Novel Hoa Son Tai Khoi
Chapter 515. Rất vui được gặp các ngươi. (5)
Vù ù ù ù ù ù!
Một cơn gió buốt lạnh thổi đến.
Các võ giả đang canh gác trên tường thành nới rộng áo khoác lông quấn quanh mặt và phát ra những âm thanh rên rỉ.
Mặc dù được sinh ra và lớn lên tại Bắc Hải, nhưng bọn họ vẫn khó lòng chịu đựng được những cơn gió lạnh buốt tái tê vào mùa đông tại nơi này. Hơn nữa, mùa đông năm nay lại đặc biệt khắc nghiệt hơn mọi khi.
Cảm nhận các đầu ngón tay đang đóng băng, bọn họ thu mình lại chống chọi với cái rét.
Nếu như là bình thường, khi có gió lạnh thổi đến, bọn họ sẽ hạ thấp cơ thể xuống để cơ thể được ấm áp hơn.
Nhưng mới ngày hôm qua thôi, tiền nhiệm Cung chủ đã mất mạng và một người mới đã bước lên vị trí đó.
Và sẽ chẳng có người nào có đủ can đảm để giở mánh khóe trong cái tình huống như thế này.2
“Báo cáo. Không nhìn thấy bất cứ thứ gì kỳ lạ cho dù là một con kiến”
“Ừm”
Đội trưởng đội cảnh vệ đến gần tường thành nghe báo cáo. Hắn mở to đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Mọi thứ bình lặng đến mức không thể tin được tại nơi này ngày hôm qua đã xảy ra một cuộc chiến khốc liệt. Cơn bão tuyết kéo đến và đã chôn vùi tất cả mọi thứ.
“Đội trưởng”
“Hửm?”
“Bọn thuộc hạ sẽ ra sao ạ?”
“Cung chủ đã nói rằng sẽ chẳng có gì thay đổi cả. Nhưng mọi chuyện chắc chắn sẽ không giống như trước đây được nữa...”7
Sau khi câu nói đó được thốt ra, tên đội trưởng ngay lập tức quay về phía sau.
Vẫn biết rằng sẽ chẳng có ai lại leo lên tận trên bức tường thành cao chót vót và lạnh lẽo này để giám sát, nhưng trong lòng hắn vẫn không thể ngừng bất an được.
“Không có gì thay đổi cả”7
Hắn tiếp tục nhìn về phía trước và trả lời một cách dứt khoát.
“Chúng ta vẫn là võ giả của Băng Cung. Chỉ là Cung chủ đã thay đổi mà thôi. Nhữ Tư Côn trưởng lão hay Hàn Lý Minh tổng quản đều là những người đã từng dẫn dắt Băng Cung trong quá khứ...”
“Mặc dù như vậy nhưng mà...”
“Chúng ta chỉ cần làm theo những gì được yêu cầu là được rồi”4
Mặc dù khuôn mặt của những võ giả Băng Cung vẫn tràn ngập nỗi bất an, nhưng họ vẫn lặng lẽ gật đầu. Tên đội trưởng cũng lặng lẽ thở dài.
‘Làm sao có thể không bất an kia chứ?’
Nhữ trưởng lão đã tuyên bố rằng sẽ không truy cứu tội lỗi của những người đi theo Tuyết Xuyên Thượng, nhưng phàm những chuyện trong thiên hạ, nói thì luôn dễ hơn là làm.
Tuyết Xuyên Thượng đã giết hại tiền nhiệm Cung chủ và leo lên vị trí đó. Vậy thì đương nhiên vị Cung chủ hiện tại của bọn họ - Tuyết Duy Bạch sẽ đem lòng oán hận Tuyết Xuyên Thượng.8
Và...không biết chừng nỗi oán hận đó sẽ được đổ lên đầu những người đã đi theo Tuyết Xuyên Thượng là bọn họ đây.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ sự thật đó, vì vậy mà rất khó để bọn họ xóa đi những nỗi bất an đang dấy lên trong lòng lúc này.
“Những người như chúng ta chỉ có thể làm theo những gì được sai khiến mà thôi”
Không thể phủ nhận một điều, Tuyết Xuyên Thượng là một kẻ vô đạo.3
Nhưng cho dù là vậy thì hắn cũng là một Cung chủ mang huyết mạch của Tuyết gia. Thân làm một cung đồ Băng Cung tầm thường như bọn họ thì có thể làm được gì một người có thân phận như vậy chứ?
Ngay lúc đó, mấy tên lính canh mở lời một cách thận trọng.
“Thuộc hạ thật to ga49871n khi nói ra điều này. Nhưng tân Cung chủ thực sự vẫn còn quá non trẻ...”
Gã đội trưởng ngay lập tức nhìn kẻ vừa thốt ra câu nói đó bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Hãy cẩn thận với cái miệng của nhà ngươi”
“...”
“Dù sao thì ngài ấy vẫn là huyết mạch trực hệ của Tuyết Gia. Nếu không phải là ngài ấy thì ai có thể trở thành Cung chủ được đây?”
“Thuộc hạ đã suy nghĩ nông cạn rồi ạ”
“Đừng có suy nghĩ linh tinh nữa. Tập trung canh gác cho đàng hoàng vào!”
“Rõ!”
Gã đội trưởng cau mày, sau khi giáo huấn thuộc hạ một cách nghiêm khắc. Hắn lại tiếp tục thở dài một lần nữa.
‘Loạn hết cả lên’
Cảm giác như có cái gì đó đang xiết chặt lấy trái tim của hắn.
Mong rằng cảm giác này sẽ sớm qua đi.
Ngay lúc đó. Một cơn gió rét buốt khác lại quét qua tường thành.
Đám lính canh co rúm người lại trong tiết trời khắc nghiệt. Họ vẫn chưa thể nào thích nghi được với những trận gió lạnh thấu xương thấu thịt như thế này.
Một tên quay đầu lại nhăn nhó nhìn về phía trước.
Và rồi.
“Ơ?”
Hắn mở to đôi mắt chăm chú quan sát vùng đồng bằng rộng lớn trải dài phía trước tường thành.
Ban đầu hắn nghĩ đó là ảo giác. Việc xuất hiện ảo giác khi bão tuyết xuất hiện cũng chẳng phải việc gì kỳ lạ.
Nhưng...nếu như đó không phải là ảo giác thì sao?
Hắn giật bắn mình rồi hét lớn.
“Đội, đội trưởng! Đằng kia có thứ gì đó?”
“Cái gì?”
Những người nãy giờ chỉ nhìn chằm chằm xuống sàn đồng loạt ngẩng đầu lên.
Nhưng phía trước bọn họ vẫn chỉ là một màu trắng xóa.
“Có cái gì ở đâu kia?”
“Đằng kia, có cái gì đó màu đen thì phải...”
Gã nam nhân được gọi là đội trưởng nhanh chóng nhìn chằm chằm về phía mà thuộc hạ của hắn chỉ điểm.
“Hửm?”
Hắn cố định ánh mắt vào một điểm đến mức đôi mắt ấy gần như sắp đóng băng đến nơi. Cuối cùng một thứ gì đó cũng đã lọt vào đôi mắt của hắn.
‘Là thú vật?’
Không. Nếu như ở khoảng cách này mà vẫn có thể nhìn thấy một cách rõ ràng thì không thể chỉ là một hai con thú được!
“Phải làm thế nào bây giờ? Chúng ta có nên chạy đi báo cáo hay không?”
“Trước tiên cứ chú ý quan sát cái đã. Cũng có thể đó chẳng là gì cả và chúng ta không cần thiết phải làm ầm ĩ lên làm gì...”
Ngay lúc đó.
Gã đội trưởng đang nói bỗng nhiên ngậm chặt miệng lại bằng khuôn mặt khó hiểu.
‘Đằng kia?’
Ban nãy hắn chỉ nhìn thấy một thứ gì đó đen đen mà thôi nhưng lúc này nó đã rõ ràng hơn rất nhiều. Hơn nữa, kích thước của thứ đó cũng đã to lớn hơn.
Nếu như xét đến khoảng cách từ tường thành này đến đó, vậy thì có thể chắc chắn một điều, có thứ đó đang cố tiếp cận nơi này với tốc độ rất nhanh.
‘Báo cáo...’
Những người bên cạnh hắn ta lúc đó đã rất kinh ngạc và hét lớn lên.
“Có thứ gì đó đang tiếp cận!”
“Bọn chúng di chuyển rất nhanh!”
“Đội trưởng!”
Gã đội trưởng quay đầu nhìn vào chiếc chuông được treo ở phía cuối tường thành.
“Rung chuông gửi tín hiệu ngay! Vì có bão tuyết nên rất có thể những người bên trong sẽ không nghe rõ! Gia Hạo! Chạy xuống phía dưới báo cáo cho các trưởng lão rằng có những kẻ rất đáng ngờ đang tiếp cận tường thành! Ngay bây giờ!!!”
“Rõ!”
Gia Hạo ngay lập tức bay người xuống phía dưới tường thành.
“Thông báo cho các đội khác biết. Tất cả nâng cao tinh thần cảnh giác! Nhanh lên!”
“Rõ!”
Dứt lời, gã đội trưởng vội vàng quay đầu lại. Đôi mắt hắn mở to ra đến mức sắp rách đến nơi.
‘Chưa, chưa gì đã?’
Hắn mới chỉ kịp đưa ra một vài mệnh lệnh.
Vậy nhưng cái thứ màu đen đó không biết từ khi nào đã xuất hiện một cách rõ ràng hết sức có thể.
‘Rốt cuộc thứ đó phải nhanh đến mức nào chứ?’
Mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra ròng ròng. Hắn nuốt nước bọt khô khốc rồi chăm chú quan sát những thứ đang tiếp cận tường thành. Vì căng thẳng tột độ nên xương cốt của hắn cũng tê cứng hết cả lại.
‘Là con người’
Bây giờ thì hắn đã có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.
Không phải ảo giác, cũng không phải là lũ thú vật. Thứ đó chính là những thân ảnh mặc hắc bào kín mít.
Một nhóm người quấn toàn thân bằng phi phong y đang tiếp cận Băng Cung với tốc độ khủng khiếp. Với cái tốc độ đó thì việc bọn họ có thể chạm đến tường thành chỉ mất khoảng...
Ngay lúc đó, tốc độ của những kẻ đáng ngờ lại càng nhanh hơn nữa.
Gã đội trưởng hét lớn.
“Chuẩn bị cung tên! Ngay lập tức!!!!”
Trong chốc lát, những hắc y bắt đầu leo lên tường thành. Hắn nhìn thấy cảnh tượng đó đã bắt đầu hét lên một cách điên cuồng.
“Bắn! Bắn tên! Nhanh lên....!”
Vậy nhưng.
“Không nên như vậy đâu”
Một giọng nói lạ lẫm vang lên ngay bên tai hắn ta.
Đó là một giọng nói đáng sợ đến mức chỉ nghe thôi cũng đã cảm nhận được điều gì đó cực kỳ vô lý.
Hắn từ từ đảo mắt nhìn lại. Tim hắn đập thình thịch và máu bắt đầu chảy.
‘Từ, từ khi nào mà?’
Hắn đã không rời mắt khỏi bọn chúng dù chỉ một lần. Vậy thì rốt cuộc bọn họ đã leo lên được tường thành từ lúc nào chứ?
Trong khoảnh khắc đó, một thứ gì đó lạnh lẽo nắm chặt lấy cổ của hắn ta. Ngay khi hắn kịp nhận ra đó là bàn tay của một con người, trái tim hắn như muốn nổ tung.
Một giọng nói kỳ lạ vang lên.
“Cái chết là xứng đáng đối với những kẻ bất tin với bổn giáo. Và những kẻ dám tấn công giáo đồ của bọn ta tất cả đều sẽ phải chết...”
“Hự, hự...”
Đôi bàn tay nắm lấy cổ của đội trưởng bắt đầu siết chặt hơn.
Không lâu sau.
Rắc.
Tiếng xương gãy nổi da gà vang lên. Đồng thời, cổ của gà đội trưởng đã bị bẻ cong hoàn toàn sang một bên.
“...”
Nhìn dáng vẻ chết thảm của hắn ta, khuôn mặt của các cung đồ ngay lập tức trở nên nhợt nhạt hơn cả những bông tuyết tại Bắc Hải.
Bịch.
Tên hắc y ném thi thể gã đội trưởng sang một bên như ném một món đồ không hề quan trọng. Sau đó hắn từ từ nhìn qua các cung đồ khác với ánh mắt lạnh lùng.
“Ngay từ ....”
Kẻ hắc y đó không ai khác chính Chấp Pháp sứ giả của Ma Giáo. Bằng đôi mắt đỏ ngầu xung huyết, hắn bắt đầu nói bằng giọng điệu khinh miệt.
“Việc hít thở ở cùng một nơi với những kẻ bất tin như các ngươi đã rất ghê tởm rồi”
Phốcccc
Ngay lúc đó, những bóng đen đồng loạt leo lên tường thành.
“Giết hết tất cả cho ta! Không được phép để bất cứ kẻ cản trở đại sự của Ma Giáo sống sót”
“Thiên Ma tái lâm! Vạn ma ngưỡng phục!”
Những tên hắc quỷ đồng loạt la hét và bắt đầu tấn công các cung đồ Băng Cung bên trên tường thành.
“Aaaaaa!”
“Aaaaaaa!”
Bức tường thành yên tĩnh ngay lập tức chìm trong biển máu.
Chấp pháp sứ giả nhìn khung cảnh đó bằng ánh mắt vô cảm rồi bắt đầu đi bộ về phía đối diện tường thành.
Băng Cung rộng lớn phủ trên mình một màu trắng xuất hiện ngay phía trước hắn ta.
“Lũ nhãi nhép chết tiệt!”
Nếu như các người ngoan ngoãn vâng lời dâng băng tinh ra thì ít nhất ta còn để các người sống một cuộc đời tầm thường cho đến ngày Thiên Ma vĩ đại được hồi sinh.
Nhưng nếu như các người đã từ chối ơn huệ đó, ta đành phải kết thúc vận mệnh của Băng Cung này ngay bây giờ.
‘Những kẻ đến từ Trung Nguyên đã lấy mất băng tinh đúng chứ?’
Chấp pháp sứ giả không quên nhiệm vụ của bản thân cho dù là một phút giây.
Việc trừng phạt đám người Băng Cung dám xem thường bổn giáo và tự tiện thay thế vị trí Cung chủ rất quan trọng. Nhưng việc đó không thể so sánh với việc thu hồi băng tinh được.
Cho dù phải mất mạng, hắn cũng nhất định phải thu hồi được băng tinh.
Chấp pháp sứ giả nhìn Băng Cung bằng ánh mắt không thể lạnh lùng hơn.
“Thiên ma tái lâm, vạn ma ngưỡng phục!”
Một giọng nói hoảng loạn vang lên giữa cơn bão tuyết.
“Nhà ngươi bảo ai xông vào đây cơ?”
Nhữ Tư Côn ngay lập tức bật dậy.
“Chúng ta vẫn chưa thể xác minh thân phận của kẻ địch ạ!”
“Chết tiệt....!”
Nhữ Tư Côn nghiến răng và nắm chặt nắm đấm.
“Là dư đảng Tuyết Xuyên Thượng ư?”
“Nhìn vào phục sắc thì có vẻ như bọn chúng là người của Ma Giáo”
“Ma, Ma Giáo?”
Khuôn mặt Nhữ Tư Côn ngay lập tức tái mép vì tin tức bất ngờ.
Ma Giáo?
Tại sao đột nhiên Ma Giáo lại xông đến đây?
‘Nhưng cho dù là Ma Giáo có nhắm đến Băng Cung thì cũng bất ngờ quá rồi?’
Nhữ Tư Côn trong chốc lát không biết phải xử lý như thế nào.
“Số, số lượng quân địch là bao nhiêu?”
“Thuộc hạ cũng không biết nữa. Ngay khi phát hiện ra thuộc hạ đã chạy thẳng đến đây...!”
“Đồ ngu!!!!”
Nhữ Tư Côn hét lớn.
“Kẻ thù đang tấn công chúng ta vậy mà nhà ngươi không biết số lượng quân địch là bao nhiêu cũng không biết chính xác thân thế của bọn chúng là ai ư? Các ngươi chỉ là bù nhìn đứng trên tường thành thôi à?”
Nhìn thấy Nhữ Tư Côn nổi giận đùng đùng, kẻ chạy đến báo tín vội vàng cúi gằm mặt xuống đầy xấu hổ. Hàn Lý Minh ở bên cạnh cố gắng làm dịu bầu không khí.
“Đại trưởng lão, ngài hãy bình tĩnh đã! Chẳng phải chúng ta nên ưu tiên việc đối phó với quân địch trước hay sao?”
Sắc mặt Nhữ Tư Côn đông cứng lại khi nghe Hàn Lý Minh nói. Và rồi hắn vội vàng hét lên với khuôn mặt cương quyết.
“Thông báo với tất cả mọi người rằng quân địch đang xông vào Băng Cung. Lập tức tập hợp tất cả lực lượng cho ta!”
Vậy nhưng sau khi chỉ thị được đưa ra tên thuộc hạ không lập tức phục mệnh ngay mà lại cố gắng xem xét ánh mắt của Nhữ Tư Côn.
“Đại trưởng lão, còn Cung chủ thì sao?”
Khuôn mặt Nhữ Tư Côn dần trở nên méo mó.
“Trong cái tình huống cấp bách như thế này thì thời gian đâu mà tìm Cung chủ nữa chứ? Ý của nhà ngươi là nếu Cung chủ không ra lệnh thì kẻ thù có kề dao vào cổ thì ngươi cũng sẽ đợi lệnh hay sao?”
“Không, không phải như vậy. Thuộc hạ tuân lệnh trưởng lão!”
Gã cung đồ giật mình nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Nhữ Tư Côn nhìn vào cánh cửa đóng lại rồi đập tay xuống bàn một cách mạnh mẽ.
‘Đột nhiên sao lại có chuyện này kia chứ...’
Hắn gấp gáp định nhanh chóng lao ra ngoài thì Hàn Lý Minh đột ngột lên tiếng.
“Trưởng lão”
“Có chuyện gì vậy?”
“Nếu như kẻ đang tấn công chúng ta thực sự là đám Ma Giáo thì ngài định sẽ thế nào? “
Nhữ Tư Côn trong chốc lát ngậm chặt miệng không biết phải trả lời như thế nào.
Ma Giáo.
Nếu như lũ quân dịch ngoài kia là Ma Giáo thì đó sẽ là điều tồi tệ nhất trong số những điều tồi tệ. Nhưng trong lúc này, điều mà hắn có thể nói chỉ có một mà thôi.
“Ta né tránh chiến tranh không phải vì sợ lũ người đó. Chỉ là ta lo sợ thiệt hại sẽ tăng lên mà thôi. Nếu bọn chúng thực sự nhắm đến Băng Cung, ta sẽ khiến bọn chúng phải trả giá!”
“Vâng”
Nói thì nói vậy thôi. Nhlmkewqpưng trong lòng hắn không hề mong muốn chuyện như thế này xảy ra.
“Hàn tổng quản hãy dẫn theo một số thị vệ bảo vệ Cung chủ”
“Ta biết rồi”
“Còn nữa....”
Nhữ Tư Côn muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng hắn cứ ngập ngừng mãi không nói nên lời.
Sau một hồi bối rồi, cuối cùng hắn cũng nói ra bằng một tông giọng trầm thấp.
“Hãy kiểm tra xem các môn đồ Hoa Sơn đang làm gì?”
“Tại sao chứ...”
“Ta bảo là kiểm tra thì cứ đi kiểm tra đi!”
“Ta biết rồi”
Nhữ Tư Côn bước ra khỏi phòng với khuôn mặt cứng đờ. Nhìn dáng vẻ từ phía sau của hắn ta, Hàn Lý Minh khẽ thở dài.
‘Không có chuyện gì là dễ dàng cả’
Hắn đã tin rằng chỉ cần Tuyết Xuyên Thượng biến mất thì thiên hạ sẽ thái bình. Nhưng hóa ra hắn đã suy nghĩ quá nông cạn rồi.
‘Trước tiên phải ngăn chặn kẻ thù và bảo vệ Cung chủ’
Hàn Lý Minh cố gắng xua đi sự hỗn loạn trong suy nghĩ. Hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần và chạy về phía nội cung.
Thật bất hạnh thay...Toàn bộ Băng Cung này, bao gồm cả Nhữ Tư Côn và Hàn Lý Minh đã không có một ai hiểu được ý nghĩa của việc đối đầu với Ma Giáo là một việc kinh khủng như thế nào.
Tại sao cái tên Ma Giáo vẫn là một nỗi ám ánh và sợ hãi đối với rất nhiều người mặc dù thời gian một trăm năm đã trôi qua?
Quên đi điều đó chính sai lầm chí mạng của bọn họ.
#Hoasontaikhoi Chap 515
Vù ù ù ù ù ù!
Một cơn gió buốt lạnh thổi đến.
Các võ giả đang canh gác trên tường thành nới rộng áo khoác lông quấn quanh mặt và phát ra những âm thanh rên rỉ.
Mặc dù được sinh ra và lớn lên tại Bắc Hải, nhưng bọn họ vẫn khó lòng chịu đựng được những cơn gió lạnh buốt tái tê vào mùa đông tại nơi này. Hơn nữa, mùa đông năm nay lại đặc biệt khắc nghiệt hơn mọi khi.
Cảm nhận các đầu ngón tay đang đóng băng, bọn họ thu mình lại chống chọi với cái rét.
Nếu như là bình thường, khi có gió lạnh thổi đến, bọn họ sẽ hạ thấp cơ thể xuống để cơ thể được ấm áp hơn.
Nhưng mới ngày hôm qua thôi, tiền nhiệm Cung chủ đã mất mạng và một người mới đã bước lên vị trí đó.
Và sẽ chẳng có người nào có đủ can đảm để giở mánh khóe trong cái tình huống như thế này.2
“Báo cáo. Không nhìn thấy bất cứ thứ gì kỳ lạ cho dù là một con kiến”
“Ừm”
Đội trưởng đội cảnh vệ đến gần tường thành nghe báo cáo. Hắn mở to đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Mọi thứ bình lặng đến mức không thể tin được tại nơi này ngày hôm qua đã xảy ra một cuộc chiến khốc liệt. Cơn bão tuyết kéo đến và đã chôn vùi tất cả mọi thứ.
“Đội trưởng”
“Hửm?”
“Bọn thuộc hạ sẽ ra sao ạ?”
“Cung chủ đã nói rằng sẽ chẳng có gì thay đổi cả. Nhưng mọi chuyện chắc chắn sẽ không giống như trước đây được nữa...”7
Sau khi câu nói đó được thốt ra, tên đội trưởng ngay lập tức quay về phía sau.
Vẫn biết rằng sẽ chẳng có ai lại leo lên tận trên bức tường thành cao chót vót và lạnh lẽo này để giám sát, nhưng trong lòng hắn vẫn không thể ngừng bất an được.
“Không có gì thay đổi cả”7
Hắn tiếp tục nhìn về phía trước và trả lời một cách dứt khoát.
“Chúng ta vẫn là võ giả của Băng Cung. Chỉ là Cung chủ đã thay đổi mà thôi. Nhữ Tư Côn trưởng lão hay Hàn Lý Minh tổng quản đều là những người đã từng dẫn dắt Băng Cung trong quá khứ...”
“Mặc dù như vậy nhưng mà...”
“Chúng ta chỉ cần làm theo những gì được yêu cầu là được rồi”4
Mặc dù khuôn mặt của những võ giả Băng Cung vẫn tràn ngập nỗi bất an, nhưng họ vẫn lặng lẽ gật đầu. Tên đội trưởng cũng lặng lẽ thở dài.
‘Làm sao có thể không bất an kia chứ?’
Nhữ trưởng lão đã tuyên bố rằng sẽ không truy cứu tội lỗi của những người đi theo Tuyết Xuyên Thượng, nhưng phàm những chuyện trong thiên hạ, nói thì luôn dễ hơn là làm.
Tuyết Xuyên Thượng đã giết hại tiền nhiệm Cung chủ và leo lên vị trí đó. Vậy thì đương nhiên vị Cung chủ hiện tại của bọn họ - Tuyết Duy Bạch sẽ đem lòng oán hận Tuyết Xuyên Thượng.8
Và...không biết chừng nỗi oán hận đó sẽ được đổ lên đầu những người đã đi theo Tuyết Xuyên Thượng là bọn họ đây.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ sự thật đó, vì vậy mà rất khó để bọn họ xóa đi những nỗi bất an đang dấy lên trong lòng lúc này.
“Những người như chúng ta chỉ có thể làm theo những gì được sai khiến mà thôi”
Không thể phủ nhận một điều, Tuyết Xuyên Thượng là một kẻ vô đạo.3
Nhưng cho dù là vậy thì hắn cũng là một Cung chủ mang huyết mạch của Tuyết gia. Thân làm một cung đồ Băng Cung tầm thường như bọn họ thì có thể làm được gì một người có thân phận như vậy chứ?
Ngay lúc đó, mấy tên lính canh mở lời một cách thận trọng.
“Thuộc hạ thật to ga49871n khi nói ra điều này. Nhưng tân Cung chủ thực sự vẫn còn quá non trẻ...”
Gã đội trưởng ngay lập tức nhìn kẻ vừa thốt ra câu nói đó bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Hãy cẩn thận với cái miệng của nhà ngươi”
“...”
“Dù sao thì ngài ấy vẫn là huyết mạch trực hệ của Tuyết Gia. Nếu không phải là ngài ấy thì ai có thể trở thành Cung chủ được đây?”
“Thuộc hạ đã suy nghĩ nông cạn rồi ạ”
“Đừng có suy nghĩ linh tinh nữa. Tập trung canh gác cho đàng hoàng vào!”
“Rõ!”
Gã đội trưởng cau mày, sau khi giáo huấn thuộc hạ một cách nghiêm khắc. Hắn lại tiếp tục thở dài một lần nữa.
‘Loạn hết cả lên’
Cảm giác như có cái gì đó đang xiết chặt lấy trái tim của hắn.
Mong rằng cảm giác này sẽ sớm qua đi.
Ngay lúc đó. Một cơn gió rét buốt khác lại quét qua tường thành.
Đám lính canh co rúm người lại trong tiết trời khắc nghiệt. Họ vẫn chưa thể nào thích nghi được với những trận gió lạnh thấu xương thấu thịt như thế này.
Một tên quay đầu lại nhăn nhó nhìn về phía trước.
Và rồi.
“Ơ?”
Hắn mở to đôi mắt chăm chú quan sát vùng đồng bằng rộng lớn trải dài phía trước tường thành.
Ban đầu hắn nghĩ đó là ảo giác. Việc xuất hiện ảo giác khi bão tuyết xuất hiện cũng chẳng phải việc gì kỳ lạ.
Nhưng...nếu như đó không phải là ảo giác thì sao?
Hắn giật bắn mình rồi hét lớn.
“Đội, đội trưởng! Đằng kia có thứ gì đó?”
“Cái gì?”
Những người nãy giờ chỉ nhìn chằm chằm xuống sàn đồng loạt ngẩng đầu lên.
Nhưng phía trước bọn họ vẫn chỉ là một màu trắng xóa.
“Có cái gì ở đâu kia?”
“Đằng kia, có cái gì đó màu đen thì phải...”
Gã nam nhân được gọi là đội trưởng nhanh chóng nhìn chằm chằm về phía mà thuộc hạ của hắn chỉ điểm.
“Hửm?”
Hắn cố định ánh mắt vào một điểm đến mức đôi mắt ấy gần như sắp đóng băng đến nơi. Cuối cùng một thứ gì đó cũng đã lọt vào đôi mắt của hắn.
‘Là thú vật?’
Không. Nếu như ở khoảng cách này mà vẫn có thể nhìn thấy một cách rõ ràng thì không thể chỉ là một hai con thú được!
“Phải làm thế nào bây giờ? Chúng ta có nên chạy đi báo cáo hay không?”
“Trước tiên cứ chú ý quan sát cái đã. Cũng có thể đó chẳng là gì cả và chúng ta không cần thiết phải làm ầm ĩ lên làm gì...”
Ngay lúc đó.
Gã đội trưởng đang nói bỗng nhiên ngậm chặt miệng lại bằng khuôn mặt khó hiểu.
‘Đằng kia?’
Ban nãy hắn chỉ nhìn thấy một thứ gì đó đen đen mà thôi nhưng lúc này nó đã rõ ràng hơn rất nhiều. Hơn nữa, kích thước của thứ đó cũng đã to lớn hơn.
Nếu như xét đến khoảng cách từ tường thành này đến đó, vậy thì có thể chắc chắn một điều, có thứ đó đang cố tiếp cận nơi này với tốc độ rất nhanh.
‘Báo cáo...’
Những người bên cạnh hắn ta lúc đó đã rất kinh ngạc và hét lớn lên.
“Có thứ gì đó đang tiếp cận!”
“Bọn chúng di chuyển rất nhanh!”
“Đội trưởng!”
Gã đội trưởng quay đầu nhìn vào chiếc chuông được treo ở phía cuối tường thành.
“Rung chuông gửi tín hiệu ngay! Vì có bão tuyết nên rất có thể những người bên trong sẽ không nghe rõ! Gia Hạo! Chạy xuống phía dưới báo cáo cho các trưởng lão rằng có những kẻ rất đáng ngờ đang tiếp cận tường thành! Ngay bây giờ!!!”
“Rõ!”
Gia Hạo ngay lập tức bay người xuống phía dưới tường thành.
“Thông báo cho các đội khác biết. Tất cả nâng cao tinh thần cảnh giác! Nhanh lên!”
“Rõ!”
Dứt lời, gã đội trưởng vội vàng quay đầu lại. Đôi mắt hắn mở to ra đến mức sắp rách đến nơi.
‘Chưa, chưa gì đã?’
Hắn mới chỉ kịp đưa ra một vài mệnh lệnh.
Vậy nhưng cái thứ màu đen đó không biết từ khi nào đã xuất hiện một cách rõ ràng hết sức có thể.
‘Rốt cuộc thứ đó phải nhanh đến mức nào chứ?’
Mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra ròng ròng. Hắn nuốt nước bọt khô khốc rồi chăm chú quan sát những thứ đang tiếp cận tường thành. Vì căng thẳng tột độ nên xương cốt của hắn cũng tê cứng hết cả lại.
‘Là con người’
Bây giờ thì hắn đã có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.
Không phải ảo giác, cũng không phải là lũ thú vật. Thứ đó chính là những thân ảnh mặc hắc bào kín mít.
Một nhóm người quấn toàn thân bằng phi phong y đang tiếp cận Băng Cung với tốc độ khủng khiếp. Với cái tốc độ đó thì việc bọn họ có thể chạm đến tường thành chỉ mất khoảng...
Ngay lúc đó, tốc độ của những kẻ đáng ngờ lại càng nhanh hơn nữa.
Gã đội trưởng hét lớn.
“Chuẩn bị cung tên! Ngay lập tức!!!!”
Trong chốc lát, những hắc y bắt đầu leo lên tường thành. Hắn nhìn thấy cảnh tượng đó đã bắt đầu hét lên một cách điên cuồng.
“Bắn! Bắn tên! Nhanh lên....!”
Vậy nhưng.
“Không nên như vậy đâu”
Một giọng nói lạ lẫm vang lên ngay bên tai hắn ta.
Đó là một giọng nói đáng sợ đến mức chỉ nghe thôi cũng đã cảm nhận được điều gì đó cực kỳ vô lý.
Hắn từ từ đảo mắt nhìn lại. Tim hắn đập thình thịch và máu bắt đầu chảy.
‘Từ, từ khi nào mà?’
Hắn đã không rời mắt khỏi bọn chúng dù chỉ một lần. Vậy thì rốt cuộc bọn họ đã leo lên được tường thành từ lúc nào chứ?
Trong khoảnh khắc đó, một thứ gì đó lạnh lẽo nắm chặt lấy cổ của hắn ta. Ngay khi hắn kịp nhận ra đó là bàn tay của một con người, trái tim hắn như muốn nổ tung.
Một giọng nói kỳ lạ vang lên.
“Cái chết là xứng đáng đối với những kẻ bất tin với bổn giáo. Và những kẻ dám tấn công giáo đồ của bọn ta tất cả đều sẽ phải chết...”
“Hự, hự...”
Đôi bàn tay nắm lấy cổ của đội trưởng bắt đầu siết chặt hơn.
Không lâu sau.
Rắc.
Tiếng xương gãy nổi da gà vang lên. Đồng thời, cổ của gà đội trưởng đã bị bẻ cong hoàn toàn sang một bên.
“...”
Nhìn dáng vẻ chết thảm của hắn ta, khuôn mặt của các cung đồ ngay lập tức trở nên nhợt nhạt hơn cả những bông tuyết tại Bắc Hải.
Bịch.
Tên hắc y ném thi thể gã đội trưởng sang một bên như ném một món đồ không hề quan trọng. Sau đó hắn từ từ nhìn qua các cung đồ khác với ánh mắt lạnh lùng.
“Ngay từ ....”
Kẻ hắc y đó không ai khác chính Chấp Pháp sứ giả của Ma Giáo. Bằng đôi mắt đỏ ngầu xung huyết, hắn bắt đầu nói bằng giọng điệu khinh miệt.
“Việc hít thở ở cùng một nơi với những kẻ bất tin như các ngươi đã rất ghê tởm rồi”
Phốcccc
Ngay lúc đó, những bóng đen đồng loạt leo lên tường thành.
“Giết hết tất cả cho ta! Không được phép để bất cứ kẻ cản trở đại sự của Ma Giáo sống sót”
“Thiên Ma tái lâm! Vạn ma ngưỡng phục!”
Những tên hắc quỷ đồng loạt la hét và bắt đầu tấn công các cung đồ Băng Cung bên trên tường thành.
“Aaaaaa!”
“Aaaaaaa!”
Bức tường thành yên tĩnh ngay lập tức chìm trong biển máu.
Chấp pháp sứ giả nhìn khung cảnh đó bằng ánh mắt vô cảm rồi bắt đầu đi bộ về phía đối diện tường thành.
Băng Cung rộng lớn phủ trên mình một màu trắng xuất hiện ngay phía trước hắn ta.
“Lũ nhãi nhép chết tiệt!”
Nếu như các người ngoan ngoãn vâng lời dâng băng tinh ra thì ít nhất ta còn để các người sống một cuộc đời tầm thường cho đến ngày Thiên Ma vĩ đại được hồi sinh.
Nhưng nếu như các người đã từ chối ơn huệ đó, ta đành phải kết thúc vận mệnh của Băng Cung này ngay bây giờ.
‘Những kẻ đến từ Trung Nguyên đã lấy mất băng tinh đúng chứ?’
Chấp pháp sứ giả không quên nhiệm vụ của bản thân cho dù là một phút giây.
Việc trừng phạt đám người Băng Cung dám xem thường bổn giáo và tự tiện thay thế vị trí Cung chủ rất quan trọng. Nhưng việc đó không thể so sánh với việc thu hồi băng tinh được.
Cho dù phải mất mạng, hắn cũng nhất định phải thu hồi được băng tinh.
Chấp pháp sứ giả nhìn Băng Cung bằng ánh mắt không thể lạnh lùng hơn.
“Thiên ma tái lâm, vạn ma ngưỡng phục!”
Một giọng nói hoảng loạn vang lên giữa cơn bão tuyết.
“Nhà ngươi bảo ai xông vào đây cơ?”
Nhữ Tư Côn ngay lập tức bật dậy.
“Chúng ta vẫn chưa thể xác minh thân phận của kẻ địch ạ!”
“Chết tiệt....!”
Nhữ Tư Côn nghiến răng và nắm chặt nắm đấm.
“Là dư đảng Tuyết Xuyên Thượng ư?”
“Nhìn vào phục sắc thì có vẻ như bọn chúng là người của Ma Giáo”
“Ma, Ma Giáo?”
Khuôn mặt Nhữ Tư Côn ngay lập tức tái mép vì tin tức bất ngờ.
Ma Giáo?
Tại sao đột nhiên Ma Giáo lại xông đến đây?
‘Nhưng cho dù là Ma Giáo có nhắm đến Băng Cung thì cũng bất ngờ quá rồi?’
Nhữ Tư Côn trong chốc lát không biết phải xử lý như thế nào.
“Số, số lượng quân địch là bao nhiêu?”
“Thuộc hạ cũng không biết nữa. Ngay khi phát hiện ra thuộc hạ đã chạy thẳng đến đây...!”
“Đồ ngu!!!!”
Nhữ Tư Côn hét lớn.
“Kẻ thù đang tấn công chúng ta vậy mà nhà ngươi không biết số lượng quân địch là bao nhiêu cũng không biết chính xác thân thế của bọn chúng là ai ư? Các ngươi chỉ là bù nhìn đứng trên tường thành thôi à?”
Nhìn thấy Nhữ Tư Côn nổi giận đùng đùng, kẻ chạy đến báo tín vội vàng cúi gằm mặt xuống đầy xấu hổ. Hàn Lý Minh ở bên cạnh cố gắng làm dịu bầu không khí.
“Đại trưởng lão, ngài hãy bình tĩnh đã! Chẳng phải chúng ta nên ưu tiên việc đối phó với quân địch trước hay sao?”
Sắc mặt Nhữ Tư Côn đông cứng lại khi nghe Hàn Lý Minh nói. Và rồi hắn vội vàng hét lên với khuôn mặt cương quyết.
“Thông báo với tất cả mọi người rằng quân địch đang xông vào Băng Cung. Lập tức tập hợp tất cả lực lượng cho ta!”
Vậy nhưng sau khi chỉ thị được đưa ra tên thuộc hạ không lập tức phục mệnh ngay mà lại cố gắng xem xét ánh mắt của Nhữ Tư Côn.
“Đại trưởng lão, còn Cung chủ thì sao?”
Khuôn mặt Nhữ Tư Côn dần trở nên méo mó.
“Trong cái tình huống cấp bách như thế này thì thời gian đâu mà tìm Cung chủ nữa chứ? Ý của nhà ngươi là nếu Cung chủ không ra lệnh thì kẻ thù có kề dao vào cổ thì ngươi cũng sẽ đợi lệnh hay sao?”
“Không, không phải như vậy. Thuộc hạ tuân lệnh trưởng lão!”
Gã cung đồ giật mình nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Nhữ Tư Côn nhìn vào cánh cửa đóng lại rồi đập tay xuống bàn một cách mạnh mẽ.
‘Đột nhiên sao lại có chuyện này kia chứ...’
Hắn gấp gáp định nhanh chóng lao ra ngoài thì Hàn Lý Minh đột ngột lên tiếng.
“Trưởng lão”
“Có chuyện gì vậy?”
“Nếu như kẻ đang tấn công chúng ta thực sự là đám Ma Giáo thì ngài định sẽ thế nào? “
Nhữ Tư Côn trong chốc lát ngậm chặt miệng không biết phải trả lời như thế nào.
Ma Giáo.
Nếu như lũ quân dịch ngoài kia là Ma Giáo thì đó sẽ là điều tồi tệ nhất trong số những điều tồi tệ. Nhưng trong lúc này, điều mà hắn có thể nói chỉ có một mà thôi.
“Ta né tránh chiến tranh không phải vì sợ lũ người đó. Chỉ là ta lo sợ thiệt hại sẽ tăng lên mà thôi. Nếu bọn chúng thực sự nhắm đến Băng Cung, ta sẽ khiến bọn chúng phải trả giá!”
“Vâng”
Nói thì nói vậy thôi. Nhlmkewqpưng trong lòng hắn không hề mong muốn chuyện như thế này xảy ra.
“Hàn tổng quản hãy dẫn theo một số thị vệ bảo vệ Cung chủ”
“Ta biết rồi”
“Còn nữa....”
Nhữ Tư Côn muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng hắn cứ ngập ngừng mãi không nói nên lời.
Sau một hồi bối rồi, cuối cùng hắn cũng nói ra bằng một tông giọng trầm thấp.
“Hãy kiểm tra xem các môn đồ Hoa Sơn đang làm gì?”
“Tại sao chứ...”
“Ta bảo là kiểm tra thì cứ đi kiểm tra đi!”
“Ta biết rồi”
Nhữ Tư Côn bước ra khỏi phòng với khuôn mặt cứng đờ. Nhìn dáng vẻ từ phía sau của hắn ta, Hàn Lý Minh khẽ thở dài.
‘Không có chuyện gì là dễ dàng cả’
Hắn đã tin rằng chỉ cần Tuyết Xuyên Thượng biến mất thì thiên hạ sẽ thái bình. Nhưng hóa ra hắn đã suy nghĩ quá nông cạn rồi.
‘Trước tiên phải ngăn chặn kẻ thù và bảo vệ Cung chủ’
Hàn Lý Minh cố gắng xua đi sự hỗn loạn trong suy nghĩ. Hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần và chạy về phía nội cung.
Thật bất hạnh thay...Toàn bộ Băng Cung này, bao gồm cả Nhữ Tư Côn và Hàn Lý Minh đã không có một ai hiểu được ý nghĩa của việc đối đầu với Ma Giáo là một việc kinh khủng như thế nào.
Tại sao cái tên Ma Giáo vẫn là một nỗi ám ánh và sợ hãi đối với rất nhiều người mặc dù thời gian một trăm năm đã trôi qua?
Quên đi điều đó chính sai lầm chí mạng của bọn họ.
#Hoasontaikhoi Chap 515
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co