên."

Thanh Minh nhìn Quế Huỳnh nở nụ cười.

"Ngươi sẽ trả bao nhiêu. Nếu như ngươi đưa ra một cái giá hợp lý, vậy thì ta sẽ rất hân hoan vui vẻ mà trả lại cho ngươi."

"...Tiền ư?"

"Ừ."

"Chuyện đó... Tuy nói ra có hơi chút xấu hổ nhưng..."

"Hửm?"

"Nhưng Hữu Linh Môn bây giờ còn nghèo hơn cả Cái Bang nữa."

"Hả?"

Thanh Minh nghiêng đầu trước câu trả lời hắn không ngờ tới đó.

"Ngươi nói vậy mà nghe được à? Môn phái sở hữu thuật ẩn thân và thân pháp đệ nhất thiên hạ, vậy mà lại không có tiền ư? Các ngươi đi ăn trộm cũng được một đống tiền rồi còn gì!"

"Bọn ta không có làm mấy việc như ăn trộm đâu!"

Quế Huỳnh hét lên như thể hắn oan ức lắm.

"Khi Hữu Linh Môn đang ở thời kỳ đỉnh cao, cứ mỗi lần trong giang hồ mất cái gì đó, là bọn họ lại nghĩ ngay tới việc bọn ta đã lấy chúng, nên nếu như môn đồ nào đi ăn trộm, thì hắn sẽ bị khai trừ ngay."

"...À."

Ðúng là một câu chuyện buồn.

"Ơ, nhưng các ngươi cũng đừng có giả ma như vậy chứ!"

"Võ công đâu phải sử dụng như thế!"

"Nếu các ngươi cứ thấp thoáng lượn lờ như vậy thì Khổng Tử cũng phải nghi ngờ các ngươi đầu tiên đấy!"

"Ð, đúng là oan ức quá mà."

Quế Huỳnh vừa đập vào ngực vừa hét lên như thể hắn thực sự oan ức.

"Bọn ta thực sự đã sống một cuộc đời rất trong sạch. Thế nhưng vì võ công của bọn ta như vậy, nên bọn ta thà giả ma giả quỷ còn hơn là trở thành một môn phái toàn những tên ác quỷ!"

"..."

"Ðúng là không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài!"

"...Hóa ra không phải ai cũng như vậy."

"Nhưng chẳng phải chính đạo trưởng vừa nói bọn ta chỉ cần đi ăn trộm cũng có rất nhiều tiền đó sao?"

"Ơ... ta xin lỗi."

Thanh Minh giật mình xin lỗi ngay lập tức.

"...Mọi chuyện ta nói đều là thật! Cho đến bây giờ, Hữu Linh Môn của bọn ta chưa từng gây hại cho các môn phái khác. Nếu giúp được thì bọn ta cũng sẽ giúp họ! Thế nhưng, cho đến tận lúc chết, bọn họ vẫn không coi bọn ta là chính phái."

Quế Huỳnh cúi đầu như thể nếu có chén rượu trong tay, hắn sẽ đập vỡ nó ngay lập tức.

"Cố gắng lên nhé."

"Hóa ra bọn họ là những người tốt."

"Thanh Minh đúng là một tên xấu xa."

"Ồn ào quá!"

Thanh Minh hét lên rồi nhìn Quế Huỳnh.

"Nhưng có đúng không đấy? Chẳng lẽ các ngươi lại lãng phí thân pháp trác tuyệt như vậy sao?"

"Ðương nhiên thân pháp của bọn ta là đệ nhất thiên hạ rồi."

"Ðúng! Vì vậy nên nó..."

"Nhưng phải có người giao phó công việc thì bọn ta mới dùng đến nó được chứ."

"..."

"Bọn ta chỉ ở yên một chỗ mà vẫn bị nghi là trộm, thì làm gì có ai đến ủy thác cho bọn ta. Chuyện đó có khác nào giao trứng cho ác đâu."

"..."

Lạ thật.

Tại sao khóe mắt ta lại nhức thế này.

Câu chuyện của Hữu Linh Môn thực sự có cảm giác rất giống với câu chuyện của Hoa Sơn đang trên bờ vực sụp đổ trước đây.

"Vậy nên các ngươi mới không có tiền à?"

"...Ðến tiền ăn bọn ta còn không có. Mà cũng vì Hữu Linh Môn quá nghèo, cho nên quá trình lựa chọn ra tân môn chủ cũng rất khó khăn. Bởi vì tiền môn chủ đã đột ngột qua đời khi không thể chọn ra một người trong số các hậu bối lên làm Chưởng môn nhân kế nhiệm."

"Vậy nên chiến tranh đã xảy ra."

"...Dù sao thì quy mô môn phái của bọn ta cũng không lớn đến mức được gọi là chiến tranh.. nhưng đúng là đã có một trận chiến rất lớn. Và trận chiến đó bây giờ đã kết thúc rồi."

"Ðó chính là lý do ngươi đến để lấy lại Chưởng môn lệnh phù sao?"

"Vâng. Bởi vì nếu như Chưởng môn lệnh phù xuất hiện trước khi kết quả được công bố thì có thể sẽ có chuyện khác phát sinh."

"Hừmmmmm."

Thanh Minh nhìn Vô Ảnh Quỷ Quế Huỳnh với một biểu cảm phức tạp.

"Ngươi không nói dối ta đấy chứ?"

"Tất cả đều là sự thật. Bọn ta là môn phái biết giữ lời. Chẳng qua, do ta quá đói bụng nên mới chẳng còn cách nào khác ngoài việc nhặt mấy miếng thịt trong bếp lên ăn..."

"...Ta sẽ tha thứ cho ngươi."

"Xin đa tạ."

Thanh Minh chẹp chẹp môi.

'Không có tiền thì không được.'

Hắn muốn hỏi một con số chính xác, nhưng chẳng phải Quế Huỳnh cũng sẽ chỉ còn cách chịu đựng thôi sao?

Quan trọng hơn là việc bắt nạt bọn chúng có hơi...

'Sao hắn lại suy nghĩ đơn thuần một cách kỳ lạ thế nhỉ.'

Ngẫm lại thì hắn cũng chẳng phạm phải sai lầm gì lớn. Hắn chỉ giả ma giả quỷ. Hắn cũng chưa từng tấn công những môn đồ Hoa Sơn, Hoa Ảnh Môn đi một mình mà?

Tất nhiên là hắn có tấn công Thanh Minh, khụ... nhưng mà hắn còn chưa đánh được một cái nào mà đã bị đập đến hồn xiêu phách lạc rồi, nên chuyện đó cũng không tính là sai được.

Kết quả...

'Dù cực khổ nhưng hắn cũng sống tử tế đấy chứ.'

Thanh Minh nhìn Chưởng môn lệnh phù rồi liếm môi.

Làm sao hắn có thể lấy Chưởng môn lệnh phù của một môn phái nghèo kiết xác được?

Hơn nữa bọn chúng cũng không mạnh. Ngoại trừ thân pháp và pháp bảo ra thì võ công của bọn họ thực sự rất tệ. Một môn phái không có tiền...

"Khoan đã."

Thanh Minh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Quế Huỳnh.

Giật mình.

Quế Huỳnh co rúm người khi nhìn thấy ánh mắt rực lửa của hắn.

"Không phải là ngươi không muốn kiếm tiền đấy chứ?"

"Tất nhiên là không rồi. Trên đời này làm gì có ai ghét tiền bao giờ. Mặc dù võ công là thứ bọn ta ưu tiên hàng đầu, nhưng phải có thực mới vực được đạo chứ. Chẳng phải đạo trưởng cũng biết rõ điều đó sao?"

"Hô ô..."

Thanh Minh bối rối gãi đầu.

Ý hắn là có phải môn phái sở hữu thân pháp đệ nhất thiên hạ không có phương thức kiếm sống nên mới nghèo đến như vậy phải không?

Rồi khóe miệng Thanh Minh vẽ ra một nụ cười mãn nguyện.

"Này."

"...Vâng?"

"Mất bao nhiêu thời gian để đưa môn chủ của các ngươi đến đây?"

"...Chính xác thì hiện tại vị trí môn chủ của Hữu Linh Môn vẫn đang được để trống, chỉ khi thu hồi được Chương môn lệnh phù thì tân môn chủ mới có thể nhậm chức."

"Ừ. Ta biết, ta biết. Vậy nên ta mới hỏi mất bao nhiêu thời gian để đưa người sẽ trở thành tân môn chủ của các ngươi đến đây?

"Chuyện đó..."

Quế Huỳnh ngập ngừng đáp lời như thể hắn đang rất lo lắng.

"Chậm nhất cũng không tới mười ngày đâu ạ."

"Tốt lắm!"

Thanh Minh gật đầu.

"Ngươi hãy nói với hắn, nếu muốn nhận lại Chưởng môn lệnh phù thì hãy trực tiếp tới đây. Ngươi cũng phải tới cùng với hắn."

"...Ðạo, đạo trưởng! Nếu ta trở về thế này thì ta sẽ bị đánh chết mất!"

"Không sao, không sao. Ngươi chỉ cần chuyển một lời này cho hắn là sẽ không bị đánh đến chết đâu."

"...Lời gì ạ?"

Thanh Minh khảng khái gật đầu.

"Ta sẽ giúp các ngươi kiếm một đống tiền, vậy nên ngươi hãy đến đây làm việc này cho ta."

"Một. một đống tiền... ấy ạ?"

"Ừm. Không phải là số tiền bình thường đâu. Mà là một đống tiền đấy."

Thanh Minh bật cười khúc khích khi thấy Quế Huỳnh đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

'Dù sao thì cũng đến lúc ta phải bắt đầu mở rộng việc làm ăn rồi.'

Khả năng vận chuyển trong vòng mười ngày đến khắp mọi ngóc ngách Trung Nguyên. Chuyển hàng thần tốc như ma quỷ -

Có tác dụng đấy!

Nhất định là có tác dụng.

Chưởng môn lệnh phù chỉ như một viên đá đẹp đẽ trong mắt Thanh Minh ít lúc trước, bây giờ đã bắt đầu biến thành một cục vàng.

"Hữu Linh ư. Khục khục khục. Bây giờ các ngươi sẽ không sao rồi. Hahahaha!"

Các môn đồ Hoa Sơn rùng mình bất an khi nhìn thấy Thanh Minh đang tự cười một mình.

'Nó lại định làm gì nữa thế.'

'Xin con đấy, sống cho ra hình người chút đi, Thanh Minh.'

Chẳng phải nếu Thanh Minh gây ra chuyện thì Bạch Thiên và các môn đồ khác luôn là người phải đi theo sau dọn dẹp đó sao.

Tất cả đều thở dài khi dự cảm được một chuyện nan giải lại sắp xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co