Nữ hoàng Ai Cập ( Em gái của Carol )
Chương 89: Thời khắc sinh tử
Carry không hề lo lắng về tình hình hiện tại, ngược lại còn như thể đang nhìn cuộc chiến này với một sự chờ đợi bình thản. Menfuisu nhìn cô, ánh mắt lộ rõ sự bất an, một phần lo lắng cho Carol, phần còn lại là sự căm hận dành cho Angin. Hắn thầm nghĩ: "Carol yếu quá sao lại đem nàng ra đây trong tình trạng như vậy? Cuộc chiến này chỉ có một mình ta và hắn, hắn ta đem Carol ra đây có mục đích gì?"
Angon ngồi trên tường thành, một tay ôm lấy Carol, người con gái đang tái mặt vì lo lắng cho Menfuisu và vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau cơn bệnh. Đôi tay hắn siết chặt lấy cô, không chút nương tay.Ánh mắt Menfuisu tối sầm khi nhìn thấy Carol yếu ớt, thân thể còn đầy dấu vết của hoa độc đang được Angon ôm vào lòng. Khi nghe tin Carol nuốt hoa độc, Menfuisu đã lo lắng đến tột cùng, nhưng giờ đây khi nhìn thấy nàng vẫn còn sống và đang dần hồi phục, hắn cảm thấy một chút an lòng. Tuy vậy, sự phẫn nộ trong hắn không thể dập tắt. Hắn không thể để Angon tiếp tục coi thường và làm tổn thương người con gái hắn yêu. Lần này, dù có phải hy sinh, hắn cũng phải thắng Angon.Angon, với vẻ mặt kiêu ngạo, không hề tỏ ra lo lắng mà chỉ cười nhạo Menfuisu, giọng nói chế nhạo:- Ngươi cảm thấy thế nào, thoải mái hơn khi bị xích không?Menfuisu nheo mắt, cố gắng kìm nén cơn giận dữ đang dâng trào trong lòng, rồi đáp lại:- Nhiều lời quá, ngươi có đấu hay không? Angon! Một chọi một quyết chiến đi! Bất luận là cung, thương, kiếm, ta đều nhận!Khi nghe Menfuisu nói ra những lời này, Angin cười lớn, âm thanh vang vọng trong không gian như thể hắn đã chiến thắng từ trước.- Được rồi, ta sẽ chiếu cố ngươi thật tốt, haha!Mặc dù Menfuisu bị thương, thân thể đầy vết máu và mệt mỏi, nhưng hắn vẫn đứng thẳng lưng, giữ vững khí thế, không chút khuất phục.Nhưng khi ánh mắt của Menfuisu chuyển hướng, hắn nhìn thấy Carol bị Angon xách lên và ném xuống, khuôn mặt nàng xanh xao, gương mặt xinh đẹp ấy đang cố gắng mở mắt nhìn hắn.Trong khi đó, Angon lại đứng cười ha hả, ôm Carol trong tay, rồi quay sang nhìn Menfuisu với ánh mắt khiêu khích, sự đắc ý rõ ràng trên khuôn mặt hắn.- Ôi tiếc quá, ta không biết sử dụng vũ khí. Thôi, ngươi nên chấp nhận, ta dùng vũ khí còn ngươi thì dùng tay không cho nó công bằng.Sự nhạo báng của Angon như những nhát dao đâm vào tim Menfuisu. Hắn cảm nhận được sự hèn hạ trong hành động của kẻ thù, và chỉ muốn xông vào giết chết Angon ngay lập tức. Nhưng hắn biết, một khi mất bình tĩnh, Carol sẽ lại chịu thêm tổn thương.Carol nghe thấy lời nói của Angon, đôi mắt cô đột nhiên biến thành màu đen, sự phẫn nộ và tuyệt vọng trào dâng trong lòng. Hắn thật vô sỉ, dám chơi trò bẩn như vậy! Không đưa vũ khí cho Menfuisu thì sao có thể quyết đấu công bằng được chứ? Cô không thể tin nổi những gì đang xảy ra. Trái tim cô thắt lại khi nhận ra rằng Menfuisu, người mà cô yêu, đang đối diện với một tình thế vô cùng nguy hiểm, không có chút cơ hội nào để tự bảo vệ mình.
Carol lo lắng đến tột cùng. Cơ thể nàng yếu ớt nhưng trong lòng lại tràn ngập sự lo âu, không thể làm gì ngoài việc quan sát và hy vọng.
"Lẽ nào, kế hoạch của mình không kịp cứu chàng sao?"Khi nghe Angon đắc chí và nói những lời khiêu khích, Carol không thể giữ nổi sự căm phẫn trong lòng.- Cái gì? Ngươi không đưa vũ khí cho Menfuisu sao?Carol không thể nín được nữa, giọng nói bùng lên như một tiếng gầm, không phải vì sợ hãi, mà vì giận dữ.Angon vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của Carol, đôi mắt gian manh sáng lên khi nhìn thấy sự phản ứng của cô. Hắn cười khẩy, giọng nói đầy trêu chọc:- Ta ngu à? Đưa vũ khí cho Menfuisu thì làm sao ta đấu lại hắn được? Ta hứa đấu với hắn nhưng có hứa đưa vũ khí cho hắn đâu, đúng không?Angon cười nham hiểm, lại tiếp tục trêu chọc cô."Xử lý nhanh đi để ta còn có thể làm việc với người đẹp nữa. Giờ thì không còn hoa độc hay những thứ chết tiệt nào nữa, ta sẽ chiếm lấy cô gái vàng của Ai Cập này."Angon cúi xuống, vuốt ve cằm Carol, hắn không thể giấu được sự thỏa mãn trong ánh mắt. Carol cảm thấy cơ thể mình nổi da gà, khi hắn động đến cô, sự ghê tởm trong lòng cô càng thêm mãnh liệt."Có được cô gái sông Nile chẳng khác gì giành được Ai Cập."Angon nhếch mép cười, ánh mắt đầy tham lam.- Một khi Menfuisu chết, nàng sẽ là của ta.Carol quay mặt đi, không thể tiếp tục chịu đựng được ánh mắt khinh miệt và thâm độc của Angon. Những lời của hắn như những mũi dao đâm vào trái tim cô.Angon cười nhạo.- Nàng từng bảo ta không thể làm gì được tên Menfuisu mà! Nên chắc hắn sẽ không bị gì đâu.Khuôn mặt Angon trở nên đầy mưu mô khi hắn thấy Carol không còn phản ứng gì, hắn đứng dậy, ánh mắt của hắn lúc này đầy ác ý.- Hôm nay chồng nàng tới số với ta rồi. Quân bay đâu, đưa ta cung tên để ta xem ta có bắn được chân dài của Menfuisu không?
Angon nhếch môi cười độc ác, ánh mắt lóe lên tia dữ tợn khi nhìn Menfuisu:
- Menfuisu, hôm nay chính là ngày tàn của ngươi. Mau dồn hết hơi thở cuối cùng mà nói lời vĩnh biệt với hoàng phi yêu dấu đi! Bởi từ giờ, nàng sẽ phải chứng kiến cảnh ngươi gục ngã ngay trước mắt ta!
Những lời cuối cùng của Angon như một tiếng vang lạnh lẽo, đe dọa và không thể tránh khỏi. Hắn đã quyết tâm kết thúc tất cả, và lần này, mọi thứ đều nằm trong tay hắn.Trong lòng Carol, nỗi lo sợ càng dâng cao, nhưng cô cũng không thể làm gì. Tình thế đã quá nguy cấp. Tất cả đều trông chờ vào Menfuisu, vào sự can đảm và chiến đấu của hắn.Carol cảm thấy tuyệt vọng khi nghe những lời của Anngon. Cô gào thét, gọi tên Menfuisu trong vô vọng:- Menfuisu! Chàng bị lừa rồi, hãy mau chạy đi! Trời ơi!Carol cảm thấy trái tim mình tan vỡ khi thấy Menfuisu bị bao vây bởi những binh lính Assyria. Nhưng Angon chỉ cười nhạt, gầm gừ với cô.- Đừng mơ tưởng nữa, ngươi đã bị bao vây, có chắp cánh cũng không bay nổi!Angon kéo Carol đi xuống bậc thang, ánh mắt hắn đầy sự đắc thắng. Cô chỉ có thể bất lực, giãy dụa trong tay hắn.- Menfuisu, nơi đây sẽ là mồ chôn của ngươi!Menfuisu đứng dưới ánh sáng mờ ảo của buổi sáng, cảm nhận từng giây phút đau đớn khi bị giam cầm. Hắn mím chặt môi, suy nghĩ về việc có thể trụ lại đến khi kế hoạch của Carol thành công. Nhưng cơ thể của hắn đã yếu đi sau một tuần bị giam lỏng. Carol nhìn thấy Menfuisu đứng đó, gương mặt đầy sự kiên cường nhưng cũng đầy mệt mỏi. Cô không thể làm gì, chỉ biết nhìn hắn trong tuyệt vọng.Nước mắt chảy dài trên má Carol khi cô không thể chịu nổi cảnh này. "Cầu xin các vị thần, hãy bảo vệ Menfuisu! Cho chàng cầm cự đến khi dòng nước sông dâng cao vào thành!"Carol chỉ còn biết cầu nguyện, hy vọng vào một phép màu, vào một điều kỳ diệu mà cô không thể kiểm soát.Dù biết rõ rằng việc nói với Angon là vô ích, Menfuisu vẫn không thể kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng. Hắn mắng lớn:- Tên đê tiện! Ngươi không xứng xưng hoàng đế!Angon không thèm để ý đến những lời mắng mỏ đó, hắn chỉ quan tâm đến chiến thắng, đến việc giành được điều hắn muốn. Hắn thản nhiên cười khẩy.- Thì ra mi tháo xích cho ta để ta làm con mồi cho ngươi săn đuổi. Angon, mi là tên đê tiện nhất trên đời này.Menfuisu gầm lên, nhưng hắn biết mình đã không còn đường thoát. Quân lính Assyria đứng bao vây quanh hắn, không có chỗ nào để trốn.Angon chỉ cười, sự đắc thắng trong mắt hắn không thể che giấu.- Thì chính ngươi yêu cầu ta việc này trước mà! Chả phải ta nói là ngươi muốn chết thì ta sẽ cho ngươi toại nguyện sao.Hắn tiến về phía Menfuisu, đôi mắt tràn đầy sát khí.- Tên Pharaoh sa cơ, nào, chúng ta chơi trò mèo vờn chuột nhé! Đầu tiên là môn bắn cung cự ly ngắn!Angon nhìn về phía bia bắn cung, mà lần này không phải là một bia tầm thường, mà là hình ảnh của Menfuisu, được tạo hình sống động, gợi lên một cảm giác đe dọa rõ rệt.Carol nhìn cảnh tượng này, lòng cô như bị xé nát. Cô muốn la lên, muốn lao về phía Menfuisu để bảo vệ hắn, nhưng sức lực của cô không cho phép. Mọi thứ như một cơn ác mộng, và Carol không thể làm gì ngoài việc nhìn Angon chuẩn bị ra tay.Menfuisu không hề nao núng, mặc dù cơ thể đã yếu đi, nhưng lòng kiêu hãnh của hắn vẫn chưa bị khuất phục. Hắn không thể thua trong trận đấu này, bởi vì nếu hắn thua, Carol sẽ rơi vào tay Angon, và đó sẽ là sự kết thúc của tất cả.Nhưng trong lòng hắn, một câu hỏi lớn vẫn văng vẳng: "Liệu kế hoạch của Carol có kịp thực hiện không?"Cảnh tượng trong sân đấu trở nên u ám và đầy ám ảnh, khi Angon đứng trên cao, vẻ mặt hưng phấn và đầy dâm đãng. Hắn giơ cung lên, tay siết chặt dây cung, nhìn về phía Menfuisu như một kẻ săn mồi nhìn con mồi của mình, một nụ cười ác độc hiện lên trên gương mặt hắn. Mũi tên vút ra, cắt không khí và lao thẳng vào Menfuisu.- Ngươi cứ việc mắng chửi! Ta nghe đây! Đến đây nào, Menfuisu, trước tiên hãy nếm thử tư vị cung tên đi!Angon cười lớn, giọng nói đầy vẻ châm biếm và khinh miệt.- Quân bay đâu, vay hắn chặt lại!Những mũi tên như mưa bão đổ xuống từ trên cao, không thương tiếc, không ngừng nghỉ. Mỗi mũi tên mang theo sự tàn nhẫn và đau đớn. Carol đứng đó, mắt tràn ngập đau đớn khi nhìn Menfuisu đối diện với từng mũi tên, trái tim nàng như bị xé rách. Cơ thể nàng vốn đã yếu ớt vì sự lo lắng tột độ giờ không thể chịu đựng thêm nữa, nàng bật ra một ngụm máu tươi, cảm giác nghẹn ngào tràn về, không thể thốt nên lời.- Trời ơi, quân Ai Cập đâu rồi? Họ không thực hiện kế hoạch của mình sao? Tướng quân Honsu, mọi người đang làm gì vậy?Carol bất lực gào lên, không thể làm gì ngoài việc cầu cứu. Cô bị một binh lính Assyria giữ lại, không thể tiếp cận Menfuisu, không thể bảo vệ người mà mình yêu.
Angon ngồi trên tường thành, một tay ôm lấy Carol, người con gái đang tái mặt vì lo lắng cho Menfuisu và vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau cơn bệnh. Đôi tay hắn siết chặt lấy cô, không chút nương tay.Ánh mắt Menfuisu tối sầm khi nhìn thấy Carol yếu ớt, thân thể còn đầy dấu vết của hoa độc đang được Angon ôm vào lòng. Khi nghe tin Carol nuốt hoa độc, Menfuisu đã lo lắng đến tột cùng, nhưng giờ đây khi nhìn thấy nàng vẫn còn sống và đang dần hồi phục, hắn cảm thấy một chút an lòng. Tuy vậy, sự phẫn nộ trong hắn không thể dập tắt. Hắn không thể để Angon tiếp tục coi thường và làm tổn thương người con gái hắn yêu. Lần này, dù có phải hy sinh, hắn cũng phải thắng Angon.Angon, với vẻ mặt kiêu ngạo, không hề tỏ ra lo lắng mà chỉ cười nhạo Menfuisu, giọng nói chế nhạo:- Ngươi cảm thấy thế nào, thoải mái hơn khi bị xích không?Menfuisu nheo mắt, cố gắng kìm nén cơn giận dữ đang dâng trào trong lòng, rồi đáp lại:- Nhiều lời quá, ngươi có đấu hay không? Angon! Một chọi một quyết chiến đi! Bất luận là cung, thương, kiếm, ta đều nhận!Khi nghe Menfuisu nói ra những lời này, Angin cười lớn, âm thanh vang vọng trong không gian như thể hắn đã chiến thắng từ trước.- Được rồi, ta sẽ chiếu cố ngươi thật tốt, haha!Mặc dù Menfuisu bị thương, thân thể đầy vết máu và mệt mỏi, nhưng hắn vẫn đứng thẳng lưng, giữ vững khí thế, không chút khuất phục.Nhưng khi ánh mắt của Menfuisu chuyển hướng, hắn nhìn thấy Carol bị Angon xách lên và ném xuống, khuôn mặt nàng xanh xao, gương mặt xinh đẹp ấy đang cố gắng mở mắt nhìn hắn.Trong khi đó, Angon lại đứng cười ha hả, ôm Carol trong tay, rồi quay sang nhìn Menfuisu với ánh mắt khiêu khích, sự đắc ý rõ ràng trên khuôn mặt hắn.- Ôi tiếc quá, ta không biết sử dụng vũ khí. Thôi, ngươi nên chấp nhận, ta dùng vũ khí còn ngươi thì dùng tay không cho nó công bằng.Sự nhạo báng của Angon như những nhát dao đâm vào tim Menfuisu. Hắn cảm nhận được sự hèn hạ trong hành động của kẻ thù, và chỉ muốn xông vào giết chết Angon ngay lập tức. Nhưng hắn biết, một khi mất bình tĩnh, Carol sẽ lại chịu thêm tổn thương.Carol nghe thấy lời nói của Angon, đôi mắt cô đột nhiên biến thành màu đen, sự phẫn nộ và tuyệt vọng trào dâng trong lòng. Hắn thật vô sỉ, dám chơi trò bẩn như vậy! Không đưa vũ khí cho Menfuisu thì sao có thể quyết đấu công bằng được chứ? Cô không thể tin nổi những gì đang xảy ra. Trái tim cô thắt lại khi nhận ra rằng Menfuisu, người mà cô yêu, đang đối diện với một tình thế vô cùng nguy hiểm, không có chút cơ hội nào để tự bảo vệ mình.
Carol lo lắng đến tột cùng. Cơ thể nàng yếu ớt nhưng trong lòng lại tràn ngập sự lo âu, không thể làm gì ngoài việc quan sát và hy vọng.
"Lẽ nào, kế hoạch của mình không kịp cứu chàng sao?"Khi nghe Angon đắc chí và nói những lời khiêu khích, Carol không thể giữ nổi sự căm phẫn trong lòng.- Cái gì? Ngươi không đưa vũ khí cho Menfuisu sao?Carol không thể nín được nữa, giọng nói bùng lên như một tiếng gầm, không phải vì sợ hãi, mà vì giận dữ.Angon vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của Carol, đôi mắt gian manh sáng lên khi nhìn thấy sự phản ứng của cô. Hắn cười khẩy, giọng nói đầy trêu chọc:- Ta ngu à? Đưa vũ khí cho Menfuisu thì làm sao ta đấu lại hắn được? Ta hứa đấu với hắn nhưng có hứa đưa vũ khí cho hắn đâu, đúng không?Angon cười nham hiểm, lại tiếp tục trêu chọc cô."Xử lý nhanh đi để ta còn có thể làm việc với người đẹp nữa. Giờ thì không còn hoa độc hay những thứ chết tiệt nào nữa, ta sẽ chiếm lấy cô gái vàng của Ai Cập này."Angon cúi xuống, vuốt ve cằm Carol, hắn không thể giấu được sự thỏa mãn trong ánh mắt. Carol cảm thấy cơ thể mình nổi da gà, khi hắn động đến cô, sự ghê tởm trong lòng cô càng thêm mãnh liệt."Có được cô gái sông Nile chẳng khác gì giành được Ai Cập."Angon nhếch mép cười, ánh mắt đầy tham lam.- Một khi Menfuisu chết, nàng sẽ là của ta.Carol quay mặt đi, không thể tiếp tục chịu đựng được ánh mắt khinh miệt và thâm độc của Angon. Những lời của hắn như những mũi dao đâm vào trái tim cô.Angon cười nhạo.- Nàng từng bảo ta không thể làm gì được tên Menfuisu mà! Nên chắc hắn sẽ không bị gì đâu.Khuôn mặt Angon trở nên đầy mưu mô khi hắn thấy Carol không còn phản ứng gì, hắn đứng dậy, ánh mắt của hắn lúc này đầy ác ý.- Hôm nay chồng nàng tới số với ta rồi. Quân bay đâu, đưa ta cung tên để ta xem ta có bắn được chân dài của Menfuisu không?
Angon nhếch môi cười độc ác, ánh mắt lóe lên tia dữ tợn khi nhìn Menfuisu:
- Menfuisu, hôm nay chính là ngày tàn của ngươi. Mau dồn hết hơi thở cuối cùng mà nói lời vĩnh biệt với hoàng phi yêu dấu đi! Bởi từ giờ, nàng sẽ phải chứng kiến cảnh ngươi gục ngã ngay trước mắt ta!
Những lời cuối cùng của Angon như một tiếng vang lạnh lẽo, đe dọa và không thể tránh khỏi. Hắn đã quyết tâm kết thúc tất cả, và lần này, mọi thứ đều nằm trong tay hắn.Trong lòng Carol, nỗi lo sợ càng dâng cao, nhưng cô cũng không thể làm gì. Tình thế đã quá nguy cấp. Tất cả đều trông chờ vào Menfuisu, vào sự can đảm và chiến đấu của hắn.Carol cảm thấy tuyệt vọng khi nghe những lời của Anngon. Cô gào thét, gọi tên Menfuisu trong vô vọng:- Menfuisu! Chàng bị lừa rồi, hãy mau chạy đi! Trời ơi!Carol cảm thấy trái tim mình tan vỡ khi thấy Menfuisu bị bao vây bởi những binh lính Assyria. Nhưng Angon chỉ cười nhạt, gầm gừ với cô.- Đừng mơ tưởng nữa, ngươi đã bị bao vây, có chắp cánh cũng không bay nổi!Angon kéo Carol đi xuống bậc thang, ánh mắt hắn đầy sự đắc thắng. Cô chỉ có thể bất lực, giãy dụa trong tay hắn.- Menfuisu, nơi đây sẽ là mồ chôn của ngươi!Menfuisu đứng dưới ánh sáng mờ ảo của buổi sáng, cảm nhận từng giây phút đau đớn khi bị giam cầm. Hắn mím chặt môi, suy nghĩ về việc có thể trụ lại đến khi kế hoạch của Carol thành công. Nhưng cơ thể của hắn đã yếu đi sau một tuần bị giam lỏng. Carol nhìn thấy Menfuisu đứng đó, gương mặt đầy sự kiên cường nhưng cũng đầy mệt mỏi. Cô không thể làm gì, chỉ biết nhìn hắn trong tuyệt vọng.Nước mắt chảy dài trên má Carol khi cô không thể chịu nổi cảnh này. "Cầu xin các vị thần, hãy bảo vệ Menfuisu! Cho chàng cầm cự đến khi dòng nước sông dâng cao vào thành!"Carol chỉ còn biết cầu nguyện, hy vọng vào một phép màu, vào một điều kỳ diệu mà cô không thể kiểm soát.Dù biết rõ rằng việc nói với Angon là vô ích, Menfuisu vẫn không thể kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng. Hắn mắng lớn:- Tên đê tiện! Ngươi không xứng xưng hoàng đế!Angon không thèm để ý đến những lời mắng mỏ đó, hắn chỉ quan tâm đến chiến thắng, đến việc giành được điều hắn muốn. Hắn thản nhiên cười khẩy.- Thì ra mi tháo xích cho ta để ta làm con mồi cho ngươi săn đuổi. Angon, mi là tên đê tiện nhất trên đời này.Menfuisu gầm lên, nhưng hắn biết mình đã không còn đường thoát. Quân lính Assyria đứng bao vây quanh hắn, không có chỗ nào để trốn.Angon chỉ cười, sự đắc thắng trong mắt hắn không thể che giấu.- Thì chính ngươi yêu cầu ta việc này trước mà! Chả phải ta nói là ngươi muốn chết thì ta sẽ cho ngươi toại nguyện sao.Hắn tiến về phía Menfuisu, đôi mắt tràn đầy sát khí.- Tên Pharaoh sa cơ, nào, chúng ta chơi trò mèo vờn chuột nhé! Đầu tiên là môn bắn cung cự ly ngắn!Angon nhìn về phía bia bắn cung, mà lần này không phải là một bia tầm thường, mà là hình ảnh của Menfuisu, được tạo hình sống động, gợi lên một cảm giác đe dọa rõ rệt.Carol nhìn cảnh tượng này, lòng cô như bị xé nát. Cô muốn la lên, muốn lao về phía Menfuisu để bảo vệ hắn, nhưng sức lực của cô không cho phép. Mọi thứ như một cơn ác mộng, và Carol không thể làm gì ngoài việc nhìn Angon chuẩn bị ra tay.Menfuisu không hề nao núng, mặc dù cơ thể đã yếu đi, nhưng lòng kiêu hãnh của hắn vẫn chưa bị khuất phục. Hắn không thể thua trong trận đấu này, bởi vì nếu hắn thua, Carol sẽ rơi vào tay Angon, và đó sẽ là sự kết thúc của tất cả.Nhưng trong lòng hắn, một câu hỏi lớn vẫn văng vẳng: "Liệu kế hoạch của Carol có kịp thực hiện không?"Cảnh tượng trong sân đấu trở nên u ám và đầy ám ảnh, khi Angon đứng trên cao, vẻ mặt hưng phấn và đầy dâm đãng. Hắn giơ cung lên, tay siết chặt dây cung, nhìn về phía Menfuisu như một kẻ săn mồi nhìn con mồi của mình, một nụ cười ác độc hiện lên trên gương mặt hắn. Mũi tên vút ra, cắt không khí và lao thẳng vào Menfuisu.- Ngươi cứ việc mắng chửi! Ta nghe đây! Đến đây nào, Menfuisu, trước tiên hãy nếm thử tư vị cung tên đi!Angon cười lớn, giọng nói đầy vẻ châm biếm và khinh miệt.- Quân bay đâu, vay hắn chặt lại!Những mũi tên như mưa bão đổ xuống từ trên cao, không thương tiếc, không ngừng nghỉ. Mỗi mũi tên mang theo sự tàn nhẫn và đau đớn. Carol đứng đó, mắt tràn ngập đau đớn khi nhìn Menfuisu đối diện với từng mũi tên, trái tim nàng như bị xé rách. Cơ thể nàng vốn đã yếu ớt vì sự lo lắng tột độ giờ không thể chịu đựng thêm nữa, nàng bật ra một ngụm máu tươi, cảm giác nghẹn ngào tràn về, không thể thốt nên lời.- Trời ơi, quân Ai Cập đâu rồi? Họ không thực hiện kế hoạch của mình sao? Tướng quân Honsu, mọi người đang làm gì vậy?Carol bất lực gào lên, không thể làm gì ngoài việc cầu cứu. Cô bị một binh lính Assyria giữ lại, không thể tiếp cận Menfuisu, không thể bảo vệ người mà mình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co